Mê Thất
-
Chương 74
Không có thời gian suy nghĩ sâu xa nguyên nhân Lâm Nam xuất hiện ở đây, ta lập tức mở cửa xe hướng ra ngoài chạy trốn.
“Ngươi đứng lại cho ta!” Lâm Nam ở phía sau tức giận hét lên.
Thấy hắn tức giận như vậy, ta càng liều mạng chạy nhanh về phía trước, nhưng là, chỉ lao được khỏang trăm mét, ta đã bị Lâm Nam bắt kịp. Cổ tay bị hắn gắt gao khóa lại, muốn tránh cũng tránh không ra!
Taxi sớm đã đi mất, tài xế của Lâm Nam cũng lái xe đến bên cạnh chúng ta. Khi cửa xe vừa mở ra, Lâm Nam đã đẩy ta vào. Ta ngã vào chỗ ngồi, chưa kịp ngồi thẳng lên, Lâm Nam đã phân phó, “Lái xe, về nhà!”
Xe bắt đầu chạy. Lâm Nam vẫn không chịu buông tay ta ra. Khi phong cảnh chung quanh lại quay ngược trở về, ta hiểu rằng đã không còn hy vọng nữa, tất cả kế hoạch đã là hy vọng xa vời. Nhưng ta vẫn không nghĩ ra tại sao Lâm Nam biết được!
Về tới nhà, Lâm Nam vẫn im lặng nhìn ta, ánh mắt giống như con dao nhỏ hướng ta mà đâm tới. Mãi đến khi ta đang vô cùng bất ngờ rốt cuộc chịu không nổi vặn vẹo cơ thể, dè dặt hỏi: “Ngươi tại sao lại phát hiện!?”
Thấy ta mở miêng hỏi, Lâm Nam trực tiếp ném cho ta một tấm kim loại nhỏ bằng hộp thuốc lá, trên mặt là những đường cong ngang dọc cùng một điểm đỏ!
“Đây là?” Ta chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là……
“Thiết bị theo dõi mini! Để ở trong túi lưu trữ giấy tờ chứng nhận của ngươi. ” Lâm Nam thản nhiên nói.
Nghe chính mồm Lâm Nam nói ra, đả kích quá lớn khiến ta ù tai hoa mắt, ngón tay hãm sâu vào sô pha mềm, yết hầu nghẹn lại như mắc phải xương cá. Sau khi hít sâu mấy hơi, ta mới chậm rãi hỏi: “Khi nào ngươi trở nên nghi ngờ ta?”
Lâm Nam từ phía đối diện đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh ta, một tay nắm lấy bàn tay ta, tay kia vuốt ve cổ tay vừa rồi bị kháp trở nên xanh tím, “Ta không hề nghi ngờ ngươi, vật này luôn được đặt ở nơi đó! Để đề phòng ngươi bất ngờ bị biến mất!”
Bất ngờ mà hắn nói muốn ám chỉ Lâm Hạo, nhưng ta cũng không hoàn toàn tin tưởng! Thời khắc kế hoạch hắn hoàn hảo, hắn biết ta sẽ bị Lâm Hạo bắt lại, cũng coi như lợi dụng thành công Lâm Hạo bệnh nặng đem ta đi! Vì sao cần thiết bị theo dõi gì đó, hết thảy rõ ràng là đặt ở nơi đó! Huống chi thiết bị theo dõi chỉ có thể đề phòng những tai họa chưa xảy ra, nếu đã biết ta ở chỗ Lâm Hạo thì còn cần nó làm gì nữa……
“Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?” Lâm Nam ôn nhu hỏi, không còn chút gì giận giữ như lúc đang truy đuổi ta.
“Chúng ta cần một chút thời gian để nghĩ lại chính mình……”
“Không cần thiết! Ta yêu ngươi như vậy, ngươi còn giận dỗi cái gì? Bất quá lần này, ta không so đo với ngươi! Về sau đừng khiến ta lo lắng!”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, từ trong tay Lâm Nam rút tay mình ra: “Ngươi…… Ngươi một chút cũng không cảm thấy bản thân mình quá đáng sao? Chỉ cần lấy danh nghĩa yêu thương, cái gì cũng có thể làm sao?”
Hoàn đệ thất thập tứ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
“Ngươi đứng lại cho ta!” Lâm Nam ở phía sau tức giận hét lên.
Thấy hắn tức giận như vậy, ta càng liều mạng chạy nhanh về phía trước, nhưng là, chỉ lao được khỏang trăm mét, ta đã bị Lâm Nam bắt kịp. Cổ tay bị hắn gắt gao khóa lại, muốn tránh cũng tránh không ra!
Taxi sớm đã đi mất, tài xế của Lâm Nam cũng lái xe đến bên cạnh chúng ta. Khi cửa xe vừa mở ra, Lâm Nam đã đẩy ta vào. Ta ngã vào chỗ ngồi, chưa kịp ngồi thẳng lên, Lâm Nam đã phân phó, “Lái xe, về nhà!”
Xe bắt đầu chạy. Lâm Nam vẫn không chịu buông tay ta ra. Khi phong cảnh chung quanh lại quay ngược trở về, ta hiểu rằng đã không còn hy vọng nữa, tất cả kế hoạch đã là hy vọng xa vời. Nhưng ta vẫn không nghĩ ra tại sao Lâm Nam biết được!
Về tới nhà, Lâm Nam vẫn im lặng nhìn ta, ánh mắt giống như con dao nhỏ hướng ta mà đâm tới. Mãi đến khi ta đang vô cùng bất ngờ rốt cuộc chịu không nổi vặn vẹo cơ thể, dè dặt hỏi: “Ngươi tại sao lại phát hiện!?”
Thấy ta mở miêng hỏi, Lâm Nam trực tiếp ném cho ta một tấm kim loại nhỏ bằng hộp thuốc lá, trên mặt là những đường cong ngang dọc cùng một điểm đỏ!
“Đây là?” Ta chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là……
“Thiết bị theo dõi mini! Để ở trong túi lưu trữ giấy tờ chứng nhận của ngươi. ” Lâm Nam thản nhiên nói.
Nghe chính mồm Lâm Nam nói ra, đả kích quá lớn khiến ta ù tai hoa mắt, ngón tay hãm sâu vào sô pha mềm, yết hầu nghẹn lại như mắc phải xương cá. Sau khi hít sâu mấy hơi, ta mới chậm rãi hỏi: “Khi nào ngươi trở nên nghi ngờ ta?”
Lâm Nam từ phía đối diện đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh ta, một tay nắm lấy bàn tay ta, tay kia vuốt ve cổ tay vừa rồi bị kháp trở nên xanh tím, “Ta không hề nghi ngờ ngươi, vật này luôn được đặt ở nơi đó! Để đề phòng ngươi bất ngờ bị biến mất!”
Bất ngờ mà hắn nói muốn ám chỉ Lâm Hạo, nhưng ta cũng không hoàn toàn tin tưởng! Thời khắc kế hoạch hắn hoàn hảo, hắn biết ta sẽ bị Lâm Hạo bắt lại, cũng coi như lợi dụng thành công Lâm Hạo bệnh nặng đem ta đi! Vì sao cần thiết bị theo dõi gì đó, hết thảy rõ ràng là đặt ở nơi đó! Huống chi thiết bị theo dõi chỉ có thể đề phòng những tai họa chưa xảy ra, nếu đã biết ta ở chỗ Lâm Hạo thì còn cần nó làm gì nữa……
“Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?” Lâm Nam ôn nhu hỏi, không còn chút gì giận giữ như lúc đang truy đuổi ta.
“Chúng ta cần một chút thời gian để nghĩ lại chính mình……”
“Không cần thiết! Ta yêu ngươi như vậy, ngươi còn giận dỗi cái gì? Bất quá lần này, ta không so đo với ngươi! Về sau đừng khiến ta lo lắng!”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, từ trong tay Lâm Nam rút tay mình ra: “Ngươi…… Ngươi một chút cũng không cảm thấy bản thân mình quá đáng sao? Chỉ cần lấy danh nghĩa yêu thương, cái gì cũng có thể làm sao?”
Hoàn đệ thất thập tứ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook