Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai
-
Chương 26
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tĩnh cố kìm nén: "Anh hai, như vậy đối với mẹ có thể hay không không tốt à?! Mẹ biết có thể đánh chúng ta hay không?!"
An Bình cắn răng: "Chúng ta không nói, không ai biết. . . . . ."
". . . . . ." An Tĩnh im lặng lần nữa.
Bên kia phát tới một chữ: mạnh.
Tâm tình An Bình nhất thời khó chịu trở lại: Dạ Thập Tam, ngươi xem cha mẹ ta lõa thể, vui hay không vui? !
Giọng nói rất âm trầm.
Dạ Thập Tam run lên: không dám, Trữ Trữ đại nhân, tiểu nhân đã sớm xóa bỏ tất cả các phần khác rồi, ngoại trừ phần mới vừa gửi tới cho cậu, chỗ này ta không có giữ bất cứ phần nào, xin chổng vó lên trời bảo đảm!!
An Bình: tốt nhất là như vậy!!
Dạ Thập Tam: . . . . . .
An Bình mà nổi lên bão tố đến lúc đáp trả là rất kinh khủng khiếp, không chọc thì tốt hơn.
Hắn tốt bụng nhắc nhở: cũng đừng làm cho những thứ này bị tra ra a, cha cậu rất mạnh đó, còn có mẹ cậu nữa nha, ừ, vạn không cẩn thận bị cô ấy nhìn thấy. . . . . .
An Bình: . . . . . .
Cậu không lo lắng cái này, chỉ sợ tác hợp không được cha mẹ, dù sao lòng người là thứ khó khăn nắm chặt nhất.
Hai tiểu bảo bối tâm ý tương thông, trong lúc bất chợt có chút phiền muộn. Chỉ mong thời điểm tất cả chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đều như tính toán ban đầu là tốt rồi, cũng chỉ mong bọn họ biết tất cả, hiểu rõ nổi khổ tâm của anh em cậu, không nên tức giận.
Nhớ tới đứa bé Trình Khả Khả đó, trong lòng hâm mộ cùng ghen ghét, bọn họ. . . . . . Thật ra thì rất muốn cùng mẹ cùng cha ở bên nhau. . . . . .
Chỉ là, không thể cưỡng cầu. Thuận theo tự nhiên a. Lòng có chút chua xót ~~
Biểu tình Trình Quân Hạo rất dữ tợn, hung hăng vặn vẹo.
Anh cười lạnh một tiếng, nhắm lại hai mắt tỉnh táo hai giây, tay vùng vẫy, sợi dây đứt rời, hoàn toàn thay đổi. Trình Quân Hạo từ trên giường nhảy xuống, quần áo xốc xếch liền kéo cửa ra chạy đến gọi hộ vệ.
Bọn cận vệ giật mình : "Nhị thiếu. . . . . ."
Trình Quân Hạo sắc mặt âm trầm : "Người phụ nữ vừa rồi đâu?!"
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cái gì phụ nữ ? !
"Đi tìm. . . . . ." Trình Quân Hạo muốn nổi điên, đuổi bọn cận vệ đi tìm một hồi lâu, nơi nào cũng không thấy bóng người? Người phụ nữ kia đã sớm chạy không thấy rồi.
Trình Quân Hạo lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn một trận như thế, trong lòng giận dữ, một cú điện thoại gọi trợ lý Văn đang xử lý công việc ở bên ngoài kêu trở về.
Văn nghe Trình Quân Hạo nói sự việc này, cũng có chút kinh ngạc, thậm chí có thể người không biết quỷ không hay tránh né hộ vệ cùng camera tiến vào căn phòng ngủ này?!
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nổi lên tức giận : "Anh hai, anh không có bị thương chứ, có thể là bọn họ phái sát thủ tới hay không? !"
An Bình cắn răng: "Chúng ta không nói, không ai biết. . . . . ."
". . . . . ." An Tĩnh im lặng lần nữa.
Bên kia phát tới một chữ: mạnh.
Tâm tình An Bình nhất thời khó chịu trở lại: Dạ Thập Tam, ngươi xem cha mẹ ta lõa thể, vui hay không vui? !
Giọng nói rất âm trầm.
Dạ Thập Tam run lên: không dám, Trữ Trữ đại nhân, tiểu nhân đã sớm xóa bỏ tất cả các phần khác rồi, ngoại trừ phần mới vừa gửi tới cho cậu, chỗ này ta không có giữ bất cứ phần nào, xin chổng vó lên trời bảo đảm!!
An Bình: tốt nhất là như vậy!!
Dạ Thập Tam: . . . . . .
An Bình mà nổi lên bão tố đến lúc đáp trả là rất kinh khủng khiếp, không chọc thì tốt hơn.
Hắn tốt bụng nhắc nhở: cũng đừng làm cho những thứ này bị tra ra a, cha cậu rất mạnh đó, còn có mẹ cậu nữa nha, ừ, vạn không cẩn thận bị cô ấy nhìn thấy. . . . . .
An Bình: . . . . . .
Cậu không lo lắng cái này, chỉ sợ tác hợp không được cha mẹ, dù sao lòng người là thứ khó khăn nắm chặt nhất.
Hai tiểu bảo bối tâm ý tương thông, trong lúc bất chợt có chút phiền muộn. Chỉ mong thời điểm tất cả chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đều như tính toán ban đầu là tốt rồi, cũng chỉ mong bọn họ biết tất cả, hiểu rõ nổi khổ tâm của anh em cậu, không nên tức giận.
Nhớ tới đứa bé Trình Khả Khả đó, trong lòng hâm mộ cùng ghen ghét, bọn họ. . . . . . Thật ra thì rất muốn cùng mẹ cùng cha ở bên nhau. . . . . .
Chỉ là, không thể cưỡng cầu. Thuận theo tự nhiên a. Lòng có chút chua xót ~~
Biểu tình Trình Quân Hạo rất dữ tợn, hung hăng vặn vẹo.
Anh cười lạnh một tiếng, nhắm lại hai mắt tỉnh táo hai giây, tay vùng vẫy, sợi dây đứt rời, hoàn toàn thay đổi. Trình Quân Hạo từ trên giường nhảy xuống, quần áo xốc xếch liền kéo cửa ra chạy đến gọi hộ vệ.
Bọn cận vệ giật mình : "Nhị thiếu. . . . . ."
Trình Quân Hạo sắc mặt âm trầm : "Người phụ nữ vừa rồi đâu?!"
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cái gì phụ nữ ? !
"Đi tìm. . . . . ." Trình Quân Hạo muốn nổi điên, đuổi bọn cận vệ đi tìm một hồi lâu, nơi nào cũng không thấy bóng người? Người phụ nữ kia đã sớm chạy không thấy rồi.
Trình Quân Hạo lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn một trận như thế, trong lòng giận dữ, một cú điện thoại gọi trợ lý Văn đang xử lý công việc ở bên ngoài kêu trở về.
Văn nghe Trình Quân Hạo nói sự việc này, cũng có chút kinh ngạc, thậm chí có thể người không biết quỷ không hay tránh né hộ vệ cùng camera tiến vào căn phòng ngủ này?!
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nổi lên tức giận : "Anh hai, anh không có bị thương chứ, có thể là bọn họ phái sát thủ tới hay không? !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook