Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Chương 47-2: Hạ độc, thật to gan (2)

Tiêu Tiêu đứng lên, một tay đỡ lấy bà: "Phu nhân, đây là độc đà hoa bình thường, tin tưởng bà không xa lạ gì, cho nên cũng không cần lo lắng. Lúc này, bà có thể triệt để nói tôilòng dạ độc ác, hạ độc bà. Tôi cũng bình thường thống khoái tiếp nhận! Bởi vì tôi làm thì sẽ thừa nhận."

"Cô... Cô..." bà không cách nào tưởng tượng được, vậy mà người phụ nữ này đoán được, đoán được bà mưu kế. Đáng sợ... Đến tột cùng Liệt nhi đem hạng phụ nữ gì lưu ở bên người!

"Phu nhân không cần lo lắng, tôi sẽ không hại bà, bất quá, tôi nghĩ bà cũng cần phải rõ ràng, tôi đã biết tối hôm qua bà thiết kế hết thảy rồi. Lấy thân phận của bà cao quý, nếu như loại chuyện vu hãm này người khác truyền đi sẽ không biết... Quá mất thân phận rồi? Như vậy đi, tôi thay bà nghĩ kỹ, trước khi sự tình còn chưa có triệt để bại lộ, tôi đưa bà trở về đi! Bà, hãy ngủ một giấc, tỉnh lại thì đến nhà rồi!" Nói xong, cô hơi nâng một chút, đem phu nhân mềm yếu vô lực đến bên giường nằm xuống.

Vỗ vỗ hai tay, nghĩ tới nghĩ lui, Hiên Viên Liệt không có ở nơi này, chính là cô không cần cố kỵ cái gì, dù sao về sau cũng không có thể gặp lại vị phụ nhân này rồi.

Lấy điện thoại ra, dựa theo dãy số Hiên Viên Liệt lưu lại gọi cho Lam Đình Ngạn.

"Ngạn thiếu, tôi là Tiêu Mộ... Có thể xin ngài tới một chuyến không?" Cô hạ giọng, Hiên Viên Liệt đã đồng ý để cho cô tiếp tục nữ giả nam trang, hẳn là không có đem thân phận của cô nói ra. Ngoại trừ người làm nữ bên ngoài cái phòng này, đại khái cũng không có người khác biết rồi.

Trước khi Lam Đình Ngạn đến, trước hết cô khôi phục dáng vẻ nam trang của mình, buộc ngực dễ giải quyết, tóc giả không có biện pháp, chỉ có thể tìm một cái mũ đội lên.

"Ngạn thiếu, cước bộ ngài thật đúng là nhanh, nửa giờ đã đến rồi."

"Hôm qua lúc Liệt ra đi, cố ý nói cho tôi biết một tiếng, cậu có việc sẽ gọi cho tôi, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi hả? Nói cho tôi biết, tôi giúp cậu giải quyết." Lam Đình Ngạn nói qua, kỳ thật từ tổng bộ Đế Quốc Hắc Dạ đến nơi này, nói thế nào cũng phải lái xe hai giờ, thế nhưng mà anh cũng nhịn không được thẳng một đường cuống cuồng chạy tới rồi. Vài ngày không có nhìn thấy tiểu tử này, ngược lại cũng nghĩ tới cậu ta.

"Ngạn thiếu... Là như vậy. Mẹ của thủ lĩnh chúng ta, đột nhiên phạm vào bệnh cũ hôn mê bất tỉnh, lúc bà té xỉu nói muốn về gia tộc, tôi nghĩ, người ở chỗ này, đại khái cũng chỉ có ngài biết rõ làm sao qua gia tộc Hiên Viên, cho nên... Muốn nhờ ngài mang lão phu nhân về." Tiêu Tiêu không nhanh không chậm nói qua, sau khi mẹ của Hiên Viên Liệt run rẩy đã hôn mê bất tỉnh, theo thầy thuốc nói, nói ít cũng phải ngủ đủ 10 tiếng mới có thể tỉnh.

A, coi như Gia tộc Hiên Viên ở ngoại quốc, cũng có thể đưa đi rồi.

"Ta giống như nghe Liệt nhắc qua, bác gái qua đến bên này rồi. Bất quá... Bác gái tới là để bức Liệt trở về kết hôn, làm sao bà lại muốn trở về gia tộc?" Lam Đình Ngạn nghi ngờ nói.

Sách, quả nhiên muốn gạt Người đứng thứ hai Đế Quốc Hắc Dạ, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu?: "Ngài nhìn đi, chủ thượng đã mượn cớ xuất ngoại, lão phu nhân ở lại đây cũng vô ích..."

Lam Đình Ngạn do dự một hồi, đến Liệt cũng không muốn trở về lấy Thiên kim Lâm gia, đưa bác gái trở về cũng tốt.

Hai người thương lượng một phen, mang Hồng Tuyết Mai lên xe. Lúc Lam Đình Ngạn chuẩn bị rời đi... Tiêu Tiêu gọi anh lại: "Ngạn thiếu, tôi có thể đơn độc nói chuyện cùng ngài không?"

Lam Đình Ngạn càng ngày càng ưa thích tiểu tử này, tự nhiên cũng sảng khoái đáp ứng, hai người đi tới trong đình hóng mát trong hậu hoa viên, Tiêu Tiêu cúi đầu.

"Nơi này cũng không có người nào, nói đi." Lam Đình Ngạn nghiêng đầu, nhìn cô, càng nhìn, càng cảm thấy tiểu tử này không phải phụ nữ thì thực sự quá đáng tiếc rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương