Ở bên kia, không cần tới Duẫn Hạo cùng Tại Trung giới thiệu, hai vị bằng hữu bọn họ nhắc tới đã có cơ duyên gặp nhau.

Tuấn Tú từ trước đến nay thích nghiên cứu y thuật, hơn nữa bởi vì xuất thân của cậu nên luôn luôn thích làm việc thiện, thường xuyên tới những xóm nghèo giúp dân chúng chữa bệnh, khiến cho mọi người đều yêu quý.

Sáng sớm hôm nay, Tuấn Tú mang theo hòm thuốc đi tới một thôn xóm hẻo lánh ở ngoại thành.

Không lường trước, Tuấn Tú chưa đến nơi đã thấy từ trong thôn truyền tới tiếng kêu khóc cùng tiếng chửi mắng của nam nhân.

Trong lòng vô cùng lo lắng, Tuấn Tú không chút suy nghĩ liền hướng thôn xóm chạy tới.

Chạy tới đầu thôn, cảnh tượng đập vào mắt làm cậu không khỏi tức giận.

Chỉ thấy môt đám nam nhân hung hãn tay cầm dao đứng ở nơi đó, mà ở trước mặt đám người đó đều là người già, phụ nữ và trẻ em, trên những khuôn mặt khắc khổ ấy là sự sợ hãi, mỗi người đều sợ đến run rẩy, có đứa nhỏ còn bị dọa sợ tới mức lớn tiếng khóc to.

Đám lưu manh không kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ một cái, tên cầm đầu còn không ngừng mở miệng oán giận:

“Thực con mẹ nó, xui xẻo vớ phải đám dân nghèo, chết tiệt, khóc cái gì mà khóc, ầm ĩ chết đi được!” Tên lưu manh kia hiển nhiên rất không bình tĩnh, hướng tới một tiểu hài tử mà hét lớn, làm cho hài tử kia không những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc lớn hơn.

“Khóc cái gì mà khóc!” Nói xong, gã giơ bàn tay thô to lên, lập tức một chưởng úp xuống.

Đột nhiên, “vụt vụt” hai tiếng, chỉ nghe thấy gã lưu manh “A” to một cái, nhìn kĩ lại mới thấy trên bàn tay của gã có hai cái ngân châm.

“Đối với tiểu hài tử ngươi cũng có thể ra tay, thật quá đáng!” Một thanh âm trong trẻo vang lên, quay đầu, đã thấy một lục y thiếu niên đứng cách đó không xa, trên mặt biểu hiện sự bất mãn cùng khinh thường.

Người đó không ai khác chính là Tuấn Tú.

“Nha tiểu tử, ngươi muốn chết sao?” Chuyện của bọn ta không cần ngươi quản!” Một tên trong đám lưu manh bất mãn hô lớn.

“Đúng vậy, xú tiểu tử nhà ngươi, dám đả thương lão đại của bọn ta!” Đám còn lại cũng ồn ào nói theo.

“Các anh em xông lên bắt hắn cho ta! A mụ nội nó, đau muốn chết!” Lúc này tên cầm đầu truyền xuống mệnh lệnh, đám lưu manh nhất loạt xông lên.

Tuấn Tú nhất thời nóng vội, a, không nên cậy mạnh nha….

Cậu vừa nghĩ biện pháp vừa cẩn thận lui về phía sau, trong tay nắm chặt ngân châm, chờ đúng thời cơ mà tung ra.

Phương pháp này của Tuấn Tú đương nhiên hữu dụng, đã có vài tên ngã xuống, nhưng vì đối phương số lượng quá nhiều, chẳng mấy chốc Tuấn Tú liền bị bao vây.

Tuấn Tú dưới tình thế cấp bách, đành phải kiên trì đến cùng, dùng chút võ công lặt vặt của mình đối phó với bọn cướp, chính là đám lưu manh này toàn những kẻ cường tráng, khí lực to lớn, dễ dàng đem cậu đánh tới thê thảm, trong đó có một tên vung đại đao trên tay nhằm vào Tuấn Tú.

Nhất định rất đau.

Tuấn Tú trong lòng kêu lên một tiếng tuyệt vọng.

Nhưng mà, đau đớn mà cậu tưởng tượng đã không xuất hiện, thay vào đó là một trận trời đất thay đổi, bản thân rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Tuấn Tú mở to hai mắt, lập tức nhìn thấy một đôi mắt hình hoa đào ẩn hiện ý cười, chủ nhân của ánh mắt này là một nam nhân anh tuấn, bộ dáng nho nhã, đôi môi dày thoáng cười nhẹ, làm cho Tuấn Tú nhất thời không biết phản ứng ra sao, nhìn đến ngây người.

Bất quá, khi người kia mở miệng, thật làm cho Tuấn Tú muốn hung hăng đánh một cái.

“Ai nha, xem ra hôm nay ta thật may mắn! Cư nhiên cứu được một tiểu yêu yêu!” Nói xong, còn nở một nụ cười mờ ám.

Tuấn Tú nhất thời khó thở, đang muốn mở miệng, lại bị người khác chặn lời.

“Tiểu tử nhà ngươi lại cũng muốn cản trở bọn ta! Chết tiệt! Các anh em xông lên cho ta, bắt bọn chúng lại!” Tên lưu manh cầm đầu vừa thở hổn hển vừa ra lệnh.

“Ha ha, tiểu yêu yêu, chờ ở đây nga!” Người kia buông Tuấn Tú ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, ngữ khí chợt trở nên âm lãnh.

“Hừ, toàn bộ xông lên đi!”

Đám lưu manh thấy khí thế này của hắn đột nhiên có một cảm giác bị áp bức, nhưng vì thể diện, tất cả bọn chúng đều giơ đao lên, xông tới chỗ hắn.

Người kia cười lạnh một tiếng, thuận thế nghiêng người tránh một đao vừa đâm tới, sau đó rất nhanh bắt lấy tay của gã lưu manh, dùng chính đao của gã đả thương những kẻ khác.

Rất nhanh, đám lưu manh này đều bị hắn đánh ngã xuống đất, tất cả vội vàng quỳ xuống xin tha mạng rồi chật vật dìu theo Lão đại của bọn chúng chạy trối chết.

Xoay người lại, đập vào mắt hắn chính là tiểu yêu yêu vừa được hắn cứu, cậu đang kiểm tra vết thương cho người dân trong thôn, rồi từ hòm thuốc bên người lấy ra một ít thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương.

Nga? Nguyên lai là một tiểu thầy thuốc? Ha ha.

Mang theo nụ cười sáng lạn đi qua, người nọ mở miệng nói:

“Ha ha, tiểu yêu yêu, có gì cần ta giúp không?”

Tuấn Tú vốn đang giúp người dân băng bó nghe hắn nói liền dừng tay lại, sau đó quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn người nọ một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Vì ngươi đã cứu ta, ta sẽ không so đo với ngươi, bất quá, ta muốn ngươi hiểu rõ một chuyện TA-LÀ-NAM, không cần phải gọi ta bằng cái tên ghê tởm đó!”

“Nga~” Người nọ hứng thú nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Tuấn Tú, hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

“Hừ! Ta gọi là Kim Tuấn Tú.” Tuấn Tú khinh miệt nói, quay đầu tiếp tục băng bó.

“Nga~ ta đã biết, tiểu yêu yêu Tuấn Tú.” – Người nọ hiển nhiên cố tình xuyên tạc.

“Nha, người này như thế nào….” Tuấn Tú quay đầu, lời mắng chửi còn chưa kịp nói ra, lại ngoài ý muốn va chạm với đôi môi của đối phương.

Một cái va chạm nhẹ nhàng, người kia cũng có chút ngạc nhiên, bất quá hắn nhanh chóng thay bằng một vẻ mặt lưu manh, sau đó nhanh chóng đứng lên.

“Ai nha, hảo thẹn thùng a! Nguyên lai tiểu yêu yêu thích ta?” Nói xong còn hướng đến Tuấn Tú vẫn còn đang ngây ngốc, lại nói:

“Nhớ kỹ, ta gọi là Phác Hữu Thiên, ha ha…!” Dứt lời, Hữu Thiên liền rời đi.

Chỉ còn lại Tuấn Tú ngồi đó, thật lâu sau cậu mới phản ứng, thầm chửi rủa:

“Phác Hữu Thiên, tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương