Phùng thị bĩu môi oán giận nói.

"Cũng không thể nói như vậy, không phải Kim Bắc ca vẫn luôn ở cùng tẩu sao." Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười nói.

"Có hắn ở cạnh còn không bằng không có." Phùng thị nhếch khóe miệng, khuôn mặt đầy vẻ mất hứng, "Hắn không ở nhà còn tốt một chút, ta đi qua đi lại ở trong sân cũng không có người quản lý, ngược lại hắn ở nhà, mới vừa đi hai bước liền chạy nhanh ra bảo ta ngồi xuống nghỉ một chút, ta có phải là bùn nhão đâu mà chạm vào một cái đã sợ nát chứ?"

"Đúng, tẩu không phải là bùn nhão, lúc này tẩu là bảo bối giá trị nhất, bảo bối chính là phải nâng niu sợ bị va đập đó." Tô Mộc Lam cười nói, đỡ Phùng thị ngồi xuống.

Thời gian Phùng thị mang thai được chăm sóc tốt, lúc này người tuy không mập, nhưng bụng lại to lớn, khi đứng lên ngồi xuống, động tác đều vô cùng vụng về.

"Mấy ngày nay cảm giác như thế nào, tim còn hoảng hốt hay không?"

Mấy ngày hôm trước Phùng thị nói hơi chút nhúc nhích một chút liền cảm thấy hoảng hốt, Bạch Kim Bắc sợ tới mức không nhẹ, lại lo lắng nên mang Phùng thị đi huyện thành xem đại phu, sợ chấn động thai khí nên mời đại phu ở Hồi Xuân Đường xem bệnh cho Phùng thị.

Đại phu sau khi đến xem nói không có trở ngại gì, chỉ nói vụ trí thai hơi hạ thấp một chút, bảo Phùng thị bớt đi lại, nằm nhiều hơn, chịu khó an dưỡng một chút.

Phùng thị cũng coi như tỉ mỉ an dưỡng mấy ngày, thấy khí sắc tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước đó.

"Cũng ổn, tốt hơn một chút." Phùng thị đáp, "Có điều cả ngày nằm, nhóc con trong bụng cũng không an phận, cả ngày làm ầm ĩ."

Đang nói chuyện, Tô Mộc Lam liền nhìn thấy bụng Phùng thị lắc lư một chút.

Thậm chí rõ ràng nhìn thấy trên bụng phồng lên kia có một cái nắm tay nho nhỏ, hơn nữa tiếp đó cũng không dừng lại, ngược lại phía bụng dưới xương sườn lại nhúc nhích một chút.

Cứ giằng co như vậy một hồi lâu sau mới xem như ngừng lại.

"Xem đi, thực sự rất ầm ĩ." Phùng thị hơi bất đắc dĩ một chút.

"Có kẽ người ta nghe thấy tẩu ở đây nói xấu, trong lòng không cao hứng đó." Tô Mộc Lam mím môi cười, "Có điều thích làm ầm ĩ cũng tốt, chứng minh thân thể khỏe mạnh, đứa bé sinh ra thân thể tốt, xương cốt cứng cáp mới dễ nuôi đó."

Lấy tiêu chuẩn chữa bệnh hiện tại mà nói, tỷ lệ trẻ em chết non cực cao, có thể bình an nuôi lớn đứa bé, đó là chuyện không dễ dàng gì.

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Phùng thị nhoẻn miệng nở nụ cười, "Đúng là cũng ngóng trông chuyện này, nhưng mà cũng rất lo lắng, thân thể khỏe mạnh như vậy thì có lẽ phần lớn là một thằng cu rồi."

Đã có một đứa con trai là Bạch Vĩnh Hòa, Phùng thị cũng muốn có cả trai lẫn gái, nếu sinh ra con gái, sau này có thể vừa làm tổ mẫu, vừa có thể làm ngoại tổ mẫu, nhưng lúc này xem xét tình hình ầm ĩ ở trong bụng như thế này, Phùng thị tổng cảm thấy chính mình có khi phải thất vọng.

Đặc biệt, bụng của nàng vẫn nhòn nhọn nhô lên phía trước, có lẽ cũng tám chín phần mười là như dự đoán.

Tưởng tượng đến chuyện này, Phùng thị liền hơi buồn bực một chút.

"Được, được, được, tẩu còn bắt bẻ câu gì, chờ đứa bé sinh ra, muội phải kể lại chuyện này cho nó nghe mới được." Tô Mộc Lam trêu ghẹo, "Không muốn muội nói cũng được, đưa một ít phí bịt miệng cho muội, muội nhất định coi như không nghe thấy những lời này."

"Muội khốn kiếp." Phùng thị giả vờ chụp Tô Mộc Lam một phen.

Hai người chơi đùa một chỗ với nhau.

Bạch Kim Bắc bưng nước trà tới cho hai người.

Phùng thị không thích hợp uống trà đặc, Bạch Kim Bắc chuẩn bị nước trà là trà hoa cúc có vị thơm ngát ngon miệng, thanh đạm, vừa vặn có thể ngăn lại hỏa khí vì trong tết ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.

"Sao lại không gặp Tiểu Thúy chứ?" Tô Mộc Lam Bạch Kim Bắc là người thu xếp nước trà cùng bánh, không thấy bóng dáng của Tiểu Thúy đâu, hơi tò mò một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương