Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Chương 74: Cô ấy là cô dâu của tôi

Không bao lâu, khi Thẩm Dương Kỳ với Lôi Khiếu Thiên quay lại thì đám người Nick mới phát hiện sự mệt mỏi trong mắt Lôi Khiếu Thiên.

- Bên phía Ngân nguyệt có động thái gì không?

- Ngân Nguyệt đã giữ Karl Bunol. Bây giờ một vài thế lực đang ngấp nghé tới miếng thịt người này, đều đuổi theo tới Las Vegas!…

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, không nói hai lời tới cửa chính, mọi người vội đi theo! Từ lúc Lôi Khiếu Thiên và Thẩm Dương Kỳ đi xuống thì Nick đã lên lầu chuẩn bị đồ đạc, chốc sau phòng khách lại trở nên yên ắng!

Nói tới Đường Kiến Tâm, sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ mới phát hiện súng của mình còn trong phòng người nào đó, nhíu chặt mày. Đây là một căn biệt thự tư nhân, cho dù cô muốn dựa vào đôi chân mình thì cũng chả có sức. Quan trọng hơn là thân thể cô không cầm cự nổi!

Cho nên cô rất sáng suốt tìm một nơi để ẩn núp, yên lặng chờ đợi! Đang nghĩ chờ khi vết thương bên trong tốt hơn chút sẽ đi, không ngờ là thấy đám người Lôi Khiếu Thiên lên xe, tiếp đó là hàng xe sang trọng kiêu ngạo đi theo sau, có vẻ rất vội vàng!

Đường Kiến Tâm nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng, chớp mắt lẻn vào biệt thự. Thật tốt quá, vừa rồi cô đánh giá sơ qua thì thấy có tổng cộng ba mươi mấy người, vậy thì lúc này là lúc mà phòng vệ trong biệt thự ở trạng thái yếu nhất. Quyết định rồi liền leo lên tầng hai, đi vào cửa sổ lúc nãy, đứng cách chiếc giường lớn cách đó không xa. Bỗng một mùi là lạ kéo tới khiến cô nhướng mày, lúc mà ý thức được đó là mùi gì thì gò má đỏ hồng. Đường Kiến Tâm hòa hoãn lại, đảo qua từng xó xỉnh trong phòng, không thấy được thứ mình tìm kiếm thì có chút tức giận!

Cái tên chết tiệt!

Khẩu lục bạc là công cụ giết người không rời tay cô, đó là thứ để cô kiếm sống, bây giờ cô lại mất nó, vậy thì có gì khác khi mất cả hai tay đâu?

Nghĩ lại từng việc làm từng hành động của người đàn ông đó, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh!

Đó là điềm báo cô tức giận!

Khi mà Đường Kiến Tâm còn đang ngây người thì bên ngoài phòng cách đó không xa vang lên tiếng bước chân thanh thúy. Đường Kiến Tâm nhanh chóng trở lại bình thường, lắc mình tới cửa phòng, mới phát hiện chủ nhân gian phòng đi quá gấp cho nên đã quên đóng cửa!

- Ài, thật là đáng tiếc, lần này đại ca đi thành phố cờ bạc Las Vegas lại để lại hai anh em chúng ta trông coi biệt thự, thật không cam lòng mà!

- Chú cũng đừng có không cam lòng ở đây. Lần này là từ miệng của đương gia Nguyệt bang, đại ca tới đó kiểu gì hai bang cũng không được yên bình đâu. Tôi ngược lại cho rằng anh em chúng ta ở lại trông coi biệt thự là an toàn nhất!

- Xì, tôi thà theo đại ca xông pha cũng không muốn trốn ở cái chỗ này. Có cái gì tốt đâu chứ? Địa bàn của Ngục Thiên Minh, ai ăn gan báo mà dám đi vào?

- Cấp trên bảo chúng ta ở lại tự nhiên là có dụng ý, nhỡ chẳng may chúng ta ở đây mà lại lập được công lớn ấy chứ!

- Nằm mơ hả cưng, ở đây mà lập được công khỉ gì!

- Ha ha, đùa với chú chút cho vui ấy mà. Đi thôi, kia là phòng đại ca rồi, không thể vào được, lên lầu ba xem thôi!

- ...

Sắc mặt Đường Kiến Tâm có phần khó coi, những hình ảnh liên tiếp thoáng qua trong đầu, gương mặt băng hàn càng trở nên thâm trầm. Bọn họ nói, đại ca của bọn họ đã tới thành phố cờ bạc Las Vegas, căn phòng này là của đại ca, bất kì ai cũng không được vào...

Đi lúc sáng sớm, người đạp cửa phòng vào gọi đại ca!

Anh ta là lão đại của Ngục Thiên Minh?

Chính là anh ta?

Vì sao?

Trái tim nhói lên thật đau đớn!

Đường Kiến Tâm không hiểu cảm xúc lúc này trong lòng mình, không hoàn toàn là ngũ vị thế nhưng cô cảm giác rất rõ hận ý mãnh liệt đang dâng lên cuồn cuộn, đúng vậy, là hận ý! Chợt có cảm giác cả người như bị rút sạch khiến cô phải tựa vào tường.

Những hình ảnh tối qua quay lại, anh nói anh là Lôi Khiếu Thiên, anh nói cả đời phải nhớ anh, anh gọi cô là tiểu Tâm Nhi, anh rốt cuộc có được em...

Trở nên thông suốt rồi, Đường Kiến Tâm siết chặt tay lại, sát khí thịnh nộ hiện lên trong mắt!

Một cơn gió lướt qua, góc màn cửa sổ bay lên, trong phòng đã không còn bóng người!

Trong một căn phòng VIP xa hoa tại thành phố cờ bạc Las Vegas, trên chiếc bàn tròn dài, ngồi tại hai đầu là Ngân Nguyệt - đương gia của Nguyệt bang và Lôi Khiếu Thiên - lão đại Ngục Thiên Minh. Hai bên trái phải có năm vị trí khác đã đầy người!

Sau lưng các vị lão đại đều đi theo nhiều hoặc ít những người đáng tin cậy! Một vòng người vây quanh cái bàn thật quái dị, trong lúc nhất thời bầu không khí có phần kỳ lạ!

- Lôi lão đại, mệnh cũng cứng nhỉ, thế mà lại nổ không chết. Anh nên tới chùa Nam Phổ Đà thắp hương khấn phật, cảm tạ thần linh đã phù hộ đi!

Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng trả lời.

- Việc này không nhọc Nguyệt đương gia phí tâm, cầu thần bái phật tôi cảm thấy anh cần hơn tôi nhiều đấy!

Ngân Nguyệt đối diện cười cong môi.

- Ha ha! Lôi lão đại thật thích nói giỡn. Cũng phải, ai mà không biết uy danh của Lôi lão đại đâu, tôi đây quan tâm vô ích rồi!

Nick, Thẩm Dương Kỳ cười như không cười nhìn Ngân Nguyệt. Đại ca mà biết nói giỡn thì đúng là mặt trời mọc đằng tây!

- Nguyệt đương gia quá khen rồi!

Ngân Nguyệt bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm, Lôi Khiếu Thiên không phải là người giữ lời như vàng hay sao? Hôm nay là thế nào vậy? Uống lộn thuốc hả? Anh hỏi một câu mà anh ta cũng đáp lại một câu?…

- Nguyệt lão đại, Lôi lão đại, chúng tôi tới đây là vì chuyện địa bàn của gia đình Bunol, hai vị có thể bắt đầu chưa?

Người lên tiếng là người ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên vẫn ngồi yên bất động, mà Ngân Nguyệt lại khác, cặp mắt yêu nghiệt đảo qua người vừa lên tiếng, trông có vể uy vũ đấy, chẳng qua tên này nhìn thế nào cũng không quen mặt?

Nhấc tay lơ đãng ra hiệu, sau khi người áo lam tiến lên nói gì đó vào tai Ngân Nguyệt rồi lại quay về chỗ cũ, mặt không đổi sắc! Ngân Nguyệt thưởng thức những ngón tay mình.

- Hóa ra là tân đương gia của Tam Khẩu Tổ nổi danh Châu Á!

- Không dám nhận, tôi chỉ là tới góp vui mà thôi!

Ngân Nguyệt và Lôi Khiếu Thiên liếc nhau, ánh mắt càng sâu sắc, đảo qua mười người ngồi nghiêm chỉnh, lơ đãng gõ tay phải, mới lên tiếng:

- Nếu mọi người đều vội vã đến thế, vậy bắt đầu đi!

Vừa dứt lời thì cánh cửa mở ra, từ ngoài đi vào ba cô gái ăn mặc rất gợi cảm, trên tay cầm đủ loại bài, ánh mắt ai cũng dồn tới ba vị mỹ nữ, mãi tới khi họ tới bên cạnh!

- Nguyệt đương gia, đã chuẩn bị xong! - Cô gái xinh đẹp dẫn đầu tới cạnh Ngân Nguyệt cung kính nói!

Ngân Nguyệt gật đầu, phất tay để vị mỹ nữ kia đứng bên cạnh:

- Lần này chuyện liên quan tới địa bàn gia tộc Bunol, mọi người đang ngồi đây đều rất rõ ràng. Gia tộc Bunol là một miếng thịt lớn phù hợp để đánh vào thị trường Trung quốc. Lần này tôi công khai đặt chuyện này lên bàn, muốn để mọi người ở đây làm chứng, mặc kệ ai giành được phần thưởng lớn này thì người bên phía những bang khác đều phải rút khỏi chuyện này. Nếu có ai mà không tuân quy củ thì Nguyệt Bang tôi sẽ không để yên!

- Nguyệt lão đại nói phải lắm. Chúng tôi đều tuân thủ lần đánh cuộc này! - Các vị lão đại mỗi bên đều là những nhân vật anh dũng, rất quả quyết ứng ước!

- Tốt lắm! - Mâu quang sắc bén của Ngân Nguyệt sau khi lướt qua từng người thì hài lòng gật đầu.

- Lôi lão đại?

- Tôi không có ý kiến!

Nụ cười của Ngân Nguyệt càng đậm hơn, nói thẳng quy củ cuộc chơi lần này.

- Những trò kia quá mức tốn thời gian, cho nên chúng ta chơi lớn nhỏ đi. Ở đây có ba cục xúc xắc, điểm ai nhỏ nhất thì người đó thắng! Có ai có ý kiến gì không?

Lôi Khiếu Thiên thật khinh bỉ tên này, bây giờ anh ta là lão đại, anh ta nói chơi trò này thì ai dám có ý kiến? Nick, Thẩm Dương Kỳ cùng mấy người đứng sau anh cũng thầm giơ ngón giữa khinh bỉ anh ta!

Ngân Nguyệt nhìn khắp một vòng.

- Nếu không ai có ý kiến thì chúng ta bắt đầu thôi!

Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh ta nhận được sự nhắc nhở liền gật đầu tới giữa bàn.

Hai vị mỹ nữ khác thì người cầm theo xúc xắc người cầm bát thủy tinh đi theo.

- Nếu vừa rồi là do Tam Khẩu Tổ đương gia lên tiếng, vậy bắt đầu từ anh ta đi!

Ba vị mỹ nữ nhận được lời từ Ngân Nguyệt liền đi tới mục tiêu.

- Tiên sinh, có cần phải kiểm tra xúc xắc không?

Người đó cũng rất thẳng thắn.

- Không cần!

Ba người gật đầu, mở hộp thả xúc xắc vào bát, đặt tới trước mặt anh ta, sau đó lui lại phía sau chờ!

Kết quả là những vị lão đại khác đều nhìn vào Tam Khẩu Tổ đương gia, anh ta cầm lấy xúc xắc ném vào trong bát. Tiếng xúc xắc nhảy nhót trong bát kêu lên leng keng, sau mấy vòng thì dừng lại, hai ba một bốn, tổng cộng mười điểm! Điểm đó cũng không tính là quá lớn mà cũng không nhỏ, Tam Khẩu Tổ đương gia lén hít một hơi!

Tiếp đó chuyển bát thủy tinh sang vị đại ca ngồi bên phải anh ta... Tiếng xúc xắc lại vang lên, Ngân Nguyệt và Lôi Khiếu Thiên trao đổi ánh mắt, đại khái chỉ có mình bọn họ là biết được nội dung chuyện này!

Khi tới phiên Ngân Nguyệt, anh ta nháy mắt, rất cẩn thận cầm xúc xúc đặt lên miệng thổi một hơi, đọc khấn.

- Thần à, người nhất định phải phù hộ Ngân Nguyệt thắng được phần thưởng này đấy...

Lôi Khiếu Thiên mặt không thay đổi nhìn thủ thế của anh ta, hừ lạnh. Vừa rồi anh từ trong mắt Ngân Nguyệt nhận được một tin tức, đó chính là người đứng phía sau Karl Bunol không đơn giản, anh ta muốn liên minh!

Điều này làm cho anh trầm tư, rốt cuộc ai mà có thể khiến Nguyệt Bang đương gia phải cầu cứu, à thì, anh cho là ánh mắt vừa rồi kia như đang cầu cứu anh vậy!

- Leng keng!

Tiếng nhưng viên xúc xắc đập lên bát thủy tinh khiến anh lấy lại tâm tư.

- Ha ha, thật là xấu hổ quá, không ngờ vận may hôm nay tốt như vậy, ba điểm! Lúc này thật sự là Thần phù hộ! Lôi lão đại, Ngân Nguyệt thật sự nên cám ơn kiến nghị vừa rồi của anh.

- Hì hì, tôi thật bội phục anh ta, lí do này mà cũng nói được. Nick, tên này lúc nào lại trở nên mê tín như thế? - Thẩm Dương Kỳ ôm ngực nghiêng đầu sang Nick, nhỏ giọng nói thầm! Phó Hạnh Lương đừng bên phải Thẩm Dương Kỳ, liếc anh ta một cái, mặt không chút thay đổi!…

Lôi Khiếu Thiên cũng sửng sốt, cảm thấy Ngân Nguyệt hôm nay dường như không quá bình thường, lông mày nhíu lại, mâu quang nhìn về anh ta có phần thâm thúy!

Không đoán ra! Nick nhún vai, cũng nhỏ giọng đáp lại Thẩm Dương Kỳ.

- Anh ta đang che giấu. Ai biết anh ta đang có chủ ý gì được!

Thẩm Dương Kỳ gật đầu, quay đầu lại đứng ngay ngắn, bất động thanh sắc tiếp tục xem!

Mà Ngân Nguyệt phía đối diện cũng cười đắc ý xong thì có thâm ý khác nhìn Lôi Khiếu Thiên, chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi ngay, chuyển bát thủy tinh cho người bên cạnh, tiếp tục ngắm nghía ngón tay mình, thái độ như xem trò vui!

Những năm gần đây, Lôi Khiếu Thiên vẫn luôn nhìn không thấu Ngân Nguyệt. Anh ta bề ngoài giống như rất thích đối nghịch với Ngục Thiên Minh của anh. Thế nhưng, đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối, thật sự thì giữa hai bang chỉ xung đột một hai lần, hơn nữa còn là những việc không quan trọng, chẳng qua anh không hiểu sao anh ta phải làm vậy?

Giống như là mọi chuyện liên quan tới Ngục Thiên Minh anh ta đều thích chen một chân vào, nhưng chỉ là thái độ xem trò vui. Trảm có nói rằng anh ta chắc là quá rảnh, trước đây anh cũng không để ý lí do này, cảm thấy không ai nhàm chán tới mức chuyện gì cũng làm, thế nhưng bây giờ Lôi Khiếu Thiên lại có chút không xác định được. Anh cảm thấy anh ta thật sự quá rảnh rỗi!

Vòng này cũng rất nhanh thì đến phiên Lôi Khiếu Thiên, anh là người cuối cùng. Lôi Khiếu Thiên vẫn lạnh lùng nhìn người cách đó không xa, còn chưa cầm lên thì liền nghe được những tiếng than vãn bởi bọn họ đều lớn hơn Ngân Nguyệt, đều là người đào thải, bây giờ chỉ còn lại có Lôi Khiếu Thiên!

Nick, Thẩm Dương Kỳ đều khẩn trương nhìn lão đại nhà mình, có hơi lo lắng. Đương nhiên, tư tưởng thất bại này bọn họ không thể có. Ở Ngục Thiên Minh, mặc kệ là chuyện gì thì đều phải tin tưởng vào đại ca. Thế nhưng Nick, Thẩm Dương Kỳ rất khó khăn nuốt nước miếng, đây không phải thời điểm bình thường, đây là đánh bạc nha. Đại ca cho tới giờ còn chưa từng tiếp xúc với thứ đồ chơi này đâu!

Đây chính là vấn đề liên quan tới sự phát triển của Ngục Thiên Minh đó!

Lôi Khiếu Thiên nghe được hai tiếng ừng ực thật lớn kia mà mặt cũng lạnh, quay lại quét qua bọn họ, sau đó quay đầu về thì vẫn lạnh như băng. Cầm lấy ba cục xúc xắc thì chợt nghe được Ngân Nguyệt ở phía đối diện nói.

- Lôi lão đại, anh phải thật nghiêm túc. Tốt nhất là học theo tôi thổi lên xúc xắc khí may, nói không chừng Thần cũng sẽ phù hộ cho anh đấy!

Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại, thả luôn ba cục xúc xắc xuống giống như là đồ vứt đi vậy. Nick, Thẩm Dương Kỳ che mặt, đại ca, anh có cần tùy ý đến mức vậy không hả!

Đó cũng đâu phải đồ vứt đi đâu, đó là miếng thịt béo bở đó!

Những cục xúc xắc va đập trong bát thủy tinh, cục thứ nhất quay mấy vòng thì dừng lại, là một. Tiếp đó cục thứ hai đụng phải cục thứ nhất cũng dừng lại, là một. Nick, Thẩm Dương Kỳ khẩn trương nhìn bát thủy tinh. Phó Hạnh Lương liếc qua hai tên không có tiền đồ này chê bai!

Thật sự là mất mặt quá mà! Đại ca cũng không vội, hai đứng chúng nó vội cái rắm à!

Song anh cũng tò mò nhìn vào cục xúc xắc cuối cùng, khi nó quay tới vòng thứ n rốt cuộc cũng chịu dừng lại. Bất chợt cửa ghế lô bị người bên ngoài đá văng ra, vang lên một tiếng thật lớn!

Trong lúc nhất thời, mọi người đồng loạt nhìn về cửa, Hướng Diệp Lân thở hổn hển chạy vào, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mọi người, vô cùng khẩn cấp chạy tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, hét lên.

- Đại ca, không xong!…

Lôi Khiếu Thiên cảm thấy mấy người bọn họ sống mấy năm này quá thoải mái nên đều mất hết quy củ, trường hợp nào cũng có thể làm càn, gương mặt lập tức trầm xuống. Hướng Diệp Lân chạy vội tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, cúi xuống lẩm bẩm mấy câu vào tai anh, mồ hôi trên trán rơi xuống trên vai Lôi Khiếu Thiên rồi biến mất.

Tất cả mọi người cảm thấy nghi hoặc, ngay cả Ngân Nguyệt cũng khẽ cau mày, trong đầu hiện lên dấu hỏi.

- Cạch. - Cục xúc xắc cuối cùng dừng lại vang lên tiếng động trong thời khắc quỷ dị này thật chói tai. Cùng với đó Lôi Khiếu Thiên bất chợt đứng dậy, không để ý tới Hướng Diệp Lân còn chưa nói xong đi thẳng ra cửa, rất là vội vàng!

Phó Hạnh Lương không kịp hỏi Hướng Diệp Lân chuyện gì xảy ra liền đuổi theo Lôi Khiếu Thiên. Nick giữ lấy Hướng Diệp Lân, lo lắng hỏi:

- Anh Diệp, chuyện gì thế?

Hướng Diệp Lân lau mồ hôi rịn trên trán, mặt đỏ lên, đó là do chạy quá nhanh gây ra.

- Không có việc gì!

Nick cau mày, rõ ràng là không tin được lời anh ta, định đi theo ra ngoài thì nghe thấy được giọng nói hưng phấn của Thẩm Dương Kỳ.

- Ha ha, thật tốt quá, đại ca cũng ném ra ba điểm! - Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn không thèm để ý anh họ anh ta chịu phải kích thích gì mà chạy còn nhanh hơn thỏ. Thế nhưng thứ trên bàn anh ta cũng không thể không để ý nha, đây chính là miếng thịt béo đó, cho nên anh ta cũng không thèm nhìn Lôi Khiếu Thiên mà chỉ chăm chăm vào cái bát thủy tinh!

Bước chân Nick lảo đảo, nhìn lại bát thủy tinh, ba điểm đỏ kia thật rất lớn, vô cùng vui mừng, đương nhiên anh ta cũng không quên bóng lưng bỏ đi vừa rồi của đại ca, vội bỏ lại Thẩm Dương Kỳ cùng Hướng Diệp Lân đuổi theo!

Mà phía Lôi Khiếu Thiên, sắc mặt anh có phần vui mừng, có phần bất ngờ, càng nhiều hơn là lo âu. Diệp vừa nói với anh, Đường Kiến Tâm đuổi theo tới đây, lúc ở tầng hai đột nhiên hôn mê bất tỉnh, được cậu ta ôm vào xe!

Lôi Khiếu Thiên chưa kịp nghe Hướng Diệp Lân nói xong thì đã vội chạy ra ngoài. Anh không biết sao cô lại ngất xỉu, mà Diệp lại đúng lúc ở đấy! Những điều đó anh chưa kịp hỏi, vừa nghĩ tới việc cô ngất đi, đang ở trên xe cậu ta, lòng anh liền rối loạn cả lên!

Chỉ muốn được gặp cô thật nhanh mà thôi!

Tới hầm để xe cũng chỉ là chuyện mấy phút, thế nhưng Lôi Khiếu Thiên lại cảm thấy khoảng thời gian ấy quá lâu, rất là dài, nhìn từng con số nhảy xuống cảm thấy đặc biệt chói mắt. Khi cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, tâm tình anh không có cảm giác buông lỏng mà ngược lại càng khẩn trương. Song khi anh thấy được người đang nằm yên lặng trong xe, anh mới cảm thấy nhịp tim của mình trở lại bình thường. Lôi Khiếu Thiên cúi người ngồi vào xe, lẳng lặng nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Sắc mặt cô tái nhợt, mày nhíu lại, môi tím bầm, rất là không ổn chút nào!

Lôi Khiếu Thiên vừa ổn định lại tâm tình thì nó lại khẩn trương, vội sờ trán cô, thật là nóng, có phần luống cuống, vỗ nhẹ má cô.

- Tâm Nhi, Tâm Nhi em tỉnh lại đi?

Nhưng Đường Kiến Tâm đã sớm mất đi cảm giác, cả người như bị gai đâm, đau đớn khắp nơi, Lôi Khiếu Thiên gọi mấy phút mà cô không có phản ứng.

- Tâm Nhi, đừng ngủ, tỉnh lại đi!

-... Đau!

Lôi Khiếu Thiên cả kinh, giọng cô rất nhỏ, có thể nói là căn bản không ra tiếng, anh chỉ nhìn chằm chằm vào khẩu hình ở môi cô để phán đoán. Lôi Khiếu Thiên đau lòng ôm lấy Đường Kiến Tâm.

- Không đau, Tâm Nhi, không đau. Ngoan nào, anh Khiếu Thiên ở bên cạnh em đây!

Lúc mà Phó Hạnh Lương xuống thì thấy Lôi Khiếu Thiên đang ôm lấy Đường Kiến Tâm, còn chưa kịp đặt câu hỏi thì thấy sắc mặt cô không bình thường, mới thốt lên.

- Đại ca, cô ấy dường như bị thương không nhẹ?

- Kéo Nick xuống đây mau! - Lôi Khiếu Thiên quay lại hét lên với anh ta, sau khi quay lại thì dịu dàng nói với Đường Kiến Tâm!

Phó Hạnh Lương gật đầu chạy đi, anh ta cũng biết lúc này đại ca không bình thường. Ân oán của cô gái này với bọn họ có thể tạm thời để một bên, lời đại ca nói vẫn phải nghe, hơn nữa Ngục Thiên Minh bọn họ cũng không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!…

Nick vừa ra khỏi thang máy liền đụng phải Phó Hạnh Lương, còn chưa bắt chuyện thì bị một lực kéo thẳng đi, Nick bị ép phải đuổi theo.

- A, anh Lương, anh... anh đừng chạy nhanh thế! - Anh sắp theo không kịp rồi!

- Đại ca tìm mày đấy! - Phó Hạnh Lương cũng không quay lại, không vì lời Nick mà chậm lại!

Nick cũng nghiêm nghị lại, đại ca tìm anh ta vội vã vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Chỉ một phút, Nick, Phó Hạnh Lương liền chạy tới chỗ xe đậu, Lôi Khiếu Thiên thấy Nick thì hét lên.

- Mau xem cho cô ấy!

Nick gật đầu, sắc mặt đại ca không còn lạnh lùng nữa, chỉ có sự ngưng trọng, lập tức biết sự việc rất hệ trọng, vội vào trong xe mới phát hiện Đường Kiến Tâm.

- A, sao cô ấy lại ở đây?

Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn Nick, ý bảo anh ta đừng có nói nhảm nữa, cứu người quan trọng hơn! Nick không cần nhìn sắc mặt Đường Kiến Tâm cũng biết cô bị thương không nhẹ, hô hấp yếu ớt kia khiến anh nhướng mày, đây là trực giác của bác sĩ, cô ấy bị thương không phải nặng bình thường!

Cũng không dám chậm trễ, vội nắm lấy cổ tay cô để bắt mạch.

- Đại ca, cô ấy bị thương rất nặng. Khí quan nội tạng đều xuất hiện vấn đề, phải tới bệnh viện thôi! - Hoặc là quay về tổng bộ ở Italia, chỉ có ở đó anh mới có dụng cụ!

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, chạy ra ngồi xuống ghế lái, Phó Hạnh Lương cũng vội vàng lên xe. Chiếc xe như mũi tên lao vút đi.

- Sắc mặt cô ấy sao tái nhợt như vậy? - Lôi Khiếu Thiên nhìn gương mặt Đường Kiến Tâm qua gương chiếu hậu, có phần lo lắng!

- Sắc mặt tái nhợt là do cô ấy bị nội thương rất nặng, đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Hơn nữa sau khi bị thương không có chữa trị tốt, cho nên khi phát bệnh sắc mặt sẽ trắng bệch như tuyết, mà môi cô ấy cũng tím tái lại là...

Lôi Khiếu Thiên đem mâu quanh chuyển sang Nick, Nick có phần ngưng trọng.

- Trái tim cô ấy có vấn đề, chuyện đã không phải một hai năm. - Vừa rồi khi bắt mạch cho cô, mạch tượng cô ấy yếu đến nỗi gần như không thấy được nhịp đập trái tim, nói cách khác bệnh này cô ấy đã có từ nhỏ!

Ít nhất đã mười lăm năm trở lên!

Nick không có nói sai. Nội thương Đường Kiến Tâm có từ khi ở biệt thự Jian Ke, tiếp đó lại nhận một quyền của Lôi Khiếu Thiên khiến thương thế càng nghiêm trọng hơn, vốn nên phải điều trị tốt nhưng cô chỉ dùng thuốc giảm đau, mà những loại thuốc kia còn không có hiệu quả gì với nội thương. Tiếp tục nữa là cô lại lăn lộn một đêm trên giường cùng Lôi Khiếu Thiên, hôm sau vừa tỉnh đã đánh nhau, quan trọng hơn là cái lần đánh nhau với Hướng Diệp Lân. Cho dù thân thể cô có dũng mãnh hơn, sự nhẫn nại của cô có mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng có lúc ngã xuống!

Thêm vào đó là tâm ẩn (bệnh lý ở tim) của cô, đó là di chứng của mười tám năm về trước, thuốc dẫn còn trong tay Ám Hoàng, tâm ẩn này bao giờ cũng có thể phát tác, có khoảng cách nhất định. Lần này vốn chưa tới thời gian phát bệnh, cô không ngờ là nội thương khiến tâm ẩn của cô phát tác nhanh hơn mà bộc phát!

Mắt Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, anh vậy mà không biết tim cô có vấn đề! Vì thế mà người cứng cỏi chỉ muốn tự do như Tâm Nhi mới phải khuất phục làm thủ hạ Ám Hoàng. Thực sự khó mà tưởng tượng được quan hệ lợi ích trong đó. Mà tới tận bây giờ anh mới hiểu được. Lôi Khiếu Thiên có phần ảo não, tự trách mình sơ ý!

Ám Hoàng chết tiệt, lại dám dở trò sau lưng anh, hừ!

Phó Hạnh Lương cũng nhìn Đường Kiến Tâm. Lúc này cô thật sự yếu ớt như trang giấy, hơi chạm nhẹ liền đứt.

- Đại ca, cô ấy sao lại tới tận đây?

Theo lý thuyết lần này bọn họ tới đây đánh cuộc là việc tuyệt mật, Nguyệt lão đại cũng không hề bàn gì với Địch Long, người của Ám Hoàng không thể nào biết được tin này mới phải.

Lôi Khiếu Thiên nhìn Đường Kiến Tâm thật lâu.

- Việc cô ấy tới đây không có quan hệ gì với Ám Hoàng! - Cô ấy chỉ đuổi theo anh, mặc dù anh cũng không rõ lắm vì sao cô ấy biết anh ở Las Vegas!

Phó Hạnh Lương chớp mắt, nhìn ánh mắt đại ca, rất thông minh lựa chọn ngậm miệng lại. Nick vẫn đang đều đều bấm huyệt nhân trung cho Đường Kiến Tâm, chẳng qua đối phương vẫn trong tình trạng hôn mê!

- Đại ca, mau lên một chút! - Tình huống này thật sự không quá lạc quan!

Lôi Khiếu Thiên đạp chân ga hết cỡ, phi như bay trên đường, hoàn toàn không để ý đèn tín hiệu. Phó Hạnh Lương cố định người, than thở, đại ca à, tốc độ này chỉ sợ sẽ khiến xe cảnh sát đi theo mất!

Vừa mới âm thầm nói xong thì liền nghe được tiếng còi cảnh sát, nhất thời cảm thấy thất bại, mẹ nó, có cần đúng lúc vậy không!

Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng liếc xe cảnh sát phía sau, vẫn một bộ ai cản tôi thì sẽ chết lái xe tới bệnh viện thuộc Ngục Thiên Minh! Xe vừa dừng lại thì Lôi Khiếu Thiên đã đi xuống ôm Đường Kiến Tâm đi vào, Nick liên hệ với viện trưởng trước, mà Phó Hạnh Lương thì ở lại ứng phó với xe cảnh sát đi phía sau bọn họ!

Vị viện trưởng kia cũng biết nặng nhẹ, đại ca Ngục Thiên Minh chưa từng gặp nhưng vị tiểu thần y này ông ta đã gặp rồi, vội vàng đứng dậy chào đón, chỉ mấy phút sau Đường Kiến Tâm liền được đẩy tới phòng phẫu thuật!

Lôi Khiếu Thiên ngơ ngác nhìn cửa phòng phẫu thuật, mãi cho tới khi Phó Hạnh Lương xuất hiện ở phía sau anh, anh cũng không phát giác!

Phó Hạnh Lương nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, khóe miệng giật giật, lời đến miệng vẫn không phát ra. Một là, bây giờ không thích hợp. Hai là, thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của đại ca, phỏng chừng nói cũng không vào!

Chỉ là lần đầu tiên thấy đại ca bộc lộ ra dáng vẻ này, vẫn khó mà tin được, có cảm giác như sấm đánh liên tục. Đó là ai chứ, là đại ca của bọn họ đấy. Trong lòng bọn họ anh chính là tồn tại như thần, có thể bộc lộ ra dáng vẻ này sao? Có nói ra cũng chả ai tin được nha!

Đến bây giờ anh mới biết được, hóa ra đại ca cũng không phải thần, anh ấy cũng là người, cũng có thất tình lục dục, có tình yêu, có sự đau lòng, chỉ là bọn họ thường hay thấy bộ mặt lãnh khốc vô tình của đại ca nên đã sơ ý những điều này!

Đại ca không phải là không gần gũi phụ nữ, cũng không phải là không biết yêu, chỉ là vì người kia còn chưa xuất hiện!

- Đại ca, có Nick ở đây rồi, không có việc gì đâu! - Phó Hạnh Lương thật tình cảm thấy để anh an ủi đại ca thật khó khăn!

Mi tiệp (mày và mi) Lôi Khiếu Thiên giật giật, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích!…

Phó Hạnh Lương thở dài. Quên đi, nếu giờ ở trong phòng phẫu thuật là Kỳ, anh nghĩ, anh cũng không tốt hơn được đại ca bao nhiêu, có lẽ còn hỏng bét hơn nữa cũng nói không chừng!

Cho nên anh vẫn không dám chính diện đối mặt với tình cảm cậu ta, thầm nghĩ với mỹ danh bên ngoài thế kia, sẽ có một ngày cậu ta nghĩ thông suốt thì sẽ buông tay, đúng vậy, bây giờ căn bản cũng không cần đợi đến ngày đó nữa, cậu ta bây giờ không phải đã buông tay rồi ư?

Nhưng vì cái gì trái tim anh lại không cam lòng như thế!

Phó Hạnh Lương có chút xót xa, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chẳng qua cứ im lặng chờ đằng sau cùng Lôi Khiếu Thiên. Anh biết, chờ cùng một người khó chịu cỡ nào!

Cuối cùng, qua hai tiếng dài đằng đẵng, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên khẽ động, Nick cũng đi ra, tháo khẩu trang xuống, nghiêm túc đẩy Lôi Khiếu Thiên ra ngoài.

- Đại ca, anh bây giờ còn chưa đi thăm cô ấy được đâu!

Gương mặt Lôi Khiếu Thiên trầm xuống.

- Có ý gì!

Nick cau mày, đẩy Lôi Khiếu Thiên ra hành lang, kéo anh sang một bên để y tá phía sau đẩy Đường Kiến Tâm vào phòng bệnh, mới lên tiếng:

- Không có việc gì đâu, đừng lo lắng. Nội thương của cô ấy mặc dù nghiêm trọng nhưng còn chưa tới mức không cứu được. Chỉ là vấn đề về tim cô ấy em còn chưa tìm ra được nguyên nhân, anh bây giờ chưa thể tới gần cô ấy được. Những vi khuẩn bên ngoài sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của cô ấy, nhất là trong lúc cô ấy còn đang hôn mê. Đương nhiên, chờ khi cô ấy tỉnh lại, đại ca có thể vào thăm!

Mặc dù sắc mặt Lôi Khiếu Thiên không tốt, thế nhưng cũng không có kiên trì thêm. Phó Hạnh Lương cũng tiến tới nói.

- Đúng vậy, đại ca. Nếu Nick đã nói cô ấy không có vấn đề gì lớn nữa, vậy chúng ta có nên về sòng bạc trước không?

Dù sao bọn họ cứ vậy bỏ đi có phần thất lễ. Mặc dù đã có Kỳ và Diệp ở đó, nhưng nói thế nào thì lão đại Ngục Thiên Minh cũng là Lôi Khiếu Thiên!

CHƯƠNG 74.3:

- Không cần đâu, có Kỳ ở đó rồi!

Cậu ta có thể đại diện toàn quyền anh nói chuyện với Ngân Nguyệt. Mặc dù mấy năm nay cậu ta đều ở trong giới nghệ sĩ, thế nhưng, việc chính của cậu ta cũng không sa sút, điểm này anh vẫn tin tưởng cậu ta!

Thẩm Dương Kỳ mà biết anh họ đánh giá anh ta cao như vậy chắc sẽ ôm Lôi Khiếu Thiên quay một vòng đắc ý mất thôi!

Phó Hạnh Lương và Nick liếc nhau, đều có chút bất đắc dĩ, mâu quang nhìn về phòng bệnh, thở dài. Anh có cảm giác rất mãnh liệt rằng về sau đại ca cùng cô gái này còn có những rây mơ dễ má rất lâu. Nói cách khác, đại ca nhà mình muốn ôm mỹ nhân về còn phải chịu dằn vặt nhiều lắm!

Nghĩ đến sự dũng mãnh của cô gái này, anh âm thầm mặc niệm cho đại ca!

- Lương, cậu quay về báo với Kỳ, dưới tình huống nhất trí lợi ích đôi bên, cố gắng phối hợp với Ngân Nguyệt.

Lôi Khiếu Thiên bỗng nhiên lên tiếng khiến Nick, Phó Hạnh Lương đều tò mò nhìn anh.

- Nguyệt đương gia có động tác?

- Độc thủ sau màn quá xảo quyệt, Ngân Nguyệt không bắt được cái đuôi của hắn, mới bắt được Karl Bunol thôi!

Phó Hạnh Lương đã hiểu, nói cách khác đây chỉ là một màn biểu diễn, diễn cho người phía sau xem. Còn về quyền khống chế gia tộc Bunol đương nhiên không thể lấy việc đánh bạc tức cười này để quyết định được.

- Vâng, em lập tức đi!…

Lôi Khiếu Thiên gật đầu, rất nhiều chuyện Lương đều hiểu anh, chỉ nói một chút liền thông, đây cũng là lí do mà Phó Hạnh Lương ở bên anh thời gian lâu nhất. Anh thật sự cảm thấy khó câu thông với những người khác, điều đó khiến anh quá mệt mỏi!

Ngay cả Trảm cũng giống hệt, không có việc gì tuyệt đối sẽ không đi đoán sở thích của người khác, nếu cần cậu ta làm gì anh sẽ trực tiếp nói. Thế nhưng đó cũng chỉ là ở trước mặt anh, ở trước mặt người khác, bọn họ mỗi người một vẻ khác nhau, một câu người ta nói ba ý mới có thể hiểu!

Điều này khiến anh có phần khó chịu nhưng cũng bất đắc dĩ!

Nick cởi áo bờ-lu trắng xuống, đặt vào tay y tá để cô ấy cầm đi, tới cạnh Lôi Khiếu Thiên.

- Đại ca, cô ấy rốt cuộc là ai? Có đáng để anh vì cô ấy như vậy không?

Sau khi nói xong với Phó Hạnh Lương thì Lôi Khiếu Thiên đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào cô gái đang được truyền dịch bên trong!

Thấy gương mặt Đường Kiến Tâm không có chút huyết sắc nào, Lôi Khiếu Thiên liền trở nên dịu dàng.

- Cô ấy là cô dâu của tôi! - Cô dâu đã đợi mười tám năm!

Nick ngạc nhiên. Tuy rằng đã biết được từ trong miệng anh Kỳ, cô gái này là vợ tương lai của đại ca, thế nhưng khi chính miệng đại ca thừa nhận, anh vẫn có chút giật mình. Đây thật sự là đại ca lãnh khốc vô tình của anh sao? Ai mau nói cho anh biết, khuôn mặt dịu dàng của anh ấy lúc này thật hay giả đây?

Nick nhìn vào đôi mắt đầy nhu tình kia có phần thất thần, chờ sau khi phản ứng kịp mới rủa thầm, ây da, tên rùa nào dám nói đại ca anh là khối băng hả? Băng mà lại có nét mặt dịu dàng như nước kia được sao?

Song dám chắc là anh ta cũng quên mất là cái tên rùa nói câu ấy chính anh ta cũng có phần a!

- Đại ca, anh và cô ấy... À, chị dâu tương lại quen biết từ khi nào vậy?

Mười tám năm nay, anh cũng chưa từng phát hiện bên cạnh đại ca có một nhân vật như thế nha. Đương nhiên rồi, ngoại trừ những việc khi còn bé không nhớ ra!

Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng, rất hiển nhiên là nhớ tới cảnh tượng khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Khi đó anh ngã giống như một tượng đất, không, còn hơn cả tên ăn mày, cả người rách rưới, mặt đầy bùn, căn bản không nhìn ra nguyên dạng, nhưng khi đó tiểu Tâm Nhi lại sôi nổi chạy tới chỗ anh, cũng không hỏi anh từ đâu tới, cứ thế kéo anh tới nhà cô...

- Lúc tôi bảy tuổi!

Về sau, Lôi Khiếu Thiên vô số lần nghĩ lại ngày đó, rất hoài nghi chính sự hoạt bát ấy của tiểu Tâm Nhi đã tiến vào trái tim anh!

Nick trợn to hai mắt, bảy tuổi? Không phải chứ, đại ca, anh đã phát dục sớm vậy sao? Bảy tuổi mà cũng biết cái gì là tình yêu? Mẹ nó, là ai nói đại ca căn bản không có sắc dục, không có tình yêu hả!

- Vậy còn chị dâu? Chị ấy cũng bảy tuổi sao?

Lôi Khiếu Thiên liếc nhìn Nick cười, dễ nhận thấy là đang rất vui, Nick bị nhìn mà chả hiểu ra sao, đại ca vui vậy để làm gì? Anh ta vừa nói gì không đúng hả? Thoáng nghĩ lại, được rồi, anh vừa rồi rất tự nhiên gọi Đường Kiến Tâm là chị dâu, ây... Được rồi, anh ta phải thừa nhận, kỳ thực Đường Kiến Tâm miễn cưỡng có thể xứng với đại ca!

Mặc dù hai người đều là tảng băng!

- Ừ, khi đó cô ấy tết hai bím tóc đuôi sam, cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, tôi căn bản không kịp lên tiếng gọi cô ấy, ánh mặt trời rực rỡ kia cứ thế chạy đi, lúc đó với tôi, đó là...

Giọng nói trầm thấp của Lôi Khiếu Thiên như có sức hấp dẫn khiến Nick nghe đến nhập thần. Theo trí nhớ từ khi anh đi theo đại ca, anh thế mới biết, đại ca sao lại nhớ Đường Kiến Tâm suốt mười tám năm, vì sao đại ca lại chờ đợi cô ấy như vậy!

Anh không nhịn được thấy đau lòng cho đại ca vào thời điểm đó, Đường Kiến Tâm có tuổi thơ vui sướng, ngây thơ... Những thứ đó không phải là những thứ mà đại ca muốn sao? Nếu anh cũng gặp cảnh ngộ như đại ca, vậy thì, có lẽ, cô gái năm trên giường bệnh lúc này đã sớm đi vào tim anh, đó là điều không thể nghi ngờ!

Khi đó không có liên quan gì tới tình yêu, chỉ là một thứ tình cảm hồn nhiên trong sáng, chính tình cảm hồn nhiên trong sáng ấy, trong sự nhung nhớ suốt mười tám năm đã khiến anh phải có được nhiều hơn!

- Nếu đại ca đã tìm được cô ấy, vì sao không trực tiếp quen biết với cô ấy? - Hà cớ gì phải phí công sắp xếp trò chơi như vậy?

Lôi Khiếu Thiên lẳng lặng nhìn Đường Kiến Tâm, sự đau lòng ngập trong mắt. Vì sự tao ngộ của cô, cũng vì mình không thể bảo vệ được cô.

- Tôi muốn là cô ấy thích tôi, không chỉ là quen biết không thôi!

Quan trọng nhất là, cô ấy chán ghét ký ức trước kia, nhất là mười tám năm trước, khiến cho ba mẹ, những người thân của cô đều chết thảm trước mặt cô. Anh không muốn, cũng không muốn lần thứ hai vạch trần vết sẹo ấy của cô!

Nick cúi đầu, dường như đã hiểu.

- Thế nhưng, đại ca, anh không cảm thấy làm nhiều như vậy, nếu cô ấy không thích anh thì sao? Anh phải làm thế nào?…

Không thích sao? Lôi Khiếu Thiên thật đúng là chưa từng nghĩ về vấn đề này. Trong thế giới của anh chỉ cần chuyện mình muốn làm thì chưa bao giờ nói NO. Nhưng lúc này Nick lại nhắc nhở anh, anh phải mau để cô ấy thích anh mới được!

- Nick, làm sao cậu biết một người thích một người khác?

Nick buồn bực cười, đại ca, anh sao không trực tiếp hỏi em, làm thế nào mới biết Đường Kiến Tâm yêu anh?

- Ách... Mặc dù em chưa từng yêu đương gì, thế nhưng, Trung quốc không phải có câu rất hay thế này sao, "trong sách tự có báu vật", muốn biết thì phải tự mở sách ra, không được nữa thì trực tiếp hỏi Độ Nương thôi!

Lôi Khiếu Thiên nghi hoặc, đọc sách thì anh hiểu, thế nhưng.

- Độ Nương là ai?

Nick bật cười.

- Đại đại ca, anh không biết? Anh mà không biết Độ Nương là ai?

Lôi Khiếu Thiên mặt không thay đổi nhìn Nick, dường như đang nói tôi không biết Độ Nương là ai thì có gì kỳ quái!

Nick thu lại nụ cười, được rồi, coi như là bây giờ đang tâm sự với đại ca, anh cũng không thể cười tùy tiện vậy được. Thật không có lễ phép, Nick thầm phê phán mình một phen, sau khi ghi tội lặp đi lặp lại thì nghiêm trang đáp.

- Đại ca, Độ Nương là công cụ tìm kiếm của Baidu, mọi vấn đề gì mà anh muốn biết, chỉ cần nhập vấn đề của anh vào đó, anh có thể có ngay được đáp án. Thí dụ như, nhập vào trên đó tên đại ca sẽ nhảy ra những thông tin liên quan tới ba từ Lôi Khiếu Thiên!

Lôi Khiếu Thiên thu lại sự kinh ngạc trong mắt. Được rồi, anh thừa nhận anh kỳ thực rất ít khi dùng những thứ như máy tính. Máy tính, y thuật đều là phương diện Nick thành thạo. Hơn nữa, cũng là cao thủ hơn mấy người anh em khác. Quan trọng hơn là, khi anh cần tài liệu gì thì đều nói ra, việc tìm kiếm đều có bọn họ, cho nên anh chưa từng nghe thấy gì như Độ Nương cũng không thể trách anh!

Thật sự!

Nếu Nick nói với anh công cụ tìm kiếm của Baidu, anh sẽ biết ngay!

- Cậu nói, tiểu Tâm Nhi mà biết tôi chính là anh Khiếu Thiên của cô ấy, cô ấy liệu có kích động không?

Lôi Khiếu Thiên thu mắt lại, lẩm bẩm, Nick chớp mắt, bảo trì sự im lặng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương