So với những ngày trước anh ngồi một mình ở Lan Đình như xác chết di động, thì Nghiêm Quân Thành cũng biết cuộc sống hiện tại của mình như đang ở thiên đường. Thậm chí ở sâu trong nội tâm anh, những năm tháng trẻ trung mà anh đã từng cực kỳ nhớ nhung, muốn trở lại như điên cũng không hạnh phúc bằng hiện tại.

Vậy mà thứ tốt hơn quá khứ lại là hiện tại.

Vào lúc không quá bận rộn như vậy, anh sẽ rời giường từ sớm, đi vào con hẻm nhỏ mang theo hơi thở cuộc sống, xếp hàng mua bữa sáng ở quán của nhà hàng xóm.

Nếu như vào trước khi cô trở lại bên cạnh anh, anh vẫn luôn muốn dừng lại mùa hè kia mà không chịu bước ra, nhưng hiện tại anh đã không sợ năm tháng trôi qua nữa, cũng đã bắt đầu chờ mong cuộc sống về già sau này.

Nghiêm Quân Thành mua bữa sáng về, Trịnh Tư Vận lại vội vàng ra ngoài, còn không khách khí cầm lấy hai cái bánh bao trong tay anh rồi mới chạy ra ngoài.

"Sao lại vội thế?" Nghiêm Quân Thành hỏi.

Trịnh Tư Vận vẫn còn đang bôi tinh dầu xuống ngọn tóc mình: "Sợ tắc đường ạ."

"Ừm."

Lúc Nghiêm Quân Thành đi vào bếp lấy bát đũa lại lơ đãng nhìn lướt qua một chiếc váy được phơi trên ban công.

Tâm trạng bây giờ của anh rất phức tạp, một mặt, anh rất thích ở đây, mặc dù căn nhà này nhỏ nhưng rất ấm áp, ra ngoài cũng đều là hàng xóm quen thuộc, mọi chuyện đều tự tay làm, rất có bầu không khí sinh hoạt. Mặt khác, cũng bởi vì nhà quá nhỏ nên có rất nhiều lúc không thể không kiêng dè gì mà thoải mái hết cỡ.

"Sau này Tư Vận lớn rồi, đi ra bên ngoài ở, chỉ còn lại chúng ta ở đây." Anh nói.

Trịnh Vãn liếc mắt nhìn anh: "Không phải anh sẽ không nhắc đến chuyện sau này già sao?"

Nghiêm Quân Thành gật đầu: "Em già đi, anh cũng thế."

"Anh có thể già trước em." Trịnh Vãn không nghe được những lời này, nhấn mạnh một câu: "Anh còn lớn hơn em một tuổi."

Nghiêm Quân Thành cười khẽ: "Đúng vậy, là anh già trước em."

"Vào lúc ấy anh còn có thể di chuyển không?" Trịnh Vãn dùng ánh mắt xem xét đánh giá từ đầu đến chân anh: "Cho đến lúc đó, anh leo cầu thang cũng sẽ không thở hồng hộc chứ?"

Bây giờ người bị đâm đau nhói lại là anh.

Anh không nói gì mà ăn bữa sáng.

Chỉ là khi bọn họ ra khỏi cửa, không biết dây thần kinh nào của anh bị chập, trong tiếng hô sợ hãi của cô, anh vác cô lên, mặc cho cô đánh, anh cũng phải nhặt lại sự tôn nghiêm của người đàn ông. Anh nặng nề nói: "Đến lúc anh bảy mươi tuổi cũng sẽ có thể cõng em lên tầng xuống tầng như này."


Trịnh Vãn vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có hàng xóm nào ra ngoài mới buồn bực nói: "Bảy mươi tuổi còn có thể cõng em lên tầng á? Đừng có mạnh miệng."

Nghiêm Quân Thành chắc chắn nói: "Đợi đến lúc đó xem."

Hiện tại anh cõng cô cũng chẳng cần nhiều sức, lại vì trả thù sự chất vấn của cô nên lúc xuống tầng còn cố ý xóc nảy lên hai lần, làm cho cô không thể không ôm chặt lấy cổ anh.

Trịnh Vãn vừa tức vừa buồn cười, vẫn thua bởi anh.

"Trẻ con." Cô nói.

Nghiêm Quân Thành lại từ chối cho ý kiến.

Không bằng cứ chờ mà xem, lúc anh bảy mươi tuổi có thể cõng cô lên tầng không? Có thể anh sẽ thở hồng hộc nhưng nhất định anh sẽ không để cho cô ngã.

...

Tháng ngày yên bình và hạnh phúc trôi qua.

Đông Thành cũng chính thức tiến vào mùa xuân, lần tiếp theo nhìn thấy Giản Tĩnh Hoa cũng đã là nửa tháng sau.

Trịnh Vãn giật mình khi nhìn thấy cô ấy.

Giản Tĩnh Hoa thay đổi rất lớn, thay đổi sự nôn nóng và tối tăm ngày xưa, cả người đều trở nên sáng sủa hơn nhiều. Ưu sầu đã nhiều năm không biến mất tích tụ giữa hai hàng lông mày cũng đã tản đi hết, có thêm một con đường sống giống như mầm cây xanh biếc mới mọc ra.

"Dạo này tôi đã chuyển sang một căn nhà tốt hơn chút, còn mua lò nướng nữa." Giản Tĩnh Hoa cười nhìn cô: "Tôi nướng dư một ít bánh quy và bánh kem nhỏ, mà cũng đến thăm bà nên bà nếm thử xem?"

Trịnh Vãn ăn một nửa miếng bánh quy, tán thưởng từ tận đáy lòng: "Ngọt mà không ngán, ăn rất ngon, hoàn toàn không thua kém bánh được bán ở ngoài tiệm."

"Thật sao?" Giản Tĩnh Hoa giương môi nở nụ cười: "Trước đây, thời đại học tôi cũng rất muốn mở một tiệm bánh. Bà thích ăn là tốt rồi, mỗi lần tôi làm quá nhiều, tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho bà."

"Ừ."

Trịnh Vãn cũng mừng từ tận đáy lòng cho Giản Tĩnh Hoa.

Rất nhiều người không phải bị dây thừng trói chặt mà là bị tự mình trói lại, một khi đã nghĩ thông rồi thoát ra được, cả người sẽ tự do thoải mái như gió.

Cô cũng nhớ đến buổi đấu giá mà cô đi cùng với Nghiêm Quân Thành trước đây không lâu.


Ở buổi đấu giá đó, cô gặp được Quý Bách Hiên, Quý Bách Hiên dẫn theo một cô gái rất trẻ, xem ra cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi.

Cô thấy cô bé kia rất quen, không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần, sau khi về tới mới chợt nhớ ra, khuôn mặt cô bé này có vài nét nhìn giống Quý Phương Lễ, mà Giản Tĩnh Hoa cũng từng cho cô xem ảnh, vẻ ngoài của Quý Phương Lễ nhìn giống hệt mẹ đẻ của cậu ta.

Lúc đó cô thấy rất buồn nôn.

Quả thật Quý Bách Hiên là người mà cô thấy buồn nôn nhất trong những người mà cô từng gặp.

Cũng may Tĩnh Hoa không biết, nếu như Tĩnh Hoa biết, chắc chắn sẽ rất tức giận.

"Qua một thời gian ngắn nữa, chắc là tôi sẽ đi du lịch." Giản Tĩnh Hoa nói: "Nhưng mà phải làm xong hết mọi chuyện thì mới có thể đi được."

"Nghĩ ra đi đâu chưa?"

Giản Tĩnh Hoa dễ dàng trả lời: "Trời đất bao la, cứ đi theo gió, gió bay đến đâu thì đến đó. Không có mục đích, đến lúc đó rồi tính."

Trịnh Vãn bật cười: "Nhớ chụp nhiều ảnh đấy."

"Ừm." Trước khi Giản Tĩnh Hoa đi, lại nhìn Trịnh Vãn một cái, yết hầu hơi nuốt xuống, cố gắng không nuốt những lời sắp nói xuống: "Tiểu Vãn, cảm ơn bà."

Cảm ơn bà đã quan tâm tôi mấy năm qua.

Cảm ơn bà mãi mãi dịu dàng với tôi.

"Cảm ơn cái gì chứ." Trịnh Vãn mỉm cười: "Tôi đợi ảnh của bà."

Giản Tĩnh Hoa đã đứng thẳng lưng hơn rất nhiều, giống như trút bỏ gánh nặng suốt mười sáu năm qua.

...

Gần tới tiết thanh minh, thẩm mỹ viện của Trịnh Vãn được tiến cử một dự án mới, cộng thêm tiếng lành đồn xa, chuyện làm ăn càng ngày càng phát đạt.

Kỳ thi tuyển sinh càng ngày càng tới gần, có lẽ áp lực học tập cũng lớn hơn, khuôn mặt mềm mại của Trịnh Tư Vận năm trước cũng đã gầy đi không ít.


Càng là ngày nghỉ, Trịnh Vãn càng bận bịu, cố vấn Lư cũng đã xin nghỉ việc, cố vấn mới tới vẫn còn đang thích ứng, cô thật sự không rời đi được, đành gọi điện cho mẹ Trần.

Mặc dù mẹ Trần là mẹ chồng của cô nhưng trong những năm kia, cha Trần và mẹ Trần cũng không xuất hiện được mấy lần trong cuộc sống của bọn họ. Từ lúc Trần Mục còn rất nhỏ, hai người này đã ly hôn rồi, sau đó cha Trần sang nước ngoài định cư vì làm việc bên đấy lương cao, mà mẹ Trần cũng ở lại với anh ấy đến khi anh ấy trưởng thành, hiện tại cũng đã kết hôn với một người bạn già và lập gia đình mới.

Cô và Trần Mục dẫn theo Tư Vận sinh sống ở Nam Thành, mẹ Trần và người bạn già ở tỉnh lân cận. Mặc dù có lòng muốn thân cận nhưng vẫn bị những công việc vụn vặt hàng ngày chiếm cứ thời gian.

Mẹ Trần là một người mẹ rất văn minh, xưa nay sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của bọn họ. Trong trí nhớ của cô, mẹ Trần luôn treo nụ cười mềm mỏng, đoan trang trên mặt, chỉ có một lần duy nhất thất thố là ở trong lễ tang của Trần Mục, bà ấy khóc đến ngất đi. Mấy năm sau đó, mỗi khi mẹ Trần gặp Tư Vận vào ngày sinh nhật và ngày Tết, đều sẽ cho cô bé một khoản tiền, cô vẫn luôn giữ lại cho Tư Vận.

Trong một hai năm đầu, mẹ Trần còn đón Tư Vận đến chỗ bà ấy trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng từ nhỏ Tư Vận đã không lớn lên cùng với bà nội nên cảm tình không sâu lắm, lần nào đi cũng không quá vui vẻ, thời gian sau đó, mẹ Trần cũng sẽ không miễn cưỡng nữa.

"Mẹ." Sau khi điện thoại kết nối, Trịnh Vãn hỏi: "Hiện tại mẹ có khỏe không?"

Giọng nói khoan dung của Mẹ Trần truyền từ đầu bên kia tới: "Vẫn khỏe, Tiểu Vãn, hôm nay gọi điện cho mẹ có việc gì không?"

"Chỉ là muốn nói với mẹ một tiếng rằng tiết thanh minh năm nay con không về Nam Thành được." Trịnh Vãn giải thích: "Ba ngày nghỉ con đều phải đi làm, ông chủ cũng không thể phê duyệt bừa được."

"Không sao, công việc quan trọng hơn." Mẹ Trần an ủi: "Không phải vào ngày giỗ năm ngoái của nó, mẹ cũng không sang đấy được sao? Con cứ làm việc của con, những điều này không quan trọng đến như vậy."

Trong quá khứ, hai người là mẹ chồng nàng dâu, quan hệ cũng không quá gần gũi thân thiết, nhưng cũng không có mâu thuẫn, cãi vã.

Không còn Trần Mục ràng buộc, hai người càng ít liên lạc, một năm cũng chỉ có ngày giỗ, tiết thanh minh và ngày sinh nhật của Tư Vận là gọi một cuộc điện thoại.

Vào lúc Trịnh Vãn đang chuẩn bị nói về tình trạng gần đây của Tư Vận thì nghe thấy ở đầu dây bên kia có người nói chuyện: "Bệnh nhân giường số 35, bây giờ đi đo huyết áp và nhiệt độ." Cô vội vã truy hỏi: "Mẹ đang ở bệnh viện sao? Là ai bị bệnh?"

Dường như mẹ Trần có hơi bất đắc dĩ, cũng không quen lừa người khác: "Không sao, chỉ là một ít bệnh cũ trước kia, là chú Vương của con không yên tâm nên dẫn mẹ tới Đông Thành. Bây giờ bệnh viện chuẩn bị kiểm tra xem có thể chữa trị tận gốc không, thật sự không sao."

Giọng điệu Trịnh Vãn có hơi nóng nảy: "Mẹ đã tới Đông Thành rồi sao? Sao không gọi điện cho con? Mẹ đang ở bệnh viện nào, con lập tức tới đấy."

"Không cần đâu, bây giờ con chỉ có một mình mà còn phải dẫn theo nhóc con, lại còn công việc nữa. Con cứ làm việc của con đi, bên phía mẹ không có chuyện gì." Mẹ Trần nhẹ giọng an ủi: "Đợi sau khi mẹ xuất viện, mẹ sẽ đi gặp con với Tư Vận, vừa khéo sinh nhật Tư Vận cũng là tháng sau, mẹ sẽ hỏi xem con bé muốn quà gì."

Trịnh Vãn nhéo nhéo ấn đường, nghiêm túc nói: "Mẹ ở bệnh viện nào? Giờ con qua xem mẹ một chút."

Đây là lễ nghi cơ bản nhất.

Đừng nói đến bà ấy còn là mẹ của Trần Mục, cũng là bà nội của Tư Vận, mà cô cũng gọi "mẹ" nhiều năm như vậy nữa.

Mẹ Trần cũng biết tính tình cô, thở dài một tiếng rồi nói địa chỉ cho cô.

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Vãn xin quản lý cho tan làm sớm hai tiếng, tiện thể cũng gọi điện cho Nghiêm Quân Thành.

"Hôm nay em có chút việc, sau khi anh tan làm không cần đến đón em đâu."

"Chuyện gì?" Nghiêm Quân Thành ở đầu dây bên kia hỏi.


Trịnh Vãn đang đứng chờ xe ở ven đường, nghe vậy thì mím môi, thấy một xe taxi trống đang đi tới đây thì vội vàng nói: "Một hai câu không thể nói rõ ràng được, như vậy đi, đợi đến tối về em sẽ nói rõ cho anh."

Cô có linh cảm anh không vui vẻ.

Tuy nhiên có một số việc cô có thể nghe theo anh, nhưng cũng có một số việc cô cũng phải bảo vệ vững chắc nguyên tắc của bản thân.

Mặc dù Nghiêm Quân Thành buồn bực nhưng cũng không hỏi nhiều nữa: "Vậy có cần anh đi đón em không?"

"Không cần, chắc là em..." Trịnh Vãn nghĩ một lúc, ở bệnh viện cấm đi thăm bệnh sau tám giờ tối: "Khoảng chín giờ em sẽ về đến nhà. Có thể sớm hơn chút, nói chung không cần anh đón, hết bận em sẽ trở về ngay."

"Ừm."

...

Nghiêm Quân Thành cúp điện thoại, lập tức có người gõ cửa đi vào.

Người không coi mình là người ngoài như vậy, ngoại trừ Hà Thanh Nguyên cũng không còn ai khác.

"Tuần sau tôi phải đi công tác." Hà Thanh Nguyên kéo ghế qua rồi ngồi xuống, kéo kéo cổ áo: "Trước khi đi, tôi muốn tới tán gẫu với cậu chút. Còn một cuối tuần nữa là đến tiết thanh minh, cậu thấy sao?"

Nghiêm Quân Thành cũng không ngẩng đầu: "Thấy sao? Loại ngày lễ này không cần thiết phải nghỉ."

"Cậu biết ý tôi nói không phải cái này."

Hà Thanh Nguyên buông tay: "Chắc đời trước tôi nợ cậu rất nhiều mạng, chứ không làm gì có cách nào giải thích được tại sao tôi lại phải lo lắng thay cậu như vậy."

Cuối cùng Nghiêm Quân Thành cũng nhìn về phía anh ta, khóe miệng khẽ nhếch: "Năm nay bận, cô ấy nói không về."

Hà Thanh Nguyên: "..."

Tốt xấu gì thì cậu cũng nên thu lại sắc mặt hèn hạ đắc chí kia đi.

Ngoại trừ tiết thanh minh thì còn có ngày giỗ, năm nào cũng có.

Trốn được một cái, còn có thể trốn được cái thứ hai sao?

"Thật ra tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, năm nay cậu đã bốn mươi rồi."

Đàn ông bốn mươi tuổi, cho dù không đủ khoan dung để có thể chống đỡ nhưng ít nhất trên mặt cũng phải giả vờ được.

Nghiêm Quân Thành gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Tôi biết, tôi đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn vào ngày sinh nhật đó, có vấn đề gì không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương