Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
-
Chương 14: Đâm đầu vào chỗ chết!!!
Phía trên cửa chính của tập đoàn Hồng Tân có một đài phun nước nhỏ, thấp thoáng trên cao là bóng dáng của một cô gái chỉ như một chấm đen nhỏ trên bầu trời. Hình ảnh cô gái lượn dù ngày càng rõ nét. Đường Kiến Tâm đặt chân lên đài phun nước rồi trượt người xuống dưới.
- Chị, ở đây!
Đường Kiến Tâm còn chưa tiếp đất thì một chiếc Ferrari đã đỗ xịch ngay trước cửa tập đoàn Hồng Tân. Tiểu Ngải nghiêng người mở cửa xe, gọi Đường Kiến Tâm.
Hai tay Đường Kiến Tâm đặt lên balo, ấn xuống một nút để thu chiếc dù lại. Chiếc dù xẹp xuống khiến cả người cô như mất trọng lượng. Khi chạm đất, một chân cô quỳ xuống, tay phải chống xuống đất đỡ cả người. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía chiếc xe Ferrari như một con báo!
“Vù” một tiếng, Đường Kiến Tâm lao vào trong xe. Cô còn chưa kịp ngồi yên vị thì chiếc xe đã lao như bay, ẩn mình trong ánh sáng lấp loáng của ánh đèn ne-on dưới trời đêm.
Thượng Quan Kiệt Thiếu sải những bước chân dài chạy lại, trừng mắt nhìn làn khói xe. Anh ta bức mình đá chân vào không trung rồi nhanh chóng ngồi vào một chiếc xe.
- Đuổi theo!
Cô gái chết tiệt! Nếu không phải vì một đấm của cô gái kia thì anh ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ biến mất ngay trước mắt mình như thế!
Hừ, tốt nhất đừng để anh ta gặp lại cô gái ấy. Nếu còn gặp lại, nhất định anh ta sẽ cho cô một bài học nhớ đời, nếu không anh ta sẽ không mang họ Thượng Quan nữa! Mẹ nó chứ!
- Chị, lấy được rồi à?
Tiểu Ngải đạp mạnh chân ga, phóng xe với tốc độ nhanh nhất. Cô đánh mạnh tay lái, chiếc xe luồn lách lao đi trên đường Khang Kiêu như một con rắn linh hoạt, nhìn từ trên cao xuống trông rất đẹp mắt!
Đường Kiến Tâm nhếch miệng lên, giữ chặt chiếc balo, tâm trạng đang rất tốt: “Đương nhiên rồi!”. Nhất là khi nghĩ đến lúc mình nhảy từ trên tầng cao xuống, ý cười trên môi cô càng rõ hơn.
Nghĩ đến gương mặt khó coi của người đàn ông kia, cô thấy càng thích thú hơn!
- Ôi, chị, chị đúng là thần tượng của em! Em phát hiện mình ngày càng sùng bái chị hơn rồi đấy! – Chỉ trong vòng có mười giây ngắn ngủi, không những càn quét khắp cả tòa nhà mà còn nhảy từ trên tầng bốn mươi xuống, đến cả mí mắt cũng không thèm động đậy, đến lúc nào cô mới có thể lợi hại bằng một nửa chị ấy đây? Tiểu Ngải thật sự hâm mộ, rất muốn được như vậy!
Đường Kiến Tâm cười tươi, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, em đã rất lợi hại rồi mà!”. Sở trường của hai người vốn rất khác biệt. Cô thì chẳng khác nào một đứa mù mờ máy tính, còn Tiểu Ngải thì phải gọi là siêu cao thủ trong lĩnh vực đó.
Trước kia mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô đều chỉ hành động một mình, dù nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm đến mức nào. Nhưng lần này phải hợp tác với Tiểu Ngải, có thể thấy nhiệm vụ không hề đơn giản...
- Dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng mà Tiểu Ngải vẫn hâm mộ chị nhất! – Tiểu Ngải bĩu môi đầy kiêu ngạo trước lời khen của Đường Kiến Tâm nhưng vẫn không quên nói ra sự quyết tâm của mình. Cô biết trong tổ chức, chỉ có chị ấy là...
Nghĩ đến điều này, nét mặt của Tiểu Ngải chợt cứng đờ lại, đôi mắt cũng cụp xuống, tràn ngập sự mất mát...
Tại sao lại không thể yêu thương hỗ trợ lẫn nhau?
Đường Kiến Tâm buồn cười lắc đầu. Cô thu tay về, hai mắt nhíu lại, còn chưa kịp an ủi tâm tình thay đổi của Tiểu Ngải thì đã khôi phục lại giọng nói lạnh lùng vốn có.
- Tiểu Ngải, cắt đuôi đi.
Tiểu Ngải sửng sốt rồi lập tức hoàn hồn. Cô vội vàng ổn định tâm trạng, qua gương chiếu hậu có thể nhìn ra sự khinh thường trong ánh mắt cô, sau đó cô nở nụ cười chế giễu.
- Đúng là hành động liều lĩnh.
Đường Kiến Tâm bật cười ha ha, cô chưa bao giờ thấy nét mặt này của một Tiểu Ngải vốn luôn đáng yêu cả. Nhưng quả thật là trông rất buồn cười, điều này khiến tâm trạng của cô cực kì tốt, hôm nay thị giác được hưởng thụ quá nhiều rồi.
Tiểu Ngải bất mãn trừng mắt nhìn người nào đó đang cười quá trớn: “Chị, em nói sai à?”. Dù gì cô cũng được mệnh danh là Ám Mị - tay đua xuất thần đẳng cấp thế giới, muốn cắt đuôi “đám râu ria” chẳng phải là chuyện dễ như bỡn sao? Chẳng phải đối phương đang tự đâm đầu vào chỗ chết à? Hừ! Còn dám cười cô nữa, Tiểu Ngải mếu máo!
Đường Kiến Tâm nghẹn họng! Không xong rồi, cô công chúa nhỏ mất hứng rồi! Cô không cười nữa, vì tâm trạng vừa rồi tốt quá nên không khống chế được bản thân. Chỉ trong nháy mắt, Đường Kiến Tâm như biến thành một con lợn sắp bị chọc tiết, vội vàng gật đầu lia lịa đồng tình!
Đúng, quá đồng tình ý chứ! Ngoài là thiên tài trong lĩnh vực vi tính, Tiểu Ngải còn là một tay đua xe thứ thiệt. Có điều, huhu, bắt cô nhịn cười thực sự khó cho cô quá!
- Chị, ở đây!
Đường Kiến Tâm còn chưa tiếp đất thì một chiếc Ferrari đã đỗ xịch ngay trước cửa tập đoàn Hồng Tân. Tiểu Ngải nghiêng người mở cửa xe, gọi Đường Kiến Tâm.
Hai tay Đường Kiến Tâm đặt lên balo, ấn xuống một nút để thu chiếc dù lại. Chiếc dù xẹp xuống khiến cả người cô như mất trọng lượng. Khi chạm đất, một chân cô quỳ xuống, tay phải chống xuống đất đỡ cả người. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía chiếc xe Ferrari như một con báo!
“Vù” một tiếng, Đường Kiến Tâm lao vào trong xe. Cô còn chưa kịp ngồi yên vị thì chiếc xe đã lao như bay, ẩn mình trong ánh sáng lấp loáng của ánh đèn ne-on dưới trời đêm.
Thượng Quan Kiệt Thiếu sải những bước chân dài chạy lại, trừng mắt nhìn làn khói xe. Anh ta bức mình đá chân vào không trung rồi nhanh chóng ngồi vào một chiếc xe.
- Đuổi theo!
Cô gái chết tiệt! Nếu không phải vì một đấm của cô gái kia thì anh ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ biến mất ngay trước mắt mình như thế!
Hừ, tốt nhất đừng để anh ta gặp lại cô gái ấy. Nếu còn gặp lại, nhất định anh ta sẽ cho cô một bài học nhớ đời, nếu không anh ta sẽ không mang họ Thượng Quan nữa! Mẹ nó chứ!
- Chị, lấy được rồi à?
Tiểu Ngải đạp mạnh chân ga, phóng xe với tốc độ nhanh nhất. Cô đánh mạnh tay lái, chiếc xe luồn lách lao đi trên đường Khang Kiêu như một con rắn linh hoạt, nhìn từ trên cao xuống trông rất đẹp mắt!
Đường Kiến Tâm nhếch miệng lên, giữ chặt chiếc balo, tâm trạng đang rất tốt: “Đương nhiên rồi!”. Nhất là khi nghĩ đến lúc mình nhảy từ trên tầng cao xuống, ý cười trên môi cô càng rõ hơn.
Nghĩ đến gương mặt khó coi của người đàn ông kia, cô thấy càng thích thú hơn!
- Ôi, chị, chị đúng là thần tượng của em! Em phát hiện mình ngày càng sùng bái chị hơn rồi đấy! – Chỉ trong vòng có mười giây ngắn ngủi, không những càn quét khắp cả tòa nhà mà còn nhảy từ trên tầng bốn mươi xuống, đến cả mí mắt cũng không thèm động đậy, đến lúc nào cô mới có thể lợi hại bằng một nửa chị ấy đây? Tiểu Ngải thật sự hâm mộ, rất muốn được như vậy!
Đường Kiến Tâm cười tươi, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, em đã rất lợi hại rồi mà!”. Sở trường của hai người vốn rất khác biệt. Cô thì chẳng khác nào một đứa mù mờ máy tính, còn Tiểu Ngải thì phải gọi là siêu cao thủ trong lĩnh vực đó.
Trước kia mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, cô đều chỉ hành động một mình, dù nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm đến mức nào. Nhưng lần này phải hợp tác với Tiểu Ngải, có thể thấy nhiệm vụ không hề đơn giản...
- Dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng mà Tiểu Ngải vẫn hâm mộ chị nhất! – Tiểu Ngải bĩu môi đầy kiêu ngạo trước lời khen của Đường Kiến Tâm nhưng vẫn không quên nói ra sự quyết tâm của mình. Cô biết trong tổ chức, chỉ có chị ấy là...
Nghĩ đến điều này, nét mặt của Tiểu Ngải chợt cứng đờ lại, đôi mắt cũng cụp xuống, tràn ngập sự mất mát...
Tại sao lại không thể yêu thương hỗ trợ lẫn nhau?
Đường Kiến Tâm buồn cười lắc đầu. Cô thu tay về, hai mắt nhíu lại, còn chưa kịp an ủi tâm tình thay đổi của Tiểu Ngải thì đã khôi phục lại giọng nói lạnh lùng vốn có.
- Tiểu Ngải, cắt đuôi đi.
Tiểu Ngải sửng sốt rồi lập tức hoàn hồn. Cô vội vàng ổn định tâm trạng, qua gương chiếu hậu có thể nhìn ra sự khinh thường trong ánh mắt cô, sau đó cô nở nụ cười chế giễu.
- Đúng là hành động liều lĩnh.
Đường Kiến Tâm bật cười ha ha, cô chưa bao giờ thấy nét mặt này của một Tiểu Ngải vốn luôn đáng yêu cả. Nhưng quả thật là trông rất buồn cười, điều này khiến tâm trạng của cô cực kì tốt, hôm nay thị giác được hưởng thụ quá nhiều rồi.
Tiểu Ngải bất mãn trừng mắt nhìn người nào đó đang cười quá trớn: “Chị, em nói sai à?”. Dù gì cô cũng được mệnh danh là Ám Mị - tay đua xuất thần đẳng cấp thế giới, muốn cắt đuôi “đám râu ria” chẳng phải là chuyện dễ như bỡn sao? Chẳng phải đối phương đang tự đâm đầu vào chỗ chết à? Hừ! Còn dám cười cô nữa, Tiểu Ngải mếu máo!
Đường Kiến Tâm nghẹn họng! Không xong rồi, cô công chúa nhỏ mất hứng rồi! Cô không cười nữa, vì tâm trạng vừa rồi tốt quá nên không khống chế được bản thân. Chỉ trong nháy mắt, Đường Kiến Tâm như biến thành một con lợn sắp bị chọc tiết, vội vàng gật đầu lia lịa đồng tình!
Đúng, quá đồng tình ý chứ! Ngoài là thiên tài trong lĩnh vực vi tính, Tiểu Ngải còn là một tay đua xe thứ thiệt. Có điều, huhu, bắt cô nhịn cười thực sự khó cho cô quá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook