Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
-
Chương 45: Động tay động chân với anh ba
Tô Tiểu Mạt thấy bộ dạng như thế của Trữ Huyễn thì giả bộ nhìn thần nhà, không thèm để ý, “Đóng của lại dùm tôi!”
“Vậy em cũng đừng quên chuyện bôi thuốc cho tôi nha” trước khi đi Trữ Huyễn cũng không quên nhắc nhở Tô Tiểu Mạt một tiếng.
“Anh còn ở đó thêm một giây nữa thì đừng mơ tôi bôi thuốc cho anh” Tô Tiểu Mạt rất không kiên nhẫn nói, tên này đúng là thích đeo bám người khác mà, rõ ràng khuôn mặt yêu nghiệt như thế sao lại ngây thơ thế được chứ.
“Được, tôi đi ngay” Trữ Huyễn nghe thế thì vui vẻ ra mặt, “rầm” một tiếng liền đóng của lại, sau đó cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân xa dần rồi mất hút.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được lắc đầu, sau đó nhìn về phía người đang cực kì tự nhiên mà ngồi trong phòng người khác chỗ sô pha kia, nhíu mày, “Sao anh còn ngồi đó?”
“Sao tôi không thể ngồi đây?” Trữ Dã giương mắt nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi.
“Đây là phòng của tôi, anh đừng quên tôi là mẹ kế của anh, bộ anh muốn đối xử với trưởng bối vô lễ thế ư?” ý niệm duy nhất trong đầu Tô Tiểu Mạt bây giờ chính là ngủ, cô thực sự mệt muốn chết, sao mấy tên này lại không chịu buông tha cho cô, cứ lần lượt lên sân khấu quấy rầy là sao?
“A” Trữ Dã thấp giọng cười, mái tóc dài phiêu dật phối hợp với bộ dáng lúc này của hắn khiến thoạt nhìn rất tao nhã, nụ cười kia giống như một cơn gió xuân thổi qua, nhưng lời nói kế tiếp của hắn khiến Tô Tiểu Mạt tức tới giơ chân, “À, ra cô cũng biết thân phận của mình à, vậy thì hãy nên tự trọng chút đi, xác của lạo nhân còn chưa lạnh mà cô đã dám ngủ chung giường với người đàn ông khác rồi, tôi chỉ muốn giám sát cô thay lão nhân dưới cửu tuyền thôi”.
“Hừ, vậy anh cứ tự nhiên, tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Dã nói thế thì trái tim nhảy lên một cái, không có chuyện gì lại đi nhắc tới người chết, bộ hắn không muốn cô ngủ ngon sao?
“Được” Trữ Dã nhợt nhạt cười, bắt chéo hai chân, lười biếng tựa vào ghế sô pha, không chuyển mắt nhìn Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt cũng không thèm quan tâm Trữ Dã nữa, trực tiếp nằm lên giường, tay cô tiếp tục bị Lưu Tà nắm lấy, Tô Tiểu Mạt liền chuyển mắt nhìn khóe môi của Lưu Tà gợi lên một nụ cười yếu ớt giống như đang mơ thấy cái gì vui lắm vậy, trên mặt cũng nhu hòa, dưới ánh đèn yếu ớt, dung nhan tuấn mĩ của Lưu Tà lộ ra chút ửng hồng, khóe miệng gợi lên, hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài bịt kín một tầng mồ hôi, cả người tỏa sáng giống như thiên sứ, trên mặt còn có nụ cười thuần khiết.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà vươn tay vuốt ve cái trái của hắn, ừm, hạ sốt rồi, lại ngẩng đầu nhìn cái bình nước biển trống rỗng phía đầu giường, cô lập tức đứng dậy muốn tháo bình nước biển khỏi người hắn thì tay bị níu chặt.
“Lưu Tà, nếu anh còn không buông tay thì sẽ bị thương đó”Tô Tiểu Mạt ngồi xuống nói với Lưu Tà.
Lưu Tà lúc này mới chậm rãi buông tay ra, cô lập tức rụt cổ tay lại, rút cái kim tiêm đang tiêm trên cổ tay của hắn ra, lấy một cái bông băng tử trong hòm thuốc đè vết thương của hắn lại, sau đó nhẹ nhàng nén vào cái sọt rác kế bên Trữ Dã.
Tô Tiểu Mạt nhẹ nhàng thở ra, tên này đúng là giỏi chịu đựng, nhưng tình hình của hắn bây giờ có thể coi là ổn, chỉ cần ngủ một buổi tối thì ngày mai có thể đi được rồi, cô còn muốn thu thập năm tên trong cổ bảo này, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Dã, nãy giờ tên này cứ nhìn cô bằng một ánh mắt sắc như dao, sau đó cô tiếp tục nằm lên giường, cũng không thèm quan tâm bên cạnh có một người đàn ông, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, trời biết hôm nay cô mệt tới thế nào, hôm nay còn mệt hơn cả cái hôm chạy 5 km trong đêm nữa, nếu có người nói phụ nữ là động vật phiền toái thì cô nhất định sẽ đánh tên đó kêu cha gọi mẹ, mi thử ở chung với nhiều đàn ông vậy đi thì biết, nam nhân mà muốn phiền toái thì còn khó chơi hơn phụ nữ gấp trăm lần.
Với suy nghĩ như thế bất tri bất giác cô tiến vào mộng đẹp, hoàn toàn lạnh nhạt bạn Trữ Dã đang ngồi một bên, bây giờ cô cũng không còn sức mà quan tâm tới tên khó chơi này, cô muốn ngủ.
Trữ Dã cũng không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào bạn nữ nào đó đang nằm trên giường mà ngủ không biết trời trăng gì, khóe miệng của hắn không khỏi gợi lên thành một nụ cười thản nhiên, trong mắt hiện lên một tia u ám, sau đó hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, mở cửa phòng, bước ra ngoài sau đó đóng chặt lại, đi thẳng xuống dưới lầu.
Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, không khí bên ngoài cũng dần yên tĩnh trở lại.
Ngay lúc cửa phòng đóng kín lại thì Lưu Tà cũng mở to mắt ra, chuyển mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt.
Thấy cô chỉ mặc một cái ao ngủ mỏng manh, nằm nghiêng người lại đưa lưng về phía hắn, trong mắt Lưu Tà hiện lên một tia vui sướng, hắn chậm rãi dùng một tay nâng người lên, tay kia vuốt ve mái tóc của Tô Tiểu Mạt, đắp chăn cẩn thận lên người cô, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng lộ ra ngoài của cô, sau đó vươn tay ôm cái eo tinh tế, kéo cô vào trong lòng mình, lúc này hắn mới thỏa mãn nhắm lại hai mắt tiến vào mộng đẹp.
Tuy bây giờ đã là ba giờ sáng nhưng trời vẫn rất tối, trên giường lớn trong căn phòng trên lầu ba, Tô Tiểu Mạt bị Lưu Tà ôm chặt, cả hai tiến váo mộng đẹp.
Trữ Dã đi xuống lầu thì bắt gặp Trữ Huyễn đang lười biếng nằm trên ghế sô pha, hắn vừa thấy Trử Dã xuống lầu thì nhịn không được hỏi, “Anh cả, anh cũng bị cô ta đuổi xuống sao?”
“Cô ấy đã ngủ rồi, đương nhiên anh phải đi xuống” Trữ Dã không nhanh không chậm ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Trữ Huyễn “Tốt nhất là cậu nên nằm úp sấp như thế”
“Cô ta ngủ rồi? Ngủ chung giường với tên đáng ghét kia?” Trữ Huyễn vội vàng nhảy dựng lên, nhìn Trữ Dã lạnh giọng hỏi.
“Không phải cậu cũng thấy rồi sao?” Trữ Dã cũng không thèm để ý khuôn mặt đang dần đen xuống của Trữ Huyễn, khóe miệng câu lên.
“Hừ, phụ nữ trên đời này đều đen tối như nhau, cô ta đúng là kĩ năng bơi dương hoa” Trữ Tích ngồi bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng.
“Trữ Tích nói quá đúng, người phụ nữ kia đúng là kĩ năng bơi dương hoa mà, chẳng những vậy mà còn thích thay đổi thất thường!” Trữ Hằng đang từ lầu hai đi xuống không nhịn được mà phụ họa với Trữ Tích, “Quyến rũ lão nhân thì thôi đi, bây giờ còn cùng cái tên… cái tên gì đó cùng ngủ, còn động tay động chân với anh ba nữa chứ!”
“Vậy em cũng đừng quên chuyện bôi thuốc cho tôi nha” trước khi đi Trữ Huyễn cũng không quên nhắc nhở Tô Tiểu Mạt một tiếng.
“Anh còn ở đó thêm một giây nữa thì đừng mơ tôi bôi thuốc cho anh” Tô Tiểu Mạt rất không kiên nhẫn nói, tên này đúng là thích đeo bám người khác mà, rõ ràng khuôn mặt yêu nghiệt như thế sao lại ngây thơ thế được chứ.
“Được, tôi đi ngay” Trữ Huyễn nghe thế thì vui vẻ ra mặt, “rầm” một tiếng liền đóng của lại, sau đó cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân xa dần rồi mất hút.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được lắc đầu, sau đó nhìn về phía người đang cực kì tự nhiên mà ngồi trong phòng người khác chỗ sô pha kia, nhíu mày, “Sao anh còn ngồi đó?”
“Sao tôi không thể ngồi đây?” Trữ Dã giương mắt nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi.
“Đây là phòng của tôi, anh đừng quên tôi là mẹ kế của anh, bộ anh muốn đối xử với trưởng bối vô lễ thế ư?” ý niệm duy nhất trong đầu Tô Tiểu Mạt bây giờ chính là ngủ, cô thực sự mệt muốn chết, sao mấy tên này lại không chịu buông tha cho cô, cứ lần lượt lên sân khấu quấy rầy là sao?
“A” Trữ Dã thấp giọng cười, mái tóc dài phiêu dật phối hợp với bộ dáng lúc này của hắn khiến thoạt nhìn rất tao nhã, nụ cười kia giống như một cơn gió xuân thổi qua, nhưng lời nói kế tiếp của hắn khiến Tô Tiểu Mạt tức tới giơ chân, “À, ra cô cũng biết thân phận của mình à, vậy thì hãy nên tự trọng chút đi, xác của lạo nhân còn chưa lạnh mà cô đã dám ngủ chung giường với người đàn ông khác rồi, tôi chỉ muốn giám sát cô thay lão nhân dưới cửu tuyền thôi”.
“Hừ, vậy anh cứ tự nhiên, tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Dã nói thế thì trái tim nhảy lên một cái, không có chuyện gì lại đi nhắc tới người chết, bộ hắn không muốn cô ngủ ngon sao?
“Được” Trữ Dã nhợt nhạt cười, bắt chéo hai chân, lười biếng tựa vào ghế sô pha, không chuyển mắt nhìn Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt cũng không thèm quan tâm Trữ Dã nữa, trực tiếp nằm lên giường, tay cô tiếp tục bị Lưu Tà nắm lấy, Tô Tiểu Mạt liền chuyển mắt nhìn khóe môi của Lưu Tà gợi lên một nụ cười yếu ớt giống như đang mơ thấy cái gì vui lắm vậy, trên mặt cũng nhu hòa, dưới ánh đèn yếu ớt, dung nhan tuấn mĩ của Lưu Tà lộ ra chút ửng hồng, khóe miệng gợi lên, hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài bịt kín một tầng mồ hôi, cả người tỏa sáng giống như thiên sứ, trên mặt còn có nụ cười thuần khiết.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà vươn tay vuốt ve cái trái của hắn, ừm, hạ sốt rồi, lại ngẩng đầu nhìn cái bình nước biển trống rỗng phía đầu giường, cô lập tức đứng dậy muốn tháo bình nước biển khỏi người hắn thì tay bị níu chặt.
“Lưu Tà, nếu anh còn không buông tay thì sẽ bị thương đó”Tô Tiểu Mạt ngồi xuống nói với Lưu Tà.
Lưu Tà lúc này mới chậm rãi buông tay ra, cô lập tức rụt cổ tay lại, rút cái kim tiêm đang tiêm trên cổ tay của hắn ra, lấy một cái bông băng tử trong hòm thuốc đè vết thương của hắn lại, sau đó nhẹ nhàng nén vào cái sọt rác kế bên Trữ Dã.
Tô Tiểu Mạt nhẹ nhàng thở ra, tên này đúng là giỏi chịu đựng, nhưng tình hình của hắn bây giờ có thể coi là ổn, chỉ cần ngủ một buổi tối thì ngày mai có thể đi được rồi, cô còn muốn thu thập năm tên trong cổ bảo này, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Dã, nãy giờ tên này cứ nhìn cô bằng một ánh mắt sắc như dao, sau đó cô tiếp tục nằm lên giường, cũng không thèm quan tâm bên cạnh có một người đàn ông, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, trời biết hôm nay cô mệt tới thế nào, hôm nay còn mệt hơn cả cái hôm chạy 5 km trong đêm nữa, nếu có người nói phụ nữ là động vật phiền toái thì cô nhất định sẽ đánh tên đó kêu cha gọi mẹ, mi thử ở chung với nhiều đàn ông vậy đi thì biết, nam nhân mà muốn phiền toái thì còn khó chơi hơn phụ nữ gấp trăm lần.
Với suy nghĩ như thế bất tri bất giác cô tiến vào mộng đẹp, hoàn toàn lạnh nhạt bạn Trữ Dã đang ngồi một bên, bây giờ cô cũng không còn sức mà quan tâm tới tên khó chơi này, cô muốn ngủ.
Trữ Dã cũng không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào bạn nữ nào đó đang nằm trên giường mà ngủ không biết trời trăng gì, khóe miệng của hắn không khỏi gợi lên thành một nụ cười thản nhiên, trong mắt hiện lên một tia u ám, sau đó hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, mở cửa phòng, bước ra ngoài sau đó đóng chặt lại, đi thẳng xuống dưới lầu.
Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, không khí bên ngoài cũng dần yên tĩnh trở lại.
Ngay lúc cửa phòng đóng kín lại thì Lưu Tà cũng mở to mắt ra, chuyển mắt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt.
Thấy cô chỉ mặc một cái ao ngủ mỏng manh, nằm nghiêng người lại đưa lưng về phía hắn, trong mắt Lưu Tà hiện lên một tia vui sướng, hắn chậm rãi dùng một tay nâng người lên, tay kia vuốt ve mái tóc của Tô Tiểu Mạt, đắp chăn cẩn thận lên người cô, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng lộ ra ngoài của cô, sau đó vươn tay ôm cái eo tinh tế, kéo cô vào trong lòng mình, lúc này hắn mới thỏa mãn nhắm lại hai mắt tiến vào mộng đẹp.
Tuy bây giờ đã là ba giờ sáng nhưng trời vẫn rất tối, trên giường lớn trong căn phòng trên lầu ba, Tô Tiểu Mạt bị Lưu Tà ôm chặt, cả hai tiến váo mộng đẹp.
Trữ Dã đi xuống lầu thì bắt gặp Trữ Huyễn đang lười biếng nằm trên ghế sô pha, hắn vừa thấy Trử Dã xuống lầu thì nhịn không được hỏi, “Anh cả, anh cũng bị cô ta đuổi xuống sao?”
“Cô ấy đã ngủ rồi, đương nhiên anh phải đi xuống” Trữ Dã không nhanh không chậm ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Trữ Huyễn “Tốt nhất là cậu nên nằm úp sấp như thế”
“Cô ta ngủ rồi? Ngủ chung giường với tên đáng ghét kia?” Trữ Huyễn vội vàng nhảy dựng lên, nhìn Trữ Dã lạnh giọng hỏi.
“Không phải cậu cũng thấy rồi sao?” Trữ Dã cũng không thèm để ý khuôn mặt đang dần đen xuống của Trữ Huyễn, khóe miệng câu lên.
“Hừ, phụ nữ trên đời này đều đen tối như nhau, cô ta đúng là kĩ năng bơi dương hoa” Trữ Tích ngồi bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng.
“Trữ Tích nói quá đúng, người phụ nữ kia đúng là kĩ năng bơi dương hoa mà, chẳng những vậy mà còn thích thay đổi thất thường!” Trữ Hằng đang từ lầu hai đi xuống không nhịn được mà phụ họa với Trữ Tích, “Quyến rũ lão nhân thì thôi đi, bây giờ còn cùng cái tên… cái tên gì đó cùng ngủ, còn động tay động chân với anh ba nữa chứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook