Tĩnh Huyền đi vào trong rừng cây, trên lưng chợt nóng lên.

Y đưa tay sờ sờ túi quần áo trên lưng, phát hiện ra “Lưu quang bảo điển” bên trong đang mơ hồ nóng lên.

Kỳ quái, có chuyện gì vậy nhỉ?

Tĩnh Huyền từ trước đến nay làm việc gì cũng đều cẩn thận chặt chẽ, mang bên mình trọng trách hộ tống phật môn chí bảo, y cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền lập tức dỡ bao phục xuống, cởi áo cà sa đang mặc trên người, phủ lên mặt đất, cẩn cẩn dực dực mà đặt bao phục lên trên, chấp tay hành lễ, mặc niệm phật hiệu, sau đó lạy ba lạy, rồi mới từ từ cung kính mà mở ra xem ——

Lưu quang bắn ra bốn phía ——

Một quyển kinh thư cũ có kích thước bằng lòng bàn tay, tại trong rừng cây tối như mực phát ra ánh sáng chói lóa ——

“Đồ nhi cẩn thận!”

Vân Không đạo sĩ nhanh tay lẹ mắt, lập tức vung tay áo vung lên che hai mắt của Hoàng Phủ!

“Sư phụ, người làm cái khỉ gì vậy?”

“Đừng lộn xộn! Mau nhắm hai mắt lại, nghìn vạn lần không được nhìn thẳng vào phật quang. Bằng không, với đạo hạnh hiện tại của ngươi, sẽ bị phật quang làm đả thương!”

“Bất quá chỉ là một cuốn sách cũ rách nát thôi mà, có gì đâu mà phải sợ chứ?”

“Không được lắm lời! Ngươi quả là tên tiểu tử không biết sống chết”

“Ta là quỷ, có sống được đâu mà đòi chết!”

“Ngươi —— ngươi ——” mỗi lần cùng đồ đệ đấu võ mồm, Vân Không đạo sỹ luôn luôn là người thất bại, lần thứ hai bị túng từ.”Ít dong dài đi! Đây chính là phật môn chí bảo Lưu quang bảo điển – thứ có thể giúp ngươi thoát thân đấy, ngươi có ra khỏi được cái rừng này hay không, còn phải nhờ vào tiểu hòa thượng kia bảo vệ đó!”

“Dựa vào cuốn sách rách nát kia hả? Ta không thèm. Bất quá đối với vị tiểu hòa thượng kia thì… Hắc hắc, có chút hứng thú.” Không thay đổi bản tính phong lưu đích Hoàng Phủ Dật tà tà cười.

Vân Không đạo sĩ thấy thế nhịn không được thầm vui mừng.

Thứ hắn lo lắng chính tên đồ đệ này rất kén chọn, sợ sẽ không chịu cùng tiểu hòa thượng giao hoan để có thể hấp thụ tinh khí của y mà tăng đạo hạnh, dễ dàng ứng phó hung hiểm ngoài đời.

Hiện tại xem ra, hắn lo lắng thừa rồi, tên tiểu quỷ háo sắc này nhìn thấy tiểu hòa thượng xinh đẹp như tiên, nước miếng đã chảy ròng ròng!

“Hắc hắc, thế nào? Quả thực không tệ đúng không, hảo đồ nhi, chỉ cần ngươi có khả năng đem tiểu hòa thượng này nắm trong tay, hơn nữa hấp thụ sức mạnh của Lưu quang bảo điển, cam đoan ngươi có thể đi tìm tên yêu phụ kia báo thù, sớm ngày đầu thai chuyển thế!”

Hoàng Phủ Dật vốn đang hứng thú rã rời, tư thái tiêu sái mà lắc lắc ống tay áo, hai mắt tỏa ánh sáng mà nói “Hảo! Tiểu hòa thượng này cứ giao cho đồ nhi!”

******

“Lưu quang bảo điển” tỏa ra những tia sáng hình mũi nhọn, rồi lại trong nháy mắt biến mất, khôi phục nguyên hình.

Tĩnh Huyền tuy rằng thắc mắc vì sao Bảo điển lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng y biết rõ phật môn chí bảo không phải là vật tầm thường có thể dùng đôi mắt trần mà quan sát, không thể dùng luận lẽ bình thường mà phán đoán, vậy nên càng thêm cung kính mà bái thêm ba lạy, cẩn cẩn dực dực cầm bao phục một lần nữa cột chắc, vác trên lưng mình.

Trong rừng tối như mực, chỉ có ánh trăng yếu ớt soi rọi xuyên qua những cành cây.

Tĩnh Huyền tâm tình thanh minh, không hãi không sợ, đi bộ dọc theo đường nhỏ, hướng đến rừng sâu mà đi ——

“Ân…”

Một tiếng động nghe như tiếng rên, trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên ——

“Hự ân… Cứu... bớ người ta cứu mạng a…”

Tiếng cầu cứu vô cùng suy yếu khiến Tĩnh Huyền đột nhiên ngừng cước bộ.

Theo cái tâm của một người đệ tử Phật môn, Tĩnh Huyền không suy nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh đến cây đại thụ cách đó không xa.

Một trung niên nam tử người mặc áo màu xám, đầy người máu đỏ, tóc tai tán loạn, mềm nhũn mà ngã vào gốc cây đại thụ.

Tĩnh Huyền vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của hắn.

May quá, nam nhân thụ thương vẫn còn một ít hơi thở.

“Thí chủ, thí chủ.”

Nam nhân chậm rãi mở hai mắt, “Ông trời có mắt… Quả nhiên phái người tới cứu ta…”

“Thí chủ, ngươi cố gắng lên, ta đỡ ngươi đi tìm đại phu.”

“Không... Không cần…” Nam nhân cật lực thở hổn hển, “Ta... Ta bị kẻ thù truy sát, thân bị trọng thương, sợ là sống không được bao lâu nữa…”

“Thí chủ xin chớ nản lòng, chúng ta hiện tại đi tìm đại phu, có thể cứu được ngươi mà.”

“Không kịp đâu… Ta... thân thể là của ta, bản thân ta hiểu rõ nhất … Vị tiểu sư phụ này, trước khi ta lâm chung, xin ngươi giúp ta thành toàn một việc…”

“A di đà phật, có điều chi dặn dò? Xin thí chủ cứ nói.”

“À... Cái này … cái bình này… giao cho ngươi…” Nam nhân từ phía sau cẩn cẩn dực dực mang ra một cái hũ màu đen.

“Đây là?”

“À... Đây chính là tro cốt của con ta… Ô ô ô…” Nam nhân không ngừng vuốt ve cái hũ, khóc rất thê thảm, “Hài nhi này của ta, trêu hoa ghẹo nguyệt, tính tình háo sắc, không ngờ, trêu ai không trêu lại chọc ngay vào phu nhân của lão đại bang phái, bị người ta chém cho một trăm lẻ tám đao, ngay cả tiểu kê kê (cái ba chấm:”>) cũng bị cắt luôn à!”

“Sao lại gặp phải thảm kịch này cơ chứ…” Tĩnh Huyền khe khẽ thở dài, “Thí chủ xin nén đau thương.”

“Tiểu sư phụ… hài nhi của ta chết thảm lắm đó, ta thật sự không cam tâm… Van cầu ngươi giúp ta đưa hũ tro cốt của nó về với tổ tông, được không?”

“Chuyện này…” Tĩnh Huyền do dự một chút.

Y có nhiệm vụ quan trọng phải làm, sự việc đột ngột phát sinh, làm lỡ hành trình.

“Tiểu sư phụ... xin ngươi… Đây là thỉnh cầu của một người cha già trước lúc lâm chung…xin ngươi…”

Thấy nam nhân khóc lóc rất thương tâm, Tĩnh Huyền làm sao có thể cự tuyệt.

“Thí chủ xin yên tâm, bần tăng sẽ không phụ sự nhờ vã. Xin hỏi thí chủ nhà ngươi ở nơi nào?”

“Nhà ta ở Cảnh Dương trấn bên ngoài kinh thành.”

“Thật tốt quá, bần tăng cũng đang trên đường đến kinh thành.”

“Ô ô… Thực sự là Phật tổ phù hộ… Hài nhi của ta giao cho ngươi…”

“Đến Cảnh Dương trấn rồi ta đem hũ tro cốt này đưa cho ai?”

“Phiền ngươi đem nó đưa đến bảo tháp duy nhất trong trấn. Tới nơi rồi, tự khắc sẽ có người lo liệu.”

“Như vậy cũng được, thí chủ xin yên tâm, bần tăng nhất định đem tro cốt của con ngươi quy về với tổ tông.”

“Tốt, vậy... Ta đây an tâm… Ta... Ta sau khi chết… hãy chôn ta ở dưới tàng cây này…”

“Thí chủ, sống chết có số, xin hãy yên lòng nhắm mắt. Nếu như ngươi nguyện ý, bần tăng có thể giúp ngươi hoả táng thi thể, cùng mang tro cốt của ngươi đoàn tụ với tổ tông.”

“Hỏa thiêu ta á?” Nam nhân sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vã cười gượng vài tiếng, “À ha ha, không cần, không cần! Như vậy thì phiền ngươi lắm.”

“Không hề phiền phức.”

“Không cần! Không cần! Ta... Ta sợ đau lắm!”

“Sợ đau?” Tĩnh Huyền kỳ quái nhìn hắn một cái.

Người đã chết, thế nào còn có thể cảm nhận được đau đớn?

“Đúng, đúng, ta sợ chết mà còn đau lắm! Nhất là đau đớn khi bị hỏa thiêu! Tiểu sư phụ, lẽ nào ngươi nhẫn tâm thấy ta trước khi chết đã chịu đủ dằn vặt, sau khi lại phải chịu đau đớn của củi lửa hả? Ô ô… Ông trời ơi! Sao số ta lại khổ thế hả? Ô ô… Oa oa…”

Nghe nam nhân khóc rống lên như thế, thực sự không giống như sắp tắt thở tới nơi.

Kỳ quái, lẽ nào đây gọi là “Hồi quang phản chiếu”?

Tĩnh Huyền nghĩ đến một sinh mệnh sẽ tiêu tán, không khỏi thương cảm mà cực lực trấn an, “Thí chủ đừng khóc, bần tăng nhất định sẽ làm theo lời ngươi nói.”

“Thật tốt quá! Ngươi nói thì nhớ giữa lời, nghìn vạn lần không được dùng lửa thiêu ta!”

“Thí chủ xin yên tâm.”

“Hảo, một lời đã định, ta đây đi! Cáo từ!”

Nam nhân nói đi là đi, đầu nghiêng sang bên, tư thế tắt thở!

Sự tình phát sinh quá mức bất ngờ, Tĩnh Huyền lặng một hồi lâu hồi phục lại tinh thần.

Y vội vã cầm tràng hạt trong tay, miệng niệm kinh siêu độ, đưa tiễn hắn về Tây phương cực lạc…

Sau khi niệm xong kinh, Tĩnh Huyền đứng dậy hướng cuối rừng đi đến, tìm một khoảng đất có thể chôn cất.

Tĩnh Huyền vừa đi, Hoàng Phủ Dật lập tức từ hũ tro cốt nhẹ nhàng đi ra…

“Này! Này! Thối sư phụ, mau đứng lên! Đừng … giả chết nữa!” Hoàng Phủ Dật đạp một cước vào mông sư phụ hắn.

“Ai u!” Vân Không đạo sĩ đau đến nhảy dựng lên! “Thối đồ nhi! Ngươi muốn mưu sát thân sư a?”

“Này, thối sư phụ, người sao lại nói với tên tiểu hòa thượng kia ta tính tình háo sắc, còn bị chém đến một trăm lẻ tám đao?”

“Ta không nói như vậy, hắn đồng ý với chúng ta sao?”

“Vậy cũng không cần phải nói đến cái tiểu kê kê của ta cắt lun chứ? Người nói như vậy, hắn còn tưởng bản công tử ta là thái giám à!”

“Ai nha, sau khi ngươi bồng hắn lên giường, đem tiểu kê kê của ngươi ra cho hắn nhìn, chứng minh ngươi không phải thái giám cũng được vậy?”

“Hứ! Cường từ đoạt lý!” (nói nhiều thành nói đúng)

“Hắc hắc, đừng tức giận đừng tức giận. Diệu kế này sư phụ có thể giúp ngươi thần không biết quỷ không hay mà theo sát bên tiểu hòa thượng, được Lưu quang bảo điển bảo vệ. Nhớ kỹ, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nghìn vạn lần không được rời xa tiểu hòa thượng. Bằng không tên quốc sư kia pháp lực cường đại, chỉ cần ngươi rời khỏi y quá 12 canh giờ, hắn là có thể phát hiện ra hồn phách của ngươi.”

“Hứ, cứ để hắn phát hiện ra đi, ta không sợ!”

“Ngu ngốc!” Vân Không đạo sĩ tức giận dậm chân! “Ngươi khoác lác cái gì chứ? Ngươi trong mắt hắn bất quá chỉ hồn phách một tên tiểu quỹ! Hắn chỉ cần tùy tiện vung tay lên là có thể khiến cho hồn bay phách lạc!”

“Lợi hại vậy sao?”

“Hỏi thừa! Không như thế, hoàng hậu dám phong hắn là quốc sư, nhất nhất đều nghe theo lời hắn hay không?”

“Cái tên kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Pháp thuật lại lợi hại như vậy?”

“Hắn... Hắn là đến từ… Ai, một lời khó nói hết! Sau này có dịp ta kể cho mà nghe.”

“Sư phụ, hắn so với người, ai lợi hại hơn ai?”

“Lúc trẻ, ta với hắn có thể nói là ngang nhau, nhưng hiện tại… Sư phụ ta so với hắn là kém hắn… Ai…”

“Oa, sư phụ khi còn trẻ đã biết tên quốc sư kia rồi sao?”

“Đâu chỉ là biết, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau —— “

“Cùng nhau gì?” Hoàng Phủ Dật nghe sư phụ đang nói thì ngưng giữa chừng, lập tức hiếu kỳ truy vấn.

“Ít lải nhải đi! Tiểu hài tử ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Cầm lấy cái này!” Vân Không nói xong đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một vật nhét vào tay hắn.

“Cái này là cái gì?” Hoàng Phủ Dật cảm thấy lòng bàn tay một trận lạnh lẽo, lập tức mở ra lòng bàn tay kiểm tra.

Ánh trăng chiếu xuống viên minh châu màu đen, mơ hồ tỏa ra hàn khí…

“Xấu muốn chết! Cái gì là đồ chơi hả? Lại sơn nước màu đen.”

“Tiểu tử thối ngươi nhìn không ra hả?!” Vân Không đạo sĩ tức giận trừng hắn một cái “Đây chính Tị Dương Châu mà ta đã phải trãi qua trăm ngàn cay đắng mới có được đó!”

“Tị Dương Châu?” Hoàng Phủ Dật kinh hô một tiếng.

Tị Dương Châu là bảo vật mà bọn quỷ như hắn luôn tha thiết mơ ước, nó có khả năng ngăn ánh mặt trời chiếu vào người, để bọn họ có thể tự do đi giữa ban ngày.

“Oa, sư phụ, thứ này không phải là bảo vật hộ thân của Ngân Hoa công chúa hay sao? Người làm thế nào mà có được vậy?”

“Nói nhiều, sư phụ vì tên tiểu tử thối ngươi, không tiếc hy sinh nhan sắc, mới lừa được nàng ta mà đoạt lấy nó đó.”

“Oa, sư phụ… Ta đối với người tôn kính nước sông ào ạt, chảy mãi không ngừng a!”

“Thật sao? Hắc, sư phụ rất lợi hại đúng không?” Vân Không đạo sĩ đắc ý đến vểnh cả đuôi.

“Đúng vậy, rất lợi hại, nữ nhân xấu nhất thiên hạ ấy, sư phụ cũng dám ngủ cùng, thực sự là quá lợi hại nha!”

Vân Không đạo sĩ nghe vậy thiếu chút nữa muốn té xỉu! “Ai nói ta cùng nữ nhân kia lên giường?”

“Thì là sư phụ nói chứ ai. Người không phải nói người hi sinh nhan sắc sao?”

“Ta bất quá chỉ là liếc mắt đưa tình với nàng ta, chuyển chuyển giao giao mà thôi, không được sao?”

“Được! Được! Sư phụ nói cái gì cũng đều được!” Hoàng Phủ Dật đưa tay nhìn ngắm viên Tị Dương Châu yêu thích.”Hắc hắc, từ nay về sau bản công tử sẽ không phải hoạt động về đêm nữa, sư phụ, người làm thế chính là tạo phúc thiên hạ muôn dân nha.”

“Nói thế nghĩa là sao?”

“Từ nay về sau, sẽ không cần phải đợi đến tối mới được cùng nhau với mỹ nữ, ban ngày bản công tử ta cũng có thể mây mưa nha!”

Vân Không đạo sĩ nghe vậy thiếu chút nữa muốn ngã xuống đất mà chết!

“Cái tên tiểu sắc quỷ ngươi! Ngươi nghe ta nói đây! Mặc kệ cái gì là tuấn nam mỹ nữ, ngươi một người cũng không cho chạm vào. Phải đem toàn bộ tinh lực trên người đặt ở tiểu hòa thượng, rõ chưa?”

“Cái gì? Có mình hắn thôi à? Ta đây buồn chết á!”

Tuy rằng tiểu hòa thượng xinh đẹp thiên tiên, nhưng so với bản tính phong lưu của Hoàng Phủ Dật – hắn khó khăn lắm mới được du ngoạn nhân gian lại thể nào buông tha đám mỹ nhân kia cơ chứ!

“Ngươi thì biết cái gì? Tiểu hòa thượng phật duyên thâm hậu, tương lai tất sẽ trở thành vị cao tăng. Cùng với y hoan ái một lần sẽ đạt được pháp lực cao thâm, ngươi có cùng một trăm một vạn người phàm phu tục tử trên giường cũng không có được đâu!”

“Được, được, nghe lời người, nghe lời người!” Hoàng Phủ Dật nhìn dáng dấp sư phụ đứng thở hổn hển, bướng bỉnh thè lưỡi.

Hắn tuy bề ngoài lộ ra vẻ như thuận lòng đáp ứng sư phụ, nhưng trong bụng lại có chủ ý khác.

Cùng tiểu hòa thượng ân ân ái ái, sau đó khi có cơ hội, chuồn đi thay đổi khẩu vị, nếu không chuyến này đến nhân gian là công cóc rồi.

“Kỳ thực điều khiến sư phụ lo lắng nhất hiện nay không phải là ngươi có chịu cùng tiểu hòa thượng hay không, mà là tiểu hòa thượng kia có chịu cùng ngươi hay không?”

“Cái gì? Sư phụ, người không tin mị lực của đồ đệ người hay sao? Chỉ cần ta ra tay, tất thảy chẳng phải đều dễ như trở bàn tay hay sao? Chính nhân quân tử, trinh tiết liệt phụ gì thì cuối cùng cũng bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đuổi cũng không chịu đi. Ta xem a, tiểu hòa thượng kia cũng chỉ là giả vờ đứng đắn mà thôi, chỉ cần ta dùng chút thủ đoạn, cam đoan hắn sẽ thực tủy tri vị*, mỗi ngày đều quấn lấy ta đòi ta cùng hắn đó!”

(*: làm một lần rồi thì sẽ biết mùi mà muốn làm thêm lần thứ 2, 3 nữa; tương tự như câu ăn cắp quen tay vậy đó@@, nhưng trường hợp này là dùng cho việc ân ái nha, giống như Huyền đệ bị Dật ca làm cho ghiền vậy đó)

“Tốt nhất là nên như vậy.” Vân Không đạo sĩ gật đầu, “Đồ nhi, ngươi hãy nghe cho thật kỹ, Lưu quang bảo điển là phật môn chí bảo, phàm nhân chỉ thấy nó như một quyển kinh bình thường, nhưng đối với quỷ hồn mà nói, có thể giúp bọn chúng gia tăng pháp lực vô biên, là mục tiêu bọn cô hồn dã quỷ tranh giành cướp đoạt. Cho nên chuyến đi lần này, hai ngươi chắc chắn sẽ gặp những hiểm nguy không thể lường trước, ngươi trong thời gian ngắn phải mau chóng hấp thu tinh khí của tiểu hòa thượng mà gia tăng pháp lực để đối phó với bọn yêu quỷ, biết chưa hả?”

“Hà tất phiền phức vậy chứ? Sư phụ đi theo chúng ta luôn chẳng phải tiện hơn sao?”

“Không được, mục tiêu của ta rất rõ ràng, sẽ dễ dàng bị quốc sư phát hiện. Ngươi nhất định phải dựa vào thực lực của chính mình, hộ tống tiểu hòa thượng cùng bảo điển về kinh. Nói nãy giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là gì, đã biết chưa hả?”

“Biết, biết, ý của sư phụ là muốn ta tay nhanh tay nhanh chân một chút đem vị tiểu hòa thượng kia lên giường có đúng không? Yên tâm, yên tâm, ta cam đoan với người, ta sáng cũng làm, tối cũng làm, làm đến trời đất u ám, không thấy mặt trăng luôn, được chưa!”

Vân Không đạo sĩ nghe đến đó, câm luôn không biết nói gì…

******

Tĩnh Huyền dùng hết khí lực đào một cái hố to, mai táng người chết, tụng kinh siêu độ vong linh một lần nữa.

Đến khi tất cả mọi chuyện đều xong xuôi, trời cũng sáng rồi.

Tĩnh Huyền trước mộ phần lạy ba cái, mang theo hũ tro cốt màu đen, tiếp tục lên đường.

Bởi vì hành trình bị trì hoãn, Tĩnh Huyền trên suốt dọc đường đi cũng không dám nghỉ chân tại khách điếm nào cả, chỉ là tạm nghỉ chân bên dòng suối, ăn vài cái màn thầu.

Ngay lúc y cúi người xuống bờ suối uống một ít nước, tại trong nước thấy được nhân ảnh ngược.

Tĩnh Huyền vốn từ trước đến nay đinh lực rất tốt chẳng hiểu vì sao lại giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn ——

Bạch y nam tử, tay áo phiêu phiêu, đứng trên tản đá bên dòng suối, nhìn y lặng lẽ mỉm cười.

Hình ảnh này, mỹ lệ như một bức tranh, dường như trước đây đã từng gặp qua.

Tĩnh Huyền nhìn đến ngây cả người.

“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ.”

“A.”

Bị tiếng gọi làm cho tinh thần hồi phục lại, Tĩnh Huyền xấu hổ vô cùng, càng không ngừng trong lòng mặc niệm phật hiệu, một lúc sau tâm mới chậm rãi bình tĩnh lại.

“A di đà phật, thí chủ, có điều chi muốn hỏi?”

“Tiểu sư phụ à, thật ngại quá, ở vùng hoang vu ngoại thành này không có gì để ăn hết, ta đói đến mức bụng dán với lưng luôn rồi, nghĩa ngươi có một gói bánh màn thầu, chẳng hay ý của ngươi thế nào?”

“Thí chủ không cần khách khí, hãy cứ cầm lấy đi.” Tĩnh Huyền cầm cái bánh trong tay đưa lên trước mặt hắn.

Hoàng Phủ Dật đến gần bên y, khóe mắt mỉm cười, cầm lấy cái bánh màn thầu rồi chia thành hai nửa.

“Nào, chúng ta mỗi người một nửa.”

Tuy trong lòng đã sớm trấn tĩnh nhưng Tĩnh Huyền cũng không phát hiện ra được ngữ khí của nam tử vô cùng thân thiết “Không cần, thí chủ, ta còn, ngươi cứ giữ lại mà ăn đi.”

“Hảo, ta đây sẽ không khách khí nữa.” Hoàng Phủ Dật cũng không dong dài, lập tức mở to miệng ngốn hết vào bụng.

Nhìn nam tử ăn ngon lành như vậy, Tĩnh Huyền chẳng hiểu vì sao trong tim lại cảm thấy có chút vui mừng khó nói.

Phát hiện tâm tình kỳ lạ của chính mình, Tĩnh Huyền khẽ cau mày.

Kỳ quái, vì sao ta đối người nam tử không hề quen biết này lại có cảm giác đặc biệt như vậy chứ?

Tâm tình không giống theo thói quen, Tĩnh Huyền tức giận với chính mình, y quyết định lên đường ngay lập tức.

“Thí chủ, bần tăng phải đi, xin cáo biệt.”

“Ngươi phải đi rồi sao? Có thể cho ta biết, tiểu sư phụ là đi hướng nào không?”

“Bần tăng muốn đi đến kinh thành.”

Sớm biết câu trả lời nhưng Hoàng Phủ Dật lại giả vờ kinh ngạc mà kích động “A! Thật hay quá! Ta cũng đang muốn đến kinh thành. Con người của ta rất hay bị lạc đường, tiểu sư phụ là người tốt, mang ta cùng đến kinh thành nhé.”

Tĩnh Huyền theo lòng từ bi của đệ tử phật môn, đối với loại chuyện nhỏ nhặt này theo lẽ thường sẽ lập tức đáp ứng, nhưng chẳng hiểu vì sao, y lại do dự, tựa hồ cảm thấy nếu như đáp ứng hắn sau này sẽ phát sinh những chuyện gút mắt khó lý giải.

“Tiểu sư phụ, nghe nói sơn cốc này có mãnh thú thường lui tới, vạn nhất ta lạc đường, có thể sẽ biến thành thức ăn cho chúng, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn thấy ta chết không toàn thây?”

Thấy nhãn thần nam tử thương cảm như con cún con, Tĩnh Huyền trong lòng mềm nhũn.

“Được rồi, nếu thí chủ không chê, thì cùng bần tăng lên đường.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương