Ngày hôm sau, Triển Phi tới gặp Duẫn Hạo.

Trong thư phòng, Triển Phi vừa tới liền “cộp” một tiếng quỳ xuống, thần sắc thống khổ nói:

“Vương gia, ta biết mình đã làm chuyện không thể tha thứ, ta nguyện ý lấy cái chết để tạ tội, chỉ hy vọng Vương gia có thể thay ta hảo hảo chiếu cố bà nội của ta.” Nói xong, liền dập đầu.

Nghe vậy, Duẫn Hạo chưa kịp mở miệng trả lời, nhưng Tại Trung đang tựa trong lòng Duẫn Hạo đã khẩn trương nói:

“Triển Phi, ngươi là do bất đắc dĩ, người thân bị bắt làm con tin mới phải làm vậy, sao thể coi đó là có tội được?” Thanh âm trong suốt của Tại Trung lộ ra sự quan tâm, trên khuôn mặt biểu hiện lo lắng, khiến cho Triển Phi trong lòng vô cùng cảm động, hướng ánh mắt biết ơn nhìn cậu một lúc lâu.

Duẫn Hạo bởi vì ánh mắt Triển Phi mà có chút ghen tức, vì thế ho nhẹ một tiếng, đem chú ý của Triển Phi gọi trở về.

“Ta sẽ không chiếu cố bà nội của ngươi…” Duẫn Hạo mở miệng nói.

“Vương gia?!” Triển Phi cả kinh, nhưng Tại Trung lại cười không nói.

Cậu biết là Duẫn Hạo cố ý.

“Ngươi tự mình chiếu cố đi…” Duẫn Hạo nói tiếp.

“Vương gia… Này…” Triển Phi còn muốn nói gì đó.

“Không cần nhiều lời, ta cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, ngươi có chấp nhận hay không?” Duẫn Hạo nghiêm túc nói, lúc này toàn thân hắn tỏa ra khí thế Vương giả, thực làm cho người khác phải cam nguyện khuất phục.

“Ta nguyện ý.” Triển Phi nói.

“Tốt lắm, ta cho ngươi hai ngày trở về hảo hảo an ủi bà nội, hai ngày sau trở lại đây phục mệnh.” Duẫn Hạo nói.

“Tạ ơn Vương gia.” Triển Phi cung kính nói, trong lòng âm thầm phát thệ từ nay về sau nguyện trung thành với Vương gia, hơn nữa…Chân thành chúc phúc Vương gia cùng Tại Trung thiếu gia trăm năm hạnh phúc.

“Vậy lui ra đi!” Duẫn Hạo lên tiếng.

“Vâng.” Triển Phi đứng dậy, lưu luyến liếc nhìn Tại Trung một cái, liền lui xuống.

Về phần Tại Trung bởi vì mắt bị thương chưa khôi phục, cho nên không phát hiện ra ánh mắt của Triển Phi.

Nhưng đổi lại Duẫn Hạo lại là một bụng đầy hờn dỗi.

“Tại Trung, ta thật sự muốn đem đệ giấu đi.” Ôm chặt Tại Trung, Duẫn Hạo thản nhiên tựa lên trên mái tóc thơm mát của cậu, rầu rĩ nói.

“Di? Làm sao vậy?” Tại Trung ngơ ngác.

“Ta muốn đem đệ giấu đi, không cho bất luận kẻ nào được nhìn thấy vẻ đẹp của đệ, chỉ muốn Tại Trung của ta chỉ thuộc về một mình ta!” Duẫn Hạo bá đạo nói.

Lời nói thẳng của Duẫn Hạo khiến cho Tại Trung đỏ mặt, trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng mà vẫn nghi vấn tại sao đột nhiên Duẫn Hạo lại đột nhiên nói ra những lời này.

“Duẫn Hạo, sao đột nhiên huynh lại nói vậy?” Tại Trung hỏi.

“Ai, không có gì, ta chỉ nói linh tinh thôi…” Duẫn Hạo thở dài.

Tại Trung a, đệ rốt cuộc có hay không biết bản thân có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu câu dẫn hay không?

Tại Trung cũng không tiếp tục thắc mắc, chỉ lẳng lặng tựa vào lồng ngực Duẫn Hạo, hưởng thụ cảm giác ấm áp cùng an tâm này.

Thật sự ấm áp, thật sự hạnh phúc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương