Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
-
Chương 21
Trên thế giới này, vốn dĩ kẻ mạnh làm vua, muốn lấy đồ của cô ư? Được! Nói chuyện với quả đấm của cô trước đã!
Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nhướng mày ngả ngớn, đôi mắt lóe sáng: “Vậy thì thử xem!”
Lời vừa dứt thì hai người nhanh như chớp xông vào nhau, tốc độ như tốc độ của ánh sáng khiến Thẩm Dương Kỳ hoa cả mắt, không phân biệt được ai là ai...
Anh ta dựa người vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực đứng xem trò vui. Anh ta cũng không có ý định tiến lên giúp đỡ vì anh ta biết nếu anh họ mình đã muốn tự ra tay thì chứng tỏ anh ta chỉ có thể nhàn rỗi thưởng thức mà thôi!
Càng xem lại càng thấy thú vị, anh ta vung nắm đấm vào không khí cảm thán: “Quá tuyệt!”
Đường Kiến Tâm nhanh chóng cúi người tránh khỏi những đòn tấn công liên tiếp từ phía sau của Lôi Khiếu Thiên rồi lập tức đứng bật dậy, vung tay đấm về phía anh khiến Lôi Khiếu Thiên lùi về sau mấy bước...
Thẩm Dương Kỳ đứng quan sát cảm thấy rất lạ lùng, càng ngày càng thấy chế độ đãi ngộ này quá là khác biệt! Đây là lần thứ hai anh ta được chứng kiến anh họ mình ra tay “nhẹ nhàng”, hơn nữa lại còn với cùng một người.
Anh ta chưa bao giờ biết rằng anh họ mình lại có thể như vậy. Những người không có mặt ở đây chắc không thể tưởng tượng ra nổi điều này!
Đúng là dọa người! Nếu các anh em biết đây là đại ca của bọn họ thì chắc phải sửng sốt đến mức tròng mắt rơi cả ra ngoài mất...
Ở phía trước, khi cú đấm của mình lại lần nữa bị đối phương cản lại, Đường Kiến Tâm liền trầm mặt xuống. Đối với một sát thủ mà nói, khi ra đòn công kích liên tiếp thì mặt không được đỏ lên, hơi thở cũng không được gấp gáp. Nhưng điều ghê gớm hớn chính là khi cô đang bừng bừng khí thế ra tay thì lại có cảm giác đối phương căn bản không phải đang đánh nhau mà chỉ là đang chơi đùa với cô mà thôi...
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lôi Khiếu Thiên lóe lên ý cười, rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn giận của cô. Bàn tay đang đỡ lấy cú đấm của cô hơi thả lỏng để cô thoát khỏi sự kìm chế của anh!
Trên đời này, có thể tiếp cận ở cự ly gần với anh như thế chỉ có vài người... và cô là một trong số ít người đó!
Đường Kiến Tâm mượn lực của Lôi Khiếu Thiên để lùi người về. Cô nghiêm mặt lại, khi ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe ở phía xa thì khóe miệng giật giật!
Ngay lúc đôi mắt cô lóe sáng thì mi tâm Lôi Khiếu Thiên giật giật, bàn tay anh mở ra đón lấy sức gió rồi nhanh chóng đâm về phía yết hầu của Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm nhanh chóng xoay người lại, cổ tay phải hạ thấp xuống, một sợi dây nhỏ bay thẳng về phía bánh xe bên trái. Sợi dây nhanh chóng đâm thẳng vào, cố định trên bánh xe!
Đường Kiến Tâm dùng lực kéo một cái, cả người như bay về phía chiếc xe... Khi Thẩm Dương Kỳ có phản ứng lại thì Đường Kiến Tâm đã ở ngay gần cạnh anh ta. Nhưng không ngờ Đường Kiến Tâm lại không để ý đến anh ta mà dẫm chân lên bánh xe rồi xoay người nhảy qua, nhanh chóng chạy về phía bãi rác đằng sau chiếc xe!
Tốc độ cực kì nhanh!
Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc quay người muốn đuổi theo nhưng Lôi Khiếu Thiên đã đi đến bên cạnh anh ta, cất giọng trầm trầm pha chút chế nhạo: “Không cần đuổi theo!”
Thẩm Dương Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào Lôi Khiếu Thiên đã đứng bên cạnh mình...
- Anh? – Không cần đuổi theo ư, tại sao? Không phải hai người tới đây là không để cho cô chạy thoát sao? Tại sao lại khinh địch như vậy, cứ để cho cô đi?
Chẳng nhẽ chuyện đơn giản như vậy thôi sao? Dường như anh họ anh ta không hề có ý định muốn ngăn cô lại!
Lôi Khiếu Thiên không nói gì nữa, yên lặng nhìn đồ Đường Kiến Tâm bỏ lại. Anh nhặt nó lên rồi ném lên không trung. Thứ đó bị tung lên như biến mất giữa bầu trời, anh liền quay người lại. Ở phía sau, thứ đồ kia kia đung đưa theo làn gió rồi chạm đất...
- Cứ để cho cô ấy đi thế à?
Thẩm Dương Kỳ không thể tin nổi, trợn tròn hai mắt...
Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú về hướng Đường Kiến Tâm vừa lái xe bỏ đi, từ từ mở tay phải ra...
Thẩm Dương Kỳ nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, cằm anh ta như sắp rơi xuống đất. Anh ta run run chỉ vào thứ trong tay anh họ mình, kinh hãi lên tiếng: “Anh... anh... anh... Cái này...”. Đây là cái gì? Lấy lúc nào vậy? Sao anh ta không biết?
Anh ta đã chăm chú quan sát hai người bọn họ đánh nhau cơ mà.... A... a... a... a! Anh ta muốn phát điên lên rồi!
Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nhướng mày ngả ngớn, đôi mắt lóe sáng: “Vậy thì thử xem!”
Lời vừa dứt thì hai người nhanh như chớp xông vào nhau, tốc độ như tốc độ của ánh sáng khiến Thẩm Dương Kỳ hoa cả mắt, không phân biệt được ai là ai...
Anh ta dựa người vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực đứng xem trò vui. Anh ta cũng không có ý định tiến lên giúp đỡ vì anh ta biết nếu anh họ mình đã muốn tự ra tay thì chứng tỏ anh ta chỉ có thể nhàn rỗi thưởng thức mà thôi!
Càng xem lại càng thấy thú vị, anh ta vung nắm đấm vào không khí cảm thán: “Quá tuyệt!”
Đường Kiến Tâm nhanh chóng cúi người tránh khỏi những đòn tấn công liên tiếp từ phía sau của Lôi Khiếu Thiên rồi lập tức đứng bật dậy, vung tay đấm về phía anh khiến Lôi Khiếu Thiên lùi về sau mấy bước...
Thẩm Dương Kỳ đứng quan sát cảm thấy rất lạ lùng, càng ngày càng thấy chế độ đãi ngộ này quá là khác biệt! Đây là lần thứ hai anh ta được chứng kiến anh họ mình ra tay “nhẹ nhàng”, hơn nữa lại còn với cùng một người.
Anh ta chưa bao giờ biết rằng anh họ mình lại có thể như vậy. Những người không có mặt ở đây chắc không thể tưởng tượng ra nổi điều này!
Đúng là dọa người! Nếu các anh em biết đây là đại ca của bọn họ thì chắc phải sửng sốt đến mức tròng mắt rơi cả ra ngoài mất...
Ở phía trước, khi cú đấm của mình lại lần nữa bị đối phương cản lại, Đường Kiến Tâm liền trầm mặt xuống. Đối với một sát thủ mà nói, khi ra đòn công kích liên tiếp thì mặt không được đỏ lên, hơi thở cũng không được gấp gáp. Nhưng điều ghê gớm hớn chính là khi cô đang bừng bừng khí thế ra tay thì lại có cảm giác đối phương căn bản không phải đang đánh nhau mà chỉ là đang chơi đùa với cô mà thôi...
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lôi Khiếu Thiên lóe lên ý cười, rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn giận của cô. Bàn tay đang đỡ lấy cú đấm của cô hơi thả lỏng để cô thoát khỏi sự kìm chế của anh!
Trên đời này, có thể tiếp cận ở cự ly gần với anh như thế chỉ có vài người... và cô là một trong số ít người đó!
Đường Kiến Tâm mượn lực của Lôi Khiếu Thiên để lùi người về. Cô nghiêm mặt lại, khi ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe ở phía xa thì khóe miệng giật giật!
Ngay lúc đôi mắt cô lóe sáng thì mi tâm Lôi Khiếu Thiên giật giật, bàn tay anh mở ra đón lấy sức gió rồi nhanh chóng đâm về phía yết hầu của Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm nhanh chóng xoay người lại, cổ tay phải hạ thấp xuống, một sợi dây nhỏ bay thẳng về phía bánh xe bên trái. Sợi dây nhanh chóng đâm thẳng vào, cố định trên bánh xe!
Đường Kiến Tâm dùng lực kéo một cái, cả người như bay về phía chiếc xe... Khi Thẩm Dương Kỳ có phản ứng lại thì Đường Kiến Tâm đã ở ngay gần cạnh anh ta. Nhưng không ngờ Đường Kiến Tâm lại không để ý đến anh ta mà dẫm chân lên bánh xe rồi xoay người nhảy qua, nhanh chóng chạy về phía bãi rác đằng sau chiếc xe!
Tốc độ cực kì nhanh!
Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc quay người muốn đuổi theo nhưng Lôi Khiếu Thiên đã đi đến bên cạnh anh ta, cất giọng trầm trầm pha chút chế nhạo: “Không cần đuổi theo!”
Thẩm Dương Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào Lôi Khiếu Thiên đã đứng bên cạnh mình...
- Anh? – Không cần đuổi theo ư, tại sao? Không phải hai người tới đây là không để cho cô chạy thoát sao? Tại sao lại khinh địch như vậy, cứ để cho cô đi?
Chẳng nhẽ chuyện đơn giản như vậy thôi sao? Dường như anh họ anh ta không hề có ý định muốn ngăn cô lại!
Lôi Khiếu Thiên không nói gì nữa, yên lặng nhìn đồ Đường Kiến Tâm bỏ lại. Anh nhặt nó lên rồi ném lên không trung. Thứ đó bị tung lên như biến mất giữa bầu trời, anh liền quay người lại. Ở phía sau, thứ đồ kia kia đung đưa theo làn gió rồi chạm đất...
- Cứ để cho cô ấy đi thế à?
Thẩm Dương Kỳ không thể tin nổi, trợn tròn hai mắt...
Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú về hướng Đường Kiến Tâm vừa lái xe bỏ đi, từ từ mở tay phải ra...
Thẩm Dương Kỳ nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, cằm anh ta như sắp rơi xuống đất. Anh ta run run chỉ vào thứ trong tay anh họ mình, kinh hãi lên tiếng: “Anh... anh... anh... Cái này...”. Đây là cái gì? Lấy lúc nào vậy? Sao anh ta không biết?
Anh ta đã chăm chú quan sát hai người bọn họ đánh nhau cơ mà.... A... a... a... a! Anh ta muốn phát điên lên rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook