Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
-
Chương 83: Vượt qua sát hạch cuối cùng
Tại sao anh lại ở đây?
Kỷ Lương đang mải nghĩ ngợi thì Hạ Vũ đã đi đến bên cạnh Eric, ấn vai hắn: “Nằm xuống!”
“Hả?” Tuy Eric nghi hoặc, nhưng cũng không phản kháng gì, ngoan ngoãn làm theo lời anh. Không có cách nào khác, bây giờ hắn là “xác chết” mà. Hạ Vũ đi vòng quanh người hắn, sau đó khẽ nói:
“Không được nhúc nhích, bây giờ anh là thi thể.”
Eric nhìn thứ gì đó trên người mình, khoé miệng không kìm được mà co rút mạnh vài cái, gã này… ngay cả thi thể của hắn mà cũng lợi dụng triệt để không chịu buông tha. Đúng là tận dụng hết mức.
Tuy hắn thầm oán trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm đó, không nhúc nhích nhìn Hạ Vũ kéo tay Kỷ Lương đi vào trong bóng đêm. Đôi mắt màu xanh lam thoáng hiện lên vẻ hứng thú khó nhận ra…
“Quả nhiên là không thể khinh thường, tên nhóc kia thật khôn khéo!”
Eric lầm bầm, chợt nghe thấy vài tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa. Viện binh phe xanh đã đến, nhìn thấy Eric nằm dài trên mặt đất, mấy tay lính nhìn xung quanh, xác định không có gì nguy hiểm, mới đi qua, vừa di chuyển ‘thi thể’ của Eric thì…
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Sau một vài tiếng xẹt rất nhỏ, một vài làn khói sáng màu xanh cũng bay lên.
Cả đám lính ngẩn ra, sau đó liên tiếp vang lên mấy câu bắt đầu bằng chữ F hoặc chữ S.
“Eric, sao anh không cảnh báo chúng tôi?”
Eric đứng lên, phủi sạch đất và lá cây trên người: “Tôi chết rồi làm sao nhắc các cậu được.” Nhìn sắc mặt như vừa nuốt phải vài con ruồi to của đám đồng đội, Eric vỗ vỗ vai họ: “Không sao, coi như chết theo tôi đi.”
“Có điều, cạm bẫy này làm rất giỏi.”
“Phản ứng rất nhanh!” Bọn hắn vừa trở người Eric đã bị dính bẫy rồi…
Mấy người vừa nói vừa đi về căn cứ, dù sao bọn họ cũng chết rồi, không cần tiếp tục tham gia đối kháng nữa. Nhưng mà, vẫn được quyền quan sát…
Thấy không có ai đuổi theo, Kỷ Lương mới hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Không phải anh dẫn mấy người kia đi hướng khác đánh lạc hướng à?
“Anh làm cho bọn họ quay về theo đường cũ.” Hạ Vũ chỉnh lại bao súng: “Người bên họ chắc hẳn chỉ cử một vài người ra ngoài thôi. Để cho bọn họ quay về theo lối sau, tiện thể bao vây họ lại. Còn anh với em, đánh thẳng vào căn cứ của họ.”
“Chỉ với hai chúng ta thôi á?” Vừa rồi cô có đếm sơ sơ, trong căn cứ của họ phải còn hơn mười người. Trừ mấy người vừa bị xử lý đi, thì ít nhất cũng phải còn khoảng mười người.
“Sao?” Hạ Vũ nhướng mày. Trong bóng đêm, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng cũng có thể cảm giác được sự tự tin của anh: “Không tự tin à?”
Không cần biết anh có nhìn thấy không, nhưng Kỷ Lương vẫn ném cho anh một cái nhướng mày khiêu khích: “Hỏi ai thế?”
Hạ Vũ khẽ cười, anh thích sự cứng đầu, quật cường không chịu khuất phục của cô: “Này --- ăn một chút đi, bổ sung thể lực, có thể còn phải chờ một lúc nữa.”
Là chocolate!
Kỷ Lương cũng không khách sáo, đưa tay ra nhận, nhét vào miệng, vị đắng vị ngọt thấm đầy trong miệng.
Hai người cùng im lặng, nhìn về phía ngọn đèn dầu xa xa, căn cứ của quân xanh. Vì vừa bị tập kích, nên bây giờ bọn họ đều tăng cường cảnh giác, hiện giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt để tập kích, nên hai người chỉ có thể chờ.
Sự im lặng bao trùm hai người, nhưng cũng không thấy xấu hổ hay kỳ lạ. Điều này khiến Kỷ Lương cảm thấy hơi bất ngờ… Cô vốn nghĩ nếu đứng cạnh Hạ Vũ, cô sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này, cô lại không thể lừa chính mình, chẳng hề có chút cảm giác không thoải mái nào, mà ngược lại còn… rất yên tâm.
Cô lén liếc mắt nhìn người đàn ông đã nguỵ trang cẩn thận, đang nằm sấp bên cạnh, trong bóng tối chỉ lờ mờ nhìn thấy đại khái hình dáng anh.
Từ bao giờ mà khi ở cùng với anh, cô lại cảm thấy tự nhiên và yên tâm như thế?
Không giống như bảy năm trước, cô luôn nghĩ, chỉ cần ở bên anh trong chốc lát, cho dù… anh có người khác, cô cũng cảm thấy vô cùng may mắn rồi. Nhưng cũng không giống như khi mới gặp lại, vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy không đủ dưỡng khí, cảm xúc vô cùng hỗn loạn… Còn bây giờ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy yên tâm!
Vậy anh thì sao?
Kỷ Lương chuyển hướng suy nghĩ về phía Hạ Vũ, không biết bây giờ anh cảm thấy thế nào… Liệu có cảm giác yên tâm không? Liệu có yên lòng giao việc phòng thủ phía sau anh cho cô không…
Thôi rồi!!!
Kỷ Lương tự đập vào gáy mình. Bây giờ là lúc nào mà cô còn ở đây nghĩ này nghĩ nọ chứ. Cho dù ở bên Hạ Vũ rất yên tâm cũng không thể yên tâm đến mức này chứ.
Hành động của cô khiến Hạ Vũ chú ý. Anh quay sang, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không… có muỗi…” Cô tuỳ ý viện một cái cớ, chắc chắn cô không thể nói rằng hành động vừa rồi của mình là muốn đuổi anh ra khỏi đầu óc mình được!
Có người, khi yêu thì anh yêu, em yêu, anh gọi một tiếng bảo bối, em gọi một tiếng cưng ơi, tình yêu xây dựng trên sự ngọt ngào không biết mệt mỏi đến mức buồn nôn như thế; Có tình yêu lại được chậm rãi vun đắp do người lớn hai bên; có người thì là do gặp hoạn nạn mà nhận ra chân tình… Còn cô và Hạ Vũ, thì là kiểu nào?
Kỷ Lương nghĩ ngợi, nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không thể nào tổng kết được ra, rốt cuộc mối quan hệ lằng nhằng, dây dưa rối loạn của hai người là thế nào, nên cũng đành bỏ cuộc.
Hai người ẩn nấp không biết qua mấy tiếng, Hạ Vũ nói Kỷ Lương cứ chợp mắt một chút. Tuy ngoài miệng, Kỷ Lương nói không cần, nhưng mí mắt cũng không kìm được, từ từ khép lại. Đến khi Hạ Vũ đánh thức cô, nhìn đồng hồ đã là hơn ba giờ sáng.
“Đi thôi!”
Từ ba giờ đến bốn giờ sáng là lúc các chức năng của con người mệt mỏi nhất. Ví dụ như lúc bạn đang ngủ, thì trong thời gian này sẽ ngủ càng say hơn. Còn nếu không ngủ, thì vào thời gian này sẽ càng mệt mỏi hơn, nhưng qua được khoảng thời gian ngắn này, cơ thể cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Đây chính là thời điểm mà Hạ Vũ đang đợi.
Hai người yên lặng tiến vào căn cứ quân xanh. Lúc này, đến đám sâu trong cây cối cũng ngủ say, trừ tiếng bước chân của bọn họ ra, thì không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Tên lính canh gác căn cứ của quân xanh ôm một khẩu súng, nhìn có vẻ rất tập trung canh gác, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện, đầu hắn thỉnh thoảng lại gật nhẹ, gật gù gật gù…
Đằng sau hắn có một yểm thế, hướng mà khẩu súng bắn tỉa màu đen đang hướng tới, chính là trạm gác công khai.
Một bóng đen lẳng lặng tiếp cận tay lính kia. Khi tay lính phát hiện ra có người tới gần, vừa kịp rùng mình một cái đã cảm thấy cổ lành lạnh, sau đó, chốt trên người bị ấn xuống, làn khói xanh bay lên, thông báo hắn đã bỏ mạng. Khẩu súng trên tay tên lính kia rơi cạch xuống đất. Kỷ Lương hoảng hốt muốn đỡ lấy nhưng không kịp. Tiếng động tuy rất nhỏ, nhưng vẫn báo động cho tên lính trong trạm gác ngầm! Khẩu súng trên tay hắn vừa hướng về phía Kỷ Lương, đã cảm thấy một bàn tay lẳng lặng vuốt lên cổ hắn, khiến hắn nổi da gà, chủ của đôi tay kia làm tư thế như vặn cổ hắn, sau đó ấn chốt trên người hắn, khiến cho súng của hắn chưa kịp bóp cò đã bỏ mạng!
Đối với Hạ Vũ, anh am hiểu trò chơi trạm gác ngầm này hơn bọn hắn rất nhiều. Anh thừa khả năng phán đoán xem bọn hắn sẽ ẩn ấp ở đâu. Người trong trạm gác ngầm cũng đã bị anh yên lặng xử lý, vừa rồi là người thứ hai.
…
Hai người giải quyết xong ba người canh gác bên ngoài, tiếp tục đi vào chỗ phát ra ánh sáng bên trong căn cứ. Kỷ Lương chợt nhớ tới lá cờ đưa cho Thi công tử, mà hiện giờ Thi công tử đã trở thành tù binh của địch, cờ cũng không còn nữa. Cô nói với Hạ Vũ việc này, Hạ Vũ bình tĩnh rút một lá cờ đỏ từ trong túi ra đưa cho cô, bảo cô lát nữa phụ trách việc cắm cờ.
“A… ở đâu ra đây?” Không phải đã đưa cho Thi Thanh Trạch rồi sao?
“Trong doanh trại có nhiều cờ, nên tiện tay cầm vài cái.”
“… Anh… thế này là gian lận…”
“Là tận dụng tài nguyên hợp lý.”
Nghe giọng điệu không có vẻ gì là cảm thấy sai trái của anh, Kỷ Lương đột nhiên có cảm giác nghẹn họng, buồn cười rồi lại cố nén… Mẹ nó! Thì ra đại sĩ quan Hạ cũng có lúc thế này. Cái kiểu gian xảo một cách quang minh chính đại, không hề có chút đuối lý nào, đúng là chỉ có Hạ Vũ anh mới làm được.
Thấy đã gần tới tổng bộ của quân xanh, Hạ Vũ đột nhiên ra hiệu cho Kỷ Lương dừng lại: “Ẩn nấp cẩn thận!”
Vừa nói xong, Kỷ Lương đã nhanh chóng tìm được chỗ nấp. Cô vừa ẩn mình cẩn thận, thì một người từ trong tổng bộ đi ra!
“Sĩ quan Hạ, chờ anh đã lâu rồi!”
Cảm giác này giống y như trong truyện võ hiệp cổ đại, khi các Boss cuối cùng đối mặt nhau đều nói một câu như vậy: XYZ, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi.
Kỷ Lương nhận ra giọng nói này, chính là thủ lĩnh quân xanh, Jess! Không phải ban nãy Hạ Vũ nói hắn đã dẫn quân sang tấn công bên họ sao? Hắn quay lại từ lúc nào? Chà chà, cũng cùng một cá tính như Hạ Vũ, muốn chơi trò “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sẵn” sao?
“Sau bốn năm trước, không có cơ hội được giao đấu với anh nữa, hôm nay coi như có dịp rồi!”
Bốn năm trước à?
Ha! Không ngờ hai người này lại là ‘tình nhân’ cũ! Kỷ Lương không nói nên lời. Chỉ vài phút sau, cô đã được chứng kiến cái gì gọi là cao thủ so chiêu, vừa yêu vừa hận!
Trong bóng đêm, hai người đều ăn ý không dùng súng, mà dùng phương thức so thể lực nguyên thuỷ nhất của đàn ông.
Họ sử dụng quyền cước vừa mạnh vừa đẹp! Một trận so tài chân chính! Hai người, anh đến tôi đỡ, nhanh đến mức khiến người ta không theo dõi kịp. Dựa vào ánh đèn từ tổng bộ phát ra, chỉ có thể nhìn thấy mồ hôi bay văng ra do quyền cước của bọn họ. Trận đấu của hai người đã thu hút mấy tay lính còn lại trong căn cứ quân xanh kéo đến xem, thậm chí, ngay cả tướng của bọn họ cũng đi tới cửa căn cứ để xem. Kỷ Lương nhìn mấy lão đại đang đứng ở cửa căn cứ, nghĩ một chút, sau đó lén lút, chậm rãi lần đi ở đằng sau…
Đây là một trận đấu cả hai người đều dốc hết sức lực, trên không trung chỉ nhìn thấy những vệt mồ hôi của Hạ Vũ và Jess văng lên. Tuy xét về thể trạng, Jess có vẻ khoẻ hơn Hạ Vũ, nhưng cũng không hề chiếm ưu thế. Hạ Vũ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể nhìn thấy một cảm xúc khác lạ nào trong mắt anh…
Trên người và mặt mũi hai người đều dính không ít màu, nhưng không giống việc tuyên bố tử vong của những người khác, mà họ thực sự bị thương. So đấu thế này, khiến những người xung quanh cũng sôi trào nhiệt huyết, giống như lạc vào cảnh giới thần tiên, khiến họ như nghe thấy dòng máu mình đang sôi sục…
“Anh nói xem, lần này rốt cuộc bên nào sẽ thắng?” Jess thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống trán, khẩu súng lục nhắm ngay vào cổ Hạ Vũ.
“Người của tôi.” Hạ Vũ trả lời không chút đắn đo, khẩu súng trong tay anh cũng chĩa thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
“Ngạo mạn…” Jess nói.
Hai người không hẹn mà cùng bóp cò --- hai màu khói xanh và khói đỏ cùng bay lên.
Kỷ Lương đang mải nghĩ ngợi thì Hạ Vũ đã đi đến bên cạnh Eric, ấn vai hắn: “Nằm xuống!”
“Hả?” Tuy Eric nghi hoặc, nhưng cũng không phản kháng gì, ngoan ngoãn làm theo lời anh. Không có cách nào khác, bây giờ hắn là “xác chết” mà. Hạ Vũ đi vòng quanh người hắn, sau đó khẽ nói:
“Không được nhúc nhích, bây giờ anh là thi thể.”
Eric nhìn thứ gì đó trên người mình, khoé miệng không kìm được mà co rút mạnh vài cái, gã này… ngay cả thi thể của hắn mà cũng lợi dụng triệt để không chịu buông tha. Đúng là tận dụng hết mức.
Tuy hắn thầm oán trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm đó, không nhúc nhích nhìn Hạ Vũ kéo tay Kỷ Lương đi vào trong bóng đêm. Đôi mắt màu xanh lam thoáng hiện lên vẻ hứng thú khó nhận ra…
“Quả nhiên là không thể khinh thường, tên nhóc kia thật khôn khéo!”
Eric lầm bầm, chợt nghe thấy vài tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa. Viện binh phe xanh đã đến, nhìn thấy Eric nằm dài trên mặt đất, mấy tay lính nhìn xung quanh, xác định không có gì nguy hiểm, mới đi qua, vừa di chuyển ‘thi thể’ của Eric thì…
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Sau một vài tiếng xẹt rất nhỏ, một vài làn khói sáng màu xanh cũng bay lên.
Cả đám lính ngẩn ra, sau đó liên tiếp vang lên mấy câu bắt đầu bằng chữ F hoặc chữ S.
“Eric, sao anh không cảnh báo chúng tôi?”
Eric đứng lên, phủi sạch đất và lá cây trên người: “Tôi chết rồi làm sao nhắc các cậu được.” Nhìn sắc mặt như vừa nuốt phải vài con ruồi to của đám đồng đội, Eric vỗ vỗ vai họ: “Không sao, coi như chết theo tôi đi.”
“Có điều, cạm bẫy này làm rất giỏi.”
“Phản ứng rất nhanh!” Bọn hắn vừa trở người Eric đã bị dính bẫy rồi…
Mấy người vừa nói vừa đi về căn cứ, dù sao bọn họ cũng chết rồi, không cần tiếp tục tham gia đối kháng nữa. Nhưng mà, vẫn được quyền quan sát…
Thấy không có ai đuổi theo, Kỷ Lương mới hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Không phải anh dẫn mấy người kia đi hướng khác đánh lạc hướng à?
“Anh làm cho bọn họ quay về theo đường cũ.” Hạ Vũ chỉnh lại bao súng: “Người bên họ chắc hẳn chỉ cử một vài người ra ngoài thôi. Để cho bọn họ quay về theo lối sau, tiện thể bao vây họ lại. Còn anh với em, đánh thẳng vào căn cứ của họ.”
“Chỉ với hai chúng ta thôi á?” Vừa rồi cô có đếm sơ sơ, trong căn cứ của họ phải còn hơn mười người. Trừ mấy người vừa bị xử lý đi, thì ít nhất cũng phải còn khoảng mười người.
“Sao?” Hạ Vũ nhướng mày. Trong bóng đêm, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng cũng có thể cảm giác được sự tự tin của anh: “Không tự tin à?”
Không cần biết anh có nhìn thấy không, nhưng Kỷ Lương vẫn ném cho anh một cái nhướng mày khiêu khích: “Hỏi ai thế?”
Hạ Vũ khẽ cười, anh thích sự cứng đầu, quật cường không chịu khuất phục của cô: “Này --- ăn một chút đi, bổ sung thể lực, có thể còn phải chờ một lúc nữa.”
Là chocolate!
Kỷ Lương cũng không khách sáo, đưa tay ra nhận, nhét vào miệng, vị đắng vị ngọt thấm đầy trong miệng.
Hai người cùng im lặng, nhìn về phía ngọn đèn dầu xa xa, căn cứ của quân xanh. Vì vừa bị tập kích, nên bây giờ bọn họ đều tăng cường cảnh giác, hiện giờ tuyệt đối không phải thời cơ tốt để tập kích, nên hai người chỉ có thể chờ.
Sự im lặng bao trùm hai người, nhưng cũng không thấy xấu hổ hay kỳ lạ. Điều này khiến Kỷ Lương cảm thấy hơi bất ngờ… Cô vốn nghĩ nếu đứng cạnh Hạ Vũ, cô sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này, cô lại không thể lừa chính mình, chẳng hề có chút cảm giác không thoải mái nào, mà ngược lại còn… rất yên tâm.
Cô lén liếc mắt nhìn người đàn ông đã nguỵ trang cẩn thận, đang nằm sấp bên cạnh, trong bóng tối chỉ lờ mờ nhìn thấy đại khái hình dáng anh.
Từ bao giờ mà khi ở cùng với anh, cô lại cảm thấy tự nhiên và yên tâm như thế?
Không giống như bảy năm trước, cô luôn nghĩ, chỉ cần ở bên anh trong chốc lát, cho dù… anh có người khác, cô cũng cảm thấy vô cùng may mắn rồi. Nhưng cũng không giống như khi mới gặp lại, vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy không đủ dưỡng khí, cảm xúc vô cùng hỗn loạn… Còn bây giờ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy yên tâm!
Vậy anh thì sao?
Kỷ Lương chuyển hướng suy nghĩ về phía Hạ Vũ, không biết bây giờ anh cảm thấy thế nào… Liệu có cảm giác yên tâm không? Liệu có yên lòng giao việc phòng thủ phía sau anh cho cô không…
Thôi rồi!!!
Kỷ Lương tự đập vào gáy mình. Bây giờ là lúc nào mà cô còn ở đây nghĩ này nghĩ nọ chứ. Cho dù ở bên Hạ Vũ rất yên tâm cũng không thể yên tâm đến mức này chứ.
Hành động của cô khiến Hạ Vũ chú ý. Anh quay sang, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không… có muỗi…” Cô tuỳ ý viện một cái cớ, chắc chắn cô không thể nói rằng hành động vừa rồi của mình là muốn đuổi anh ra khỏi đầu óc mình được!
Có người, khi yêu thì anh yêu, em yêu, anh gọi một tiếng bảo bối, em gọi một tiếng cưng ơi, tình yêu xây dựng trên sự ngọt ngào không biết mệt mỏi đến mức buồn nôn như thế; Có tình yêu lại được chậm rãi vun đắp do người lớn hai bên; có người thì là do gặp hoạn nạn mà nhận ra chân tình… Còn cô và Hạ Vũ, thì là kiểu nào?
Kỷ Lương nghĩ ngợi, nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không thể nào tổng kết được ra, rốt cuộc mối quan hệ lằng nhằng, dây dưa rối loạn của hai người là thế nào, nên cũng đành bỏ cuộc.
Hai người ẩn nấp không biết qua mấy tiếng, Hạ Vũ nói Kỷ Lương cứ chợp mắt một chút. Tuy ngoài miệng, Kỷ Lương nói không cần, nhưng mí mắt cũng không kìm được, từ từ khép lại. Đến khi Hạ Vũ đánh thức cô, nhìn đồng hồ đã là hơn ba giờ sáng.
“Đi thôi!”
Từ ba giờ đến bốn giờ sáng là lúc các chức năng của con người mệt mỏi nhất. Ví dụ như lúc bạn đang ngủ, thì trong thời gian này sẽ ngủ càng say hơn. Còn nếu không ngủ, thì vào thời gian này sẽ càng mệt mỏi hơn, nhưng qua được khoảng thời gian ngắn này, cơ thể cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Đây chính là thời điểm mà Hạ Vũ đang đợi.
Hai người yên lặng tiến vào căn cứ quân xanh. Lúc này, đến đám sâu trong cây cối cũng ngủ say, trừ tiếng bước chân của bọn họ ra, thì không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Tên lính canh gác căn cứ của quân xanh ôm một khẩu súng, nhìn có vẻ rất tập trung canh gác, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện, đầu hắn thỉnh thoảng lại gật nhẹ, gật gù gật gù…
Đằng sau hắn có một yểm thế, hướng mà khẩu súng bắn tỉa màu đen đang hướng tới, chính là trạm gác công khai.
Một bóng đen lẳng lặng tiếp cận tay lính kia. Khi tay lính phát hiện ra có người tới gần, vừa kịp rùng mình một cái đã cảm thấy cổ lành lạnh, sau đó, chốt trên người bị ấn xuống, làn khói xanh bay lên, thông báo hắn đã bỏ mạng. Khẩu súng trên tay tên lính kia rơi cạch xuống đất. Kỷ Lương hoảng hốt muốn đỡ lấy nhưng không kịp. Tiếng động tuy rất nhỏ, nhưng vẫn báo động cho tên lính trong trạm gác ngầm! Khẩu súng trên tay hắn vừa hướng về phía Kỷ Lương, đã cảm thấy một bàn tay lẳng lặng vuốt lên cổ hắn, khiến hắn nổi da gà, chủ của đôi tay kia làm tư thế như vặn cổ hắn, sau đó ấn chốt trên người hắn, khiến cho súng của hắn chưa kịp bóp cò đã bỏ mạng!
Đối với Hạ Vũ, anh am hiểu trò chơi trạm gác ngầm này hơn bọn hắn rất nhiều. Anh thừa khả năng phán đoán xem bọn hắn sẽ ẩn ấp ở đâu. Người trong trạm gác ngầm cũng đã bị anh yên lặng xử lý, vừa rồi là người thứ hai.
…
Hai người giải quyết xong ba người canh gác bên ngoài, tiếp tục đi vào chỗ phát ra ánh sáng bên trong căn cứ. Kỷ Lương chợt nhớ tới lá cờ đưa cho Thi công tử, mà hiện giờ Thi công tử đã trở thành tù binh của địch, cờ cũng không còn nữa. Cô nói với Hạ Vũ việc này, Hạ Vũ bình tĩnh rút một lá cờ đỏ từ trong túi ra đưa cho cô, bảo cô lát nữa phụ trách việc cắm cờ.
“A… ở đâu ra đây?” Không phải đã đưa cho Thi Thanh Trạch rồi sao?
“Trong doanh trại có nhiều cờ, nên tiện tay cầm vài cái.”
“… Anh… thế này là gian lận…”
“Là tận dụng tài nguyên hợp lý.”
Nghe giọng điệu không có vẻ gì là cảm thấy sai trái của anh, Kỷ Lương đột nhiên có cảm giác nghẹn họng, buồn cười rồi lại cố nén… Mẹ nó! Thì ra đại sĩ quan Hạ cũng có lúc thế này. Cái kiểu gian xảo một cách quang minh chính đại, không hề có chút đuối lý nào, đúng là chỉ có Hạ Vũ anh mới làm được.
Thấy đã gần tới tổng bộ của quân xanh, Hạ Vũ đột nhiên ra hiệu cho Kỷ Lương dừng lại: “Ẩn nấp cẩn thận!”
Vừa nói xong, Kỷ Lương đã nhanh chóng tìm được chỗ nấp. Cô vừa ẩn mình cẩn thận, thì một người từ trong tổng bộ đi ra!
“Sĩ quan Hạ, chờ anh đã lâu rồi!”
Cảm giác này giống y như trong truyện võ hiệp cổ đại, khi các Boss cuối cùng đối mặt nhau đều nói một câu như vậy: XYZ, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi.
Kỷ Lương nhận ra giọng nói này, chính là thủ lĩnh quân xanh, Jess! Không phải ban nãy Hạ Vũ nói hắn đã dẫn quân sang tấn công bên họ sao? Hắn quay lại từ lúc nào? Chà chà, cũng cùng một cá tính như Hạ Vũ, muốn chơi trò “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sẵn” sao?
“Sau bốn năm trước, không có cơ hội được giao đấu với anh nữa, hôm nay coi như có dịp rồi!”
Bốn năm trước à?
Ha! Không ngờ hai người này lại là ‘tình nhân’ cũ! Kỷ Lương không nói nên lời. Chỉ vài phút sau, cô đã được chứng kiến cái gì gọi là cao thủ so chiêu, vừa yêu vừa hận!
Trong bóng đêm, hai người đều ăn ý không dùng súng, mà dùng phương thức so thể lực nguyên thuỷ nhất của đàn ông.
Họ sử dụng quyền cước vừa mạnh vừa đẹp! Một trận so tài chân chính! Hai người, anh đến tôi đỡ, nhanh đến mức khiến người ta không theo dõi kịp. Dựa vào ánh đèn từ tổng bộ phát ra, chỉ có thể nhìn thấy mồ hôi bay văng ra do quyền cước của bọn họ. Trận đấu của hai người đã thu hút mấy tay lính còn lại trong căn cứ quân xanh kéo đến xem, thậm chí, ngay cả tướng của bọn họ cũng đi tới cửa căn cứ để xem. Kỷ Lương nhìn mấy lão đại đang đứng ở cửa căn cứ, nghĩ một chút, sau đó lén lút, chậm rãi lần đi ở đằng sau…
Đây là một trận đấu cả hai người đều dốc hết sức lực, trên không trung chỉ nhìn thấy những vệt mồ hôi của Hạ Vũ và Jess văng lên. Tuy xét về thể trạng, Jess có vẻ khoẻ hơn Hạ Vũ, nhưng cũng không hề chiếm ưu thế. Hạ Vũ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể nhìn thấy một cảm xúc khác lạ nào trong mắt anh…
Trên người và mặt mũi hai người đều dính không ít màu, nhưng không giống việc tuyên bố tử vong của những người khác, mà họ thực sự bị thương. So đấu thế này, khiến những người xung quanh cũng sôi trào nhiệt huyết, giống như lạc vào cảnh giới thần tiên, khiến họ như nghe thấy dòng máu mình đang sôi sục…
“Anh nói xem, lần này rốt cuộc bên nào sẽ thắng?” Jess thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống trán, khẩu súng lục nhắm ngay vào cổ Hạ Vũ.
“Người của tôi.” Hạ Vũ trả lời không chút đắn đo, khẩu súng trong tay anh cũng chĩa thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
“Ngạo mạn…” Jess nói.
Hai người không hẹn mà cùng bóp cò --- hai màu khói xanh và khói đỏ cùng bay lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook