Sau khi chườm đá, Bạch Bảo Đình còn muốn bôi thuốc mỡ hoạt huyết tan máu bầm nhưng bị Cảnh Nhã Diễm ngăn lại.

Hương vị của thuốc mỡ kia quá nồng, vừa mở nắp ra thì cả nhà đều ngửi thấy, nếu cô bôi thì nhất định ông Trác Hạc Hòa sẽ phát hiện, đến lúc đó thì không thể gạt được việc đánh nhau rồi.
Đối với điều này, Bạch Bảo Đình tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Y vừa mới phát hiện y nguyện làm một vị bác sĩ cứu thương của mình còn chưa kịp thời phát huy thì đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Bác sĩ Bạch Bảo Đình lưu luyến không rời:
Cho tôi một cơ hội đi, tôi muốn làm người tốt.
Cảnh Nhã Diễm lười nghe y nói tào lao cho nên nhanh nhẹn kéo quần áo mặc vào:
Hai túi rác của bác hàng xóm đang chờ cậu đó.
Bạch Bảo Đình vẫn ồn ào nói:
Ở lại thêm chút đi, gấp cái gì chứ.
Y giả vờ ngăn đón Cảnh Nhã Diễm, nhân thể vòng Cảnh Nhã Diễm vào trong lòng ngực, với thân cao và chiều dài cánh tay này của y, có thể nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Nhã Diễm.
Nhưng y cũng không quá cấp bách mà rất cẩn thận thử một chút, nhè nhẹ ôm lấy Cảnh Nhã Diễm một chút.
Cậu đừng náo loạn nữa, Bạch Bảo Đình!
Cảnh Nhã Diễm ngồi xổm xuống, né tránh cánh tay của Bạch Bảo Đình, cô nhanh nhẹn sửa sang lại quần áo, không cho người kia có một giây cơ hội gây rối nào.
Lần đầu tiên cô mặc quần áo nhanh chóng như vậy cơ hồ có thể khiêu chiến kỷ lục Guinness.
Chậc.
Bạch Bảo Đình thở dài.
Cảnh Nhã Diễm hít hít mũi, tựa hồ như hương vị thuốc ức chế trên người cô lại phai nhạt, có lẽ là bị khăn bông chườm lạnh lau đi không ít.
Cô giơ tay về phía Bạch Bảo Đình nói:
Cậu lại cho tôi mượn thuốc ức chế phun một chút.
Bạch Bảo Đình lấy bình thuốc ức chế mùi xạ hương kia ném cho cô.
Bình này hiệu quả rất mạnh, còn ảnh hưởng tới lỗ chân lông, cậu phun nhiều như vậy làm gì?
Cảnh Nhã Diễm nói dối:
Dễ ngửi.
Thật ra cô cần loại có hiệu quả mạnh, chỉ có loại như vậy mới có thể ngăn cản được sự phản ứng của tuyến thể tâm linh trong cô đối với Bạch Bảo Đình.
Bạch Bảo Đình:
Cậu thích thì tôi đưa cho cậu một lọ nhé?

Cảnh Nhã Diễm:
Không cần, nhà tôi vẫn còn.
Bạch Bảo Đình:
Khách khí với tôi làm gì chứ.
Cảnh Nhã Diễm mặc lại áo đồng phục, nhìn thoáng qua vết rách nhỏ bị xé kia, thấp giọng nói:
Được rồi, tôi phải về.
Cô lại cầm di động lên, mới phát hiện điện thoại đã hết pin.

Cô vẫn luôn không chú ý, có thể là nó đã tự động tắt máy lúc Bạch Bảo Đình chườm đá cho cô.
Hiện tại, cô căn bản không biết Cảnh Tư Tịnh có phản hồi lại tin nhắn của mình hay không, chị có an toàn về nhà hay không.

Tâm tư của Cảnh Nhã Diễm có chút trầm xuống.
Tôi đưa cậu về.
Bạch Bảo Đình đi theo Cảnh Nhã Diễm ra cửa.

Cảnh Nhã Diễm dừng chân lại, liếc mắt nhìn quét y một cái:
Không cần, tôi còn về trường lấy cắp sách.
Hôm nay cô có bài tập còn chưa làm xong, về nhà còn phải làm bài.
Bạch Bảo Đình lại ra vẻ đương nhiên nói:
Tôi cũng về trường lấy cặp sách nha.
Cảnh Nhã Diễm nhướng mày, tràn đầy nghi hoặc hỏi:
Cậu lấy cặp sách làm gì?
Tôi có bài tập còn chưa làm xong đâu.
Bạch Bảo Đình chẳng biết xấu hổ, còn thẳng thắn trả lời như vậy.
Cảnh Nhã Diễm:
....!Cậu nói ra lời này không thấy đỏ mặt hay sao?
"Chậc."
Bạch Bảo Đình ỷ vào chiều cao của mình, duỗi tay xách xách lấy cổ áo của cô, còn ra vẻ giáo dục nói:
Bạn học à, hiện tại lá gan của cậu rất lớn nha, có biết đang nói chuyện với ai không?

Cảnh Nhã Diễm trợn trắng mắt, mặc kệ cổ áo bị y túm, cứ như vậy kéo Bạch Bảo Đình tới cửa nhà rồi đi giày.
Trong tiểu khu vẫn u tĩnh trước sau như một, nhưng bóng đêm tựa như càng thêm thanh triệt, cũng có lẽ là do tâm tình của cô tốt hơn.
Cảnh Nhã Diễm nhìn thoáng chiếc đồng hồ trên tay, đã gần 8 giờ, thêm một chút nữa là thời gian năm 3 tan học.

Cô không có thời gian để trì hoãn nữa, cho nên bước nhanh đi về phía trường học.
Bạch Bảo Đình lại ỷ vào đôi chân dài của mình, sải bước dài hơn so với cô, đi phía trước còn kích thích cô.
Nhanh lên nha, anh hùng nhân dân của lớp A5.
Cảnh Nhã Diễm phải chạy lên hai bước mới vừa lúc đuổi kịp y, nhưng người kia lại đẩy nhanh tốc độ, Cảnh Nhã Diễm không chịu thua, cũng chạy đuổi theo.
Hai người như kẻ điên chạy như bay suốt quãng đường tới trường, cuối cùng khi vào trường, mỗi người còn dựa vào cây cột mà thở dốc.
Cảnh Nhã Diễm vừa thở dốc vừa che lại xương sườn.
Đại gia ơi, tôi là bệnh nhân đó!
Đau đớn vừa mới tiêu giảm một chút giờ lại trở nên kịch liệt, Cảnh Nhã Diễm cắn răng, dùng lòng bàn tay xoa xoa xương sườn.
Bạch Bảo Đình thò qua, chột dạ nói:
Tôi nhìn xem.
Y làm bộ muốn sờ sờ ngực Cảnh Nhã Diễm, cô hoảng sợ, vội vàng né tránh.

Đây là ở trường học, mặc dù là thời gian tan học, nhưng vẫn có camera theo dõi.
Nhà trường quy định rất nghiêm về việc học sinh kết giao thân thiết với nhau, nếu bị phát hiện nghiêm trọng nhất là sẽ bị xử lý buộc cho thôi học.
Đối với Giang thiếu gia thì không có nỗi lo về sau nhưng cô thì không thể được.
Nhưng mà Cảnh Nhã Diễm không chú ý, nơi cô và Bạch Bảo Đình đang dựa vào kia là cây cột đầu tiên trước bậc thang của đại sảnh.
Cây cột này được xưng là thánh địa tình yêu, là nơi hẹn hò thường xuyên của các Omega phía nam và các Alpha phía bắc, chính diện của cây cột này có gắn camera theo dõi nhưng phía sau của nó lại là một góc chết được trời ưu ái, vài cặp đôi không nhịn được đều hẹn hò hôn môi hay đánh dấu hoặc làm chút gì đó tránh ở phía sau cây cột này.
Cảnh Nhã Diễm cũng không phải muốn làm chút gì đó với Bạch Bảo Đình, cho nên hai người bọn họ đều thoải mái hào phóng mà đứng ở chính diện của cây cột.

Nhưng mà lúc xô đẩy đùa giỡn, Cảnh Nhã Diễm ẩn ẩn nghe thấy có nam sinh kinh hô lên.
A a a a a muốn đánh dấu đúng không?
Bạn thụ kia không quá tình nguyện đâu, tay bạn công không thành thật kìa á!
Tôi thích cưỡng chế nha!!! Làm nhanh lên!
Sờ vào eo rồi kia! Giống như một chú mèo con bị một con hồ lớn ấn vào cây cột mà.....

Cảnh Nhã Diễm: ".: "...."
Công tử ơi, có thể làm khán giả nhưng đừng để đương sự nghe thấy có được không hả.
Cô xấu hổ đến nỗi dựng thẳng cổ áo lên, che khuất mặt, đẩy Bạch Bảo Đình ra, chạy lên tầng.
Bạch Bảo Đình bị cô đẩy tới lảo đảo nhưng không có tức giận, chỉ bất đắc dĩ nhún vai rồi bước nhanh chân theo lên.
A a a a a a, bạn thụ thật thẹn thùng!
Chiều cao của hai người thật xứng đôi, cách xa quá không thấy rõ mặt lắm.
Có thể là lớp nào đó của năm 3 đi, có chút đói khát trước khi thi đại học.
Đúng vậy, trước khi thi ôm ôm ấp ấp một chút, sau khi thi xong chẳng phải càng điên cuồng hơn hay sao?
Anh em chúng ta tới đây tám tám....
Cảnh Nhã Diễm mặt đỏ tại hồng bò lên mấy tầng lầu mới hoàn toàn không nghe được thanh âm YY của hai nam sinh dưới đại sảnh.
Cô che lại phần xương sườn, bước nhanh về phía lớp học.
Đèn khu năm 2 đã tắt gần hết, lớp của Cảnh Tư Tịnh cũng đã sớm tắt đèn.

Trong phòng học lớp A5 cũng không còn một ai.

Cô đi vào lớp sờ soạng ấn vào công tắc đèn rồi tới chỗ ngồi của mình, lấy bài tập từ trong ngăn bàn cùng với sách tham khảo nhét vào trong cặp.
Sau đó nhìn về phía Bạch Bảo Đình theo sau:
Cậu không phải cũng muốn mang bài tập về nhà sao?
Bạch Bảo Đình không động đậy, y dựa vào mặt bàn của Cảnh Nhã Diễm, trong tay còn đang thưởng thức chiếc bình giữ nhiệt của cô.
Không mang, tôi đưa cậu về nhà.
Cảnh Nhã Diễm nhíu mày:
Tôi đạp xe đạp mà, cần gì phải cậu đưa về.
Bạch Bảo Đình giương cằm nói:
Cậu như vậy còn có thể đạp xe sao?
Bả vai và xương sườn của cô rất đau nhưng cô nghĩ cũng không tới nông nỗi không thể đạp xe về.
Cảnh Nhã Diễm phản bác nói:
Tôi không có mềm yếu như vậy.
Bạch Bảo Đình không kiên nhẫn nói:
Cậu chịu ngược quen rồi, giờ cho cậu cơ hội mềm yếu cũng không cần đúng không?
Cảnh Nhã Diễm ngẩn người.

Đích xác cô vốn dĩ không chút mềm yếu, bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều giáo dục cô, là một nữ sinh nên chịu đựng, kiên cường một chút.

Nhưng trước nay cô chưa bao giờ nghĩ, mềm yếu là tội, chẳng qua có người có, có người không mà thôi.

Bạch Bảo Đình nói tiếp:
Vốn dĩ trận đánh nhau này là do tôi đánh, nhưng nếu cậu đã thay tôi rồi, thì tôi đưa cậu về cũng có là gì đâu.
Xe của Cảnh Nhã Diễm có yên sau, lúc trước nhà cô mua hai chiếc xe đạp địa hình này, cô một chiếc, Cảnh Tư Tịnh một chiếc đều có gắn thêm yên sau, vì sau nếu có dịp một nhà bốn người đi ra ngoài đều có thể chở nhau được.
Bạch Bảo Đình đoạt lấy cặp sách của Cảnh Nhã Diễm, vác lên vai, đi tới trước bảng đen, động tác của y chợt khựng lại.
Trên bảng là số bài tập và lưu ý của các giáo viên giao về làm, tới hôm sau người trực nhật mới được lau di.
Bạch Bảo Đình nổi hứng, nhảy lên bục giảng, lấy một viên phấn, nhanh chóng viết lên một chỗ trống giữa tấm bảng đen
Lớp trưởng tôi yêu cậu.
Vì phòng ngừa Cảnh Nhã Diễm xông lên ngăn cản, y viết rất nhanh, mà ấn cũng rất mạnh.
Bụi phấn rơi rào rào xuống, có một chút rơi xuống sàn nhà khô ráo, có chút lại phất phơ bay trong không khí.
Chữ viết của Bạch Bảo Đình vừa tiêu sài lại hữu lực, cho dù có rồng bay phượng múa cũng có thể thấy rõ được y đang viết cái gì.
Lúc Cảnh Nhã Diễm phản ứng lại thì thấy xấu hổ tới tai đều đỏ hồng lên.
Cô xông lên bục giảng, nghiến răng nghiến lợi nói:
Bạch Bảo Đình, CMN nhà cậu!
Cô đoạt lấy miếng lau bảng, đẩy Bạch Bảo Đình ra chuẩn bị lau đi hàng chữ kia.
Nhưng Bạch Bảo Đình không cho cô xóa, vội vàng duỗi tay ngăn cản.
Bên chiếc bảng đen, hai người bọn họ người tranh ta đoạt, bụi phấn bay ra từng trận.
Cảnh Nhã Diễm ho khan vài tiếng, rốt cuộc nắm bắt được thời cơ, nhanh chóng duỗi tay lau đi hơn nửa hàng chữ.
Bạch Bảo Đình lại đoạt lấy viên phấn chuẩn bị viết lại, Cảnh Nhã Diễm vì ngăn cản y mà dứt khoát nhanh chóng mạnh mẽ xông lên, làm cho rất nhiều bụi phấn đều rơi xuống, Bạch Bảo Đình buộc lòng lui về sau.
Thừa dịp phòng học không có ai, hai người tận tình ở trên bục giảng giương oai một chút, làm đối phương dính một thân bụi phấn.
Đầu tóc của Cảnh Nhã Diễm đều bị bụi phấn bám vào, mái tóc cô dưới ánh đèn giống như bạc trắng.
Hai người đùa nghịch nửa ngày, cuối cũng Cảnh Nhã Diễm cũng có thể lau hết được hàng chữ trên bảng.
Cô chống lên bục giảng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm Bạch Bảo Đình sợ y lại xông lên đoạt phấn viết loạn trên bảng.
Bạch Bảo Đình cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, quần áo trên người cũng để lại không ít dấu vết, mu bàn tay cũng cổ áo đều dính bụi trăng trắng, còn hít vào không ít bụi phấn.
Một tay Bạch Bảo Đình đỡ lấy bảng, hài hước cười:
Cậu sợ bị người nhìn đến như vậy hay sao.
Cảnh Nhã Diễm nghe vậy, lại dùng miếng lau bảng hung hàng lau mạnh vài cái:
Hiện tại không ai nhìn đến.
Chữ của Bạch Bảo Đình đã bị cô lau sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không có người nhìn ra dấu vết.
Nụ cười của người kia còn chưa hoàn toàn thu liễm lại, y vung tay ném nửa viên phấn trong tay vào hộp đựng, biểu tình lười nhác lại có chút nghiêm túc:
Nhưng chỉ cần cậu nhớ rõ chữ viết ở đâu là được rồi.
Viên phấn vẽ một đường parapol xinh đẹp trên không trung, rồi rơi chính xác vào hộp phấn.
Cảnh Nhã Diễm nghe vậy thì buông lỏng tay, miếng lau bảng trong tay cô rơi xuống, lật vài vòng rồi nằm chật vật trên mặt đất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương