Mê Muội Vì Em
Chương 42

*

Về chuyện hạng mục bệnh viện, người trong cuộc là Nghiêm Dịch rất thản nhiên đón nhận. Trái lại Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc – hai vị nguyên lão ở Kỳ Thuật cảm thấy mọi người đều là anh em cùng chung hoạn nạn, nói sao thì nói cũng không bênh người ngoài mà bỏ mặc người nhà được.

Nhưng Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc đều không phải là người giỏi che giấu, sự phiền muộn đó làm cả hai suốt ngày giả Bao công mặt đen đi công ty, hại đám sinh viên thực tập dưới trướng bàng hoàng. Trong lòng có khúc mắc, khi làm việc cũng không quá để tâm. Hoắc Chính nhanh chóng nhìn ra chuyện đó nên ngay ngày hôm đó đã mời mọi người đi ăn cơm để khai thông.

Kết quả chưa ăn được bao lâu, Cung Húc chân trước hò hét phải đòi lại công bằng thay Nghiêm Dịch, chân sau đã say bí tỉ. Nhưng như vậy cũng hay, mượn men say đó, Cung Húc thẳng thắn nói ra bất mãn của mình với hành động của Hoắc Chính.

Hoắc Chính đã đoán trước được những lời này. Thật ra là người cầm đầu công ty, vấn đề hắn phải suy xét không đơn giản như những vấn đề về kỹ thuật. Phải phát lương, phải xã giao, phải cân nhắc nặng nhẹ, xử lý việc lớn việc nhỏ, kinh doanh thực sự không phải là chuyện đùa của con nít. Mượn chuyện lần này để nói, xen việc cá nhân vào việc công, thực sự rất đau đầu. May mà Nghiêm Dịch chủ động đề nghị thay đổi vị trí, lúc này mới tránh được tình huống khó xử, còn về đối ngoại thì tuyên bố đây là sắp xếp của công ty.

Sau một hồi giải thích, Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc mới hiểu được Hoắc Chính cũng bất đắc dĩ. Hai người đều có hơi hay, phản ứng chậm chạp hơn ngày thường không ít, nhất thời không biết nên nói gì làm gì. Trái lại người trong cuộc là Nghiêm Dịch chạy tới làm người hòa giải: “Em nói hai anh này, ngày thưởng õng ẹo, giờ thì nghiêm túc quá. Được rồi được rồi, nói cũng nói xong, các anh đừng nghĩ nhiều nữa, đây là ý của em, không có liên quan tới Hoắc Chính.”

“Kỳ Thuật có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của bất kỳ ai, việc này anh mày tuyệt đối không quên.” Hoắc Chính giơ ly bổ sung, “Bây giờ Nghiêm Dịch đã rút khỏi hạng mục bệnh viện, anh đang cân nhắc để chú nó sang Mỹ nhận hạng mục vừa nhận. Mọi người có ý kiến không?”

Hiểu lầm được hóa giải, Mã Chấn Vũ lập tức sinh long hoạt hổ: “Ai ui!!!! Đây là công việc béo bở à nha, tên oắt Cung Húc đã thèm nhỏ dãi lâu lắm rồi. Nếu cậu ta không có ý kiến, tôi cũng không.”

“Tôi có ý kiến gì chứ? Nghe theo sự chỉ huy của xếp lớn.” Cung Húc cũng là người thẳng tính, đã không còn chuyện gì thì cũng mau vui vẻ trở lại. Cụng ly với bọn họ, rồi uống cạn, “Trước giờ tôi chưa từng ra nước ngoài, muốn đi cho biết chút thôi! Hơn nữa, theo tôi phân tích, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa thoát khỏi kiếp độc thân, đoán chừng do không hợp khẩu vị của mấy em trong nước, có khi kiểu mẫu của tôi lại được hoan nghênh ở nước Mỹ không chừng!”

“Phụt —” Mã Chấn Vũ phun một ngụm bia, “Với dáng vẻ của ông ư? Ông như một cây gậy trúc ấy, kiểu mẫu gì chứ?”

“Gì hả?” Cung Húc trưng ra cái mặt tím như gan heo phản kích, “Chẳng phải ông cũng độc thân sao? Đừng có chê mèo nhiều lông! À, không đúng, ai 50 ai 100 còn chưa biết chừng.”

“Ông muốn ăn đập hả?” Mã Chấn Vũ làm bộ muốn quăng đũa qua đó, họ là vậy, một khi đã khai chiến thì đầy mùi thuốc súng, “Chỉ bằng chút tình cảm ở đại học P mà cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe?”

“Xem đi! Tôi biết ngay ông không hiểu mà.” Cung Húc vô sỉ ra vẻ người từng trải, “Tình yêu nha, có nói ông cũng không hiểu…”

Hoắc Chính vừa rồi còn đang gắp tôm chiên vàng ăn như gió, giờ nghe hai người nói chuyện vui vẻ thì dừng tay, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Chuyện này, chẳng phải chúng ta có sẵn một chuyện gia ở đây hay sao. Con gái thích Nghiêm Dịch có thể xếp hàng ra tới ngoại thành, còn không mau tranh thủ lãnh giáo một chút đi?”

“Ai —” Lần này Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc thống nhất đồng thời thở dài, buông tay tỏ vẻ: “Ưu thế trời sinh, bọn tôi muốn học cũng học không được…”

Bọn họ càng nói càng hăng, đã trở lại là anh em tốt không giấu nhau chuyện gì như ngày xưa, nhưng không ai chú ý rằng, Nghiêm Dịch thỉnh thoảng lại trầm mặc.

Vừa nhắc tới chuyện tình cảm, nam thần tự nhiên nhớ tới Quan An Tĩnh mấy hôm nay cực lực khích lệ mình đi nước Mỹ du học. Tuy Nghiêm Dịch ít nhiều có thể đoán được tâm trạng cùng nguyên nhân khiến Quan An Tĩnh làm như thế. Nhưng mỗi khi nhớ lại giọng điệu “kiên quyết” lại “vui vẻ” của Quan An Tĩnh khi khuyên mình đi đại học D, trong lòng Nghiêm Dịch vẫn thấy rất khó chịu.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn rất để ý chuyện anh muốn đi du học, nhưng tại sao hôm sau lại như bị người khác tẩy não. Cô làm như vậy là muốn anh đi học học? Hay muốn anh không đi du học? Chẳng lẽ thực sự muốn anh đi du học sao?

Nghiềm Dịch không hề nắm chắc…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương