Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế
-
Chương 123: BỮA TIỆC CUỐI CÙNG
Editor: Gaasu Noo
Nhức đầu vô cùng, giống như có hàng nghìn con kiến gặm nhấm xương tủy. Bản thân cho rằng mình đang nằm mơ, khi tỉnh giấc cơn ác mộng kia sẽ chấm dứt, nhưng trước mắt không phải ác mộng đáng sợ mà là hiện thực tàn khốc.
Lê Nặc trơ mắt nhìn Xà Nhan Lệ theo sau Giang Nhược Trần. Hai mắt cô nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của yêu tinh. Chị ấy bình tĩnh bước đi, trái ngược hẳn với quản lý Lê của chúng ta bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh. Cô mong mỏi sự ăn ý như ngày xưa, dù đối phương chỉ cười một tiếng, dù không nói cho nhau biết điều gì, không cần phải sợ hãi, chỉ thế thôi cũng đủ để cô yên tâm rồi.
Đáng tiếc không có, không có gì cả. Xà Nhan Lệ không hề liếc nhìn cô lần nào đã đi theo tổng giám đốc Giang rồi, nói chi tới chuyện trao đổi.
Hai nguời vừa rời đi, phòng họp lập tức rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, chuyện gì cũng nói. Lê Nặc không biết quản lý bộ phận nào đang cầm tay cô hả hê cười trên sự đau khổ của người khác. Cô cũng từng có lúc cười nhạo người khác như thế, nhưng lần này cô cười không nổi, thậm chí còn lâm vào tình trạng khủng hoảng.
"Cậu muốn làm gì?" Thời điểm Lê Nặc chưa nghĩ ra mình nên làm gì nữa liền bị Đại tiểu thư đuổi theo đằng sau ngăn cản, "Cậu điên rồi hả? Tự dưng lại xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc!"
"Tớ không..." Lê Nặc theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhìn xuống tay phải của mình đã cầm chốt cửa phòng Tổng giám đốc thì cứng họng.
"Lê Nặc, cậu bình tĩnh chút đi! Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!" Đại tiểu thư tự giác biết lời mình chả có chút thuyết phục nào, nhưng ít ra cô cũng biết Lê Nặc nghĩ gì. Nếu không thì sao con nhóc này lại vứt việc chạy hoảng tới đây, còn mình phải đuổi theo chứ?
Dịch Diệp Khanh kéo tay Lê Nặc cách cánh cửa năm mét, "Cậu lỗ mãng chạy vào không những không giúp được gì cho Xà Nhan Lệ mà còn gây phiền toái cho cả hai nữa. Chẳng nhẽ cậu chưa nghĩ tới hậu quả sao?" Được Dịch Diệp Khanh nhắc nhở, Lê Nặc cũng cảm thấy mình quá mức lỗ mãng, bình tĩnh lại mới cảm thấy sợ. Nếu Đại tiểu thư không ngăn cô lại, để cô liều mạng xông vào, việc sau này chắc chắn rất khó giải quyết. Nếu Giang Nhược Trần chỉ tìm yêu tinh tán gẫu thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
"Tiểu Dịch, có phải cậu biết đang xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Tớ cũng không biết nữa. Hôm qua ở nhà vẫn bình thường, sáng nay đã như thế rồi." Nhìn cặp mắt mờ mịt của Lê Nặc, Đại tiểu thư không biết mở miệng thế nào. Đúng lúc Nhị cô nương đi tới nhìn thấy hai người, "Hai người các cậu ở đây canh cửa hả?" Giống như nhìn thấu suy nghĩ của hai đứa oắt nọ, nàng lắc đầu xua tay, "Nhìn tớ làm quái gì? Tớ chả biết gì đâu. Trần Trần nhà cậu vừa vào phòng liền bảo tớ ra đóng cửa, còn kêu tớ trông chừng không cho ai nghe lén. Hai cậu đùng có làm khó làm dễ tớ nghen!"
Kể từ khi Đại tiểu thư long trọng ra mắt vợ mình là Giang Nhược Trần, Tần Nhị Thế căn cứ nguyên tắc không đụng vợ bạn. Tuy ngoài miệng chiếm tiện nghi, nhưng dù sao Đại tiểu thư cũng đã tuyên bố "ai dám gọi tổng giám đốc Giang sẽ là người dưng của Dịch Diệp Khanh'. Đối với chuyện con oắt này "dĩ hạ phạm thượng", tổng giám đốc Giang chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.
Lê Nặc lẳng lặng đứng trước cửa, sau lưng là Đại tiểu thư tâm trạng nặng nề. Sau khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên cô nghĩ tới là hai trăm ngàn không rõ lai lịch kia. Lê Nặc trong lòng có chút bất an, song lại có âm thanh ngăn cản cô không thể nói ra chuyện này, nên cô nguyện theo ý nó không nói cho Dịch Diệp Khanh biết.
"Hơn nửa tiếng rồi, sao còn chưa ra?" Lúc này Lê Nặc tựa như thiếu phụ ngóng trông chồng đi làm về, càng lâu càng sốt ruột.
"Cậu có thể ngồi yên được không? Xoay chuyển riết nhức đầu quá!" Đại tiểu thư không chịu được Lê Nặc loay hoay như con dế, chọn chỗ đặt mông ở ghế sofa bằng da. Trước đây Dịch Diệp Khanh không ít lần thấy phí phạm hai mươi mét vuông rộng rãi này. Cô từng chế nhạo sofa đồ sộ của bà chủ Giang giàu nứt đố đổ vách. Giờ đây đại tiểu thư đã cảm thấy Nhược Trần nhà mình đúng là tri kỷ, muốn ngồi liền ngồi, muốn ngủ liền ngủ, cực kỳ thoải mái.
Tần Nhị Thế một bên chơi điện thoại, một bên khắc tận chức trách liếc mắt canh giữ hai đứa kia. Đặc biệt là Lê Nặc, cô chỉ lo con nhỏ này nổi điên xông vào, báo hại mắt của Nhị cô nương suýt nữa thành mắt gà chọi. Cũng may bồ tát "cứu khổ cứu nạn" cuối cùng cũng đi ra giải cứu các cô. Không thể nghi ngờ, trong chớp mắt, Xà Nhan Lệ đã trở thành đấng cứu thế của Tần Dạ Ngưng.
"A Lệ..." Tầm mắt Lê Nặc như tia X-Quang lướt qua người trước mặt. Trên mặt không có dấu ngón tay, tay chân đầy đủ, không mọc thêm cái nào. 'Gái trí thức' niệm chú "a di đà Phật", sau đó cẩn thận xem xét mặt mũi mê hoặc chúng sinh của Xà Nhan Lệ lần nữa, xác định không có gì khác lạ mới thở phào một cái, "Chị không sao chứ?"
"Lê Nặc, chị muốn ăn mì, em phải nấu ba bát luôn mới đủ!" Câu đầu tiên Xà Nhan Lệ nói khiến Lê Nặc á khẩu. Dẹp hết nghi vấn qua một bên trước, Lê Nặc lập tức kéo yêu tinh rời đi, "Chúng ta về nhà!" Nhà, đã bao lâu rồi không trở lại? Cô thật sự có chút nhớ nhà, nhà của hai người các cô!
Nhìn theo Lê Nặc cầm tay người đẹp Xà về nhà, Đại tiểu thư cũng vội vàng xoay người phá cửa vào xem người đẹp của mình.
Lúc Dịch Diệp Khanh vào phòng, bà chủ Giang cũng không thèm nhìn cô, mà xoay ghế ra cửa sổ. Ánh tà dương chiếu lên người chị ấy, vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng khiến người ta không nhìn ra buồn vui.
Tim đột nhiên đau nhối, cảm giác đó đến bất ngờ lại mãnh liệt. Ban đầu chỉ hơi đau như bị kim đâm, hồi sau lập tức đau đớn vô biên, khuếch tán khắp nơi, đau đến độ khiến cô hầu như không thể thở nổi.
"Tiểu Dịch. . ." Giọng nói quen thuộc vang bên tai, người kia quay đầu lại chớp mắt một cái, ánh nhìn mang theo nỗi vui mừng to lớn, "Lại đây, ôm một cái coi!"
Hai người sống chung, Giang Nhược Trần vẫn đóng vai chị hai, cưng chìu cô, yêu thương cô, nhưng bản thân chị ấy lại hiếm khi yêu cầu gì. Lần này Giang Nhược Trần làm nũng với Dịch Diệp Khanh, làm Đại tiểu thư quả thực vừa mừng vừa lo, thoáng sững sờ rồi lập tức mở hai tay như chim ưng ôm bà chủ Giang vào lòng. Khoảnh khắc da thịt dán vào nhau, Dịch đại tiểu thư rốt cuộc cũng biết thì ra cô đau lòng người phụ nữ trong ngực.
Lúc ôm chị ấy, cảm thụ nhịp tim đập của chị, cơn đau kia liền biến mất, hóa ra chị ấy chính là thuốc trợ tim của Dịch Diệp Khanh.
"Tiểu Dịch, chị mệt mỏi quá hà!" Giang Nhược Trần dựa vào Dịch Diệp Khanh, chui chui vào ngực của em ấy. Trên người Tiểu Dịch có mùi chanh thơm ngát làm cô rất an tâm, chỉ muốn ôm thật chặt hương vị này mãi không buông tay, "Tiểu Dịch, có em thật tốt!"
"Em không tốt", Dịch Diệp Khanh trộm nhìn cánh cửa gỗ chưa kịp đóng kỹ, có một đầu tóc vàng chợt lóe lên, sau đó biến mất. Cô cũng không có tâm trạng quan tâm cái "thẻ vàng" lén lút lấp ló ngoài cửa, trước mắt cô chỉ có bảo bối trong lồng ngực thôi, "Em không tốt, cũng không đẹp đẽ gì. Em tùy hứng, thích nuông chiều, lại còn nhỏ mọn, không thể giúp chị giải quyết phiền phức, lại còn gây thêm phiền toái cho chị nữa. Lúc chị mệt mỏi, em cũng không thể chia sẻ. Em vô dụng quá đúng không?"
"Tiểu Dịch của chị trở nên khiêm tốn từ lúc nào thế?" Buồn bực chà chà đầu trước ngực Dịch Diệp Khanh, dụng tâm cảm thụ cảm giác mềm mại ấm áp, bà chủ Giang bất động vẻ mặt, giựt gựt khóe môi, tiện đà ậm ờ, "Tiểu Dịch đừng tự ti như vậy. Em trong mắt chị là thiên thần vô đối. Em có thể làm chị khóc, làm chị cười dễ như ăn cháo. Em còn có thể tác động tới tâm tư tình cảm của chị nữa. Tiểu Dịch, không ai có thể thay thế được em trong lòng chị!" Dù Dịch Diệp Khanh không có ưu điểm gì khác, nhưng em ấy là người yêu của Giang Nhược Trần. Yêu em chính là yêu tất cả con người em, yêu cả sự nhát gan của em. Dù em lỡ cố tình làm bậy, cô vẫn có lý do để yêu.
Còn gì hơn sự khích lệ của người yêu. Dịch đại tiểu thư lúc này ngoài miệng nở ra một đóa hoa nhỏ, sau lưng cũng mọc cái đuôi dựng lên đỉnh đầu.
"Nhược Trần, giờ chị nghĩ gì, muốn làm gì?" Dịch Diệp Khanh ôm khư khư Giang Nhược Trần, không biết qua bao lâu, có thể là năm phút đồng hồ, cũng có thể là mười phút. Càng lâu, hai cánh tay đã có chút ê ẩm. Nghĩ tới chuyện người đẹp Xà vừa ra khỏi cửa liền đòi ăn mì hải sản, Đại tiểu thư cũng mau chóng hỏi yêu cầu của bà chủ Giang lúc này, chỉ cần không phải hái sao trên trời cô đều tận lực thỏa mãn.
"Chị muốn..." Thật muốn chìm đắm vào ngực em mãi, nhưng lần này Tổng giám đốc Giang chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người, đẩy cái ôm ấm áp mê hoặc kia ra, "Chị muốn em!" Hai mắt híp lại lộ ra một tia giảo hoạt.
Lê Nặc lái xe đưa yêu tinh trở về, dọc đường im lặng như tờ. Tuy Lê Nặc lái xe nhưng thỉnh thoảng cũng nghiêng đầu liếc nhìn Xà Nhan Lệ ở cạnh bên. Mấy lần cô muốn mở miệng, nhưng thấy yêu tinh uể oải đầy mặt, lời đến cuống họng liền nuốt trở vào, chỉ đưa tay đặt lên mu bàn tay của người đẹp.
Mới đầu Xà Nhan Lệ có chút giãy dụa, dù sao đây cũng là tư thế lái xe không an toàn. Nhưng Lê Nặc gần như quá cố chấp, cuối cùng yêu tinh đành phải để yên.
Ghé siêu thị nhỏ mua chút mì sợi, sau đó Lê Nặc lập tức theo Xà Nhan Lệ về nhà. Vào cửa đổi giày, quen thuộc thành tự nhiên, Lê Nặc tỉ mỉ đánh giá đồ đạc trong phòng, cũng không khác biệt gì lớn với lúc cô bỏ đi.
Trong máy giặt không có quần áo dơ chồng chất. Trong phòng bếp có bát đũa sạch sẽ. Trong tủ lạnh có gà, có tôm. Tất cả những thứ này chứng minh dù thiếu một chủ nhưng chị ấy vẫn sống rất tốt, ít nhất nhìn mặt ngoài cũng không tệ!
"Chị đi tắm trước đi. Thay xong quần áo ra có mì ăn liền!" Lê Nặc tức tốc rã đông nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rồi rửa sạch bằng nước, sau đó bật lửa lên nấu. Lê Nặc toàn tâm toàn ý muốn nấu cho yêu tinh một bát mì thật ngon, xắc đồ ăn cũng cực kỳ tinh tế, xém đạt tới trình độ hoàn mỹ.
Sau khi bỏ hết vật liệu vào trong nồi, Lê Nặc lại nấu thêm một nồi cháo nhỏ cho yêu tinh ăn sáng mai. Nấu canh cần thời gian, Lê Nặc rốt cục cũng có thời gian suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay.
Người đẹp Xà từ phòng ngủ đi ra, cô không nghe lời Lê Nặc tắm rửa mà chỉ thay đổi bộ quần áo, cố tiết kiệm chút thời gian ít ỏi của hai người. Xà Nhan Lệ muốn tranh thủ ngắm nhìn bé Lê dịp cuối tuần, nên mới tùy hứng đưa ra yêu cầu này.
Xà Nhan Lệ lẳng lặng nhìn chăm chú dáng lưng người phụ nữ của mình. Lúc này cô chỉ muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào trí não, sau đó dùng thời gian cả đời để hoài niệm nó.
"Lê Nặc..."
"Chờ thêm chút nữa đi, nhanh lắm!", Lê Nặc xoay người, dịu dàng nở nụ cười, cười tươi như hoa, đoạt hô hấp người khác, mê hoặc người khác. Trong khoảnh khắc này, Xà Nhan Lệ quyết định phóng túng bản thân lần nữa. Cô nhanh chân tới bên Lê Nặc, đối phương còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghiêng mình đưa môi tới.
Đó là một nụ hôn rất dài. Bắt đầu từ hôn môi ngoài cho tới hôn sâu kiểu Pháp. Dục vọng theo nụ hôn dần dần nồng đậm. Lúc Lê Nặc không kìm lòng được muốn đưa tay vào lớp quần áo rộng của yêu tinh, hai cái nồi trên bếp không hẹn mà cùng reo vang tiếng lạch cạch.
Lê Nặc chưa hết thòm thèm thả yêu tinh ra, tâm tình bị quấy nhiễu cũng hơi bực bội. Cô tắt bếp, đồng thời cũng dập tắt luôn ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng.
"Ăn ngon không?" Lê Nặc trừng hai mắt nhìn chằm chằm Xà Nhan Lệ đang ác liệt thổi mì, tim gan phèo phổi trong bụng cũng nổi nhạc theo tiết tấu 'vù vù' của yêu tinh.
"Cũng ngon lắm!" Âm thanh lượn quanh trong cổ họng. Bụng bự hết chỗ chứa rồi, nhưng yêu tinh vẫn cố húp hết nước lèo âm ấm vào miệng. Lâu rồi cô mới được nhìn thấy bộ mặt thèm nhỏ dãi của Lê Nặc, nhưng không ngờ dáng vẻ buồn cười ấy lại làm người ta thỏa mãn đến thế.
Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của chị, chị chỉ muốn khắc vẻ mặt của em vào sâu trong ký ức càng nhiều càng tốt thôi.
"A Lệ, chị không sao chứ?" Hôm nay Xà Nhan Lệ rất kì lạ, làm Lê Nặc đoán không ra. Nghi vấn ban đầu xông lên não lần nữa, ví dụ như hai trăm ngàn kia, ví dụ như cuộc nói chuyện trong phòng Tổng giám đốc.
"Lê Nặc, em tin tưởng chị sao? Bất luận chị làm gì, em đều tin sao?" Câu hỏi như điên cuồng, nhưng lại đẩy tư thế thăm dò của Lê Nặc trở lại. Tin, em tin, nên em không mở miệng dò hỏi nữa.
Lê Nặc không ngủ lại, rửa chén xong liền vội vã chạy tới bệnh viện. Nghi ngờ trong lòng cũng không vì chút thời gian ngắn ngủi mà giảm thiểu, ngược lại càng mãnh liệt. Mãi đến tận sáng sớm hôm sau, khi cô nhận được bưu kiện của Xà Nhan Lệ ở văn phòng, bất an mới lên đến tột đỉnh.
Một phong thư từ chức, căn cứ theo thông lệ gửi cho quản lý hành chính một bản, Giang Nhược Trần một bản.
Nhức đầu vô cùng, giống như có hàng nghìn con kiến gặm nhấm xương tủy. Bản thân cho rằng mình đang nằm mơ, khi tỉnh giấc cơn ác mộng kia sẽ chấm dứt, nhưng trước mắt không phải ác mộng đáng sợ mà là hiện thực tàn khốc.
Lê Nặc trơ mắt nhìn Xà Nhan Lệ theo sau Giang Nhược Trần. Hai mắt cô nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của yêu tinh. Chị ấy bình tĩnh bước đi, trái ngược hẳn với quản lý Lê của chúng ta bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh. Cô mong mỏi sự ăn ý như ngày xưa, dù đối phương chỉ cười một tiếng, dù không nói cho nhau biết điều gì, không cần phải sợ hãi, chỉ thế thôi cũng đủ để cô yên tâm rồi.
Đáng tiếc không có, không có gì cả. Xà Nhan Lệ không hề liếc nhìn cô lần nào đã đi theo tổng giám đốc Giang rồi, nói chi tới chuyện trao đổi.
Hai nguời vừa rời đi, phòng họp lập tức rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, chuyện gì cũng nói. Lê Nặc không biết quản lý bộ phận nào đang cầm tay cô hả hê cười trên sự đau khổ của người khác. Cô cũng từng có lúc cười nhạo người khác như thế, nhưng lần này cô cười không nổi, thậm chí còn lâm vào tình trạng khủng hoảng.
"Cậu muốn làm gì?" Thời điểm Lê Nặc chưa nghĩ ra mình nên làm gì nữa liền bị Đại tiểu thư đuổi theo đằng sau ngăn cản, "Cậu điên rồi hả? Tự dưng lại xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc!"
"Tớ không..." Lê Nặc theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhìn xuống tay phải của mình đã cầm chốt cửa phòng Tổng giám đốc thì cứng họng.
"Lê Nặc, cậu bình tĩnh chút đi! Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!" Đại tiểu thư tự giác biết lời mình chả có chút thuyết phục nào, nhưng ít ra cô cũng biết Lê Nặc nghĩ gì. Nếu không thì sao con nhóc này lại vứt việc chạy hoảng tới đây, còn mình phải đuổi theo chứ?
Dịch Diệp Khanh kéo tay Lê Nặc cách cánh cửa năm mét, "Cậu lỗ mãng chạy vào không những không giúp được gì cho Xà Nhan Lệ mà còn gây phiền toái cho cả hai nữa. Chẳng nhẽ cậu chưa nghĩ tới hậu quả sao?" Được Dịch Diệp Khanh nhắc nhở, Lê Nặc cũng cảm thấy mình quá mức lỗ mãng, bình tĩnh lại mới cảm thấy sợ. Nếu Đại tiểu thư không ngăn cô lại, để cô liều mạng xông vào, việc sau này chắc chắn rất khó giải quyết. Nếu Giang Nhược Trần chỉ tìm yêu tinh tán gẫu thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
"Tiểu Dịch, có phải cậu biết đang xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Tớ cũng không biết nữa. Hôm qua ở nhà vẫn bình thường, sáng nay đã như thế rồi." Nhìn cặp mắt mờ mịt của Lê Nặc, Đại tiểu thư không biết mở miệng thế nào. Đúng lúc Nhị cô nương đi tới nhìn thấy hai người, "Hai người các cậu ở đây canh cửa hả?" Giống như nhìn thấu suy nghĩ của hai đứa oắt nọ, nàng lắc đầu xua tay, "Nhìn tớ làm quái gì? Tớ chả biết gì đâu. Trần Trần nhà cậu vừa vào phòng liền bảo tớ ra đóng cửa, còn kêu tớ trông chừng không cho ai nghe lén. Hai cậu đùng có làm khó làm dễ tớ nghen!"
Kể từ khi Đại tiểu thư long trọng ra mắt vợ mình là Giang Nhược Trần, Tần Nhị Thế căn cứ nguyên tắc không đụng vợ bạn. Tuy ngoài miệng chiếm tiện nghi, nhưng dù sao Đại tiểu thư cũng đã tuyên bố "ai dám gọi tổng giám đốc Giang sẽ là người dưng của Dịch Diệp Khanh'. Đối với chuyện con oắt này "dĩ hạ phạm thượng", tổng giám đốc Giang chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.
Lê Nặc lẳng lặng đứng trước cửa, sau lưng là Đại tiểu thư tâm trạng nặng nề. Sau khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên cô nghĩ tới là hai trăm ngàn không rõ lai lịch kia. Lê Nặc trong lòng có chút bất an, song lại có âm thanh ngăn cản cô không thể nói ra chuyện này, nên cô nguyện theo ý nó không nói cho Dịch Diệp Khanh biết.
"Hơn nửa tiếng rồi, sao còn chưa ra?" Lúc này Lê Nặc tựa như thiếu phụ ngóng trông chồng đi làm về, càng lâu càng sốt ruột.
"Cậu có thể ngồi yên được không? Xoay chuyển riết nhức đầu quá!" Đại tiểu thư không chịu được Lê Nặc loay hoay như con dế, chọn chỗ đặt mông ở ghế sofa bằng da. Trước đây Dịch Diệp Khanh không ít lần thấy phí phạm hai mươi mét vuông rộng rãi này. Cô từng chế nhạo sofa đồ sộ của bà chủ Giang giàu nứt đố đổ vách. Giờ đây đại tiểu thư đã cảm thấy Nhược Trần nhà mình đúng là tri kỷ, muốn ngồi liền ngồi, muốn ngủ liền ngủ, cực kỳ thoải mái.
Tần Nhị Thế một bên chơi điện thoại, một bên khắc tận chức trách liếc mắt canh giữ hai đứa kia. Đặc biệt là Lê Nặc, cô chỉ lo con nhỏ này nổi điên xông vào, báo hại mắt của Nhị cô nương suýt nữa thành mắt gà chọi. Cũng may bồ tát "cứu khổ cứu nạn" cuối cùng cũng đi ra giải cứu các cô. Không thể nghi ngờ, trong chớp mắt, Xà Nhan Lệ đã trở thành đấng cứu thế của Tần Dạ Ngưng.
"A Lệ..." Tầm mắt Lê Nặc như tia X-Quang lướt qua người trước mặt. Trên mặt không có dấu ngón tay, tay chân đầy đủ, không mọc thêm cái nào. 'Gái trí thức' niệm chú "a di đà Phật", sau đó cẩn thận xem xét mặt mũi mê hoặc chúng sinh của Xà Nhan Lệ lần nữa, xác định không có gì khác lạ mới thở phào một cái, "Chị không sao chứ?"
"Lê Nặc, chị muốn ăn mì, em phải nấu ba bát luôn mới đủ!" Câu đầu tiên Xà Nhan Lệ nói khiến Lê Nặc á khẩu. Dẹp hết nghi vấn qua một bên trước, Lê Nặc lập tức kéo yêu tinh rời đi, "Chúng ta về nhà!" Nhà, đã bao lâu rồi không trở lại? Cô thật sự có chút nhớ nhà, nhà của hai người các cô!
Nhìn theo Lê Nặc cầm tay người đẹp Xà về nhà, Đại tiểu thư cũng vội vàng xoay người phá cửa vào xem người đẹp của mình.
Lúc Dịch Diệp Khanh vào phòng, bà chủ Giang cũng không thèm nhìn cô, mà xoay ghế ra cửa sổ. Ánh tà dương chiếu lên người chị ấy, vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng khiến người ta không nhìn ra buồn vui.
Tim đột nhiên đau nhối, cảm giác đó đến bất ngờ lại mãnh liệt. Ban đầu chỉ hơi đau như bị kim đâm, hồi sau lập tức đau đớn vô biên, khuếch tán khắp nơi, đau đến độ khiến cô hầu như không thể thở nổi.
"Tiểu Dịch. . ." Giọng nói quen thuộc vang bên tai, người kia quay đầu lại chớp mắt một cái, ánh nhìn mang theo nỗi vui mừng to lớn, "Lại đây, ôm một cái coi!"
Hai người sống chung, Giang Nhược Trần vẫn đóng vai chị hai, cưng chìu cô, yêu thương cô, nhưng bản thân chị ấy lại hiếm khi yêu cầu gì. Lần này Giang Nhược Trần làm nũng với Dịch Diệp Khanh, làm Đại tiểu thư quả thực vừa mừng vừa lo, thoáng sững sờ rồi lập tức mở hai tay như chim ưng ôm bà chủ Giang vào lòng. Khoảnh khắc da thịt dán vào nhau, Dịch đại tiểu thư rốt cuộc cũng biết thì ra cô đau lòng người phụ nữ trong ngực.
Lúc ôm chị ấy, cảm thụ nhịp tim đập của chị, cơn đau kia liền biến mất, hóa ra chị ấy chính là thuốc trợ tim của Dịch Diệp Khanh.
"Tiểu Dịch, chị mệt mỏi quá hà!" Giang Nhược Trần dựa vào Dịch Diệp Khanh, chui chui vào ngực của em ấy. Trên người Tiểu Dịch có mùi chanh thơm ngát làm cô rất an tâm, chỉ muốn ôm thật chặt hương vị này mãi không buông tay, "Tiểu Dịch, có em thật tốt!"
"Em không tốt", Dịch Diệp Khanh trộm nhìn cánh cửa gỗ chưa kịp đóng kỹ, có một đầu tóc vàng chợt lóe lên, sau đó biến mất. Cô cũng không có tâm trạng quan tâm cái "thẻ vàng" lén lút lấp ló ngoài cửa, trước mắt cô chỉ có bảo bối trong lồng ngực thôi, "Em không tốt, cũng không đẹp đẽ gì. Em tùy hứng, thích nuông chiều, lại còn nhỏ mọn, không thể giúp chị giải quyết phiền phức, lại còn gây thêm phiền toái cho chị nữa. Lúc chị mệt mỏi, em cũng không thể chia sẻ. Em vô dụng quá đúng không?"
"Tiểu Dịch của chị trở nên khiêm tốn từ lúc nào thế?" Buồn bực chà chà đầu trước ngực Dịch Diệp Khanh, dụng tâm cảm thụ cảm giác mềm mại ấm áp, bà chủ Giang bất động vẻ mặt, giựt gựt khóe môi, tiện đà ậm ờ, "Tiểu Dịch đừng tự ti như vậy. Em trong mắt chị là thiên thần vô đối. Em có thể làm chị khóc, làm chị cười dễ như ăn cháo. Em còn có thể tác động tới tâm tư tình cảm của chị nữa. Tiểu Dịch, không ai có thể thay thế được em trong lòng chị!" Dù Dịch Diệp Khanh không có ưu điểm gì khác, nhưng em ấy là người yêu của Giang Nhược Trần. Yêu em chính là yêu tất cả con người em, yêu cả sự nhát gan của em. Dù em lỡ cố tình làm bậy, cô vẫn có lý do để yêu.
Còn gì hơn sự khích lệ của người yêu. Dịch đại tiểu thư lúc này ngoài miệng nở ra một đóa hoa nhỏ, sau lưng cũng mọc cái đuôi dựng lên đỉnh đầu.
"Nhược Trần, giờ chị nghĩ gì, muốn làm gì?" Dịch Diệp Khanh ôm khư khư Giang Nhược Trần, không biết qua bao lâu, có thể là năm phút đồng hồ, cũng có thể là mười phút. Càng lâu, hai cánh tay đã có chút ê ẩm. Nghĩ tới chuyện người đẹp Xà vừa ra khỏi cửa liền đòi ăn mì hải sản, Đại tiểu thư cũng mau chóng hỏi yêu cầu của bà chủ Giang lúc này, chỉ cần không phải hái sao trên trời cô đều tận lực thỏa mãn.
"Chị muốn..." Thật muốn chìm đắm vào ngực em mãi, nhưng lần này Tổng giám đốc Giang chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người, đẩy cái ôm ấm áp mê hoặc kia ra, "Chị muốn em!" Hai mắt híp lại lộ ra một tia giảo hoạt.
Lê Nặc lái xe đưa yêu tinh trở về, dọc đường im lặng như tờ. Tuy Lê Nặc lái xe nhưng thỉnh thoảng cũng nghiêng đầu liếc nhìn Xà Nhan Lệ ở cạnh bên. Mấy lần cô muốn mở miệng, nhưng thấy yêu tinh uể oải đầy mặt, lời đến cuống họng liền nuốt trở vào, chỉ đưa tay đặt lên mu bàn tay của người đẹp.
Mới đầu Xà Nhan Lệ có chút giãy dụa, dù sao đây cũng là tư thế lái xe không an toàn. Nhưng Lê Nặc gần như quá cố chấp, cuối cùng yêu tinh đành phải để yên.
Ghé siêu thị nhỏ mua chút mì sợi, sau đó Lê Nặc lập tức theo Xà Nhan Lệ về nhà. Vào cửa đổi giày, quen thuộc thành tự nhiên, Lê Nặc tỉ mỉ đánh giá đồ đạc trong phòng, cũng không khác biệt gì lớn với lúc cô bỏ đi.
Trong máy giặt không có quần áo dơ chồng chất. Trong phòng bếp có bát đũa sạch sẽ. Trong tủ lạnh có gà, có tôm. Tất cả những thứ này chứng minh dù thiếu một chủ nhưng chị ấy vẫn sống rất tốt, ít nhất nhìn mặt ngoài cũng không tệ!
"Chị đi tắm trước đi. Thay xong quần áo ra có mì ăn liền!" Lê Nặc tức tốc rã đông nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rồi rửa sạch bằng nước, sau đó bật lửa lên nấu. Lê Nặc toàn tâm toàn ý muốn nấu cho yêu tinh một bát mì thật ngon, xắc đồ ăn cũng cực kỳ tinh tế, xém đạt tới trình độ hoàn mỹ.
Sau khi bỏ hết vật liệu vào trong nồi, Lê Nặc lại nấu thêm một nồi cháo nhỏ cho yêu tinh ăn sáng mai. Nấu canh cần thời gian, Lê Nặc rốt cục cũng có thời gian suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay.
Người đẹp Xà từ phòng ngủ đi ra, cô không nghe lời Lê Nặc tắm rửa mà chỉ thay đổi bộ quần áo, cố tiết kiệm chút thời gian ít ỏi của hai người. Xà Nhan Lệ muốn tranh thủ ngắm nhìn bé Lê dịp cuối tuần, nên mới tùy hứng đưa ra yêu cầu này.
Xà Nhan Lệ lẳng lặng nhìn chăm chú dáng lưng người phụ nữ của mình. Lúc này cô chỉ muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào trí não, sau đó dùng thời gian cả đời để hoài niệm nó.
"Lê Nặc..."
"Chờ thêm chút nữa đi, nhanh lắm!", Lê Nặc xoay người, dịu dàng nở nụ cười, cười tươi như hoa, đoạt hô hấp người khác, mê hoặc người khác. Trong khoảnh khắc này, Xà Nhan Lệ quyết định phóng túng bản thân lần nữa. Cô nhanh chân tới bên Lê Nặc, đối phương còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghiêng mình đưa môi tới.
Đó là một nụ hôn rất dài. Bắt đầu từ hôn môi ngoài cho tới hôn sâu kiểu Pháp. Dục vọng theo nụ hôn dần dần nồng đậm. Lúc Lê Nặc không kìm lòng được muốn đưa tay vào lớp quần áo rộng của yêu tinh, hai cái nồi trên bếp không hẹn mà cùng reo vang tiếng lạch cạch.
Lê Nặc chưa hết thòm thèm thả yêu tinh ra, tâm tình bị quấy nhiễu cũng hơi bực bội. Cô tắt bếp, đồng thời cũng dập tắt luôn ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng.
"Ăn ngon không?" Lê Nặc trừng hai mắt nhìn chằm chằm Xà Nhan Lệ đang ác liệt thổi mì, tim gan phèo phổi trong bụng cũng nổi nhạc theo tiết tấu 'vù vù' của yêu tinh.
"Cũng ngon lắm!" Âm thanh lượn quanh trong cổ họng. Bụng bự hết chỗ chứa rồi, nhưng yêu tinh vẫn cố húp hết nước lèo âm ấm vào miệng. Lâu rồi cô mới được nhìn thấy bộ mặt thèm nhỏ dãi của Lê Nặc, nhưng không ngờ dáng vẻ buồn cười ấy lại làm người ta thỏa mãn đến thế.
Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của chị, chị chỉ muốn khắc vẻ mặt của em vào sâu trong ký ức càng nhiều càng tốt thôi.
"A Lệ, chị không sao chứ?" Hôm nay Xà Nhan Lệ rất kì lạ, làm Lê Nặc đoán không ra. Nghi vấn ban đầu xông lên não lần nữa, ví dụ như hai trăm ngàn kia, ví dụ như cuộc nói chuyện trong phòng Tổng giám đốc.
"Lê Nặc, em tin tưởng chị sao? Bất luận chị làm gì, em đều tin sao?" Câu hỏi như điên cuồng, nhưng lại đẩy tư thế thăm dò của Lê Nặc trở lại. Tin, em tin, nên em không mở miệng dò hỏi nữa.
Lê Nặc không ngủ lại, rửa chén xong liền vội vã chạy tới bệnh viện. Nghi ngờ trong lòng cũng không vì chút thời gian ngắn ngủi mà giảm thiểu, ngược lại càng mãnh liệt. Mãi đến tận sáng sớm hôm sau, khi cô nhận được bưu kiện của Xà Nhan Lệ ở văn phòng, bất an mới lên đến tột đỉnh.
Một phong thư từ chức, căn cứ theo thông lệ gửi cho quản lý hành chính một bản, Giang Nhược Trần một bản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook