Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài
-
Chương 102: Làm hỏng cuộc cầu hôn (2)
“Phương Đông Dạ chết tiệt, anh tán tận lương tâm, anh nối giáo cho giặc, anh tội ác đầy trời, anh tội... tội..."
Vô Ưu bị Phương Đông Dạ vác đi, không nhịn được bắt đầu chửi mắng. Đáng tiếc, trong suy nghĩ của cô, cái gì cũng có hạn, cho nên chưa mắng được vài câu đã hết từ mắng.
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu cố vắt óc để tìm những câu thành ngữ mắng người thì lắc đầu cười khổ. Anh cười xong, đặt cô lên chiếc ghế salon trong khoang thuyền, nhìn cô đang cố gắng tìm từ để mắng mình thì khẽ cười, sau đó đứng dậy đi rót cho cô một ly nước. Tự nhiên nói:
"Sao thế? Không nghĩ ra được từ nào nữa hả? Tội ác tày trời? Tội ác rành rành, tội đáng muôn chết, nghiệp chướng sâu nặng, chết cũng chưa hết tội. Em muốn dùng từ nào hả?"
"Hả? Sao anh biết nhiều từ như vậy?"
Vô Ưu đã nghĩ hồi lâu nhưng chưa nghĩ ra được, không ngờ Phương Đông Dạ vừa mở miệng đã nói ra cả đống như thế, khiến cô nhìn anh chằm chằm không hiểu gì. Trước vẻ kinh ngạc của Vô Ưu, Phương Đông Dạ cười nói:
"Bởi vì anh thông minh nha!"
Anh nói xong, không đợi Vô Ưu mở miệng, ngay lập tức nói luôn vào vấn đề chính:
"Cho nên, Vô Ưu, lần này nhất định em phải nghe lời anh. Nếu như em thật sự muốn tốt cho Tiểu Hạ, bây giờ em phải nghe theo anh!"
Điều Phương Đông Dạ nói khiến Vô Ưu rất khó hiểu, cô bất mãn hỏi:
"Ý của anh là, em nói cho cô ấy biết sự thật, để cô ấy biết tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia không phải là thứ tốt đẹp gì, là làm hại cô ấy sao?"
"Không phải, nhưng mà..."
Đối mặt với sự kích động của Vô Ưu, Phương Đông Dạ không biết phải giải thích như thế nào để cô hiểu. Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ không nói gì, bắt đầu bắn “bùm bùm” liên hồi như pháo nổ để diễn đạt suy nghĩ của mình:
"Nhưng mà làm sao? Anh có biết cảm giác bị lừa gạt chán ghét đến cỡ nào không? Cảm thấy giống như mình rất ngu ngốc, giống như mình bị làm trò cười. Em không cảm thấy là Tiểu Hạ sẽ chấp nhận để cho kẻ khác lừa gạt mình giống như kẻ ngốc."
"Điều em nói cũng không sai, nhưng làm sao em biết là Thạch Thiên Kình đang lừa gạt Tiểu Hạ? Sao em lại khẳng định là Tiểu Hạ chưa biết được sự thật?"
Câu nói của Phương Đông Dạ khiến Vô Ưu có chút phản ứng không kịp. Tiểu Hạ biết? Biết Thạch Thiên Kình cố ý hãm hại cô, sắp đặt để cô trở thành người tình của hắn?
"Không thể!"
Vô Ưu nói rất khẳng định:
"Tuyệt đối không thể! Tiểu Hạ sẽ không như thế, không đúng! Mà cho dù là ai cũng không thể như thế. Ah. Một người lần đầu tiên nhìn thấy mình đã ghét, vì thế mà lên kế hoạch, khiến nhà mình hỗn lọan, không yên ổn, thì liệu người ấy có thể cam tâm tình nguyện làm người tình cho hắn ta không? Lại còn cười với hắn, bảo vệ hắn nữa. Trên thế giới này không thể có người như thế!"
Lời nói thẳng thừng nhưng nghe cũng rất có lý.
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, cũng hết cách vặn lại để ‘lừa gạt’ ‘giấu diếm’ cho Thạch Thiên Kình. Bởi vì anh cũng nghĩ, chắc chắn Thạch Thiên Kình sẽ có chuyện giấu diếm Tiểu Hạ, ít nhất là hắn cũng có động cơ để không nói thẳng. Không phải là vì anh hiểu rõ Thạch Thiên Kình mà nếu là anh, anh cũng sẽ làm như thế.
...
"Vô Ưu, em đã nghe qua câu tục ngữ này chưa?"
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu tức giận ầm ầm, sợ cô sẽ lao ra ‘cứu người’, cho nên kéo tay cô lại, chọn cách gián tiếp hy vọng sẽ khiến cô hiểu ra.
Tục ngữ?
Vô Ưu không hiểu tại sao đang nói đến chuyện của Tiểu Hạ, đột nhiên anh lại xuyên sang chuyện tục ngữ.
"Tục ngữ gì hả? Có liên quan đến Tiểu Hạ sao?"
Mới vừa rồi Vô Ưu còn bao nhiêu điều muốn nói, giờ bị Phương Đông Dạ cắt ngang bằng một câu như thế, đầu lại xoay không kịp, ánh mắt thọat nhìn đã có chút mơ hồ. Phương Đông Dạ thích nhất là bộ dáng này của Vô Ưu, bởi vì điều này chứng tỏ cô sẽ im lặng để nghe anh nói. Phương Đông Dạ cầm ly nước đưa đến tay Vô Ưu, để cô buông lỏng một lúc mới nói:
"Vô Ưu, có một câu tục ngữ thế này ‘thà phá hỏng mười ngôi miếu chứ không làm hỏng một cuộc hôn nhân’. Em đã nghe qua chưa?"
"Nghe rồi nha! Có liên quan gì đến Tiểu Hạ hả?"
Thật ra lúc này Vô Ưu vẫn không đi lệch chủ đề, không quên trọng điểm. Mỗi câu cô nói đều có ‘có liên quan đến Tiểu Hạ không?’, giống như chỉ sợ đề tài sẽ bị chuyển sang hướng khác vậy. Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng tin tưởng của Vô Ưu, nghiêm túc nói:
"Có liên quan đến Tiểu Hạ, hơn nữa còn rất rất liên quan!"
Có liên quan?
Vô Ưu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định, sau đó giải thích:
"Vừa rồi Thạch Thiên Kình đang cầu hôn Tiểu Hạ, em không nhận ra sao?"
Cầu hôn!
Vô Ưu nghe thấy hai chữ này, mắt trợn trừng lên, lập tức “phịch”, hất chiếc khăn trải trên bàn uống nước ra, đứng dậy.
"Em định làm gì hả?"
Phương Đông Dạ thấy hành động mau lẹ của Vô Ưu, khó hiểu hỏi. Vô Ưu thản nhiên nói:
"Đương nhiên là đi ngăn cản việc Thạch Thiên Kình cầu hôn nha! Anh buông em ra, nếu không sẽ bị chậm mất!"
Vô Ưu vừa nói, vừa muốn thoát khỏi Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vừa giữ chặt tay Vô Ưu không cho cô đứng dậy, vừa nói:
"Vừa rồi anh nói như thế, em nghe vẫn không hiểu sao?"
Nói? Nói cái gì?
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ khó hiểu. Phương Đông Dạ lặp lại câu nói:
"Thà phá hỏng mười ngôi miếu chứ không làm hỏng một cuộc hôn nhân."
Oh! Oh!
Vô Ưu nghe xong bừng tỉnh gật gật đầu. Phương Đông Dạ thấy bộ dáng cô như thế, tưởng cô đã hiểu rõ rồi, lại không ngờ Vô Ưu đã ồ ồ một hồi rồi nhưng anh vừa buông tay, cô lại đứng phắt dậy.
"Em định làm gì?"
Phương Đông Dạ vội vàng đứng dậy, kéo Vô Ưu lại. Vô Ưu vẫn như cũ, nói thản nhiên:
"Đương nhiên là đi ngăn cản việc Thạch Thiên Kình cầu hôn nha!"
Phương Đông Dạ nghe cô nói như thế, mặt cũng tái đi. Anh đã nói một hồi như vậy rồi, sao cô lại vẫn muốn đi ngăn cản người ta hả? Chẳng lẽ chia rẽ được người ta cô mới thấy vui vẻ sao? Anh nghĩ vậy, nói:
"Không được đi, phá hỏng nhân duyên của người khác sẽ gặp báo ứng đó!"
Báo ứng?
Vô Ưu nghe thấy từ đó, bật cười ‘khì khì’, sau đó nhìn chăm chăm Phương Đông Dạ cười nói:
"Anh mê tín từ khi nào vậy? Haha, phá hỏng nhân duyên của người khác sẽ gặp báo ứng. Nói dối cái mũi sẽ bị dài ra nha! Cái mũi của anh và tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia, không phải vẫn đẹp như trước sao?"
Bây giờ Vô Ưu chửi mắng Thạch Thiên Kình thành nghiện rồi, mở miệng ra là rùa rụt cổ, hơn nữa, càng nói càng thuận miệng hơn.
"Vô Ưu, em nghe anh nói. Có lúc lừa dối cũng là một cách yêu. Đôi khi lừa dối cũng chỉ vì không muốn để người mình yêu bị tổn thương. Đó không nhất định là điều xấu, khiến bị tổn thương, em hiểu không?"
Phương Đông Dạ nói xong, trong lòng đầy kỳ vọng, nhìn Vô Ưu. Vô Ưu cũng chẳng thèm nghĩ gì, lập tức nói:
"Không hiểu! Em chỉ biết là nói dối chính là nói dối, lừa gạt người khác là sai! Hơn nữa, việc làm của tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia rất quá đáng, vì suy nghĩ biến thái, khó hiểu của hắn mà đối xử với Tiểu Hạ như vậy, thật sự không thể tha thứ được."
"Này..."
Đối mặt với một Vô Ưu đơn thuần, giương cao chính nghĩa, Phương Đông Dạ thật sự không biết phải giải thích về mặt đen tối của con người cho cô như thế nào, cho nên chỉ có thể dùng chính nhân cách của mình ra làm đảm bảo, nói:
"Vô Ưu, nếu như em tin tưởng anh, thì chỉ cần nghe lời anh, đừng đi được không. Anh cam đoan với em, nhất định Tiểu Hạ sẽ được hạnh phúc."
Trước sự cố chấp của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cắn cắn môi, sau đó hỏi:
"Em đi, cô ấy sẽ không hạnh phúc sao?"
Đương nhiên không phải!
Dĩ nhiên ý Phương Đông Dạ không phải như thế, nhưng để Vô Ưu có thể nghe theo lời mình, anh nói:
"Đúng vậy, nếu như em đi, nhất định cô ấy sẽ không được hạnh phúc, mà sẽ rất đau khổ!"
Đau khổ! Không phải chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu sao!
Vô Ưu nghĩ vậy, nhạy bén vội vàng nhìn ra ngoài khoang thuyền. Mới vừa rồi cô còn muốn đi nói cho Tiểu Hạ biết, sau khi cãi lộn một hồi với Phương Đông Dạ, bây giờ vì sợ Tiểu Hạ sẽ nghe thấy mà hết nhìn đông lại nhìn tây.
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng đáng yêu của Vô Ưu, mỉm cười nói:
"Đến đây, ngồi xuống đi. Bây giờ em phải suy nghĩ lại, em còn muốn Tiểu Hạ làm phù dâu cho mình nữa không!"
Vô Ưu không hiểu Phương Đông Dạ nói như thế là có ý gì, cho nên trả lời không chút chần chờ:
"Đương nhiên là muốn rồi!"
"Vậy thì chúng ta bàn bạc một chút ngày cưới đi, thứ bảy tuần sau thế nào?"
Ạch?
Vô Ưu nghe thấy câu nói giật gân của Phương Đông Dạ, không dám tin nhìn anh hỏi:
"Anh nói cái gì hả? Có ý gì đây? Em đã nói muốn gả cho anh sao?"
Đối mặt với vẻ khó hiểu của Vô Ưu, Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định, sau đó giải thích:
"Bây giờ Thạch Thiên Kình đã cầu hôn với Tiểu Hạ rồi, nếu như Tiểu Hạ đồng ý, thì rất có thể cô ấy sẽ kết hôn ngay sau đó."
"Phương Đông Dạ, anh khẳng định là Tiểu Hạ sẽ đồng ý gả cho Thạch Thiên Kình sao? Còn nữa, anh khẳng định là Tiểu Hạ gả cho Thạch Thiên Kình sẽ được hạnh phúc thật sự chứ? Em nói cho anh biết nha, Tiểu Hạ là bạn tốt nhất của em, hơn nữa, bây giờ cô ấy thành ra như thế này, đều là do anh và tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia làm hại. Cho nên, anh hãy cầu cho Tiểu Hạ được hạnh phúc, nếu không đừng nói là em sẽ không gả cho anh, mà cứ coi như em đã gả cho anh, nhưng nếu Tiểu Hạ không được hạnh phúc, em cũng sẽ ly hôn với anh!"
Vô Ưu nói thế cũng không phải là không thỏa đáng, bởi vì trong lòng cô thật sự không thể rũ bỏ được chuyện của Tiểu Hạ. Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định:
"Anh đảm bảo, chỉ cần em không nói cho Tiểu Hạ biết, nếu Tiểu Hạ không biết được, cô ấy nhất định sẽ vui vẻ gả cho Thạch Thiên Kình, trải qua những ngày hạnh phúc."
Trong lòng Vô Ưu vốn không thừa nhận, cũng không yên tâm, nhưng trước lời thề thốt của Phương Đông Dạ, lại khiến cô có chút do dự.
"Vô Ưu, nếu em muốn Tiểu Hạ làm phù dâu cho em, thì nhất định phải kết hôn trước cô ấy nha. Nếu không cô ấy kết hôn rồi, sẽ không làm được phù dâu cho em đâu." Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu đang do dự, vội vàng nói. Một là để di dời sự chú ý của cô, hai là hi vọng có thể thừa nước đục thả câu, lừa dẫn cô vào giáo đường.
Trên đời này chẳng có chuyện gì là dễ dàng!
Câu này đúng là linh nghiệm. Sau khi Vô Ưu suy ngẫm một hồi, rất không nể mặt nói:
"Nếu đúng như lời anh nói, vậy em đổi lại sẽ làm phù dâu cho Tiểu Hạ là được!"
"Vô Ưu, em vẫn không đồng ý gả cho anh sao?"
Phương Đông Dạ có chút thất vọng hỏi. Thấy Vô Ưu vẫn đang suy ngẫm nên trả lời như thế nào, anh vội giải thích:
"Anh biết chuyện của Hoắc Lãng, còn có chuyện của Tiểu Hạ là anh không đúng, nhưng giờ anh cũng biết mình sai rồi, sau này sẽ không làm như thế nữa. Em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?"
Vô Ưu gãi gãi đầu, sau đó khó xử nói:
"Ai da, em có thể tha thứ cho anh."
Nụ cười trên mặt Phương Đông Dạ vừa hiện lên, thì Vô Ưu lại nói thêm:
"Nhưng bây giờ em chưa thể gả cho anh được."
"Tại sao?"
Phương Đông Dạ không nhịn được rên lên. Vô Ưu bình tĩnh nói:
"Chưa đến lúc, hơn nữa em còn muốn xem biểu hiện của anh như thế nào đã, cho nên lúc nào gả được cho anh em sẽ nói, bây giờ không được hỏi."
Sự cự tuyệt của Vô Ưu khiến Phương Đông Dạ hết sức khó chịu. Phải biết rằng, lần này không có thời gian chờ đợi, mà là vĩnh viễn nha. Cho nên anh uất ức kháng nghị:
"Vô Ưu, anh có chỗ nào không tốt, em nói anh sẽ sửa không được sao? Ngay cả thời gian chờ đợi em cũng không cho anh, lại cứ bảo anh chờ đợi mòn mỏi như thế, rất đau khổ nha!"
"Vậy anh có chờ được không đây?"
Vô Ưu nói khí thế tràn đầy, Phương Đông Dạ nghe xong, chỉ có thể gật đầu chấp nhận:
"Chờ, đương nhiên là chờ, phải chờ cả đời cũng sẽ chờ!"
Phương Đông Dạ tưởng rằng mình nói như vậy Vô Ưu sẽ rất cảm động, không ngờ sau khi cô nghe xong, chỉ ghi nhận trong đầu, còn hùng hồn nói:
"Thế còn được!"
Vã mồ hôi!
Phương Đông Dạ nghe thấy thế, trên mặt hiện lên đầy sự bất đắc dĩ. Điều này nhìn anh là có thể nhận ra. Về lý thuyết thì những người biết anh đều nói anh rất đẹp trai, phóng khoáng, nói về của cải thì anh giàu nứt đố đổ vách. Anh làm như vậy chỉ vì anh nặng tình chứ không phải là do tự phụ. Nếu chỉ nghe thấy mỗi cuộc nói chuyện của bọn họ, sẽ còn tưởng anh là người mặt dày, không ai yêu, nên mới bám riết lấy Vô Ưu không buông tha. Chỉ có điều, yêu thì cũng đã yêu rồi biết làm gì được nữa đây?
Người ta đều nói mỗi nhà đều có một giai đoạn khó khăn, đọan tình cảm này chính là giai đọan phức tạp nhất của anh!
Phương Đông Dạ nghĩ vậy, nhìn ra ngoài khoang thuyền, anh vốn định dùng ánh mắt để chúc phúc cho Thạch Thiên Kình, hy vọng hắn có thể sớm mang được mỹ nhân về nhà, lại không ngờ nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Hạ. Xem ra hình như cô đã ngồi đó từ lâu rồi, chẳng lẽ cô đã nghe thấy hết? Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Đông Dạ bất giác rối bời!
...
Chán ghét, chán ghét!
Thì ra là như vậy! Sau khi Tiểu Hạ nghe thấy cuộc nói chuyện của Vô Ưu và Phương Đông Dạ, sự hừng hực trong tim ngay lập tức trở thành lạnh giá. Cô vốn tưởng rằng vì khoản nợ của mẹ nên cô mới phải dây dưa với Thạch Thiên Kình. Nhưng bây giờ rút cục cũng đã biết, thì ra chuyện cô dây dưa ở cùng một chỗ với Thạch Thiên Kình là bởi vì, lần đầu tiên gặp cô hắn đã chán ghét cô.
‘Tại sao anh lại muốn em là người tình của anh?’
‘Bởi vì vừa nhìn thấy em anh đã yêu, nhưng lại xấu hổ không biết biểu đạt như thế nào!’
Nghĩ đến câu Thạch Thiên Kình vừa nói với mình, còn có bộ dạng hạnh phúc ngu xuẩn của mình, Tiểu Hạ cười khổ trong lòng. Cô cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Cô dựa người vào một bên cửa, ngồi xổm xuống đất, nhìn Thạch Thiên Kình đang nằm nhàn nhã trên ghế, nghe Vô Ưu và Phương Đông Dạ nói chuyện với nhau, trái tim đau từng hồi, từng hồi.
Rùa rụt cổ!
Thạch Thiên Kình đúng là con rùa rụt cổ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỉ vì nhìn thấy cô chán ghét mà đẩy cô vào chỗ nước sôi lửa bỏng? Hắn coi cô là gì? Là chỗ để phát tiết nỗi oán hận trong lòng sao?
Người tình? Tuổi thanh xuân tươi đẹp chính là giai đoạn đẹp nhất của đời người, nhưng chỉ vì cái “liếc mắt” của hắn, mà khiến cô bị xô vào con đường không thể ngóc đầu lên được. Tại sao? Tại sao? Hắn dựa vào cái gì mà làm như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao bây giờ cô lại cảm thấy trái tim mình đau đớn như vậy hả! Đau đớn giống như không thể hô hấp được!
Không biết có lẽ sẽ hạnh phúc!
Tiểu Hạ nghe Phương Đông Dạ nói thế, trong lòng thê lương nghĩ: Có lẽ vậy. Có lẽ không biết sẽ hạnh phúc hơn, nhưng cô cũng rất cảm kích Vô Ưu vì đã cho cô biết được. Bởi vì nếu như cô đồng ý gả cho Thạch Thiên Kình rồi, sau này mới biết được sự thật thì cô sẽ càng thêm đau khổ hơn!
‘Anh hãy cầu cho Tiểu Hạ được hạnh phúc, nếu không đừng nói là em sẽ không gả cho anh, mà cứ coi như em đã gả cho anh, nhưng nếu Tiểu Hạ không được hạnh phúc, em cũng sẽ ly hôn với anh!’
Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói thế, trong lòng lúc này mới có một chút cảm giác ấm áp. Cô nghe thấy Phương Đông Dạ mang chuyện của mình ra để lừa gạt Vô Ưu, còn Vô Ưu vẫn kiên quyết phản đối. Trên mặt mang theo lệ, lộ ra nụ cười thản nhiên. Vô Ưu có lòng chờ cô như vậy, sao cô có thể để cô vì mình mà không có được hạnh phúc đây?
Tiểu Hạ nghĩ vậy, lau khô nước mắt đứng dậy, sau đó nhìn vào trong khoang thuyền, cũng vừa nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Phương Đông Dạ đang nhìn ra ngoài. Khoảng khắc ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, Phương Đông Dạ biết đã xảy ra chuyện gì, mà Tiểu Hạ chỉ cười thản nhiên với anh, sau đó ung dung đi vào trong...
...
"Vô Ưu!"
Tiểu Hạ nhẹ nhàng gọi tên Vô Ưu. Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Tiểu Hạ, vội vàng ngẩng đầu tươi cười đứng dậy, không nghĩ gì nói:
"Tiểu Hạ, sao cô lại tới đây. Thạch Thiên Kình rùa..."
Khụ khụ!
Vô Ưu còn chưa kịp nói hết ba chữ “rùa rụt cổ”, đã bị tiếng ho khan của Phương Đông Dạ chặn lại. Vì vậy cô vội vàng sửa lời:
"Ha ha, tôi nói là Thạch Thiên Kình đâu? Sao không đi cùng với cô hả?"
Vô Ưu nói xong, ngượng ngùng cười ngây ngô. Đến bây giờ vẫn còn không biết nói dối. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu cười ngây ngô, đi qua đi lại liền kéo tay Vô Ưu cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, trên mặt cô lộ ra nụ cười thản nhiên nói:
"Anh ấy ở bên ngoài phơi nắng!"
"Oh, vậy… vậy hắn có nói với cô chuyện gì không? Còn nữa, cô… cô không phải là đã muốn kết hôn rồi đó chứ?"
Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ thử hỏi dò xét. Để Vô Ưu yên tâm hoàn toàn, Tiểu Hạ cười nói:
"Ha ha, anh ta đã cầu hôn với tôi rồi, nhưng mà, anh ta đã làm nhiều chuyện xấu với tôi như vậy, tôi đương nhiên phải dạy dỗ cho anh ta một chút, sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta vậy chứ. Cô nói có đúng không?"
Tiểu Hạ nháy mắt đáng yêu với Vô Ưu nói. Vô Ưu như bừng tỉnh:
"Nói vậy có nghĩa là hắn đã kể hết mọi chuyện cho cô rồi?"
Tiểu Hạ gật đầu khẳng định:
"Đúng vậy. Anh ta đã nói với tôi từ lâu rồi, hơn nữa còn cầu xin tôi tha thứ. Mặc dù thái độ của anh ta rất thành khẩn, tôi cũng biết anh ta đã thật lòng biết mình sai, nhưng anh ta đã rất quá đáng đi? Cho nên tôi không định dễ dàng bỏ qua cho anh ta như thế!"
Lời nói của Tiểu Hạ hợp tình hợp lý, vì vậy đã chiếm được lòng tin của Vô Ưu.
"Đúng vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy. Nếu cô đã thực sự thích anh ta, cũng đã quyết định sẽ ở cùng với anh ta, vậy cũng không cần phải làm ồn lên quá. Khiến cho anh ta ăn chút dấm chua nha, thật lạnh nhạt với anh ta nha, để cho anh ta biết được tầm quan trọng của cô."
Vô Ưu nghe Tiểu Hạ nói xong, liền phát biểu quan điểm của mình. Những lời cô vừa nói làm Phương Đông Dạ thoáng cái đã ngây ngẩn cả người. Sao anh không biết Vô Ưu lại có phản ứng nhanh như vậy chứ? Hơn nữa lại còn nảy sinh chủ ý như thế! Mà Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói xong, bật cười khì khì thành tiếng. Sau đó trước ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, ghé vào sát tai cô, dùng giọng chỉ để hai người nghe thấy nói:
"Những lời này nghe rất quen nha, hình như là tôi dậy cho cô đi?"
Vô Ưu nghe Tiểu Hạ nói, suy nghĩ một lúc, sau đó nhe răng ra cười nhìn Tiểu Hạ nói:
"Đúng vậy nha, ha ha..."
Vô Ưu bị Phương Đông Dạ vác đi, không nhịn được bắt đầu chửi mắng. Đáng tiếc, trong suy nghĩ của cô, cái gì cũng có hạn, cho nên chưa mắng được vài câu đã hết từ mắng.
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu cố vắt óc để tìm những câu thành ngữ mắng người thì lắc đầu cười khổ. Anh cười xong, đặt cô lên chiếc ghế salon trong khoang thuyền, nhìn cô đang cố gắng tìm từ để mắng mình thì khẽ cười, sau đó đứng dậy đi rót cho cô một ly nước. Tự nhiên nói:
"Sao thế? Không nghĩ ra được từ nào nữa hả? Tội ác tày trời? Tội ác rành rành, tội đáng muôn chết, nghiệp chướng sâu nặng, chết cũng chưa hết tội. Em muốn dùng từ nào hả?"
"Hả? Sao anh biết nhiều từ như vậy?"
Vô Ưu đã nghĩ hồi lâu nhưng chưa nghĩ ra được, không ngờ Phương Đông Dạ vừa mở miệng đã nói ra cả đống như thế, khiến cô nhìn anh chằm chằm không hiểu gì. Trước vẻ kinh ngạc của Vô Ưu, Phương Đông Dạ cười nói:
"Bởi vì anh thông minh nha!"
Anh nói xong, không đợi Vô Ưu mở miệng, ngay lập tức nói luôn vào vấn đề chính:
"Cho nên, Vô Ưu, lần này nhất định em phải nghe lời anh. Nếu như em thật sự muốn tốt cho Tiểu Hạ, bây giờ em phải nghe theo anh!"
Điều Phương Đông Dạ nói khiến Vô Ưu rất khó hiểu, cô bất mãn hỏi:
"Ý của anh là, em nói cho cô ấy biết sự thật, để cô ấy biết tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia không phải là thứ tốt đẹp gì, là làm hại cô ấy sao?"
"Không phải, nhưng mà..."
Đối mặt với sự kích động của Vô Ưu, Phương Đông Dạ không biết phải giải thích như thế nào để cô hiểu. Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ không nói gì, bắt đầu bắn “bùm bùm” liên hồi như pháo nổ để diễn đạt suy nghĩ của mình:
"Nhưng mà làm sao? Anh có biết cảm giác bị lừa gạt chán ghét đến cỡ nào không? Cảm thấy giống như mình rất ngu ngốc, giống như mình bị làm trò cười. Em không cảm thấy là Tiểu Hạ sẽ chấp nhận để cho kẻ khác lừa gạt mình giống như kẻ ngốc."
"Điều em nói cũng không sai, nhưng làm sao em biết là Thạch Thiên Kình đang lừa gạt Tiểu Hạ? Sao em lại khẳng định là Tiểu Hạ chưa biết được sự thật?"
Câu nói của Phương Đông Dạ khiến Vô Ưu có chút phản ứng không kịp. Tiểu Hạ biết? Biết Thạch Thiên Kình cố ý hãm hại cô, sắp đặt để cô trở thành người tình của hắn?
"Không thể!"
Vô Ưu nói rất khẳng định:
"Tuyệt đối không thể! Tiểu Hạ sẽ không như thế, không đúng! Mà cho dù là ai cũng không thể như thế. Ah. Một người lần đầu tiên nhìn thấy mình đã ghét, vì thế mà lên kế hoạch, khiến nhà mình hỗn lọan, không yên ổn, thì liệu người ấy có thể cam tâm tình nguyện làm người tình cho hắn ta không? Lại còn cười với hắn, bảo vệ hắn nữa. Trên thế giới này không thể có người như thế!"
Lời nói thẳng thừng nhưng nghe cũng rất có lý.
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, cũng hết cách vặn lại để ‘lừa gạt’ ‘giấu diếm’ cho Thạch Thiên Kình. Bởi vì anh cũng nghĩ, chắc chắn Thạch Thiên Kình sẽ có chuyện giấu diếm Tiểu Hạ, ít nhất là hắn cũng có động cơ để không nói thẳng. Không phải là vì anh hiểu rõ Thạch Thiên Kình mà nếu là anh, anh cũng sẽ làm như thế.
...
"Vô Ưu, em đã nghe qua câu tục ngữ này chưa?"
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu tức giận ầm ầm, sợ cô sẽ lao ra ‘cứu người’, cho nên kéo tay cô lại, chọn cách gián tiếp hy vọng sẽ khiến cô hiểu ra.
Tục ngữ?
Vô Ưu không hiểu tại sao đang nói đến chuyện của Tiểu Hạ, đột nhiên anh lại xuyên sang chuyện tục ngữ.
"Tục ngữ gì hả? Có liên quan đến Tiểu Hạ sao?"
Mới vừa rồi Vô Ưu còn bao nhiêu điều muốn nói, giờ bị Phương Đông Dạ cắt ngang bằng một câu như thế, đầu lại xoay không kịp, ánh mắt thọat nhìn đã có chút mơ hồ. Phương Đông Dạ thích nhất là bộ dáng này của Vô Ưu, bởi vì điều này chứng tỏ cô sẽ im lặng để nghe anh nói. Phương Đông Dạ cầm ly nước đưa đến tay Vô Ưu, để cô buông lỏng một lúc mới nói:
"Vô Ưu, có một câu tục ngữ thế này ‘thà phá hỏng mười ngôi miếu chứ không làm hỏng một cuộc hôn nhân’. Em đã nghe qua chưa?"
"Nghe rồi nha! Có liên quan gì đến Tiểu Hạ hả?"
Thật ra lúc này Vô Ưu vẫn không đi lệch chủ đề, không quên trọng điểm. Mỗi câu cô nói đều có ‘có liên quan đến Tiểu Hạ không?’, giống như chỉ sợ đề tài sẽ bị chuyển sang hướng khác vậy. Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng tin tưởng của Vô Ưu, nghiêm túc nói:
"Có liên quan đến Tiểu Hạ, hơn nữa còn rất rất liên quan!"
Có liên quan?
Vô Ưu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định, sau đó giải thích:
"Vừa rồi Thạch Thiên Kình đang cầu hôn Tiểu Hạ, em không nhận ra sao?"
Cầu hôn!
Vô Ưu nghe thấy hai chữ này, mắt trợn trừng lên, lập tức “phịch”, hất chiếc khăn trải trên bàn uống nước ra, đứng dậy.
"Em định làm gì hả?"
Phương Đông Dạ thấy hành động mau lẹ của Vô Ưu, khó hiểu hỏi. Vô Ưu thản nhiên nói:
"Đương nhiên là đi ngăn cản việc Thạch Thiên Kình cầu hôn nha! Anh buông em ra, nếu không sẽ bị chậm mất!"
Vô Ưu vừa nói, vừa muốn thoát khỏi Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vừa giữ chặt tay Vô Ưu không cho cô đứng dậy, vừa nói:
"Vừa rồi anh nói như thế, em nghe vẫn không hiểu sao?"
Nói? Nói cái gì?
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ khó hiểu. Phương Đông Dạ lặp lại câu nói:
"Thà phá hỏng mười ngôi miếu chứ không làm hỏng một cuộc hôn nhân."
Oh! Oh!
Vô Ưu nghe xong bừng tỉnh gật gật đầu. Phương Đông Dạ thấy bộ dáng cô như thế, tưởng cô đã hiểu rõ rồi, lại không ngờ Vô Ưu đã ồ ồ một hồi rồi nhưng anh vừa buông tay, cô lại đứng phắt dậy.
"Em định làm gì?"
Phương Đông Dạ vội vàng đứng dậy, kéo Vô Ưu lại. Vô Ưu vẫn như cũ, nói thản nhiên:
"Đương nhiên là đi ngăn cản việc Thạch Thiên Kình cầu hôn nha!"
Phương Đông Dạ nghe cô nói như thế, mặt cũng tái đi. Anh đã nói một hồi như vậy rồi, sao cô lại vẫn muốn đi ngăn cản người ta hả? Chẳng lẽ chia rẽ được người ta cô mới thấy vui vẻ sao? Anh nghĩ vậy, nói:
"Không được đi, phá hỏng nhân duyên của người khác sẽ gặp báo ứng đó!"
Báo ứng?
Vô Ưu nghe thấy từ đó, bật cười ‘khì khì’, sau đó nhìn chăm chăm Phương Đông Dạ cười nói:
"Anh mê tín từ khi nào vậy? Haha, phá hỏng nhân duyên của người khác sẽ gặp báo ứng. Nói dối cái mũi sẽ bị dài ra nha! Cái mũi của anh và tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia, không phải vẫn đẹp như trước sao?"
Bây giờ Vô Ưu chửi mắng Thạch Thiên Kình thành nghiện rồi, mở miệng ra là rùa rụt cổ, hơn nữa, càng nói càng thuận miệng hơn.
"Vô Ưu, em nghe anh nói. Có lúc lừa dối cũng là một cách yêu. Đôi khi lừa dối cũng chỉ vì không muốn để người mình yêu bị tổn thương. Đó không nhất định là điều xấu, khiến bị tổn thương, em hiểu không?"
Phương Đông Dạ nói xong, trong lòng đầy kỳ vọng, nhìn Vô Ưu. Vô Ưu cũng chẳng thèm nghĩ gì, lập tức nói:
"Không hiểu! Em chỉ biết là nói dối chính là nói dối, lừa gạt người khác là sai! Hơn nữa, việc làm của tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia rất quá đáng, vì suy nghĩ biến thái, khó hiểu của hắn mà đối xử với Tiểu Hạ như vậy, thật sự không thể tha thứ được."
"Này..."
Đối mặt với một Vô Ưu đơn thuần, giương cao chính nghĩa, Phương Đông Dạ thật sự không biết phải giải thích về mặt đen tối của con người cho cô như thế nào, cho nên chỉ có thể dùng chính nhân cách của mình ra làm đảm bảo, nói:
"Vô Ưu, nếu như em tin tưởng anh, thì chỉ cần nghe lời anh, đừng đi được không. Anh cam đoan với em, nhất định Tiểu Hạ sẽ được hạnh phúc."
Trước sự cố chấp của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cắn cắn môi, sau đó hỏi:
"Em đi, cô ấy sẽ không hạnh phúc sao?"
Đương nhiên không phải!
Dĩ nhiên ý Phương Đông Dạ không phải như thế, nhưng để Vô Ưu có thể nghe theo lời mình, anh nói:
"Đúng vậy, nếu như em đi, nhất định cô ấy sẽ không được hạnh phúc, mà sẽ rất đau khổ!"
Đau khổ! Không phải chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu sao!
Vô Ưu nghĩ vậy, nhạy bén vội vàng nhìn ra ngoài khoang thuyền. Mới vừa rồi cô còn muốn đi nói cho Tiểu Hạ biết, sau khi cãi lộn một hồi với Phương Đông Dạ, bây giờ vì sợ Tiểu Hạ sẽ nghe thấy mà hết nhìn đông lại nhìn tây.
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng đáng yêu của Vô Ưu, mỉm cười nói:
"Đến đây, ngồi xuống đi. Bây giờ em phải suy nghĩ lại, em còn muốn Tiểu Hạ làm phù dâu cho mình nữa không!"
Vô Ưu không hiểu Phương Đông Dạ nói như thế là có ý gì, cho nên trả lời không chút chần chờ:
"Đương nhiên là muốn rồi!"
"Vậy thì chúng ta bàn bạc một chút ngày cưới đi, thứ bảy tuần sau thế nào?"
Ạch?
Vô Ưu nghe thấy câu nói giật gân của Phương Đông Dạ, không dám tin nhìn anh hỏi:
"Anh nói cái gì hả? Có ý gì đây? Em đã nói muốn gả cho anh sao?"
Đối mặt với vẻ khó hiểu của Vô Ưu, Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định, sau đó giải thích:
"Bây giờ Thạch Thiên Kình đã cầu hôn với Tiểu Hạ rồi, nếu như Tiểu Hạ đồng ý, thì rất có thể cô ấy sẽ kết hôn ngay sau đó."
"Phương Đông Dạ, anh khẳng định là Tiểu Hạ sẽ đồng ý gả cho Thạch Thiên Kình sao? Còn nữa, anh khẳng định là Tiểu Hạ gả cho Thạch Thiên Kình sẽ được hạnh phúc thật sự chứ? Em nói cho anh biết nha, Tiểu Hạ là bạn tốt nhất của em, hơn nữa, bây giờ cô ấy thành ra như thế này, đều là do anh và tên rùa rụt cổ Thạch Thiên Kình kia làm hại. Cho nên, anh hãy cầu cho Tiểu Hạ được hạnh phúc, nếu không đừng nói là em sẽ không gả cho anh, mà cứ coi như em đã gả cho anh, nhưng nếu Tiểu Hạ không được hạnh phúc, em cũng sẽ ly hôn với anh!"
Vô Ưu nói thế cũng không phải là không thỏa đáng, bởi vì trong lòng cô thật sự không thể rũ bỏ được chuyện của Tiểu Hạ. Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định:
"Anh đảm bảo, chỉ cần em không nói cho Tiểu Hạ biết, nếu Tiểu Hạ không biết được, cô ấy nhất định sẽ vui vẻ gả cho Thạch Thiên Kình, trải qua những ngày hạnh phúc."
Trong lòng Vô Ưu vốn không thừa nhận, cũng không yên tâm, nhưng trước lời thề thốt của Phương Đông Dạ, lại khiến cô có chút do dự.
"Vô Ưu, nếu em muốn Tiểu Hạ làm phù dâu cho em, thì nhất định phải kết hôn trước cô ấy nha. Nếu không cô ấy kết hôn rồi, sẽ không làm được phù dâu cho em đâu." Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu đang do dự, vội vàng nói. Một là để di dời sự chú ý của cô, hai là hi vọng có thể thừa nước đục thả câu, lừa dẫn cô vào giáo đường.
Trên đời này chẳng có chuyện gì là dễ dàng!
Câu này đúng là linh nghiệm. Sau khi Vô Ưu suy ngẫm một hồi, rất không nể mặt nói:
"Nếu đúng như lời anh nói, vậy em đổi lại sẽ làm phù dâu cho Tiểu Hạ là được!"
"Vô Ưu, em vẫn không đồng ý gả cho anh sao?"
Phương Đông Dạ có chút thất vọng hỏi. Thấy Vô Ưu vẫn đang suy ngẫm nên trả lời như thế nào, anh vội giải thích:
"Anh biết chuyện của Hoắc Lãng, còn có chuyện của Tiểu Hạ là anh không đúng, nhưng giờ anh cũng biết mình sai rồi, sau này sẽ không làm như thế nữa. Em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?"
Vô Ưu gãi gãi đầu, sau đó khó xử nói:
"Ai da, em có thể tha thứ cho anh."
Nụ cười trên mặt Phương Đông Dạ vừa hiện lên, thì Vô Ưu lại nói thêm:
"Nhưng bây giờ em chưa thể gả cho anh được."
"Tại sao?"
Phương Đông Dạ không nhịn được rên lên. Vô Ưu bình tĩnh nói:
"Chưa đến lúc, hơn nữa em còn muốn xem biểu hiện của anh như thế nào đã, cho nên lúc nào gả được cho anh em sẽ nói, bây giờ không được hỏi."
Sự cự tuyệt của Vô Ưu khiến Phương Đông Dạ hết sức khó chịu. Phải biết rằng, lần này không có thời gian chờ đợi, mà là vĩnh viễn nha. Cho nên anh uất ức kháng nghị:
"Vô Ưu, anh có chỗ nào không tốt, em nói anh sẽ sửa không được sao? Ngay cả thời gian chờ đợi em cũng không cho anh, lại cứ bảo anh chờ đợi mòn mỏi như thế, rất đau khổ nha!"
"Vậy anh có chờ được không đây?"
Vô Ưu nói khí thế tràn đầy, Phương Đông Dạ nghe xong, chỉ có thể gật đầu chấp nhận:
"Chờ, đương nhiên là chờ, phải chờ cả đời cũng sẽ chờ!"
Phương Đông Dạ tưởng rằng mình nói như vậy Vô Ưu sẽ rất cảm động, không ngờ sau khi cô nghe xong, chỉ ghi nhận trong đầu, còn hùng hồn nói:
"Thế còn được!"
Vã mồ hôi!
Phương Đông Dạ nghe thấy thế, trên mặt hiện lên đầy sự bất đắc dĩ. Điều này nhìn anh là có thể nhận ra. Về lý thuyết thì những người biết anh đều nói anh rất đẹp trai, phóng khoáng, nói về của cải thì anh giàu nứt đố đổ vách. Anh làm như vậy chỉ vì anh nặng tình chứ không phải là do tự phụ. Nếu chỉ nghe thấy mỗi cuộc nói chuyện của bọn họ, sẽ còn tưởng anh là người mặt dày, không ai yêu, nên mới bám riết lấy Vô Ưu không buông tha. Chỉ có điều, yêu thì cũng đã yêu rồi biết làm gì được nữa đây?
Người ta đều nói mỗi nhà đều có một giai đoạn khó khăn, đọan tình cảm này chính là giai đọan phức tạp nhất của anh!
Phương Đông Dạ nghĩ vậy, nhìn ra ngoài khoang thuyền, anh vốn định dùng ánh mắt để chúc phúc cho Thạch Thiên Kình, hy vọng hắn có thể sớm mang được mỹ nhân về nhà, lại không ngờ nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Hạ. Xem ra hình như cô đã ngồi đó từ lâu rồi, chẳng lẽ cô đã nghe thấy hết? Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Đông Dạ bất giác rối bời!
...
Chán ghét, chán ghét!
Thì ra là như vậy! Sau khi Tiểu Hạ nghe thấy cuộc nói chuyện của Vô Ưu và Phương Đông Dạ, sự hừng hực trong tim ngay lập tức trở thành lạnh giá. Cô vốn tưởng rằng vì khoản nợ của mẹ nên cô mới phải dây dưa với Thạch Thiên Kình. Nhưng bây giờ rút cục cũng đã biết, thì ra chuyện cô dây dưa ở cùng một chỗ với Thạch Thiên Kình là bởi vì, lần đầu tiên gặp cô hắn đã chán ghét cô.
‘Tại sao anh lại muốn em là người tình của anh?’
‘Bởi vì vừa nhìn thấy em anh đã yêu, nhưng lại xấu hổ không biết biểu đạt như thế nào!’
Nghĩ đến câu Thạch Thiên Kình vừa nói với mình, còn có bộ dạng hạnh phúc ngu xuẩn của mình, Tiểu Hạ cười khổ trong lòng. Cô cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Cô dựa người vào một bên cửa, ngồi xổm xuống đất, nhìn Thạch Thiên Kình đang nằm nhàn nhã trên ghế, nghe Vô Ưu và Phương Đông Dạ nói chuyện với nhau, trái tim đau từng hồi, từng hồi.
Rùa rụt cổ!
Thạch Thiên Kình đúng là con rùa rụt cổ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỉ vì nhìn thấy cô chán ghét mà đẩy cô vào chỗ nước sôi lửa bỏng? Hắn coi cô là gì? Là chỗ để phát tiết nỗi oán hận trong lòng sao?
Người tình? Tuổi thanh xuân tươi đẹp chính là giai đoạn đẹp nhất của đời người, nhưng chỉ vì cái “liếc mắt” của hắn, mà khiến cô bị xô vào con đường không thể ngóc đầu lên được. Tại sao? Tại sao? Hắn dựa vào cái gì mà làm như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao bây giờ cô lại cảm thấy trái tim mình đau đớn như vậy hả! Đau đớn giống như không thể hô hấp được!
Không biết có lẽ sẽ hạnh phúc!
Tiểu Hạ nghe Phương Đông Dạ nói thế, trong lòng thê lương nghĩ: Có lẽ vậy. Có lẽ không biết sẽ hạnh phúc hơn, nhưng cô cũng rất cảm kích Vô Ưu vì đã cho cô biết được. Bởi vì nếu như cô đồng ý gả cho Thạch Thiên Kình rồi, sau này mới biết được sự thật thì cô sẽ càng thêm đau khổ hơn!
‘Anh hãy cầu cho Tiểu Hạ được hạnh phúc, nếu không đừng nói là em sẽ không gả cho anh, mà cứ coi như em đã gả cho anh, nhưng nếu Tiểu Hạ không được hạnh phúc, em cũng sẽ ly hôn với anh!’
Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói thế, trong lòng lúc này mới có một chút cảm giác ấm áp. Cô nghe thấy Phương Đông Dạ mang chuyện của mình ra để lừa gạt Vô Ưu, còn Vô Ưu vẫn kiên quyết phản đối. Trên mặt mang theo lệ, lộ ra nụ cười thản nhiên. Vô Ưu có lòng chờ cô như vậy, sao cô có thể để cô vì mình mà không có được hạnh phúc đây?
Tiểu Hạ nghĩ vậy, lau khô nước mắt đứng dậy, sau đó nhìn vào trong khoang thuyền, cũng vừa nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Phương Đông Dạ đang nhìn ra ngoài. Khoảng khắc ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, Phương Đông Dạ biết đã xảy ra chuyện gì, mà Tiểu Hạ chỉ cười thản nhiên với anh, sau đó ung dung đi vào trong...
...
"Vô Ưu!"
Tiểu Hạ nhẹ nhàng gọi tên Vô Ưu. Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Tiểu Hạ, vội vàng ngẩng đầu tươi cười đứng dậy, không nghĩ gì nói:
"Tiểu Hạ, sao cô lại tới đây. Thạch Thiên Kình rùa..."
Khụ khụ!
Vô Ưu còn chưa kịp nói hết ba chữ “rùa rụt cổ”, đã bị tiếng ho khan của Phương Đông Dạ chặn lại. Vì vậy cô vội vàng sửa lời:
"Ha ha, tôi nói là Thạch Thiên Kình đâu? Sao không đi cùng với cô hả?"
Vô Ưu nói xong, ngượng ngùng cười ngây ngô. Đến bây giờ vẫn còn không biết nói dối. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu cười ngây ngô, đi qua đi lại liền kéo tay Vô Ưu cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, trên mặt cô lộ ra nụ cười thản nhiên nói:
"Anh ấy ở bên ngoài phơi nắng!"
"Oh, vậy… vậy hắn có nói với cô chuyện gì không? Còn nữa, cô… cô không phải là đã muốn kết hôn rồi đó chứ?"
Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ thử hỏi dò xét. Để Vô Ưu yên tâm hoàn toàn, Tiểu Hạ cười nói:
"Ha ha, anh ta đã cầu hôn với tôi rồi, nhưng mà, anh ta đã làm nhiều chuyện xấu với tôi như vậy, tôi đương nhiên phải dạy dỗ cho anh ta một chút, sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta vậy chứ. Cô nói có đúng không?"
Tiểu Hạ nháy mắt đáng yêu với Vô Ưu nói. Vô Ưu như bừng tỉnh:
"Nói vậy có nghĩa là hắn đã kể hết mọi chuyện cho cô rồi?"
Tiểu Hạ gật đầu khẳng định:
"Đúng vậy. Anh ta đã nói với tôi từ lâu rồi, hơn nữa còn cầu xin tôi tha thứ. Mặc dù thái độ của anh ta rất thành khẩn, tôi cũng biết anh ta đã thật lòng biết mình sai, nhưng anh ta đã rất quá đáng đi? Cho nên tôi không định dễ dàng bỏ qua cho anh ta như thế!"
Lời nói của Tiểu Hạ hợp tình hợp lý, vì vậy đã chiếm được lòng tin của Vô Ưu.
"Đúng vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy. Nếu cô đã thực sự thích anh ta, cũng đã quyết định sẽ ở cùng với anh ta, vậy cũng không cần phải làm ồn lên quá. Khiến cho anh ta ăn chút dấm chua nha, thật lạnh nhạt với anh ta nha, để cho anh ta biết được tầm quan trọng của cô."
Vô Ưu nghe Tiểu Hạ nói xong, liền phát biểu quan điểm của mình. Những lời cô vừa nói làm Phương Đông Dạ thoáng cái đã ngây ngẩn cả người. Sao anh không biết Vô Ưu lại có phản ứng nhanh như vậy chứ? Hơn nữa lại còn nảy sinh chủ ý như thế! Mà Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói xong, bật cười khì khì thành tiếng. Sau đó trước ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, ghé vào sát tai cô, dùng giọng chỉ để hai người nghe thấy nói:
"Những lời này nghe rất quen nha, hình như là tôi dậy cho cô đi?"
Vô Ưu nghe Tiểu Hạ nói, suy nghĩ một lúc, sau đó nhe răng ra cười nhìn Tiểu Hạ nói:
"Đúng vậy nha, ha ha..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook