Trà thảo mộc đắng đến mức cuống lưỡi tê dại nhưng chú vẫn nói là ngọt.

Trịnh Tư Vận nhìn thấy ý cười trong mắt mẹ mình, đương nhiên cũng nhận ra có gì đó không đúng. Cô bé cũng không phải người đần độn, mấy tháng gần đây, cô bé không thấy mẹ và chú cãi nhau ầm ĩ nữa, giữa hai người có một loại hạnh phúc và ăn ý không lừa được ai, dùng từ "tiên đồng ngọc nữ" để hình dung cũng không quá.

Vì vậy, cô bé cẩn thận hỏi thăm Nghiêm Dục: [Hỏi cậu một chuyện liên quan đến chú.]

Nghiêm Dục lập tức trả lời: [Cô cả, xin mời nói, tôi đây chắc chắn biết gì nói đấy.]

Trịnh Tư Vận nhìn cách nói chuyện nho nhã của cậu ta mà thấy đau đầu.

Từ khi Đăng Mạc Ninh gọi cô bé là "nữ hiệp", không biết xảy ra chuyện gì mà khơi gợi lên cơn nghiện võ hiệp của Nghiêm Dục. Trong thời gian này, cậu ta lại đâm đầu vào tiểu thuyết giang hồ, khiến cho cậu ta bây giờ nói chuyện văn không ra văn, cổ không ra cổ.

Bạn tốt Lưu Đồng còn lặng lẽ hỏi cô bé rằng có phải đầu óc anh trai cô bé bị kẹp vào cửa không?

Trịnh Tư Vận làm lơ câu trả lời trẻ trâu đến cực điểm này: [Chú ấy thích ăn mướp đắng à?]

Nghiêm Dục: [Sao lại như thế chứ! Cô cả nghe lời đồn đó ở đâu vậy?]

Trịnh Tư Vận: [Không nói chuyện cẩn thận là tôi chặn cậu đấy.]

Nghiêm Dục: [Ai nói chú ấy thích ăn mướp đắng? Dù sao thì tôi chưa từng thấy chú ấy ăn mướp đắng. Cho tới bây giờ, trên bàn cơm trong nhà bọn tôi cũng chưa từng xuất hiện món này. Sao vậy?]

Trịnh Tư Vận: [Không sao, chỉ hỏi chút thôi.]

Radar tám chuyện của Nghiêm Dục luôn cảnh giác.

Lại còn là chuyện liên quan đến chú, cậu ta càng không thể dễ dàng buông tha, không ngừng nhắn tin tới truy hỏi.

Trịnh Tư Vận bị cậu ta làm phiền đến mức không thể chịu được nữa, không thể làm gì khác hơn là chia sẻ câu chuyện lý thú này.

Nghiêm Dục: [Có thật không? Nhỡ vị giác cậu có vấn đề thì sao? Có thể nó rất ngọt đó?]

Trịnh Tư Vận: [Hay là sáng mai tôi đưa cho cậu một bình để cậu nếm thử nhé? Mỉm cười. jpg]

Nghiêm Dục: [Ok ok!]

Nghiêm Dục: [Cuối cùng là đắng hay ngọt, để sáng mai đích thân cậu chủ đây công bố.]

Trịnh Tư Vận dứt khoát tắt khung chat với cậu ta đi, hoàn toàn đánh mất hứng thú tìm kiếm. Cô bé lấy đề thi mua ở nhà sách hôm nay từ trong ngăn kéo ra, bình tĩnh lại, vô cùng tập trung ngao du trong biển đề.

...

Trịnh Vãn dựa vào cửa nhà vệ sinh, cười nhẹ nhìn Nghiêm Quân Thành đánh răng lần thứ ba trong tối nay.


Người đàn ông không đổi sắc mặt uống cạn một bát trà thảo mộc, ngoài miệng nói ngọt nhưng lại đợi sau khi Trịnh Tư Vận trở về phòng thì súc miệng đánh răng... Chỉ vì để duy trì mặt mũi và tôn nghiêm của người cha dượng.

Nghiêm Quân Thành bình tĩnh cất bàn chải đánh răng và cốc súc miệng đi.

Trên bồn rửa tay có để ba cái cốc súc miệng khác màu nhau.

"Không phải nói rất ngọt sao?" Trịnh Vãn cố ý chế nhạo anh.

Nghiêm Quân Thành vẫn nói bừa bằng giọng điệu dịu dàng: "Cũng bởi vì rất ngọt nên mới phải đánh răng mấy lần, anh sợ sâu răng."

"Anh cho rằng anh là đứa nhỏ mấy tuổi à mà còn sâu răng?" Trong lòng Trịnh Vãn thấy hơi giận, nhưng nhìn dáng vẻ anh ăn mướp đắng mà vẫn nói ngọt thì cuối cùng cũng tan biến hết. Cô thật sự rất thiên vị, biết rõ suy nghĩ của anh là vô lý nhưng vẫn rất khó giữ vững trái tim kiên định để giải quyết chuyện này.

Nghiêm Quân Thành đi đến trước mặt cô, hơi thở mang theo mùi kem đánh răng.

Kem đánh răng này do Trịnh Tư Vận mua, có mùi vải nồng đậm giống như đang bước vào mùa hè.

"Em kiểm tra chút đi." Anh nói.

Trịnh Vãn không thèm để ý đến anh, lườm anh một cái rồi trở về phòng ngủ chính.

Cô là một người mẹ rất kiên trì và bao dung, cho dù con gái Tư Vận đang ở độ tuổi nghịch ngợm thích gây sự nhất nhưng cô cũng rất ít khi tức giận. Cô sẽ không dùng phương pháp "con còn không ngoan như vậy là mẹ không thích con nữa đâu" để khiến cô bé nghe lời. Cô sẽ cho cô bé cảm giác an toàn tuyệt đối. Cho nên, vào lúc Trịnh Tư Vận còn đang ở độ tuổi ngu nga ngu ngơ, cô bé đã đầy đủ tự tin nói với Quý Phương Lễ rằng cho dù tôi là đứa bé ngoan hay không nghe lời thì mẹ tôi đều vẫn yêu tôi!

Quý Phương Lễ hâm mộ không thôi.

Không chỉ có cậu ta, những người không được yêu thương như vậy đều sẽ hâm mộ.

Trịnh Vãn đối xử với Tư Vận như vậy, mà đối xử với người cô yêu cũng như vậy.

Từ lúc còn rất nhỏ, Trịnh Tư Vận đã viết văn liên quan đến mẹ.

“Có một lần, tôi không cẩn thận làm vỡ chiếc cốc mẹ thích nhất. Tôi len lén trốn sau cửa giống như chú chó nhỏ lang thang, nhìn xem trên mặt mẹ có vẻ chán ghét không.”

Nghiêm Quân Thành đánh răng, rửa mặt, tắm xong thì cũng rửa trôi cơn tức đi luôn.

Tóc cũng không sấy mà bình tĩnh đứng ở cửa ra vào.

Bản thân anh đã cao lớn, đứng nghiêm ở một bên che khuất ánh sáng từ phòng khách hắt vào phòng ngủ... Dù vậy, mùi hương của anh cũng đã tràn ngập căn phòng từng chút một. Trịnh Vãn đang ngồi đọc sách trên giường, không cần liếc mắt nhìn tới cũng dễ dàng cảm nhận được ánh mắt của anh đang rơi trên người mình.

“Mẹ không chán ghét tôi! Tôi hơi hào hứng, tôi lấy can đảm bước ra một bước, rồi chậm rãi đi tới trước mặt mẹ giống như ốc sên nhỏ.”

Trịnh Vãn không chịu nổi việc anh cứ đứng đấy làm thần gác cửa, giương mắt lên đối đầu với anh.


Nghiêm Quân Thành nhấc chân đi tới, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm cô không tha giống như đang đánh giá cái gì đó, anh còn duỗi tay đóng chặt cửa lại.

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới bên giường, ngồi xuống.

“Tôi cho rằng mẹ sẽ phê bình tôi nhưng mẹ không làm vậy. Mẹ sờ đầu tôi, còn cười với tôi.”

Trịnh Vãn bất đắc dĩ khép quyển sách lại: "Tại sao không sấy tóc? Mẹ em nói về già sẽ đau đầu."

Nghiêm Quân Thành kiên quyết cúi đầu, để gần trước mặt cô, còn lắc lắc.

Nước trên tóc bắn lên mặt cô, cô cảm thấy buồn cười, đưa tay đẩy đầu anh ra: "Chưa từng thấy anh giống quỷ lười như vậy bao giờ."

“Tôi vô cùng vui vẻ! Tôi lặng lẽ thầm nói trong lòng rằng mẹ, con xin lỗi, con sai rồi, nếu như lần sau con còn không cẩn thận làm vỡ đồ tiếp thì xin mẹ đừng chán ghét con, hãy cười với con như bây giờ, được không mẹ?"

Trịnh Vãn vẫn phải lau khô tóc cho Nghiêm Quân Thành.

Hình như anh cực kỳ vui vẻ, cô nhấc chân đá anh mà anh cũng không giận, còn chơi xấu ôm chặt lấy cô hơn.

...

Sáng hôm sau, Trịnh Tư Vận mang theo bình trà thảo mộc ra ngoài.

Đặng Mạc Ninh mời cơm trưa, địa điểm cách nhà cô bé không gần lắm. Lúc nhìn thấy địa chỉ, cô bé đã cảm thấy quen thuộc, đợi đến lúc đi tới nơi, cô bé mới nhớ ra, đây là nơi dì Giản làm việc. Đời trước, cô bé cũng thường xuyên đến đây tìm dì Giản, sau đó Quý Phương Lễ càng ngày càng giống một ông chủ nhỏ, cũng rất ít người biết cậu ta còn có một người dì. Dì Giản vô cùng kín tiếng, không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào do nhà họ Quý tổ chức, cũng không nhận tiền nhà họ Quý đưa.

Sau đó, cho dù Quý Phương Lễ tự mình kiếm được tiền, dì Giản cũng không về hưu theo mong muốn của cậu ta, cô ấy vẫn làm việc trong công ty nhỏ này. Vèo cái đã qua mười năm, quy mô của công ty kia không lớn, quan hệ giữa các nhân viên cũng đơn giản, đến ngay cả ông chủ cũng không biết nhân viên trong công ty mình lại là dì ruột của ông chủ Bác Triệu.

Dì Giản ở đây cũng rất tận hưởng.

Trịnh Tư Vận mới suy nghĩ "không biết hôm nay có gặp được dì Giản không" thì một giây sau, cô bé lại nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.

Tại sao lại là anh ta?

Cô bé đang định đuổi theo thì có một nguồn sức mạnh kéo cô bé lại.

Cô bé vội vàng quay đầu lại, hình như Nghiêm Dục lại cao hơn một chút đang kéo mũ áo lông vũ của cô bé không buông. Mặt mũi cậu ta anh tuấn nhưng vẫn mang theo vẻ lười biếng: "Đi nhầm đường à? Nhà hàng ở đường kia cơ mà? Cậu đi về hướng đó làm gì?"

"Phiền chết đi được, buông ra!"

Lúc này Nghiêm Dục mới buông tay.


Trịnh Tư Vận không kịp chỉnh sửa lại quần áo mà đuổi theo luôn, Nghiêm Dục theo sát phía sau: "Cậu làm gì thế? Đã nói với cậu rồi, nhà hàng không ở hướng này."

"Nhìn thấy người quen, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng."

Trịnh Tư Vận nhỏ giọng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng người kia. Nghiêm Dục bản tính thích náo loạn, giờ gặp chuyện này lập tức nổi lên hứng thú... Trực giác nói cho cậu ta biết, chắc chắn có chuyện gì đó rất xuất sắc!

Một đường vừa đi vừa nghỉ.

Cuối cùng cùng đi tới trước một tòa nhà, Trịnh Tư Vận lại không đuổi theo nữa mà dừng bước lại, vẻ mặt hoài nghi.

"Cậu đuổi theo ai vậy?" Nghiêm Dục tò mò hỏi.

Trịnh Tư Vận cũng không muốn lừa cậu ta, với tính tình của cậu ta, nếu cô bé không giải thích thì hôm nay cậu ta sẽ nhõng nhẽo đến khi moi được sự thật từ trong miệng cô bé ra mới thôi. So với việc phải nghe cậu ta không ngừng ồn ào thì không bằng dặn dò cậu ta luôn từ đầu.

"Tài xế của Quý Phương Lễ."

Khuôn mặt Nghiêm Dục vốn đang tràn đầy phấn khởi, vừa nghe thấy lời này thì lập tức nghệt ra: "Không phải cậu nói đàn ông trên thế giới này chết hết thì cậu cũng sẽ không thích cậu ta sao?"

"..." Trịnh Tư Vận thấy cậu ta lại muốn lên cơn điên, lại muốn hóa thân thành thầy Nghiêm để dạy dỗ cô bé thì lên tiếng trước để cướp lời vàng ngọc chuẩn bị phun từ miệng cậu ta ra: "Đúng, tôi vẫn chưa quên. Chỉ là tôi thấy kỳ lạ, tại sao cậu ta lại tới đây? Dì Giản, cũng chính là dì của Quý Phương Lễ làm trong công ty ở trong tòa nhà này."

Nghiêm Dục chớp chớp mắt: "Cho nên?"

"Cho nên rất kỳ quái đó!"

Ở dưới góc nhìn của Trịnh Tư Vận, tất cả những điều này có gì đó mờ ám.

Đời trước, người tài xế này đã đi theo Quý Phương Lễ rất nhiều năm, bắt đầu từ sau khi cậu ta trở về nhà họ Quý thì vẫn luôn làm tài xế đưa đón cậu ta, sau đó cậu ta dùng quen rồi thì cũng không muốn thay người.

Có thể người tài xế này xuất hiện ở đây là hoàn toàn trùng hợp nhưng nếu cô bé nhìn thấy, nếu trong lòng cô bé sinh ra chút hoài nghi vậy vì sao cô bé không đi kiểm tra xem?

Cho dù chỉ là thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ nhưng cô bé cũng nên tiến lên.

Trịnh Tư Vận lại chạy chậm đuổi theo.

Nghiêm Dục tức giận đến mức chống nạnh, cũng hết cách rồi, chỉ có thể theo sau... Nhưng thật ra cậu ta cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là thật sự có gì đó kỳ lạ hay là cô bé lá mặt lá trái, nói một đằng làm một nẻo, lừa gạt cậu ta.

Hai người lại tiến vào tòa nhà, tòa nhà này khá cũ, cho dù là những người không liên quan cũng có thể ra vào bình thường. Không may là bọn họ không đuổi kịp thang máy, Trịnh Tư Vận ngẩng đầu lên, nhìn con số đang tăng lên hiển thị trên thang máy, tận đến lúc thang máy dừng ở tầng 11 thì trong lòng cô bé càng nghi hoặc hơn.

Vừa hay công ty mà dì Giản ở lại làm rất nhiều năm kia cũng ở tầng 11, cô bé không tin sẽ có sự trùng hợp như vậy.

Một cái thang máy khác vừa mở ra, cô bé đi vào, Nghiêm Dục vừa đi vào theo vừa nói lảm nhảm: "Cô cả, Đặng Mạc Ninh ở bên kia đang thúc giục, chúng ta tới đây làm gì? Tôi đói sắp chết rồi, hai ngày nữa chúng ta khai giảng rồi. Mỗi giây mỗi phút cuối cùng của kỳ nghỉ này đều rất quý giá, cậu lãng phí thời gian vào chuyện này làm gì vậy?"

Trịnh Tư Vận vẫn không để ý tới cậu ta.

Cửa thang máy mở ra, bên trên tầng này có mấy công ty nhỏ, Trịnh Tư Vận dựa vào ký ức đi sang bên trái. Đi một đoạn, cô bé dừng bước, Nghiêm Dục không phanh kịp, suýt chút nữa đã va vào cô bé, cậu ta vội vã vươn tay đỡ lấy cô bé: "Không sao chứ?"

Cô bé nhìn người tài xế tiến vào công ty tên là Hàng Nghệ, trong lòng có một suy đoán mơ hồ. Trước khi người tài xế kia bước ra, cô bé đã kéo Nghiêm Dục đi tới lối thoát hiểm.


Nghiêm Dục đang định oán trách thì thấy vẻ mặt kỳ quái của cô bé, có mờ mịt, có khó hiểu, còn có không thể tin được.

Cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng thấy vẻ mặt này của cô bé.

Trịnh Tư Vận hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, chủ động gọi cho Giản Tĩnh Hoa.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Dì Giản, là cháu, Tư Vận đây. Cháu nhớ lần trước dì nói với cháu là dì làm ở trên đường Hải Dư đúng không? Vâng, không có gì, chỉ là lúc cháu đi ngang qua đây nhớ tới dì nên gọi điện hỏi dì chút. Dì làm ở đây đúng không ạ?"

Trịnh Tư Vận nghe thấy bên kia giả vờ thoải mái trả lời, chỉ cảm thấy điện thoại trong tay như nặng nghìn cân.

Vậy mà Dì Giản lại thất nghiệp sao?

Sao có thể? Rõ ràng đời trước dì Giản vẫn luôn làm ở công ty này mà!

Nếu như cô bé không nhìn thấy người tài xế kia thì cô bé vẫn sẽ còn an ủi mình rằng quỹ đạo đời này có chỗ bất đồng với đời trước là chuyện bình thường, dù sao thì không phải mẹ cô bé vẫn gặp chú sao? Nhưng cô bé nhìn thấy người tài xế kia, cô bé còn có thể tự lừa mình rằng chuyện dì Giản thất nghiệp không phải do người ta tạo ra sao?

Nếu vậy thì là ai làm?

Là Quý Bách Hiên hay Quý Phương Lễ?

Trịnh Tư Vận chậm rãi ngồi xổm xuống, cũng không kịp xem bậc thang có bẩn không, trực tiếp ngồi xuống, rơi vào trầm tư.

Cô bé cảm thấy không thể do Quý Bách Hiên làm.

Đời trước và đời này khác nhau thì sao chứ? Cô bé tập trung tự hỏi.

Nghiêm Dục nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô bé, duỗi tay quơ quơ trước mặt cô bé: "Này... Cái đầu nhỏ đang nghĩ gì thế?"

Dòng suy nghĩ của Trịnh Tư Vận bị cắt đứt, cô bé nhíu mày.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô bé chợt hỏi một câu hỏi khiến cho Nghiêm Dục mở mang tầm mắt: "Nếu như, tôi nói là nếu như, có một ngày cậu phát hiện bạn gái Đặng Mạc Ninh ngoại tình mà Đặng Mạc Ninh vô cùng yêu bạn gái, nếu thiếu bạn gái thì không thể sống được, vậy cậu có nói cho cậu ta biết không?"

Nghiêm Dục: "?"

Đầu cậu ta đầy dấu chấm hỏi.

"Cái quỷ gì vậy?"

"Cậu có nói cho cậu ta biết không?" Trịnh Tư Vấn cố chấp với câu hỏi này.

Nghiêm Dục: "Đầu tiên, cậu ta phải có bạn gái trước đã."

Trịnh Tư Vấn: "Nếu như!"

Nghiêm Dục cũng thật sự nghiêm túc tự hỏi, cậu ta nhận ra vấn đề này vô cùng khó giải quyết. Cậu ta bắt đầu nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Không phải chứ, Đặng Mạc Ninh ngu ngốc thế, đến cả bạn gái mình ngoại tình mà cũng không phát hiện ra thì đầu cậu ta có thể làm bóng cho tôi đá rồi đấy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương