Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế
-
Chương 115: DỤ DỖ (MẸ KẾ)
Editor: Gaasu Noo
"Tại sao, tại sao chị ấy luôn khi gần khi xa, lúc nóng lúc lạnh với tớ vậy?!"
"Mấy người đang sống trong phúc mà không biết hưởng! Tớ nghĩ chắc đến liếc nhìn yêu tinh cậu cũng không có cơ hội đâu!", Tiếng nói vang vọng giữa chốn đông người ồn ào náo nhiệt. Lê Nặc mượn rượu của Đại tiểu thư giải sầu, lại liếc nhìn điện thoại trên bàn kiếng. Bình thường chưa tới tám giờ thì lão phật gia nhà cô nhất định sẽ gọi một cú, nhưng giờ đây chưa nhận được cái nào, thực sự quá khác thường, trong lòng cô có chút bất an.
"Nhớ cô ta thì gọi liền đi, bảo cổ tới đây, để tớ buff máu cho cậu đánh mẹ nuôi." Dịch Diệp Khanh lôi cổ người bên cạnh hô to. Đại tiểu thư luôn nhanh mồm nhanh miệng giờ khắc này lại trẹo lưỡi nói lắp, làm người ta vừa tức vừa giận. Mấy ngày qua, Lê Nặc đấu trí so găng với lão phật gia mệt mụ mị hết cả người. Hôm nay ngày lành tháng tốt, cô vốn định hẹn gặp Xà Nhan Lệ, nhưng nào ngờ người đẹp lại có hẹn từ sớm. Lê cô nương cảm thấy khó chịu trong lòng, giờ lại còn bị hủ hèm này đâm một kích khiến cô càng bức bối cau mày. Cô xách tai đẩy đầu người kia ra, "Cậu có nhiều tâm sự như vậy sao không giỏi giáp mặt hỏi thẳng tổng giám đốc Giang đi, tớ làm sao biết chị ta nghĩ gì? Cậu nhìn cậu đi, người không ra người, quỷ không giống quỷ! Thay vì dằn vặt bản thân thì cậu nên lấy quyết tâm ra nói hết với Giang Nhược Trần đi, không có chết đâu mà lo! Hạnh phúc phải do chính mình tranh lấy chứ không phải chờ người khác tới bố thí, có hiểu chưa hả?"
Lê Nặc nói tới miệng đắng lưỡi khô, thấy người đối diện vẫn không ngừng uống rượu chả thèm phản ứng, cô bèn mắng tiếp, "Chắc tớ ngu quá mới nói chuyện với đứa bợm nhậu như cậu!"
Dịch đại tiểu thư chấp mê bất hối, xem lời cô như nước đổ đầu vịt, còn bản thân cứ ôm lấy chai rượu khiến Lê cô nương tức muốn chết, "Giang Nhược Trần ngon như 'thịt ba chỉ' cậu không ăn, lại ở đây buồn bã ủ rũ làm cái gì? Cậu nói cậu không phải đàn ông nên lo ngại nhiều điều. Nhưng mười ngón tay cậu vừa thon vừa dài như vậy thì sao không nằm trên được hả? Chuyện có chút xíu cũng không làm được. Tớ thấy cậu chặt bà nó hết mười ngón đi cho đỡ lo đỡ mệt!"
"Chặt hết cũng được, khỏi lo gì nữa!"
"Đúng là hết thuốc chữa!" Thấy Đại tiểu thư nói năng hùng hồn, hả hê nâng ly ăn mừng hình phạt chặt tay. Lê Nặc tức muốn sặc nước miếng, đứa này hết thuốc chữa rồi. Sau đó, cô cầm điện thoại của Đại tiểu thư tìm nơi có tiếng người, danh bạ liên lạc thường xuyên hiện ra hai chữ "phu nhân"!
Sau khi điện thoại được bắt, Lê Nặc còn tưởng tổng giám đốc Giang phải đợi hồi lâu mới chịu tiếp, nhưng cô không ngờ chuông chỉ reo một tiếng là bên kia liền nghe, còn nói "hello!" rất lịch sự. Lê Nặc nhủ thầm trong bụng sao lạ dữ! Thử hỏi có ai nghe điện thoại của người yêu mà lịch sự như tiếp khách vầy chứ.
"Người khác ra sao thì tôi không biết, nhưng bây giờ Dịch Diệp Khanh rất nguy kịch!", Lửa đang cháy phừng phừng trong lòng thì đừng mong nghe được điều gì tốt lành trong miệng cô. Vả lại Lê Nặc đang trong thời gian nghỉ việc, Giang Nhược Trần lại là chị em tốt của vợ cô, đáng ra cô nên gọi một tiếng chị dâu mới phải. Lê cô nương cũng không lo tổng giám đốc Giang sẽ làm khó dễ mình, vì toàn bộ việc mua bán của công ty đều do người đẹp Xà bé nhỏ quản lý cơ mà.
"Là quản lý Lê sao?" Nghe được vẻ buồn bực trong giọng nói của Lê Nặc, tổng giám đốc Giang cũng không so đo, cô vẫn ôn hòa lễ độ nhưng có mang theo lo lắng hỏi, "Tiểu Dịch bị làm sao?"
"Cậu ấy uống rất nhiều rượu.", Lê Nặc vừa nói chuyện điện thoại với Giang Nhược Trần, vừa coi sóc động tĩnh của Đại tiểu thư trên ghế dài. Cô bắt gặp có một gã đàn ông đến ngồi cạnh nhỏ ấy từ khi nào không biết, lại còn nhiệt tình rót rượu chơi đoán số với Dịch Diệp Khanh. Lê cô nương cũng không giữ dáng thục nữ lớn tiếng nguyền rủa 'Shit!', sau đó gào lên, "Tổng giám đốc Giang, nếu chị không đến thì hôm nay Tiểu Dịch có thành đồ ăn trên bàn của đứa khác, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nha!" Cô nói xong, không đợi Giang Nhược Trần phản ứng liền cúp điện thoại, sau đó ba chân bốn cẳng chạy khẩn tới bên cạnh Dịch đại tiểu thư đuổi cái gã Đăng Đồ Lãng Tử lông vàng kia đi. Xong xuôi lại nhìn điện thoại mới phát hiện có bảy, tám cuộc gọi nhỡ, không ai khác ngoài tên "Phu nhân".
Thấy vậy, Lê Nặc khẽ nhếch môi, từ tốn gửi địa chỉ cho tổng giám đốc Giang. Tiếp đó, cô đoạt chai rượu trong tay Dịch Diệp Khanh, còn lén đổi thành ly nước chanh. Đứa này uống nhiều quá rồi, rượu với nước cũng không phân biệt nổi nữa, chỉ ngồi ôm ly nước chanh cười hềnh hệch.
Giang Nhược Trần đến rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã tới quán bar, lẹ hơn cả 113 luôn. Đúng là làm người ta không thể không ngưỡng mộ sức mạnh của tình yêu. Hai người này có thể đi đến đầu bạc răng long hay con đàn cháu đống không thì Lê Nặc không rõ, cô cũng chẳng muốn biết. Tình yêu là chuyện của hai người, cô là người thứ ba nên chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, huống hồ cô còn giải không ra bài toán của mình nữa là.
Hai người tính tới tính lui, cuối cùng tổng giám đốc Giang bèn mua một cái chăn. Kẻ trái người phải điều khiển Dịch đại tiểu thư đang say như chết ra khỏi quán bar. Ba người chụm một cục đi dàn hàng ngang, làm xác suất ngoái đầu của người đi đường cũng tăng tương đối cao.
"Các người dằn vặt nhau như vậy thú vị lắm sao?" Người trong cuộc bị giày vò mòn mỏi, khán giả cũng mỏi mệt gần chết. Tại sao cuộc sống không như truyện cổ tích kết thúc bằng câu "kể từ đó, hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi" được chứ! Nhất định phải thổi nhiều gió tanh mưa máu như thế sao, chẳng lẽ phải trải qua chín lần chín tám mươi mốt nạn mới có thể "đắc đạo thành tiên" ư?
"Là hiện thực không cho chúng tôi sống yên ổn. Hãy tin tôi, tôi luôn hy vọng có thể sống yên bình bên Tiểu Dịch đến đầu bạc răng long hơn ai hết!" Nếu đây là một "lời tâm tình" thì e rằng nó sẽ được bầu chọn là câu nói dở nhất, thậm chí còn tệ hơn thế, nhưng phải thừa nhận lời này phát ra từ miệng của Giang Nhược Trần thật êm tai làm sao.
"Tiếc là con nhóc này không nghe được những lời đó!" Lê Nặc chua chát trừng con nhỏ đang say khướt kia. Con này đang bận tung chiêu lăng ba vi bộ, tay đánh tuý quyền, làm sao có khả năng nghe mẹ kế đại nhân thổ lộ tâm tình chứ! Nếu nó mà nghe được chắc cười lệch mỏ trong mơ luôn không chừng!
Lê Nặc lại khinh bỉ đại tiểu thư thêm lần nữa. Tửu lượng kém, nhân phẩm tệ, gỗ mục không thể điêu khắc, nhất định cả đời vạn thụ vô cương!
"Làm phiền em cả đêm rồi, thực sự xin lỗi, cảm ơn em nhé Lê Nặc." Sau khi tổng giám đốc Giang đưa Đại tiểu thư tới xe, hai người mệt lã suýt ngã lăn ra đất. Lê Nặc thở chưa đều đã nghe Giang Nhược Trần hổn hển nói cảm ơn.
Tất nhiên cô "gái trí thức" sẽ không vì lời cảm ơn của tổng giám đốc Giang mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh. "Đây là những chuyện tôi nên làm mà, có trách cũng chỉ có thể trách tôi kết nhầm bạn, nhận lầm người dưng thôi! Chị phải chăm sóc tốt cho cậu ấy đấy nhé. Con nhóc này khô khan cứng nhắc lắm, nếu chị không chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia thì cậu ta có thể dây dưa như thế với chị cả đời!" Lê Nặc cắn răng liếc Đại tiểu thư đang ngủ như lợn chết trong xe, sau đó lập tức cáo biệt Giang Nhược Trần xoay người rời đi.
Dõi theo bóng lưng Lê Nặc khuất xa dần, Giang Nhược Trần đột nhiên cảm thấy đôi vai gầy yếu của cô bé này tựa hồ có vô vàn năng lượng. Có lẽ trong đám bọn họ, Lê Nặc mới là người hiểu rõ thứ mình muốn là gì.
Không để cô xúc động lâu, người phụ nữ trong xe bắt đầu rầm rì. Giang Nhược Trần thắt chặt dây an toàn rồi đạp ga thẳng đến sào huyệt của mình. Tửu phẩm như nhân phẩm, chúng ta tạm thời không bàn về nhân phẩm của Đại tiểu thư, nhưng tửu phẩm của cô tốt vô cùng. Sau khi cô uống say, ngoại trừ nhại đi nhại lại bài ca kể tội 'phụ nữ kia làm khó dễ phụ nữ nọ' ra thì đa phần là ôm đầu ngủ ngoan.
Chị làm em khó xử lắm sao? Thừa dịp chờ đèn đỏ giao thông, Giang Nhược Trần dừng xe, quay đầu nhìn chăm chú người bên cạnh. Tóc Tiểu Dịch cũng khá dài, có vài cọng che khuất đôi mắt. Giang Nhược Trần nghiêng người, đưa tay vén sợi tóc ra sai tai Dịch Diệp Khanh, rồi ngắm nhìn gương mặt làm mình nhớ thương. Lúc cảm xúc dâng trào muốn hôn môi em ấy, thì bất đắc dĩ xe phía sau vang lên tiếng kèn inh ỏi nên đành thôi.
Dọc đường đi, Đại tiểu thư rất ngoan ngoãn, ngoại trừ hay nói thầm vài câu chửi Giang Nhược Trần khốn kiếp này nọ ra thì không gây phiền phức gì, nhưng lúc về nhà thì gặp phải chút phiền toái nhỏ. Người say thường khó kiểm soát lời nói của mình, bằng không tại sao có chuyện 'rượu vào lời ra' được chứ. Giang Nhược Trần cũng quyết không để ai khiêng phụ con ma men này vào nhà với mình.
May mà Đại tiểu thư cũng chịu phối hợp, xuống xe đóng cửa đều nương theo động tác của Giang Nhược Trần. Đứa này say rượu mất hết tri giác y hệt xác chết trôi. Tổng giám đốc Giang một tay quải cổ công chúa, biến hóa n loại tư thế, phải công nhận cơ thể nam và nữ rất khác nhau. Cuối cùng cô cũng chọn được phương pháp đỡ mất sức và rất an toàn, điều đáng mừng duy nhất chính là: hôm nay hai người đều mặc đồ kín đáo, không đến nỗi trình diễn cảnh "xuân" cho thiên hạ xem.
Vác Dịch Diệp Khanh ở phía sau, nhấc chân cũng khó khăn. Tuy chiều cao hai người không cách biệt bao nhiêu, vả lại Đại tiểu thư còn nhẹ hơn cô một chút. Nhưng dù thế nào thì cõng con ma men như vầy cũng mệt quá chừng. Tổng giám đốc Giang đi được một bước sẽ tàn nhẫn thêm một bậc. Chờ đứa oắt này tỉnh, cô nhất định phải đánh cho mông nở hoa mới hả dạ. Sau khi cô vật vả cõng Dịch Diệp Khanh vào nhà xong, Đại tiểu thư đang ngủ mê man lại bắt đầu thiêu thân vào lửa.
"Rượu, tôi muốn uống rượu!"
"Rượu ở trên lầu, lát nữa chị uống tới bến với em!" Uống, uống, uống cho chết em luôn đi! Mặc dù trong lòng cực kỳ oán giận, nhưng tổng giám đốc Giang vẫn ngon ngọt khuyên bảo, lừa gạt con gái vào nhà, sau đó đóng cửa ra vẻ tam nương dạy con.
"Em mệt, em khó chịu quá! Giang Nhược Trần, chị là đồ vô tình bạc nghĩa, đồ khốn!"
"Em câm miệng cho chị!" Tổng giám đốc Giang thiệt muốn tát cho con nhãi kia một phát chết tươi. Cô vì đứa này mà thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, dù lăn lộn trên giường nhiều lần như thế nhưng cô đến nay vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Cô thậm chí còn dự tính cho tình huống xấu nhất luôn rồi, nhưng Dịch Diệp Khanh lại cả gan mắng mỏ mình ghê gớm như vậy. Giờ khắc này, Giang Nhược Trần tức đầy một bụng, song khi cảm nhận được cổ mình ươn ướt thì ngọn lửa sắp bùng cháy kia lập tức bị dập tắt.
Vú Ngô nghe được động tĩnh liền bay ra khỏi phòng cứu vớt cái eo sắp gãy vỡ của tổng giám đốc Giang. Cũng may Đại tiểu thư không ăn nói linh tinh mà chỉ nấc nghẹn, khóc thút thít như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
"Phu nhân, tiểu thư như vậy..."
"Không có chuyện gì đâu, dạo này áp lực lớn quá, vượt qua là ổn cả", hai người hợp lực đem Dịch Diệp Khanh ném lên giường, sau đó Giang Nhược Trần nhanh tay lẹ chân giúp cô cởi áo khoác, cởi cúc áo sơ mi ra. Cô muốn cảm tạ Thượng Đế trong thời gian này đã phù hộ Đại tiểu thư không nói một câu mê sảng nào hết.
Vú Ngô từ toilet đi ra nhìn thấy phu nhân đang cởi thắt lưng của tiểu thư, tựa hồ sắp lột luôn quần dài.
"Phu nhân để vú làm cho!" Già này còn sống mà, sao có thể để phu nhân tự mình động thủ chớ!
"Vú Ngô, cũng trễ lắm rồi, vú về nghỉ ngơi đi. Cứ giao Tiểu Dịch cho tôi, tối nay tôi ngủ ở đây chăm sóc cho cổ."
"Vậy sao được chứ!"
"Sao không được?" Thấy vú Ngô phản bác, muốn chạy lại giúp, Giang Nhược Trần vội ngừng tay, không tiếp tục lột quần của Dịch Diệp Khanh nữa. Cô nhận khăn mặt trong tay bà, tiếp tục nói, "Cô ấy uống say hay nháo ban đêm, vú chịu không nổi đâu. Chỗ này có tôi rồi, tôi có thể ứng phó!"
Thái độ của Giang Nhược Trần rất kiên quyết, nói xong liền bắt đầu lau mặt, lau tay cho người trên giường, động tác cực kỳ dịu dàng, làm Đại tiểu thư thoải mái hết muốn lầm bầm. Vú Ngô ngơ ngác đứng nhìn một hồi, cảm thấy mình dư thừa quá mới thở dài lui ra khỏi phòng.
Người vừa rời đi, Giang Nhược Trần mới buông lõng thần kinh đang căng thẳng nãy giờ, sau đó cầm khăn mặt phóng tới đầu giường. Lúc này, cô mới cởi áo sơ mi và quần của Dịch Diệp Khanh ra, hệt như mọi khi trong quá khứ. Có điều khi đó cô không thể kiềm chế ham muốn, nhưng giờ khắc này tâm cô lại bình tĩnh như nước.
Cuối cùng cô giúp Dịch Diệp Khanh cởi bra, để lộ đôi thỏ con nhỏ nhắn trắng tinh như tuyết. Giang Nhược Trần không khỏi hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn lấy chăn đắp cho đại tiểu thư, sau đó bỏ đi tắm. Lần này, cô có thể quang minh chính đại tắm rửa ở phòng này rồi. Cô đã có thể không hề bận tâm ôm ấp âu yếm đứa bé kia ngủ rồi. Cô cũng không cần nửa đêm thức giấc len lén chạy về phòng mình vì lo sợ người ngoài nhìn thấy nữa.
Tắm rửa xong, Giang Nhược Trần choàng áo tắm đi ra. Thấy Dịch Diệp Khanh vẫn nằm yên trên giường, ngay cả tư thế ngủ cũng không hề thay đổi, chẳng biết vì sao tim cô đập càng nhanh.
Giang Nhược Trần vén góc chăn nhìn rồi nghẹt thở, cơ thể ấy thật hoàn mỹ, làm say lòng người. Thân thể trần trụi, da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi làm sao, có lẽ do tác dụng của men rượu nên có hơi đỏ ửng. Cảm giác quen thuộc mà xa lạ cuốn tới, làm cô không khắc chế được khát vọng sắp dâng trào. Giang Nhược Trần nhẹ nhàng cúi xuống thân thể kia, đặt dấu môi son lên mặt người yêu.
Thân thể Dịch Diệp Khanh vẫn mang theo mùi rượu nồng nặc, hòa cùng hương thơm đặc hữu vốn có. Hương vị ấy như một liều độc dược ngấm sâu vào xương tủy trong tích tắc, mùi thơm nhàn nhạt như thuốc dẫn kích phát dục vọng. Giang Nhược Trần không muốn làm trái với cảm xúc của bản thân, hai cô đã bao lâu không thân mật rồi nhỉ? Dù trong lòng có muốn quên lãng như thế nào đi nữa, thì ký ức mặn nồng trong thân thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai nhạt.
Giang Nhược Trần dịu dàng hôn, từ đuôi lông mày khẽ nhíu đến khóe mắt, chóp mũi, tất cả đều là nơi cô muốn chinh phục. Trong cơn mộng mị, Dịch Diệp Khanh phối hợp cô bằng hơi thở nông sâu, "Nước! Khát..." Khát? Giang Nhược Trần không vội đứng dậy rót nước, mà lại dùng môi mình kề sát môi đại tiểu thư.
Mặc dù cả người toả ra hơi nóng hừng hực, nhưng môi Dịch Diệp Khanh lại lành lạnh như bao lần, song cảm xúc cũng không giống như xưa. Tuy môi cô khô hơi bị tróc da, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cái hôn nhiệt tình của tổng giám đốc Giang.
Dịch Diệp Khanh phòng thủ không kiên cố cho lắm. Tổng giám đốc Giang chỉ thoáng dùng sức đã cạy được môi cô ra. Có thể do đang khát nước nên Giang Nhược Trần vừa đưa đầu lưỡi vào thì Đại tiểu thư lập tức chìa lưỡi ra chào đón.
Hạn hán gặp mưa phùn, đầu óc có thể nghĩ đến chính là câu này. Đầu lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, hệt như hai chú rắn nhỏ đang nhảy múa tung tăng. Có lẽ do nguồn nước ngọt quá nên đại tiểu thư vẫn còn mông lung chưa chịu mở mắt.
Tổng giám đốc Giang vẫn quan sát kỹ mọi nhất cử nhất động của cơ thể phía dưới. Hình như em ấy đã tỉnh rồi nhưng lại cố nhắm mắt. Không thể để bất kỳ điều gì đoạt mất cơ hội này được, Giang Nhược Trần càng dùng sức hôn môi, tiện thể mút mát thêm chút.
Rốt cuộc cặp mắt kia cũng từ từ hé mở. Giang Nhược Trần cảm giác rõ ràng có một đôi tay run run đang mở dây buộc lưng áo tắm của mình.
Rượu cũng có ích dữ! Giang Nhược Trần chưa bao giờ gửi lời cảm ơn chân thành tới nhà sản xuất rượu như thế này. Là rượu giúp người cô yêu có thêm dũng cảm, có thêm chân thực. Cô yêu Dịch Diệp Khanh lúc say xỉn như vầy quá.
Thật ra lúc này không phải Dịch Diệp Khanh không biết gì. Lúc đôi môi mềm mại chạm vào là cô đã tỉnh rồi, bây giờ cô chỉ đáp lại theo bản năng thôi. Thật lòng mà nói thì rượu cho cô dũng khí, cô cũng không muốn làm trái lý trí của mình nữa.
Không cách nào phủ nhận được niềm vui sướng trước mắt được. Hai người nỗ lực lấy lòng thân thể của đối phương. Khoảnh khắc áo tắm trượt xuống, toàn bộ hơi thở đều chìm trong cơn say.
"Giang Nhược Trần!"
"Giang Nhược Trần!"
"Giang Nhược Trần!"
Nghe thấy trái tim mình gọi mãi tên cô, không chỉ có tim mà hô hấp cùng tiết tấu cũng đều rối loạn hết cả. Giang Nhược Trần dốc hết toàn lực mới dãn được khoảng cách giữa hai người. Cô không nghi ngờ nụ hôn này chút nào, cứ như vầy cho đến khi hô hấp suy kiệt thì Dịch Diệp Khanh cũng sẽ không buông cô ra đâu.
"Giang Nhược Trần", khoảng cách của hai người chỉ có 0.1 centimet. Dịch Diệp Khanh nằm phía dưới Giang Nhược Trần, tỉ mẫn nhìn người phụ nữ xinh đẹp này. Cô chưa từng to gan nhìn thẳng Giang Nhược Trần như thế. Cô dám khẳng định bất luận là hiện tại hay tương lai, đây sẽ mãi là cơ thể đẹp nhất mình từng nhìn thấy.
"Chị thật đẹp!"
"Chị đẹp lắm à?" Lần đầu tiên Giang Nhược Trần nghe được lời ca ngợi không có trình độ như thế, nhưng vậy thì sao chứ! Đây là lời khen của người cô yêu mà. Tổng giám đốc Giang cảm thấy rất hạnh phúc, khóe môi nở ra nụ cười suýt làm lóe mắt con người ta, "Hổng lẽ em không muốn lập tức đoạt lấy người xinh đẹp như chị sao?"
Có chứ! Đương nhiên là muốn rồi! Không ai trên đời có thể từ chối đồ đẹp đồ tốt hết. Nên khi Giang Nhược Trần cầm hai tay cô đặt lên chỗ mềm mại, Đại tiểu thư hầu như không còn giãy dụa nữa, hô biến một cái lật người đặt tổng giám đốc ở dưới thân. Cặp núi tuyết mỹ lệ kia là khát vọng của cô từ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cô cũng nắm được nó trong tay. Dịch Diệp Khanh như một vị giáo đồ thành kính, sùng bái thân thể nữ thần của mình.
Giang Nhược Trần thấy đại tiểu thư nghiêm túc hôn lên mỗi tấc da thịt của mình, giống như vô số buổi tối mình làm cho em ấy. Có điều môi em ấy hơi run, tay xoa lại trúc trắc, nhưng dù vậy thì thân thể cô vẫn không ngừng kêu gào 'ôm chặt chị đi, nhanh lên chút nữa!'
Mồ hôi tuôn chảy khắp toàn thân, bây giờ Giang Nhược Trần mới biết hóa ra nằm dưới cũng mệt ác liệt dữ vậy, không rõ là căng thẳng hay lo sợ, máu huyết toàn thân cứ như đọng lại. Giờ khắc này, môi đỏ của Dịch Diệp Khanh đang đặt trên bụng cô, chỗ lông tơ bé nhỏ khẽ run rẩy dưới hô hấp của người phụ nữ ấy.
Nhưng lúc này Dịch Diệp Khanh lại ngưng không làm bước kế tiếp. Tổng giám đốc Giang không dám thúc giục, cô sợ em ấy sẽ lại bỏ chạy, nên chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, chờ khắc đó đến, hoặc chết hoặc điên cuồng chỉ trong một ý nghĩ.
Chờ đợi hồi lâu, có vẻ như là cả thế kỷ, cũng có thể chỉ một phút, hai phút. Giang Nhược Trần nhón nửa người lên, thấy người kia đang đờ đẫn ngồi giữa hai chân mình nhìn chằm chằm chỗ bắp đùi làm cô bất giác đỏ mặt. Ánh mắt Dịch Diệp Khanh tràn đầy lửa dục, lại còn khắc rõ ba chữ "Giang Nhược Trần".
"Không phải em muốn biết quan hệ của chị với Ly Viêm sao? Không phải em muốn biết em là gì trong lòng chị sao? Đáp án ngay ở trước mặt em đó, tại sao em lại ngu đến mức nhìn không ra nhỉ?" Giang Nhược Trần không muốn đợi, cũng không cam lòng đợi nữa. Cô bức thiết muốn nói hết chân tướng cho đứa nhóc này nghe, dù việc đó có thể doạ em ấy bỏ chạy, nhưng cô nguyện ý đánh cược. Cô bất chấp dốc hết lòng vì yêu một lần, một lần cuối cùng!
Giang Nhược Trần hơi nhấc hông lên, thoáng mở hai chân rộng ra chút nữa, phơi bày nơi mềm mại nhất, quyến rũ nhất của mình ra trước mặt Dịch Diệp Khanh.
Lần này, Dịch Diệp Khanh không do dự nữa, cô cũng cần đáp án. Sự thực chứng minh Đại tiểu thư chả phải học sinh giỏi gì sất, cô không hề học được một phần ngàn sự dịu dàng của người yêu. Đầu ngón tay của cô xông vào cơ thể Giang Nhược Trần lần thứ nhất lại như ngựa hoang mất cương. Cô chưa kịp cảm thụ sự căng mịn, mềm nhẵn kia thì lập tức bị vệt máu đỏ tươi nơi đầu ngón tay hù giật ngược trở lại. Tuy nhiên, cô lại thoáng thấy nụ cười mừng rỡ hiện hữu trên gương mặt tái nhợt của Giang Nhược Trần khi vừa bò lên.
"Em cuối cùng cũng dũng cảm đi thêm bước này! Cảm ơn em, cảm ơn em, Tiểu Dịch, như vậy là đủ rồi!
"Tại sao, tại sao chị ấy luôn khi gần khi xa, lúc nóng lúc lạnh với tớ vậy?!"
"Mấy người đang sống trong phúc mà không biết hưởng! Tớ nghĩ chắc đến liếc nhìn yêu tinh cậu cũng không có cơ hội đâu!", Tiếng nói vang vọng giữa chốn đông người ồn ào náo nhiệt. Lê Nặc mượn rượu của Đại tiểu thư giải sầu, lại liếc nhìn điện thoại trên bàn kiếng. Bình thường chưa tới tám giờ thì lão phật gia nhà cô nhất định sẽ gọi một cú, nhưng giờ đây chưa nhận được cái nào, thực sự quá khác thường, trong lòng cô có chút bất an.
"Nhớ cô ta thì gọi liền đi, bảo cổ tới đây, để tớ buff máu cho cậu đánh mẹ nuôi." Dịch Diệp Khanh lôi cổ người bên cạnh hô to. Đại tiểu thư luôn nhanh mồm nhanh miệng giờ khắc này lại trẹo lưỡi nói lắp, làm người ta vừa tức vừa giận. Mấy ngày qua, Lê Nặc đấu trí so găng với lão phật gia mệt mụ mị hết cả người. Hôm nay ngày lành tháng tốt, cô vốn định hẹn gặp Xà Nhan Lệ, nhưng nào ngờ người đẹp lại có hẹn từ sớm. Lê cô nương cảm thấy khó chịu trong lòng, giờ lại còn bị hủ hèm này đâm một kích khiến cô càng bức bối cau mày. Cô xách tai đẩy đầu người kia ra, "Cậu có nhiều tâm sự như vậy sao không giỏi giáp mặt hỏi thẳng tổng giám đốc Giang đi, tớ làm sao biết chị ta nghĩ gì? Cậu nhìn cậu đi, người không ra người, quỷ không giống quỷ! Thay vì dằn vặt bản thân thì cậu nên lấy quyết tâm ra nói hết với Giang Nhược Trần đi, không có chết đâu mà lo! Hạnh phúc phải do chính mình tranh lấy chứ không phải chờ người khác tới bố thí, có hiểu chưa hả?"
Lê Nặc nói tới miệng đắng lưỡi khô, thấy người đối diện vẫn không ngừng uống rượu chả thèm phản ứng, cô bèn mắng tiếp, "Chắc tớ ngu quá mới nói chuyện với đứa bợm nhậu như cậu!"
Dịch đại tiểu thư chấp mê bất hối, xem lời cô như nước đổ đầu vịt, còn bản thân cứ ôm lấy chai rượu khiến Lê cô nương tức muốn chết, "Giang Nhược Trần ngon như 'thịt ba chỉ' cậu không ăn, lại ở đây buồn bã ủ rũ làm cái gì? Cậu nói cậu không phải đàn ông nên lo ngại nhiều điều. Nhưng mười ngón tay cậu vừa thon vừa dài như vậy thì sao không nằm trên được hả? Chuyện có chút xíu cũng không làm được. Tớ thấy cậu chặt bà nó hết mười ngón đi cho đỡ lo đỡ mệt!"
"Chặt hết cũng được, khỏi lo gì nữa!"
"Đúng là hết thuốc chữa!" Thấy Đại tiểu thư nói năng hùng hồn, hả hê nâng ly ăn mừng hình phạt chặt tay. Lê Nặc tức muốn sặc nước miếng, đứa này hết thuốc chữa rồi. Sau đó, cô cầm điện thoại của Đại tiểu thư tìm nơi có tiếng người, danh bạ liên lạc thường xuyên hiện ra hai chữ "phu nhân"!
Sau khi điện thoại được bắt, Lê Nặc còn tưởng tổng giám đốc Giang phải đợi hồi lâu mới chịu tiếp, nhưng cô không ngờ chuông chỉ reo một tiếng là bên kia liền nghe, còn nói "hello!" rất lịch sự. Lê Nặc nhủ thầm trong bụng sao lạ dữ! Thử hỏi có ai nghe điện thoại của người yêu mà lịch sự như tiếp khách vầy chứ.
"Người khác ra sao thì tôi không biết, nhưng bây giờ Dịch Diệp Khanh rất nguy kịch!", Lửa đang cháy phừng phừng trong lòng thì đừng mong nghe được điều gì tốt lành trong miệng cô. Vả lại Lê Nặc đang trong thời gian nghỉ việc, Giang Nhược Trần lại là chị em tốt của vợ cô, đáng ra cô nên gọi một tiếng chị dâu mới phải. Lê cô nương cũng không lo tổng giám đốc Giang sẽ làm khó dễ mình, vì toàn bộ việc mua bán của công ty đều do người đẹp Xà bé nhỏ quản lý cơ mà.
"Là quản lý Lê sao?" Nghe được vẻ buồn bực trong giọng nói của Lê Nặc, tổng giám đốc Giang cũng không so đo, cô vẫn ôn hòa lễ độ nhưng có mang theo lo lắng hỏi, "Tiểu Dịch bị làm sao?"
"Cậu ấy uống rất nhiều rượu.", Lê Nặc vừa nói chuyện điện thoại với Giang Nhược Trần, vừa coi sóc động tĩnh của Đại tiểu thư trên ghế dài. Cô bắt gặp có một gã đàn ông đến ngồi cạnh nhỏ ấy từ khi nào không biết, lại còn nhiệt tình rót rượu chơi đoán số với Dịch Diệp Khanh. Lê cô nương cũng không giữ dáng thục nữ lớn tiếng nguyền rủa 'Shit!', sau đó gào lên, "Tổng giám đốc Giang, nếu chị không đến thì hôm nay Tiểu Dịch có thành đồ ăn trên bàn của đứa khác, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nha!" Cô nói xong, không đợi Giang Nhược Trần phản ứng liền cúp điện thoại, sau đó ba chân bốn cẳng chạy khẩn tới bên cạnh Dịch đại tiểu thư đuổi cái gã Đăng Đồ Lãng Tử lông vàng kia đi. Xong xuôi lại nhìn điện thoại mới phát hiện có bảy, tám cuộc gọi nhỡ, không ai khác ngoài tên "Phu nhân".
Thấy vậy, Lê Nặc khẽ nhếch môi, từ tốn gửi địa chỉ cho tổng giám đốc Giang. Tiếp đó, cô đoạt chai rượu trong tay Dịch Diệp Khanh, còn lén đổi thành ly nước chanh. Đứa này uống nhiều quá rồi, rượu với nước cũng không phân biệt nổi nữa, chỉ ngồi ôm ly nước chanh cười hềnh hệch.
Giang Nhược Trần đến rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã tới quán bar, lẹ hơn cả 113 luôn. Đúng là làm người ta không thể không ngưỡng mộ sức mạnh của tình yêu. Hai người này có thể đi đến đầu bạc răng long hay con đàn cháu đống không thì Lê Nặc không rõ, cô cũng chẳng muốn biết. Tình yêu là chuyện của hai người, cô là người thứ ba nên chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, huống hồ cô còn giải không ra bài toán của mình nữa là.
Hai người tính tới tính lui, cuối cùng tổng giám đốc Giang bèn mua một cái chăn. Kẻ trái người phải điều khiển Dịch đại tiểu thư đang say như chết ra khỏi quán bar. Ba người chụm một cục đi dàn hàng ngang, làm xác suất ngoái đầu của người đi đường cũng tăng tương đối cao.
"Các người dằn vặt nhau như vậy thú vị lắm sao?" Người trong cuộc bị giày vò mòn mỏi, khán giả cũng mỏi mệt gần chết. Tại sao cuộc sống không như truyện cổ tích kết thúc bằng câu "kể từ đó, hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi" được chứ! Nhất định phải thổi nhiều gió tanh mưa máu như thế sao, chẳng lẽ phải trải qua chín lần chín tám mươi mốt nạn mới có thể "đắc đạo thành tiên" ư?
"Là hiện thực không cho chúng tôi sống yên ổn. Hãy tin tôi, tôi luôn hy vọng có thể sống yên bình bên Tiểu Dịch đến đầu bạc răng long hơn ai hết!" Nếu đây là một "lời tâm tình" thì e rằng nó sẽ được bầu chọn là câu nói dở nhất, thậm chí còn tệ hơn thế, nhưng phải thừa nhận lời này phát ra từ miệng của Giang Nhược Trần thật êm tai làm sao.
"Tiếc là con nhóc này không nghe được những lời đó!" Lê Nặc chua chát trừng con nhỏ đang say khướt kia. Con này đang bận tung chiêu lăng ba vi bộ, tay đánh tuý quyền, làm sao có khả năng nghe mẹ kế đại nhân thổ lộ tâm tình chứ! Nếu nó mà nghe được chắc cười lệch mỏ trong mơ luôn không chừng!
Lê Nặc lại khinh bỉ đại tiểu thư thêm lần nữa. Tửu lượng kém, nhân phẩm tệ, gỗ mục không thể điêu khắc, nhất định cả đời vạn thụ vô cương!
"Làm phiền em cả đêm rồi, thực sự xin lỗi, cảm ơn em nhé Lê Nặc." Sau khi tổng giám đốc Giang đưa Đại tiểu thư tới xe, hai người mệt lã suýt ngã lăn ra đất. Lê Nặc thở chưa đều đã nghe Giang Nhược Trần hổn hển nói cảm ơn.
Tất nhiên cô "gái trí thức" sẽ không vì lời cảm ơn của tổng giám đốc Giang mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh. "Đây là những chuyện tôi nên làm mà, có trách cũng chỉ có thể trách tôi kết nhầm bạn, nhận lầm người dưng thôi! Chị phải chăm sóc tốt cho cậu ấy đấy nhé. Con nhóc này khô khan cứng nhắc lắm, nếu chị không chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia thì cậu ta có thể dây dưa như thế với chị cả đời!" Lê Nặc cắn răng liếc Đại tiểu thư đang ngủ như lợn chết trong xe, sau đó lập tức cáo biệt Giang Nhược Trần xoay người rời đi.
Dõi theo bóng lưng Lê Nặc khuất xa dần, Giang Nhược Trần đột nhiên cảm thấy đôi vai gầy yếu của cô bé này tựa hồ có vô vàn năng lượng. Có lẽ trong đám bọn họ, Lê Nặc mới là người hiểu rõ thứ mình muốn là gì.
Không để cô xúc động lâu, người phụ nữ trong xe bắt đầu rầm rì. Giang Nhược Trần thắt chặt dây an toàn rồi đạp ga thẳng đến sào huyệt của mình. Tửu phẩm như nhân phẩm, chúng ta tạm thời không bàn về nhân phẩm của Đại tiểu thư, nhưng tửu phẩm của cô tốt vô cùng. Sau khi cô uống say, ngoại trừ nhại đi nhại lại bài ca kể tội 'phụ nữ kia làm khó dễ phụ nữ nọ' ra thì đa phần là ôm đầu ngủ ngoan.
Chị làm em khó xử lắm sao? Thừa dịp chờ đèn đỏ giao thông, Giang Nhược Trần dừng xe, quay đầu nhìn chăm chú người bên cạnh. Tóc Tiểu Dịch cũng khá dài, có vài cọng che khuất đôi mắt. Giang Nhược Trần nghiêng người, đưa tay vén sợi tóc ra sai tai Dịch Diệp Khanh, rồi ngắm nhìn gương mặt làm mình nhớ thương. Lúc cảm xúc dâng trào muốn hôn môi em ấy, thì bất đắc dĩ xe phía sau vang lên tiếng kèn inh ỏi nên đành thôi.
Dọc đường đi, Đại tiểu thư rất ngoan ngoãn, ngoại trừ hay nói thầm vài câu chửi Giang Nhược Trần khốn kiếp này nọ ra thì không gây phiền phức gì, nhưng lúc về nhà thì gặp phải chút phiền toái nhỏ. Người say thường khó kiểm soát lời nói của mình, bằng không tại sao có chuyện 'rượu vào lời ra' được chứ. Giang Nhược Trần cũng quyết không để ai khiêng phụ con ma men này vào nhà với mình.
May mà Đại tiểu thư cũng chịu phối hợp, xuống xe đóng cửa đều nương theo động tác của Giang Nhược Trần. Đứa này say rượu mất hết tri giác y hệt xác chết trôi. Tổng giám đốc Giang một tay quải cổ công chúa, biến hóa n loại tư thế, phải công nhận cơ thể nam và nữ rất khác nhau. Cuối cùng cô cũng chọn được phương pháp đỡ mất sức và rất an toàn, điều đáng mừng duy nhất chính là: hôm nay hai người đều mặc đồ kín đáo, không đến nỗi trình diễn cảnh "xuân" cho thiên hạ xem.
Vác Dịch Diệp Khanh ở phía sau, nhấc chân cũng khó khăn. Tuy chiều cao hai người không cách biệt bao nhiêu, vả lại Đại tiểu thư còn nhẹ hơn cô một chút. Nhưng dù thế nào thì cõng con ma men như vầy cũng mệt quá chừng. Tổng giám đốc Giang đi được một bước sẽ tàn nhẫn thêm một bậc. Chờ đứa oắt này tỉnh, cô nhất định phải đánh cho mông nở hoa mới hả dạ. Sau khi cô vật vả cõng Dịch Diệp Khanh vào nhà xong, Đại tiểu thư đang ngủ mê man lại bắt đầu thiêu thân vào lửa.
"Rượu, tôi muốn uống rượu!"
"Rượu ở trên lầu, lát nữa chị uống tới bến với em!" Uống, uống, uống cho chết em luôn đi! Mặc dù trong lòng cực kỳ oán giận, nhưng tổng giám đốc Giang vẫn ngon ngọt khuyên bảo, lừa gạt con gái vào nhà, sau đó đóng cửa ra vẻ tam nương dạy con.
"Em mệt, em khó chịu quá! Giang Nhược Trần, chị là đồ vô tình bạc nghĩa, đồ khốn!"
"Em câm miệng cho chị!" Tổng giám đốc Giang thiệt muốn tát cho con nhãi kia một phát chết tươi. Cô vì đứa này mà thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, dù lăn lộn trên giường nhiều lần như thế nhưng cô đến nay vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Cô thậm chí còn dự tính cho tình huống xấu nhất luôn rồi, nhưng Dịch Diệp Khanh lại cả gan mắng mỏ mình ghê gớm như vậy. Giờ khắc này, Giang Nhược Trần tức đầy một bụng, song khi cảm nhận được cổ mình ươn ướt thì ngọn lửa sắp bùng cháy kia lập tức bị dập tắt.
Vú Ngô nghe được động tĩnh liền bay ra khỏi phòng cứu vớt cái eo sắp gãy vỡ của tổng giám đốc Giang. Cũng may Đại tiểu thư không ăn nói linh tinh mà chỉ nấc nghẹn, khóc thút thít như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
"Phu nhân, tiểu thư như vậy..."
"Không có chuyện gì đâu, dạo này áp lực lớn quá, vượt qua là ổn cả", hai người hợp lực đem Dịch Diệp Khanh ném lên giường, sau đó Giang Nhược Trần nhanh tay lẹ chân giúp cô cởi áo khoác, cởi cúc áo sơ mi ra. Cô muốn cảm tạ Thượng Đế trong thời gian này đã phù hộ Đại tiểu thư không nói một câu mê sảng nào hết.
Vú Ngô từ toilet đi ra nhìn thấy phu nhân đang cởi thắt lưng của tiểu thư, tựa hồ sắp lột luôn quần dài.
"Phu nhân để vú làm cho!" Già này còn sống mà, sao có thể để phu nhân tự mình động thủ chớ!
"Vú Ngô, cũng trễ lắm rồi, vú về nghỉ ngơi đi. Cứ giao Tiểu Dịch cho tôi, tối nay tôi ngủ ở đây chăm sóc cho cổ."
"Vậy sao được chứ!"
"Sao không được?" Thấy vú Ngô phản bác, muốn chạy lại giúp, Giang Nhược Trần vội ngừng tay, không tiếp tục lột quần của Dịch Diệp Khanh nữa. Cô nhận khăn mặt trong tay bà, tiếp tục nói, "Cô ấy uống say hay nháo ban đêm, vú chịu không nổi đâu. Chỗ này có tôi rồi, tôi có thể ứng phó!"
Thái độ của Giang Nhược Trần rất kiên quyết, nói xong liền bắt đầu lau mặt, lau tay cho người trên giường, động tác cực kỳ dịu dàng, làm Đại tiểu thư thoải mái hết muốn lầm bầm. Vú Ngô ngơ ngác đứng nhìn một hồi, cảm thấy mình dư thừa quá mới thở dài lui ra khỏi phòng.
Người vừa rời đi, Giang Nhược Trần mới buông lõng thần kinh đang căng thẳng nãy giờ, sau đó cầm khăn mặt phóng tới đầu giường. Lúc này, cô mới cởi áo sơ mi và quần của Dịch Diệp Khanh ra, hệt như mọi khi trong quá khứ. Có điều khi đó cô không thể kiềm chế ham muốn, nhưng giờ khắc này tâm cô lại bình tĩnh như nước.
Cuối cùng cô giúp Dịch Diệp Khanh cởi bra, để lộ đôi thỏ con nhỏ nhắn trắng tinh như tuyết. Giang Nhược Trần không khỏi hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn lấy chăn đắp cho đại tiểu thư, sau đó bỏ đi tắm. Lần này, cô có thể quang minh chính đại tắm rửa ở phòng này rồi. Cô đã có thể không hề bận tâm ôm ấp âu yếm đứa bé kia ngủ rồi. Cô cũng không cần nửa đêm thức giấc len lén chạy về phòng mình vì lo sợ người ngoài nhìn thấy nữa.
Tắm rửa xong, Giang Nhược Trần choàng áo tắm đi ra. Thấy Dịch Diệp Khanh vẫn nằm yên trên giường, ngay cả tư thế ngủ cũng không hề thay đổi, chẳng biết vì sao tim cô đập càng nhanh.
Giang Nhược Trần vén góc chăn nhìn rồi nghẹt thở, cơ thể ấy thật hoàn mỹ, làm say lòng người. Thân thể trần trụi, da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi làm sao, có lẽ do tác dụng của men rượu nên có hơi đỏ ửng. Cảm giác quen thuộc mà xa lạ cuốn tới, làm cô không khắc chế được khát vọng sắp dâng trào. Giang Nhược Trần nhẹ nhàng cúi xuống thân thể kia, đặt dấu môi son lên mặt người yêu.
Thân thể Dịch Diệp Khanh vẫn mang theo mùi rượu nồng nặc, hòa cùng hương thơm đặc hữu vốn có. Hương vị ấy như một liều độc dược ngấm sâu vào xương tủy trong tích tắc, mùi thơm nhàn nhạt như thuốc dẫn kích phát dục vọng. Giang Nhược Trần không muốn làm trái với cảm xúc của bản thân, hai cô đã bao lâu không thân mật rồi nhỉ? Dù trong lòng có muốn quên lãng như thế nào đi nữa, thì ký ức mặn nồng trong thân thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai nhạt.
Giang Nhược Trần dịu dàng hôn, từ đuôi lông mày khẽ nhíu đến khóe mắt, chóp mũi, tất cả đều là nơi cô muốn chinh phục. Trong cơn mộng mị, Dịch Diệp Khanh phối hợp cô bằng hơi thở nông sâu, "Nước! Khát..." Khát? Giang Nhược Trần không vội đứng dậy rót nước, mà lại dùng môi mình kề sát môi đại tiểu thư.
Mặc dù cả người toả ra hơi nóng hừng hực, nhưng môi Dịch Diệp Khanh lại lành lạnh như bao lần, song cảm xúc cũng không giống như xưa. Tuy môi cô khô hơi bị tróc da, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cái hôn nhiệt tình của tổng giám đốc Giang.
Dịch Diệp Khanh phòng thủ không kiên cố cho lắm. Tổng giám đốc Giang chỉ thoáng dùng sức đã cạy được môi cô ra. Có thể do đang khát nước nên Giang Nhược Trần vừa đưa đầu lưỡi vào thì Đại tiểu thư lập tức chìa lưỡi ra chào đón.
Hạn hán gặp mưa phùn, đầu óc có thể nghĩ đến chính là câu này. Đầu lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, hệt như hai chú rắn nhỏ đang nhảy múa tung tăng. Có lẽ do nguồn nước ngọt quá nên đại tiểu thư vẫn còn mông lung chưa chịu mở mắt.
Tổng giám đốc Giang vẫn quan sát kỹ mọi nhất cử nhất động của cơ thể phía dưới. Hình như em ấy đã tỉnh rồi nhưng lại cố nhắm mắt. Không thể để bất kỳ điều gì đoạt mất cơ hội này được, Giang Nhược Trần càng dùng sức hôn môi, tiện thể mút mát thêm chút.
Rốt cuộc cặp mắt kia cũng từ từ hé mở. Giang Nhược Trần cảm giác rõ ràng có một đôi tay run run đang mở dây buộc lưng áo tắm của mình.
Rượu cũng có ích dữ! Giang Nhược Trần chưa bao giờ gửi lời cảm ơn chân thành tới nhà sản xuất rượu như thế này. Là rượu giúp người cô yêu có thêm dũng cảm, có thêm chân thực. Cô yêu Dịch Diệp Khanh lúc say xỉn như vầy quá.
Thật ra lúc này không phải Dịch Diệp Khanh không biết gì. Lúc đôi môi mềm mại chạm vào là cô đã tỉnh rồi, bây giờ cô chỉ đáp lại theo bản năng thôi. Thật lòng mà nói thì rượu cho cô dũng khí, cô cũng không muốn làm trái lý trí của mình nữa.
Không cách nào phủ nhận được niềm vui sướng trước mắt được. Hai người nỗ lực lấy lòng thân thể của đối phương. Khoảnh khắc áo tắm trượt xuống, toàn bộ hơi thở đều chìm trong cơn say.
"Giang Nhược Trần!"
"Giang Nhược Trần!"
"Giang Nhược Trần!"
Nghe thấy trái tim mình gọi mãi tên cô, không chỉ có tim mà hô hấp cùng tiết tấu cũng đều rối loạn hết cả. Giang Nhược Trần dốc hết toàn lực mới dãn được khoảng cách giữa hai người. Cô không nghi ngờ nụ hôn này chút nào, cứ như vầy cho đến khi hô hấp suy kiệt thì Dịch Diệp Khanh cũng sẽ không buông cô ra đâu.
"Giang Nhược Trần", khoảng cách của hai người chỉ có 0.1 centimet. Dịch Diệp Khanh nằm phía dưới Giang Nhược Trần, tỉ mẫn nhìn người phụ nữ xinh đẹp này. Cô chưa từng to gan nhìn thẳng Giang Nhược Trần như thế. Cô dám khẳng định bất luận là hiện tại hay tương lai, đây sẽ mãi là cơ thể đẹp nhất mình từng nhìn thấy.
"Chị thật đẹp!"
"Chị đẹp lắm à?" Lần đầu tiên Giang Nhược Trần nghe được lời ca ngợi không có trình độ như thế, nhưng vậy thì sao chứ! Đây là lời khen của người cô yêu mà. Tổng giám đốc Giang cảm thấy rất hạnh phúc, khóe môi nở ra nụ cười suýt làm lóe mắt con người ta, "Hổng lẽ em không muốn lập tức đoạt lấy người xinh đẹp như chị sao?"
Có chứ! Đương nhiên là muốn rồi! Không ai trên đời có thể từ chối đồ đẹp đồ tốt hết. Nên khi Giang Nhược Trần cầm hai tay cô đặt lên chỗ mềm mại, Đại tiểu thư hầu như không còn giãy dụa nữa, hô biến một cái lật người đặt tổng giám đốc ở dưới thân. Cặp núi tuyết mỹ lệ kia là khát vọng của cô từ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cô cũng nắm được nó trong tay. Dịch Diệp Khanh như một vị giáo đồ thành kính, sùng bái thân thể nữ thần của mình.
Giang Nhược Trần thấy đại tiểu thư nghiêm túc hôn lên mỗi tấc da thịt của mình, giống như vô số buổi tối mình làm cho em ấy. Có điều môi em ấy hơi run, tay xoa lại trúc trắc, nhưng dù vậy thì thân thể cô vẫn không ngừng kêu gào 'ôm chặt chị đi, nhanh lên chút nữa!'
Mồ hôi tuôn chảy khắp toàn thân, bây giờ Giang Nhược Trần mới biết hóa ra nằm dưới cũng mệt ác liệt dữ vậy, không rõ là căng thẳng hay lo sợ, máu huyết toàn thân cứ như đọng lại. Giờ khắc này, môi đỏ của Dịch Diệp Khanh đang đặt trên bụng cô, chỗ lông tơ bé nhỏ khẽ run rẩy dưới hô hấp của người phụ nữ ấy.
Nhưng lúc này Dịch Diệp Khanh lại ngưng không làm bước kế tiếp. Tổng giám đốc Giang không dám thúc giục, cô sợ em ấy sẽ lại bỏ chạy, nên chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, chờ khắc đó đến, hoặc chết hoặc điên cuồng chỉ trong một ý nghĩ.
Chờ đợi hồi lâu, có vẻ như là cả thế kỷ, cũng có thể chỉ một phút, hai phút. Giang Nhược Trần nhón nửa người lên, thấy người kia đang đờ đẫn ngồi giữa hai chân mình nhìn chằm chằm chỗ bắp đùi làm cô bất giác đỏ mặt. Ánh mắt Dịch Diệp Khanh tràn đầy lửa dục, lại còn khắc rõ ba chữ "Giang Nhược Trần".
"Không phải em muốn biết quan hệ của chị với Ly Viêm sao? Không phải em muốn biết em là gì trong lòng chị sao? Đáp án ngay ở trước mặt em đó, tại sao em lại ngu đến mức nhìn không ra nhỉ?" Giang Nhược Trần không muốn đợi, cũng không cam lòng đợi nữa. Cô bức thiết muốn nói hết chân tướng cho đứa nhóc này nghe, dù việc đó có thể doạ em ấy bỏ chạy, nhưng cô nguyện ý đánh cược. Cô bất chấp dốc hết lòng vì yêu một lần, một lần cuối cùng!
Giang Nhược Trần hơi nhấc hông lên, thoáng mở hai chân rộng ra chút nữa, phơi bày nơi mềm mại nhất, quyến rũ nhất của mình ra trước mặt Dịch Diệp Khanh.
Lần này, Dịch Diệp Khanh không do dự nữa, cô cũng cần đáp án. Sự thực chứng minh Đại tiểu thư chả phải học sinh giỏi gì sất, cô không hề học được một phần ngàn sự dịu dàng của người yêu. Đầu ngón tay của cô xông vào cơ thể Giang Nhược Trần lần thứ nhất lại như ngựa hoang mất cương. Cô chưa kịp cảm thụ sự căng mịn, mềm nhẵn kia thì lập tức bị vệt máu đỏ tươi nơi đầu ngón tay hù giật ngược trở lại. Tuy nhiên, cô lại thoáng thấy nụ cười mừng rỡ hiện hữu trên gương mặt tái nhợt của Giang Nhược Trần khi vừa bò lên.
"Em cuối cùng cũng dũng cảm đi thêm bước này! Cảm ơn em, cảm ơn em, Tiểu Dịch, như vậy là đủ rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook