- À, chào anh! - Đới Mẫn Giai trả lời, giọng nói có phần thờ ơ - Tôi bận một số công việc, nên không có thời gian đến đây.

Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô không rời.

- Thật đáng tiếc. Tôi đã chờ đợi gặp lại em ở đây. Em có thể cho tôi biết tên em được không?

Đới Mẫn Giai nhìn Hoắc Kỳ Xuyên, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh. Cô tự hỏi liệu anh có nhận ra cô không nếu biết sự thật. Nhưng trước mắt, cô quyết định giữ bí mật này lại.

Đới Mẫn Giai giữ nụ cười nhẹ trên môi, nhưng ánh mắt có chút ranh mãnh:

- Tôi nghĩ không cần thiết phải biết tên nhau đâu. Chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này là đủ.

Hoắc Kỳ Xuyên thoáng chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng cảm nhận được sự kiêu kỳ và bí ẩn từ cô:

- Vậy thì em đúng là một cô gái bí ẩn rồi. Nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có cơ hội biết tên em.

Đới Mẫn Giai nhấp một ngụm cocktail, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, đầy tự tin và thách thức:

- Có lẽ một ngày nào đó, nhưng không phải hôm nay.


Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, cảm thấy hứng thú hơn với sự bí ẩn và thách thức từ cô:

- Được thôi, tôi sẽ chờ đến ngày đó.

Đới Mẫn Giai rời khỏi quán bar, cảm thấy không khí trong lành của buổi tối tràn vào phổi mình. Tối nay, cô có hơi quá chén sau khi trò chuyện vui đùa với Hoắc Kỳ Xuyên. Đợi anh không chú ý, cô đã chạy trốn. Hiện tại, cô quyết định đi bộ một đoạn để thoải mái hơn, đôi giày cao gót gõ nhịp nhàng trên vỉa hè. Đêm nay thật yên tĩnh, ánh đèn đường tỏa sáng nhẹ nhàng, tạo nên không gian thơ mộng và yên bình.

Nhưng Đới Mẫn Giai không hay biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên vẫn bị cuốn hút bởi sự bí ẩn và duyên dáng của cô nên không thể để cô đi một mình. Anh quyết định đi theo cô từ xa, giữ một khoảng cách nhất định để không khiến cô cảm thấy khó chịu. Dù vậy, ánh mắt anh luôn dõi theo từng bước chân của cô, sẵn sàng giúp đỡ nếu cần.

Đới Mẫn Giai mải mê với những suy nghĩ của mình, đôi lúc lơ đãng nhìn lên bầu trời đầy sao. Bất chợt, một viên sỏi nhỏ trên đường khiến cô vấp phải, mất thăng bằng. Hoắc Kỳ Xuyên ngay lập tức tăng tốc, đến bên cô và đỡ lấy cô trước khi cô kịp ngã.

- Em không sao chứ? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh đầy lo lắng.

Đới Mẫn Giai ngạc nhiên và cảm kích nhìn anh:

- Cảm ơn anh. Tôi không sao.

Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay ra nhưng vẫn dõi theo cô với ánh mắt quan tâm:

- Để tôi tiễn em về. Đêm nay đường phố không an toàn lắm.

Đới Mẫn Giai do dự một chút nhưng rồi cũng gật đầu, cảm thấy sự ấm áp và chân thành từ Hoắc Kỳ Xuyên. Họ tiếp tục bước đi bên nhau, không nói gì nhiều nhưng không khí giữa họ trở nên thoải mái và gần gũi hơn.

Bất ngờ, Đới Mẫn Giai dừng lại trước một tiệm hoa nhỏ nằm ở góc phố. Hoắc Kỳ Xuyên ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt cô, thấy những bông hoa đủ màu sắc được trưng bày rực rỡ trong cửa kính.

- Em thích hoa à? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh nhẹ nhàng.

Đới Mẫn Giai mỉm cười, ánh mắt cô trở nên dịu dàng và xa xăm:

- Vâng, hoa làm tôi cảm thấy bình yên. Mỗi bông hoa đều có một câu chuyện riêng, giống như con người vậy.

Hoắc Kỳ Xuyên nhìn Đới Mẫn Giai, cảm nhận được sự sâu sắc và nhạy cảm trong lời nói của cô. Anh bất giác cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với cô, như thể họ đã quen biết từ lâu.


- Anh có muốn vào trong xem một chút không? - Cô đề nghị, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, mỉm cười:

- Tôi rất sẵn lòng.

Họ bước vào tiệm hoa, mùi hương dịu nhẹ của hoa tỏa ra, bao trùm không gian xung quanh. Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên cùng ngắm nhìn những bông hoa tươi thắm, trò chuyện về sở thích và những câu chuyện xoay quanh chúng. Anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ánh mắt lấp lánh của cô.

Bỗng nhiên, Hoắc Kỳ Xuyên bước tới quầy hoa, chọn một bó hoa hồng trắng tinh khiết. Anh quay lại, tiến về phía Đới Mẫn Giai và nhẹ nhàng trao bó hoa cho cô.

- Tôi muốn tặng em bó hoa này. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh chân thành và ấm áp - Và tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa.

Đới Mẫn Giai nhìn bó hoa trên tay, cảm nhận được sự chân thành và quan tâm từ anh. Cô mỉm cười, ánh mắt đầy sự biết ơn và cảm động:

- Cảm ơn anh, Hoắc tổng. Bó hoa này thật đẹp.

Hoắc Kỳ Xuyên nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng. Anh muốn chợp lấy cơ hội này một lần nữa:

- Em có thể cho tôi số điện thoại được không? Tôi rất muốn gặp lại em.

Đới Mẫn Giai do dự một chút, mắt đảo xung quanh tiệm hoa, nhưng rồi cũng quyết định. Cô rút điện thoại ra, nhẹ nhàng đưa số của mình cho Hoắc Kỳ Xuyên.


- Đây là số điện thoại của tôi. Anh có thể gọi tôi là Yên Chi.

Hoắc Kỳ Xuyên ngạc nhiên, nhưng anh cũng mỉm cười để không bị thất thố:

- Yên Chi? Tên thật đẹp. Tôi rất vui khi được biết em.

Đới Mẫn Giai mỉm cười thần bí, ánh mắt cô trở nên sắc sảo hơn:

- Nếu lần sau chúng ta có gặp lại, tôi nghĩ rằng mọi chuyện có thể tiến triển hơn rất nhiều.

- Chào anh, Hoắc tổng. Hẹn gặp lại anh sau.

Đới Mẫn Giai nói rồi quay lưng bước ra khỏi tiệm hoa. Cô chạy ra đường, bắt một chiếc xe taxi, để lại Hoắc Kỳ Xuyên đứng đó với cảm giác luyến tiếc và hy vọng. Anh nhìn theo bóng dáng cô khuất dần trong đêm, trái tim anh tràn ngập những cảm xúc khó tả. Lần sau gặp lại là khi nào, họ đều không biết rõ.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương