Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Chương 29: Anh, tránh ra!

Trên đời này, làm việc thiện sẽ được hưởng phước lành, còn ác giả thì ác báo!

Đây là lời răn dạy năm cô bảy tuổi, nhưng cũng chính năm đó, câu nói này lại biến thành câu nói khiến cô ghét nhất! Cô căm hận những lời đó, nỗi hận sâu đến mức khắc cốt ghi tâm! Nếu có ác giả ác báo thật thì năm đó tại sao bọn chúng lại có thể sống thoải mái đến vậy?

Mười tám năm trôi qua, cô lại tới nơi âm u nhất này để thay đổi lại vị trí đứng của mình!

- Cầu… cầu… xin… cô…!

Đường Kiến Tâm nở nụ cười cực kì dữ tợn, nửa đứng nửa ngồi nhìn người đàn ông trước mặt. Cô giơ tay bóp chặt lấy cổ họng hắn: “Mày có biết không, trên đời này, có một số loại người chết đi sẽ tạo phúc cho người khác! Không may thay, mày lại là một trong số đó!”. Ngón tay phải của cô càng siết chặt lại như tử thần hiện thân để đòi mạng người khác, cướp đi hô hấp của đối phương, thậm chí là cả sinh mệnh…

Dường như cô đang làm ảo thuật, loại ảo thuật giày vò sinh mệnh của người khác. Cô dùng lực vừa chuẩn, khiến con người ta vô vọng rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục nhưng lại khiến cho hắn ta ngắc ngoải, từ từ đi chầu Diêm Vương…

Dường như đã đau đến mức vô cảm, không còn tri giác gì nữa. Hắn bất giác mấp máy môi, có lẽ muốn đánh cược một lần, vùng vẫy giãy giụa khi cái chết đang cận kề, hy vọng đối phương sẽ cho mình được chết thoải mái một chút, không bị hành hạ nữa… Nhưng dù là xuất phát từ lý do gì, có tâm trạng ra sao thì ngay tại thời khắc này, rõ ràng từng hơi thở đứt quãng và yếu dần đã khiến hắn cảm nhận được rõ ràng rằng tim mình đang ngừng đập, lồng ngực căng trào và bành trướng như sắp nổ tung. Giza há hốc miệng, mở to đôi mắt vằn đỏ tia máu, vẻ mặt càng thêm mơ hồ… dường như cảm thấy mình sắp được giải thoát khỏi sự giày vò đau đớn…

Toàn thân Đường Kiến Tâm tỏa ra sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Khi thấy tia nhẹ nhõm trong đôi mắt ấy, phòng tuyến cuối cùng trong đầu cô cũng được gỡ bỏ…

- Được lắm!

Hai tiếng này khiến cho cơ thể vốn vô cảm của Giza chết lặng, đôi mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi… Hắn kinh ngạc… Không biết phải làm sao!

Đường Kiến Tâm nắm chặt lấy cổ tay phải của hắn rồi đập mạnh cơ thể tê liệt của hắn vào chiếc cột. Cô nâng chân phải lên, đầu gối đè chặt hắn vào cột…

- Cát Mã đâu? – Giọng nói lạnh như băng lại lần nữa vang lên, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm hắn.

- A… Chị…

Đường Kiến Tâm cứng đờ người lại, cú đấm chuẩn bị vung lên chợt lơ lửng trên không trung. Tiếng kêu thất thanh vừa rồi đã kéo thần trí của cô trở về! Tiểu Ngải? Cô bất giác quay đầu nhìn về phía âm thanh vừa phát ra…

Lúc này, mọi người đều tập trung cả vào diễn biến trên võ đài, tất cả đều bị sự tàn nhẫn của cô kích thích. Cả một không gian rộng lớn vốn ầm ĩ mà giờ đây lại lặng ngắt như tờ…

Bên dưới võ đài, cách cô mấy mét, Tiểu Ngải bị hai người đàn ông một trái một phải giữ lấy, Tiểu Ngải chỉ có thể ra sức phản kháng và bối rối hét to lên.

- A… Các anh là ai… sao lại bắt tôi… A… Đau… Chị… Chị… Cứu em với…

Nếu không phải đang bị hai người kia giữ chặt tay chân thì Tiểu Ngải đã ra đòn rồi!

Đường Kiến Tâm ngẩn người, cô nhanh chóng phản ứng lại, buông gã đàn ông đang bị đè chặt trên cột ra, chạy về phía Tiểu Ngải. Võ đài rộng khoảng mười mét mà Đường Kiến Tâm chỉ dùng có hai giây, nhanh như chớp bật người đạp chân vào một chiếc cột, lấy đà xoay người lại. Cô đứng một chân lên đỉnh chiếc cột rồi lộn ngược người ra sau, sau mấy lần đã đứng xuống dưới võ đài một cách chắc chắn...

Cả quá trình như vậy chỉ diễn ra trong nháy mắt!

- Chị... Chị...

Đường Kiến Tâm trầm mặc liếc nhìn hai người đàn ông đang giữ Tiểu Ngải. Cả đám người đồng thời lui về phía sau, không hề quan tâm sẽ dẫm đạp lên người phía sau để tạo thành lối đi trống trơn ở giữa...

- Chị... A... Đau quá...

Đường Kiến Tâm nhanh chóng đến gần Tiểu Ngải, vừa định ra tay ngăn hai người đang túm lấy Tiểu Ngải... Nhưng không ngờ cú đấm vẫn còn đang lơ lửng trên không trung đã bị một người chặn lại. Do bất ngờ, cô phải lùi về phía sau hai bước...

Cô đứng lại: “Là anh?”. Người cô muốn tìm đây rồi! Đúng là thiên đường có lối thì không đi, lại xông vào cửa địa ngục... Cô còn chưa kịp tìm bọn họ thì bọn họ đã xuất hiện ngay trước mặt cô, đúng là lá gan không hề nhỏ chút nào mà!

Thẩm Dương Kỳ thu tay lại, khoanh hai tay trước ngực, cợt nhả: “Là tôi đây!”. Rốt cuộc cũng gặp lại nhau rồi! Nhưng dường như cô gái này đang kích động đến mức muốn giết anh ta!

- Chị, chị, cứu em! – Tiểu Ngải thấy Đường Kiến Tâm cũng không còn bối rối và sợ hãi nữa, cô lớn tiếng kêu. Thấy vậy, một người đàn ông liền ngăn cô lại. Cô cảm thấy mình đang bị kéo đi, trái tim đập loạn lên. Tiểu Ngải quay đầu, cắn một phát lên cánh tay của người đàn ông đó... Máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng cô, mùi máu tanh nồng nặc khiến cô cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn nhưng vẫn cắn chặt, nhất quyết không buông ra...

- A... đồ chết tiệt... – Cảm giác đau đớn truyền đến đại não khiến người đàn ông xanh mét mặt mày, mặt nhăn lại – Muốn chết à?

Một tiếng “Bốp” vang lên, anh ta vung tay đập mạnh vào sau gáy Tiểu Ngải... Mẹ nó, từ sau khi anh ta gia nhập tổ chức Ngục Thiên Minh thì chưa bao giờ bị đối xử như vậy cả...

Tiểu Ngải chấn động, ngửa đầu ra sau, ánh mắt dần trở nên không còn tiêu cự... miệng cô hơi há ra...

- Chết tiệt! – Đường Kiến Tâm thấy Tiểu Ngải phải chịu khổ, vẻ mặt lập tức càng thêm phần lạnh lẽo. Cô vừa định bước lên thì đã bị chặn lại.

- Tránh ra! – Đường Kiến Tâm hét lên, hận không thể băm vằm tên đàn ông vừa rồi, lại dám đánh công chúa của cô!

- Không, không, chẳng lẽ cô không biết tôi cố tình ngăn cô lại à? – Thẩm Dương Kỳ lắc lắc ngón tay, nháy mắt mấy cái, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Đường Kiến Tâm...

Tuy sự lạnh lẽo trên người cô khiến anh ta như ngừng thở... nhưng dù gì cũng là người của gia tộc, anh ta cũng có khí phách nhất định...

Tuy anh ta đã bước chân vào giới giải trí nhưng... cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, không phải sao? Bỏ đi ánh hào quang đó thì con người bên trong anh ta còn sáng đẹp hơn nhiều, toát ra những luồng sáng rực rỡ sắc màu...

- Được, được! Vậy giải quyết một lần cho xong đi!

Cái người này thật là phiền toái quá! Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã lên mặt giáo huấn cô, lần này cô nhất định không nương tay!

Thẩm Dương Kỳ còn định nói thêm thì Đường Kiến Tâm đã ra tay với anh ta.

Thẩm Dương nhanh chóng né người tránh cú đấm của đối phương. Nếu không tránh kịp, chậm mất một giây thôi thì chắc chắn anh ta sẽ vào viện chỉnh lại mũi của mình. Sau khi tránh thoát an toàn, anh ta thầm thở phào: “Này, ai cho làm thế, tôi không thích chơi trò đánh lén nhé! Muốn đấu à... Nào, lại đây!”.

Thẩm Dương Kỳ còn chưa kích động xong thì Đường Kiến Tâm đã ra chiêu đòn thứ hai, thứ ba, thứ tư... Cú đấm liên hoàn khiến Thẩm Dương Kỳ liên tiếp lùi về phía sau... chật vật né tránh...

Khó khăn lắm mới thoát ra được, anh ta ai oán níu chặt Đường Kiến Tâm: “Cô thật sự là đồ nhẫn tâm, chẳng có đạo nghĩa giang hồ gì cả, nói đấu là ra tay liền... A...”. Anh ta còn chưa nói xong mà!

Đường Kiến Tâm hừ lạnh! Đạo nghĩa giang hồ cái gì chứ, xuống địa ngục mà làm người tốt. Trong thế giới mày tranh tao đoạt thế này, ai ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, thời gian là quan trọng nhất... Chờ anh ta nói xong cái đống đạo nghĩa gì đó thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương