Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
-
Chương 49: Cô bị một con hồ ly giảo hoạt ăn
Lưu Tà tiến lên một bước ôm Tô Tiểu Mạt vào trong lòng, nâng tay lên xoa đầu cô, “Cuối cùng thì em cũng chịu nhận ra rồi sao?”
“Ừ” Tô Tiểu Mạt cảm nhận hơi thở phát ra từ trên người Lưu Tà, hơi ấm quen thuộc này, trách không được cô lại đau lòng vì hắn như thế, thì ra đúng là hắn.
“Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm mình bị thương, nếu có chuyện gì nguy hiểm thì gọi ngay cho anh, biết không?” Lưu Tà ôm chặt Tô Tiểu Mạt giống như muốn hòa tan cô vào trong lòng hắn vậy, trong đôi mắt tràn ngập đau lòng và quyến luyến.
“Em biết mà, anh thật dong dài, em nhớ hồi đó anh cũng đâu thích lải nhải như thế” trong lòng của Tô Tiểu Mạt bây giờ tràn ngập cảm động, cô thật không ngờ có thể gặp lại hắn, cô cũng không ngờ có thể gặp lại hắn trong hoàn cảnh thế này, tình cảnh này làm cho cô rất uất ức.
“Vậy trước kia anh là dạng người gì?” Lưu Tà tựa cằm trên mái tóc mềm mại của Tô Tiểu Mạt, nhẹ giọng hỏi, mũi hắn hít thật sâu hương thơm của cô.
“Có thể so sánh với Trữ Hạo” Tô Tiểu Mạt nhớ lại thì phì cười.
“Vậy còn bây giờ?”Lưu Tà cười yếu ớt, những tia nắng mặt trời chiếu lên hình ảnh đang ôm nhau của hai người, Lưu Tà ôm trọn Tô Tiểu Mạt vào lòng, dung nhan tuấn mĩ của hắn có chút đỏ ửng lộ ra mị hoặc câu nhân.
“Bây giờ thì…” Tô Tiểu Mạt cảm thấy nếu bọn họ cứ tiếp tục ôm nhau như vậy thì nhất định cô sẽ bị ngạt thở chết, cho nên cô mới nhẹ nhàng chui ra khỏi lòng ngực của Lưu Tà, ngẩng đầu lên đánh giá hắn, “Mười phần yêu nghiệt”.
“Vậy em thích sự yêu nghiệt của anh không?” Lưu Tà nhìn Tô Tiểu Mạt, tiếp tục hỏi.
“Ừm, cũng không tệ” khuôn mặt của Tô Tiểu Mạt tràn ngập ý cười vui vẻ trả lời, nhìn về phía Lưu Tà, cô kiễng mũi chân lên, nâng tay gõ một cái thật kêu lên trán hắn, “Em còn chưa có quên hồi đó anh gõ đầu em thế nào đâu, anh nhận ra em khi nào thế?”
Lưu Tà đối với hành động đột kích bất ngờ của Tô Tiểu Mạt sửng sốt một chút, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, “Em bây giờ cũng không khác hồi đó là bao, cho dù em có hóa thành tro anh cũng nhận ra được”.
“Vậy sao anh không nói sớm một chút, nếu không em đã không xuống tay với anh rồi” Tô Tiểu Mạt cúi đầu oán thầm, cũng có chút tự trách nói, nhìn miệng vết thương trên đùi hắn và cái quần tây bị cô xé một lỗ to lộ ra đùi đẹp khiến người ta mơ màng, cô có chút quẫn.
“Thật ra thì anh đặc biệt tới đây là vì em, nếu anh nói sớm cho em biết thì em sẽ không ra tay với anh nhưng bọn họ sẽ nghi ngờ” Lưu Tà thấy Tô Tiểu Mạt nhìn chằm chằm vào miệng vết thuơng của hắn, biểu tình trên mặt cô lúc này rất đáng yêu khiến hắn nhịn không được mà phí cười.
“Cái này cũng đúng, nhưng mà anh đến đây tìm em có việc gì sao?” Tô Tiểu Mạt tò mò hỏi.
“Cái này… không nói em biết đâu” Lưu Tà thần bí trả lời, lại nói, “Cũng không còn sớm nữa, anh phải đi rồi, ở đây em phải cẩn thận”.
“Vâng, chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt, vừa gặp lại chia tay, đúng là đáng tiếc” Tô Tiểu Mạt vân vê cổ áo của Lưu Tà, bĩu môi.
“Hai chúng ta cũng không phải là không gặp mặt nhau nữa, sao lại giơ cái bộ mặt đưa đám ấy ra thế chứ, nếu tiếc thì tặng gì cho anh đi” Lưu Tà nhếch mày nhìn Tô Tiểu Mạt.
“Anh muốn quà gì em cũng cho” Tô Tiểu Mạt cực kì hào phóng trả lời.
Lưu Tà cười gian xảo, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng mút một cái, sau đó nhanh nhẹn rời khỏi.
Chờ Tô Tiểu Mạt phản ứng thì Lưu Tà đã đi từ lúc nào.
Tô Tiểu Mạt trừng lớn hai mắt, bước từng bước lên phía trước, “Giỏi lắm, lá gan của anh bây giờ càng lúc càng lớn rồi, chờ đó mà xem lúc về em trị anh thế nào”.
“Anh rất chờ ngày em rời khỏi nơi này về nhà trị anh” Lưu Tà cố gắng tạo dáng đi không quá khó coi, nhàn nhã ra đi.
Ra tới cửa vừa lúc lại thấy Trữ Huyễn đứng ở cửa, Tô Tiểu Mạt dừng lại nhìn về phía hắn, “Anh tới đây khi nào?”
Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cánh cửa, “Lúc hai người đang thân thiết với nhau”.
“Sớm như vậy đã lên đây là gì?” trong lòng Tô Tiểu Mạt bắt đầu cảnh giác, khi nãy Trữ Huyễn đã nghe thấy gì rồi? Nếu như hắn hoài nghi thân phận của cô thì sao đây? Nhiệm vụ này của cô có thể hoàn thành hay là bị đuổi đi đây?
“Tôi chỉ lo lắng em bị con hồ ly giảo hoạt kia ăn thôi, xem ra là tôi nhiều chuyện rồi, tôi thấy em cũng rất vui vẻ ấy chứ!” giọng điệu nói chuyện của Trữ Huyễn đã khôi phục như trước, nhưng trong lời nói còn có chút mùi giấm mà không dễ phát hiện, còn có một chút giận dỗi, thấy ánh mắt Tô Tiểu Mạt nhìn hắn tràn ngập cảnh giác, mắt hắn lóe lên một tia bi thương.
Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng vào Trữ Huyễn, sao cô thấy lời nói này của hắn có chút kì kì vậy, nhưng cô cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu, “Tối hôm qua anh ngủ ngon không?”
“Chỉ chợp mắt được một chút thôi, người nào mà ra tay ác quá, tôi cũng chỉ có thể nằm sấp, làm sao mà ngủ được chứ?” Trữ Huyễn tà tà nháy mắt, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sâu kín nói.
Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn nói vậy thì nhớ lại kiệt tác của mình hôm qua, lại nhìn hai tròng mắt của Trữ Huyễn đúng là rất đỏ, đôi mắt còn có một viền màu đen nhợt nhạt, nhưng cô cũng không hối hận khi đánh hắn, ai bảo hắn quá đáng trước.
“Vậy sao còn rảnh rỗi mà tới đây, còn không chịu về phòng mà ngủ nữa!” Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng đáng đánh đòn của Trữ Huyễn thì không nhịn được rống lớn.
Trữ Huyễn không chịu nhúc nhích, hắn chỉ nhìn Tô Tiểu Mạt chằm chằm, “Tôi chờ tên hồ ly kia đi rồi mới yên tâm ngủ được”.
“Vậy thì chúc mừng anh, anh ấy đi rồi” Tô Tiểu Mạt cũng không hiểu nổi rốt cục tên này uống lộn thuốc gì, cả đêm không ngủ mà lại chạy tới đây, dùng cái tư thế vô lại như thế xem Lưu Tà đi chưa, Lưu Tà chưa đi thì hắn không ngủ được? Có liên quan sao?
“Ừ, chỉ cần hắn cút xéo rồi thì tôi mới có thể yên tâm được” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, thản nhiên gật đầu, sau đó ngáp một cái thật to
“Ừ” Tô Tiểu Mạt cảm nhận hơi thở phát ra từ trên người Lưu Tà, hơi ấm quen thuộc này, trách không được cô lại đau lòng vì hắn như thế, thì ra đúng là hắn.
“Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm mình bị thương, nếu có chuyện gì nguy hiểm thì gọi ngay cho anh, biết không?” Lưu Tà ôm chặt Tô Tiểu Mạt giống như muốn hòa tan cô vào trong lòng hắn vậy, trong đôi mắt tràn ngập đau lòng và quyến luyến.
“Em biết mà, anh thật dong dài, em nhớ hồi đó anh cũng đâu thích lải nhải như thế” trong lòng của Tô Tiểu Mạt bây giờ tràn ngập cảm động, cô thật không ngờ có thể gặp lại hắn, cô cũng không ngờ có thể gặp lại hắn trong hoàn cảnh thế này, tình cảnh này làm cho cô rất uất ức.
“Vậy trước kia anh là dạng người gì?” Lưu Tà tựa cằm trên mái tóc mềm mại của Tô Tiểu Mạt, nhẹ giọng hỏi, mũi hắn hít thật sâu hương thơm của cô.
“Có thể so sánh với Trữ Hạo” Tô Tiểu Mạt nhớ lại thì phì cười.
“Vậy còn bây giờ?”Lưu Tà cười yếu ớt, những tia nắng mặt trời chiếu lên hình ảnh đang ôm nhau của hai người, Lưu Tà ôm trọn Tô Tiểu Mạt vào lòng, dung nhan tuấn mĩ của hắn có chút đỏ ửng lộ ra mị hoặc câu nhân.
“Bây giờ thì…” Tô Tiểu Mạt cảm thấy nếu bọn họ cứ tiếp tục ôm nhau như vậy thì nhất định cô sẽ bị ngạt thở chết, cho nên cô mới nhẹ nhàng chui ra khỏi lòng ngực của Lưu Tà, ngẩng đầu lên đánh giá hắn, “Mười phần yêu nghiệt”.
“Vậy em thích sự yêu nghiệt của anh không?” Lưu Tà nhìn Tô Tiểu Mạt, tiếp tục hỏi.
“Ừm, cũng không tệ” khuôn mặt của Tô Tiểu Mạt tràn ngập ý cười vui vẻ trả lời, nhìn về phía Lưu Tà, cô kiễng mũi chân lên, nâng tay gõ một cái thật kêu lên trán hắn, “Em còn chưa có quên hồi đó anh gõ đầu em thế nào đâu, anh nhận ra em khi nào thế?”
Lưu Tà đối với hành động đột kích bất ngờ của Tô Tiểu Mạt sửng sốt một chút, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, “Em bây giờ cũng không khác hồi đó là bao, cho dù em có hóa thành tro anh cũng nhận ra được”.
“Vậy sao anh không nói sớm một chút, nếu không em đã không xuống tay với anh rồi” Tô Tiểu Mạt cúi đầu oán thầm, cũng có chút tự trách nói, nhìn miệng vết thương trên đùi hắn và cái quần tây bị cô xé một lỗ to lộ ra đùi đẹp khiến người ta mơ màng, cô có chút quẫn.
“Thật ra thì anh đặc biệt tới đây là vì em, nếu anh nói sớm cho em biết thì em sẽ không ra tay với anh nhưng bọn họ sẽ nghi ngờ” Lưu Tà thấy Tô Tiểu Mạt nhìn chằm chằm vào miệng vết thuơng của hắn, biểu tình trên mặt cô lúc này rất đáng yêu khiến hắn nhịn không được mà phí cười.
“Cái này cũng đúng, nhưng mà anh đến đây tìm em có việc gì sao?” Tô Tiểu Mạt tò mò hỏi.
“Cái này… không nói em biết đâu” Lưu Tà thần bí trả lời, lại nói, “Cũng không còn sớm nữa, anh phải đi rồi, ở đây em phải cẩn thận”.
“Vâng, chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt, vừa gặp lại chia tay, đúng là đáng tiếc” Tô Tiểu Mạt vân vê cổ áo của Lưu Tà, bĩu môi.
“Hai chúng ta cũng không phải là không gặp mặt nhau nữa, sao lại giơ cái bộ mặt đưa đám ấy ra thế chứ, nếu tiếc thì tặng gì cho anh đi” Lưu Tà nhếch mày nhìn Tô Tiểu Mạt.
“Anh muốn quà gì em cũng cho” Tô Tiểu Mạt cực kì hào phóng trả lời.
Lưu Tà cười gian xảo, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng mút một cái, sau đó nhanh nhẹn rời khỏi.
Chờ Tô Tiểu Mạt phản ứng thì Lưu Tà đã đi từ lúc nào.
Tô Tiểu Mạt trừng lớn hai mắt, bước từng bước lên phía trước, “Giỏi lắm, lá gan của anh bây giờ càng lúc càng lớn rồi, chờ đó mà xem lúc về em trị anh thế nào”.
“Anh rất chờ ngày em rời khỏi nơi này về nhà trị anh” Lưu Tà cố gắng tạo dáng đi không quá khó coi, nhàn nhã ra đi.
Ra tới cửa vừa lúc lại thấy Trữ Huyễn đứng ở cửa, Tô Tiểu Mạt dừng lại nhìn về phía hắn, “Anh tới đây khi nào?”
Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cánh cửa, “Lúc hai người đang thân thiết với nhau”.
“Sớm như vậy đã lên đây là gì?” trong lòng Tô Tiểu Mạt bắt đầu cảnh giác, khi nãy Trữ Huyễn đã nghe thấy gì rồi? Nếu như hắn hoài nghi thân phận của cô thì sao đây? Nhiệm vụ này của cô có thể hoàn thành hay là bị đuổi đi đây?
“Tôi chỉ lo lắng em bị con hồ ly giảo hoạt kia ăn thôi, xem ra là tôi nhiều chuyện rồi, tôi thấy em cũng rất vui vẻ ấy chứ!” giọng điệu nói chuyện của Trữ Huyễn đã khôi phục như trước, nhưng trong lời nói còn có chút mùi giấm mà không dễ phát hiện, còn có một chút giận dỗi, thấy ánh mắt Tô Tiểu Mạt nhìn hắn tràn ngập cảnh giác, mắt hắn lóe lên một tia bi thương.
Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng vào Trữ Huyễn, sao cô thấy lời nói này của hắn có chút kì kì vậy, nhưng cô cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu, “Tối hôm qua anh ngủ ngon không?”
“Chỉ chợp mắt được một chút thôi, người nào mà ra tay ác quá, tôi cũng chỉ có thể nằm sấp, làm sao mà ngủ được chứ?” Trữ Huyễn tà tà nháy mắt, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sâu kín nói.
Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn nói vậy thì nhớ lại kiệt tác của mình hôm qua, lại nhìn hai tròng mắt của Trữ Huyễn đúng là rất đỏ, đôi mắt còn có một viền màu đen nhợt nhạt, nhưng cô cũng không hối hận khi đánh hắn, ai bảo hắn quá đáng trước.
“Vậy sao còn rảnh rỗi mà tới đây, còn không chịu về phòng mà ngủ nữa!” Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng đáng đánh đòn của Trữ Huyễn thì không nhịn được rống lớn.
Trữ Huyễn không chịu nhúc nhích, hắn chỉ nhìn Tô Tiểu Mạt chằm chằm, “Tôi chờ tên hồ ly kia đi rồi mới yên tâm ngủ được”.
“Vậy thì chúc mừng anh, anh ấy đi rồi” Tô Tiểu Mạt cũng không hiểu nổi rốt cục tên này uống lộn thuốc gì, cả đêm không ngủ mà lại chạy tới đây, dùng cái tư thế vô lại như thế xem Lưu Tà đi chưa, Lưu Tà chưa đi thì hắn không ngủ được? Có liên quan sao?
“Ừ, chỉ cần hắn cút xéo rồi thì tôi mới có thể yên tâm được” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, thản nhiên gật đầu, sau đó ngáp một cái thật to
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook