Mẹ Nhỏ
-
Chương 8
Gió đêm thổi qua, Sử Tư ưu thương nhìn Lý Hoài.
Chăn đệm trải dưới mặt đất bằng phẳng hoan nghênh Sử Tư đè.
Lý Hoài xiên một miếng dưa cuối cùng trên đĩa, ưu nhã bỏ vào miệng rồi tắt đèn, hoàn toàn không nhìn ánh mắt ưu thương của Sử Tư.
Sử Tư lăn qua lộn lại trên sàn nhưng dù thế nào cũng không ngủ được, cậu chàng chỉ đành vắt óc chuyển trọng tâm câu chuyện.
– Mẹ nhỏ, nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào lúc nào không?
Khuôn mặt Lý Hoài trong đêm lập tức hóa thành màu tím. Đương nhiên nhớ kỹ! Đâu chỉ có nhớ kỹ thôi, quả thực là như ngay trước mắt!
Sử Tư rơi vào hồi ức:
– Mẹ có nói với tôi rằng ba mong tôi về nước với ba một thời gian, thật ra thì tôi cũng không có bao nhiêu khó chịu. Tôi đọc sách thấy khi cha mẹ li dị, đứa trẻ sẽ hận người không ở bên mình, cực kì ỷ lại người sống cùng mình.
– Thật ra tôi không như vậy, từ ngày biết nhớ sự việc, Elena luôn nói với tôi: “Aney à, con có một người ba rất tốt, rất đẹp trai, ba con yêu hội họa, cũng rất yêu con”. Thế nên khi Elena nói tôi cần về Trung Quốc, tôi thậm chí còn có chút chờ mong.
– Vừa tới đất nước Trung Quốc xa lạ, tôi cảm thấy thật đặc biệt. Tiếng Trung khó đọc, người phương Đông mi thanh mục tú đều làm tôi cảm thấy mới mẻ. Sau đó, có một ngày ba bỗng hỏi tôi có muốn đi học không. Lúc đó tôi đã năm tuổi, không biết đến trường là thế nào nhưng luôn muốn thử tất cả mọi việc.
– Lúc trong phòng làm việc của hiệu trưởng thật là buồn chán, trong thế giới của người lớn, ngoài khen tặng thì là ôn chuyện. Nhà trẻ rất đẹp, thế nhưng khi tôi thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, cậu đẹp như Elena vậy.
– Làm tôi có cảm giác của mẹ.
Lý Hoài nhìn ánh đèn huỳnh quang đang xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một độ cung khó phát hiện.
– Mẹ nhỏ, ấn tượng đầu tiên của cậu với tôi là gì?
– … Ngu ngốc.
Lý Hoài phun ra một câu như vậy.
Sử Tư vén chăn, leo lên giường, hai tay đặt hai bên cổ Lý Hoài. Mắt cậu chọc thủng hắc ám, nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài. Sử Tư chẳng nói gì cả, chỉ nhìn vào mắt Lý Hoài như vậy mà thôi.
Lý Hoài đang muốn đẩy Sử Tư ra thì trán bỗng nhiên mát lạnh. Nụ hôn của Sử Tư rơi trên khóe miệng Lý Hoài:
– Ngủ ngon, mẹ nhỏ.
Lý Hoài:
– …
Sử Tư gối đầu lên bụng Lý Hoài, cuộn tròn người lại, lưng cong cong, năm phút sau thì ngủ mất.
Lý Hoài khép hờ mắt nhìn lên trần nhà. Chuyện mười ba năm trước cậu đã quên gần hết, chỉ có chuyện Sử Tư xuất hiện lại như khắc sâu trong trí nhớ, mặc kệ thời gian qua đã bao lâu, nó luôn như một cuốn phim điện ảnh, mỗi ngày đều chiếu lại trước mắt cậu dù cho nó đã quen thuộc hơn cả cơm ăn hàng ngày.
Một ngày như bình thường, mẹ sửa sang lại quần áo cho bé Lý Hoài, giúp bé đeo cặp sách lên lưng rồi đưa bé lên xe.
Vừa vào lớp, còn chưa kịp ngồi vững, một nhóc còn lùn hơn cả bé bỗng ôm lấy đùi bé, gọi một tiếng “Mẹ!” giòn vang.
Lý Hoài thừa nhận hồi bé mình rất giỏi giả vờ. Lý Hoài vừa giả vờ bình tĩnh vừa đẩy mầm đậu lùn xuống đất, còn vỗ vỗ đám bụi không hề có trên quần, biểu tình chán ghét rất rõ ràng.
Sử Tư mới năm tuổi không hề biết mình bị ghét bỏ, khi cô giáo sắp xếp chỗ ngồi, bé Sử Tư còn cố tình bày ra bộ mặt ngoan ngoãn nói với cô giáo:
– Cô An ơi, con muốn ngồi cạnh mẹ nhỏ.
Lý Hoài năm tuổi nghĩ thầm trong lòng:
“Cảm giác sau đó sẽ có thêm đứa con? Mợ ôi, ông đây mới năm tuổi thôi, năm tuổi! Ông đây còn đang đi học, phong nhã hào hoa, khí phách thư sinh, làm sao có thể có con sớm thế được?! Tự nhiên nhảy ra một đứa con lai không hề có huyết thống thì thôi đi, thế sao nó còn gọi ông đây là mẹ? Ông đây là nam! Trăm phần trăm thân đồng tử nhé!”
Chương nào cũng ngắn thế này thì thật tuyệt!!!
Chăn đệm trải dưới mặt đất bằng phẳng hoan nghênh Sử Tư đè.
Lý Hoài xiên một miếng dưa cuối cùng trên đĩa, ưu nhã bỏ vào miệng rồi tắt đèn, hoàn toàn không nhìn ánh mắt ưu thương của Sử Tư.
Sử Tư lăn qua lộn lại trên sàn nhưng dù thế nào cũng không ngủ được, cậu chàng chỉ đành vắt óc chuyển trọng tâm câu chuyện.
– Mẹ nhỏ, nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào lúc nào không?
Khuôn mặt Lý Hoài trong đêm lập tức hóa thành màu tím. Đương nhiên nhớ kỹ! Đâu chỉ có nhớ kỹ thôi, quả thực là như ngay trước mắt!
Sử Tư rơi vào hồi ức:
– Mẹ có nói với tôi rằng ba mong tôi về nước với ba một thời gian, thật ra thì tôi cũng không có bao nhiêu khó chịu. Tôi đọc sách thấy khi cha mẹ li dị, đứa trẻ sẽ hận người không ở bên mình, cực kì ỷ lại người sống cùng mình.
– Thật ra tôi không như vậy, từ ngày biết nhớ sự việc, Elena luôn nói với tôi: “Aney à, con có một người ba rất tốt, rất đẹp trai, ba con yêu hội họa, cũng rất yêu con”. Thế nên khi Elena nói tôi cần về Trung Quốc, tôi thậm chí còn có chút chờ mong.
– Vừa tới đất nước Trung Quốc xa lạ, tôi cảm thấy thật đặc biệt. Tiếng Trung khó đọc, người phương Đông mi thanh mục tú đều làm tôi cảm thấy mới mẻ. Sau đó, có một ngày ba bỗng hỏi tôi có muốn đi học không. Lúc đó tôi đã năm tuổi, không biết đến trường là thế nào nhưng luôn muốn thử tất cả mọi việc.
– Lúc trong phòng làm việc của hiệu trưởng thật là buồn chán, trong thế giới của người lớn, ngoài khen tặng thì là ôn chuyện. Nhà trẻ rất đẹp, thế nhưng khi tôi thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, cậu đẹp như Elena vậy.
– Làm tôi có cảm giác của mẹ.
Lý Hoài nhìn ánh đèn huỳnh quang đang xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một độ cung khó phát hiện.
– Mẹ nhỏ, ấn tượng đầu tiên của cậu với tôi là gì?
– … Ngu ngốc.
Lý Hoài phun ra một câu như vậy.
Sử Tư vén chăn, leo lên giường, hai tay đặt hai bên cổ Lý Hoài. Mắt cậu chọc thủng hắc ám, nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài. Sử Tư chẳng nói gì cả, chỉ nhìn vào mắt Lý Hoài như vậy mà thôi.
Lý Hoài đang muốn đẩy Sử Tư ra thì trán bỗng nhiên mát lạnh. Nụ hôn của Sử Tư rơi trên khóe miệng Lý Hoài:
– Ngủ ngon, mẹ nhỏ.
Lý Hoài:
– …
Sử Tư gối đầu lên bụng Lý Hoài, cuộn tròn người lại, lưng cong cong, năm phút sau thì ngủ mất.
Lý Hoài khép hờ mắt nhìn lên trần nhà. Chuyện mười ba năm trước cậu đã quên gần hết, chỉ có chuyện Sử Tư xuất hiện lại như khắc sâu trong trí nhớ, mặc kệ thời gian qua đã bao lâu, nó luôn như một cuốn phim điện ảnh, mỗi ngày đều chiếu lại trước mắt cậu dù cho nó đã quen thuộc hơn cả cơm ăn hàng ngày.
Một ngày như bình thường, mẹ sửa sang lại quần áo cho bé Lý Hoài, giúp bé đeo cặp sách lên lưng rồi đưa bé lên xe.
Vừa vào lớp, còn chưa kịp ngồi vững, một nhóc còn lùn hơn cả bé bỗng ôm lấy đùi bé, gọi một tiếng “Mẹ!” giòn vang.
Lý Hoài thừa nhận hồi bé mình rất giỏi giả vờ. Lý Hoài vừa giả vờ bình tĩnh vừa đẩy mầm đậu lùn xuống đất, còn vỗ vỗ đám bụi không hề có trên quần, biểu tình chán ghét rất rõ ràng.
Sử Tư mới năm tuổi không hề biết mình bị ghét bỏ, khi cô giáo sắp xếp chỗ ngồi, bé Sử Tư còn cố tình bày ra bộ mặt ngoan ngoãn nói với cô giáo:
– Cô An ơi, con muốn ngồi cạnh mẹ nhỏ.
Lý Hoài năm tuổi nghĩ thầm trong lòng:
“Cảm giác sau đó sẽ có thêm đứa con? Mợ ôi, ông đây mới năm tuổi thôi, năm tuổi! Ông đây còn đang đi học, phong nhã hào hoa, khí phách thư sinh, làm sao có thể có con sớm thế được?! Tự nhiên nhảy ra một đứa con lai không hề có huyết thống thì thôi đi, thế sao nó còn gọi ông đây là mẹ? Ông đây là nam! Trăm phần trăm thân đồng tử nhé!”
Chương nào cũng ngắn thế này thì thật tuyệt!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook