Thôn dân cũng rất chán ghét hai mẫu tử nhà này nên đã hợp tác cùng nhau ném hai người này ra ngoài thôn Bạch gia, còn tuyên bố nếu dám bước chân vào thôn nửa bước thì sẽ đánh gãy chân của bọn họ.

Sau khi bị ném ra thì Hàn thị và Bạch Hữu Quang tất nhiên không cam chịu, còn muốn nói thêm.

Nhưng lúc này người của thôn Bạch gia cũng không nể tình chút nào cả, nói thêm một câu thì mắng lại mười câu, nếu đi về phía trước thêm một bước thì sẽ thay nhau cầm xẻng lên đuổi người đi xa thêm mười bước.

Cứ lăn lộn như vậy một lúc thì Hàn thị và Bạch Hữu Quang thấy tiếp tục như vậy thì chỉ bản thân bọn họ phải chịu thiệt thòi, nên đành phải hậm hực rời đi.

Chờ đến khi đã đi xa hơn một đoạn thì bắt đầu chống eo, hung hăng mắng mỏ hướng về phía thôn Bạch gia.

Người trong thôn Bạch gia cũng mơ hồ nghe được vài câu, nhưng mà bởi vì cách cũng khá xa nên cảm thấy mắng như vậy thì người tức giận cũng không phải bọn họ mà là hai mẫu tử ghê tởm kia, vì vậy không thèm để ý đến nữa.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang mắng đến lúc miệng khô lưỡi khô, và cũng bởi vì quá đói bụng nên ruột gan đang vô cùng khó chịu, lúc này cũng dứt khoát ngồi xuống, nghĩ xem nên đi đâu để tìm đồ ăn trước đã.

Hai người nhìn thấy bên trong ruộng đất đang trồng củ cải cho vụ xuân nên liền vươn tay đi đào củ cải ăn.

Đã đuổi bọn họ đi thì bọn họ sẽ gây họa cho đất đai của các ngươi, xem ai chịu thiệt thòi hơn ai!

Hai mẫu tử này nghĩ như vậy nên động tác đào củ cải càng nhanh hơn một chút, chỉ cắn hai miếng liền ném sang bên cạnh.

Hai người còn ghét bỏ mấy củ nhỏ, chuyên môn chọn những củ to để phá hoại.

Đang hăng hái bận rộn một lúc thì người của thôn Trương gia ở cách vách đi tới, thấy Hàn thị và Bạch Hữu Quang đang phá hoại củ cải của nhà bọn họ nên liền xông vào đánh một trận.

"Ta đào củ cải của thôn Bạch gia thì liên quan gì đến thôn Trương gia các ngươi?" Hàn thị và Bạch Hữu Quang vừa trốn tránh vừa ngụy biện.

"Hai mắt chó của các ngươi mù rồi sao, mảnh đất này đều là thôn chúng ta thuê, các ngươi ở chỗ này phá hoại củ cải của chúng ta mà còn ở chỗ này miệng phun đầy phân sao!"

Người của thôn Trương gia đã vất vả gieo trồng từ đầu mùa, mắt thấy sắp thu hoạch được củ cải để mang lên trấn bán lấy tiền thì đã bị hai người bọn họ phá hoại không còn gì, đau lòng đến mức muốn rớt nước mắt, lại thấy Hàn thị và Bạch Hữu Quang ăn mặc giống như ăn mày nên càng cảm thấy hai người là mấy người lang thang ở bên ngoài đến nơi này làm ầm ĩ, liền gọi người trong thôn ra, trói bọn họ lại và đánh một trận nhừ tử, sau đó đuổi đi xa.

Khi Hàn thị và Bạch Hữu Quang rời đi thì toàn thân đều là vết thương, một chân thì càng đau đến mức không đứng nổi, chỉ có thể khập khiễng rời đi.

Vốn dĩ quần áo đã tràn đầy vết bẩn thì bây giờ lại tăng thêm nhiều vết máu.

Chuyện Hàn thị và Bạch Hữu Quang ăn vụng củ cải của thôn Trương gia, sau đó kết quả là bị đánh cho một trận, cũng đã bị một người trong thôn Bạch gia nhìn thấy và lan truyền khắp thôn.

Tất cả mọi người sau khi nghe xong câu chuyện thì đều nhổ một ngụm nước bọt và mắng to một câu đáng đời, càng mổ xẻ thêm những chuyện dơ bẩn mà hai mẫu tử bọn họ đã làm lúc trước.

Nhưng mà bàn luận thì bàn luận, hai mẫu tử khiến người khác chán ghét này bị gạch tên và đuổi ra thôn Bạch gia thì sau này bên trong thôn cũng sẽ yên bình hơn rất nhiều, trong lòng của mọi người cũng thấy thoải mái và càng thêm chuyên tâm làm công việc trong tay mình.

Bên này, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng tiếp tục bận rộn làm xong cơm trưa.

Chờ sau khi đã ăn xong thì Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam lại đi lên trấn trên một chuyến, tìm đến cửa hàng Lưu Ký và nói với Lưu thị chuyện liên quan đến Hàn thị và Bạch Hữu Quang.

"Cũng là muốn nhắc nhở ngươi một chút, thời gian này nên chú ý hơn, trong cửa hàng cũng nên bổ sung thêm người, hai mẫu tử kia không phải là dạng dễ đối phó đâu, nếu chó cùng rứt giậu thì sợ là sẽ làm ra mấy chuyện không tốt, phải sớm nghĩ cách đối phó với bọn họ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương