Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Chương 43: Thay đổi thái độ

"Dì, cháu gọi Miêu Miêu."

"Miêu Miêu, nhớ kỹ, cháu không nên gọi dì, mà gọi là bà nội."

Miêu Miêu mở to hai mắt, gãi gãi lỗ tai nhỏ, sửng sốt nghiêng người sang nhìn mẹ mình, mẹ chỉ là rúc vào trong ngực chú. Nhất thời bé nhớ buổi sáng hôm nay mẹ cùng chú ngủ ở trên một cái giường. Nhảy đứng lên: "Con có bà nội rồi hả? Mẹ, con có bà nội."

Tiêu Tiêu hoàn toàn choáng váng, mẹ của Hiên Viên Liệt mới còn là một bộ dáng tuyệt đối sẽ không tin tưởng, vì cái gì đột nhiên thay đổi thái độ rồi hả? Cái này không khỏi cũng quá qua loa đi? Nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Liệt. Chỉ gặp khóe miệng của anh câu lên một đường cong.

Mắt đen lóe lên, môi nâng lên: "Mẹ, cho nên con hi vọng mẹ cùng cha hủy bỏ hôn ước. Con đã có Miêu Miêu cùng Tiêu Tiêu, sẽ không cùng người phụ nữ khác kết hôn." Anh vô cùng rõ ràng Mộ Miêu Miêu cùng anh khi còn bé dáng dấp có mấy phần giống nhau, cho nên... Tự nhiên nên lợi dụng cái ưu thế này.

Hồng Tuyết Mai thở một hơi, nhìn Miêu Miêu mới nói: "Đứa trẻ nếu là huyết mạch Hiên Viên gia chúng ta, tự nhiên muốn nhận tổ quy tông, về phần, mẹ đứa trẻ. Tuy nhiên rất xin lỗi, bất quá cũng chỉ có mời cô rời khỏi Liệt nhi chúng ta. Bời vì phu nhân Liệt nhi, chỉ có thể là thiên kim Lâm gia."

Mỗi chữ mỗi câu, cũng không có nửa phần do dự.

Lông mày Tiêu Tiêu đã không chỉ là run rẩy, toàn bộ mặt đều muốn co quắp, mồ hôi, đây đường đường chính là muốn bắt cóc con trai cô đây? Mắt nhìn Hiên Viên Liệt, anh lạnh dọa người, ánh mắt đang bức bách Tiêu Tiêu. Ách... Được rồi, dù sao cô cũng còn muốn lưu lại bên người Hiên Viên Liệt làm việc, lại còn không có tra rõ ràng chủ mưu phía sau sát thủ là ai, lại bán cái nhân tình cho Hiên Viên Liệt đi. Miễn cho về sau bị anh nắm mũi dẫn đi.

Tiêu Tiêu lễ phép cười cười: "Vị phu nhân này, tôi cũng rất xin lỗi, bà không thể mang con của tôi đi."

"Tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện riêng không? Liệt nhi, tin tưởng con sẽ không chú ý mẹ cùng vị tiểu thư này nói chuyện phiếm?"

"Đương nhiên." Hiên Viên Liệt buông Tiêu Tiêu ra, người phụ nữ này vừa mới dám nói ra câu nói này, chứng minh người phụ nữ này đã thỏa hiệp rồi. Lấy thông minh của cô, sẽ không đối phó không được mẹ anh.

Ánh mắt Hồng Tuyết Mai lóe lên một vẻ kinh ngạc, lấy con trai bá đạo, làm sao dễ dàng như vậy đáp ứng bà và người phụ nữ này đơn độc nói chuyện phiếm, nhưng cũng không nghĩ được nhiều như thế, dẫn Tiêu Tiêu cùng nhau lên thư phòng lầu hai.

Dưới lầu, trong tay Miêu Miêu ôm mèo Ba Tư, đi đến trước mặt Hiên Viên Liệt: "Chú, chú muốn làm cha của cháu sao?"

"Miêu Miêu, bắt đầu từ bây giờ, cháu tạm thời không thể gọi chú, biết không?" Anh cúi người vuốt vuốt tóc Miêu Miêu.

Mộ Miêu Miêu ngửa cái đầu, bé coi là chú muốn cùng với mẹ, thế nhưng nhìn bà nội kia vừa mới nói, lại hình như có một chút không giống. Là không đúng chỗ nào?

"Meo..." Mèo Ba Tư ngẩng đầu liếm liếm lỗ tai Mộ Miêu Miêu.

"Hì hì... Ngứa quá." Bị mèo Ba Tư giày vò như vậy, trực tiếp ném chuyện mẹ cùng chú ra ngoài não, lại cùng mèo con chơi.

Trong thư phòng lầu hai, cửa phòng khóa chặt.

"Cái vị tiểu thư này, xưng hô như thế nào đây?" Hồng Tuyết Mai xuất sinh quý tộc, mặc kệ đang ở tình huống nào lễ nghi đều vô cùng hoàn mỹ.

Tiêu Tiêu mỉm cười: "Vãn bối gọi Mộ Tiêu Tiêu."

"Tha thứ tôi mạo muội, xin hỏi Mộ Tiêu Tiêu tiểu thư, cô là người nơi nào? Gia thế như thế nào? Cha mẹ làm cái gì?"

"Tôi chỉ là một người bình thường, cha mẹ đã không còn." Lúc nói cha mẹ không còn, trong lòng không đành lòng co rút đau đớn.

"Há, thật có lỗi, đề cập tới chuyện không vui rồi. Tôi đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng đi. Tôi cám ơn cô có thể vì Liệt nhi sinh đứa nhỏ. Nhưng, Liệt nhi nhà chúng tôi đã có hôn ước, vô luận như thế nào sẽ không lấy cô. Còn đứa nhỏ, chúng tôi mang đi, đối xử tử tế, cô cần gì đền bù tổn thất, cứ việc nói, chỉ cần cô nói ra, chúng ta nhất định hết sức vì cô hoàn thành."

Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cúi đầu: "Phu nhân, thực sự thật có lỗi, tôi nghĩ lời tôi nói rất rõ ràng, tôi không cần các người đền bù bất luận cái gì, cũng sẽ không đưa đứa trẻ cho bà."

"Mộ tiểu thư, cô thấy tốt thì lấy đi. Cô biết rõ gia tộc chúng ta là cái gì sao? Nếu như cô rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, tôi cũng sẽ không nương tay." Hồng Tuyết Mai mỉm cười, tuy nhiên bà xuất thân quý tộc, nhưng gia tộc lại là hắc đạo, hắc đạo tự nhiên cũng sẽ không kém.

Mộ Tiêu Tiêu như thế nào lại sợ hắc đạo đâu? Cô biết nhất cũng là đen ăn đen: "Hắc đạo Chí Tôn thế gia, Hiên Viên gia một trong Ngũ Đại Gia Tộc, tôi như thế nào lại không biết, không rõ ràng đâu? Phu nhân, tôi không muốn bức bách cái gì, nhưng là, xin bà cũng đừng bức bách tôi. Bà biết có một câu, gọi là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành sao?" Trong nháy mắt đó, đôi mắt cô thoáng hiện một tia sắc bén.

Hồng Tuyết Mai sửng sốt, người phụ nữ này, vậy mà uy hiếp bà?! Còn mang theo cháu nội cùng một chỗ uy hiếp bà: "Cô có phải quá coi thường Hiên Viên gia chúng ta hay không. Bằng thân phận của cô, vô luận như thế nào cũng không có khả năng cùng Liệt nhi có kết quả."

"Có kết quả không, không phải bà định đoạt, mà chính là ông trời định đoạt, phu nhân, tôi xuất sinh gia đình phổ thông, đối với hắc đạo chém chém giết giết, không quá rõ ràng, cho nên, xin bà ngàn vạn đừng dùng cái thủ đoạn hắc đạo đến làm tôi sợ. Tôi sợ tâm bẩn chịu không được, cảm xúc không ổn định, mang theo Miêu Miêu, Hiên Viên Liệt, ngọc đá cùng vỡ. Không tốt lắm rồi. Lời tôi muốn nói đã xong, phu nhân, nếu như bà cảm thấy tôi nói bất kính, xin bà thứ lỗi." Nói xong, cô lại nhẹ nhàng khom người, quay người đi ra phía ngoài, Hiên Viên Liệt, giúp anh làm đến bước này, cô đã hết sức rồi.

Nhanh phải đi ra ngoài...

"Dừng lại!" Hồng Tuyết Mai nói.

Tiêu Tiêu ngoái nhìn: "Phu nhân, bà là trưởng bối, nếu như bà có cái gì răn dạy, tôi nhất định nghe, nhưng nếu như bà còn muốn cùng tôi nói chuyện vừa rồi, tôi nghĩ, chúng ta đã không có muốn tiếp tục nói rồi." Cô đi.

Trong thư phòng, Hồng Tuyết Mai cười, không hổ là con trai ngoan, tìm một người phụ nữ miệng sắt răng đồng. Rất lợi hại, khó trách Liệt nhi yên tâm để cho cô cùng bà nói chuyện với nhau. Thì ra là thế. A, Mộ tiểu thư, cô tưởng cô như vậy thì bà sẽ bỏ qua sao, bà còn có càng nhiều thủ đoạn, để cô biết khó mà lui.

Ngoài cửa, Tiêu Tiêu hung hăng thở ra một hơi, chậc chậc chậc, cô mới sẽ không tin tưởng mẹ của Hiên Viên Liệt đơn giản như vậy là xong, vũng nước đục này, về sau còn không biết có bao nhiêu khó khăn. Chỉ ngóng nhìn Hiên Viên Liệt có thể sớm đuổi mẹ anh đi, mới có thể triệt để thoát thân.

Bất quá, cô mới nói như thế, đại khái mẹ của Hiên Viên Liệt sẽ không tìm người nào đến ám sát cô. Vỗ vỗ ở ngực, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.

Kết quả...

Thật cùng Mộ Tiêu Tiêu nghĩ một dạng, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy giải quyết mẹ của Hiên Viên Liệt rồi. Bão táp tới hung ác hung mãnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương