Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Yuichi đã leo lên được lên chỗ cao nhất của hòn đảo. Ở đây dù nhìn đi bất kỳ hướng nào cũng không có gì ngoài đại dương, đại dương, đại dương — một chân trời trải dài vô tận. Nhưng, đã không còn cảm giác mong mỏi chờ người đến cứu nữa. Trên đường trở lại nhà, cậu quan sát đám cây dại mọc ven đường. Giờ mọi thứ đã ổn định, cậu muốn tìm loại thảo dược giảm cân vốn là mục đích khiến hai người đến đây, nhưng không có. Tuy nhiên cậu lại phát hiện ra một đồng rau xanh. Trông có vẻ như nơi đây từng là một vườn cà và cà chua, cậu thấy màu đỏ cà chua chín đỏ lấp ló giữa đám lá cây. Cậu nhặt lấy hai quả cho vào túi. Dưới căn mái của một ngôi nhà cũ gần khu vườn treo lủng lẳng một tổ ong. Tiếng bầy ong đập cánh rù rì trong không khí. Cậu giật nảy người vì sợ bị đốt, nhưng rồi nghĩ lại, chắc chắn phải có mật bên trong. Đây có thể là nguồn thực phẩm quan trọng, vì cậu biết Imakura thích đồ ngọt. Cậu muốn mang nó về cho anh ta.

Yuichi đi lòng vòng trên đồng tìm củi khô. Nhưng củi không đủ, nên cậu tìm cả trong căn nhà. Trong lúc lật tấm thảm lên để nhìn, cậu phát hiện một chiếc bấm móng tay, tuy han gỉ đôi chút những vẫn dùng được. Cậu chất đám củi đã thu nhặt lại, đốt một ngọn lửa ngay dưới tổ ong. Khi ngọn lửa bùng lên, khói và nhiệt tỏa ra dọa sợ lũ ong. Đợi chúng bay đi hết, Yuichi liền mang cái tổ về. Việc xong xuôi thì trời cũng đã tối, lúc cậu về đến nhà, Imakura đang cho thỏ ăn ở sân sau. Nghe được tiếng bước chân của Yuichi, anh ta quay lại chào cậu.

“Về trễ vậy, bữa tối xong rồi đó.”

“Ăn thôi.”

Cậu lấy cà chua trong túi ra cho Imakura.

“Tôi phát hiện ra một luống cà chua. Có cả cà nữa, nhưng chưa đến lúc hái được.”

“Trông ngon nhỉ!”

Imakura cẩn thận cầm mấy quả cà chua đặt lên bếp. Lúc cậu rửa tay xong quay trở vào, bữa tối đã dọn lên. Hôm nay bọn họ ăn thịt thỏ với súp khoai tây.

“Chiều nay tôi có ra bãi đậu.”

Imakura vừa cắn một miếng khoai tây nóng vừa nói. Lúc trước mọi chuyện đều bực mình, nhưng dạo gần đây anh ta đã hoạt bát hơn nhiều. Chỉ cần thấy anh ta sút đi một đống cân nặng là đủ biết, hơn nữa việc này cũng khiến Imakura thấy tốt hơn. Cằm chỉ còn hai ngấn, cái bụng cũng không nhô ra nhiều nữa.

“Nhưng chẳng thấy tàu bè gì cả.”

“Tôi leo lên đỉnh đồi, cũng chẳng thấy gì luôn.”

Sau đó cả hai không nói gì thêm, nhưng bữa ăn lặng lẽ này với họ không hề khó chịu, mà giống như một cặp vợ chồng già. Ngay khi mưa ngừng rơi, Yuichi liền rời nhà đi tìm thức ăn vào buổi sáng. Trong lúc cậu đi, Imakura ở nhà nấu nướng, lau dọn, hay chuẩn bị nước tắm. Đêm xuống, Yuichi trở về cùng ăn những món Imakura đã làm. Và rồi, sau đó… cuộc sống thường nhật của họ quả là giống hệt một cặp vợ chồng. Ăn xong, Imakura dọn mâm xuống bếp. Lúc mới chuyển đến, đây chỉ là một căn nhà hoang, nhưng hai người đã thay đổi không khí, làm ngôi nhà mang hơi người. Trong lúc Imakura rửa bát, Yuichi đem một mảnh đá sắc ra mài bấm móng tay. Chỗ nào mảnh đá kia không chạm đến được, cậu dùng móng tay mình thay thế.

“Làm gì thế? Nước tắm xong rồi kìa.”

Chùi sạch đám gỉ trên bấm móng tay, sợ nước nguội, cậu vào tắm ngay. Hình như lúc nãy Imakura đã tắm rồi, bởi căn phòng ngập hơi nước và nền gạch rất ướt.

Xong xuôi, cậu vẫn không mặc gì mà trở lại phòng, cầm khăn lau khô tóc. Imakura đang ngồi ở bậc cửa. Trong ánh trăng, anh ta đang cúi nhìn xuống và làm gì đấy nghe loạt soạt.

“Gì thế?”

“Tôi cố khâu lại chỗ rách trên áo, nhưng tối quá, chẳng thấy được gì.”

“Sao không thắp nến lên?”

“Mình không còn nhiều nến đâu. Tôi không muốn lãng phí, đáng lẽ ban ngày nên làm rồi mới phải.”

Imakura đặt cái áo xuống. Yuichi ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay phải của anh ta.

“Tôi bấm móng tay cho anh nhé?”

“Cậu có bấm à?”

“Mới tìm được hôm nay.”

Cậu bấm những cái móng dài rất cẩn thận. Tiếng tách tách vang vọng trong đêm yên tĩnh.

“Móng chân nữa nhé?”

“… Nhờ cậu.”

Yuichi vô tình bấm vào một ngón khá sâu làm Imakura nhăn mặt.

“Xin lỗi.”

“Ừ được rồi. Không đau lắm đâu.”

Máu rỉ ra từ chỗ bấm. Yuichi theo bản năng ngậm ngón chân vào miệng, mút nhẹ làm máu ngừng chảy. Nhưng cậu không dừng lại ở đó, mà bắt đầu liếm vào kẽ ngón chân của Imakura.

“Yu…. Yu-chan.” Imakura giật mình.

Tiếp xúc với những ngón chân dường như khiến Yuichi bị kích thích. Cậu ngẩng lên, ôm lấy Imakura và bắt đầu hôn. Trong lúc dây dưa, cậu kéo áo Imakura lên và ngắt nhẹ hai đầu ngực. Đủ để khiến Imakura rên lên khêu gợi. Tay phải cậu chơi đùa với đầu ngực người kia, tay trái lại sờ soạng xuống dưới. Chỉ bằng những kích thích nơi ngón chân và trên ngực, Imakura đã phải dựng đứng lên. Yuichi kéo quần lót anh ta xuống, cực lực xoa nắn hai tinh hoàn. Dù đang ở ngay bậc cửa, cũng chẳng ai trong hai người để tâm đến, vì đâu có người nào khác ngoài bọn họ trên cái hoang đảo này. Vậy nên Imakura mở rộng hai chân dưới ánh trăng không ngần ngại. Sau khi nhiệt tình chăm sóc cho hạ bộ của Imakura bằng cả tay và miệng, Yuichi thì thầm vào tai anh.

“Tôi vào được không?”

Tuần trước, Yuichi lần đầu tiên làm chuyện đó với Imakura. Anh ta khít chặt, làm Yuichi lâng lâng như trên mây, nhưng như vậy cũng khiến việc xâm nhập rất khó khăn dù cậu cố bôi trơn cỡ nào đi nữa. Tuy đến cuối cùng cậu cũng xuất được bên trong, Imakura vẫn cằn nhằn không ngớt vì đau. Từ hôm ấy đến nay, họ có quan hệ hai lần, nhưng Imakura vẫn không quen được việc này.

“Không.”

“Tôi sẽ nhẹ nhàng mà.”

“Vô ích thôi. Của cậu lớn lắm, sẽ rất đau.”

Imakura nhất quyết không đổi ý. Yuichi hôn tới hôn lui đối phương để xoa dịu phản kháng.

“Chỉ đau lúc đầu thôi, tôi vào được sâu bên trong là sẽ không sao nữa. Lúc tôi bắt đầu động, anh rất thích mà, đúng không?”

“Ừ, nhưng…”

“Tôi không làm anh đau đâu.” Yuichi dùng ngón tay massage trước để giảm nhẹ cảm giác khó chịu cho Imakura.

“A… ôi….”

Nghe như lúc đầu quả có đau chút ít, nhưng rồi Imakura cũng bật ra những tiếng rên khoái cảm. Yuichi chuyển động hông nhanh hơn trong khi miệng cậu cúi xuống nuốt lấy những tiếng rên rỉ kia vào những nụ hôn.

“Ưm… ưm….”

Họ thay đổi nhiều tư thế trong lúc vẫn đang kết hợp và Yuichi đã đến đỉnh hai lần. Imakura nằm phịch xuống, như thể cuộc mây mưa đã rút cạn sức lực anh ta. Yuichi ôm lấy anh dịu dàng. Lúc hôn nhau, Yuichi cảm thấy biểu hiện của đối phương thật quá hấp dẫn, hạ thể cậu lại thức tỉnh lần nữa. Imakura nhận ra liền nhoài người trốn, nhưng Yuichi đã vội ôm anh ta nằm sấp xuống, lại bắt đầu tiến vào. Vừa làm xong, nên bây giờ cậu đưa vào hoàn toàn thuận lợi. Hai người tiếp tục ân ái dưới ánh trăng. Tàn cuộc, Yuichi vẫn còn vuốt ve Imakura. Trong lúc làm chuyện đó với nhau, cậu mới nhận ra rằng cả hai đang cô độc đến nhường nào. Dù là trò chuyện, là cãi nhau, hay là yêu nhau, cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Cậu chưa bao giờ tự cho mình là một kẻ ủy mị, thế nhưng, bản thân đã trở nên dần thích nghi với cuộc sống biệt lập này.

“Không biết bao giờ mới có người đến cứu.” Imakura vùi đầu vào ngực Yuichi nói.

“Anh muốn về nhà không?”

“Đương nhiên. Cậu cũng thế mà, không phải sao?”

Yuichi đúng là cũng muốn, nhưng… đâu đó trong tâm khảm, cậu cảm thấy thực hạnh phúc với mọi thứ bây giờ. Có thể có những bất tiện, nhưng cậu được ở cùng người mình yêu, và cả hai còn có thể làm tình giữa thanh thiện bạch nhật mà chẳng phải lo lắng để ý xem người khác nói gì, cứ như một giấc mơ vậy, Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề. Cậu chỉ còn hai cái bao “Như trai tân” mang theo, vốn định tặng chúng cho bạn. Có nằm mơ Yuichi cũng không ngờ tới được mình sẽ dùng với Imakura. Mặc dù về căn bản thì cậu cũng chẳng cần đến chúng, nhưng trên đảo không có bác sĩ cũng chẳng có thuốc men, nếu cậu lỡ làm anh ta bị thương thì khổ. Không thể đi bệnh viện, đấy chính là thứ khiến cho cuộc sống sơn dã này mất đi sự hoàn hảo.

“Làm gì mà dài mặt ra thế. Đang nghĩ gì sao?”

Imakura chạm vào mặt Yuichi. Cậu chẳng thể nào mở miệng nói được rằng mình đang nghĩ, biết đâu sẽ phải rửa sạch bao cao su để có thể sử dụng lần nữa.

“Chỉ đang nghĩ biểu hiện của anh lúc xuất ra thật dễ thương.”

Imakura đỏ mặt. Thấy vậy, Yuichi ôm lấy người kia, cắn nhẹ lên hai vai mềm mại. Rồi cậu chợt nhớ đến cái tổ ong. Vẫn để mình trần truồng, cậu rời khỏi cơ thể ấm áp của bạn tình mà chạy vào trong nhà. Cậu lôi cái tổ ra khỏi túi, bẻ làm hai phần cho vào nồi.

“Tôi quên mất mình có mang về cho anh thứ này.”

Imakura ngẩng đầu lên tò mò, Yuichi liền quét một ít mật ong lên miệng anh ta.

“Mùi ngòn ngọt.” Anh ta liếm môi rồi mở to mắt ngạc nhiên. “Là mật ong!”

“Tôi tìm được một cái tổ ong, đây sẽ là nguồn thức ăn bổ sung rất tốt.”

“Yu-chan, tôi muốn nữa.” Imakura rên ư ử.

“Không được, đã bảo là phải để dành mà.”

“Vậy cho tôi chỗ còn dính lại trên tay cậu đi.”

Yuichi quẹt chỗ mật còn lại lên “cậu nhỏ” của mình.

“Anh thích thì đến mà ăn.”

Imakura có vẻ khó chịu với lời đề nghị này, nhưng khi Yuichi đưa bàn tay dính mật đến dưới mũi, Imakura bèn liếm sạch sẽ.

“Phía dưới còn nhiều hơn đấy.”

Imakura nhìn chằm chằm những giọt mật nhỏ xuống ở chỗ đó. Dù không muốn nhượng bộ, cuối cùng anh ta vẫn thèm mật đến phát điên, nên đành ngậm môi vào bộ phận của Yuichi. Âm thanh Imakura ăn mật nghe như một con mèo nhỏ. Bị kích thích bởi chiếc lưỡi nóng ẩm của anh ta, Yuichi trở nên cứng như đá.

“Yu-chan, cậu lớn quá, khó liếm lắm.”

Mặc dù phàn nàn, Imakura vẫn không ngừng lại. Anh ta quá tập trung vào mật ong đến mức không để ý thấy Yuichi đã muốn xuất ra đến nơi. Chất dịch bắn đầy lên mặt, khiến anh ta trông như sắp khóc.

“Không tin được, cậu dám làm thế!”

“Tôi xin lỗi. Bỏ qua cho tôi, nhé?”

Yuichi lau lau mặt Imakura nói lời xin lỗi. Vừa làm cậu vừa liếm lên mũi, má, lên mắt đối phương như một chú cún con. Chiêu này quả có tác dụng, Imakura bật cười khanh khách.

“Thôi được rồi, thật đấy.”

Nghe giọng cười kia, cậu không thể vui thích hơn được nữa. Hai người ôm nhau, hôn nhau, đùa nghịch đến khi Imakura ngủ thiếp đi. Yuichi thấy trăng đang chảy tràn qua cửa sổ. Trước khi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ, cậu khẽ vuốt ve tấm lưng tròn đáng yêu của người tình.

Shuji Higashiyama đi cùng Yoshie Imakura đến “Viện điểu cầm học” thuộc quận Miyavi. Đã gần một tháng rưỡi từ khi anh trai cậu mất tích cùng cấp trên của mình. Người anh ấy là gay và đã công khai với gia đình. Trên TV vẫn hay gặp những trường hợp, khi một thành viên gia đình là gay, trong nhà sẽ nảy sinh cảm giác căng thẳng khó hiểu chỉ vì “xu hướng tình dục” của người ấy, nhưng gia đình cậu thì không. Anh trai cậu là tôn trưởng, nên một khi anh ấy tuyên bố mình là gay, cả nhà chỉ còn biết chấp nhận. Đồng thời, Yuichi vẫn quyết duy trì huyết thống cho dòng họ Higashiyama, và trách nhiệm ấy chính là thu xếp để đứa em trai là cậu, lấy vợ sinh con, ngay khi cậu vẫn còn rất trẻ.

Yuichi luôn là một học sinh ngoan, một chàng trai tốt. Shuji khẳng định anh ấy sẽ không đời nào bỏ trốn cùng người khác mà chẳng nói một lời, nhưng giờ cậu đang phải đối mặt với sự thật. Cậu đã xem tấm ảnh của người đàn ông cùng mất tích, đó là một gã to béo đồ sộ đến phát sợ. Cậu biết anh trai mình luôn để mắt đến những người đàn ông khác. Cho dù cậu sẽ không bao giờ nói ra trước mặt anh ấy, thì với cậu, anh trai vẫn luôn là người cừ khôi nhất. Yuichi chưa từng kể với cậu về hình mẫu lý tưởng của mình, nên cậu không thể tin được việc anh ấy là một kẻ nghiện-mập. Mỗi lần nhìn ảnh của gã kia, cậu không khỏi nghĩ rằng, hóa ra người anh này cũng gặp phải những vấn đề chẳng thể tỏ cùng ai.

Dấu vết về anh Yuichi và người cấp trên dừng lại ở ga Hamamatsu. Shuji không từ bỏ việc hỏi thăm, và cậu phát hiện ra hai người đàn ông cùng đi với anh trai cậu đến đảo đã lên xe buýt về quận Miyagi ngay trong đêm đó. Shuji và Yoshie vội bắt xe buýt đến Miyagi. Đến nơi, họ chia nhau ra đi thu thập tin tức. Xế trưa hôm ấy, Shuji bắt được một manh mối từ gã tài xế taxi vô tình ngồi ăn cùng cậu trong tiệm mì.

“Cách đây không lâu, tôi có chở hai người khách, họ bảo là vừa mới trở về từ hoang đảo.”

Shuji thấy một tia hy vọng.

“Sáng hôm đó, họ vừa xuống xe buýt sau cả đêm đi đường, tôi nhớ họ vì câu chuyện hoang đảo kia khiến tôi tò mò. Giờ thì tôi nhớ rồi… họ nói mình nghiên cứu chim.”

Shuji cho gã xem ảnh của hai người, nhưng trông gã khá bối rối.

“Không, họ già hơn, để râu quai nón, và chắc chắn là không thể mập như người này.”

Nếu anh trai cậu thực sự muốn trốn chạy, việc anh ấy cải trang là hoàn toàn hợp lý.

“Anh làm ơn cho tôi biết nơi họ đến được không?”

Nhìn Shuji vô cùng thành khẩn, gã đồng ý tiết lộ. Shuji đón Yoshie rồi dẫn mụ đến nơi gã tài xế taxi đã chỉ.

Hai người đứng trước tòa nhà cũ với tấm biển “Viện điểu cầm học”. Shuji hỏi đi hỏi lại gã tài xế xem liệu hắn có chắc đây là địa điểm chính xác không, và lần nào câu trả lời cũng là đúng như thế. Mặc dù gã tài xế đã khẳng định rằng hai người họ tìm kiếm đang ở đây, giờ đến nơi rồi, Shuji lại thấy nghi ngờ đáp án của mình. Nhưng, đây vẫn là hy vọng cuối cùng của cậu. Cậu gõ lên cánh cửa viện. Một gã đàn ông râu quai nón đứng tuổi ra mở cửa. Ông ta hoàn toàn trùng khớp với miêu tả của người lái xe.

“Tôi giúp được gì cho cậu? ”

Shuji liền đưa hai tấm ảnh ra.

“Cháu đang tìm hai người này, bác đã từng thấy họ bao giờ chưa ạ?”

Ông ta nhìn qua và gật đầu.

“Tôi có gặp qua hai người rồi, nhưng ở đâu nhỉ? Đặc biệt là cái cậu mập mạp này này…”

Một người đàn ông khác tò mò đứng phía sau ông ta. Nhìn vào tấm ảnh người đó liền nói: “Đây chẳng phải là cái cậu đi cùng thuyền chúng ta đến đảo Fuchi sao?”

“Ừ.”

Gã râu quai nón vỗ tay chợt nhớ ra: “Đúng rồi, là hai người ở công ty dược.”

Yoshie đẩy Shuji sang bên.

“Người trong ảnh là con trai tôi. Nó đã mất tích một tháng rưỡi kể từ khi đi công tác với cậu cấp dưới. Tôi chỉ biết hai đứa đã đến một cái đảo hoang nào đó...”

Ông ta tái mặt.

“Bà nói sao?”

“Chúng tôi đi hỏi thăm khắp nơi, rồi một người nói cho chúng tôi biết, ông ấy từng chở hai người đàn ông trở về từ hoang đảo đến chỗ này.”

Yoshie muốn khóc đến nơi. “Con trai duy nhất của tôi, thằng bé yếu đuối lắm… tôi lo quá đi mất…”

Gã râu quai nón liếc nhìn cộng sự của mình mà ớn lạnh.

“Chúng tôi đi cùng thuyền đến đảo Fuchi. Họ bảo là đi tìm một loại thảo dược giảm cân. Hai người nói rằng chỉ đi về trong ngày, nhưng trên chiếc thuyền mang bọn tôi trở về đất liền thì không thấy bọn họ.”

Shuji nhớ lại đoạn hội thoại với thân nhân của người lái tàu quá cố.

“Cháu nghe nói anh cháu có gọi báo rằng tàu chưa đến, nhưng ngay sau đó tàu lại cập cảng.”

Gã râu quai nón xoa cằm.

“Họ không lên tàu, hay ít ra là không lên cùng chuyến tàu với chúng tôi. Tôi cứ ngỡ hai người họ định qua đêm trên đảo.”

Mắt Shuji và mắt ông ta gặp nhau.

“Cậu nên đến đảo ngay lập tức để kiểm tra. Nơi đó thực sự là hoang đảo, thậm chí không tàu thuyền nào muốn lảng vảng gần đó trừ khi cần thiết. Nếu bọn họ bị bỏ lại thật thì nguy. Có vài căn nhà hoang, nên ít nhất cũng có chỗ che chắn, nhưng tôi nhớ là chẳng có thức ăn nước uống gì cả. Không dám nghĩ đến hai người có thể vượt qua…”

Yoshie như muốn lên cơn động kinh.

“Xin bà bình tĩnh. Tôi chắc họ sẽ KHÔNG SAO đâu.”

Nhà điểu cầm học đặt tay lên vai Yoshie, và mụ ngất xỉu luôn tại ngưỡng cửa.

Vào một ngày đẹp trời không gợn chút mây, Yuichi dẫn Imakura lên đỉnh cao nhất của hòn đảo. Imakura vẫn chưa quen với loại vận động này nên giữa đường đi cứ phải nghỉ liên tục. Cuối cùng, Yuichi cũng lôi được anh ta lên đỉnh đồi.

“Ở đây nhìn xuống thật đẹp.”

Suốt dọc đường, Imakura vẫn cằn nhằn không ngớt vì đau lưng và mệt nhọc, nhưng đến khi nhìn thấy cảnh vật này, gương mặt anh ta lại sáng lên.

“Lên được đây thật tốt.”

“Trên này cũng mát hơn vì có gió.”

Trên đỉnh đồi, gió thổi lồng lộng làm ống tay áo của họ bay phất phới. Bờ tóc mai dài ngang trán của Imakura xõa tung. Yuichi ngồi xuống bên cạnh Imakura, anh ta vẫn đang đứng nhìn ra vùng nước xa xôi. Nghĩ rằng Imakura đang ngóng thuyền, Yuichi đột nhiên đứng dậy bỏ đi.

“Sao thế?”

Anh ta vội nắm bàn tay người yêu và cả hai bắt đầu xuống đồi. Imakura cảm nhận được tâm trạng Yuichi đang xấu đi, liền cố gắng bắt chuyện.

“Cậu giận hả?”

Yuchi dừng lại tại một nơi cây cối rậm rạp.

“Sao anh nghĩ vậy?”

“Tôi không biết. Tôi làm cậu giận sao?”

Yuichi kéo tay Imakura lại ôm vào lòng. Cậu hôn anh ta thật nhẹ nhàng, rồi dần vào sâu hơn. Hai gối Imakura bắt đầu nhũn ra. Yuichi đẩy anh ta nằm xuống đám cỏ cao bên cạnh đường, kéo chiếc áo phông lên, chiêm ngưỡng làn da trắng mịn đẫm mồ hôi.

“Cậu… cậu làm gì thế?”

Làm ngơ trước sự kháng cự của anh ta, Yuichi lột hẳn chiếc áo phông ra. Cậu vo kéo hai đầu ngực hồng đang ướt mồ hôi, khiến chúng cứng lại và chuyển sang màu mận chín, nhìn ngon mắt đến mức Yuichi phải dùng môi hôn lên và bàn tay cậu luồn vào trong quần của người kia.

“Tôi muốn anh.”

Imakura run rẩy trước những lời thì thầm đang thổi vào hai tai.

“Ở đây không được.”

“Cỏ cao lắm, anh sẽ không đau lưng đâu.”

Yuichi nhìn vào mắt Imakura. “Ở đây cũng chẳng có ai. Chúng ta làm trong nhà hay ngoài trời cũng thế cả thôi.”

“Nhưng…”

Yuichi cởi quần trong của Imakura, để anh ta hoàn toàn trần trụi. Với làn da trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Imakura nằm trên đệm cỏ như thể vừa được sinh ra, như một thiên thần trong thần thoại Hy Lạp. Ý nghĩ được chiếm hữu một thứ thiêng liêng như thế khiến Yuichi vô cùng cao hứng, liền đem hai chân Imakura mở rộng. Trong tư thế này, ánh mặt trời như đang mơn trớn bộ phận sinh dục của Imakura. Anh ta giật giật hông phản kháng, nhưng dần dần bị khuất phục bởi những nụ hôn của Yuichi. Lúc cậu tiến vào, Imakura chặt đến mức cậu không thể không rên lên.

“Bầu trời… xanh quá.”

Yuichi quay lại nhìn. Đúng như người yêu cậu đã nói, vòm trời xanh thẳm không điểm một gợn mây.

“Anh có biết thế này gọi là gì không?”

“Sao?”

Gương mặt cậu nhễ nhại mồ hôi, Imakura nhìn lên hai gò má cậu.

“Là vui thú dưới ánh mặt trời.”

Yuichi nắm tay Imakura đặt lên chính bộ phận của mình, làm anh ta chạm vào nơi hai người đang gắn kết.

“Anh mở ra hết rồi này, nhìn xem, tôi đã tiến vào sâu hết mức có thể. Cảm nhận được không?”

“Không…không…”

“Đừng nói không. Nếu chạm vào đây, anh có thể biết được tôi đang làm gì. Chúng ta quan hệ bên ngoài như thế này được gọi là ‘vui thú dưới ánh mặt trời’ ”.

Imakura bắt đầu nức nở.

“Sao anh khóc? Có đau đâu nào? Tôi đang chuyển động rất nhẹ nhàng để anh không đau. Rất thoải mái, đúng không?”

“Ừ… nhưng…”

Yuichi hôn anh ta dỗ dành và tiếng thút thít dần ngừng lại. Sau khi xuất hai lượt bên trong, Yuichi vẫn ôm Imakura nằm yên đấy một lúc lâu, rồi hai người họ mới ngồi dậy mặc quần áo.

“Cậu xuất trong tôi à?”

“Ừ.”

“Ghê quá. Có cảm giác như nó sắp chảy ra ấy…”

“Anh giữ không được thì cứ để nó ra đi, lát nữa về tôi sẽ giúp anh rửa sạch.”

“Thôi để tôi cố giữ đến khi về vậy.”

Cậu ôm lấy hai vai Imakura, giúp anh ta đi lại dễ dàng hơn. Ánh mặt trời gay gắt càng khiến họ cảm thấy nóng hơn khi cả hai kề sát bên nhau, nhưng chẳng ai muốn tách đối phương ra. Lúc họ đến con đường dẫn ra biển, Imakura đột nhiên thét lên.

“Thuyền! Yu-chan! Có thuyền kìa!”

“Làm gì có.”

“Thật đấy. Có con thuyền trên bãi đậu kìa.”

Yuichi tưởng Imakura đùa, nhưng hóa ra là thật. Một con thuyền nhỏ đang nằm trên bãi đậu. Sau một tháng rưỡi, cuối cùng đã có thuyền đến đây.

“Yeah!”

Imakura giật ra khỏi tay Yuichi chạy đi, thật khó tưởng tượng được mới một giây trước anh ta còn không thể cử động. Người trên thuyền đang bắt đầu bước xuống. Yuichi trông thấy một phụ nữ béo đã luống tuổi. Imakura nhào vào lòng mụ.

“Má! Má ơi!”

Họ ôm chặt lấy nhau và bắt đầu khóc. Bên cạnh là em trai của Yuichi, Shuji, đang thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh mình.

“May quá, anh không sao.”

“Làm gì có chuyện anh để mình chết ở đây được.” Yuichi điềm tĩnh nói. So với thái độ vồn vã của mẹ con Imakura, sự trao đổi giữa Yuichi và cậu em trai quả thật khác nhau một trời một vực.

“Thái độ đó là sao? Anh có biết em phải làm gì để tìm được anh không?”

“Ai bảo em chậm quá.”

Và đến chẳng đúng lúc tí nào. Lẽ ra cậu em nên đến sớm hơn nhiều, trước khi Yuichi kịp động vào Imakura, hoặc là sau đó lâu thật lâu.

Họ quay về căn nhà cũ để thu thập đồ đạc, nhưng Yuichi và Imakura hầu như không nói lời nào với nhau. Căn bản vì mẹ của Imakura dính chặt vào con trai khiến hai người chẳng có cơ hội mở miệng.

“Takashi, tội nghiệp con tôi. Nhìn xem, sao lại ốm quá vậy hở con. Về đến nơi mẹ dẫn con đi bệnh viện ngay. Ôi, mong là con không bị mắc bệnh lạ gì ở đây…”

Thậm chí trên thuyền hai người kia cũng chẳng chịu rời nhau, đến nỗi cả Shuji cũng phải thấy gai người.

“Hắn bị mother-complex hả?”, cậu thì thầm vào tai Yuichi.

Phấn khích khi được gặp lại má cuối cùng đã đánh ngã Imakura, anh ta nằm ngủ ngon lành trên đùi mụ. Yuichi mải nhìn theo anh ta suốt từ lúc lên thuyền nhưng Imakura chẳng hề nhìn lại. Cậu rất giận, bởi người yêu đã hoàn toàn quên mất cậu khi má anh ta vừa xuất hiện. Cậu cố gắng an ủi bản thân rằng ít nhất gia đình mình cũng đã rất lo lắng. Và rồi khi nhận ra nếu nhìn Imakura cậu chỉ càng giận hơn, Yuichi nhắm mắt vờ như đã ngủ.

Khi họ đến cảng, má Imakura vội vàng lôi con trai lên taxi đến bệnh viện. Yuichi thậm chí còn chẳng có cơ hội tạm biệt. Sau khi chiếc xe rời đi, Yuichi và em trai cũng lên taxi đến ga tàu. Họ vừa kịp bắt chuyến tàu tốc hành về Tokyo.

Nghĩ rằng anh mình đói, Shuji đã mua cho cậu một hộp cơm trước khi lên tàu. Lúc ăn, Yuichi vẫn còn tơ tưởng đến mọi chuyện trên đảo, lần đầu tiên cậu ăn mà chẳng nếm được mùi vị gì.

“Em không ngờ là anh bị bỏ lại trên hoang đảo đấy. Em còn nghĩ anh chạy trốn với tên kia chứ.”

Cậu em trai khúc khích. “Em tưởng anh bị nghiện-mập.”

Đang định vào toalet, Yuichi đột nhiên ngừng lại đá mạnh vào cẳng chân em trai.

“Ê! Gì vậy?”

Yuichi trừng mắt. Shuji ôm chân, cắn môi vì đau, bối rối nhìn theo anh đang đi về phía toalet.

Trong lúc đi WC, Yuichi bắt đầu tự hỏi liệu Imakura đã rửa sạch chỗ ấy chưa. Cậu đã xuất bên trong, còn hứa sẽ giúp anh ta rửa sạch, nhưng chẳng có cơ hội làm. Cậu hi vọng anh ta không mắc bệnh. Cậu muốn gặp, muốn hôn người ấy… Dù lúc nãy vừa mới nhìn nhau xong, lại cũng đã ở cạnh bao lâu nay,cậu vẫn thấy cô đơn. Yuichi giận dữ với bản thân vì cảm nhận này. Nhưng sớm muộn họ cũng sẽ gặp lại, cả hai cùng làm trong một công ty, dù không muốn nhau gặp cũng khó. Đây là kết luận của Yuichi sau một hồi “tình tự”.

Vào lúc ấy, Yuichi vẫn không hề hay biết công ty đã phá sản trong lúc hai người vắng mặt.

Yuichi nghe được tin ngay vào đêm cậu đặt chân về nhà. Lúc ở cảng, cậu đã nói chuyện với ba mẹ nên họ đều biết con mình vẫn khỏe, nhưng vừa nhìn thấy Yuichi, mẹ cậu đã bật khóc. Bữa tối hôm ấy chỉ toàn những món Yuichi thích. Cậu cố gắng chỉ nói về những việc vui trên đảo để ba mẹ khỏi lo lắng. Họ trò chuyện đến khuya, và Shuji quyết định ở lại nhà. Sau khi tắm rửa cạo râu, Yuichi đang định gọi cho trưởng phòng thì người em hỏi cậu đang gọi cho ai.

“Công ty. Anh không biết trong lúc bị kẹt trên đảo mình có bị sa thải không nữa.”

Shuji định nói, rồi lại thôi. Nhìn thấy sự áy náy trong mắt em trai, Yuichi biết có chuyện không ổn.

“Họ nói gì với em hả? Anh bị đuổi rồi sao?”

“Công ty anh… phá sản rồi.”

Phá sản… phá sản… Yuichi mất một lúc mới tiếp nhận được sự thật.

“Không! Em nói dối!”

Shuji có cảm giác như cậu đã trải qua bao khổ cực để tìm kiếm người anh trai chỉ để tát vào mặt anh ấy.

“Em cũng chịu thôi. Chuyện đó xảy ra chỉ một ngày sau khi anh đi. Người ta giật tít rất lớn trên mặt báo. Em sợ anh buồn nên không dám nói.”

Yuichi biết mình có trách em trai thì cũng chẳng giúp công ty phục hồi lại được. Shuji nói rằng vẫn còn vài người ở lại thu dọn tàn cuộc, nên cậu quyết định hôm sau sẽ đến xem. Yuichi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên giường, và nhận ra đã một tháng rưỡi rồi cậu mới lại được nằm lên nơi mềm mại ấy. Phá sản… thất nghiệp… không còn gì ngoài những từ nản chí ấy đang nhảy múa trước mắt cậu, giống như cậu bị lôi ra khỏi giấc mơ để về với thực tại tàn nhẫn.

Cậu muốn nghe giọng Imakura, cậu muốn nghe Imakura gọi “Yu-chan”. Lúc không chịu nổi nữa, cậu gọi đến di động người yêu, nhưng không liên lạc được. Cậu quay người đi hờn dỗi. Cảm giác nằm duỗi hết tay chân thật lạ. Họ vẫn luôn ngủ chung trên một chiếc đệm. Lúc duỗi hết tay ra, cậu sẽ cảm giác được một hơi ấm quen thuộc, và nếu cậu nghịch ngợm chạm vào Imakura, cậu sẽ nghe thấy thanh âm càu nhàu vì bị phá rối của anh ta. Nhưng bây giờ không như thế. Cậu trở mình lần nữa, và lần này điện thoại reo.

“Yu-chan.” Giọng nói nhỏ nhẹ ở đầu dây bên kia. Cậu nhận ra ngay. Biết mà!

“Cậu gọi hả?”

“Ừ. Một lần.”

“Tôi xin lỗi. Tôi để điện thoại ở khách sạn để sạc pin, nên không gọi cho cậu ngay được. Cậu đang làm gì thế?”

“Cố ngủ.”

“Tôi đang ở khách sạn. Tôi gọi từ trạm điện thoại công cộng. Kiểm tra ở bệnh viện đều tốt cả. Đên nay hai mẹ con tôi sẽ ở Shizuoka, mai về lại Tokyo.”

“Anh nghe chuyện công ty chưa?”

“Rồi. Má kể với tôi rồi.”

“Mình phải đi tìm việc thôi, nhưng từ từ lo sau. Giờ hãy ngủ thật ngon đêm nay đi.”

“Ừ…” Imakura đột nhiên im lặng.

“Sao thế?”

“Tôi không ngủ được. Má bảo đi ngủ nhưng… khó ngủ quá, tôi quen nằm với cậu mất rồi.”

Yuichi rất phấn khích khi biết Imakura cũng có cảm nhận như mình. Cậu muốn ở bên Imakura, muốn gặp anh ta. Lúc này cậu chỉ muốn phóng ngay đến khách sạn.

“Ngày mai mình gặp nhau đi. Mấy giờ anh về?”

“Khoảng trưa. Khi nào đến nơi tôi sẽ gọi.”

“Ok. Vậy hẹn mai nha.”

“Ưm… khoan đã.”

“Sao thế?”

“Mình nói chuyện thêm chút nữa được không? Tôi muốn nghe giọng cậu.”

Yuichi rất hạnh phúc khi nghe vậy, nhưng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng nên không tìm ra được lời nào để nói. Họ tiếp tục im lặng.

“Yu-chan, nói gì đi.”

“Mai là mình gặp nhau rồi.”

Điện thoại báo hiệu Imakura đã sắp hết tiền.

“Ừ, vậy mai gặp. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Dù đêm hôm ấy, trong điện thoại, Imakura đã rất dịu dàng và ngọt ngào, nhưng sau đó không có một cuộc gọi nào đến từ anh ta nữa.

Ngày hôm sau, Yuichi đến xem tình hình công ty, thấy chỉ còn vài người ở lại thu dọn tàn cuộc. Những người khác đều đã nghỉ. Dù biết rõ ngay từ đầu rằng có đến đây cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng ít ra cậu cũng lấy về được vài vật dụng cá nhân. Cậu hỏi tiền thù lao, và được biết công ty đã nợ toàn bộ lương nhân viên từ tháng năm đến giờ. Yuichi đã hy vọng ít nhất mình cũng được trả vài ngày công nhưng xem ra là đòi hỏi quá nhiều.

Giây phút bước ra khỏi tòa nhà, Yuichi đã đặt chân vào hàng ngũ những người thất nghiệp. Tay làm hàm nhai, muốn có ăn thì cậu phải tìm một công việc mới. Dù vậy, cậu vẫn biết sẽ chẳng dễ dàng gì trong thời buổi kinh tế suy thoái này. Cậu gọi cho một người bạn, Maeda, vốn làm cùng công ty Suginoki. Lúc nhấc máy anh ta vô cùng ngạc nhiên khi nghe giọng Yuichi. Anh ta đã tìm được một công việc gần đấy, và họ hẹn gặp ăn trưa ở một quán café chỗ ga điện ngầm.

“Mọi người không biết cậu đã đi đâu. Nhưng lúc đó công ty sắp phá sản, bọn tôi bị xoay cho chóng mặt, cũng chẳng còn thời gian để tìm hiểu được nữa. Lúc mọi chuyện lắng xuống rồi, tôi cứ đinh ninh là cậu đã tìm được một công việc mới và đang làm tốt. Ai mà ngờ cậu lại bị kẹt trên đảo với Imakura.”

Maeda vừa nói vừa ăn món mì spaghetti với thịt viên.

“Nếu cậu ở cùng một cô nàng, biết đâu lại trở thành một câu chuyện lãng mạn như trên TV ấy chứ. Nhưng cậu lại mắc kẹt với Imakura, chắc là kinh khủng lắm nhỉ. Số cậu hẻo thật.”

Nhận định đó không thể sai sự thật hơn được nữa, nhưng Yuichi chẳng thể nói với anh ta về chuyện tình say đắm với Imakura trong những ngày ở đảo. Maeda muốn nghe chi tiết về vụ sống sót của cậu, anh ta ngồi nghe cậu kể mà không hề cắt ngang nửa lời.

“Dù vậy, bị cô lập gần hai tháng nghĩa là tôi đã bị bỏ lại đằng sau hàng ngũ đi săn việc rồi. Cậu có biết chỗ nào không?”

Maeda nhìn không mấy lạc quan.

“Mọi người đều khó khăn cả. Tôi đành phải xin vào một công ty của bạn bố tôi, nhưng Kadota với Mitani vẫn đang đi tìm…”

Cậu đã hy vọng Maeda có thể giới thiệu một chỗ cho cậu vào công ty, nhưng câu nói của anh ta đã thể hiện rõ rằng cậu không thể. Lúc họ chia tay, Yuichi thở dài nghĩ đến những tháng ngày khó khăn sắp tới. Cậu nghĩ đến việc phải bán mạng đi tìm việc và cảm giác như mây đen đang phủ trên đầu mình. Nhưng rồi cậu so sánh hiện tại với cuộc sống trên hoang đảo, nơi cậu phải tìm thức ăn hằng ngày và mọi thứ đều bất tiện, cậu không thể không nghĩ rằng khi sống ở đây, cậu sẽ chẳng bao giờ chết đói, nước tắm sẽ chảy ra với một cái nhấn nút, và chăn êm nệm ấm luôn sẵn sàng, vẫn tốt hơn nhiều. Một ngày tồi tệ khiến Yuichi kiệt sức, cậu lết về nhà trong tâm trạng u ám. Cậu lôi di động ra khỏi túi áo khoác, nhưng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào từ Imakura.

“Anh đã bảo anh về nhà lúc chiều nay cơ mà?”

Chiếc điện thoại không thể trả lời cho câu hỏi của cậu. Nghĩ đến khả năng Imakura có thể gọi, cậu ở nhà mà luôn cầm theo điện thoại, kể cả lúc tắm cũng để nó ngay ngoài cửa, đề phòng nếu chuông reo cậu sẽ nghe thấy. Hai giờ chiều, vẫn không thấy chuông reo. Đến sáng ngày hôm sau, cậu đã không thể đợi được nữa và chủ động gọi cho Imakura lúc chín giờ. Chỉ nghe thấy âm báo rằng điện thoại đã tắt hoặc ngoài vùng phủ sóng. Có lẽ họ đang trên tàu nên anh ta tắt điện thoại. Cứ mỗi hai giờ cậu lại gọi một lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được kết quả như nhau.

Yuichi vẫn không thể liên lạc được với Imakura qua điện thoại vào hôm sau, rồi hôm sau nữa. Giờ cậu đã không thể nghĩ rằng anh ta đang trên đường đi hay quên bật điện thoại. Yuichi thực sự không biết phải làm gì, rồi cậu quyết định gọi đến số nhà. Cậu nhanh chóng tìm thấy nó trong danh bạ của công ty Suginoki. Người trả lời điện thoại là Yoshie, mẹ của Imakura. Yuichi giới thiệu bản thân rồi xin gặp Imakura nhưng thật lâu Yoshie vẫn không trả lời.

“Nó không khỏe, giờ đang nằm nghỉ rồi.”

Mụ nói có vẻ không chắc chắn lắm.

“Anh ấy bệnh nặng vậy sao?”

Giọng Yuichi lo lắng thành thật.

“Bác sĩ nói nó chỉ cần nằm nghỉ vài ngày là khỏe. Cậu có việc gì không?”

“Cũng… không có gì ạ…”

“Thế thì chào cậu.”

Bà ta đột ngột cúp máy. Tiếng “bíp” của điện thoại làm Yuichi không khỏi hoang mang. Cậu thấy mình nói chuyện rất bình thường, đâu có lý do nào khiến bà ta phải lạnh nhạt với cậu như thế.

Sau lần đó, cậu có gọi vào di động và số nhà của Imakura vài lần nhưng chẳng lần nào được. Một tuần sau, đầu dây bên kia vang lên thông báo không kết nối được, nghĩa là họ đã đổi số điện thoại. Cậu không liên lạc được với Imakura, và cậu vẫn chưa tìm được việc làm. Căng thẳng chất chồng khiến Yuichi trút hết lên thứ gì gần cậu nhất, dễ trút nhất. Lúc này vợ của Shuji sắp sinh, đã về bên ngoại, nên tạm thời Shuji ăn tối ở nhà cha mẹ. Vậy là Yuichi cứ thế gây chuyện với cậu em bất cứ lúc nào có thể, làm Shuji chả khác nào cái bao cát cho cậu đấm đá vậy. Một buổi tối, trong lúc dùng bữa, Shuji đã gào lên rằng ước gì anh trai mình mắc kẹt luôn ở đảo còn tốt hơn. Cậu em vừa khóc vừa bỏ về bên nhà cha mẹ vợ, và không trở lại nữa.

Ba tuần sau khi rời khỏi đảo, công cuộc tìm kiếm việc làm của cậu cuối cùng cũng có kết quả, Yuchi được nhận vào làm trong phòng phát triển sản phẩm của một công ty mỹ phẩm. Quá hưng phấn khi tìm được việc, Yuichi đã đến nhà Imakura. Cậu sẽ lấy cớ rằng mình ghé ngang để thông báo đã có việc làm, tất nhiên, đó chẳng phải lý do thật sự. Biết đâu Imakura không muốn gặp cậu… ý nghĩ đó chợt lướt qua đầu Yuichi. Thái độ của bà mẹ, điện thoại bị đổi số, và việc Imakura chưa từng chủ động liên lạc với cậu… có quá nhiều thứ khiến cậu thấp thỏm. Nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều thứ khiến cậu tin vào Imakura, cuộc điện thoại hôm hai người chia tay, cái cách mà Imakura nói rằng muốn được nghe giọng cậu. Tất cả không thể nào là dối trá.

Cậu muốn gặp và nói chuyện với Imakura. Nếu Imakura không còn muốn quen cậu nữa, hay anh ta đã không còn thích cậu nữa, cậu cũng phải nghe anh ta trực tiếp nói ra nguyên nhân. Thật sự, cho dù chuyện đó không xảy ra, cậu vẫn muốn gặp Imakura. Anh ta sống với mẹ trong một khu chung cư cao cấp.

Yuichi hít một hơi thật sâu trước cổng chung cư rồi nhấn chuông cửa, nhưng không có ai trả lời. Cậu nghĩ hai người họ ra ngoài, nên bèn đợi cả ngày và thử lại vài lần nữa. Cậu đem sổ tay ra xem lại coi mình có nhầm địa chỉ không. Tất cả đều đúng. Cậu nghe thấy tiếng chó sủa và nhìn xung quanh, thấy một bà lão đang dẫn chó ra ngoài đi dạo. Bà ta tầm tuổi với mẹ của Imakura.

“Con chó dễ thương quá.”

Bà ta cười khi nghe cậu khen.

“Cảm ơn cháu.”

“Nhìn nó giống chó của em trai cháu. Giống gì thế bác?”

“Chó xù nhỏ*. Cháu thích chó à?”

“Dạ.”

Shuji em trai cậu chẳng có con chó nào, và Yuichi cũng chẳng ưa gì giống chó xù với đám lông được gọt tỉa kỳ dị đó. Nhưng cậu vẫn cười nụ cười bán hàng chuyên nghiệp.

“Cháu đang tìm gia đình Imakura phòng 508. Hình như họ không có nhà thì phải.”

Người phụ nữ nghiêng đầu ngạc nhiên. “Ý cháu là hai mẹ con sống ở đây ấy hả?”

“Dạ. Cháu muốn thăm cậu con trai.”

“Họ chuyển nhà từ tuần trước rồi. Cháu không biết sao?”

Thế giới xung quanh Yuichi trở nên tối đen. Cậu cảm giác như mặt đất dưới chân mình xoay tròn trong giây lát.

“Họ sống ở đây lâu lắm. Ấy thế mà đột nhiên lại chuyển đi…”

Cậu không thể mở miệng, gương mặt cậu bây giờ chỉ có tuyệt vọng, khiến người phụ nữ cố an ủi cậu bằng cách bảo cậu đi hỏi quản lý tòa nhà thử xem hai người họ chuyển đi đâu. Cậu đã hỏi, nhưng ông ta chỉ biết rằng hai mẹ con chuyển đi đâu đó trong thành phố này, ngoài ra không còn thông tin gì khác. Imakura đã biến mất không một dấu vết, và mang theo cả trái tim Yuichi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương