Mê Muội
C70: Chương 70

Ngày hôm sau là lễ của trường, cha mẹ và Hàn Phái đều bỏ lỡ, cũng may có anh họ với Phương Mộ Hòa, bọn họ đã tới sớm, lưu giữ cho cô từng khoảnh khắc của buổi lễ.

Ở chỗ ngồi của người nhà, Phương Mộ Hòa chụp được kha khá rồi mới cất camera đi.

Hai người nói đến chuyện Úy Minh Hải, “Đã thăm dò được át chủ bài của ông ta chưa?” Anh họ hỏi.

Phương Mộ Hòa lắc đầu: “Không có chút manh mối nào, tra được một nửa lại không tra được nữa, rất nhiều thứ đã bị người khác tiêu hủy.”

Điểm này anh họ cũng sớm đoán được, kiến nghị: “Nếu không biết nguồn tài chính của ông ta, đánh giá không chuẩn ông ta còn có bao nhiêu lực chưa sử dụng hết, thì mặc kệ bây giờ anh dùng phương pháp nào, cũng không có tác dụng gì.”

Phương Mộ Hòa gật đầu: “Tối nay tôi về nước, thảo luận với ba tôi, xem tình huống như thế nào.”

Anh họ hỏi: “Hiện tại anh có ý tưởng bước đầu thế nào chưa?”

Phương Mộ Hòa: “Lấy tĩnh chế động.”

“Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.” Anh họ mấy ngày nay cũng ở bên này chú ý hướng đi của Úy Minh Hải, hôm nay vậy mà lại không phát sinh bất cứ giao dịch nào.

Anh phân tích với Phương Mộ Hòa: “Có lẽ tài chính của ông ta đến từ bên ngoài, bởi vì quá lớn, nên đã chịu quản chế không thể tiếp tục nhập cảnh, tạm thời bị giữ lại, tháng sau có lẽ ông ta sẽ có hành động lớn.”

Phương Mộ Hòa suy tư: “Ông ta hiện tại dám trắng trợn táo bạo như vậy, chắc chắn bộ phận tài chính cũng là hợp pháp, cho nên tiến vào chỉ là chuyện sớm muộn.”

Anh họ: “Đúng vậy, trước đây ông ta cũng trải qua chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt này, hiện tại mặc kệ làm gì ông ta đều là đi bên rìa pháp luật, không chạm đến ranh giới, mấy năm nay cũng đắc tội với không ít người, người muốn hạ ông ta cũng nhiều lắm, nhưng ông ta vẫn vững như Thái sơn, đó là bởi vì không có bất cứ nhược điểm pháp luật nào bị người khác nắm được, đối phó người như vậy thật sự khó.”

Phương Mộ Hòa: “Phải, mấu chốt là còn không biết mục đích cuối cùng của ông ta là gì.” Lại nói: “Chờ xem tháng sau ông ta còn có hành động lớn gì không.”

Anh họ: “Nói không chừng ông ta không những là không có hành động lớn gì, còn đột nhiên dừng mọi giao dịch, khiến các anh thả lỏng cảnh giác rồi, ông ta lại tìm cơ hội thích hợp ra tay, người này luôn luôn không ra bài theo lẽ thường.”

Đang trò chuyện, Tần Thư nhảy nhót lại đây, cuộc nói chuyện của bọn ngừng lại.

“Đang nói về ai thế?” Tần Thư dựa vào vai anh họ hỏi.

Phương Mộ Hòa: “Còn có thể là ai, anh với Tưởng tổng quen thuộc cũng chỉ có em.”

“Vừa rồi có chụp được lúc em lên đài không?”

“Đều ở trong camera, tự mình xem đi.” Phương Mộ Hòa đưa camera cho cô.

Tần Thư mở camera, chọn một vài tấm vừa lòng gửi tới di động, gửi cho Hàn Phái: 【 Ai nha, đây là con dâu xinh đẹp nhà ai thế? 】

Hàn Phái cười: 【 Nhìn quen quá, là nhà Hàn Phái? 】

Tần Thư cũng cười: 【 Đẹp không anh? 】

Hàn Phái: 【 Ừ, gửi thêm vài tấm cho anh đi. 】

【 Em gửi ngay đây. 】


Vài phút sau, Hàn Phái đã post lên trang cá nhân của mình: Tốt nghiệp, trưởng thành.

Đính kèm chín tấm ảnh.

Sau đó Phương Mộ Hòa cũng nhìn thấy ảnh của Hàn Phái đăng, anh sửng sốt, chín tấm này không phải là anh chụp cho Kỳ Kỳ sao? Sao lại bị Hàn Phái đăng lên rồi!

Anh nhắn lại: 【 Ảnh chụp không tồi. 】

Đêm đó, Phương Mộ Hòa với Bặc Nhất bồi cô, xem đèn xanh của cao ốc Empire State sáng lên.

Màu lam lộng lẫy mỹ lệ khiến người động tâm, như đèn hoa tiêu.

Mỗi giai đoạn trong cuộc đời cô, bắt đầu từ nhà trẻ, đều có bóng dáng của Bặc Nhất với Phương Mộ Hòa.

“Anh có năng lực dự đoán trước à?” Tần Thư nghiêng đầu nhìn về phía Phương Mộ Hòa.

Phương Mộ Hòa chụp ảnh cho Bặc Nhất, “Biết trước cái gì?”

Tần Thư nhìn về mạt màu lam ở nơi xa kia, “Anh sớm biết rằng ba mẹ em với Hàn Phái không tới được, cho nên chuyện công ty anh quan trọng như vậy cũng buông xuống, tới đây tham gia lễ tốt nghiệp của em với Bặc Nhất?”

Phương Mộ Hòa cười: “Có phải nên gọi anh là Phương Bán Tiên không?”

Tần Thư theo anh nói: “Mẹ bán tiên, sao anh biết được?”

Phương Mộ Hòa: “Anh có bạn học làm ở phòng thương vụ.”

Thì ra là thế.

Bặc Nhất đi tới, “Chụp thế nào?”

Phương Mộ Hòa đưa camera cho cậu: “Tự xem đi, nếu còn cảm thấy không được, tự dựng giá ba chân lên mà chụp.” Anh nhìn đồng hồ, nói với Bặc Nhất: “Chụp nhanh lên, hai mươi phút sau đưa anh ra sân bay.”

Tần Thư ngẩn ra: “Bây giờ về? Gấp như vậy sao?”

Phương Mộ Hòa gật đầu, mấy ngày nay ngoại trừ tham gia lễ tốt nghiệp của hai người bọn họ, anh cũng không nhàn rỗi, cũng gặp gỡ mấy cổ đông và người phụ trách các cơ quan tài chính.

Ở Bắc Kinh, Úy Minh Hải buổi sáng lại có hành động, trước mắt đã nắm giữ 15.6% cổ phần của Phương thị.

Tần Thư nói: “Mùng một tháng sau em về.”

Phương Mộ Hòa cười, điều tiết không khí: “Vậy chờ em về cứu anh.”

Tần Thư không có tâm tình trêu đùa với anh, cũng biết anh bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, nói sang chuyện khác: “Mẹ Phương, dạo này anh với chị Mạn Địch thế nào rồi?”

Phương Mộ Hòa: “Chẳng ra gì, nhưng sớm hay muộn cũng để cô ấy làm ba các em.”


Bặc Nhất đột nhiên rất hoài niệm hồi bảy tám tuổi, Phương Mộ Hòa với Triệu Mạn Địch dẫn cậu và Kỳ Kỳ đi công viên giải trí, chơi xong còn dẫn bọn họ đi ăn bò bít tết.

Cậu với Kỳ Kỳ lúc ăn khoai tây chiên, một miếng khoai có thể chấm hết một gói nước sốt.

Chấm đồ ăn hai người còn có thể đánh nhau được, ai cũng không nhường ai.

Ăn uống no đủ cũng mệt mỏi, cậu và Kỳ Kỳ ngủ luôn trên sô pha của cửa hàng. Phương Mộ Hòa cõng cậu, Triệu Mạn Địch cõng Kỳ Kỳ, một đường trở về nhà.

Đêm đó còn có ánh trăng, cao treo trên bầu trời.

Trên đường cậu tỉnh lại một lần, nhưng không muốn đi bộ nên tiếp tục giả vờ ngủ.

Cậu nhìn về phía Kỳ Kỳ, vừa lúc Kỳ Kỳ cũng nhìn về phía cậu.

Hai đứa trẻ làm mặt quỷ, nhấp miệng cười trộm, cũng không nói chuyện.

Bặc Nhất thu hồi suy nghĩ, bộ dạng nói lời thấm thía, còn dùng sức vỗ vỗ vai Phương Mộ Hòa: “Mẹ, cố lên, bọn con cũng lớn rồi, mẹ cũng nên tìm người bầu bạn đi.”

Phương Mộ Hòa gõ đầu anh vài cái.

“F*ck, đau thế.”

“Đáng đời cậu.”

Tốt nghiệp, dường như cô trưởng thành rồi, về sau có lẽ không có cơ hội trải nghiệm cuộc sống trường học nữa.

Những ngày tiếp theo, Tần Thư trải qua vừa bận rộn lại phong phú, mỗi ngày trừ thời gian đọc sách thì lại bận rộn chuyện của Phương Mộ Hòa.

Bặc Nhất vốn định tốt nghiệp xong về nước luôn, vì chờ cô, cậu lại hoãn thêm mấy ngày.

Cậu không thể giúp đỡ Phương Mộ Hòa, nên phụ trách làm trợ thủ cho Tần Thư, khi cô chuẩn bị tư liệu, cậu cũng so sánh sàng chọn, thỉnh thoảng còn có thể cùng cô phân tích.

Hai người thường xuyên bận đến tận hửng đông cũng không nhận ra.

“Cậu nắm chắc mấy phần?” Bặc Nhất hỏi.

Tần Thư: “0.”

Bặc Nhất khó hiểu: “… Vậy cậu còn mất công làm gì!”

Tần Thư nói: “Không như vậy thì một chút hy vọng cũng không có.” Ý bảo cậu: “Làm việc đi, nói ít thôi.”

Bặc Nhất lúc trước không hiểu biết Úy Minh Hải, nên mang toàn bộ tư liệu Tần Thư sửa sang ra nghiêm túc lật xem một lần, xem xong hoàn toàn không dám lên tiếng.


Úy Minh Hải người này, cho dù là Hàn Phái giao đấu chính diện, cũng không có mấy phần thắng.

Tần Thư bận việc trong tay, ngẩng đầu thấy Bặc Nhất mặt ủ mày ê, lại nhìn tài liệu trong tay cậu, liền hiểu, “Cậu đừng huỷ diệt uy phong của mình được không?”

Bặc Nhất nhìn cô: “Chúng ta là lấy trứng chọi đá.”

Tần Thư hỏi anh: “Cậu đã nghe qua câu ‘cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà’ chưa?”

Bặc Nhất nhìn cô: “Vô nghĩa, ai mà không biết?”

Tần Thư: “Chúng ta không lấy trứng chọi với đá, chạm vào nhất định là chúng ta vỡ, chúng ta tranh thủ làm cọng rơm cuối cùng, trực tiếp áp chết Úy Minh Hải.”

Bặc Nhất chớp chớp mắt, hình như hiểu, lại hình như cũng không hiểu.

Cậu nhìn thời gian, “Không còn sớm nữa, cậu ngủ đi, ngày kia thi rồi, hai ngày này cậu nghỉ ngơi một chút, về Bắc Kinh chúng ta tiếp tục làm.”

Tần Thư: “Về Bắc Kinh lại có việc ở Bắc Kinh, những cái này là tớ lén làm, về Bắc Kinh tớ phải làm việc cùng đoàn đội ở Hải Nạp, nào còn có thời gian rỗi sửa sang những cái này? Hiện tại có cậu giúp đỡ, tớ còn có thể nhẹ nhàng chút.”

Bặc Nhất suy nghĩ vài giây, quyết định: “Mấy tháng này tớ cũng không đi làm, giúp cậu làm trợ thủ, cho đến khi công ty của mẹ Phương ổn thì thôi.”

“Vậy cậu giải thích thế nào với người trong nhà? Chuyện này phải bảo mật, tốt nhất đừng nói với người nhà, lỡ như giống tớ lần trước lỡ miệng nói ra, vậy thì phiền toái.”

“Tớ biết, tớ sẽ không nói cho ai, cậu có việc gì cứ trực tiếp sai tớ làm là được.”

“Cậu không đi làm ba cậu không lột da cậu à?”

“Có mẹ tớ bảo vệ, không sao, một giây là xong hết.”

Tần Thư vỗ vỗ đầu Bặc Nhất: “Mẹ Phương không uổng công thương cậu.” Chỉ huy cậu: “Làm chút gì cho tớ ăn đi, đói chết rồi.”

Bặc Nhất lười đi đến phòng bếp: “Chị hai à, giờ hơn hai giờ sáng rồi? Cậu không bảo vệ vóc dáng à?”

Tần Thư: “Có thể ăn là có phúc.”

Bặc Nhất bắt đầu lải nhải: “Cậu có biết dạo này cậu béo không? Ăn nhiều hơn cả tớ, người phải học được lúc yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đặc biệt là phụ nữ các cậu, không thể bởi vì có người yêu, thì bắt đầu phóng túng chính mình, biến thành nàng béo rồi, Hàn Phái có thể cưới cậu hay không thì khó mà nói trước được.”

Tần Thư không thể nhịn được nữa: “Cậu đâu ra mà nói nhảm lắm thế! Làm nhanh đi!”

Bặc Nhất: “Cậu thật sự béo, lúc trước là tớ không nỡ đả kích cậu.”

Tần Thư sờ mặt mình, “Thật sao?”

“Thật, bây giờ giống như heo vậy, có thể ăn có thể ngủ.”

“… Nói bừa!”

Nhưng quả thật ăn nhiều hơn trước kia, không những ăn được, còn tham ngủ, có lẽ dạo này quá mệt mỏi, buổi sáng đồng hồ báo thức phải kêu mấy lần mới tỉnh, trước kia đúng 6 giờ rưỡi là rời giường.

Ngày đi thi, Tần Thư suýt chút nữa không kịp, bởi vì sau khi chuông báo vang lên cô vẫn buồn ngủ, nên tắt chuông, vốn dĩ tưởng tỉnh rồi, ai ngờ lại ngủ.

Cho đến khi Bặc Nhất gọi điện thoại cho cô, hỏi cô khi nào xuống lầu, muốn đưa cô đi thi.

Cô mới đột nhiên ngồi dậy, cũng không kịp trang điểm, rửa mặt, lấy túi với sữa rồi chạy như điên đi xuống.


“Cậu vừa dậy à?” Bặc Nhất thấy cô như vậy nên hỏi.

Tần Thư nói dối: “… Không, dậy từ sớm, nhưng cố đọc thêm chút sách.” Vò đầu tóc tùy ý buộc vào, bắt đầu ăn bữa sáng.

“Tớ ở ngoài trường thi đợi cậu nhé?”

“Ừ, tớ sẽ nộp bài trước.”

“Đừng khoác lác.”

Kết quả Tần Thư nộp bài sớm hơn 30 phút, dựa vào cửa xe, giương cằm lên khoe khoang: “Hâm mộ ghen tị không? Người khác không làm được, mà tớ còn thừa thời gian.”

“…” Bặc Nhất không nghĩ ra: “Bài thi này không liên quan đến chuyên ngành của cậu, cậu thi làm gì?”

“Tri thức khi cần dùng mới thấy thiếu, cậu thì biết cái gì!” Tần Thư mở cửa ghế phụ ngồi lên.

“Bây giờ đi đâu?” Bặc Nhất hỏi.

Tần Thư: “Về chung cư, thu dọn hành lý chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.”

Bọn họ đặt vé ngày mai về nước, sửa sang lại hành lý, vệ sinh quét tước nhà cậu với chung cư của Tần Thư một lần.

Thu thập xong đã chạng vạng, hai người đơn giản ăn cơm chiều, Bặc Nhất nói đêm nay không vội, thả lỏng một chút, chơi trò chơi gì đó.

Mấy ngày nay cậu cũng không có thời gian chơi game, ngứa tay không chịu được, cũng không biết những đồng bọn kia nhớ cậu đến thế nào rồi.

Tần Thư: “Cậu chơi game đi, tớ đi chạy bộ, nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành.”

Bặc Nhất không yên tâm cô đi chạy một mình, giãy giụa buông di động: “Tớ đi cùng cậu.”

Tần Thư mới chạy chưa được 1000 mét, cảm giác có chút không thích hợp.

“Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì, hơi choáng váng đầu.”

“Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại chạy.” Bặc Nhất đề nghị.

Tần Thư lắc đầu: “Không sao.” Lại tiếp tục chạy.

Kết quả chưa chạy được vài bước, cảm giác trước mắt tối sầm, cô theo bản năng tóm lấy Bặc Nhất, sau đó liền mất ý thức.

May mà Bặc Nhất phản ứng nhanh, ở lúc cô sắp ngã xuống, đỡ lấy cô.

Thấy cô ngất xỉu đi, cậu sợ tới mức tay phát run: “Kỳ Kỳ? Cậu làm sao vậy?”

Không có tiếng trả lời.

Có người đi ngang qua, giúp cậu gọi xe cứu thương.

Mấy tiếng sau, trong phòng bệnh bệnh viện.

Chỉ nghe thấy Bặc Nhất kích động nói: “Mẹ nó! Tớ được làm cậu rồi?! A a a! Tớ làm cậu, làm cậu, ha ha. Tớ phải gọi cho mẹ Phương, anh ấy được làm bà ngoại rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương