Mê Luyến
-
Chương 9: Cầu hôn
Edit+Beta: Lã Thiên Di
“Wow… Đây là lần đầu tiên ta được đến Thành trấn vào ban đêm nha. Tuy là nói như vậy nhưng kỳ thực ta cũng chỉ mới đến Thành trấn có một lần mà thôi”
Đi ở bên cạnh Rihyon, hai mắt Kính Hình sáng lấp lánh nhìn bốn phía xung quanh: “Nura, chúng ta đang đi đâu?”
“Nơi này.”
Nghe được lời nói của Rihyon, Kính Hinh dừng bước chân lại, theo ánh mắt hắn vừa nhìn, hóa ra là một nhà Shimabara [1], hắn dắt tay nàng vào sau đó cư nhiên lại ôm lấy thân thể nàng nói: “Chúng ta đi vào thôi.”
images
[1] Shimabara: nói nôm na đơn giản dễ hiểu thì đó là nơi nghỉ chân của gia tộc Nura ấy mà. Còn nếu nói cách khác thì Shimabara là một thành phố thuộc tỉnh Nagasaki, Nhật Bản. Thành phố nằm ở mũi phía tây-bắc của bán đảo Shimabara nhìn ra vịnh Ariake ở phía đông và núi Unzen (gồm cả Fugendake) ở phía tây.
“……?”
Kính Hinh không hiểu ra sao lại bị Rihyon mang vào Shimabara. Cửa gỗ bị đẩy ra, hắn lấy tay che mất tầm nhìn của nàng, Kính Hinh cảm giác thân hình nhoáng lên một cái, nghe thấy Rihyon nói: “Tiểu Hình, ngồi xuống.”
“Nura, ngươi đang làm cái gì?”
Sau khi Kính Hinh ngồi xuống, hắn mới chậm rãi buông tay che khuất tầm nhìn của nàng ra. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là mình và Rihyon đang bị một đám yêu quái vây quanh ở giữa căn phòng, còn đám yêu quái này chính là đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Kính Hinh ngớ ra, cùng bầy yêu quái này đối diện trừng qua trừng lại. Một lát sau, nhóm yêu quái bắt đầu ríu ra ríu rít nghị luận đứng lên nói:
“Vị này chính là người mà đại thống lĩnh đã tới thăm hằng đêm……”
“Người đẹp số một Kyoto sao?”
Ngón tay khẽ vuốt qua tóc Kính Hinh, nhẹ nhàng lấy tay ôm bờ vai nàng, cười nhẹ hỏi: “Thế nào, Karasu Tengu?”
Kính Hinh hơi nghiêng đầu, nhìn đến một bên thấy yêu quái giống quạ đen đang quan sát nàng, nó thở dài nói: “Tôi ngạc nhiên đấy, cô ta đẹp hơn cả lời đồn.”
“Này, tất cả bọn họ đều là Ayakashi đi. Địa phương mà ngươi muốn dẫn ta đến chính là nơi này sao?” Kính Hinh nhỏ giọng hỏi.
“Ân, sợ hãi sao? Ta nhớ được nàng nhất định phòng bị yêu quái.” Rihyon trêu ghẹo nói.
“Nhìn ta thật sự phòng bị yêu quái sao? Ta trước mắt kỳ thật cũng không có gặp qua mấy yêu quái.”
Kính Hinh túm trụ tay Rihyon đang ôm lấy bả vai mình, sau đó không thương tiếc gạt mạnh ra ngoài. Kính Hinh bất đắc dĩ thở dài, hắn luôn thừa dịp nàng không chú ý liền ôm lấy nàng.
Đối với chuyện tay mình bị gạt ra Rihyon không hề để ý chút nào. Bị gạt ra thì lại tiếp tục ôm nàng thôi ~♥, hắn một bên vươn cánh tay vừa nói: “Không cần lo lắng, bọn họ đều là thủ hạ của ta.”
“Toàn bộ đều là thủ hạ của ngươi sao? Nura, ngươi quả nhiên là một yêu quái lợi hại.” Kính Hinh nhoẻn miệng cười, bên cạnh nhóm yêu quái nháy mắt phát ra tiếng hô.
“Hừm?!?!” Một giọng nữ hơi bất mãn quyến rũ truyền vào trong tai Kính Hinh.
“Ghen tị sao? Yuki-Onna.”
“Đừng nói hưu nói vượn.” Giọng nữ quyến rũ kia bất mãn rống to.
Kính Hinh quay đầu nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh. Da thịt của nữ nhân kia trong suốt trắng nõn như tuyết, ngón tay hơi cuốn lấy tóc màu lam của chính mình, tóc nàng ta dài như tơ, yên ba như hải, đôi đồng tử màu đỏ dùng tầm mắt cực kì lợi hại quan sát nàng. Dung nhan nàng ta vô cùng tinh xảo tuyệt mỹ, một thân mặc kimono tuyết trắng thể hiện rõ khí chất lãnh ngạo của nàng.
Tuy rằng Kính Hinh mỗi ngày soi gương đều có thể nhìn đến dung nhan tuyệt sắc của ‘YouHime’. Nhưng là mỗi ngày đều xem, nàng đã nhìn đến phát chán, huống chi dung nhan tuyệt sắc kia đã trở thành mặt của nàng.
Cho nên nháy mắt khi nàng nhìn đến Setsura vô cùng dị thường kinh diễm, liền như vậy luôn nhìn chằm chằm Setsura.
“……” Dưới ánh mắt tràn ngập kinh diễm cùng với đang thưởng thức của Kính Hinh. Hai má Setsura nhè nhẹ đỏ ửng, cắn chặt răng, rõ ràng dung mạo của nàng ta hơn mình một bậc. Tại sao lại bày ra một mặt kinh diễm xem chính mình, nàng là đang trêu đùa ta sao?
Vào thời điểm Setsura rốt cục không thể nhịn được nữa, ánh mắt Kính Hinh liền dời đi, nhìn về phía Rihyon nói: “Ta đói bụng.”
“Ân, ta đi phân phó bọn họ làm bữa tối cho nàng.”
Rihyon nhẹ nhàng cười, bám vào bên tai nàng dùng âm thanh cực kì khiêu khích nói: “Muốn ăn cái gì đâu?”
Đối mặt với việc Rihyon khiêu khích, thần sắc Kính Hinh tạm thời còn chưa biến. Chỉ cần hắn xuất hiện tại bên người nàng, không đối với nàng ôm ôm ấp ấp thì chính là dùng âm thanh yêu mị như vậy để khiêu khích nàng, nàng đều đã quá quen với nó. Cho nên mới nói, thói quen như vậy thật sự là đáng sợ a. Cảm khái một chút, Kính Hinh mở miệng nói: “Sushi, thịt, cá nướng, cơm, cơm nắm……”
Kỳ thật nàng muốn nói là thịt nướng, sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên bơ…… Nhưng cho dù nói ra, phỏng chừng cũng đều không có, aizzz ~ !
“Nhiều như vậy ngươi đều có thể ăn hết sao?” Setsura ở một bên nhịn không được mở miệng chất vấn.
Nhìn mỹ nữ cực kì lãnh ngạo thế nhưng lại chủ động cùng nàng nói chuyện, Kính Hinh hai mắt sáng ngời, một mặt đầy tự hào nói: “Đương nhiên có thể, thức thần của Hidemoto gia nói bao tử ta có thể ăn đến lượng cơm của ba người.”
“……” Setsura hết chỗ nói rồi, đây là sự việc đáng để tự hào sao?
“Ha ha, yên tâm, nhất định sẽ cho nàng ăn no. Sau khi ăn xong, món điểm tâm ngọt sẽ là mochi [2], thế nào?” Rihyon cười nói.
images
[2] Mochi: là một loại bánh dày nhân ngọt truyền thống của Nhật Bản làm từ bột gạo được dùng để ăn trong cuộc sống hàng ngày mà còn là vật phẩm dâng lên thần linh và có ý nghĩa mang lại may mắn. Bánh Mochi là vật cúng không thể thiếu trong các gia đình Nhật Bản nhân dịp năm mới. Họ bày trí bánh gạo Mochi ở hốc tường Toko-noma trang trọng trong phòng khách hoặc trong nhà bếp. Những chiếc bánh này được gọi là Kagami-mochi, tức bánh Mochi dâng lên thần linh. Ngày Tết, người Nhật cúng bánh Mochi để cầu nguyện cho sự trường thọ. Vào những ngày truyền thống, người Nhật cột bánh Mochi trên thanh tre dài và nướng trong đống lửa họ ăn bánh Mochi nướng tại lễ Dondo-yaki sẽ mang lại sức khỏe suốt cả năm. Bánh Mochi cũng có mặt trong lễ dựng nhà mới Choto-shiki của người Nhật.
“Mochi? Ta chưa từng ăn qua. Cảm ơn ngươi, Nura.” Kính Hinh một mặt cảm động ôm lấy cánh tay Rihyon, Rihyon vừa lòng sờ tóc của nàng, cười nhẹ hỏi: “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
“Ăn nhiều như vậy, còn muốn ăn thêm nữa sao?” Những lời này của Yuki-Onna thật sự chính là tiếng lòng của dân chúng yêu quái.
“Đại khái hẳn là ăn không vô.”
Kính Hinh hai má nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, con người sáng ngời mang theo ý nói không nên lời dụ hoặc, bộ dáng thẹn thùng làm cho dung nhan tuyệt sắc của người thiếu nữ có vẻ phá lệ đáng yêu, nụ cười ngượng ngùng làm cho người ta phải xiêu lòng, nàng thấp giọng nói: “Nhưng là, ta có thể mang chúng về để làm thức ăn khuya.”
Ăn xong còn không quên đóng gói mang đi sao? Chúng yêu quái đã triệt để ngây dại, mãi cho đến nghe được tiếng cười của Rihyon mới hoàn hồn, hắn nhẹ nhàng hôn một chút lên trán của Kính Hinh, thấp giọng nói: “A, đương nhiên có thể. Nếu nàng nguyện ý, có thể đem ta đóng gói mang đi theo cũng được……” (Di Di: Vậy thì cho em đóng gói anh luôn nha ^^)
Kính Hinh mặt không biểu cảm che miệng Rihyon lại. Lại tới nữa rồi, chẳng phân biệt được trường hợp địa điểm, mở miệng đã hề hề nói những lời buồn nôn, nàng gằn giọng nói: “Ta! đói!”
“Cũng dám đẩy Nurarihyon đại nhân ra, hừ!”
Setsura bất mãn hừ lạnh. Cảm nhận được Setsura tràn ngập địch ý, Kính Hinh mê mang chớp mắt, chính mình đã làm cái gì chọc đến nàng sao?
“……” Setsura cao ngạo xoay đầu, không thèm liếc mắt nhìn Kính Hinh một cái.
Kính Hinh gãi đầu, tuy rằng nàng không hiểu rõ là đang chuyện gì xảy ra, nhưng Kính Hinh có thể cảm giác được chính mình tựa hồ bị nàng chán ghét, hay là bởi vì nàng cảm thấy mình ăn quá nhiều?
“Ngươi a, nghe nói ngươi là tiểu thư khuê các.” Một đám tiểu yêu quái nhóm vây đi lên, Natto Kozo [3] kéo lấy tay áo kimônô của Kính Hinh hỏi: “Tiểu thư khuê các đều có thể ăn như vậy sao?”
[3] Natto Kozo: đây là hình của Natto Kozo, mình chỉ đăng hình đề phòng cho những ai chưa biết thôi. Bên phải màn hình là Sannokuchi ^^
images
Kính Hinh một mặt khiếp sợ xem Natto Kozo. Này thật đúng là một lời châm chọc sắc bén a, Kính Hinh gật đầu, một mặt nghiêm túc nói: “Ân, tiểu thư khuê các đều cùng ta giống nhau có thể ăn nhiều như vậy.”
“……”
Gyuuki từng là nhân loại không nói gì nhìn Kính Hinh liếc mắt một cái, rõ ràng nàng đang nói dối, nhưng là Kính Hinh nói đúng lý hợp tình, biểu cảm cũng thật nghiêm túc. Rất nhiều tiểu yêu quái không có tiếp xúc với nhân loại nên bọn chúng thật sự tin tưởng lời nói của nàng.
Nhìn đến Kính Hinh trong tưởng tượng cũng không có như vậy khó có thể thân cận, Natto Kozo chờ mong nhìn về phía Kính Hinh nói: “Ta đến giáo ngươi chơi trò chơi đi.”
Đồ ăn còn chưa có đến, ngồi chờ cũng thật nhàm chán, Kính Hinh đối với trò chơi trong miệng của Natto Kozo cảm thấy có hứng thú: “Nga? Cái trò chơi gì?”
“Ukihashi [4] sao?” Kính Hinh nghiêm cẩn nghe Natto Kozo giảng quy tắc, quơ quơ trong tay cây quạt nói: “Ném tới cái kia cái gọi là ‘giấc mơ ukihashi’ không chạm đất, đó chính là cao điểm nhất sao?”
[4] Ukihashi: thật ra thì trò chơi không phải gọi là Ukihashi. Vì mình không biết trò hơi mà Youhime đã chơi cùng Natto Kozo, Sannokuchi và Tofu Kozo gọi là gì nên quất luôn cái tên Ukihashi mà Youhime đạt điểm cao nhất trong trò chơi. Nếu ai biết tên trò chơi thì nói với mình nha, thanks nhiều ^^
images
“Không sai, đúng là như vậy nhưng là ‘giấc mơ của ukihashi’ rất khó có thể ném tới được.” Natto Kozo trả lời.
“Phải không?” Kính Hinh sai lệch nghiêng đầu, nàng hiện tại đang tính khoảng cách của ‘giấc mơ ukihashi’, xem ra cũng không xa. Nếu dựa theo khoảng cách nàng tính thì cây quạt thật dễ dàng có thể quăng đi lên, nhưng nếu muốn cây quạt đáp trên đó thì cần phải dùng khí lực thích hợp. Trong đầu một bên tính toán, Kính Hinh buông tay đem cây quạt phóng về phía trước.
“Giấc mơ của Ukihashi, năm mươi điểm.” Bên cạnh Tofu Kozo dùng âm thanh đáng yêu giống trẻ con nói.
“Thật là lợi hại a, YouHime, ngươi thật là lần đầu tiên chơi sao?” Natto Kozo giọng điệu tràn ngập tán thưởng.
“Ta gọi là Kính Hinh.”
Sau khi Kính Hinh sửa chữa xưng hô, cười nhẹ: “Tuy rằng ta có nghiêm cẩn tính toán qua nhưng có thể đạt được điểm cao như chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Tiểu Hinh, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Nghe thấy âm thanh của Rihyon, hai mắt Kính Hinh sáng ngời, vội vàng chạy đến bên người Rihyon, tươi cười sáng lạn nói: “Cảm ơn, Nura. Ta đến ngay đây.”
Rihyon câu môi cười, đi đến bàn thấp cách Kính Hinh không xa, bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng ẩm một ngụm rượu, mắt vàng thâm thúy lẳng lặng nhìn chăm chú vào Kính Hinh.
“Cái loại người này ta không thèm nhìn đến.”
Setsura bất mãn cắn môi, đi đến bên người Rihyon bưng lên bầu rượu, tươi cười quyến rũ vì hắn châm rượu.
Kính Hinh đang ăn thật ngon lành, nhìn đến nhóm yêu quái bên cạnh đều đang ngây dại cả ra, Kính Hinh nuốt sushi trong miệng xuống, có chút do dự hỏi: “Các ngươi muốn ăn sao?”
“Không, chúng ta có rượu là đủ rồi. Thật không ngờ, ngươi thật sự có thể ăn nhiều như vậy a.” Natto Kozo một mặt cảm khái nói.
“Ân.”
Kính Hinh lại đem một khối sushi nhét vào trong miệng, cổ nghiêm mặt gò má, thanh âm mơ hồ không rõ nói: “Ta còn muốn ăn thêm món điểm tâm ngọt đâu.”
“Này thật đúng là được mở mang tầm mắt.”
Karasu Tengu nhịn không được cảm khái: “Nguyên lai nữ tử nhân loại đều có thể ăn như vậy!”
Kính Hinh ăn sushi, bên môi nổi lên ý cười, nàng cũng được mở mang tầm mắt nha. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều vậy yêu quái như vậy, bọn chúng cũng không có khủng bố như nàng tưởng tượng.
Nhìn đến Kính Hinh tươi cười, Rihyon nắm giữ bát rượu thủ một chút, mắt vàng tránh qua một tia yêu dị quang mang, Setsura hơi nheo mắt lại, thanh âm yêu mị nói: “Nurarihyon đại nhân, đi qua một gian khác uống rượu đi.” Nàng bám vào bên tai hắn, thanh âm tràn ngập dụ hoặc nói: “Chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Rihyon nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên. Không có trả lời Setsura, buông ly rượu xuống, hướng về phía Kính Hinh đã ăn xong.
“Chờ, chờ một chút a!” Setsura thật không ngờ Rihyon lại rời đi, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng của hắn.
“Nura, cơm chiều ta ăn xong rồi…… Mochi!” Bên má nàng đỏ ửng, một mặt chờ mong xem hắn.
“Vui vẻ sao? Công chúa của ta.”
“Ân, chuyến đi hôm nay thật hữu ích nha!” Kính Hinh cong khóe miệng lên, nàng thật sự cảm thấy thật vui vẻ. Tuy rằng nơi này đều là yêu quái, nhưng nàng cũng thật lâu rồi không có cảm thụ qua loại không khí náo nhiệt này.
“Kính Hinh.”
Hắn tươi cười yêu dã, âm thanh từ tính trầm thấp không hề mang theo một tia ngả ngớn [5] nào, ngược lại vô cùng nghiêm túc gọi tên nàng.
[5] Ngả ngớn: Không trang nghiêm, không đứng đắn.
“……Ân?” Kính Hinh ngốc lăng nhìn về phía hắn.
“Hãy lấy ta nhé.” Hắn tươi cười trước sau đều yêu mị, nhưng lại mang theo một tia nghiêm cẩn khó có thể bỏ qua.
Sao cơ? Nếu nàng lý giải không nhầm thì ý của hắn là kết hôn đi!? Kính Hinh trừng lớn mắt, tốc độ trái tim bắt đầu không khống chế được nhảy lên loạn xạ. Đầu óc nàng luôn bình tĩnh bắt đầu loạn cả lên.
“Chờ một chút, đại thống lĩnh!!” Karasu Tengu là Ayakashi đầu tiên hoàn hồn sau nỗi khiếp sợ vừa mới xảy ra. Vội vàng hô to: “ Nữ tử này là nhân loại, ngài đây là muốn cùng nhân loại kết hôn sao?”
Setsura đè trên đầu Tengu, không cam lòng hô to: “Chờ một chút, Nurarihyon. Loại này nữ nhân có gì tốt chứ?”
“Vấn đề không ở phải chỗ này đi, Yuki-Onna.” Karasu Tengu một mặt bất đắc dĩ châm chọc.
“Setsura.”
Hắn hơi nghiêng đầu, dùng âm thanh mị hoặc gọi tên Yuki-Onna, mắt vàng mang theo một chút tà khí, Yuki-Onna hai má nháy mắt bạo hồng, hắn nhẹ giọng nói: “Cô ấy tốt hơn cô nghĩ nhiều đấy”
“Không, không cần trước mặt mọi người hô thẳng tục danh của người khác ra như thế.” Setsura hai má hồng thấu, thanh âm lắp bắp, thoạt nhìn cực kỳ thẹn thùng.
“Đồ biến thái!”
Nhìn đến phản ứng của Setsura, Kính Hinh nhịn không được ngoéo khóe miệng một cái, xưng hô thẳng tục danh nàng là biến thái sao. Phản ứng thật thú vị, hai má đều hồng thấu , nguyên lai tên của nàng gọi là Setsura a. Trong nàng nổi lên một tia ác thú, về sau chính mình có nên hay không cũng tìm cơ hội hô thẳng tên của nàng.
“Này, Yuki-Onna, ngươi thế nào lại nói chuyện như vậy với đại thống lĩnh!” Karasu Tengu một mặt xấu hổ giáo huấn Setsura.
“Đông chết ngươi!”
Setsura hai má hồng thấu hô to, Karasu Tengu nháy mắt bị đông lạnh thành khối băng, Setsura bá — mở cửa chạy ra phòng, miệng còn la hét: “Nurarihyon ngu ngốc, đi chết đi, ô ô!!”
“……” Kính Hinh ngơ ngác xem Karasu Tengu bị đông lạnh thành băng, lén lút thu hồi ý tưởng ác thú của mình khi nãy.
“Kính Hinh.”
“Ân?” Kính Hinh nhìn về phía Rihyon, ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho hai má Kính Hinh chậm rãi đỏ lên.
“Nàng là người rất đặc biệt. Ta đã luôn dõi theo hình bóng của nàng và tình cảm của ta ngày càng một thêm sâu đậm hơn.” Hắn dùng ánh mắt dị thường nghiêm cẩn mà mê người nhìn chăm chú vào nàng, âm thanh từ tính mang theo tia ôn nhu làm say lòng người.
“Nói thẳng ra là ta đã yêu nàng mất rồi.”
“……”
Tén ten tèn ten tèn tén tèn ten ~♫. Đầu Kính Hinh triệt để đình chỉ vận chuyển, không nói ra được một câu nào. Tuy rằng hắn luôn nói với nàng những lời nói buồn nôn, nhưng hiện tại hắn lại dùng ánh mắt chân thành tha thiết như thế nhìn chăm chú vào nàng, nàng thật sự không thể cho rằng là hắn đang đùa.
“Kính Hinh, nàng hãy trở thành nữ nhân của ta đi.” Khuôn mặt tuấn mỹ hắn hiện lên nụ cười tà khí, trong âm thanh hắn bao hàm lời nói bá đạo không cho phép nàng cự tuyệt. Đôi mắt màu vàng ấy đầy thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào nàng tràn ngập kiên định.
Hắn thật sự là đối với nàng cầu hôn! Nàng cùng hắn nhận thức chỉ mới có mấy ngày nha, chính là đếm mười đầu ngón tay trở lại ấy. Nàng đã làm ra sự tình đáng giá nào khiến hắn trở nên ‘Thần hồn điên đảo’ như vậy chứ?
“Ta……” Kính Hinh vừa mới nói ra một tiếng, hắn dùng cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Không thể liền lập tức cự tuyệt như vậy, muốn hảo hảo lo lắng một chút a!”
Bùm bùm bùm chíu – Kính Hinh đầu óc triệt để bãi công. Mắt nàng nhìn đến gương mặt tuấn tú yêu mị của Rihyon, trong đầu đột nhiên hồi tưởng cảnh tượng hắn vừa mới cầu hôn nàng, bên má nháy mắt đều hồng cả lên, đỉnh đầu toát ra nhàn nhạt khói trắng.
Thức thần xe dừng lại, Hidemoto vén màn xe lên, xuyên thấu qua cửa sổ Shimabara, vừa khéo thấy một màn Rihyon ôm trụ lấy Kính Hình. Hắn lập tức nhẹ nhàng buông màn xe xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.” Theo lời nói hắn, thức thần xe chậm rãi khởi động, hướng Keikain gia đi đến.
Hidemoto nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tại sao lại dùng thức thần xe đi đến nơi này!? Chính bản thân hắn cảm thấy rất kỳ quái. Còn có cảm xúc khó hiểu ở ngực hắn không hề tiêu tán làm hắn cảm thấy thật khó chịu.
Hai mắt Rihyon không chút để ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như có đăm chiêu nheo mắt lại.
“Wow… Đây là lần đầu tiên ta được đến Thành trấn vào ban đêm nha. Tuy là nói như vậy nhưng kỳ thực ta cũng chỉ mới đến Thành trấn có một lần mà thôi”
Đi ở bên cạnh Rihyon, hai mắt Kính Hình sáng lấp lánh nhìn bốn phía xung quanh: “Nura, chúng ta đang đi đâu?”
“Nơi này.”
Nghe được lời nói của Rihyon, Kính Hinh dừng bước chân lại, theo ánh mắt hắn vừa nhìn, hóa ra là một nhà Shimabara [1], hắn dắt tay nàng vào sau đó cư nhiên lại ôm lấy thân thể nàng nói: “Chúng ta đi vào thôi.”
images
[1] Shimabara: nói nôm na đơn giản dễ hiểu thì đó là nơi nghỉ chân của gia tộc Nura ấy mà. Còn nếu nói cách khác thì Shimabara là một thành phố thuộc tỉnh Nagasaki, Nhật Bản. Thành phố nằm ở mũi phía tây-bắc của bán đảo Shimabara nhìn ra vịnh Ariake ở phía đông và núi Unzen (gồm cả Fugendake) ở phía tây.
“……?”
Kính Hinh không hiểu ra sao lại bị Rihyon mang vào Shimabara. Cửa gỗ bị đẩy ra, hắn lấy tay che mất tầm nhìn của nàng, Kính Hinh cảm giác thân hình nhoáng lên một cái, nghe thấy Rihyon nói: “Tiểu Hình, ngồi xuống.”
“Nura, ngươi đang làm cái gì?”
Sau khi Kính Hinh ngồi xuống, hắn mới chậm rãi buông tay che khuất tầm nhìn của nàng ra. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là mình và Rihyon đang bị một đám yêu quái vây quanh ở giữa căn phòng, còn đám yêu quái này chính là đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Kính Hinh ngớ ra, cùng bầy yêu quái này đối diện trừng qua trừng lại. Một lát sau, nhóm yêu quái bắt đầu ríu ra ríu rít nghị luận đứng lên nói:
“Vị này chính là người mà đại thống lĩnh đã tới thăm hằng đêm……”
“Người đẹp số một Kyoto sao?”
Ngón tay khẽ vuốt qua tóc Kính Hinh, nhẹ nhàng lấy tay ôm bờ vai nàng, cười nhẹ hỏi: “Thế nào, Karasu Tengu?”
Kính Hinh hơi nghiêng đầu, nhìn đến một bên thấy yêu quái giống quạ đen đang quan sát nàng, nó thở dài nói: “Tôi ngạc nhiên đấy, cô ta đẹp hơn cả lời đồn.”
“Này, tất cả bọn họ đều là Ayakashi đi. Địa phương mà ngươi muốn dẫn ta đến chính là nơi này sao?” Kính Hinh nhỏ giọng hỏi.
“Ân, sợ hãi sao? Ta nhớ được nàng nhất định phòng bị yêu quái.” Rihyon trêu ghẹo nói.
“Nhìn ta thật sự phòng bị yêu quái sao? Ta trước mắt kỳ thật cũng không có gặp qua mấy yêu quái.”
Kính Hinh túm trụ tay Rihyon đang ôm lấy bả vai mình, sau đó không thương tiếc gạt mạnh ra ngoài. Kính Hinh bất đắc dĩ thở dài, hắn luôn thừa dịp nàng không chú ý liền ôm lấy nàng.
Đối với chuyện tay mình bị gạt ra Rihyon không hề để ý chút nào. Bị gạt ra thì lại tiếp tục ôm nàng thôi ~♥, hắn một bên vươn cánh tay vừa nói: “Không cần lo lắng, bọn họ đều là thủ hạ của ta.”
“Toàn bộ đều là thủ hạ của ngươi sao? Nura, ngươi quả nhiên là một yêu quái lợi hại.” Kính Hinh nhoẻn miệng cười, bên cạnh nhóm yêu quái nháy mắt phát ra tiếng hô.
“Hừm?!?!” Một giọng nữ hơi bất mãn quyến rũ truyền vào trong tai Kính Hinh.
“Ghen tị sao? Yuki-Onna.”
“Đừng nói hưu nói vượn.” Giọng nữ quyến rũ kia bất mãn rống to.
Kính Hinh quay đầu nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh. Da thịt của nữ nhân kia trong suốt trắng nõn như tuyết, ngón tay hơi cuốn lấy tóc màu lam của chính mình, tóc nàng ta dài như tơ, yên ba như hải, đôi đồng tử màu đỏ dùng tầm mắt cực kì lợi hại quan sát nàng. Dung nhan nàng ta vô cùng tinh xảo tuyệt mỹ, một thân mặc kimono tuyết trắng thể hiện rõ khí chất lãnh ngạo của nàng.
Tuy rằng Kính Hinh mỗi ngày soi gương đều có thể nhìn đến dung nhan tuyệt sắc của ‘YouHime’. Nhưng là mỗi ngày đều xem, nàng đã nhìn đến phát chán, huống chi dung nhan tuyệt sắc kia đã trở thành mặt của nàng.
Cho nên nháy mắt khi nàng nhìn đến Setsura vô cùng dị thường kinh diễm, liền như vậy luôn nhìn chằm chằm Setsura.
“……” Dưới ánh mắt tràn ngập kinh diễm cùng với đang thưởng thức của Kính Hinh. Hai má Setsura nhè nhẹ đỏ ửng, cắn chặt răng, rõ ràng dung mạo của nàng ta hơn mình một bậc. Tại sao lại bày ra một mặt kinh diễm xem chính mình, nàng là đang trêu đùa ta sao?
Vào thời điểm Setsura rốt cục không thể nhịn được nữa, ánh mắt Kính Hinh liền dời đi, nhìn về phía Rihyon nói: “Ta đói bụng.”
“Ân, ta đi phân phó bọn họ làm bữa tối cho nàng.”
Rihyon nhẹ nhàng cười, bám vào bên tai nàng dùng âm thanh cực kì khiêu khích nói: “Muốn ăn cái gì đâu?”
Đối mặt với việc Rihyon khiêu khích, thần sắc Kính Hinh tạm thời còn chưa biến. Chỉ cần hắn xuất hiện tại bên người nàng, không đối với nàng ôm ôm ấp ấp thì chính là dùng âm thanh yêu mị như vậy để khiêu khích nàng, nàng đều đã quá quen với nó. Cho nên mới nói, thói quen như vậy thật sự là đáng sợ a. Cảm khái một chút, Kính Hinh mở miệng nói: “Sushi, thịt, cá nướng, cơm, cơm nắm……”
Kỳ thật nàng muốn nói là thịt nướng, sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên bơ…… Nhưng cho dù nói ra, phỏng chừng cũng đều không có, aizzz ~ !
“Nhiều như vậy ngươi đều có thể ăn hết sao?” Setsura ở một bên nhịn không được mở miệng chất vấn.
Nhìn mỹ nữ cực kì lãnh ngạo thế nhưng lại chủ động cùng nàng nói chuyện, Kính Hinh hai mắt sáng ngời, một mặt đầy tự hào nói: “Đương nhiên có thể, thức thần của Hidemoto gia nói bao tử ta có thể ăn đến lượng cơm của ba người.”
“……” Setsura hết chỗ nói rồi, đây là sự việc đáng để tự hào sao?
“Ha ha, yên tâm, nhất định sẽ cho nàng ăn no. Sau khi ăn xong, món điểm tâm ngọt sẽ là mochi [2], thế nào?” Rihyon cười nói.
images
[2] Mochi: là một loại bánh dày nhân ngọt truyền thống của Nhật Bản làm từ bột gạo được dùng để ăn trong cuộc sống hàng ngày mà còn là vật phẩm dâng lên thần linh và có ý nghĩa mang lại may mắn. Bánh Mochi là vật cúng không thể thiếu trong các gia đình Nhật Bản nhân dịp năm mới. Họ bày trí bánh gạo Mochi ở hốc tường Toko-noma trang trọng trong phòng khách hoặc trong nhà bếp. Những chiếc bánh này được gọi là Kagami-mochi, tức bánh Mochi dâng lên thần linh. Ngày Tết, người Nhật cúng bánh Mochi để cầu nguyện cho sự trường thọ. Vào những ngày truyền thống, người Nhật cột bánh Mochi trên thanh tre dài và nướng trong đống lửa họ ăn bánh Mochi nướng tại lễ Dondo-yaki sẽ mang lại sức khỏe suốt cả năm. Bánh Mochi cũng có mặt trong lễ dựng nhà mới Choto-shiki của người Nhật.
“Mochi? Ta chưa từng ăn qua. Cảm ơn ngươi, Nura.” Kính Hinh một mặt cảm động ôm lấy cánh tay Rihyon, Rihyon vừa lòng sờ tóc của nàng, cười nhẹ hỏi: “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
“Ăn nhiều như vậy, còn muốn ăn thêm nữa sao?” Những lời này của Yuki-Onna thật sự chính là tiếng lòng của dân chúng yêu quái.
“Đại khái hẳn là ăn không vô.”
Kính Hinh hai má nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, con người sáng ngời mang theo ý nói không nên lời dụ hoặc, bộ dáng thẹn thùng làm cho dung nhan tuyệt sắc của người thiếu nữ có vẻ phá lệ đáng yêu, nụ cười ngượng ngùng làm cho người ta phải xiêu lòng, nàng thấp giọng nói: “Nhưng là, ta có thể mang chúng về để làm thức ăn khuya.”
Ăn xong còn không quên đóng gói mang đi sao? Chúng yêu quái đã triệt để ngây dại, mãi cho đến nghe được tiếng cười của Rihyon mới hoàn hồn, hắn nhẹ nhàng hôn một chút lên trán của Kính Hinh, thấp giọng nói: “A, đương nhiên có thể. Nếu nàng nguyện ý, có thể đem ta đóng gói mang đi theo cũng được……” (Di Di: Vậy thì cho em đóng gói anh luôn nha ^^)
Kính Hinh mặt không biểu cảm che miệng Rihyon lại. Lại tới nữa rồi, chẳng phân biệt được trường hợp địa điểm, mở miệng đã hề hề nói những lời buồn nôn, nàng gằn giọng nói: “Ta! đói!”
“Cũng dám đẩy Nurarihyon đại nhân ra, hừ!”
Setsura bất mãn hừ lạnh. Cảm nhận được Setsura tràn ngập địch ý, Kính Hinh mê mang chớp mắt, chính mình đã làm cái gì chọc đến nàng sao?
“……” Setsura cao ngạo xoay đầu, không thèm liếc mắt nhìn Kính Hinh một cái.
Kính Hinh gãi đầu, tuy rằng nàng không hiểu rõ là đang chuyện gì xảy ra, nhưng Kính Hinh có thể cảm giác được chính mình tựa hồ bị nàng chán ghét, hay là bởi vì nàng cảm thấy mình ăn quá nhiều?
“Ngươi a, nghe nói ngươi là tiểu thư khuê các.” Một đám tiểu yêu quái nhóm vây đi lên, Natto Kozo [3] kéo lấy tay áo kimônô của Kính Hinh hỏi: “Tiểu thư khuê các đều có thể ăn như vậy sao?”
[3] Natto Kozo: đây là hình của Natto Kozo, mình chỉ đăng hình đề phòng cho những ai chưa biết thôi. Bên phải màn hình là Sannokuchi ^^
images
Kính Hinh một mặt khiếp sợ xem Natto Kozo. Này thật đúng là một lời châm chọc sắc bén a, Kính Hinh gật đầu, một mặt nghiêm túc nói: “Ân, tiểu thư khuê các đều cùng ta giống nhau có thể ăn nhiều như vậy.”
“……”
Gyuuki từng là nhân loại không nói gì nhìn Kính Hinh liếc mắt một cái, rõ ràng nàng đang nói dối, nhưng là Kính Hinh nói đúng lý hợp tình, biểu cảm cũng thật nghiêm túc. Rất nhiều tiểu yêu quái không có tiếp xúc với nhân loại nên bọn chúng thật sự tin tưởng lời nói của nàng.
Nhìn đến Kính Hinh trong tưởng tượng cũng không có như vậy khó có thể thân cận, Natto Kozo chờ mong nhìn về phía Kính Hinh nói: “Ta đến giáo ngươi chơi trò chơi đi.”
Đồ ăn còn chưa có đến, ngồi chờ cũng thật nhàm chán, Kính Hinh đối với trò chơi trong miệng của Natto Kozo cảm thấy có hứng thú: “Nga? Cái trò chơi gì?”
“Ukihashi [4] sao?” Kính Hinh nghiêm cẩn nghe Natto Kozo giảng quy tắc, quơ quơ trong tay cây quạt nói: “Ném tới cái kia cái gọi là ‘giấc mơ ukihashi’ không chạm đất, đó chính là cao điểm nhất sao?”
[4] Ukihashi: thật ra thì trò chơi không phải gọi là Ukihashi. Vì mình không biết trò hơi mà Youhime đã chơi cùng Natto Kozo, Sannokuchi và Tofu Kozo gọi là gì nên quất luôn cái tên Ukihashi mà Youhime đạt điểm cao nhất trong trò chơi. Nếu ai biết tên trò chơi thì nói với mình nha, thanks nhiều ^^
images
“Không sai, đúng là như vậy nhưng là ‘giấc mơ của ukihashi’ rất khó có thể ném tới được.” Natto Kozo trả lời.
“Phải không?” Kính Hinh sai lệch nghiêng đầu, nàng hiện tại đang tính khoảng cách của ‘giấc mơ ukihashi’, xem ra cũng không xa. Nếu dựa theo khoảng cách nàng tính thì cây quạt thật dễ dàng có thể quăng đi lên, nhưng nếu muốn cây quạt đáp trên đó thì cần phải dùng khí lực thích hợp. Trong đầu một bên tính toán, Kính Hinh buông tay đem cây quạt phóng về phía trước.
“Giấc mơ của Ukihashi, năm mươi điểm.” Bên cạnh Tofu Kozo dùng âm thanh đáng yêu giống trẻ con nói.
“Thật là lợi hại a, YouHime, ngươi thật là lần đầu tiên chơi sao?” Natto Kozo giọng điệu tràn ngập tán thưởng.
“Ta gọi là Kính Hinh.”
Sau khi Kính Hinh sửa chữa xưng hô, cười nhẹ: “Tuy rằng ta có nghiêm cẩn tính toán qua nhưng có thể đạt được điểm cao như chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Tiểu Hinh, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Nghe thấy âm thanh của Rihyon, hai mắt Kính Hinh sáng ngời, vội vàng chạy đến bên người Rihyon, tươi cười sáng lạn nói: “Cảm ơn, Nura. Ta đến ngay đây.”
Rihyon câu môi cười, đi đến bàn thấp cách Kính Hinh không xa, bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng ẩm một ngụm rượu, mắt vàng thâm thúy lẳng lặng nhìn chăm chú vào Kính Hinh.
“Cái loại người này ta không thèm nhìn đến.”
Setsura bất mãn cắn môi, đi đến bên người Rihyon bưng lên bầu rượu, tươi cười quyến rũ vì hắn châm rượu.
Kính Hinh đang ăn thật ngon lành, nhìn đến nhóm yêu quái bên cạnh đều đang ngây dại cả ra, Kính Hinh nuốt sushi trong miệng xuống, có chút do dự hỏi: “Các ngươi muốn ăn sao?”
“Không, chúng ta có rượu là đủ rồi. Thật không ngờ, ngươi thật sự có thể ăn nhiều như vậy a.” Natto Kozo một mặt cảm khái nói.
“Ân.”
Kính Hinh lại đem một khối sushi nhét vào trong miệng, cổ nghiêm mặt gò má, thanh âm mơ hồ không rõ nói: “Ta còn muốn ăn thêm món điểm tâm ngọt đâu.”
“Này thật đúng là được mở mang tầm mắt.”
Karasu Tengu nhịn không được cảm khái: “Nguyên lai nữ tử nhân loại đều có thể ăn như vậy!”
Kính Hinh ăn sushi, bên môi nổi lên ý cười, nàng cũng được mở mang tầm mắt nha. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều vậy yêu quái như vậy, bọn chúng cũng không có khủng bố như nàng tưởng tượng.
Nhìn đến Kính Hinh tươi cười, Rihyon nắm giữ bát rượu thủ một chút, mắt vàng tránh qua một tia yêu dị quang mang, Setsura hơi nheo mắt lại, thanh âm yêu mị nói: “Nurarihyon đại nhân, đi qua một gian khác uống rượu đi.” Nàng bám vào bên tai hắn, thanh âm tràn ngập dụ hoặc nói: “Chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Rihyon nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên. Không có trả lời Setsura, buông ly rượu xuống, hướng về phía Kính Hinh đã ăn xong.
“Chờ, chờ một chút a!” Setsura thật không ngờ Rihyon lại rời đi, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng của hắn.
“Nura, cơm chiều ta ăn xong rồi…… Mochi!” Bên má nàng đỏ ửng, một mặt chờ mong xem hắn.
“Vui vẻ sao? Công chúa của ta.”
“Ân, chuyến đi hôm nay thật hữu ích nha!” Kính Hinh cong khóe miệng lên, nàng thật sự cảm thấy thật vui vẻ. Tuy rằng nơi này đều là yêu quái, nhưng nàng cũng thật lâu rồi không có cảm thụ qua loại không khí náo nhiệt này.
“Kính Hinh.”
Hắn tươi cười yêu dã, âm thanh từ tính trầm thấp không hề mang theo một tia ngả ngớn [5] nào, ngược lại vô cùng nghiêm túc gọi tên nàng.
[5] Ngả ngớn: Không trang nghiêm, không đứng đắn.
“……Ân?” Kính Hinh ngốc lăng nhìn về phía hắn.
“Hãy lấy ta nhé.” Hắn tươi cười trước sau đều yêu mị, nhưng lại mang theo một tia nghiêm cẩn khó có thể bỏ qua.
Sao cơ? Nếu nàng lý giải không nhầm thì ý của hắn là kết hôn đi!? Kính Hinh trừng lớn mắt, tốc độ trái tim bắt đầu không khống chế được nhảy lên loạn xạ. Đầu óc nàng luôn bình tĩnh bắt đầu loạn cả lên.
“Chờ một chút, đại thống lĩnh!!” Karasu Tengu là Ayakashi đầu tiên hoàn hồn sau nỗi khiếp sợ vừa mới xảy ra. Vội vàng hô to: “ Nữ tử này là nhân loại, ngài đây là muốn cùng nhân loại kết hôn sao?”
Setsura đè trên đầu Tengu, không cam lòng hô to: “Chờ một chút, Nurarihyon. Loại này nữ nhân có gì tốt chứ?”
“Vấn đề không ở phải chỗ này đi, Yuki-Onna.” Karasu Tengu một mặt bất đắc dĩ châm chọc.
“Setsura.”
Hắn hơi nghiêng đầu, dùng âm thanh mị hoặc gọi tên Yuki-Onna, mắt vàng mang theo một chút tà khí, Yuki-Onna hai má nháy mắt bạo hồng, hắn nhẹ giọng nói: “Cô ấy tốt hơn cô nghĩ nhiều đấy”
“Không, không cần trước mặt mọi người hô thẳng tục danh của người khác ra như thế.” Setsura hai má hồng thấu, thanh âm lắp bắp, thoạt nhìn cực kỳ thẹn thùng.
“Đồ biến thái!”
Nhìn đến phản ứng của Setsura, Kính Hinh nhịn không được ngoéo khóe miệng một cái, xưng hô thẳng tục danh nàng là biến thái sao. Phản ứng thật thú vị, hai má đều hồng thấu , nguyên lai tên của nàng gọi là Setsura a. Trong nàng nổi lên một tia ác thú, về sau chính mình có nên hay không cũng tìm cơ hội hô thẳng tên của nàng.
“Này, Yuki-Onna, ngươi thế nào lại nói chuyện như vậy với đại thống lĩnh!” Karasu Tengu một mặt xấu hổ giáo huấn Setsura.
“Đông chết ngươi!”
Setsura hai má hồng thấu hô to, Karasu Tengu nháy mắt bị đông lạnh thành khối băng, Setsura bá — mở cửa chạy ra phòng, miệng còn la hét: “Nurarihyon ngu ngốc, đi chết đi, ô ô!!”
“……” Kính Hinh ngơ ngác xem Karasu Tengu bị đông lạnh thành băng, lén lút thu hồi ý tưởng ác thú của mình khi nãy.
“Kính Hinh.”
“Ân?” Kính Hinh nhìn về phía Rihyon, ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho hai má Kính Hinh chậm rãi đỏ lên.
“Nàng là người rất đặc biệt. Ta đã luôn dõi theo hình bóng của nàng và tình cảm của ta ngày càng một thêm sâu đậm hơn.” Hắn dùng ánh mắt dị thường nghiêm cẩn mà mê người nhìn chăm chú vào nàng, âm thanh từ tính mang theo tia ôn nhu làm say lòng người.
“Nói thẳng ra là ta đã yêu nàng mất rồi.”
“……”
Tén ten tèn ten tèn tén tèn ten ~♫. Đầu Kính Hinh triệt để đình chỉ vận chuyển, không nói ra được một câu nào. Tuy rằng hắn luôn nói với nàng những lời nói buồn nôn, nhưng hiện tại hắn lại dùng ánh mắt chân thành tha thiết như thế nhìn chăm chú vào nàng, nàng thật sự không thể cho rằng là hắn đang đùa.
“Kính Hinh, nàng hãy trở thành nữ nhân của ta đi.” Khuôn mặt tuấn mỹ hắn hiện lên nụ cười tà khí, trong âm thanh hắn bao hàm lời nói bá đạo không cho phép nàng cự tuyệt. Đôi mắt màu vàng ấy đầy thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào nàng tràn ngập kiên định.
Hắn thật sự là đối với nàng cầu hôn! Nàng cùng hắn nhận thức chỉ mới có mấy ngày nha, chính là đếm mười đầu ngón tay trở lại ấy. Nàng đã làm ra sự tình đáng giá nào khiến hắn trở nên ‘Thần hồn điên đảo’ như vậy chứ?
“Ta……” Kính Hinh vừa mới nói ra một tiếng, hắn dùng cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Không thể liền lập tức cự tuyệt như vậy, muốn hảo hảo lo lắng một chút a!”
Bùm bùm bùm chíu – Kính Hinh đầu óc triệt để bãi công. Mắt nàng nhìn đến gương mặt tuấn tú yêu mị của Rihyon, trong đầu đột nhiên hồi tưởng cảnh tượng hắn vừa mới cầu hôn nàng, bên má nháy mắt đều hồng cả lên, đỉnh đầu toát ra nhàn nhạt khói trắng.
Thức thần xe dừng lại, Hidemoto vén màn xe lên, xuyên thấu qua cửa sổ Shimabara, vừa khéo thấy một màn Rihyon ôm trụ lấy Kính Hình. Hắn lập tức nhẹ nhàng buông màn xe xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.” Theo lời nói hắn, thức thần xe chậm rãi khởi động, hướng Keikain gia đi đến.
Hidemoto nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tại sao lại dùng thức thần xe đi đến nơi này!? Chính bản thân hắn cảm thấy rất kỳ quái. Còn có cảm xúc khó hiểu ở ngực hắn không hề tiêu tán làm hắn cảm thấy thật khó chịu.
Hai mắt Rihyon không chút để ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như có đăm chiêu nheo mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook