Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
-
Chương 38: Sao cô lại ác như vậy chứ?
Tô Tiểu Mạt ngẩn đầu, sửng sốt nhìn cái đầu đang yên lặng tựa lên vai cô.
Khóe môi hắn hiện tại nhếch lên thành một ý cười thản nhiên, lông mi thất dài che đi mí mắt của hắn, trên khuôn mặt trắng nõn có thể thấy rõ lông mày thẳng tắp, cái mũi thật thẳng phun ra hơi thở nhẹ nhàng, hết thảy đều yên tĩnh như vậy, giống như một đứa trẻ ngủ trong lòng mẹ.
“Xem đủ chưa?” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt ngây người ra xem Lưu Tà thì trong mắt xẹt qua chút tức giận, sâu kín tiến lên muốn đẩy cái đầu trên vai cô xuống dưới, ném hắn ta xuống giường.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn hành động như thế thì vội vàng ngăn cản.
“Đạn cũng lấy ra rồi, đương nhiên là đuổi hắn cút đi rồi, không lẽ còn muốn ngủ ở đây một đêm à?” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nâng tay ngăn cản hành động của hắn thì càng tức giận, nhịn không được nhìn Tô Tiểu Mạt, “Ở đây tôi mới là người có quyền quyết định”.
“Đây là phòng tôi nên tôi quyết định mới phải” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng nói. Tên này lại lên cơn điên gì đây, vừa rồi còn ôn nhu như nướn với cô, giờ lại biến thành hung thần ác sát, quả nhiên yêu tình thì hay thay đổi.
“A, em muốn giữ hắn lại?” Trữ Huyễn híp mắt lại, trên người bắt đầu tản ra hơi thở nguy hiểm.
Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu lên, không thèm sợ hắn nói, “Tôi cho anh hai lựa chọn, một, tên này đi anh cũng phải đi, hai, tên này ở lại anh cũng có thể ở lại, không phải anh muốn tôi bôi thuốc cho sao?”
Trữ Huyễn híp mắt nghe đoạn sau của câu nói, híp tới nỗi muốn nhắm tịt mắt lại luôn, khóe miệng tà tà câu lên, hoàn toàn không còn khí thế khi nãy, giờ phút này hắn như một đóa hoa đào kiều diễm nỡ rộ, trên môi cười tới sáng lạng, “Tôi chọn cái thứ hai”.
“Vậy thì quyết định vậy đi” Tô Tiểu Mạt cũng không biết vì sao nhìn bộ dạng như vậy của Lưu Tà cô lại không đành lòng đánh thức hắn, đuổi hắn đi, chỉ là vừa nghĩ tới sắc mặt của tên này biến đổi còn nhanh hơn lật sách thì thì thầm, “Không có tiền đồ”.
“Không có tiền đồ? Vậy sao mới gọi là có tiền đồ?” Thân thể của Trữ Huyễn cúi về phía trướng, chậm rãi tới gần Tô Tiểu Mạt, gần tới mức có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, gần tới mức có thể môi chạm môi.
“Đừng nhiều chuyện, phải giải quyết bốn người dưới kia thế nào?” Tô Tiểu Mạt muốn giữ Lưu Tà ở lại nhưng như thế nào mở miệng với bốn tên dưới kia đây? Thủ hạ của tên này chắc cũng không chịu đi.
“Tôi giúp em nói chuyện với bọn họ thì có lợi gì cho tôi chứ?” Trữ Huyễn chậm rãi đứng thẳng, sau đó lười biếng tựa vào cái tủ đầu giường, tà tà nhìn tên Lưu Tà cực kì tự nhiên tựa vào vai Tô Tiểu Mạt, đôi mắt tối sầm lại.
“Anh muốn cò kè mặc cả nũa à?” Tô Tiểu Mạt xuy cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nâng cái đầu đang tựa trên vai cô đặt xuống gối đầu, nhìn vết máu trên giường, cô không tự giác lắc đầu, tên này như vậy mà cũng ngủ được, đúng là thánh mà.
“Sao? Chỉ cho tôi đáp ứng chứ không cho cò kè mặc cả à?” Trữ Huyễn hài lòng nhìn cái đầu của Lưu Tà cuối cùng cũng rời khỏi vai của Tô Tiểu Mạt, sau đó hắn nâng tay túm Tô Tiểu Mạt đang ngồi trên giường lên kéo vào lòng mình, dùng tay xoa nhẹ hai gò mà của cô, hơi thở nhè nhẹ thổi lên người cô giống như xà yêu ngàn năm tu luyện thành người, “Nếu tôi giải quyết mọi chuyện thì sẽ được lợi ích gì đây?”
“Lợi ích?” Tô Tiểu Mạt có chút nhíu mi, tên này sao thích ôm cô quá vậy? Nhưng nghĩ tới mấy tên bên dưới, cái này đúng là cô tự tìm phiền phức, không có việc gì lại không đành lòng đánh thức Lưu Tà, trời biết bây giờ cô buồn ngủ như thế nào.
“Đúng, lợi ích” Trữ Huyễn ôm Tô Tiểu Mạt nhẹ nhàng xoay lại, liền bước chân tới ghế sô pha, giam cô giữa ghế và cơ thể hắn, đôi mắt dụ hoặc nhìn cô chằm chằm, thừa lúc Tô Tiểu Mạt không kịp phản ứng, hắn ân môi mỏng của mình lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng mút.
Hai mắt Tô Tiểu Mạt trợn to nhìn tên đang hôn cô, khóe mắt hắn còn ẩn hiện ý cười, mị hoặc không thôi nhìn cô chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, hai môi cũng chặt chẽ tướng thiếp, một cảm giác tê dại thản nhiên truyền khắp người cô, cô có thể ngửi thấy được mùi hương mê người tản ra trên người Trữ Huyễn, tên này thế nhưng cường hôn cô!
Tô Tiểu Mạt bây giờ mới mạnh mẽ phản ứng, cô vôi vàng nhấc chân lại bị hắn chặn lại, cô nâng tay cũng bị hắn bắt được, hai đôi môi vẫn chưa tách ra, bạc môi của hắn liếm mút đôi môi mọng đỏ của cô như thể nhắm nháp một món điểm tâm ngon miệng, lộ ra nồng đậm ngọt ngào.
Tô Tiểu Mạt bây giờ muốn điên rồi, cô cũng đâu làm gì đâu mà sao mấy tên này lại từng tên từng tên nhìn cô giống như nhìn con mồi, tên này còn dám hôn cô nữa, Tô Tiểu Mạt bạo phát, thừa dịp Trữ Huyễn chưa kịp chuẩn bị mà nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, sau đó xoay người một cái áp hắn lên sô pha, còn cô thì quỳ một chân lên đó, đầu gối để ở lưng hắn, dùng một tay cố định tay hắn đặt ra sau lưng, sau đó nâng tay kéo áo ngủ của hắn, hung hăng đánh thêm mấy phát, nhưng nhìn cái mông của hắn đã bị cô đánh tới tím rồi thì nhất thời mềm lòng, không nghĩ tới cô có thể xuống tay độc như thế.
“Sao không đánh tiếp?” Trữ Huyễn nửa nằm úp sấp trên ghế sô pha, mặt kề sát vào ghếm nghiêng đầu, giương mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sâu kín hỏi.
Tô Tiểu Mạt cảm thấy đánh mông người khác thật sự rất mệt, nghe tên này nói câu đáng đánh đòn, lại nhìn tới cái mông xanh tím của hắn lại thấy đau lòng, đơn giản nghĩ tới một biện pháp khác, nâng tay nhéo mông hắn, nghe thấy Trữ Huyễn nhịn không được mà la lên, Tô Tiểu Mạt nghĩ, dù sao cũng phải bôi thuốc, nhéo nhiều hơn một cái tay cô cũng không đau mà hắn thì nhớ rõ cái giá của việc dê xồm cô.
Lúc này Trữ Hằng và Trữ Tích đi tới, nhìn thấy Trữ Huyễn bị Tô Tiểu Mạt áp dưới thân, lại nhìn thấy cái mông của hắn sưng đỏ xanh tím thì hai người lại cả kinh.
“Này Tô Tiểu Mạt, sao cô lại ác vậy chứ?” Trữ Hằng nhịn không được tiến lên phía trước, lớn tiếng trách cứ Tô Tiểu Mạt.
“Thì sao nào? Hay là anh cũng muốn đánh mông?” Tô Tiểu Mạt nhướng mày nhìn Trữ Hằng giương giọng nói.
“Không muốn” Trữ Hằng vội vàng lắc đầu, lui về phía sau mấy bước.
“Không được” Trữ Huyễn lạnh giọng quát, “Em quên tôi nói gì rồi à?”
“Hừ, tôi đi đây, ở đây mắc công bị đau mắt nữa” Trữ Tích nhìn thoáng qua Lưu Tà đang nằm trên giường ngủ, lại nhìn Trữ Huyễn cùng Tô Tiểu Mạt, trong lòng không hiểu sao lại tức giận, hừ lạnh một tiếng xoay người đi xuống lầu.
“Này, sao hắn còn chưa đi?” Trữ Hằng cũng liếc nhìn Lưu Tà đang nằm trên giường, thắc mắc hỏi
Khóe môi hắn hiện tại nhếch lên thành một ý cười thản nhiên, lông mi thất dài che đi mí mắt của hắn, trên khuôn mặt trắng nõn có thể thấy rõ lông mày thẳng tắp, cái mũi thật thẳng phun ra hơi thở nhẹ nhàng, hết thảy đều yên tĩnh như vậy, giống như một đứa trẻ ngủ trong lòng mẹ.
“Xem đủ chưa?” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt ngây người ra xem Lưu Tà thì trong mắt xẹt qua chút tức giận, sâu kín tiến lên muốn đẩy cái đầu trên vai cô xuống dưới, ném hắn ta xuống giường.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn hành động như thế thì vội vàng ngăn cản.
“Đạn cũng lấy ra rồi, đương nhiên là đuổi hắn cút đi rồi, không lẽ còn muốn ngủ ở đây một đêm à?” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt nâng tay ngăn cản hành động của hắn thì càng tức giận, nhịn không được nhìn Tô Tiểu Mạt, “Ở đây tôi mới là người có quyền quyết định”.
“Đây là phòng tôi nên tôi quyết định mới phải” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng nói. Tên này lại lên cơn điên gì đây, vừa rồi còn ôn nhu như nướn với cô, giờ lại biến thành hung thần ác sát, quả nhiên yêu tình thì hay thay đổi.
“A, em muốn giữ hắn lại?” Trữ Huyễn híp mắt lại, trên người bắt đầu tản ra hơi thở nguy hiểm.
Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu lên, không thèm sợ hắn nói, “Tôi cho anh hai lựa chọn, một, tên này đi anh cũng phải đi, hai, tên này ở lại anh cũng có thể ở lại, không phải anh muốn tôi bôi thuốc cho sao?”
Trữ Huyễn híp mắt nghe đoạn sau của câu nói, híp tới nỗi muốn nhắm tịt mắt lại luôn, khóe miệng tà tà câu lên, hoàn toàn không còn khí thế khi nãy, giờ phút này hắn như một đóa hoa đào kiều diễm nỡ rộ, trên môi cười tới sáng lạng, “Tôi chọn cái thứ hai”.
“Vậy thì quyết định vậy đi” Tô Tiểu Mạt cũng không biết vì sao nhìn bộ dạng như vậy của Lưu Tà cô lại không đành lòng đánh thức hắn, đuổi hắn đi, chỉ là vừa nghĩ tới sắc mặt của tên này biến đổi còn nhanh hơn lật sách thì thì thầm, “Không có tiền đồ”.
“Không có tiền đồ? Vậy sao mới gọi là có tiền đồ?” Thân thể của Trữ Huyễn cúi về phía trướng, chậm rãi tới gần Tô Tiểu Mạt, gần tới mức có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, gần tới mức có thể môi chạm môi.
“Đừng nhiều chuyện, phải giải quyết bốn người dưới kia thế nào?” Tô Tiểu Mạt muốn giữ Lưu Tà ở lại nhưng như thế nào mở miệng với bốn tên dưới kia đây? Thủ hạ của tên này chắc cũng không chịu đi.
“Tôi giúp em nói chuyện với bọn họ thì có lợi gì cho tôi chứ?” Trữ Huyễn chậm rãi đứng thẳng, sau đó lười biếng tựa vào cái tủ đầu giường, tà tà nhìn tên Lưu Tà cực kì tự nhiên tựa vào vai Tô Tiểu Mạt, đôi mắt tối sầm lại.
“Anh muốn cò kè mặc cả nũa à?” Tô Tiểu Mạt xuy cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nâng cái đầu đang tựa trên vai cô đặt xuống gối đầu, nhìn vết máu trên giường, cô không tự giác lắc đầu, tên này như vậy mà cũng ngủ được, đúng là thánh mà.
“Sao? Chỉ cho tôi đáp ứng chứ không cho cò kè mặc cả à?” Trữ Huyễn hài lòng nhìn cái đầu của Lưu Tà cuối cùng cũng rời khỏi vai của Tô Tiểu Mạt, sau đó hắn nâng tay túm Tô Tiểu Mạt đang ngồi trên giường lên kéo vào lòng mình, dùng tay xoa nhẹ hai gò mà của cô, hơi thở nhè nhẹ thổi lên người cô giống như xà yêu ngàn năm tu luyện thành người, “Nếu tôi giải quyết mọi chuyện thì sẽ được lợi ích gì đây?”
“Lợi ích?” Tô Tiểu Mạt có chút nhíu mi, tên này sao thích ôm cô quá vậy? Nhưng nghĩ tới mấy tên bên dưới, cái này đúng là cô tự tìm phiền phức, không có việc gì lại không đành lòng đánh thức Lưu Tà, trời biết bây giờ cô buồn ngủ như thế nào.
“Đúng, lợi ích” Trữ Huyễn ôm Tô Tiểu Mạt nhẹ nhàng xoay lại, liền bước chân tới ghế sô pha, giam cô giữa ghế và cơ thể hắn, đôi mắt dụ hoặc nhìn cô chằm chằm, thừa lúc Tô Tiểu Mạt không kịp phản ứng, hắn ân môi mỏng của mình lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng mút.
Hai mắt Tô Tiểu Mạt trợn to nhìn tên đang hôn cô, khóe mắt hắn còn ẩn hiện ý cười, mị hoặc không thôi nhìn cô chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, hai môi cũng chặt chẽ tướng thiếp, một cảm giác tê dại thản nhiên truyền khắp người cô, cô có thể ngửi thấy được mùi hương mê người tản ra trên người Trữ Huyễn, tên này thế nhưng cường hôn cô!
Tô Tiểu Mạt bây giờ mới mạnh mẽ phản ứng, cô vôi vàng nhấc chân lại bị hắn chặn lại, cô nâng tay cũng bị hắn bắt được, hai đôi môi vẫn chưa tách ra, bạc môi của hắn liếm mút đôi môi mọng đỏ của cô như thể nhắm nháp một món điểm tâm ngon miệng, lộ ra nồng đậm ngọt ngào.
Tô Tiểu Mạt bây giờ muốn điên rồi, cô cũng đâu làm gì đâu mà sao mấy tên này lại từng tên từng tên nhìn cô giống như nhìn con mồi, tên này còn dám hôn cô nữa, Tô Tiểu Mạt bạo phát, thừa dịp Trữ Huyễn chưa kịp chuẩn bị mà nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, sau đó xoay người một cái áp hắn lên sô pha, còn cô thì quỳ một chân lên đó, đầu gối để ở lưng hắn, dùng một tay cố định tay hắn đặt ra sau lưng, sau đó nâng tay kéo áo ngủ của hắn, hung hăng đánh thêm mấy phát, nhưng nhìn cái mông của hắn đã bị cô đánh tới tím rồi thì nhất thời mềm lòng, không nghĩ tới cô có thể xuống tay độc như thế.
“Sao không đánh tiếp?” Trữ Huyễn nửa nằm úp sấp trên ghế sô pha, mặt kề sát vào ghếm nghiêng đầu, giương mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sâu kín hỏi.
Tô Tiểu Mạt cảm thấy đánh mông người khác thật sự rất mệt, nghe tên này nói câu đáng đánh đòn, lại nhìn tới cái mông xanh tím của hắn lại thấy đau lòng, đơn giản nghĩ tới một biện pháp khác, nâng tay nhéo mông hắn, nghe thấy Trữ Huyễn nhịn không được mà la lên, Tô Tiểu Mạt nghĩ, dù sao cũng phải bôi thuốc, nhéo nhiều hơn một cái tay cô cũng không đau mà hắn thì nhớ rõ cái giá của việc dê xồm cô.
Lúc này Trữ Hằng và Trữ Tích đi tới, nhìn thấy Trữ Huyễn bị Tô Tiểu Mạt áp dưới thân, lại nhìn thấy cái mông của hắn sưng đỏ xanh tím thì hai người lại cả kinh.
“Này Tô Tiểu Mạt, sao cô lại ác vậy chứ?” Trữ Hằng nhịn không được tiến lên phía trước, lớn tiếng trách cứ Tô Tiểu Mạt.
“Thì sao nào? Hay là anh cũng muốn đánh mông?” Tô Tiểu Mạt nhướng mày nhìn Trữ Hằng giương giọng nói.
“Không muốn” Trữ Hằng vội vàng lắc đầu, lui về phía sau mấy bước.
“Không được” Trữ Huyễn lạnh giọng quát, “Em quên tôi nói gì rồi à?”
“Hừ, tôi đi đây, ở đây mắc công bị đau mắt nữa” Trữ Tích nhìn thoáng qua Lưu Tà đang nằm trên giường ngủ, lại nhìn Trữ Huyễn cùng Tô Tiểu Mạt, trong lòng không hiểu sao lại tức giận, hừ lạnh một tiếng xoay người đi xuống lầu.
“Này, sao hắn còn chưa đi?” Trữ Hằng cũng liếc nhìn Lưu Tà đang nằm trên giường, thắc mắc hỏi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook