Mê Muội
-
C44: Chương 44
Buổi chiều, chưa đến 4 rưỡi, Thu Lam qua tập đoàn Vạn Hòa tìm Hàn Phái, định đi cùng Hàn Phái.
Hàn Phái: “Cậu không tìm thấy nhà hàng tổ chức liên hoan à?”
Thu Lam nghe được anh trào phúng cũng không so đo, cười nói: “Là nhà hàng của nhà tớ, cậu nói xem có tìm được hay không?”
Lại nói: “Đến lúc đó tớ ngồi cùng cậu, thay Tần Thư trông chừng cậu.”
Hàn Phái nhìn chằm chằm cô vài lần, không lên tiếng, mạch não của con gái có đôi khi quá kỳ quái, anh lười để ý.
Bởi vì liên hoan, không khí trong nhóm chat sôi sục.
Đã nhiều năm không tụ tập, lần này tính tích cực của mọi người rất cao, ngay cả bạn học trước kia chưa bao giờ tham gia lần này cũng có vài người tới.
Trong đó còn có người trước kia là lớp phó học tập, Úy Lam.
Bởi vì tên đều có chữ Lam, thành tích học tập lại không chênh lệch nhau lắm, thường bị bạn học mang ra so sánh.
Úy Lam thuộc về kiểu nữ sinh văn tĩnh nhu nhược, nhìn là muốn bảo vệ, cô với Úy Lam tính cách vừa hay tương phản, cấp ba năm ấy, cô rất mạnh mẽ, đàn ông.
Úy Lam hiện tại là luật sư kinh tế, có chút danh tiếng, học đại học tài chính, không biết vì cái gì lại đổi nghề làm luật sư.
Mấy năm nay, bạn học họp mặt hai lần, lần nào Úy Lam cũng không tới, bởi vậy mà rất nhiều bạn nam đều rất tiếc nuối, dù sao năm ấy cũng là nữ thần trong mắt rất nhiều người.
Tú khí có linh tính, lại nhu nhược, còn có chút lạnh lùng.
Cô không thích Úy Lam tẹo nào, phải nói là chán ghét.
Vốn tưởng rằng lần tụ họp này, Úy Lam vẫn không tới, nào biết hai ngày trước, Úy Lam đột nhiên nói chuyện trong nhóm, nói rằng đang ở trong nước, lần này nhất định sẽ tới.
Sau đó, mấy tên đàn ông như muốn phát điên, còn có vài người @Hàn Phái, nói: Lớp trưởng, lớp phó học tập tới rồi.
Đúng, Hàn Phái là lớp trưởng của các cô.
Lúc ấy cô thật sự muốn giải tán cái nhóm chat này, suýt chút nữa tức chết cô.
Cho nên chiều nay, cô tới tìm Hàn Phái, cần phải đi cùng Hàn Phái, trong lòng cô mới cân bằng một chút.
Thu Lam nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ, hỏi Hàn Phái: “Cậu còn chưa xong việc à?”
Hàn Phái: “Xong ngay đây.”
Thu Lam như suy tư gì nhìn anh: “Này, đến lúc đó, chuyện cậu có bạn gái, tớ thay cậu tuyên bố nhé, đây là chuyện vui, chúng ta không thể giấu giấu diếm diếm.”
Hàn Phái nhìn cô: “Dây thần kinh nào của cậu lại lệch rồi?”
Thu Lam giọng điệu nghiêm túc: “Tớ vẫn bình thường, hiện tại không phải đang lưu hành, bạn học tụ tập khiến nhiều đôi chia tay sao, rốt cuộc lần này là tớ tổ chức, cậu cũng là tớ gọi đi, về tình về lý tớ đều phải thay Tần Thư phụ trách, cậu nói có phải không?”
Hàn Phái: “…”
Anh nói: “Bạn gái của tớ, tớ tự công khai.”
Trên đường đến nhà hàng, Thu Lam vẫn đang xem mọi người nói chuyện, mấy bạn nam đại khái là ăn no không có việc gì làm liền @Hàn Phái, nói lớp phó học tập đến rồi, hỏi anh khi nào mới đến.
Thu Lam nhịn không được nói: “Tớ và lớp trưởng vừa xuất phát, chắc phải tốn chút thời gian, mọi người chơi trước đi ”
Cũng mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, trực tiếp rời khỏi WeChat, ném điện thoại vào trong túi.
Cô vừa ngẩng đầu, giật mình nhắc Hàn Phái: “Này, cậu đi nhầm rồi, đi bên này phải đi vòng rất nhiều đường.”
Hàn Phái: “Tớ biết”
Thu Lam: “…” Chế nhạo anh: “Có phải nghĩ lát nữa gặp Úy Lam, có chút hồi hộp nên cố ý đi đường vòng để giảm bớt căng thẳng không?”
Hàn Phái chỉ lo nhìn đường, lười giải thích.
Thu Lam nhìn chằm chằm anh, nhìn một lúc lâu sau cũng không phát hiện dị thường, cô chưa từ bỏ ý định lại xác nhận lại: “Thật à?” Trong lời nói tất cả đều là hương vị chua xót.
Anh yêu Tần Thư cô chấp nhận, rốt cuộc cô gái như Tần Thư có lẽ không có người đàn ông nào không rung động, nhưng anh thật sự muốn cùng Úy Lam nhớ mãi không quên, cô cả đời này cũng không cân bằng được.
Hàn Phái dừng xe, cởi dây an toàn: “Chờ tớ chút.” Mở cửa xuống xe.
“Hả, cậu làm gì thế?” Thu Lam hỏi.
Hàn Phái đã đi đến đường đối diện, tầm mắt cô vẫn luôn theo anh, đến tận khi anh vào cửa hàng cháo.
Thu Lam suy nghĩ, Úy Lam thích ăn cháo ư?
Dù sao Hàn Phái không thích ăn cháo, cái này cô biết.
Thu Lam vội lấy di động ra nhắn tin cho Hàn Phái: “Nhà này cháo rất ngon, tớ cũng lâu chưa ăn, mua cho tớ một phần đi, đậu đỏ ý dĩ.”
Hàn Phái nhắn lại: “Muốn ăn tự đến mua.”
Thu Lam: “…”
Chỉ trong chốc lát, Hàn Phái từ cửa hàng cháo đi ra, Thu Lam nhìn con phố đối diện, người đàn ông cao lớn lại thanh lãnh xách theo một phần cháo, lộ ra một kiểu ấm áp khác.
Chờ anh lên xe, “Có phải lát nữa phải uống rượu nên ăn chút cháo lót bụng à?” Thu Lam thử thăm dò.
“Không phải.” Hàn Phái khởi động xe, vẫn chưa giải thích.
Thu Lam cũng không tiện hỏi nhiều, đến tận khi xe tiến vào tiểu khu xa hoa, cô mới bừng tỉnh: “Mua cho Tần Thư?”
Hàn Phái rốt cuộc cũng nói chuyện: “Ừ, cô ấy ở nhà một mình, lười ăn cơm.”
Thu Lam gật gật đầu, háo phóng lại hiểu chuyện: “Tớ khi một mình cũng vậy, có thể lười liền lười, cậu nhanh mang lên cho cô ấy đi.”
Hàn Phái lên lầu, Thu Lam nhàm chán ngồi trong xe, di động vẫn luôn rung, trong nhóm chat khí thế ngất trời, bạn học đến trước đều đang thúc giục.
Có người @ cô, “Thu đại mỹ nữ, hai người đến đâu rồi?”
Thu Lam bình tĩnh nhìn điện thoại, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Trước 6 giờ sẽ đến, Hàn Phái tiện đường mua đồ ăn cho bạn gái. Bọn tớ sắp đến rồi.”
Mọi người không phản ứng, yên tĩnh vài giây, bỗng nhiên nổ tung.
Đều hỏi cô tình huống thế nào?
Thu Lam chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, dù bạn học hỏi cái gì, cô đều nói hết, không dấu diếm nửa lời.
Trên lầu, di động của Hàn Phái cũng rung không ngừng. Rất nhiều người @ anh, anh cũng không có thời gian xem.
Gõ cửa, Tần Thư chưa kịp thay quần áo, mặc quần áo ngủ đi mở cửa.
Cô vừa mới tắm xong, chuẩn bị tập yoga, nào biết anh đến.
“Sao anh lại tới đây? Không phải muốn tham gia họp lớp sao?” Tần Thư kinh ngạc, trong mắt lại không che giấu được vui mừng.
“Mang bữa tối cho em.” Hàn Phái chưa đi đến phòng khách, đặt cháo xuống, đóng cửa lại, ở ngay lối vào ôm cô, “Tranh thủ cháo còn nóng ăn đi, tiệc tan anh về.”
Tần Thư bám vào cổ anh, bắt đầu làm nũng: “Muốn ôm một cái.”
Hàn Phái: “…” Nổi hết da gà.
Cười: “Còn học được làm nũng nữa à?”
Tần Thư: “Ưm.” Ngẩng đầu: “Em ở trước mặt anh muốn làm nũng, trước mặt người khác không như vậy.” Lại hỏi: “Rốt cuộc có ôm không?”
Hàn Phái cúi người khom lưng bế cô lên, thân thể mềm mại của cô dán vào anh, hôn hôn khóe miệng anh, như ăn thạch trái cây, hút một chút.
Hàn Phái xoay người đặt cô lên cửa, “Anh không nên đi lên.”
Tần Thư cười: “Không chọc anh một thân lửa nóng, em sợ anh nhìn thấy bạn học liền quên em.”
Hàn Phái rũ mắt nhìn cô, cô dùng đầu lưỡi câu lấy môi anh, chơi đến vui vẻ vô cùng, khóe mắt mang sự trẻ con làm nũng.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, anh đi đón cô, giữa mày cô tản ra nhàn nhạt khí lạnh, giống như anh thiếu cô gì đó.
Tình yêu có thể làm cho một cô gái thay đổi thành người khác.
Làm nũng xong, Tần Thư lúc này mới nhớ tới hỏi: “Mang cháo cho em có khiến anh bị muộn không?”
“Vẫn kịp.” Anh nói: “Nếu anh không mua cháo, buổi tối em định ăn gì?”
Tần Thư: “Giảm béo, không ăn.” Thật ra tủ lạnh có đồ ăn, nhưng cô lười làm.
Nói xong cô lại hôn anh: “Ngày mai anh ở cùng em chứ?”
Hàn Phái: “Ngày mai là lễ tình nhân, em nói anh ở cùng ai?”
Tần Thư dặn dò anh: “Buổi tối anh về sớm một chút, ít cùng các bạn nữ qua lại nhé.”
Hàn Phái: “…”
Anh cười, vỗ vỗ mông cô: “Em xuống ăn cháo đi.”
“Cháo gì thế?” Tần Thư hỏi, vẫn không muốn xuống.
“Yến mạch việt quất.” Hàn Phái thúc giục: “Đi ăn cháo đi.”
Tần Thư: “Lại ôm thêm một phút.” Bắt đầu cởi áo sơ mi của anh, mặt cọ cọ cổ anh, còn nói: “Dính mùi của em đi.”
Không quên dặn dò anh: “Đừng có vừa nhìn thấy bạn học nữ xinh đẹp liền quên anh ở nhà còn có đứa con gào khóc đòi ăn, kết thúc xong hãy nhanh trở về.”
Hàn Phái: “…”
Anh im lặng một lát, hỏi cô: “Thay quần áo đi cùng anh nhé.”
Tần Thư lắc đầu: “Bạn bè anh tụ tập em đi làm gì.”
“Thật không đi?”
“Không đi.” Cô từ trên người anh nhảy xuống.
Hàn Phái sửa sang lại áo sơ mi, “Thu Lam còn đang đợi anh ở dưới, anh đi đây.”
Tần Thư hơi giật mình: “Thu Lam?”
“Ừ, bọn anh cùng đi đến nhà hàng.”
“Cô ấy…” Tần Thư nói một nửa, nhìn về phía Hàn Phái.
Hàn Phái giải thích: “Thu Lam muốn thay em giám sát anh chặt chẽ, đại khái là nhàn quá, con gái bọn em đều như vậy sao?”
Tần Thư: “Không khác nhau lắm, con gái đều có lúc có bệnh thần kinh.”
Còn đang suy nghĩ vì sao Thu Lam muốn giám sát anh? Tròng mắt nhanh chóng xoay vài vòng, giống như hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra hồi cấp 3 có bạn nữ mà anh thích?
Cho nên Thu Lam không cam lòng bị bại bởi bạn học nữ, đứng về phía cô?
Nhưng mà, cho dù là tò mò, cô cũng không hỏi nhiều.
Hàn Phái cài lại cúc áo sơ mi vừa bị Tần Thư cởi, liếc mắt nhìn cô một cái, vừa cài vừa nói: “Bạn học cấp 3, chỉ có bạn bè, không có những cái em nghĩ, càng không có mối tình đầu, em đừng ghen.”
Tần Thư thề thốt, chống chế: “Anh đừng oan uổng người tốt, em nghĩ cái gì chứ? A? Em ghen chỗ nào? Anh nói rõ ràng cho em.”
Hàn Phái cười: “Là anh tự mình đa tình.” Hôi môi cô: “Đi ăn đi.” Anh xuống lầu.
Tần Thư vỗ vỗ hộp cháo, vô sự hiến ân cần, vừa thấy liền biết có chuyện tốt.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, tay chống cằm phát ngốc.
Không muốn ăn.
Sau đó bắt đầu nhớ người nào đó, anh vừa mới đi mà thôi, trên người còn lưu lại mùi của anh.
Cô thở dài, tự mình nói với không khí.
Tần Thư, ngươi sa đọa.
Hai tháng nay, cô suýt chút nữa không nhận ra mình.
Trước kia cô cũng làm nũng với ông bà, ba mẹ.
Nhưng mọi người đều bận, cô ở trong điện thoại, thỉnh thoảng nhõng nhẽo, nói nhớ bọn họ.
Kỳ thật cô cũng coi như rất độc lập, mười chín tuổi sống một mình ở nước ngoài, còn phải chăm sóc Bặc Nhất.
Nhưng từ khi gặp Hàn Phái, cô biến thành một đứa trẻ gào khóc đòi ăn.
Lại nhìn cháo, mở ra bắt đầu ăn.
Hàn Phái còn chưa xuống lầu, đang chờ thang máy.
Di động vẫn đang không ngừng rung, anh click mở ra xem, trong nhóm nói chuyện tất cả đều liên quan đến anh, người nói nhiều nhất là Thu Lam, đem anh với Tần Thư gặp nhau thế nào đều nói sạch sẽ.
Lên xe, anh liếc mắt nhìn Thu Lam, cô còn đang nói không ngừng, “Cậu nói nhiều vậy làm gì?”
Thu Lam đầu cũng không nâng: “Nhiều chỗ nào?”
Hàn Phái: “Còn phải nói đến gia thế của Tần Thư nữa?”
Thu Lam: “Này không tốt sao, trưởng bối ủng hộ, môn đăng hộ đối, còn có người dám đoạt cậu với Tần Thư?” Cô cất di động, cười nói: “Đây là vì tốt cho cậu và Tần Thư.”
Hàn Phái không phản ứng lại, nhẹ nhấn ga, ô tô chậm rãi rời đi.
Thu Lam rã rời nhìn vành đai xanh của tiểu khu, lá cây vẫn như cũ là màu xanh, nhưng không có xanh ngắt như mùa hè, càng nhiều là tiêu điều khi vào đông.
Cô cũng giống như cây xanh mùa đông, không có sức sống.
Có lẽ tâm thái thật sự già rồi, sang năm đã 30.
Ngày mai là lễ tình nhân, nhưng còn chưa có tin tức về tình nhân nữa.
Nghĩ nghĩ, cô thở dài.
“Haizz, cậu với Úy Lam có hay liên lạc không?” Chợt, Thu Lam nghiêng mặt hỏi Hàn Phái.
Hàn Phái nhàn nhạt: “Không liên lạc.”
Thu Lam không quá tin, “Các cậu…không liên lạc?” Sao có thể? Lừa ai chứ?
Hàn Phái hỏi lại: “Vì sao nhất định phải có liên lạc?”
Thu Lam thầm nghĩ, bởi vì cậu đối với cô ấy đặc biệt.
Úy Lam là bạn cùng bàn với Hàn Phái, bọn họ ngồi cùng nhau một năm, Hàn Phái đối với Úy Lam đặc biệt nhất.
Không chỉ giảng bài cho Úy Lam, còn cho Úy Lam mượn quyển sách mình thích nhất, sau đó Úy Lam làm mất sách, anh cũng không nói gì, còn an ủi Úy Lam, nói rằng một quyển sách mà thôi, không có việc gì.”
Cô biết quyển sách kia có ý nghĩa gì với Hàn Phái, cũng có thể là trong lòng cô không cân bằng, sau đó cô nhịn không được nói Úy Lam, lại cùng Úy Lam tranh cãi, nháo đến tận chủ nhiệm cũng biết.
Từ lúc đó, cô với Úy Lam hoàn toàn kết thù.
Úy Lam cũng muốn tốt nghiệp xong đi du học, nhưng trong nhà không có nhiều tiền, Hàn Phái lại hào phóng muốn bỏ tiền cho cô ấy xuất ngoại, lúc đó nếu không phải cô ở giữa làm khó dễ, có lẽ Úy Lam với Hàn Phái đã sớm thành đôi.
Kỳ thật nghĩ lại năm đó, cô cũng thật xấu xa, tâm cơ thâm trầm.
Nhưng nếu không phải lúc trước cô làm như vậy, làm gì còn có Tần Thư bây giờ.
Hiện tại xem ra, người Tần Thư nên cảm tạ nhất chính là cô.
Tới nhà hàng, bạn bè đã đến hơn nửa.
Hàn Phái ở cấp 3 được hoan nghênh nhất, hiện tại thân phận khác biệt, tất nhiên trở thành tiêu điểm, anh chưa bao giờ cho người khác cảm giác cao cao tại thượng, cho nên mức độ được hoan nghênh so với hồi xưa còn lớn hơn.
Lớp bọn họ có 40 người, lần này chỉ có 1 người không tới, là đưa vợ về nhà ngoại, nói năm sau nhất định mời mọi người ăn cơm.
Hơn 40 người ngồi ba bàn, ở phòng tiệc loại nhỏ.
Thu Lam vừa vào đã nhìn thấy Úy Lam, đang nói chuyện cùng mấy bạn nữ, có lẽ do ăn nhiều chất bảo quản, so với hồi tốt nghiệp năm đó không khác lắm, làn da căng bóng, khóe mắt không một nếp nhăn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc cũng đơn giản nhưng nhìn rất có khí chất.
Luật sư chính là không giống mọi người, khí chất cùng với các bạn học nữ khác khác xa.
Trong lớp, trừ Úy Lam, Thu Lam cùng các bạn khác quan hệ không tồi, nhìn thấy cô, mọi người sôi nổi hướng cô vẫy tay: “Mau qua đây, các cậu hoa tỷ muội rốt cuộc cũng tái ngộ.”
Các cô ấy cười ha ha nói.
Chuyện Úy Lam với Thu Lam cãi nhau, mọi người có chút ấn tượng, nhưng sau đó giáo viên hòa giải, hai người “hòa hảo”, các cô liền không nhắc lại chuyện xưa.
Sau đó chuyện phát sinh giữa Thu Lam và Úy Lam không ai biết, bao gồm cả Hàn Phái.
Bạn học nữ đều nói Thu Lam với Úy Lam là hoa tỉ muội, tên cũng giống nhau, bầu trời mua thu là Úy Lam, Thu Lam, mặc dù Úy Lam họ Úy đọc cũng không giống nhau nhưng các cô đều quen gọi như vậy.
Úy Lam cười khanh khách nhìn về phía Thu Lam, tầm mắt lướt qua Thu Lam, nhìn về phía Hàn Phái, cô vốn định chào hỏi với Hàn Phái một tiếng, nào biết tầm mắt còn chưa chạm nhau, Hàn Phái đã bị người khác kéo sang một bên.
“Cậu không thay đổi chút nào.” Úy Lam cười cười, nụ cười không có chút nào ấm áp.
Thu Lam cũng có lệ mà cười nhạt: “Nào có, già rồi, nhưng thật ra là cậu, càng ngày càng đẹp.”
“Này, Hàn Phái có bạn gái? Chuyện khi nào?” Một bạn nữ lôi kéo tay Thu Lam hỏi, vừa rồi trên nhóm đều là các bạn nam nói chuyện, các cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Úy Lam nhìn về phía Thu Lam, Thu Lam cười trêu ghẹo bạn nữ kia: “Đều đã là mẹ trẻ con, sao còn hóng hớt giống trước kia vậy?”
Bạn nữ: “Này chứng tỏ tớ vẫn còn trẻ lắm.” Nói xong tự mình cũng cười rộ lên.
Thu Lam nói đến chuyện khi nào Hàn Phái quen bạn gái: “Cách đây không lâu.”
Bạn nữ kia còn nói: “Tớ còn tưởng cậu và Hàn Phái sẽ thành một đôi cơ.” Cô cũng không để ý mà nói, nhìn qua Thu Lam với Hàn Phái còn rất xứng.
Thu Lam cười cười: “Chuyện tình cảm không thể nói được, tớ với cậu ấy quá quen thuộc, biết nhau mười lăm năm, giống người nhà vậy.”
“Cũng đúng, các cậu từ bé đã quen nhau.”
Bởi vì Thu Lam hào phóng nói về chuyện Hàn Phái có bạn gái như vậy, ngay cả thông tin Hàn Phái có bạn gái cũng là Thu Lam công bố, nhìn có vẻ quan hệ với bạn gái Hàn Phái không tồi, nên các cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có Úy Lam nghe ra Thu Lam nói những câu này có bao nhiêu miễn cưỡng, bao nhiêu không cam lòng.
Cô bưng ly nước, yên lặng uống mấy hụm, không tự giác nhìn về phía Hàn Phái, anh nghiêng về phía cô, chỉ nhìn thấy sườn mặt anh, so với cấp 3 năm đó, nhìn càng soái khí, thêm phần mị lực của đàn ông thành thục cùng năm tháng lắng đọng lại.
Chỉ là từ khi tốt nghiệp, cô với Hàn Phái không hề liên lạc.
Cảm giác quen thuộc năm đó vẫn còn nhưng càng nhiều là xa lạ.
Nếu là trước kia, Hàn Phái sẽ chủ động lại đây, cùng cô nói một tiếng, hiện tại, anh ngay cả phần chủ động đó cũng không có.
Bởi vì đã biết Hàn Phái có bạn gái, những người lúc trước còn ồn ào lớp trưởng với lớp phó học tập cũng tem tém lại, không nhắc đến chuyện cũ nữa.
Không bao lâu sau bọn họ nhập tiệc bắt đầu ăn.
Hàn Phái ngồi ở bàn nam.
Thu Lam và Úy Lam ngồi ở bàn nữ sinh, vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài đều không rời đi khoảng thời gian cấp 3 năm đó.
Bữa cơm này ăn từ 6 giờ đến 9 giờ cũng chưa xong, con trai uống rượu xong nói càng nhiều, nói liên tục không yên.
Hàn Phái uống không ít rượu, ra ngoài đi toilet thuận tiện ở cửa sổ hít thở không khí.
Trong phòng oi bức, dạ dày cũng khô nóng, anh cới mấy cúc áo phía trên, gió lạnh từ ngoài thổi vào, thoải mái không ít.
Anh nhắn tin cho tài xế, để tài xế 11h đến nhà hàng đợi anh.
“Hàn Phái?” Phía sau truyền đến tiếng gọi.
Hàn Phái quay đầu lại, là Thu Lam, “Đi thôi, lên lầu ca hát.”
Cô nói: “Phòng 1809, tớ lên trước, cậu cũng nhanh lên nhé.” Nói rồi đi cùng mấy người bạn.
Lại đợi trong chốc lát cho tan mùi rượu, anh đi thang bộ, vừa lúc gọi điện thoại cho Tần Thư.
“Còn rảnh gọi điện thoại cho em à?” Tần Thư cười, cô đang trang điểm, nhìn gương tô son môi.’
Hàn Phái: “Em đang làm gì thế?”
Tần Thư: “Không làm gì cả, chờ anh về cho em uống sữa.”
Hàn Phái: “…”
Cô lúc nào cũng có thể dùng dăm ba câu làm cho anh cứng họng, cuối cùng còn bị chọc cười.
Hàn Phái đi nhanh, đến tầng hai lại phát hiện phía trước có người, là Úy Lam.
Nghe tiếng bước chân, Úy Lam quay đầu lại, “Hàn Phái?”
Hàn Phái cười nhẹ nhàng: “Không đi thang máy à?”
Úy Lam: “Không, nhường cho các bạn ý, tớ quen đi bộ.”
Chờ Hàn Phái đến gần, cùng anh sóng vai bước lên lầu.
Hàn Phái còn cầm di động nói chuyện với Tần Thư, trong điện thoại, giọng của cô truyền đến, “Bạn học của anh à?”
“Ừ”
“Nữ?”
“Ừ.”
“Em đây không có tốt như vậy, anh thử cúp điện thoại xem, em khẳng định không để cho anh yên.”
Hàn Phái cười: “Vẫn còn chưa lớn à?”
Kỳ thật Tần Thư cố ý muốn trêu anh: “Được rồi, anh cùng bạn học nói chuyện một lát đi.” Cô cúp máy.
“Sao cậu lại đổi nghề làm luật sư?” Hàn Phái hỏi Úy Lam, đều là bạn học cũ còn là bạn ngồi cùng bàn, bỏ đi không ít lời hỏi thăm khách sáo.
Úy Lam hơi giật mình: “Cậu biết tớ đổi nghề làm luật sư sao?” Trong lòng vui vẻ, dù sao cũng nhiều năm như vậy không liên lạc.
Hàn Phái hơi gật đầu: “Nghe Thu Lam nhắc tới.”
Vui vẻ nháy mắt tan đi, Úy Lam cười cười: “Nghiên cứu sinh tớ học luật.”
Hai người lại nói vài câu, đều là những chuyện râu ria.
Rất nhiều lần, Úy Lam muốn hỏi anh cách liên lạc, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Cô với Hàn Phái đều ở trong WeChat của lớp, nhưng Hàn Phái từ trước đến giờ đều không chủ động thêm cô, cô vẫn luôn chờ anh chủ động, không nghĩ là chờ tới tin anh có bạn gái.
Trong nhà giới thiệu, môn đăng hộ đối.
Vào phòng, Úy Lam muốn ngồi cùng anh, còn hỏi anh có muốn hát không, kết quả Hàn Phái nói: “Mọi người chơi đi, tớ uống không ít rượu, muốn nghỉ ngơi chút.”
Úy Lam đành phải thôi, bị bạn học lôi đi đánh bài.
Trong lúc đó cô không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phái, xem ra anh không tính chủ động hỏi cô cách liên lạc.
Chơi đến 11h, trên bàn trà, di động vẫn rung không ngừng, có người nhắc Hàn Phái: “Di động của cậu kêu kìa.”
Hàn Phái nhìn: “Là chuông báo.”
Anh tắt đi, gọi Thu Lam đang chơi xúc xắc ở gần đó: “Thu Lam, về thôi.”
Thu Lam đang chơi hăng say: “Gấp cái gì, lúc này mới mấy giờ?”
Hàn Phái: “Không phải cậu bảo tớ 11h gọi cậu sao, cậu về nhà muốn họp video quốc tế?”
Thu Lam ngẩn ra, khi nào thì cô muốn mở họp?
Nhìn ánh mắt Hàn Phái có thâm ý, nháy mắt hiểu ra, cô ném xúc xắc xuống, vỗ vỗ đầu, “Cậu xem trí nhớ của tớ này, may là tớ nhờ cậu nhớ hộ, không thì muộn mất.”
Cô đứng dậy, theo chân mọi người xin lỗi một phen, nói năm sau lại cùng nhau chơi, đến lúc đó sẽ chơi hết mình.
Đến tháng 3, lớp bọn họ có một đôi kết hôn, là cặp duy nhất yêu đương thành đôi, mọi người đều nói, đến hôm đó mặc kệ là bận cái gì cũng phải đến.
Ra khỏi phòng, Thu Lam nhìn chằm chằm anh, “Còn tưởng rằng cậu sẽ tìm riêng Úy Lam nói lời tạm biệt, tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn, kết quả vô thanh vô tức rời đi à.”
Sau đó cảm khái câu: “Kỳ thật tớ muốn cùng những người phụ nữ đã kết hôn nói rằng, chồng đi tham gia họp lớp không có gì đáng sợ, chỉ cần chồng có định lực tốt, thì dù có tham gia pajima party cũng sẽ không bị câu đi.”
Hàn Phái: “Đêm nay chỉ có cậu nói nhiều nhất.”
Thu Lam cười: “Gặp bạn học cũ nên kích động.”
Thang máy tới tầng 1, Hàn Phái hỏi Thu Lam ngồi xe anh về, hay là để giám đốc nhà hàng gọi xe đưa cô về, nhà hàng này là nhà Thu Lam mở.
Thu Lam chỉ chỉ lầu trên: “Ba tớ cũng ở đây chiêu đãi bạn bè, tớ chờ về cùng ba, không làm chậm trễ cậu.”
Nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Giờ mới có mấy giờ cậu đã phải về?”
Hàn Phái: “Tớ muốn trước 12h đến chỗ Tần Thư.”
Thu Lam cười: “Quản cậu chặt như vậy, còn phải về trước 12h?”
Hàn Phái: “Cô ấy chưa bao giờ quản.” Lại nói: “Mai là lễ tình nhân.”
Tài xế lái xe tới, anh ngồi lên xe rời đi.
Thu Lam nhìn xe xa dần, bừng tỉnh vì cái gì anh muốn về trước 12 giờ.
Bởi vì hiện tại đã hơn 11 giờ, còn không đến một tiếng chính là ngày 14 tháng 2, anh muốn trở về lúc 0 giờ cùng Tần Thư trải qua lễ tình nhân.
Hàn Phái: “Cậu không tìm thấy nhà hàng tổ chức liên hoan à?”
Thu Lam nghe được anh trào phúng cũng không so đo, cười nói: “Là nhà hàng của nhà tớ, cậu nói xem có tìm được hay không?”
Lại nói: “Đến lúc đó tớ ngồi cùng cậu, thay Tần Thư trông chừng cậu.”
Hàn Phái nhìn chằm chằm cô vài lần, không lên tiếng, mạch não của con gái có đôi khi quá kỳ quái, anh lười để ý.
Bởi vì liên hoan, không khí trong nhóm chat sôi sục.
Đã nhiều năm không tụ tập, lần này tính tích cực của mọi người rất cao, ngay cả bạn học trước kia chưa bao giờ tham gia lần này cũng có vài người tới.
Trong đó còn có người trước kia là lớp phó học tập, Úy Lam.
Bởi vì tên đều có chữ Lam, thành tích học tập lại không chênh lệch nhau lắm, thường bị bạn học mang ra so sánh.
Úy Lam thuộc về kiểu nữ sinh văn tĩnh nhu nhược, nhìn là muốn bảo vệ, cô với Úy Lam tính cách vừa hay tương phản, cấp ba năm ấy, cô rất mạnh mẽ, đàn ông.
Úy Lam hiện tại là luật sư kinh tế, có chút danh tiếng, học đại học tài chính, không biết vì cái gì lại đổi nghề làm luật sư.
Mấy năm nay, bạn học họp mặt hai lần, lần nào Úy Lam cũng không tới, bởi vậy mà rất nhiều bạn nam đều rất tiếc nuối, dù sao năm ấy cũng là nữ thần trong mắt rất nhiều người.
Tú khí có linh tính, lại nhu nhược, còn có chút lạnh lùng.
Cô không thích Úy Lam tẹo nào, phải nói là chán ghét.
Vốn tưởng rằng lần tụ họp này, Úy Lam vẫn không tới, nào biết hai ngày trước, Úy Lam đột nhiên nói chuyện trong nhóm, nói rằng đang ở trong nước, lần này nhất định sẽ tới.
Sau đó, mấy tên đàn ông như muốn phát điên, còn có vài người @Hàn Phái, nói: Lớp trưởng, lớp phó học tập tới rồi.
Đúng, Hàn Phái là lớp trưởng của các cô.
Lúc ấy cô thật sự muốn giải tán cái nhóm chat này, suýt chút nữa tức chết cô.
Cho nên chiều nay, cô tới tìm Hàn Phái, cần phải đi cùng Hàn Phái, trong lòng cô mới cân bằng một chút.
Thu Lam nhìn đồng hồ, sắp 5 giờ, hỏi Hàn Phái: “Cậu còn chưa xong việc à?”
Hàn Phái: “Xong ngay đây.”
Thu Lam như suy tư gì nhìn anh: “Này, đến lúc đó, chuyện cậu có bạn gái, tớ thay cậu tuyên bố nhé, đây là chuyện vui, chúng ta không thể giấu giấu diếm diếm.”
Hàn Phái nhìn cô: “Dây thần kinh nào của cậu lại lệch rồi?”
Thu Lam giọng điệu nghiêm túc: “Tớ vẫn bình thường, hiện tại không phải đang lưu hành, bạn học tụ tập khiến nhiều đôi chia tay sao, rốt cuộc lần này là tớ tổ chức, cậu cũng là tớ gọi đi, về tình về lý tớ đều phải thay Tần Thư phụ trách, cậu nói có phải không?”
Hàn Phái: “…”
Anh nói: “Bạn gái của tớ, tớ tự công khai.”
Trên đường đến nhà hàng, Thu Lam vẫn đang xem mọi người nói chuyện, mấy bạn nam đại khái là ăn no không có việc gì làm liền @Hàn Phái, nói lớp phó học tập đến rồi, hỏi anh khi nào mới đến.
Thu Lam nhịn không được nói: “Tớ và lớp trưởng vừa xuất phát, chắc phải tốn chút thời gian, mọi người chơi trước đi ”
Cũng mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, trực tiếp rời khỏi WeChat, ném điện thoại vào trong túi.
Cô vừa ngẩng đầu, giật mình nhắc Hàn Phái: “Này, cậu đi nhầm rồi, đi bên này phải đi vòng rất nhiều đường.”
Hàn Phái: “Tớ biết”
Thu Lam: “…” Chế nhạo anh: “Có phải nghĩ lát nữa gặp Úy Lam, có chút hồi hộp nên cố ý đi đường vòng để giảm bớt căng thẳng không?”
Hàn Phái chỉ lo nhìn đường, lười giải thích.
Thu Lam nhìn chằm chằm anh, nhìn một lúc lâu sau cũng không phát hiện dị thường, cô chưa từ bỏ ý định lại xác nhận lại: “Thật à?” Trong lời nói tất cả đều là hương vị chua xót.
Anh yêu Tần Thư cô chấp nhận, rốt cuộc cô gái như Tần Thư có lẽ không có người đàn ông nào không rung động, nhưng anh thật sự muốn cùng Úy Lam nhớ mãi không quên, cô cả đời này cũng không cân bằng được.
Hàn Phái dừng xe, cởi dây an toàn: “Chờ tớ chút.” Mở cửa xuống xe.
“Hả, cậu làm gì thế?” Thu Lam hỏi.
Hàn Phái đã đi đến đường đối diện, tầm mắt cô vẫn luôn theo anh, đến tận khi anh vào cửa hàng cháo.
Thu Lam suy nghĩ, Úy Lam thích ăn cháo ư?
Dù sao Hàn Phái không thích ăn cháo, cái này cô biết.
Thu Lam vội lấy di động ra nhắn tin cho Hàn Phái: “Nhà này cháo rất ngon, tớ cũng lâu chưa ăn, mua cho tớ một phần đi, đậu đỏ ý dĩ.”
Hàn Phái nhắn lại: “Muốn ăn tự đến mua.”
Thu Lam: “…”
Chỉ trong chốc lát, Hàn Phái từ cửa hàng cháo đi ra, Thu Lam nhìn con phố đối diện, người đàn ông cao lớn lại thanh lãnh xách theo một phần cháo, lộ ra một kiểu ấm áp khác.
Chờ anh lên xe, “Có phải lát nữa phải uống rượu nên ăn chút cháo lót bụng à?” Thu Lam thử thăm dò.
“Không phải.” Hàn Phái khởi động xe, vẫn chưa giải thích.
Thu Lam cũng không tiện hỏi nhiều, đến tận khi xe tiến vào tiểu khu xa hoa, cô mới bừng tỉnh: “Mua cho Tần Thư?”
Hàn Phái rốt cuộc cũng nói chuyện: “Ừ, cô ấy ở nhà một mình, lười ăn cơm.”
Thu Lam gật gật đầu, háo phóng lại hiểu chuyện: “Tớ khi một mình cũng vậy, có thể lười liền lười, cậu nhanh mang lên cho cô ấy đi.”
Hàn Phái lên lầu, Thu Lam nhàm chán ngồi trong xe, di động vẫn luôn rung, trong nhóm chat khí thế ngất trời, bạn học đến trước đều đang thúc giục.
Có người @ cô, “Thu đại mỹ nữ, hai người đến đâu rồi?”
Thu Lam bình tĩnh nhìn điện thoại, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Trước 6 giờ sẽ đến, Hàn Phái tiện đường mua đồ ăn cho bạn gái. Bọn tớ sắp đến rồi.”
Mọi người không phản ứng, yên tĩnh vài giây, bỗng nhiên nổ tung.
Đều hỏi cô tình huống thế nào?
Thu Lam chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, dù bạn học hỏi cái gì, cô đều nói hết, không dấu diếm nửa lời.
Trên lầu, di động của Hàn Phái cũng rung không ngừng. Rất nhiều người @ anh, anh cũng không có thời gian xem.
Gõ cửa, Tần Thư chưa kịp thay quần áo, mặc quần áo ngủ đi mở cửa.
Cô vừa mới tắm xong, chuẩn bị tập yoga, nào biết anh đến.
“Sao anh lại tới đây? Không phải muốn tham gia họp lớp sao?” Tần Thư kinh ngạc, trong mắt lại không che giấu được vui mừng.
“Mang bữa tối cho em.” Hàn Phái chưa đi đến phòng khách, đặt cháo xuống, đóng cửa lại, ở ngay lối vào ôm cô, “Tranh thủ cháo còn nóng ăn đi, tiệc tan anh về.”
Tần Thư bám vào cổ anh, bắt đầu làm nũng: “Muốn ôm một cái.”
Hàn Phái: “…” Nổi hết da gà.
Cười: “Còn học được làm nũng nữa à?”
Tần Thư: “Ưm.” Ngẩng đầu: “Em ở trước mặt anh muốn làm nũng, trước mặt người khác không như vậy.” Lại hỏi: “Rốt cuộc có ôm không?”
Hàn Phái cúi người khom lưng bế cô lên, thân thể mềm mại của cô dán vào anh, hôn hôn khóe miệng anh, như ăn thạch trái cây, hút một chút.
Hàn Phái xoay người đặt cô lên cửa, “Anh không nên đi lên.”
Tần Thư cười: “Không chọc anh một thân lửa nóng, em sợ anh nhìn thấy bạn học liền quên em.”
Hàn Phái rũ mắt nhìn cô, cô dùng đầu lưỡi câu lấy môi anh, chơi đến vui vẻ vô cùng, khóe mắt mang sự trẻ con làm nũng.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, anh đi đón cô, giữa mày cô tản ra nhàn nhạt khí lạnh, giống như anh thiếu cô gì đó.
Tình yêu có thể làm cho một cô gái thay đổi thành người khác.
Làm nũng xong, Tần Thư lúc này mới nhớ tới hỏi: “Mang cháo cho em có khiến anh bị muộn không?”
“Vẫn kịp.” Anh nói: “Nếu anh không mua cháo, buổi tối em định ăn gì?”
Tần Thư: “Giảm béo, không ăn.” Thật ra tủ lạnh có đồ ăn, nhưng cô lười làm.
Nói xong cô lại hôn anh: “Ngày mai anh ở cùng em chứ?”
Hàn Phái: “Ngày mai là lễ tình nhân, em nói anh ở cùng ai?”
Tần Thư dặn dò anh: “Buổi tối anh về sớm một chút, ít cùng các bạn nữ qua lại nhé.”
Hàn Phái: “…”
Anh cười, vỗ vỗ mông cô: “Em xuống ăn cháo đi.”
“Cháo gì thế?” Tần Thư hỏi, vẫn không muốn xuống.
“Yến mạch việt quất.” Hàn Phái thúc giục: “Đi ăn cháo đi.”
Tần Thư: “Lại ôm thêm một phút.” Bắt đầu cởi áo sơ mi của anh, mặt cọ cọ cổ anh, còn nói: “Dính mùi của em đi.”
Không quên dặn dò anh: “Đừng có vừa nhìn thấy bạn học nữ xinh đẹp liền quên anh ở nhà còn có đứa con gào khóc đòi ăn, kết thúc xong hãy nhanh trở về.”
Hàn Phái: “…”
Anh im lặng một lát, hỏi cô: “Thay quần áo đi cùng anh nhé.”
Tần Thư lắc đầu: “Bạn bè anh tụ tập em đi làm gì.”
“Thật không đi?”
“Không đi.” Cô từ trên người anh nhảy xuống.
Hàn Phái sửa sang lại áo sơ mi, “Thu Lam còn đang đợi anh ở dưới, anh đi đây.”
Tần Thư hơi giật mình: “Thu Lam?”
“Ừ, bọn anh cùng đi đến nhà hàng.”
“Cô ấy…” Tần Thư nói một nửa, nhìn về phía Hàn Phái.
Hàn Phái giải thích: “Thu Lam muốn thay em giám sát anh chặt chẽ, đại khái là nhàn quá, con gái bọn em đều như vậy sao?”
Tần Thư: “Không khác nhau lắm, con gái đều có lúc có bệnh thần kinh.”
Còn đang suy nghĩ vì sao Thu Lam muốn giám sát anh? Tròng mắt nhanh chóng xoay vài vòng, giống như hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra hồi cấp 3 có bạn nữ mà anh thích?
Cho nên Thu Lam không cam lòng bị bại bởi bạn học nữ, đứng về phía cô?
Nhưng mà, cho dù là tò mò, cô cũng không hỏi nhiều.
Hàn Phái cài lại cúc áo sơ mi vừa bị Tần Thư cởi, liếc mắt nhìn cô một cái, vừa cài vừa nói: “Bạn học cấp 3, chỉ có bạn bè, không có những cái em nghĩ, càng không có mối tình đầu, em đừng ghen.”
Tần Thư thề thốt, chống chế: “Anh đừng oan uổng người tốt, em nghĩ cái gì chứ? A? Em ghen chỗ nào? Anh nói rõ ràng cho em.”
Hàn Phái cười: “Là anh tự mình đa tình.” Hôi môi cô: “Đi ăn đi.” Anh xuống lầu.
Tần Thư vỗ vỗ hộp cháo, vô sự hiến ân cần, vừa thấy liền biết có chuyện tốt.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, tay chống cằm phát ngốc.
Không muốn ăn.
Sau đó bắt đầu nhớ người nào đó, anh vừa mới đi mà thôi, trên người còn lưu lại mùi của anh.
Cô thở dài, tự mình nói với không khí.
Tần Thư, ngươi sa đọa.
Hai tháng nay, cô suýt chút nữa không nhận ra mình.
Trước kia cô cũng làm nũng với ông bà, ba mẹ.
Nhưng mọi người đều bận, cô ở trong điện thoại, thỉnh thoảng nhõng nhẽo, nói nhớ bọn họ.
Kỳ thật cô cũng coi như rất độc lập, mười chín tuổi sống một mình ở nước ngoài, còn phải chăm sóc Bặc Nhất.
Nhưng từ khi gặp Hàn Phái, cô biến thành một đứa trẻ gào khóc đòi ăn.
Lại nhìn cháo, mở ra bắt đầu ăn.
Hàn Phái còn chưa xuống lầu, đang chờ thang máy.
Di động vẫn đang không ngừng rung, anh click mở ra xem, trong nhóm nói chuyện tất cả đều liên quan đến anh, người nói nhiều nhất là Thu Lam, đem anh với Tần Thư gặp nhau thế nào đều nói sạch sẽ.
Lên xe, anh liếc mắt nhìn Thu Lam, cô còn đang nói không ngừng, “Cậu nói nhiều vậy làm gì?”
Thu Lam đầu cũng không nâng: “Nhiều chỗ nào?”
Hàn Phái: “Còn phải nói đến gia thế của Tần Thư nữa?”
Thu Lam: “Này không tốt sao, trưởng bối ủng hộ, môn đăng hộ đối, còn có người dám đoạt cậu với Tần Thư?” Cô cất di động, cười nói: “Đây là vì tốt cho cậu và Tần Thư.”
Hàn Phái không phản ứng lại, nhẹ nhấn ga, ô tô chậm rãi rời đi.
Thu Lam rã rời nhìn vành đai xanh của tiểu khu, lá cây vẫn như cũ là màu xanh, nhưng không có xanh ngắt như mùa hè, càng nhiều là tiêu điều khi vào đông.
Cô cũng giống như cây xanh mùa đông, không có sức sống.
Có lẽ tâm thái thật sự già rồi, sang năm đã 30.
Ngày mai là lễ tình nhân, nhưng còn chưa có tin tức về tình nhân nữa.
Nghĩ nghĩ, cô thở dài.
“Haizz, cậu với Úy Lam có hay liên lạc không?” Chợt, Thu Lam nghiêng mặt hỏi Hàn Phái.
Hàn Phái nhàn nhạt: “Không liên lạc.”
Thu Lam không quá tin, “Các cậu…không liên lạc?” Sao có thể? Lừa ai chứ?
Hàn Phái hỏi lại: “Vì sao nhất định phải có liên lạc?”
Thu Lam thầm nghĩ, bởi vì cậu đối với cô ấy đặc biệt.
Úy Lam là bạn cùng bàn với Hàn Phái, bọn họ ngồi cùng nhau một năm, Hàn Phái đối với Úy Lam đặc biệt nhất.
Không chỉ giảng bài cho Úy Lam, còn cho Úy Lam mượn quyển sách mình thích nhất, sau đó Úy Lam làm mất sách, anh cũng không nói gì, còn an ủi Úy Lam, nói rằng một quyển sách mà thôi, không có việc gì.”
Cô biết quyển sách kia có ý nghĩa gì với Hàn Phái, cũng có thể là trong lòng cô không cân bằng, sau đó cô nhịn không được nói Úy Lam, lại cùng Úy Lam tranh cãi, nháo đến tận chủ nhiệm cũng biết.
Từ lúc đó, cô với Úy Lam hoàn toàn kết thù.
Úy Lam cũng muốn tốt nghiệp xong đi du học, nhưng trong nhà không có nhiều tiền, Hàn Phái lại hào phóng muốn bỏ tiền cho cô ấy xuất ngoại, lúc đó nếu không phải cô ở giữa làm khó dễ, có lẽ Úy Lam với Hàn Phái đã sớm thành đôi.
Kỳ thật nghĩ lại năm đó, cô cũng thật xấu xa, tâm cơ thâm trầm.
Nhưng nếu không phải lúc trước cô làm như vậy, làm gì còn có Tần Thư bây giờ.
Hiện tại xem ra, người Tần Thư nên cảm tạ nhất chính là cô.
Tới nhà hàng, bạn bè đã đến hơn nửa.
Hàn Phái ở cấp 3 được hoan nghênh nhất, hiện tại thân phận khác biệt, tất nhiên trở thành tiêu điểm, anh chưa bao giờ cho người khác cảm giác cao cao tại thượng, cho nên mức độ được hoan nghênh so với hồi xưa còn lớn hơn.
Lớp bọn họ có 40 người, lần này chỉ có 1 người không tới, là đưa vợ về nhà ngoại, nói năm sau nhất định mời mọi người ăn cơm.
Hơn 40 người ngồi ba bàn, ở phòng tiệc loại nhỏ.
Thu Lam vừa vào đã nhìn thấy Úy Lam, đang nói chuyện cùng mấy bạn nữ, có lẽ do ăn nhiều chất bảo quản, so với hồi tốt nghiệp năm đó không khác lắm, làn da căng bóng, khóe mắt không một nếp nhăn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc cũng đơn giản nhưng nhìn rất có khí chất.
Luật sư chính là không giống mọi người, khí chất cùng với các bạn học nữ khác khác xa.
Trong lớp, trừ Úy Lam, Thu Lam cùng các bạn khác quan hệ không tồi, nhìn thấy cô, mọi người sôi nổi hướng cô vẫy tay: “Mau qua đây, các cậu hoa tỷ muội rốt cuộc cũng tái ngộ.”
Các cô ấy cười ha ha nói.
Chuyện Úy Lam với Thu Lam cãi nhau, mọi người có chút ấn tượng, nhưng sau đó giáo viên hòa giải, hai người “hòa hảo”, các cô liền không nhắc lại chuyện xưa.
Sau đó chuyện phát sinh giữa Thu Lam và Úy Lam không ai biết, bao gồm cả Hàn Phái.
Bạn học nữ đều nói Thu Lam với Úy Lam là hoa tỉ muội, tên cũng giống nhau, bầu trời mua thu là Úy Lam, Thu Lam, mặc dù Úy Lam họ Úy đọc cũng không giống nhau nhưng các cô đều quen gọi như vậy.
Úy Lam cười khanh khách nhìn về phía Thu Lam, tầm mắt lướt qua Thu Lam, nhìn về phía Hàn Phái, cô vốn định chào hỏi với Hàn Phái một tiếng, nào biết tầm mắt còn chưa chạm nhau, Hàn Phái đã bị người khác kéo sang một bên.
“Cậu không thay đổi chút nào.” Úy Lam cười cười, nụ cười không có chút nào ấm áp.
Thu Lam cũng có lệ mà cười nhạt: “Nào có, già rồi, nhưng thật ra là cậu, càng ngày càng đẹp.”
“Này, Hàn Phái có bạn gái? Chuyện khi nào?” Một bạn nữ lôi kéo tay Thu Lam hỏi, vừa rồi trên nhóm đều là các bạn nam nói chuyện, các cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Úy Lam nhìn về phía Thu Lam, Thu Lam cười trêu ghẹo bạn nữ kia: “Đều đã là mẹ trẻ con, sao còn hóng hớt giống trước kia vậy?”
Bạn nữ: “Này chứng tỏ tớ vẫn còn trẻ lắm.” Nói xong tự mình cũng cười rộ lên.
Thu Lam nói đến chuyện khi nào Hàn Phái quen bạn gái: “Cách đây không lâu.”
Bạn nữ kia còn nói: “Tớ còn tưởng cậu và Hàn Phái sẽ thành một đôi cơ.” Cô cũng không để ý mà nói, nhìn qua Thu Lam với Hàn Phái còn rất xứng.
Thu Lam cười cười: “Chuyện tình cảm không thể nói được, tớ với cậu ấy quá quen thuộc, biết nhau mười lăm năm, giống người nhà vậy.”
“Cũng đúng, các cậu từ bé đã quen nhau.”
Bởi vì Thu Lam hào phóng nói về chuyện Hàn Phái có bạn gái như vậy, ngay cả thông tin Hàn Phái có bạn gái cũng là Thu Lam công bố, nhìn có vẻ quan hệ với bạn gái Hàn Phái không tồi, nên các cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có Úy Lam nghe ra Thu Lam nói những câu này có bao nhiêu miễn cưỡng, bao nhiêu không cam lòng.
Cô bưng ly nước, yên lặng uống mấy hụm, không tự giác nhìn về phía Hàn Phái, anh nghiêng về phía cô, chỉ nhìn thấy sườn mặt anh, so với cấp 3 năm đó, nhìn càng soái khí, thêm phần mị lực của đàn ông thành thục cùng năm tháng lắng đọng lại.
Chỉ là từ khi tốt nghiệp, cô với Hàn Phái không hề liên lạc.
Cảm giác quen thuộc năm đó vẫn còn nhưng càng nhiều là xa lạ.
Nếu là trước kia, Hàn Phái sẽ chủ động lại đây, cùng cô nói một tiếng, hiện tại, anh ngay cả phần chủ động đó cũng không có.
Bởi vì đã biết Hàn Phái có bạn gái, những người lúc trước còn ồn ào lớp trưởng với lớp phó học tập cũng tem tém lại, không nhắc đến chuyện cũ nữa.
Không bao lâu sau bọn họ nhập tiệc bắt đầu ăn.
Hàn Phái ngồi ở bàn nam.
Thu Lam và Úy Lam ngồi ở bàn nữ sinh, vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài đều không rời đi khoảng thời gian cấp 3 năm đó.
Bữa cơm này ăn từ 6 giờ đến 9 giờ cũng chưa xong, con trai uống rượu xong nói càng nhiều, nói liên tục không yên.
Hàn Phái uống không ít rượu, ra ngoài đi toilet thuận tiện ở cửa sổ hít thở không khí.
Trong phòng oi bức, dạ dày cũng khô nóng, anh cới mấy cúc áo phía trên, gió lạnh từ ngoài thổi vào, thoải mái không ít.
Anh nhắn tin cho tài xế, để tài xế 11h đến nhà hàng đợi anh.
“Hàn Phái?” Phía sau truyền đến tiếng gọi.
Hàn Phái quay đầu lại, là Thu Lam, “Đi thôi, lên lầu ca hát.”
Cô nói: “Phòng 1809, tớ lên trước, cậu cũng nhanh lên nhé.” Nói rồi đi cùng mấy người bạn.
Lại đợi trong chốc lát cho tan mùi rượu, anh đi thang bộ, vừa lúc gọi điện thoại cho Tần Thư.
“Còn rảnh gọi điện thoại cho em à?” Tần Thư cười, cô đang trang điểm, nhìn gương tô son môi.’
Hàn Phái: “Em đang làm gì thế?”
Tần Thư: “Không làm gì cả, chờ anh về cho em uống sữa.”
Hàn Phái: “…”
Cô lúc nào cũng có thể dùng dăm ba câu làm cho anh cứng họng, cuối cùng còn bị chọc cười.
Hàn Phái đi nhanh, đến tầng hai lại phát hiện phía trước có người, là Úy Lam.
Nghe tiếng bước chân, Úy Lam quay đầu lại, “Hàn Phái?”
Hàn Phái cười nhẹ nhàng: “Không đi thang máy à?”
Úy Lam: “Không, nhường cho các bạn ý, tớ quen đi bộ.”
Chờ Hàn Phái đến gần, cùng anh sóng vai bước lên lầu.
Hàn Phái còn cầm di động nói chuyện với Tần Thư, trong điện thoại, giọng của cô truyền đến, “Bạn học của anh à?”
“Ừ”
“Nữ?”
“Ừ.”
“Em đây không có tốt như vậy, anh thử cúp điện thoại xem, em khẳng định không để cho anh yên.”
Hàn Phái cười: “Vẫn còn chưa lớn à?”
Kỳ thật Tần Thư cố ý muốn trêu anh: “Được rồi, anh cùng bạn học nói chuyện một lát đi.” Cô cúp máy.
“Sao cậu lại đổi nghề làm luật sư?” Hàn Phái hỏi Úy Lam, đều là bạn học cũ còn là bạn ngồi cùng bàn, bỏ đi không ít lời hỏi thăm khách sáo.
Úy Lam hơi giật mình: “Cậu biết tớ đổi nghề làm luật sư sao?” Trong lòng vui vẻ, dù sao cũng nhiều năm như vậy không liên lạc.
Hàn Phái hơi gật đầu: “Nghe Thu Lam nhắc tới.”
Vui vẻ nháy mắt tan đi, Úy Lam cười cười: “Nghiên cứu sinh tớ học luật.”
Hai người lại nói vài câu, đều là những chuyện râu ria.
Rất nhiều lần, Úy Lam muốn hỏi anh cách liên lạc, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Cô với Hàn Phái đều ở trong WeChat của lớp, nhưng Hàn Phái từ trước đến giờ đều không chủ động thêm cô, cô vẫn luôn chờ anh chủ động, không nghĩ là chờ tới tin anh có bạn gái.
Trong nhà giới thiệu, môn đăng hộ đối.
Vào phòng, Úy Lam muốn ngồi cùng anh, còn hỏi anh có muốn hát không, kết quả Hàn Phái nói: “Mọi người chơi đi, tớ uống không ít rượu, muốn nghỉ ngơi chút.”
Úy Lam đành phải thôi, bị bạn học lôi đi đánh bài.
Trong lúc đó cô không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phái, xem ra anh không tính chủ động hỏi cô cách liên lạc.
Chơi đến 11h, trên bàn trà, di động vẫn rung không ngừng, có người nhắc Hàn Phái: “Di động của cậu kêu kìa.”
Hàn Phái nhìn: “Là chuông báo.”
Anh tắt đi, gọi Thu Lam đang chơi xúc xắc ở gần đó: “Thu Lam, về thôi.”
Thu Lam đang chơi hăng say: “Gấp cái gì, lúc này mới mấy giờ?”
Hàn Phái: “Không phải cậu bảo tớ 11h gọi cậu sao, cậu về nhà muốn họp video quốc tế?”
Thu Lam ngẩn ra, khi nào thì cô muốn mở họp?
Nhìn ánh mắt Hàn Phái có thâm ý, nháy mắt hiểu ra, cô ném xúc xắc xuống, vỗ vỗ đầu, “Cậu xem trí nhớ của tớ này, may là tớ nhờ cậu nhớ hộ, không thì muộn mất.”
Cô đứng dậy, theo chân mọi người xin lỗi một phen, nói năm sau lại cùng nhau chơi, đến lúc đó sẽ chơi hết mình.
Đến tháng 3, lớp bọn họ có một đôi kết hôn, là cặp duy nhất yêu đương thành đôi, mọi người đều nói, đến hôm đó mặc kệ là bận cái gì cũng phải đến.
Ra khỏi phòng, Thu Lam nhìn chằm chằm anh, “Còn tưởng rằng cậu sẽ tìm riêng Úy Lam nói lời tạm biệt, tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn, kết quả vô thanh vô tức rời đi à.”
Sau đó cảm khái câu: “Kỳ thật tớ muốn cùng những người phụ nữ đã kết hôn nói rằng, chồng đi tham gia họp lớp không có gì đáng sợ, chỉ cần chồng có định lực tốt, thì dù có tham gia pajima party cũng sẽ không bị câu đi.”
Hàn Phái: “Đêm nay chỉ có cậu nói nhiều nhất.”
Thu Lam cười: “Gặp bạn học cũ nên kích động.”
Thang máy tới tầng 1, Hàn Phái hỏi Thu Lam ngồi xe anh về, hay là để giám đốc nhà hàng gọi xe đưa cô về, nhà hàng này là nhà Thu Lam mở.
Thu Lam chỉ chỉ lầu trên: “Ba tớ cũng ở đây chiêu đãi bạn bè, tớ chờ về cùng ba, không làm chậm trễ cậu.”
Nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Giờ mới có mấy giờ cậu đã phải về?”
Hàn Phái: “Tớ muốn trước 12h đến chỗ Tần Thư.”
Thu Lam cười: “Quản cậu chặt như vậy, còn phải về trước 12h?”
Hàn Phái: “Cô ấy chưa bao giờ quản.” Lại nói: “Mai là lễ tình nhân.”
Tài xế lái xe tới, anh ngồi lên xe rời đi.
Thu Lam nhìn xe xa dần, bừng tỉnh vì cái gì anh muốn về trước 12 giờ.
Bởi vì hiện tại đã hơn 11 giờ, còn không đến một tiếng chính là ngày 14 tháng 2, anh muốn trở về lúc 0 giờ cùng Tần Thư trải qua lễ tình nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook