Mê Thất
-
Chương 44
Ta nghiêng cơ thể, không ngăn hành động của Lâm Hạo lại. Dù sao hôm qua cái gì cũng đều bị y nhìn thấy, hiện tại có việc trọng yếu hơn phải làm.
“Ngươi chừng nào cho ta đi gặp Lâm Nam!” Ta nhìn y, thanh âm có chút ám ách.
Lâm Hạo trên mặt vặn vẹo, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh: “Ta khi nào thì đáp ứng cho ngươi đi gặp hắn!”
Lòng ta thấp thỏm bất an, không nghĩ tới y lại gạt ta: “Ngươi đã nói ……”
“Ta chỉ nói xem thành ý của ngươi, ta sẽ cân nhắc…… Cũng không nhất định đáp ứng cho ngươi đi!” Lâm Hạo thu hồi tay, di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn, đổ một chén nước, lại quay lại bên giường.
“Khát nước không!” Lâm Hạo đem nước đưa cho ta.
Ta lắc đầu, chỉ muốn gặp Lâm Hạo.
“Không muốn uống? Hôm qua kêu la cả đêm, ta đoán là khát!……”
Chưa xong tránh Lâm Hạo tiếp tục nói tiếp, ta vội vàng chìa tay, “Ta uống!”
“Đáng tiếc ta không muốn đưa!” Lâm Hạo một ngụm đem nước trong chén uống cạn.
Khi ta chuẩn bị xoay người không để ý Lâm Hạo, cằm bị Lâm Hạo nâng lên, miệng chạm vào đôi môi Lâm Hạo. Bị chất lỏng ấm áp chảy vào, cổ họng giảm bớt khô rát.
Nam nhân trung niên đem đồ ăn đẩy vào, đẩy xe đến trước mặt Lâm Hạo, “Thiếu gia, ngài từ từ dùng!”
“Đói sao?” Lâm Hạo hỏi.
Bụng một ngày không ăn cơm, màu sắc tự nhiên hương vị xa hoa khiến người ta thèm nhỏ dãi, chính là, trong lòng ta nhớ Lâm Nam, “Cầu ngươi, ngươi cho ta gặp Lâm Nam đi!”
“Ngươi mở miệng một lần nữa, cả đời này đừng nghĩ sẽ gặp lại hắn!” Lâm Hạo đè thấp thanh âm kiên quyết.
Giường này rất thấp, cùng xe lăn Lâm Hạo cơ hồ là bằng nhau.
Đẩy xe tới bên giường, Lâm Hạo ngồi bên cạnh chậm rãi ăn. Cho dù không nhìn y, mùi hương vẫn cứ bay tới mũi. Ta xoa xoa bụng, bao tử một trận cuộn lên, ta thật sự rất đói.
Lâm Hạo dừng động tác, “Lại đây.”
Ta do dự một chút, nghĩ mình muốn gặp Lâm Nam còn phải cầu y, liền yên lặng dùng khuỷ tay chống lên, bò qua.
Lâm Hạo dùng thìa xúc chút đồ ăn đưa cho ta, ta không kháng cự liền ăn. Lâm Hạo uy mấy miếng, cảm thấy như vậy không thuận tiện lắm, liền nói: “Ngươi có thể ngồi xuống không?”
Ta suy nghĩ nói, “Rất đau!”
Lâm Hạo không nói nữa, liền như vậy ăn vài miếng rồi uy ta vài miếng, ngay cả dụng cụ ăn cũng đều không có đổi[30]. Kết thúc bữa ăn đầy miễn cưỡng tay ta cũng mỏi rã đến phát run. Ngay sau đó có người đến thu dọn, ta đã ngã vào giường nắn nắn cánh tay.
Nhìn Lâm Hạo ngồi cạnh cửa sổ xem một chồng văn kiện, ta lại muốn cầu y cho ta gặp Lâm Nam, chính là ngại câu uy hiếp của y vừa rồi, hồi lâu không cách nào mở miệng. Nếu y thật sự không bao giờ cho ta gặp Lâm Nam nữa thì phải làm sao đây.
“Ba ba!” Thanh âm mang theo ý cười, thiếu niên đẩy cửa mà vào.
Lâm Lan nhìn thấy ta trên giường, cũng không bất ngờ, cười với ta chào hỏi: “Xin chào!”
Ta nghĩ lại tới thân phận thiếu niên, rầu rĩ đem cơ thể giấu trong tấm chăn.
“Sao ngươi lại tới đây!?” Lâm Hạo nắm thứ gì đó trong tay đặt trên đùi hỏi.
Thiếu niên không vui nói: “Ta đến xem ba, cùng người mới của ngươi a!” Nói xong ngoảnh mặt về phía ta chớp chớp mắt.
“Đừng hồ nháo!” Lâm Hạo khẽ quát một tiếng, Lâm Lan lập tức liền trở nên chính kinh “Biết rồi, ba!”
“Ngươi ngày hôm qua lại chạy đi đâu!” Lâm Hạo hỏi.
Vừa nghe tới chủ đề không bình thường, Lâm Lan lập tức cười ha ha rồi chuồn thẳng ra ngoài. Lâm Hạo dường như có chút đau đầu, ấn huyệt Thái Dương.
“Hắn cùng Tiểu Nam rất giống, muốn làm cái gì ai cũng quản không được!” Lâm Hạo âm thanh cười nhạo: “Quả thật là người của Lâm gia, nghĩ muốn cái gì đều không từ thủ đoạn……” Phía sau câu nói ta không rõ y đang nói đến ai!
Lâm Hạo lại cầm văn kiện lần nữa bắt đầu đọc.
Ta vô vị nhìn Lâm Hạo, rốt cuộc y nói: “Vài ngày nữa ta sẽ an bài cho ngươi gặp Lâm Nam, bất quá về sau ngươi phải an phận ở bên cạnh ta!”
Ta vừa nghe thấy có thể gặp Lâm Nam, hưng phấn biểu hiện trên mặt, ngay cả ý tứ trong lời nói của Lâm Hạo đều không mấy để tâm.
Lâm Hạo trừng ta một cái rồi vào thư phòng.
Trong phòng bệnh rộng lớn, Lâm Nam trấn tĩnh nhìn lão phó nhân[31] Lâm gia Lý tẩu múc cho hắn canh bổ.
“Tiểu thiếu gia a, ngươi như thế nào lại bỏ đi nhiều năm như vậy a. Lý tẩu đã hơn năm mươi, luôn ngóng trông tiểu thiếu gia trở về làm cho ngươi món canh tam tiên đông dong, cánh gà muối tiêu, diêm thủy đại tôm mà ngươi thích ăn……” Nhìn Lâm Nam, Lý tẩu đau lòng kêu lên: “Ngươi gầy quá, tiểu thiếu gia!”
Lâm Nam kín đáo cười cười: ” Khiến ngươi vất vả lo lắng rồi, Lý tẩu!”
“Tiểu thiếu gia, ngươi nói cái gì thế!” Lý tẩu vừa nói vừa lau nước mắt: “Ngươi ở bên ngoài chắc phải chịu không ít cực khổ rồi!”
Lâm Nam trong lòng không vui, vẫn là nói: “Đâu có, ta ra ngoài coi như là tôi luyện chính mình!”
“Ở đâu có kiểu tôi luyện như vậy, rõ ràng là chiêu tội a! Lại đây, tiểu thiếu gia, uống canh đi, canh này ta đã hầm cả đêm đấy. Tiểu thiếu gia ta thậm chí không cho nó uống, a, đó là Lâm Lan tiểu thiếu gia, là con của đại thiếu gia, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng khôn ngoan!” Lý tẩu cứ nói liên miên lải nhải.
Lâm Nam yên lặng nghe, đang bưng bát khẽ há miệng uống, thỉnh thoảng gật đầu.
“Ngươi chừng nào cho ta đi gặp Lâm Nam!” Ta nhìn y, thanh âm có chút ám ách.
Lâm Hạo trên mặt vặn vẹo, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh: “Ta khi nào thì đáp ứng cho ngươi đi gặp hắn!”
Lòng ta thấp thỏm bất an, không nghĩ tới y lại gạt ta: “Ngươi đã nói ……”
“Ta chỉ nói xem thành ý của ngươi, ta sẽ cân nhắc…… Cũng không nhất định đáp ứng cho ngươi đi!” Lâm Hạo thu hồi tay, di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn, đổ một chén nước, lại quay lại bên giường.
“Khát nước không!” Lâm Hạo đem nước đưa cho ta.
Ta lắc đầu, chỉ muốn gặp Lâm Hạo.
“Không muốn uống? Hôm qua kêu la cả đêm, ta đoán là khát!……”
Chưa xong tránh Lâm Hạo tiếp tục nói tiếp, ta vội vàng chìa tay, “Ta uống!”
“Đáng tiếc ta không muốn đưa!” Lâm Hạo một ngụm đem nước trong chén uống cạn.
Khi ta chuẩn bị xoay người không để ý Lâm Hạo, cằm bị Lâm Hạo nâng lên, miệng chạm vào đôi môi Lâm Hạo. Bị chất lỏng ấm áp chảy vào, cổ họng giảm bớt khô rát.
Nam nhân trung niên đem đồ ăn đẩy vào, đẩy xe đến trước mặt Lâm Hạo, “Thiếu gia, ngài từ từ dùng!”
“Đói sao?” Lâm Hạo hỏi.
Bụng một ngày không ăn cơm, màu sắc tự nhiên hương vị xa hoa khiến người ta thèm nhỏ dãi, chính là, trong lòng ta nhớ Lâm Nam, “Cầu ngươi, ngươi cho ta gặp Lâm Nam đi!”
“Ngươi mở miệng một lần nữa, cả đời này đừng nghĩ sẽ gặp lại hắn!” Lâm Hạo đè thấp thanh âm kiên quyết.
Giường này rất thấp, cùng xe lăn Lâm Hạo cơ hồ là bằng nhau.
Đẩy xe tới bên giường, Lâm Hạo ngồi bên cạnh chậm rãi ăn. Cho dù không nhìn y, mùi hương vẫn cứ bay tới mũi. Ta xoa xoa bụng, bao tử một trận cuộn lên, ta thật sự rất đói.
Lâm Hạo dừng động tác, “Lại đây.”
Ta do dự một chút, nghĩ mình muốn gặp Lâm Nam còn phải cầu y, liền yên lặng dùng khuỷ tay chống lên, bò qua.
Lâm Hạo dùng thìa xúc chút đồ ăn đưa cho ta, ta không kháng cự liền ăn. Lâm Hạo uy mấy miếng, cảm thấy như vậy không thuận tiện lắm, liền nói: “Ngươi có thể ngồi xuống không?”
Ta suy nghĩ nói, “Rất đau!”
Lâm Hạo không nói nữa, liền như vậy ăn vài miếng rồi uy ta vài miếng, ngay cả dụng cụ ăn cũng đều không có đổi[30]. Kết thúc bữa ăn đầy miễn cưỡng tay ta cũng mỏi rã đến phát run. Ngay sau đó có người đến thu dọn, ta đã ngã vào giường nắn nắn cánh tay.
Nhìn Lâm Hạo ngồi cạnh cửa sổ xem một chồng văn kiện, ta lại muốn cầu y cho ta gặp Lâm Nam, chính là ngại câu uy hiếp của y vừa rồi, hồi lâu không cách nào mở miệng. Nếu y thật sự không bao giờ cho ta gặp Lâm Nam nữa thì phải làm sao đây.
“Ba ba!” Thanh âm mang theo ý cười, thiếu niên đẩy cửa mà vào.
Lâm Lan nhìn thấy ta trên giường, cũng không bất ngờ, cười với ta chào hỏi: “Xin chào!”
Ta nghĩ lại tới thân phận thiếu niên, rầu rĩ đem cơ thể giấu trong tấm chăn.
“Sao ngươi lại tới đây!?” Lâm Hạo nắm thứ gì đó trong tay đặt trên đùi hỏi.
Thiếu niên không vui nói: “Ta đến xem ba, cùng người mới của ngươi a!” Nói xong ngoảnh mặt về phía ta chớp chớp mắt.
“Đừng hồ nháo!” Lâm Hạo khẽ quát một tiếng, Lâm Lan lập tức liền trở nên chính kinh “Biết rồi, ba!”
“Ngươi ngày hôm qua lại chạy đi đâu!” Lâm Hạo hỏi.
Vừa nghe tới chủ đề không bình thường, Lâm Lan lập tức cười ha ha rồi chuồn thẳng ra ngoài. Lâm Hạo dường như có chút đau đầu, ấn huyệt Thái Dương.
“Hắn cùng Tiểu Nam rất giống, muốn làm cái gì ai cũng quản không được!” Lâm Hạo âm thanh cười nhạo: “Quả thật là người của Lâm gia, nghĩ muốn cái gì đều không từ thủ đoạn……” Phía sau câu nói ta không rõ y đang nói đến ai!
Lâm Hạo lại cầm văn kiện lần nữa bắt đầu đọc.
Ta vô vị nhìn Lâm Hạo, rốt cuộc y nói: “Vài ngày nữa ta sẽ an bài cho ngươi gặp Lâm Nam, bất quá về sau ngươi phải an phận ở bên cạnh ta!”
Ta vừa nghe thấy có thể gặp Lâm Nam, hưng phấn biểu hiện trên mặt, ngay cả ý tứ trong lời nói của Lâm Hạo đều không mấy để tâm.
Lâm Hạo trừng ta một cái rồi vào thư phòng.
Trong phòng bệnh rộng lớn, Lâm Nam trấn tĩnh nhìn lão phó nhân[31] Lâm gia Lý tẩu múc cho hắn canh bổ.
“Tiểu thiếu gia a, ngươi như thế nào lại bỏ đi nhiều năm như vậy a. Lý tẩu đã hơn năm mươi, luôn ngóng trông tiểu thiếu gia trở về làm cho ngươi món canh tam tiên đông dong, cánh gà muối tiêu, diêm thủy đại tôm mà ngươi thích ăn……” Nhìn Lâm Nam, Lý tẩu đau lòng kêu lên: “Ngươi gầy quá, tiểu thiếu gia!”
Lâm Nam kín đáo cười cười: ” Khiến ngươi vất vả lo lắng rồi, Lý tẩu!”
“Tiểu thiếu gia, ngươi nói cái gì thế!” Lý tẩu vừa nói vừa lau nước mắt: “Ngươi ở bên ngoài chắc phải chịu không ít cực khổ rồi!”
Lâm Nam trong lòng không vui, vẫn là nói: “Đâu có, ta ra ngoài coi như là tôi luyện chính mình!”
“Ở đâu có kiểu tôi luyện như vậy, rõ ràng là chiêu tội a! Lại đây, tiểu thiếu gia, uống canh đi, canh này ta đã hầm cả đêm đấy. Tiểu thiếu gia ta thậm chí không cho nó uống, a, đó là Lâm Lan tiểu thiếu gia, là con của đại thiếu gia, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng khôn ngoan!” Lý tẩu cứ nói liên miên lải nhải.
Lâm Nam yên lặng nghe, đang bưng bát khẽ há miệng uống, thỉnh thoảng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook