Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
-
Chương 36: Cải tử hoàn sinh
Phó Hạnh Lương siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn vào phần yết hầu đang đỏ bừng của Hướng Diệp Lân rồi quát lên: “Thả cậu ta ra!”
Đường Kiến Tâm hừ lạnh, tăng thêm lực tay, sát khí tỏa ra từ người cô khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên cực kì quỷ dị: “Nói!”
Lưng của Phó Hạnh Lương bắt đầu chảy đầy mồ hôi, anh ta không thể bỏ mặc người anh em của mình như vậy được. Anh ta cần phải suy nghĩ biện pháp vẹn cả đôi bên nhưng không thể để đối phương có lợi hơn được.
- Anh có ba giây để suy nghĩ! – Đường Kiến Tâm nhìn chằm chằm Phó Hạnh Lương, đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mờ ám trong ánh mắt anh ta. Cô cười lạnh rồi bắt đầu đếm ngược: “Ba…”.
Phó Hạnh Lương đứng yên, mỗi câu nói của Đường Kiến Tâm khiến anh ta phải trầm lòng xuống… Hướng Diệp Lân nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, nếu chỉ vì anh ta mà để lộ bí mật thì có chết anh ta cũng không rửa sạch tội!
- Hai…
Những giọt mồ hôi trên trán Phó Hạnh Lương bắt đầu chảy nhỏ giọt xuống dưới mặt. Từ trước đến nay anh ta đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện chấn động lòng người như thế này. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi nhanh như lúc này, cảm giác chờ đợi cái chết như vậy cực kì khiếp đảm. Nếu là hai mươi năm trước, có người giống như hôm nay uy hiếp anh ta như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không hề chớp mắt hay do dự chút nào mà tự sinh tự diệt, càng kéo dài thời gian sẽ càng khiến sự việc phức tạp, chi bằng giải quyết sớm cho xong…
Nhưng hôm nay anh ta không làm được như vậy, người này đã không chỉ còn là người anh em bình thường của anh ta. Nếu phải lựa chọn thì anh ta tình nguyện mình là người nằm trong tay cô gái kia…
- Một…
Đường Kiến Tâm đếm xong, lập tức giơ tay lên, Phó Hạnh Lương sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy: “Đừng, dừng tay lại, tôi nói, tôi nói!”
Hướng Diệp Lân thấy Đường Kiến Tâm vung tay lên nhưng lại dừng lại, lúc này anh ta không hề cảm thấy may mắn mà ngược lại chỉ thấy thẹn quá hóa giận: “Chú dám!”. Phó Hạnh Lương nhìn Hướng Diệp Lân trừng mắt nhìn mình thì chỉ có thể cười khổ. Đường Kiến Tâm lạnh mặt chờ đợi, đúng là anh em tốt của nhau! Đôi mắt cô lộ rõ sự khinh miệt!
- Tề gia…
- Ngậm miệng! Mẹ kiếp, mau ngậm miệng vào cho tôi! – Hướng Diệp Lân hét lên!. Anh ta cắn chặt môi đến mức chảy cả máu, nhìn Phó Hạnh Lương đầy lo lắng: “Chú mau ngậm miệng lại!”. Sau đó anh ta gầm lên với Đường Kiến Tâm: “Cô buông tay ra trước đã!”
- Anh không có tư cách ra điều kiện với tôi!
Hướng Diệp Lân cuống lên: “Không được, không cho nói, bằng không tôi sẽ… A… không tha thứ cho chú đâu!”
- Chiếc nhẫn gia truyền của Tề gia!
Hướng Diệp Lân hoàn toàn suy sụp…
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, nhẫn ư? Bọn họ tìm nhẫn để làm gì? Bọn họ là người của Ngục Thiên Minh, sao lại chú ý vào thứ này chứ? Dù là muốn chiếm đoạt Tề gia nhưng dựa vào thực lực của Ngục Thiên Minh thì cần gì phải mất công mất sức đi tìm một chiếc nhẫn làm gì? Chắc chắn là chiếc nhẫn đó có ý nghĩa quan trọng nào đó!
Nghĩ vậy, đôi mắt Đường Kiến Tâm chợt lóe sáng. Đôi mắt Phó Hạnh Lương tối đen lại: “Cô muốn tôi nói thì tôi đã nói rồi, giờ thả cậu ta ra!”
Đường Kiến Tâm lạnh nhạt liếc nhìn vẻ mặt người đàn ông vừa bực tức vừa phẫn nộ, lúc này cô cảm thấy rất thú vị. Trong Ám Hoàng, cô chỉ có thể bắt gặp vẻ mặt này của Tiểu Ngải mà thôi. Tay cô vẫn chế trụ yết hầu của anh ta, không hề thả lỏng chút nào: “Gấp gì chứ!”
Cuộc sống của cô chẳng khác nào cuộc sống của “cái xác không hồn”, thỉnh thoảng vui chơi đùa giỡn một chút cũng không tồi! Tuy rằng bây giờ không phải lúc để đùa giỡn!
Phó Hạnh Lương nghẹn lời. Gấp cái gì ư? Mẹ kiếp! Cô đang dùng tay chuẩn bị bóp chết người như bóp chết một con kiến đó? Vậy mà ở trước mặt anh ta cô gái này lại bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn!
Nhưng sau này thì anh ta mới hiểu thế nào gọi là bình tĩnh thật sự! Trời đất ơi, thấy con trai mình bị đối phương ôm chặt lấy, đứa trẻ khóc oe oe, một loạt họng súng chĩa thẳng vào đầu đứa bé, chỉ cần một ngón tay bóp nhẹ một cái thôi là cái đầu của thằng bé sẽ như hoa bung nở, lúc đó mắt đại ca đỏ ngầu lên, vậy mà cô gái này còn hét lên với bọn họ rằng để cho cô yên! Lời nói lúc đó của cô khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ!
- Cái nhẫn đó có ích lợi gì?
Phó Hạnh Lương liếc mắt nhìn khóe môi Hướng Diệp Lân đang chảy đầy máu, anh ta nuốt nước miếng rồi nói: “Này tín của Tề gia!”
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? – Đường Kiến Tâm híp mắt lại, rõ ràng là cô không tin. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì việc gì bọn họ phải đóng giả làm kẻ trộm chứ? Đương nhiên là cô không hề xem nhẹ đôi mắt thâm sâu như đang nổi mưa to gió lớn của Phó Hạnh Lương! Cô là sát thủ, đương nhiên biết cảm giác nguy hiểm đó đại diện cho cái gì!
Hai người này đều là người của Ngục Thiên Minh, tại sao cái người được gọi là Tề lão đại đó lại có thái độ “nhún nhường và khiêm tốn” như vậy? Không khó để đoán ra hai người này có địa vị khá cao trong Ngục Thiên Minh, chính vì thế nên luồng sát khí của người đàn ông kia khi trốn dưới gầm giường mới không thua kém gì cô như vậy!
Nếu chỉ có một người thì Đường Kiến Tâm có thể tự tin đập bàn xông lên, dù là đơn thương độc mã chiến đấu thì cô tuyệt đối có khả năng giết người ngay lập tức. Nhưng bây giờ lại tăng thêm một người nữa, vậy nên câu chuyện đã trở nên hoàn toàn khác. Rõ ràng là thân thủ của anh ta so với người đang nằm trong tay cô tốt hơn nhiều. Anh ta trốn trong nhà vệ sinh, tuy không biết làm thế nào có thể tránh được Tề lão đại nhưng rõ ràng là anh ta không phải là người đơn giản! Có thể lặng yên trốn trong đó mà không hề phát ra một tiếng động nào!
- Đương nhiên rồi!
Đường Kiến Tâm cười lạnh, cô biết đối phương đang nói dối nhưng lúc này cô cũng không còn thời gian để tiêu tốn cùng bọn họ ở đây, vì có một âm thanh rất nhỏ đang truyền đến từ ngoài hành lang!
- Anh Cẩu, anh bảo lần này Tề gia chúng ta có thể có oai phong một lần trong giới hắc đạo được không? Không chỉ có lão đại của Ngục Thiên Minh và lão đại Nguyệt Bang đến mà giờ còn có lão đại của Ám Hoàng cũng tới nữa… Haha, anh không biết vừa rồi em nhìn thấy mấy vị lão đại đó, tâm trạng cực kì kích động đó!
- A Thiết, chưa gặp thì chưa thấy quen, chỉ vừa được diện kiến mấy người đó thôi mà chú mày để quên bản tính rồi hả? Đúng là chẳng có triển vọng gì cả? Chú mày không nhớ năm đó anh em ta liều mạng đi theo lão đại, cảnh tượng đó còn phấn chấn hơn gấp mấy lần chuyện gặp gỡ vài người này nhiều!
- Vâng vâng… anh Cẩu nói đúng. Nhưng mà anh Cẩu, hai chuyện này không thể đánh đồng với nhau được…
- Có gì khác nhau chứ! Ba người kia không phải là người à? Không phải chỉ có hai con mắt, một mũi một miệng thôi à… Tao thấy tao còn đẹp trai hơn bọn họ chán!
- Vâng vâng…
Đường Kiến Tâm hơi kinh ngạc, nhíu mày lại, Địch Long cũng đến đây ư? Sao anh ta lại có quan hệ với mấy người này? Trước giờ anh ta có bao giờ ra mặt đâu?
Lúc Đường Kiến Tâm phân tâm thì Phó Hạnh Lương liền nắm chắc cơ hội, nhanh chóng đập vào cánh tay đang bóp chặt cổ của Hướng Diệp Lân…
Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, cô buông tay ra để đối phó với Phó Hạnh Lương. Bầu không khí trong căn phòng lập tức thay đổi, Hướng Diệp Lân được khôi phục tự do, ôm ngực tránh ở một bên, trừng mắt nhìn bóng dáng chớp nhoáng của hai người.
Đường Kiến Tâm hừ lạnh, tăng thêm lực tay, sát khí tỏa ra từ người cô khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên cực kì quỷ dị: “Nói!”
Lưng của Phó Hạnh Lương bắt đầu chảy đầy mồ hôi, anh ta không thể bỏ mặc người anh em của mình như vậy được. Anh ta cần phải suy nghĩ biện pháp vẹn cả đôi bên nhưng không thể để đối phương có lợi hơn được.
- Anh có ba giây để suy nghĩ! – Đường Kiến Tâm nhìn chằm chằm Phó Hạnh Lương, đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mờ ám trong ánh mắt anh ta. Cô cười lạnh rồi bắt đầu đếm ngược: “Ba…”.
Phó Hạnh Lương đứng yên, mỗi câu nói của Đường Kiến Tâm khiến anh ta phải trầm lòng xuống… Hướng Diệp Lân nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, nếu chỉ vì anh ta mà để lộ bí mật thì có chết anh ta cũng không rửa sạch tội!
- Hai…
Những giọt mồ hôi trên trán Phó Hạnh Lương bắt đầu chảy nhỏ giọt xuống dưới mặt. Từ trước đến nay anh ta đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện chấn động lòng người như thế này. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi nhanh như lúc này, cảm giác chờ đợi cái chết như vậy cực kì khiếp đảm. Nếu là hai mươi năm trước, có người giống như hôm nay uy hiếp anh ta như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không hề chớp mắt hay do dự chút nào mà tự sinh tự diệt, càng kéo dài thời gian sẽ càng khiến sự việc phức tạp, chi bằng giải quyết sớm cho xong…
Nhưng hôm nay anh ta không làm được như vậy, người này đã không chỉ còn là người anh em bình thường của anh ta. Nếu phải lựa chọn thì anh ta tình nguyện mình là người nằm trong tay cô gái kia…
- Một…
Đường Kiến Tâm đếm xong, lập tức giơ tay lên, Phó Hạnh Lương sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy: “Đừng, dừng tay lại, tôi nói, tôi nói!”
Hướng Diệp Lân thấy Đường Kiến Tâm vung tay lên nhưng lại dừng lại, lúc này anh ta không hề cảm thấy may mắn mà ngược lại chỉ thấy thẹn quá hóa giận: “Chú dám!”. Phó Hạnh Lương nhìn Hướng Diệp Lân trừng mắt nhìn mình thì chỉ có thể cười khổ. Đường Kiến Tâm lạnh mặt chờ đợi, đúng là anh em tốt của nhau! Đôi mắt cô lộ rõ sự khinh miệt!
- Tề gia…
- Ngậm miệng! Mẹ kiếp, mau ngậm miệng vào cho tôi! – Hướng Diệp Lân hét lên!. Anh ta cắn chặt môi đến mức chảy cả máu, nhìn Phó Hạnh Lương đầy lo lắng: “Chú mau ngậm miệng lại!”. Sau đó anh ta gầm lên với Đường Kiến Tâm: “Cô buông tay ra trước đã!”
- Anh không có tư cách ra điều kiện với tôi!
Hướng Diệp Lân cuống lên: “Không được, không cho nói, bằng không tôi sẽ… A… không tha thứ cho chú đâu!”
- Chiếc nhẫn gia truyền của Tề gia!
Hướng Diệp Lân hoàn toàn suy sụp…
Đường Kiến Tâm kinh ngạc, nhẫn ư? Bọn họ tìm nhẫn để làm gì? Bọn họ là người của Ngục Thiên Minh, sao lại chú ý vào thứ này chứ? Dù là muốn chiếm đoạt Tề gia nhưng dựa vào thực lực của Ngục Thiên Minh thì cần gì phải mất công mất sức đi tìm một chiếc nhẫn làm gì? Chắc chắn là chiếc nhẫn đó có ý nghĩa quan trọng nào đó!
Nghĩ vậy, đôi mắt Đường Kiến Tâm chợt lóe sáng. Đôi mắt Phó Hạnh Lương tối đen lại: “Cô muốn tôi nói thì tôi đã nói rồi, giờ thả cậu ta ra!”
Đường Kiến Tâm lạnh nhạt liếc nhìn vẻ mặt người đàn ông vừa bực tức vừa phẫn nộ, lúc này cô cảm thấy rất thú vị. Trong Ám Hoàng, cô chỉ có thể bắt gặp vẻ mặt này của Tiểu Ngải mà thôi. Tay cô vẫn chế trụ yết hầu của anh ta, không hề thả lỏng chút nào: “Gấp gì chứ!”
Cuộc sống của cô chẳng khác nào cuộc sống của “cái xác không hồn”, thỉnh thoảng vui chơi đùa giỡn một chút cũng không tồi! Tuy rằng bây giờ không phải lúc để đùa giỡn!
Phó Hạnh Lương nghẹn lời. Gấp cái gì ư? Mẹ kiếp! Cô đang dùng tay chuẩn bị bóp chết người như bóp chết một con kiến đó? Vậy mà ở trước mặt anh ta cô gái này lại bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn!
Nhưng sau này thì anh ta mới hiểu thế nào gọi là bình tĩnh thật sự! Trời đất ơi, thấy con trai mình bị đối phương ôm chặt lấy, đứa trẻ khóc oe oe, một loạt họng súng chĩa thẳng vào đầu đứa bé, chỉ cần một ngón tay bóp nhẹ một cái thôi là cái đầu của thằng bé sẽ như hoa bung nở, lúc đó mắt đại ca đỏ ngầu lên, vậy mà cô gái này còn hét lên với bọn họ rằng để cho cô yên! Lời nói lúc đó của cô khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ!
- Cái nhẫn đó có ích lợi gì?
Phó Hạnh Lương liếc mắt nhìn khóe môi Hướng Diệp Lân đang chảy đầy máu, anh ta nuốt nước miếng rồi nói: “Này tín của Tề gia!”
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? – Đường Kiến Tâm híp mắt lại, rõ ràng là cô không tin. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì việc gì bọn họ phải đóng giả làm kẻ trộm chứ? Đương nhiên là cô không hề xem nhẹ đôi mắt thâm sâu như đang nổi mưa to gió lớn của Phó Hạnh Lương! Cô là sát thủ, đương nhiên biết cảm giác nguy hiểm đó đại diện cho cái gì!
Hai người này đều là người của Ngục Thiên Minh, tại sao cái người được gọi là Tề lão đại đó lại có thái độ “nhún nhường và khiêm tốn” như vậy? Không khó để đoán ra hai người này có địa vị khá cao trong Ngục Thiên Minh, chính vì thế nên luồng sát khí của người đàn ông kia khi trốn dưới gầm giường mới không thua kém gì cô như vậy!
Nếu chỉ có một người thì Đường Kiến Tâm có thể tự tin đập bàn xông lên, dù là đơn thương độc mã chiến đấu thì cô tuyệt đối có khả năng giết người ngay lập tức. Nhưng bây giờ lại tăng thêm một người nữa, vậy nên câu chuyện đã trở nên hoàn toàn khác. Rõ ràng là thân thủ của anh ta so với người đang nằm trong tay cô tốt hơn nhiều. Anh ta trốn trong nhà vệ sinh, tuy không biết làm thế nào có thể tránh được Tề lão đại nhưng rõ ràng là anh ta không phải là người đơn giản! Có thể lặng yên trốn trong đó mà không hề phát ra một tiếng động nào!
- Đương nhiên rồi!
Đường Kiến Tâm cười lạnh, cô biết đối phương đang nói dối nhưng lúc này cô cũng không còn thời gian để tiêu tốn cùng bọn họ ở đây, vì có một âm thanh rất nhỏ đang truyền đến từ ngoài hành lang!
- Anh Cẩu, anh bảo lần này Tề gia chúng ta có thể có oai phong một lần trong giới hắc đạo được không? Không chỉ có lão đại của Ngục Thiên Minh và lão đại Nguyệt Bang đến mà giờ còn có lão đại của Ám Hoàng cũng tới nữa… Haha, anh không biết vừa rồi em nhìn thấy mấy vị lão đại đó, tâm trạng cực kì kích động đó!
- A Thiết, chưa gặp thì chưa thấy quen, chỉ vừa được diện kiến mấy người đó thôi mà chú mày để quên bản tính rồi hả? Đúng là chẳng có triển vọng gì cả? Chú mày không nhớ năm đó anh em ta liều mạng đi theo lão đại, cảnh tượng đó còn phấn chấn hơn gấp mấy lần chuyện gặp gỡ vài người này nhiều!
- Vâng vâng… anh Cẩu nói đúng. Nhưng mà anh Cẩu, hai chuyện này không thể đánh đồng với nhau được…
- Có gì khác nhau chứ! Ba người kia không phải là người à? Không phải chỉ có hai con mắt, một mũi một miệng thôi à… Tao thấy tao còn đẹp trai hơn bọn họ chán!
- Vâng vâng…
Đường Kiến Tâm hơi kinh ngạc, nhíu mày lại, Địch Long cũng đến đây ư? Sao anh ta lại có quan hệ với mấy người này? Trước giờ anh ta có bao giờ ra mặt đâu?
Lúc Đường Kiến Tâm phân tâm thì Phó Hạnh Lương liền nắm chắc cơ hội, nhanh chóng đập vào cánh tay đang bóp chặt cổ của Hướng Diệp Lân…
Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, cô buông tay ra để đối phó với Phó Hạnh Lương. Bầu không khí trong căn phòng lập tức thay đổi, Hướng Diệp Lân được khôi phục tự do, ôm ngực tránh ở một bên, trừng mắt nhìn bóng dáng chớp nhoáng của hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook