Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
-
Chương 26: Sát khí dần tăng lên
Đi hết bậc cầu thang thì rẽ trái rồi dừng lại, Đường Kiến Tâm hừ lạnh khi thấy hai tên đàn ông cực kì thô bạo đứng chắn phía trước! Tên đứng bên trái trông có vẻ cực kì ngang ngược!
- Xin chứng minh thân phận!
Một trong hai người đứng chắn trước cửa như hung thần ác sát nhìn Tiểu Ngải không hề chớp mắt!
- Chứng minh thân phận cái gì chứ? – Tiểu Ngải nhíu mày, vào đến đây rồi mà còn phải chứng minh thân phận gì nữa? Không phải cứ có tiền là thành đại gia à?
- Thẻ hội viên! – Tên đàn ông trả lời.
- Không có! – Tiểu Ngải nói xong liền đẩy cửa định đi vào nhưng chợt một cánh tay dài chắn trước mặt cô – Xin lỗi, cô không thể vào!
Chợt một âm thanh vang lên. Tên đàn ông vừa chặn tay trước mặt Tiểu Ngải bị trúng một đòn, cả người nghiêng ngả về phía khung cửa. Đường Kiến Tâm thu tay, hai mắt híp lại, lạnh lùng lên tiếng: “Cút!”
Đường Kiến Tâm cô muốn đi đâu thì chưa từng có ai có gan ngăn cô lại!
Tiểu Ngải che miệng cười trộm, cái tên kia đúng là không biết tốt xấu là gì! Một tên khác thấy đồng bọn của mình bị đánh liền nổi giận, vung nắm đấm về phía Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm kéo Tiểu Ngải đứng phía sau mình, rồi ngang nhiên như đang đón chờ cú đấm! Cô giơ một tay lên chặn cú đấm lại, không đợi tên đàn ông kia kinh ngạc đã dùng lực xoay một cái, tiếng “Rắc” vang lên, khớp xương của tên to con kia đã bị Đường Kiến Tâm vặn gãy… Tiếp theo đó là tiếng kêu rên…
Đường Kiến Tâm chưa vội buông tay ra mà hởi ngửa đầu về phía sau rồi thả tay ra, cúi người xoay lại rồi đứng bật dậy, đập mạnh tay lên đầu của tên đàn ông, chân đạp mạnh về phía bên phải khung cửa, đu người nhảy qua rồi vững vàng tiếp đất!
Trong nháy mắt, Tiểu Ngải dùng ánh mắt sùng bái nhìn bóng lưng của chị, thật quá tuyệt vời!
- Đi thôi! – Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, nhất thời âm thanh đinh tai nhức óc dội tới khiến Đường Kiến Tâm hơi dừng chân lại, nhưng cũng nhanh chóng thoải mái đi vào bên trong…
Tiểu Ngải bắt kịp, nhớ lại động tác vừa rồi của chị ấy cũng như hai tên đàn ông kia liền bĩu môi, ánh mắt đầy khinh miệt và vui mừng khi người khác gặp họa! Hừ! Chết cũng đáng!
Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất vang lên, Tiểu Ngải không quay đầu lại, theo sát bước chân Đường Kiến Tâm.
Sau khi hai người đi vào thì cánh cửa từ từ đóng lại, cũng ngăn cách tiếng kêu khóc đau đớn bên ngoài…
- Người anh em, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng bỏ tôi lại một mình chứ…
Một tên đàn ông trợn tròn hai mắt, đôi mắt đầy bi thương, hắn ta không hề thay đổi sắc mặt, đưa tay quệt vết máu trên cổ rồi chậm rãi đứng lên, cả người tỏa ra đầy mùi máu tươi.
Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải đi qua một hành lang dài khoảng hai mươi mét thì âm thanh huyên náo truyền đến ngày càng rõ, hình ảnh hiện ra trước mặt cũng ngày càng kích thích!
Ở đây rộng khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, có hai tầng, ở chính giữa là võ đài. Đối với thi đấu quyền anh chợ đen mà nói thì không thể gọi là lớn nhưng cũng tuyệt đối không hề nhỏ…
Lúc này ở hàng ghế khán giả đầy ắp người, vẻ mặt ai nấy đều đỏ ngầu đầy phấn chấn, có tiếng thét chói tai, có tiếng hò hét, tiếng huýt sáo liên miên không dứt… Trên võ đài, hai võ sĩ đang vật lộn với nhau, còn có một trọng tài danh dự nữa. Màn biểu diễn cực kì đặc sắc, xem trong phim không thể kích thích khi được tới tận nơi chứng kiến thế này!
Cực kì mãn nhãn!
Ở đây không có người bình luận, không ai giải thích từng chiêu ra đòn của võ sĩ, cũng không ai đoái hoài đến mấy thứ đó. Đây là cuộc chiến sinh tử, chỉ có chết hay không chết mà thôi! Cũng chính vì thế nên mọi người lại càng thêm kích động! Càng thêm khẩn trương!
Lòng Đường Kiến Tâm như trầm xuống, trong đầu cô hiện lên từng hình ảnh một. Cảnh tượng đẫm máu, bạo lực, hình ảnh cô bé gái bảy tuổi hoảng sợ nhìn mọi thứ, sự sợ hãi, bất an đến chấn động, thương cảm, chán ghét bản thân đến sự bình tĩnh… Hai bên thái dương của cô giật giật, toàn thân lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cả lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến màu chảy ra ngoài…
- Ôi, anh Đông, anh Đông…
- Mau đấm chết tên chó kia cho nó ngã xấp xuống đi, đấm đi, haha…
- Đứng dậy, đứng lên, mẹ kiếp, đứng lên cho tao!
- Khốn kiếp, đánh thế mà cũng nhìn được à, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, sao không chết đi…
Những người đang theo dõi trận đấu la hét xuống võ đài, đủ loại âm thanh, vui mừng có, tức giận có, mắng mỏ có, thậm chí còn đến mức điên cuồng muốn leo lên võ đài để đấm đá, muốn bộc phát sự phẫn nộ trong lòng mình…
Đương nhiên, người vừa bị đánh ngã cũng không khiến mọi người phải thất vọng. Sau khi nằm sõng soài trên võ đài khoảng ba phút, anh ta lảo đảo đứng lên, toàn thân toát ra khí thế bừng bừng như đang cực kì điên cuồng!
Tiểu Ngải lắc đầu, bị âm thanh ầm ĩ ở đây làm cho choáng váng đầu óc. Khi cô nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt lại của Đường Kiến Tâm, máu chảy ra nhỏ từng giọt xuống đất thì sợ đến mức nhảy dựng lên, cuống quýt kéo tay Đường Kiến Tâm, đến tận lúc đó cô mới cảm nhận được Đường Kiến Tâm đang hoàn toàn cứng đơ người, không khỏi kinh hãi.
Cô vội gào lên: “Chị, chị, tay chị chảy máu rồi kìa, mau mở tay ra đi, đừng nắm chặt thế nữa!”. Trời ơi, sao tự dưng chị ấy lại dùng nhiều sức lực thế chứ? Sức mạnh của chị ấy khiến cô cực kì sợ hãi, nắm đấm chặt vô cùng! Chết tiệt!
- Chị… mau thả lỏng tay ra đi… - Tiểu Ngải hổn hển lên tiếng.
Đường Kiến Tâm hơi run lên, căn bản rất khó để phát hiện ra. Cảm giác được có bàn tay đang nắm lấy tay mình, cô cúi đầu, hờ hững nhìn Tiểu Ngải rồi nói: “Chị không sao!”. Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng có thêm phần u ám.
Tiểu Ngải nghe vậy liền ngẩng đầu lên, âm thanh ồn ào từ cuộc thi đấu hoàn toàn lấn át âm lượng của hai người, đến nỗi vừa rồi cô còn cho rằng mình nghe nhầm, nếu không phải tay chị ấy đang từ từ mở ra thì…
- Không sao gì chứ, còn nói không sao nữa à! – Nhìn lòng bàn tay in đậm dấu của bốn móng tay, máu tuôn ra không ngừng, Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, vừa tức lại vừa đau lòng. Vết thương chảy nhiều máu như vậy mà còn bảo không sao gì chứ? Phải thế nào thì mới “có sao”?
Đường Kiến Tâm cười nhẹ, từ từ thu lại sự lạnh lẽo và sát khí trên người mình. Hẳn là cô rất may mắn khi đang đứng ở đây, dù cô đang bừng bừng sát khí thì Tiểu Ngải cũng không cảm nhận được…
Hai người phóng tầm mắt nhìn lên hàng ghế khán giả, đôi mắt lóe sáng, nhanh chóng quét một lượt bốn phía, tìm kiếm mục tiêu…
- Chị, chị nhớ lúc về đừng có để vết thương ngấm nước nhé, nếu không… Chị? – Tiểu Ngải đang dặn dò chợt cảm thấy kinh hãi trước sát khí cực kì mạnh như quỷ La Sát đến từ địa ngục đang lan tràn khắp người Đường Kiến Tâm, càng ngày càng đậm…
Tiểu Ngải hơi run lên, sát khí nồng đậm như vậy là lần đầu tiên cô thấy… Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân hình Đường Kiến Tâm như vụt đi về phía trước…
- Chị? – Tiểu Ngải hoảng hốt nhìn bóng lưng kia. Cô không nghĩ được nhiều nữa, mau chóng đuổi theo, âm thanh lạch cạch của tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà…
- Xin chứng minh thân phận!
Một trong hai người đứng chắn trước cửa như hung thần ác sát nhìn Tiểu Ngải không hề chớp mắt!
- Chứng minh thân phận cái gì chứ? – Tiểu Ngải nhíu mày, vào đến đây rồi mà còn phải chứng minh thân phận gì nữa? Không phải cứ có tiền là thành đại gia à?
- Thẻ hội viên! – Tên đàn ông trả lời.
- Không có! – Tiểu Ngải nói xong liền đẩy cửa định đi vào nhưng chợt một cánh tay dài chắn trước mặt cô – Xin lỗi, cô không thể vào!
Chợt một âm thanh vang lên. Tên đàn ông vừa chặn tay trước mặt Tiểu Ngải bị trúng một đòn, cả người nghiêng ngả về phía khung cửa. Đường Kiến Tâm thu tay, hai mắt híp lại, lạnh lùng lên tiếng: “Cút!”
Đường Kiến Tâm cô muốn đi đâu thì chưa từng có ai có gan ngăn cô lại!
Tiểu Ngải che miệng cười trộm, cái tên kia đúng là không biết tốt xấu là gì! Một tên khác thấy đồng bọn của mình bị đánh liền nổi giận, vung nắm đấm về phía Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm kéo Tiểu Ngải đứng phía sau mình, rồi ngang nhiên như đang đón chờ cú đấm! Cô giơ một tay lên chặn cú đấm lại, không đợi tên đàn ông kia kinh ngạc đã dùng lực xoay một cái, tiếng “Rắc” vang lên, khớp xương của tên to con kia đã bị Đường Kiến Tâm vặn gãy… Tiếp theo đó là tiếng kêu rên…
Đường Kiến Tâm chưa vội buông tay ra mà hởi ngửa đầu về phía sau rồi thả tay ra, cúi người xoay lại rồi đứng bật dậy, đập mạnh tay lên đầu của tên đàn ông, chân đạp mạnh về phía bên phải khung cửa, đu người nhảy qua rồi vững vàng tiếp đất!
Trong nháy mắt, Tiểu Ngải dùng ánh mắt sùng bái nhìn bóng lưng của chị, thật quá tuyệt vời!
- Đi thôi! – Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, nhất thời âm thanh đinh tai nhức óc dội tới khiến Đường Kiến Tâm hơi dừng chân lại, nhưng cũng nhanh chóng thoải mái đi vào bên trong…
Tiểu Ngải bắt kịp, nhớ lại động tác vừa rồi của chị ấy cũng như hai tên đàn ông kia liền bĩu môi, ánh mắt đầy khinh miệt và vui mừng khi người khác gặp họa! Hừ! Chết cũng đáng!
Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất vang lên, Tiểu Ngải không quay đầu lại, theo sát bước chân Đường Kiến Tâm.
Sau khi hai người đi vào thì cánh cửa từ từ đóng lại, cũng ngăn cách tiếng kêu khóc đau đớn bên ngoài…
- Người anh em, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng bỏ tôi lại một mình chứ…
Một tên đàn ông trợn tròn hai mắt, đôi mắt đầy bi thương, hắn ta không hề thay đổi sắc mặt, đưa tay quệt vết máu trên cổ rồi chậm rãi đứng lên, cả người tỏa ra đầy mùi máu tươi.
Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải đi qua một hành lang dài khoảng hai mươi mét thì âm thanh huyên náo truyền đến ngày càng rõ, hình ảnh hiện ra trước mặt cũng ngày càng kích thích!
Ở đây rộng khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, có hai tầng, ở chính giữa là võ đài. Đối với thi đấu quyền anh chợ đen mà nói thì không thể gọi là lớn nhưng cũng tuyệt đối không hề nhỏ…
Lúc này ở hàng ghế khán giả đầy ắp người, vẻ mặt ai nấy đều đỏ ngầu đầy phấn chấn, có tiếng thét chói tai, có tiếng hò hét, tiếng huýt sáo liên miên không dứt… Trên võ đài, hai võ sĩ đang vật lộn với nhau, còn có một trọng tài danh dự nữa. Màn biểu diễn cực kì đặc sắc, xem trong phim không thể kích thích khi được tới tận nơi chứng kiến thế này!
Cực kì mãn nhãn!
Ở đây không có người bình luận, không ai giải thích từng chiêu ra đòn của võ sĩ, cũng không ai đoái hoài đến mấy thứ đó. Đây là cuộc chiến sinh tử, chỉ có chết hay không chết mà thôi! Cũng chính vì thế nên mọi người lại càng thêm kích động! Càng thêm khẩn trương!
Lòng Đường Kiến Tâm như trầm xuống, trong đầu cô hiện lên từng hình ảnh một. Cảnh tượng đẫm máu, bạo lực, hình ảnh cô bé gái bảy tuổi hoảng sợ nhìn mọi thứ, sự sợ hãi, bất an đến chấn động, thương cảm, chán ghét bản thân đến sự bình tĩnh… Hai bên thái dương của cô giật giật, toàn thân lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi cả lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến màu chảy ra ngoài…
- Ôi, anh Đông, anh Đông…
- Mau đấm chết tên chó kia cho nó ngã xấp xuống đi, đấm đi, haha…
- Đứng dậy, đứng lên, mẹ kiếp, đứng lên cho tao!
- Khốn kiếp, đánh thế mà cũng nhìn được à, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, sao không chết đi…
Những người đang theo dõi trận đấu la hét xuống võ đài, đủ loại âm thanh, vui mừng có, tức giận có, mắng mỏ có, thậm chí còn đến mức điên cuồng muốn leo lên võ đài để đấm đá, muốn bộc phát sự phẫn nộ trong lòng mình…
Đương nhiên, người vừa bị đánh ngã cũng không khiến mọi người phải thất vọng. Sau khi nằm sõng soài trên võ đài khoảng ba phút, anh ta lảo đảo đứng lên, toàn thân toát ra khí thế bừng bừng như đang cực kì điên cuồng!
Tiểu Ngải lắc đầu, bị âm thanh ầm ĩ ở đây làm cho choáng váng đầu óc. Khi cô nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt lại của Đường Kiến Tâm, máu chảy ra nhỏ từng giọt xuống đất thì sợ đến mức nhảy dựng lên, cuống quýt kéo tay Đường Kiến Tâm, đến tận lúc đó cô mới cảm nhận được Đường Kiến Tâm đang hoàn toàn cứng đơ người, không khỏi kinh hãi.
Cô vội gào lên: “Chị, chị, tay chị chảy máu rồi kìa, mau mở tay ra đi, đừng nắm chặt thế nữa!”. Trời ơi, sao tự dưng chị ấy lại dùng nhiều sức lực thế chứ? Sức mạnh của chị ấy khiến cô cực kì sợ hãi, nắm đấm chặt vô cùng! Chết tiệt!
- Chị… mau thả lỏng tay ra đi… - Tiểu Ngải hổn hển lên tiếng.
Đường Kiến Tâm hơi run lên, căn bản rất khó để phát hiện ra. Cảm giác được có bàn tay đang nắm lấy tay mình, cô cúi đầu, hờ hững nhìn Tiểu Ngải rồi nói: “Chị không sao!”. Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng có thêm phần u ám.
Tiểu Ngải nghe vậy liền ngẩng đầu lên, âm thanh ồn ào từ cuộc thi đấu hoàn toàn lấn át âm lượng của hai người, đến nỗi vừa rồi cô còn cho rằng mình nghe nhầm, nếu không phải tay chị ấy đang từ từ mở ra thì…
- Không sao gì chứ, còn nói không sao nữa à! – Nhìn lòng bàn tay in đậm dấu của bốn móng tay, máu tuôn ra không ngừng, Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, vừa tức lại vừa đau lòng. Vết thương chảy nhiều máu như vậy mà còn bảo không sao gì chứ? Phải thế nào thì mới “có sao”?
Đường Kiến Tâm cười nhẹ, từ từ thu lại sự lạnh lẽo và sát khí trên người mình. Hẳn là cô rất may mắn khi đang đứng ở đây, dù cô đang bừng bừng sát khí thì Tiểu Ngải cũng không cảm nhận được…
Hai người phóng tầm mắt nhìn lên hàng ghế khán giả, đôi mắt lóe sáng, nhanh chóng quét một lượt bốn phía, tìm kiếm mục tiêu…
- Chị, chị nhớ lúc về đừng có để vết thương ngấm nước nhé, nếu không… Chị? – Tiểu Ngải đang dặn dò chợt cảm thấy kinh hãi trước sát khí cực kì mạnh như quỷ La Sát đến từ địa ngục đang lan tràn khắp người Đường Kiến Tâm, càng ngày càng đậm…
Tiểu Ngải hơi run lên, sát khí nồng đậm như vậy là lần đầu tiên cô thấy… Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân hình Đường Kiến Tâm như vụt đi về phía trước…
- Chị? – Tiểu Ngải hoảng hốt nhìn bóng lưng kia. Cô không nghĩ được nhiều nữa, mau chóng đuổi theo, âm thanh lạch cạch của tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook