Mê Muội Vì Em
-
Chương 36
**
Hơn hai giờ trưa Quan An Tĩnh mới tới nơi, Nghiêm Dịch phải chờ dài cổ. Vừa gấp gáp đảo quanh phòng khách sạn, vừa nghĩ: lát nữa thấy em ấy phải hỏi tại sao lại tới muộn như vậy!
Nhưng khi Quan An Tĩnh tới nơi, Nghiêm Dịch vừa thấy người, cơn tức trong lòng lập tức biến mất.
“Em tới rồi!” Ngoài trời rất lạnh, Quan An Tĩnh xuất hiện với một chiếc áo lạnh dài, còn mang khăn quàng cổ cùng bao tay, nhưng nụ cười trên mặt lại ấm áp hơn bất kỳ tổ ấm nào.
Nghiêm Dịch vừa rồi lao nhanh ra ngoài, nhưng trước khi mở cửa đã hít sâu hai cái nên hiện giờ coi như bình tĩnh: “Tới rồi à.” Nói dứt lập tức mời Quan An Tĩnh vào phòng.
An Tĩnh nhìn thấy nam thần, tâm trạng cực kì tốt, nhảy nhảy nhót nhót đi vào phòng. Nhưng khi cửa đóng lại, biến thành tình huống cô nam quả nữ ở chung một mình, cô ngốc này lại khẩn trương…
Thật lạ… cảm giác của cô với nam thần, chẳng những không nhạt nhẽo theo thời gian mà lại như thói quen, ngày càng mãnh liệt là sao nhỉ?
“Nhà xa lắm hả?” May mà lúc này nam thân lên tiếng, kịp thời cản ai đó không suy nghĩ lung tung nữa.
Thực ra rất xa, nhưng do buổi trưa Thẩm Lang có việc phải ra ngoài nên cho cô đi ké một đoạn. “May nhờ có xe hàng xóm đưa.”
“Hàng xóm?” Nghiêm Dịch lập tức nhạy cảm, “… người hồi sáng?”
Quan An Tĩnh khó hiểu hỏi: “Hả! Hồi sáng ở siêu thị, anh thấy em?”
Nam vương đại nhân tự đào hố nhảy, mua dây trói mình, quả thực hết thuốc chữa rồi! Muốn cứu vãn dĩ nhiên là chuyện không thể rồi: “A! Không… anh chỉ… vừa vặn… đi ngang qua…”
Nghiêm Dịch á khẩu, Quan An Tĩnh kết hợp với giọng điệu khác thường hồi sáng của anh, thoáng cái đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Ma hẹp hòi.
Nghiêm Dịch vẫn phí công giải thích: “Anh chỉ đoán, vừa rồi chẳng phải em nói… em… em cười gì vậy?”
“Ha ha —” Quan An Tĩnh nhịn cười quá cực khổ rồi! Bị Nghiêm Dịch hỏi thì hoàn toàn mất kiểm soát, dứt khoát cười run vai “ha ha ha” — rõ ràng nhìn thấy cô, rõ ràng đang ghen, còn mạnh miệng nói không…
“Không có… không có gì…” Quan An Tĩnh vừa nói vừa cười.
Anh không tin! Không có gì mà lại cười vui như thế?!
“Ha ha ha… Thẩm Lang, anh Thẩm Lang trưa nay đi đón bạn gái về nhà ăn cơm… ha ha ha… anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghiêm Dịch “bùm” một tiếng đỏ mặt. Thực sự hết cứu, vốn làm ra chuyện ghen tuông như thế này đã rất không “Nghiêm Dịch”, bây giờ sự thực chứng minh chỉ tại anh quá nhạy cảm thôi…
“Anh không nghĩ nhiều.” Ai đó vô sỉ phản bác, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, “Chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi…”
Câu nói đó thực sự chẳng có chút sức lực nào…
Quan An Tĩnh cũng cười gần xong, khi cô ngước đầu nhìn người trước mắt, cảm giác hạnh phúc chốc chốc nảy sinh.
Lúc nay, cô thực sự rất cám ơn thần phật đã đưa Nghiêm Dịch tới bên cạnh của mình. Tuy cô không ưu tú, không hoàn mỹ, nhưng có tình yêu 100% của Nghiêm Dịch, cô cảm thấy như vậy đủ rồi, thậm chí còn hơn cả đủ. Cô hồi trước có lẽ chưa bao giờ chủ động tranh thủ cảm giác hạnh phúc này, nhưng từ nay về sau, cô quyết định, nhất định phải dốc hết sức để nắm chặt lấy anh, bảo vệ anh.
Nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lấy hết dũng khí bước tới trước, hai tay ôm hông Nghiêm Dịch, sau đó nhẹ nhàng dựa vào lòng anh. Cái ôm quen thuộc ấm áp này, đã lâu rồi không cảm nhận được.
“Đừng lo.” Quan An Tĩnh dịu dàng nói, “Anh không biết đó thôi, mấy ngày này, em phải liều mạng phân tán sự chú ý của mình mới có thể thôi không nhớ về anh…”
Hơn hai giờ trưa Quan An Tĩnh mới tới nơi, Nghiêm Dịch phải chờ dài cổ. Vừa gấp gáp đảo quanh phòng khách sạn, vừa nghĩ: lát nữa thấy em ấy phải hỏi tại sao lại tới muộn như vậy!
Nhưng khi Quan An Tĩnh tới nơi, Nghiêm Dịch vừa thấy người, cơn tức trong lòng lập tức biến mất.
“Em tới rồi!” Ngoài trời rất lạnh, Quan An Tĩnh xuất hiện với một chiếc áo lạnh dài, còn mang khăn quàng cổ cùng bao tay, nhưng nụ cười trên mặt lại ấm áp hơn bất kỳ tổ ấm nào.
Nghiêm Dịch vừa rồi lao nhanh ra ngoài, nhưng trước khi mở cửa đã hít sâu hai cái nên hiện giờ coi như bình tĩnh: “Tới rồi à.” Nói dứt lập tức mời Quan An Tĩnh vào phòng.
An Tĩnh nhìn thấy nam thần, tâm trạng cực kì tốt, nhảy nhảy nhót nhót đi vào phòng. Nhưng khi cửa đóng lại, biến thành tình huống cô nam quả nữ ở chung một mình, cô ngốc này lại khẩn trương…
Thật lạ… cảm giác của cô với nam thần, chẳng những không nhạt nhẽo theo thời gian mà lại như thói quen, ngày càng mãnh liệt là sao nhỉ?
“Nhà xa lắm hả?” May mà lúc này nam thân lên tiếng, kịp thời cản ai đó không suy nghĩ lung tung nữa.
Thực ra rất xa, nhưng do buổi trưa Thẩm Lang có việc phải ra ngoài nên cho cô đi ké một đoạn. “May nhờ có xe hàng xóm đưa.”
“Hàng xóm?” Nghiêm Dịch lập tức nhạy cảm, “… người hồi sáng?”
Quan An Tĩnh khó hiểu hỏi: “Hả! Hồi sáng ở siêu thị, anh thấy em?”
Nam vương đại nhân tự đào hố nhảy, mua dây trói mình, quả thực hết thuốc chữa rồi! Muốn cứu vãn dĩ nhiên là chuyện không thể rồi: “A! Không… anh chỉ… vừa vặn… đi ngang qua…”
Nghiêm Dịch á khẩu, Quan An Tĩnh kết hợp với giọng điệu khác thường hồi sáng của anh, thoáng cái đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Ma hẹp hòi.
Nghiêm Dịch vẫn phí công giải thích: “Anh chỉ đoán, vừa rồi chẳng phải em nói… em… em cười gì vậy?”
“Ha ha —” Quan An Tĩnh nhịn cười quá cực khổ rồi! Bị Nghiêm Dịch hỏi thì hoàn toàn mất kiểm soát, dứt khoát cười run vai “ha ha ha” — rõ ràng nhìn thấy cô, rõ ràng đang ghen, còn mạnh miệng nói không…
“Không có… không có gì…” Quan An Tĩnh vừa nói vừa cười.
Anh không tin! Không có gì mà lại cười vui như thế?!
“Ha ha ha… Thẩm Lang, anh Thẩm Lang trưa nay đi đón bạn gái về nhà ăn cơm… ha ha ha… anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghiêm Dịch “bùm” một tiếng đỏ mặt. Thực sự hết cứu, vốn làm ra chuyện ghen tuông như thế này đã rất không “Nghiêm Dịch”, bây giờ sự thực chứng minh chỉ tại anh quá nhạy cảm thôi…
“Anh không nghĩ nhiều.” Ai đó vô sỉ phản bác, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, “Chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi…”
Câu nói đó thực sự chẳng có chút sức lực nào…
Quan An Tĩnh cũng cười gần xong, khi cô ngước đầu nhìn người trước mắt, cảm giác hạnh phúc chốc chốc nảy sinh.
Lúc nay, cô thực sự rất cám ơn thần phật đã đưa Nghiêm Dịch tới bên cạnh của mình. Tuy cô không ưu tú, không hoàn mỹ, nhưng có tình yêu 100% của Nghiêm Dịch, cô cảm thấy như vậy đủ rồi, thậm chí còn hơn cả đủ. Cô hồi trước có lẽ chưa bao giờ chủ động tranh thủ cảm giác hạnh phúc này, nhưng từ nay về sau, cô quyết định, nhất định phải dốc hết sức để nắm chặt lấy anh, bảo vệ anh.
Nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lấy hết dũng khí bước tới trước, hai tay ôm hông Nghiêm Dịch, sau đó nhẹ nhàng dựa vào lòng anh. Cái ôm quen thuộc ấm áp này, đã lâu rồi không cảm nhận được.
“Đừng lo.” Quan An Tĩnh dịu dàng nói, “Anh không biết đó thôi, mấy ngày này, em phải liều mạng phân tán sự chú ý của mình mới có thể thôi không nhớ về anh…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook