Thanh âm kiều mị mê người vang lên ở ngoài cửa ——
Hoàng Phủ Dật chưa kịp ngăn lại, cửa đã két một tiếng bị mở ra ——
Đáng ghét! Kẻ nào to gan dám đến phá hảo sự của bản công tử?
Hoàng Phủ Dật phất một cái, quần áo rơi lả chả bên cạnh dục dũng ngay lập tức trở về bàn tay hắn.
Hắn cầm lấy chiếc cà sa phủ lên thân thể trần trụi yếu đuối tiểu hòa thượng, bản thân cũng tùy tiện khoác lên một chiếc áo mỏng, nổi giận đùng đùng hướng đến kẻ quấy rối kia mà đi đến.
“Ai đó?”
“Công tử, tiểu nữ tên là Yên Chi, là người đứng đầu Di Xuân Viện này. Nghe mấy tỷ muội nói, trong viện có hay vị khách nhân tuấn mỹ vô song, quý khí hơn người, tựu hậu trứ kiểm bì*, không đến ra mắt hai vị sớm, xin thứ lỗi.”
(*: mặt dày? Mới gặp biết gì đâu mà bảo người ta mặt dày)
Nữ tử mở lời, kiều diễm ướt át, da trắng như tuyết, khóe miệng có một nốt ruồi nho nhỏ mê người, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng, không hổ danh là kỷ nữ đứng đầu nơi đây.
Hoàng Phủ Dật vốn là một tên quỷ háo sắc, tính tình phong lưu không thay đổi, nhìn thấy mỹ nhân lập tức hai mắt sáng lên, bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để hấp thụ tinh khí của nàng.
Hắc hắc, dù sao thì sư phụ cũng không có ở đây, không ai quản, tiểu hòa thượng làm món đầu tiên, cũng chỉ mới là khai vị mà thôi!
“Yên cô nương, không bằng nàng cùng bản công tử ra ngoài đi dạo một chút được không?”
“Vị công tử này, thật ngại quá, ta đến là để tìm tiểu sư phụ, hay để mama an bài các tỷ muộn khác hầu hạ cho công tử.”
“Cái gì? Nàng đến tìm tiểu hòa thượng, không phải ta?” Hoàng Phủ Dật thoáng nghĩ vị cô nương này bị mù hay sao đó, hắn không tin được mà trừng mắt nhìn nàng!
“Đúng vậy, thỉnh công tử thứ lỗi.” Yên cô nương cười đến thập phần ôn nhu, “Ta có chút việc riêng muốn thỉnh giáo tiểu sư phụ, không tiện nói trước mặt người ngoài, thỉnh công tử nhượng chúng ta hai người đơn độc ở chung một lúc, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta lập tức tình nguyện hầu hạ công tử.”
“Không đi! Ta cùng Huyền đệ tình như thủ túc, bản công tử không thể ly khai hắn dù chỉ một bước, ta muốn biết nàng tìm hắn có chuyện gì?”
“Công tử, ngươi cùng tiểu sư phụ là huynh đệ, vậy ta sẽ không giấu ngươi làm gì. Chuyện là như vầy, phụ mẫu ta đều qua đời, khi đó nhà chỉ có bốn bức tường, tang sự đều là làm qua loa, hôm nay ta vất vả lắm mới tích góp được ít ngân lượng, muốn mời tiểu sư phụ giúp song thân ta niệm siêu độ, hoàn nguyện tâm ý của phận làm con, khẩn cầu tiểu sư phụ thành toàn.”
Yên cô nương nói xong lời cuối cùng nước mắt đã lã chã rơi xuống, lời nói nghẹn ngào, dáng vẻ thập phần điềm đạm đáng yêu.
Tâm tình Tĩnh Huyền lúc này đã hồi phục, quần áo cũng đã mặc lại chỉnh tề, nghe được lý do cô nương kia muốn nhờ vả, lập tức trong tâm liền cảm thông.
“Nữ thí chủ xin yên tâm, bần tăng nhất định làm hết khả năng để giúp đỡ.”
“Ta cũng đi!” Hoàng Phủ Dật cũng vội vàng nhào vô góp vui.
Tĩnh Huyền luôn bị nam tử này khiến cho tâm phiền ý loạn, hận không thể cách xa hắn một chút, nghe hắn nói vậy sắc mặt y lập tức trầm xuống.”Thí chủ, chuyện này là chuyện nghiêm túc, thỉnh không nên quấy rối.”
“Cái gì? Ngươi nói ta quấy rối?” Lời này cùa tiểu hòa thượng làm tổn thượng nặng đến lòng tự trọng của hắn, lại nói trước mặt một tiểu cô nương xinh đẹp, hắn tức giận vung mạnh tay áo, “Hú, bản công tử ta mới là người không thèm quan tâm! Các cô nương thiên kiều bá mị toàn một đám khờ khạo, ta thật không hiểu ở cái nơi phong lưu này mà còn đi tìm tiểu hòa thượng cúng bái hành lễ cái gì chứ!”
Hoàng Phủ Dật điên tiết hừ lạnh một cái rồi bước ra khỏi cửa!
Tĩnh Huyền yên lặng nhìn theo hướng nam nhân rời đi, biểu tình thập phần phức tạp.
Yên Chi mỉm cười, “Tiểu sư phụ, ta đã từng mời một vị đại sư xem qua, tối nay canh ba là giờ lành, thỉnh tiểu sư phụ đến lúc đó hãy cùng ta ra phía sau núi cử hành siêu độ cúng bái hành lễ.”
“Tốt, mọi việc thính thí chủ an bài.”
“Thật tốt quá, ta thay song thân tạ ơn tiểu sư phụ.”
“Thí chủ không cần đa lễ.”
“Vậy đêm nay canh ba, làm phiền tiểu sư phụ vậy.”
******
Tĩnh Huyền suốt cả đêm không thể chợp mắt.
Hình ảnh nhàn nhạt khó chấp nhận xảy ra tại dục dũng ban nãy, cứ quẩn quanh trong đầu y, khiến y cảm thấy vô cùng thẹn với Phật tổ, liền suốt đêm đều tụng kinh sám hối.
Phật tổ a, đệ tử ý chí bất kiên, phạm vào sắc giới, thực sự không thể tha thứ, đợi khi đệ tử hộ tống Lưu quang bảo điển bình an tiến cung, sẽ trở về Bảo Phật Tự, bế quan thanh tu, từ nay về sau thề không bước ra khỏi chùa một bước.
Đúng, chờ y cúng bái hành lễ xong, sẽ cùng nam nhân kia đường ai nấy đi.
Tĩnh Huyền hạ quyết tâm, trong lòng một điểm kiên định.
Y vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Yên cô nương.
Yên cô nương vận một bộ hồng y, tại cửa tươi cười chào y. “Tiểu sư phụ, ngươi chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tất cả đều được chuẩn bị xong hết rồi.”
“Chúng ta phải làm nhanh một chút, để tránh lỡ giờ lành.”
“Được… Xin hỏi thí chủ…” Tĩnh Huyền do dự một hồi mới mở miệng hỏi, “Thí chủ có thấy người đi cùng với bần tăng đâu không?”
“À, là vị công tử kia a, hắn theo đám tỷ muội của ta tầm hoan mua vui đến nửa đêm, vừa mới lên giường nghỉ ngơi rồi, chỉ sợ hắn sẽ muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao.”
Tĩnh Huyền lặng lẽ không nói gì, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Tiểu sư phụ mời lên mã xa, hôm nay ta tự mình điều khiển.”
“Vậy phiền người, thí chủ.” Tĩnh Huyền thu hồi tâm tình bất ổn, bước lên mã xa.
Mã xa một đường bôn ba, gần hết một nén nhang, đột nhiên ngừng lại.
“Tiểu sư phụ, tới rồi.”
Tĩnh Huyền vén bố liêm* lên, xung quanh tối như mực, một mảnh hoang vu, không một bóng người, cũng không thấy bất kỳ bia mộ nào cả.
(*: tấm màn vải trên mấy cái xe ngựa ý)
Y xuống xe “Xin hỏi thí chủ, mộ phần của song thân…?”
“Là ở chỗ này ——” Yên Chi chỉ vào một mảnh bụi cỏ.
“Đây sao? Nhưng đâu có mộ phần nào đâu?”
“Lúc mai táng họ chỉ làm qua loa, đến bia mộ cũng không có!” ngữ âm Yên Chi vô cùng ủy khuất.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Tĩnh Huyền chấp tay hành lễ.
Đột nhiên, một trận cuồng phong chẳng biết từ nơi nào thổi đến, khiến giấy tiền vàng bạc trên mặt đất bị xốc lên, bay tán loạn khắp nơi…
Sắc mặt Yên Chi bỗng nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, tóc dài theo gió bay tung lên, cười thảm thiết, “Ha ha, tiểu sư phụ, đây là bãi tha ma, ngươi đoán xem ai chôn ở đây chứ?”
Nữ tử tiếng cười thảm thiết, đột nhiên cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời…
Tĩnh Huyền trong lòng rùng mình một cái.
Y chặt chẽ bảo vệ “Lưu quang bảo điển” trên lưng, nhãn thần kiên định nhìn nàng ta.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào?”
“Ha, ha, xú hòa thượng, thay vì không nên uổng phí khí lực, ngoan ngoãn mang bảo điển giao ra đây, bản cô nương sẽ tạm tha cái mạng nhỏ của ngươi!”
“A di đà phật. Nữ thí chủ lúc còn sống có chứa oán giận vô cùng, sau khi chết hóa thành cô hồn ác quỷ, không được đầu thai. Bần tăng xin khuyên thí chủ, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.”
“Phí lời! Tên xú hòa thượng ngươi biết cái gì? Ngươi có tâm tình của nữ tử ta khi bị người ta lừa gạt hay không, có hiểu được oán hận trong lòng ta khi mất đi hết tất cả hay không? Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho tên nam nhân khốn nạn kia, mặc kệ có phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, ta ngày đêm đều bám lấy hắn, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! Vừa lúc kinh thư ngươi mang theo bên người kia có thể giúp ta gia tăng pháp lực để ta thoát ly khỏi nơi này, đi tìm cái tên bạc tình kia! Quyển kinh thư kia, bản cô nương nhất định phải có —— “
Yên Chi thét một tiếng chói tai, ống tay áo hồng y đột nhiên vươn dài, tựa như một con rắn, mạnh mẽ hướng Tĩnh Huyền đánh tới ——
******
Hoàng Phủ Dật lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đến kỹ viện, đương nhiên phải hảo hảo vui chơi cho đã.
tối hôm qua Hắn chìm đắm trong ôn nhu hương trung, khoái hoạt không ngớt, quậy đến nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Là quỷ thì không cần ngủ, nhưng mệt quá thì tự dưng cũng sẽ muốn đánh một giấc thôi.
Hoàng Phủ Dật mơ mơ hồ hồ mà nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, liền giật mình tỉnh giấc ——
Không ổn! Chẳng lẽ tiểu hòa thượng đã xảy ra chuyện?
Hoàng Phủ Dật phóng nhanh xuống giường, băng qua các hành lang, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của kỹ viện, nhưng vẫn không thấy tiểu hòa thượng cùng cái vị Yên cô nương kia đâu.
Dưới tình thế cấp bách, hắn rốt cục nghĩ tới đi tìm tú bà ——
Tú bà đang ở ngáy o o ở trên giường, đột nhiên bị ai đó đánh thức ——
“Ê này, mau tỉnh lại!”
“Uhm… ai đó? A, công tử, sao ngươi lại tới đây?” Tú bà kinh hỉ nhìn Hoàng Phủ Dật đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Vị mỹ nam tử này trời còn chưa sáng đã mò vào khuê phòng của mình, chẳng lẽ là muốn cùng mình một đêm xuân phong?
Ha, xem ra ta chưa hẳn là đã già, phong vận vẫn còn nha a. (đúng là tú bà, tự tin đến nổi không thèm soi gương =.=!)
Tú bà khóe mắt hàm xuân, cười hi hi mà nói “Công tử, ngươi yên tâm, công phu của ta có thể so với mấy tiểu cô nương ở đây không có thua kém đâu nha, thậm chí ‘sức bền’ còn hơn hẳn các nàng, cam đoan sẽ khiến công tử vô cùng sung sướng nha.”
Hoàng Phủ Dật nghe tú bà nói thiếu điều muốn tắt thở! Thở hổn hển mà nói, “Sung sướng cái đầu ngươi! Nói mau, cái Yên cô nương kia hiện đang ở đâu?”
“Cái gì? Ai cơ?” Tú bà trừng lớn mắt!
“Đừng có giả ngu! Nàng ta chẳng phải là người đứng đầu cái Di Xuân Viện này sao, Yên cô nương đó!”
“Trời ạ… Khách quan… Ngươi có nhìn lầm không? Nàng ta bộ dáng trông thế nào?”
“Xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi nho nhỏ. Một thân y phục hồng sắc.”
“Ô… là… là nàng ta sao… Khách quan, ngươi... Ngươi gặp nàng ta ở nơi đâu?”
“Ngay dục dũng a! Nàng ta tối hôm qua đột nhiên chạy tới dục dũng, hẹn tiểu hòa thượng đi làm cái gì cúng bái hành lễ gì đó, hiện tại hai người đều chẳng biết đi đâu. Ngươi mau nói cho ta biết, nàng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Mẹ ơi! Gặp ma rồi! Gặp ma rồi!”
“A? Ngươi nhìn ra được bản công tử là quỷ?” Hoàng Phủ Dật kinh ngạc nhìn tú bà.
“Ô… Công tử bây giờ còn có tâm tình mà giỡn hả? Ta nói là ma đó, Yên cô nương đó đã tự tử cách đây ba năm rồi!”
“Cái gì? Nàng ta là ma sao? Ta sao lại không nhận ra được chứ?” Hoàng Phủ Dật kinh ngạc kêu to! “Không thể, ngươi đừng có gạt ta, đừng có mà giở trò, mau giao người ra đây!”
“Ô… Công tử, là thật đó! Yên Chi nguyên là người đứng đầu cái Di Xuân Viện này, trong mấy năm trời mang về cho ta không biết bao nhiêu ngân lượng, trước là muốn tận hiếu mà xây dựng mộ phần cho phụ mẫu, sau là tự mình chuộc thân hoàn lương. Không ngờ lại gặp phải một tên bạc nghĩa tán tận lương tâm, không chỉ lừa gạt tình cảm của nàng, còn lừa hết bạc của nàng. Lòng mang đầy oán hận, nàng một thân hồng y, thắt cổ tự sát ngay tại khuê phòng! Nàng ta trước khi chết còn lưu lại di thư, muốn thành yêu ma, tìm kiếm tên phụ tình kia đòi mạng! Mấy năm nay, ta không ngừng nhờ các pháp sư giúp nàng siêu độ, chỉ là vì oán hận trong nàng quá nhiều, âm hồn vẫn không tiêu tan.”
Hoàng Phủ Dật nghe thế trong lòng nóng như lửa đốt.
Cùng là quỷ ma, hắn đương nhiên biết mục tiêu của Yên Chi chính là “Lưu quang bảo điển”!
Mà cái tên tiểu hòa thượng đang giữ bảo điển kia lại vô cùng ngốc ngếch, sợ là ngay cả mạng y cũng khó bảo toàn!
“Tức thật! Nàng ta rốt cuộc đã mang tiểu hòa thượng đi đâu rồi chứ?”
“Này… việc này ta cũng không biết…”
“A! Ta nghĩ ra rồi! Mau nói cho ta biết phụ mẫu nàng ta chôn cất ở đâu?”
“Ở sau núi. Cách nơi này khoảng chừng hơn mười dặm.”
Hoàng Phủ Dật dưới tình thế cấp bách cũng bất chấp cái gì mà kinh thế hãi tục, lập tức bay lên, xuyên tường mà đi ——
Tú bà chứng kiến, sợ đến mức á khẩu, một lúc sau mới hoàn hồn la một cái, rồi bất tỉnh luôn ——
******
Ống tay áo hồng y như quần ma loạn vũ, từ bốn phương tám hướng tấn công y.
Tĩnh Huyền lòng mang thương xót, ngồi xếp bằng, toàn tâm toàn ý muốn thử cứu độ oán hồn, liên tục niệm “Giác tỉnh chú” …
“Mọi biển nghiệp chướng, đều do ác niệm ngông cuồng sinh ra, nếu muốn sám hối, thành niệm thực tướng, chúng tội như sương lộ, tuệ nhật năng tiêu trừ. Niệm một khúc, thần lực y đà la ni, tham sân vọng diễm điều phục tiêu trừ, khiến vọng linh u muội thức tỉnh, có thể cứu vãn hết thẩy khổ não…”*
(*: đã cố gắng làm cho nó dễ hiểu nhất rồi đó, không thể hiểu thì mình cũng chịu… ý của khúc niệm này là mọi nghiệp chướng trên thế gian đều do ác niệm sinh ra, nếu muốn giải trừ phải thành tâm niệm kinh sám hối, tội lỗi sẽ như sương mù, xóa bỏ mọi tai ương. Pháp lực của một khúc A Di Đà Phật có thể khiến cho tham vọng tan biến, đánh thức những vong hồn u mê, cứu rỗi mọi khổ ải)
Bức tường Phật pháp vô hình bắt đầu vây xung quanh Tĩnh Huyền, tay áo hồng y trăm phương ngàn cách cũng không thể tiếp cận…
“A a a! Xú hòa thượng, ta muốn ngươi phải chết!”
Yên Chi giận tím mặt, tụ tập yêu lực toàn thân, tóc đen bay rối bời trên đầu thoáng chốc biến thành bạc trắng, hóa thành trăm ngàn vô số ngân châm, hướng Tĩnh Huyền phóng tới ——
Hoàng Phủ Dật vừa vặn chạy tới nơi, thấy tiểu hòa thượng sắp rơi vào tình huống nguy hiểm, trong lòng hoảng hốt, lập tức liều lĩnh phi thân cứu người ——
“Huyền đệ —— “
Tiếng hét quen thuộc khiến Tĩnh Huyền trong lòng chấn động, thoáng chốc đã quên tụng niệm Phật chú, pháp tường trong khoảnh khắc biến mất, nhìn thấy vô số ngân châm sắp đâm vào thân thể Tĩnh Huyền, lại đột nhiên chắn trước y một đạo thân ành ——
“A ——” Hoàng Phủ Dật hét thảm một tiếng!
Tuy rằng hắn dùng pháp lực của mình ngăn cản ngân châm tuy nhiên thứ nhất, đạo hạnh của hắn chưa cao; thứ hai, Yên Chi lại vì ham muốn “Lưu quang bảo điển” mà ngân châm nàng ta phóng ra tập trung toàn bộ yêu lực, theo kiểu được ăn cả ngã về không, uy lực không thể xem thường, vậy nên kết quả là một số ngân châm bay xuyên qua đùi hắn, khiến hắn lui về phía sau rồi ngã xuống ——
“Không ——” Tĩnh Huyền trong lòng hoảng sợ, hai tay mở ra, ôm lấy Hoàng Phủ Dật vào lòng ——
“Thí chủ, ngươi... Ngươi… Không sao chứ?”
“Hự uhm… Nếu như ngươi lại gọi ta là thí chủ, ta thực sự sẽ có sao đó…” Hoàng Phủ Dật nằm trong lòng mỹ nhân, được mỹ nhân ôm lấy, hắn tuy rằng bị thương cũng không quên tranh thủ chọc ghẹo y một chút.
“Giờ là lúc nào rời, ngươi còn giỡn nữa hả? Ngươi muốn khiến ta lo cho người đến chết sao?” Tĩnh Huyền bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn.
Cái liếc mắt của tiểu hòa thượng nhìn giống như y đang làm nũng, thật khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hồn Hoàng Phủ Dật suýt nữa bay đi đâu mất!
“Mau nói cho ta biết, ngươi bị thương ở đâu?” Tĩnh Huyền nhìn hắn yếu ớt, tâm hoảng hốt đầy lo lắng, dáng dấp bất an, sốt ruột hỏi.
“Huyền đệ, ta mặc kệ, nếu ngươi không chịu gọi ta là Dật ca ca, ta sẽ không nói cho ngươi biết ta bị thương ở đâu đâu.” Hoàng Phủ Dật mặt dày một lớp.
Tĩnh Huyền vừa nôn nóng vừa buồn cười, thực sự chẳng biết phải làm gì cho phải.
Nhưng cũng bởi vì lo lắng thương thế của hắn, vậy nên đành phải làm theo ý hắn, y nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Dật... Dật ca ca…”
“Ha ha, ngươi gọi, ngươi rốt cục chịu gọi rồi!” Hoàng Phủ Dật hài lòng mà ôm lấy y, vừa nói vừa cười.
“Này! Hai người các ngươi xong chưa hả!” Yên Chi bị cho ra rìa, nhìn hai tên con trai không thèm để nàng vào mắt, tức giận quát! “Nam nhân các ngươi điều không phải là thứ tốt lành gì! Cả tên xú hòa thượng ngươi cũng không ngoại lệ, ngang nhiên bất tuân thanh luật, cùng một tên nam nhân khác, trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình, không biết xấu hổ!”
Hoàng Phủ Dật thấy nàng nhục mạ Huyền đệ, lập tức lấy lại thần sắc! “Xú bà bà ngươi, câm miệng lại cho ta! Một tên nam nhân có lỗi với ngươi, không có nghĩa là tất cả nam nhân trên thiên hạ đều có lỗi với ngươi. Ngươi vì một tên nam nhân phụ mình mà chạy đi tìm cái chết, kết thúc sinh mệnh của mình, ngươi làm như vậy xuống cửu tuyền làm sao ăn nói với phụ mẫu ngươi đây?”
Yên Chi nghe thế tâm liền chấn động.
“A di đà phật” Tĩnh Huyền chấp tay trước ngực “Vị nữ thí chủ này, nhân quả báo ứng, đều có quy luật không ngừng, ngươi không cần dùng oán hận buộc chặt nhân duyên của mình. Cứ cho là ngươi tìm được kẻ kia báo thù, cũng chỉ khiến nghiệt nguyên của ngươi và hắn thêm sâu sắc, kiếp sau lại cùng hắn dây dưa không dứt. Chi bằng trong tâm hãy bỏ đi lòng oán hận, hảo hảo đầu thai làm ngươi.”
“Không, ta không cam lòng cứ như thế mà buông tha hắn… Ta không cam lòng!” Yên Chi vò mái tóc bạc, thê lương khóc hảm!
“Thí chủ, ngươi phải hiểu, trên thế gian này, không ai thoát được nhân quả báo ứng. Bất luận nguyên nhân nào, đều sẽ có kết quả tương ứng, ở hiền sẽ gặp lành, gieo gió ắt gặt bão.”
“Không… Ta không tin, ta không tin! Ta thà chính tay mình báo thù còn hơn!”
“Xú bà bà ngươi sao cứng đầu thế hả? Huyền đệ, nếu nàng ta cứ ngoan cố như thế, chúng ta hãy vì nhân sinh trừ hại. Đệ mau lấy Lưu quang bảo điển ra, đánh cho nàng ta hồn bay phách tán!”
“Không, Lưu quang bảo điển là phật môn chí bảo, chỉ dùng để cứu độ chúng sinh, ta không mong vị nữ thí chủ này nhận lấy bất kỳ kết quả tai hại nào.”
“Hứ, xú hòa thượng ngươi ít có giả mù sa mưa đi! Mau nạp mạng!”
Yên Chi lần thứ hai tụ tập yêu lực toàn thân, nhưng bởi vì trước đó đã hao hết khí lực, vậy nên lần này tung đòn tấn công, uy lực giảm đi không ít, Hoàng Phủ Dật nhanh chóng chớp lấy thời cơ, xé bao phục sau lưng Tĩnh Huyền, xuất ra “Lưu quang bảo điển” ——
“Lưu quang bảo điển” gặp yêu ma quỷ hồn, lập tức phật quang bắn ra bốn phía!
Hàng vạn Đạo Quang hình mũi nhọn cùng lúc chiếu sáng rừng cây tối mịch ——
“Á á á ——” Yên Chi tuy rằng đạo hạnh cao thâm, nhưng lần đầu tiên gặp phải pháp bảo cường đại như vậy, chính bản thân chịu không nổi, lập tức cuồn cuộn trên mặt đất, thê lương kêu thảm thiết!
“A di đà phật, thiện tai, thiện tai.” Tĩnh Huyền lòng mang thương xót, không muốn thấy nàng hồn bay phách tán, lập tức cầm lấy chuỗi hạt, niệm kinh siêu độ cho nàng.
Giữa muôn vàn ánh hào quang chiếu ra, Tĩnh Huyền ngồi xếp bằng, thân ảnh từ bi như phật đà tái thế, khiến kẻ khác phải động lòng.
Yên Chi nhìn thấy tiểu hòa thượng mà mình ba lần bảy lượt muốn làm hại, lại một lòng muốn siêu độ cho mình, không khỏi cảm động vạn phần, khóc nấc lên.
“Thí chủ xin chớ thương tâm, hãy bỏ qua tất cả cừu hận, đến bên Phật tổ mà tu tâm đi thôi.”
“Phải, xin cảm tạ tiểu sư phụ, xin cảm tạ.”
Yên Chi miệng mỉm cười, nơi phật quang chiếu hạ, hồn phách dần dần tan biến…
Hoàng Phủ Dật chưa kịp ngăn lại, cửa đã két một tiếng bị mở ra ——
Đáng ghét! Kẻ nào to gan dám đến phá hảo sự của bản công tử?
Hoàng Phủ Dật phất một cái, quần áo rơi lả chả bên cạnh dục dũng ngay lập tức trở về bàn tay hắn.
Hắn cầm lấy chiếc cà sa phủ lên thân thể trần trụi yếu đuối tiểu hòa thượng, bản thân cũng tùy tiện khoác lên một chiếc áo mỏng, nổi giận đùng đùng hướng đến kẻ quấy rối kia mà đi đến.
“Ai đó?”
“Công tử, tiểu nữ tên là Yên Chi, là người đứng đầu Di Xuân Viện này. Nghe mấy tỷ muội nói, trong viện có hay vị khách nhân tuấn mỹ vô song, quý khí hơn người, tựu hậu trứ kiểm bì*, không đến ra mắt hai vị sớm, xin thứ lỗi.”
(*: mặt dày? Mới gặp biết gì đâu mà bảo người ta mặt dày)
Nữ tử mở lời, kiều diễm ướt át, da trắng như tuyết, khóe miệng có một nốt ruồi nho nhỏ mê người, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng, không hổ danh là kỷ nữ đứng đầu nơi đây.
Hoàng Phủ Dật vốn là một tên quỷ háo sắc, tính tình phong lưu không thay đổi, nhìn thấy mỹ nhân lập tức hai mắt sáng lên, bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để hấp thụ tinh khí của nàng.
Hắc hắc, dù sao thì sư phụ cũng không có ở đây, không ai quản, tiểu hòa thượng làm món đầu tiên, cũng chỉ mới là khai vị mà thôi!
“Yên cô nương, không bằng nàng cùng bản công tử ra ngoài đi dạo một chút được không?”
“Vị công tử này, thật ngại quá, ta đến là để tìm tiểu sư phụ, hay để mama an bài các tỷ muộn khác hầu hạ cho công tử.”
“Cái gì? Nàng đến tìm tiểu hòa thượng, không phải ta?” Hoàng Phủ Dật thoáng nghĩ vị cô nương này bị mù hay sao đó, hắn không tin được mà trừng mắt nhìn nàng!
“Đúng vậy, thỉnh công tử thứ lỗi.” Yên cô nương cười đến thập phần ôn nhu, “Ta có chút việc riêng muốn thỉnh giáo tiểu sư phụ, không tiện nói trước mặt người ngoài, thỉnh công tử nhượng chúng ta hai người đơn độc ở chung một lúc, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta lập tức tình nguyện hầu hạ công tử.”
“Không đi! Ta cùng Huyền đệ tình như thủ túc, bản công tử không thể ly khai hắn dù chỉ một bước, ta muốn biết nàng tìm hắn có chuyện gì?”
“Công tử, ngươi cùng tiểu sư phụ là huynh đệ, vậy ta sẽ không giấu ngươi làm gì. Chuyện là như vầy, phụ mẫu ta đều qua đời, khi đó nhà chỉ có bốn bức tường, tang sự đều là làm qua loa, hôm nay ta vất vả lắm mới tích góp được ít ngân lượng, muốn mời tiểu sư phụ giúp song thân ta niệm siêu độ, hoàn nguyện tâm ý của phận làm con, khẩn cầu tiểu sư phụ thành toàn.”
Yên cô nương nói xong lời cuối cùng nước mắt đã lã chã rơi xuống, lời nói nghẹn ngào, dáng vẻ thập phần điềm đạm đáng yêu.
Tâm tình Tĩnh Huyền lúc này đã hồi phục, quần áo cũng đã mặc lại chỉnh tề, nghe được lý do cô nương kia muốn nhờ vả, lập tức trong tâm liền cảm thông.
“Nữ thí chủ xin yên tâm, bần tăng nhất định làm hết khả năng để giúp đỡ.”
“Ta cũng đi!” Hoàng Phủ Dật cũng vội vàng nhào vô góp vui.
Tĩnh Huyền luôn bị nam tử này khiến cho tâm phiền ý loạn, hận không thể cách xa hắn một chút, nghe hắn nói vậy sắc mặt y lập tức trầm xuống.”Thí chủ, chuyện này là chuyện nghiêm túc, thỉnh không nên quấy rối.”
“Cái gì? Ngươi nói ta quấy rối?” Lời này cùa tiểu hòa thượng làm tổn thượng nặng đến lòng tự trọng của hắn, lại nói trước mặt một tiểu cô nương xinh đẹp, hắn tức giận vung mạnh tay áo, “Hú, bản công tử ta mới là người không thèm quan tâm! Các cô nương thiên kiều bá mị toàn một đám khờ khạo, ta thật không hiểu ở cái nơi phong lưu này mà còn đi tìm tiểu hòa thượng cúng bái hành lễ cái gì chứ!”
Hoàng Phủ Dật điên tiết hừ lạnh một cái rồi bước ra khỏi cửa!
Tĩnh Huyền yên lặng nhìn theo hướng nam nhân rời đi, biểu tình thập phần phức tạp.
Yên Chi mỉm cười, “Tiểu sư phụ, ta đã từng mời một vị đại sư xem qua, tối nay canh ba là giờ lành, thỉnh tiểu sư phụ đến lúc đó hãy cùng ta ra phía sau núi cử hành siêu độ cúng bái hành lễ.”
“Tốt, mọi việc thính thí chủ an bài.”
“Thật tốt quá, ta thay song thân tạ ơn tiểu sư phụ.”
“Thí chủ không cần đa lễ.”
“Vậy đêm nay canh ba, làm phiền tiểu sư phụ vậy.”
******
Tĩnh Huyền suốt cả đêm không thể chợp mắt.
Hình ảnh nhàn nhạt khó chấp nhận xảy ra tại dục dũng ban nãy, cứ quẩn quanh trong đầu y, khiến y cảm thấy vô cùng thẹn với Phật tổ, liền suốt đêm đều tụng kinh sám hối.
Phật tổ a, đệ tử ý chí bất kiên, phạm vào sắc giới, thực sự không thể tha thứ, đợi khi đệ tử hộ tống Lưu quang bảo điển bình an tiến cung, sẽ trở về Bảo Phật Tự, bế quan thanh tu, từ nay về sau thề không bước ra khỏi chùa một bước.
Đúng, chờ y cúng bái hành lễ xong, sẽ cùng nam nhân kia đường ai nấy đi.
Tĩnh Huyền hạ quyết tâm, trong lòng một điểm kiên định.
Y vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Yên cô nương.
Yên cô nương vận một bộ hồng y, tại cửa tươi cười chào y. “Tiểu sư phụ, ngươi chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tất cả đều được chuẩn bị xong hết rồi.”
“Chúng ta phải làm nhanh một chút, để tránh lỡ giờ lành.”
“Được… Xin hỏi thí chủ…” Tĩnh Huyền do dự một hồi mới mở miệng hỏi, “Thí chủ có thấy người đi cùng với bần tăng đâu không?”
“À, là vị công tử kia a, hắn theo đám tỷ muội của ta tầm hoan mua vui đến nửa đêm, vừa mới lên giường nghỉ ngơi rồi, chỉ sợ hắn sẽ muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao.”
Tĩnh Huyền lặng lẽ không nói gì, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Tiểu sư phụ mời lên mã xa, hôm nay ta tự mình điều khiển.”
“Vậy phiền người, thí chủ.” Tĩnh Huyền thu hồi tâm tình bất ổn, bước lên mã xa.
Mã xa một đường bôn ba, gần hết một nén nhang, đột nhiên ngừng lại.
“Tiểu sư phụ, tới rồi.”
Tĩnh Huyền vén bố liêm* lên, xung quanh tối như mực, một mảnh hoang vu, không một bóng người, cũng không thấy bất kỳ bia mộ nào cả.
(*: tấm màn vải trên mấy cái xe ngựa ý)
Y xuống xe “Xin hỏi thí chủ, mộ phần của song thân…?”
“Là ở chỗ này ——” Yên Chi chỉ vào một mảnh bụi cỏ.
“Đây sao? Nhưng đâu có mộ phần nào đâu?”
“Lúc mai táng họ chỉ làm qua loa, đến bia mộ cũng không có!” ngữ âm Yên Chi vô cùng ủy khuất.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Tĩnh Huyền chấp tay hành lễ.
Đột nhiên, một trận cuồng phong chẳng biết từ nơi nào thổi đến, khiến giấy tiền vàng bạc trên mặt đất bị xốc lên, bay tán loạn khắp nơi…
Sắc mặt Yên Chi bỗng nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, tóc dài theo gió bay tung lên, cười thảm thiết, “Ha ha, tiểu sư phụ, đây là bãi tha ma, ngươi đoán xem ai chôn ở đây chứ?”
Nữ tử tiếng cười thảm thiết, đột nhiên cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời…
Tĩnh Huyền trong lòng rùng mình một cái.
Y chặt chẽ bảo vệ “Lưu quang bảo điển” trên lưng, nhãn thần kiên định nhìn nàng ta.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào?”
“Ha, ha, xú hòa thượng, thay vì không nên uổng phí khí lực, ngoan ngoãn mang bảo điển giao ra đây, bản cô nương sẽ tạm tha cái mạng nhỏ của ngươi!”
“A di đà phật. Nữ thí chủ lúc còn sống có chứa oán giận vô cùng, sau khi chết hóa thành cô hồn ác quỷ, không được đầu thai. Bần tăng xin khuyên thí chủ, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.”
“Phí lời! Tên xú hòa thượng ngươi biết cái gì? Ngươi có tâm tình của nữ tử ta khi bị người ta lừa gạt hay không, có hiểu được oán hận trong lòng ta khi mất đi hết tất cả hay không? Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho tên nam nhân khốn nạn kia, mặc kệ có phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, ta ngày đêm đều bám lấy hắn, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! Vừa lúc kinh thư ngươi mang theo bên người kia có thể giúp ta gia tăng pháp lực để ta thoát ly khỏi nơi này, đi tìm cái tên bạc tình kia! Quyển kinh thư kia, bản cô nương nhất định phải có —— “
Yên Chi thét một tiếng chói tai, ống tay áo hồng y đột nhiên vươn dài, tựa như một con rắn, mạnh mẽ hướng Tĩnh Huyền đánh tới ——
******
Hoàng Phủ Dật lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đến kỹ viện, đương nhiên phải hảo hảo vui chơi cho đã.
tối hôm qua Hắn chìm đắm trong ôn nhu hương trung, khoái hoạt không ngớt, quậy đến nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Là quỷ thì không cần ngủ, nhưng mệt quá thì tự dưng cũng sẽ muốn đánh một giấc thôi.
Hoàng Phủ Dật mơ mơ hồ hồ mà nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, liền giật mình tỉnh giấc ——
Không ổn! Chẳng lẽ tiểu hòa thượng đã xảy ra chuyện?
Hoàng Phủ Dật phóng nhanh xuống giường, băng qua các hành lang, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của kỹ viện, nhưng vẫn không thấy tiểu hòa thượng cùng cái vị Yên cô nương kia đâu.
Dưới tình thế cấp bách, hắn rốt cục nghĩ tới đi tìm tú bà ——
Tú bà đang ở ngáy o o ở trên giường, đột nhiên bị ai đó đánh thức ——
“Ê này, mau tỉnh lại!”
“Uhm… ai đó? A, công tử, sao ngươi lại tới đây?” Tú bà kinh hỉ nhìn Hoàng Phủ Dật đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Vị mỹ nam tử này trời còn chưa sáng đã mò vào khuê phòng của mình, chẳng lẽ là muốn cùng mình một đêm xuân phong?
Ha, xem ra ta chưa hẳn là đã già, phong vận vẫn còn nha a. (đúng là tú bà, tự tin đến nổi không thèm soi gương =.=!)
Tú bà khóe mắt hàm xuân, cười hi hi mà nói “Công tử, ngươi yên tâm, công phu của ta có thể so với mấy tiểu cô nương ở đây không có thua kém đâu nha, thậm chí ‘sức bền’ còn hơn hẳn các nàng, cam đoan sẽ khiến công tử vô cùng sung sướng nha.”
Hoàng Phủ Dật nghe tú bà nói thiếu điều muốn tắt thở! Thở hổn hển mà nói, “Sung sướng cái đầu ngươi! Nói mau, cái Yên cô nương kia hiện đang ở đâu?”
“Cái gì? Ai cơ?” Tú bà trừng lớn mắt!
“Đừng có giả ngu! Nàng ta chẳng phải là người đứng đầu cái Di Xuân Viện này sao, Yên cô nương đó!”
“Trời ạ… Khách quan… Ngươi có nhìn lầm không? Nàng ta bộ dáng trông thế nào?”
“Xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi nho nhỏ. Một thân y phục hồng sắc.”
“Ô… là… là nàng ta sao… Khách quan, ngươi... Ngươi gặp nàng ta ở nơi đâu?”
“Ngay dục dũng a! Nàng ta tối hôm qua đột nhiên chạy tới dục dũng, hẹn tiểu hòa thượng đi làm cái gì cúng bái hành lễ gì đó, hiện tại hai người đều chẳng biết đi đâu. Ngươi mau nói cho ta biết, nàng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Mẹ ơi! Gặp ma rồi! Gặp ma rồi!”
“A? Ngươi nhìn ra được bản công tử là quỷ?” Hoàng Phủ Dật kinh ngạc nhìn tú bà.
“Ô… Công tử bây giờ còn có tâm tình mà giỡn hả? Ta nói là ma đó, Yên cô nương đó đã tự tử cách đây ba năm rồi!”
“Cái gì? Nàng ta là ma sao? Ta sao lại không nhận ra được chứ?” Hoàng Phủ Dật kinh ngạc kêu to! “Không thể, ngươi đừng có gạt ta, đừng có mà giở trò, mau giao người ra đây!”
“Ô… Công tử, là thật đó! Yên Chi nguyên là người đứng đầu cái Di Xuân Viện này, trong mấy năm trời mang về cho ta không biết bao nhiêu ngân lượng, trước là muốn tận hiếu mà xây dựng mộ phần cho phụ mẫu, sau là tự mình chuộc thân hoàn lương. Không ngờ lại gặp phải một tên bạc nghĩa tán tận lương tâm, không chỉ lừa gạt tình cảm của nàng, còn lừa hết bạc của nàng. Lòng mang đầy oán hận, nàng một thân hồng y, thắt cổ tự sát ngay tại khuê phòng! Nàng ta trước khi chết còn lưu lại di thư, muốn thành yêu ma, tìm kiếm tên phụ tình kia đòi mạng! Mấy năm nay, ta không ngừng nhờ các pháp sư giúp nàng siêu độ, chỉ là vì oán hận trong nàng quá nhiều, âm hồn vẫn không tiêu tan.”
Hoàng Phủ Dật nghe thế trong lòng nóng như lửa đốt.
Cùng là quỷ ma, hắn đương nhiên biết mục tiêu của Yên Chi chính là “Lưu quang bảo điển”!
Mà cái tên tiểu hòa thượng đang giữ bảo điển kia lại vô cùng ngốc ngếch, sợ là ngay cả mạng y cũng khó bảo toàn!
“Tức thật! Nàng ta rốt cuộc đã mang tiểu hòa thượng đi đâu rồi chứ?”
“Này… việc này ta cũng không biết…”
“A! Ta nghĩ ra rồi! Mau nói cho ta biết phụ mẫu nàng ta chôn cất ở đâu?”
“Ở sau núi. Cách nơi này khoảng chừng hơn mười dặm.”
Hoàng Phủ Dật dưới tình thế cấp bách cũng bất chấp cái gì mà kinh thế hãi tục, lập tức bay lên, xuyên tường mà đi ——
Tú bà chứng kiến, sợ đến mức á khẩu, một lúc sau mới hoàn hồn la một cái, rồi bất tỉnh luôn ——
******
Ống tay áo hồng y như quần ma loạn vũ, từ bốn phương tám hướng tấn công y.
Tĩnh Huyền lòng mang thương xót, ngồi xếp bằng, toàn tâm toàn ý muốn thử cứu độ oán hồn, liên tục niệm “Giác tỉnh chú” …
“Mọi biển nghiệp chướng, đều do ác niệm ngông cuồng sinh ra, nếu muốn sám hối, thành niệm thực tướng, chúng tội như sương lộ, tuệ nhật năng tiêu trừ. Niệm một khúc, thần lực y đà la ni, tham sân vọng diễm điều phục tiêu trừ, khiến vọng linh u muội thức tỉnh, có thể cứu vãn hết thẩy khổ não…”*
(*: đã cố gắng làm cho nó dễ hiểu nhất rồi đó, không thể hiểu thì mình cũng chịu… ý của khúc niệm này là mọi nghiệp chướng trên thế gian đều do ác niệm sinh ra, nếu muốn giải trừ phải thành tâm niệm kinh sám hối, tội lỗi sẽ như sương mù, xóa bỏ mọi tai ương. Pháp lực của một khúc A Di Đà Phật có thể khiến cho tham vọng tan biến, đánh thức những vong hồn u mê, cứu rỗi mọi khổ ải)
Bức tường Phật pháp vô hình bắt đầu vây xung quanh Tĩnh Huyền, tay áo hồng y trăm phương ngàn cách cũng không thể tiếp cận…
“A a a! Xú hòa thượng, ta muốn ngươi phải chết!”
Yên Chi giận tím mặt, tụ tập yêu lực toàn thân, tóc đen bay rối bời trên đầu thoáng chốc biến thành bạc trắng, hóa thành trăm ngàn vô số ngân châm, hướng Tĩnh Huyền phóng tới ——
Hoàng Phủ Dật vừa vặn chạy tới nơi, thấy tiểu hòa thượng sắp rơi vào tình huống nguy hiểm, trong lòng hoảng hốt, lập tức liều lĩnh phi thân cứu người ——
“Huyền đệ —— “
Tiếng hét quen thuộc khiến Tĩnh Huyền trong lòng chấn động, thoáng chốc đã quên tụng niệm Phật chú, pháp tường trong khoảnh khắc biến mất, nhìn thấy vô số ngân châm sắp đâm vào thân thể Tĩnh Huyền, lại đột nhiên chắn trước y một đạo thân ành ——
“A ——” Hoàng Phủ Dật hét thảm một tiếng!
Tuy rằng hắn dùng pháp lực của mình ngăn cản ngân châm tuy nhiên thứ nhất, đạo hạnh của hắn chưa cao; thứ hai, Yên Chi lại vì ham muốn “Lưu quang bảo điển” mà ngân châm nàng ta phóng ra tập trung toàn bộ yêu lực, theo kiểu được ăn cả ngã về không, uy lực không thể xem thường, vậy nên kết quả là một số ngân châm bay xuyên qua đùi hắn, khiến hắn lui về phía sau rồi ngã xuống ——
“Không ——” Tĩnh Huyền trong lòng hoảng sợ, hai tay mở ra, ôm lấy Hoàng Phủ Dật vào lòng ——
“Thí chủ, ngươi... Ngươi… Không sao chứ?”
“Hự uhm… Nếu như ngươi lại gọi ta là thí chủ, ta thực sự sẽ có sao đó…” Hoàng Phủ Dật nằm trong lòng mỹ nhân, được mỹ nhân ôm lấy, hắn tuy rằng bị thương cũng không quên tranh thủ chọc ghẹo y một chút.
“Giờ là lúc nào rời, ngươi còn giỡn nữa hả? Ngươi muốn khiến ta lo cho người đến chết sao?” Tĩnh Huyền bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn.
Cái liếc mắt của tiểu hòa thượng nhìn giống như y đang làm nũng, thật khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hồn Hoàng Phủ Dật suýt nữa bay đi đâu mất!
“Mau nói cho ta biết, ngươi bị thương ở đâu?” Tĩnh Huyền nhìn hắn yếu ớt, tâm hoảng hốt đầy lo lắng, dáng dấp bất an, sốt ruột hỏi.
“Huyền đệ, ta mặc kệ, nếu ngươi không chịu gọi ta là Dật ca ca, ta sẽ không nói cho ngươi biết ta bị thương ở đâu đâu.” Hoàng Phủ Dật mặt dày một lớp.
Tĩnh Huyền vừa nôn nóng vừa buồn cười, thực sự chẳng biết phải làm gì cho phải.
Nhưng cũng bởi vì lo lắng thương thế của hắn, vậy nên đành phải làm theo ý hắn, y nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Dật... Dật ca ca…”
“Ha ha, ngươi gọi, ngươi rốt cục chịu gọi rồi!” Hoàng Phủ Dật hài lòng mà ôm lấy y, vừa nói vừa cười.
“Này! Hai người các ngươi xong chưa hả!” Yên Chi bị cho ra rìa, nhìn hai tên con trai không thèm để nàng vào mắt, tức giận quát! “Nam nhân các ngươi điều không phải là thứ tốt lành gì! Cả tên xú hòa thượng ngươi cũng không ngoại lệ, ngang nhiên bất tuân thanh luật, cùng một tên nam nhân khác, trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình, không biết xấu hổ!”
Hoàng Phủ Dật thấy nàng nhục mạ Huyền đệ, lập tức lấy lại thần sắc! “Xú bà bà ngươi, câm miệng lại cho ta! Một tên nam nhân có lỗi với ngươi, không có nghĩa là tất cả nam nhân trên thiên hạ đều có lỗi với ngươi. Ngươi vì một tên nam nhân phụ mình mà chạy đi tìm cái chết, kết thúc sinh mệnh của mình, ngươi làm như vậy xuống cửu tuyền làm sao ăn nói với phụ mẫu ngươi đây?”
Yên Chi nghe thế tâm liền chấn động.
“A di đà phật” Tĩnh Huyền chấp tay trước ngực “Vị nữ thí chủ này, nhân quả báo ứng, đều có quy luật không ngừng, ngươi không cần dùng oán hận buộc chặt nhân duyên của mình. Cứ cho là ngươi tìm được kẻ kia báo thù, cũng chỉ khiến nghiệt nguyên của ngươi và hắn thêm sâu sắc, kiếp sau lại cùng hắn dây dưa không dứt. Chi bằng trong tâm hãy bỏ đi lòng oán hận, hảo hảo đầu thai làm ngươi.”
“Không, ta không cam lòng cứ như thế mà buông tha hắn… Ta không cam lòng!” Yên Chi vò mái tóc bạc, thê lương khóc hảm!
“Thí chủ, ngươi phải hiểu, trên thế gian này, không ai thoát được nhân quả báo ứng. Bất luận nguyên nhân nào, đều sẽ có kết quả tương ứng, ở hiền sẽ gặp lành, gieo gió ắt gặt bão.”
“Không… Ta không tin, ta không tin! Ta thà chính tay mình báo thù còn hơn!”
“Xú bà bà ngươi sao cứng đầu thế hả? Huyền đệ, nếu nàng ta cứ ngoan cố như thế, chúng ta hãy vì nhân sinh trừ hại. Đệ mau lấy Lưu quang bảo điển ra, đánh cho nàng ta hồn bay phách tán!”
“Không, Lưu quang bảo điển là phật môn chí bảo, chỉ dùng để cứu độ chúng sinh, ta không mong vị nữ thí chủ này nhận lấy bất kỳ kết quả tai hại nào.”
“Hứ, xú hòa thượng ngươi ít có giả mù sa mưa đi! Mau nạp mạng!”
Yên Chi lần thứ hai tụ tập yêu lực toàn thân, nhưng bởi vì trước đó đã hao hết khí lực, vậy nên lần này tung đòn tấn công, uy lực giảm đi không ít, Hoàng Phủ Dật nhanh chóng chớp lấy thời cơ, xé bao phục sau lưng Tĩnh Huyền, xuất ra “Lưu quang bảo điển” ——
“Lưu quang bảo điển” gặp yêu ma quỷ hồn, lập tức phật quang bắn ra bốn phía!
Hàng vạn Đạo Quang hình mũi nhọn cùng lúc chiếu sáng rừng cây tối mịch ——
“Á á á ——” Yên Chi tuy rằng đạo hạnh cao thâm, nhưng lần đầu tiên gặp phải pháp bảo cường đại như vậy, chính bản thân chịu không nổi, lập tức cuồn cuộn trên mặt đất, thê lương kêu thảm thiết!
“A di đà phật, thiện tai, thiện tai.” Tĩnh Huyền lòng mang thương xót, không muốn thấy nàng hồn bay phách tán, lập tức cầm lấy chuỗi hạt, niệm kinh siêu độ cho nàng.
Giữa muôn vàn ánh hào quang chiếu ra, Tĩnh Huyền ngồi xếp bằng, thân ảnh từ bi như phật đà tái thế, khiến kẻ khác phải động lòng.
Yên Chi nhìn thấy tiểu hòa thượng mà mình ba lần bảy lượt muốn làm hại, lại một lòng muốn siêu độ cho mình, không khỏi cảm động vạn phần, khóc nấc lên.
“Thí chủ xin chớ thương tâm, hãy bỏ qua tất cả cừu hận, đến bên Phật tổ mà tu tâm đi thôi.”
“Phải, xin cảm tạ tiểu sư phụ, xin cảm tạ.”
Yên Chi miệng mỉm cười, nơi phật quang chiếu hạ, hồn phách dần dần tan biến…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook