Mê Mẩn Vì Em FULL
-
Chương 4
Du Lệ vẫn để ý tới chuyện hộ vệ.
Lúc vội vàng đến gần giờ, cô nói với đạo diễn một câu, rồi rời khỏi nơi đó trong ánh mắt khác nhau của mọi người trong đoàn làm phim.
Bảo là rời đi trước, thật ra hiện giờ đã là 6 giờ hơn, chỉ là vào giờ này trong giới giải trí, là thời điểm đóng phim, chạy theo tiến độ, làm liên tục, tới tận khuya cũng là chuyện bình thường.
Với công việc của mình, Du Lệ luôn là người chăm chỉ, là một nghệ sỹ vô cùng chăm chỉ trong giới giải trí, diễn xuất cũng tạm, vẫn cần phải cố gắng hơn, cùng đông đảo đạo diễn, quan hệ giao lưu cũng không tồi, chỉ là không hiểu sao, cứ truyền ra danh hiệu bình hoa di động, hơn nữa lúc mới xuất hiện đã nhanh chóng có đông đảo fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Với điều này, cô rất bất đắc dĩ.
Rõ ràng cô có thể bằng thực lực của mình mà nổi tiếng, vì sao ai ai cũng chỉ nhìn thấy mỗi cái mặt cô chứ?
Ngày xuân trời tối cũng nhanh, lúc chạng vạng đèn đã sáng, toàn bộ thế giới chìm trong cảnh sắc mờ nhạt.
Lái xe đi thẳng một mạch đến tòa nhà giải trí Cảnh An, Du Lệ được hộ vệ vây quanh đi vào trong công ty.
Đúng vào lúc tan tầm, người trong công ty đến đến đi đi, có thể thấy nhiều gương mặt xuất hiện trên truyền hình.
Thấy Du Lệ được bao bọc tới, đám đàn em trong công ty hỏi han sôi nổi, dùng ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ngầm ghen ghét nhìn theo bóng nữ vương đi vào thang máy.
Lên tới văn phòng ở tầng hai mươi, đẩy cửa văn phòng ra, Du Lệ liếc mắt thấy người đàn ông đang uống trà trên ghế sofa gần cửa sổ.
Như nghe thấy tiếng động, người đàn ông quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ hiện ra trước tầm mắt người vào, đánh thẳng vào tròng mắt mọi người, khiến người ta nhìn không rời.
Trợ lý Trịnh hít hà một hơi, không kìm được ôm ngực.
Du Lệ trợn trừng mắt, ngay sau đó hai mắt ngời sáng, bước nhanh tới.
An Như đang ngồi ở đó, vốn đang hỏi dò tư liệu cơ bản của người đàn ông, hiểu rõ tình hình của anh ta, chỉ có hỏi, không biết sao mà cứ nhìn vào mặt người đàn ông ngây ngốc, mãi cho đến lúc Du Lệ tới, mới lấy lại tinh thần.
Nhưng lúc nhìn thấy người nghệ sỹ xuất sắc nhất trong tay bà đang nhìn về phía người đàn ông mắt sáng ngời, trong lòng An Như rung lên tiếng chuông cảnh báo.
Du Lệ đã chạy tới trước sofa, dùng giọng nói đầy vui sướng bảo, “Là anh à, tôi còn tưởng mình đang nhìn nhầm chứ, sao anh lại ở chỗ này?” Đang nói cô như nghĩ ra gì đó, chớp chớp mắt, “Không phải anh sẽ là hộ vệ mà dì An mời tới đó chứ?”
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, tuy ngồi trên sofa song lại khiến cho người ta có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống dưới mà nhìn cô vậy, chẳng hề có tý cảm giác quẫn bách nhu nhược nào cả.
An Như và trợ lý Trịnh thấy cảnh đó, thầm nghĩ tính cách người đàn ông này mạnh thật.
Lòng cô gái Du rộng lớn xem nhẹ, ngồi xuống cạnh An Như, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, hai mắt sáng rực, cười bảo, ‘Tôi là Du Lệ, anh gọi thế nào?”
“Chử Hiệt” Người đàn ông mở lời, giọng nói trầm thấp rõ ràng, lãnh đạm.
Trợ lý Trịnh tò mò nhìn anh ta, cô nàng nghe bảo chuyện người đại diện tìm một hộ vệ riêng cho Du Lệ, cũng không đi theo trình tự ở công ty, nhưng không ngờ tới hộ vệ được mời đến là dạng này, nhan sắc này, khí thế này, cứ như một kẻ giàu có cao quý ở gia đình nhà giàu vậy.
Lúc này An Như nuốt nước bọt, bảo, “Lệ Chi, vị Chử tiên sinh này chính là hộ vệ mà bạn bè giới thiệu tới, các con biết nhau à?”
“Từng gặp mặt một lần” Du Lệ nhấp miệng cười, đôi mắt sáng ngời khiến người ta biết hiện giờ tâm tình cô vô cùng được, “Hơn nữa Chử tiên sinh cũng coi như là ân nhân cứu mạng con ạ”
An Như sửng sốt, nhìn nhìn gương mặt tuấn lệ của Chử Hiệt, lại nhìn nhìn nghệ sỹ nhà mình, phát hiện ra cô ấy có vẻ vô cùng hài lòng với Chử Hiệt, bất giác hỏi, “Ân nhân cứu mạng gì?”
“Ân….” Du Lệ nhìn về phía bà, “Dì An, người thực sự muốn biết sao ạ?”
Nghe thấy ý không rõ kia, sắc mặt An Như hơi đổi, lập tức không muốn biết thêm gì nữa.
Vì thế bà xua xua tay, bảo, “Vậy ý con là?”
“Là anh ấy ạ!’ Du Lệ quyết định ngay tắp lự, cười nói với Chử Hiệt, “Chử tiên sinh, sau này xin chiếu cố nhiều hơn”
Chử Hiệt nhìn về phía cô, đôi mắt xanh băng, trầm mặc thấu suốt, nhàn nhạt ừ một câu.
Đợi trợ lý Trịnh dẫn Chử Hiệt đi làm thủ tục nhập chức, An Như kéo Du Lệ sang một bên hỏi nhỏ, “Ta cảm thấy nó không giống thiên sư lắm, mà giống như một siêu sao đỉnh cấp nào đó vậy, con nói xem nó có nguyện ý tới phát triển trong giới giải trí không? Với nhan sắc này của nó, ta dám đảm bảo tuyệt đối nổi bần bật, biết đâu còn nổi tiếng hơn cả con nữa đó”
Du Lệ, “…..”
Thấy Du Lệ khó nói mà nhìn mình, An Như chẳng chút ngượng ngùng, giải thích, “Chẳng phải ta đây đang thích người tài đó sao? Con xem vóc dáng nó rất đẹp, có gương mặt đẹp như thế, không vào giới giải trí thì thật tiếc quá.
Còn nữa, nó thoạt nhìn trẻ như vậy, vóc dáng lại cao thế này…..
Thực sự có năng lực kia sao?”
Đây tuyệt đối là kỳ thị mà!
Du Lệ nói nghiêm trang, “Dì An à, dì không thể coi trọng vẻ ngoài được, điều này không đúng đâu”
An Như méo mặt, “Dì cũng không muốn mà, nhưng con xem nó trông đẹp trai thế, đi làm thiên sư gì đó thật phí của trời quá mà!’
“Thiên sư ạ?” Mặt Du Lệ kinh ngạc bất ngờ, “Dì bảo thiên sư là đạo sĩ đó sao ạ? Chẳng phải là thầy tướng đó ư?”
“Nói vớ vẩn gì thế, con không biết không có nghĩa là không có, thiên sư là người trong giới Huyền Môn, nghe bảo cái quần thể này vô cùng thần bí, người bình thường không cách nào tiếp xúc được, chỉ có thể nghe nói đến rất được, nếu không phải dì có quan hệ, sao có thể tìm được người giới thiệu thiên sư tới đây chứ?” An Như lúc đầu là giải thích, tiếp đó lại không chắc chắn, “Vị Chử tiên sinh này, nhìn hẳn là con lai đi, cũng không rõ tiêu chuẩn chọn đồ đệ của đám thiên sư Huyền Môn này là gì nữa, con lai mà cũng được chọn làm thiên sư sao?”
An Như không rõ, là một người bình thường, trước giờ Du Lệ chưa từng tiếp xúc đến những thứ này càng không biết tới.
Cả hai nhìn nhau một lát, An Như không kìm được bảo, “Lệ Chi à, con chắc chứ? Có cần đổi người hộ vệ không đó?” Bộ dáng hộ vệ trông cao lớn thế này, cứ cảm thấy chẳng đáng tin cậy, khác hẳn những thiên sư mà bà đã từng gặp.
An Như lại càng hy vọng vị Chử tiên sinh này trượt mất công việc hộ vệ, tới phát triển trong giới giải trí hơn.
Thấy An Như hoài nghi năng lực của Chử Hiệt, Du Lệ vội vàng nói luôn, “Dì An à, con tin năng lực của anh ấy, chính anh ấy đã cứu con một lần đó, vào cái dạng tình huống kiểu đó có thể cứu được con, có thể thấy thực lực của anh ấy rồi, không cần suy xét lại nữa ạ?”
Là loại tình huống nào thế, An Như cũng không muốn biết.
Thấy cô không có ý gì khác nữa, An Như không nói gì thêm.
Hiện giờ khẳng định nghệ sỹ nhà mình đã nhìn Chử Hiệt với đôi mắt tỏa sáng không phải là tình cảm thiếu nữ phát tác là ổn, còn những chuyện khác thì không cần quan tâm.
Trợ lý Trịnh cùng Chử Hiệt đã làm xong thủ tục hợp đồng về, cả hai cũng ngừng nói về đề tài này.
Du Lệ nhìn người đàn ông đang đi tới, thấy sao cũng rất vừa lòng, quan trọng nhất là, người đàn ông này có năng lực thật sự nha, sinh mệnh được bảo đảm, cái gì cũng tốt hết.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Du Lệ nói luôn, “Dì An à, chúng con về đây, dì cũng về sớm chút đi ạ”
An Như ừ một câu, nhìn theo bóng dáng cao lớn tuấn mỹ của người đàn ông đi cùng Du Lệ ra ngoài, lại cảm thấy lần nữa người đàn ông đó thoạt nhìn không giống hộ vệ, mà ngược lại như siêu sao đỉnh cấp nào đó vậy.
Vẫn câu nói đó, có nhan sắc như thế, không làm nghệ sỹ thì tiếc thật.
***
Trợ lý Trịnh lái xe đằng trước, Du Lệ và Chử Hiệt ngồi ở phía sau.
“Chử tiên sinh, sau này anh ở cùng chỗ tôi, có được không?”
Du Lệ hỏi khách sáo.
Nếu là hộ vệ 24/24 giờ, dĩ nhiên là phải ở cùng một chỗ với nhau, chuyện này lúc trước An Như đã nói qua, Chử Hiệt không có ý kiến gì với điều này cả.
Tiếp đó Du Lệ lại hỏi, “Đúng rồi, hành lý của anh đâu?’
Lúc nãy lên xe cô phát hiện ra hai tay người đàn ông này trống trơn, không có hành lý gì cả.
Trợ lý Trịnh lái xe phía trước cũng nhìn vào kính chiếu hậu, liếc nhanh người đàn ông ngồi sau kia, dù đã nhìn mấy lần, đều bị gương mặt không tỳ vết của người đàn ông làm cho sững sờ.
Chử Hiệt quay đầu nhìn cô, thần sắc nhàn nhạt, mở miệng bảo, “Không có”
Du Lệ, “….”
Trợ lý Trịnh, “…..”
Không có ý là gì thế?
Du Lệ nhìn thoáng qua quần áo trên người anh, dường như đã mặc mấy hôm rồi, cả người phong trần mệt mỏi, chất liệu may mặc cũng không tốt, với ánh mắt của cô, giống y chang bao quần áo hàng vỉa hè, chẳng lẽ anh ta nghèo đến mức đến quần áo để thay cũng không có ư?
Bất giác trong lòng Du Lệ thấy hơi phức tạp, càng thêm đồng tình nhiều với anh hơn.
Hóa ra thiên sư đều đa số nghèo đến mức vậy ha.
Nếu đã trở thành chủ của anh ta, sau này chắc chắn cần anh ta bảo vệ nhiều, dĩ nhiên Du Lệ cũng vô cùng hào phóng, nói, “Đợi lát nữa tôi cho người đặt mua chút đồ dùng sinh hoạt cho anh, có yêu cầu gì cứ nói”
Người đàn ông ừ một câu, không có ý kiến gì.
Thái độ anh thản nhiên như thế, càng khẳng định suy đoán của Du Lệ, không kìm được mà nghĩ, chẳng nhẽ bởi vì nghèo quá mới tiếp nhận công việc hộ vệ này sao?
Trợ lý Trịnh sau khi dẫn hai người đến căn hộ Du Lệ ở, đã đi mua đồ dùng sinh hoạt cho Chử Hiệt.
Động tác cô nàng rất nhanh, chỉ trong một giờ đồng hồ, đã xách theo một túi đồ to về, ngoài quần áo ra, còn có một ít vật dụng hàng ngày nữa.
Trợ lý Trịnh đem quần áo mua cho người đàn ông, không kìm nổi tò mò hỏi, “Chử tiên sinh, anh nghĩ sao mà lại nhận lời làm hộ vệ thế?”
Chử Hiệt lãnh đạm liếc mắt nhìn cô nàng một cái, anh khiến cho người ta có cảm giác trầm mặc mà lành lạnh, dường như không thích giao tiếp với người ta, từ lúc gặp mặt đến giờ, vốn chưa nghe thấy anh nói quá ba từ trở lên.
Ngay lúc Trợ lý Trịnh tưởng anh không mở lời, thì nghe được anh nói, “Không có tiền”
Chính Du Lệ đang vểnh tai lên nghe, “…..” Hóa ra thật sự là nghèo quá ha.
Trợ lý Trịnh cũng bị lời nói thẳng thắn của anh sững sờ.
Thì ra lớn lên trông đẹp trai giàu có cũng không nhất định là giàu có đẹp trai, đến cả tiền mua quần áo để thay cũng không có nữa thì đâu phải là giàu có đẹp trai đâu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook