Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
-
Chương 671: Không dám khẳng định
Bạch Thạch Đường đúng là đã nhắc qua, muốn ở phủ thành mở lại hai cửa hàng, thế nhưng vẫn chưa tìm được đại chưởng quỹ thích hợp cho nên chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này.
Chuyện này thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
Tuy nhiên chuyện làm ăn của hai cửa hàng ở trong thành rất tốt, không thể nói là ngày nhặt đấu tiền nhưng cũng được coi là thuận lợi, mỗi ngày kiềm được không ít.
Mà trong nhà, cuộc sống so với lúc trước làm nông thì dư dả hơn rất nhiều, ăn uống các mặt cũng không tiết kiệm, tiền tiêu mỗi ngày cũng không ít.
Mặc dù so với trước kia cải thiện không ít, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là gia đình làm nông bình thường, không thể ngày ngày đều ăn uống xa xỉ cho nên quanh năm suốt tháng cũng không tiêu pha nhiều lắm.
Bạch Thạch Đường kiếm được tiền cũng coi như là có của ăn của để nhưng so với Tô Mộc Lam thì chỉ bằng số lẻ của nàng mà thôi.
Có thể nói, người trong nhà cũng không gây áp lực kinh tế cho Bạch Thạch Đường.
Đúng ra Bạch Thạch Đường cũng không đến nỗi vì chuyện buôn bán mà chưng ra cái bộ dạng buồn bực như vậy.
Bạch Thạch Đường buồn, là vì chuyện gì…
Tô Mộc Lam cau mày, suy nghĩ hồi lâu chợt nhớ lại câu hỏi Bạch Thạch Đường vừa hỏi nàng.
Vậy ngươi có đau lòng không?
Bạch Thạch Đường hỏi, nàng có yêu hắn không.
Hắn đột nhiên hỏi như vậy, chắc là muốn một câu trả lời chắc chắn.
Vậy là hắn đang rầu rĩ về mối quan hệ giữa hắn và nàng, cùng với… tình cảm?
Tô Mộc Lam nghĩ đến chuyện này, tâm trạng đột nhiên có chút phức tạp.
Bạch Thạch Đường sau khi trở về, vì con cái mà hai người đã thỏa thuận tiếp tục sống chung với nhau, về sau hai người cũng cùng nhau để xuống ước định này, bên ngoài làm một đôi vợ chồng tôn trọng nhau như khách, trên thực tế cả hai người đều coi nhau là bạn hợp tác.
Con người không phải là cây cỏ, dù có là cây cỏ hay chó mèo được nuôi bên cạnh lâu ngày ít nhiều cũng sẽ có một chút tình cảm.
Càng không cần phải nói là một người sống sờ sờ.
Sớm chiều sống chung, giúp đỡ nhau…
Thời gian lâu như vậy, Tô Mộc Lam sớm đã đem Bạch Thạch Đường coi như người nhà, người thân, người mà nàng có thể tin tưởng dựa vào.
Nhưng nếu muốn hỏi nàng có yêu hắn hay không… Tô Mộc Lam có chút không dám khẳng định.
Kiếp trước làm mẹ đơn thân nhiều năm, căn bản cũng không yêu đương qua bao giờ, cho dù là thứ tình cảm thời điểm mới lớn, nàng hình như cũng chưa từng trải qua, mặc dù thỉnh thoảng thấy trai đẹp cũng có chút tâm tình thưởng thức, nhưng cũng không có tiến đến một bước kia.
Tô Mộc Lam cảm thấy mình ước trừng sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương.
Không có trải qua chuyện này, cũng không có kinh nghiệm, cho nên lúc này nàng cũng không rõ tâm tư của chính mình…
Những suy nghĩ trong đầu bỗng trở nên phức tạp, mọi thứ cứ loạn hết lên, Tô Mộc Lam cảm thấy có chút nhức đầu, vô ý thức đưa tay lên xoa huyệt thái dương.
"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi." Bạch Thạch Đường nói.
"Ngươi đã tỉnh?" Tô Mộc Lam một lúc sau mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút bối rối, "Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, tốt hơn chút nào chưa?"
Liếc thấy tóc của Bạch Thạch Đường bởi vì ra mồ hôi mà trở nên rối loạn, Tô Mộc Lam đoán là hắn đã đổ mồ hôi, vươn tay lên sờ trán hắn, "Xem ra đã hạ sốt rồi."
"Trước tiên uống chút nước đi." Tô Mộc Lam đi rót một chén nươc ấm mang sang.
Bạch Thạch Đường vừa ngủ dậy cảm thấy cả người toàn mồ hôi, lúc này cũng cảm thấy cổ họng khô rát, cầm lấy chén nước uống ừng ực.
Liên tiếp uống ba chén nước ấm, Bạch Thạch Đường lúc này mới ngừng lại.
"Cảm giác thoải mái hơn rồi." Bạch Thạch Đường thử suy nghĩ một hồi, "Đầu cũng không còn đau nữa."
Chuyện này thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
Tuy nhiên chuyện làm ăn của hai cửa hàng ở trong thành rất tốt, không thể nói là ngày nhặt đấu tiền nhưng cũng được coi là thuận lợi, mỗi ngày kiềm được không ít.
Mà trong nhà, cuộc sống so với lúc trước làm nông thì dư dả hơn rất nhiều, ăn uống các mặt cũng không tiết kiệm, tiền tiêu mỗi ngày cũng không ít.
Mặc dù so với trước kia cải thiện không ít, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là gia đình làm nông bình thường, không thể ngày ngày đều ăn uống xa xỉ cho nên quanh năm suốt tháng cũng không tiêu pha nhiều lắm.
Bạch Thạch Đường kiếm được tiền cũng coi như là có của ăn của để nhưng so với Tô Mộc Lam thì chỉ bằng số lẻ của nàng mà thôi.
Có thể nói, người trong nhà cũng không gây áp lực kinh tế cho Bạch Thạch Đường.
Đúng ra Bạch Thạch Đường cũng không đến nỗi vì chuyện buôn bán mà chưng ra cái bộ dạng buồn bực như vậy.
Bạch Thạch Đường buồn, là vì chuyện gì…
Tô Mộc Lam cau mày, suy nghĩ hồi lâu chợt nhớ lại câu hỏi Bạch Thạch Đường vừa hỏi nàng.
Vậy ngươi có đau lòng không?
Bạch Thạch Đường hỏi, nàng có yêu hắn không.
Hắn đột nhiên hỏi như vậy, chắc là muốn một câu trả lời chắc chắn.
Vậy là hắn đang rầu rĩ về mối quan hệ giữa hắn và nàng, cùng với… tình cảm?
Tô Mộc Lam nghĩ đến chuyện này, tâm trạng đột nhiên có chút phức tạp.
Bạch Thạch Đường sau khi trở về, vì con cái mà hai người đã thỏa thuận tiếp tục sống chung với nhau, về sau hai người cũng cùng nhau để xuống ước định này, bên ngoài làm một đôi vợ chồng tôn trọng nhau như khách, trên thực tế cả hai người đều coi nhau là bạn hợp tác.
Con người không phải là cây cỏ, dù có là cây cỏ hay chó mèo được nuôi bên cạnh lâu ngày ít nhiều cũng sẽ có một chút tình cảm.
Càng không cần phải nói là một người sống sờ sờ.
Sớm chiều sống chung, giúp đỡ nhau…
Thời gian lâu như vậy, Tô Mộc Lam sớm đã đem Bạch Thạch Đường coi như người nhà, người thân, người mà nàng có thể tin tưởng dựa vào.
Nhưng nếu muốn hỏi nàng có yêu hắn hay không… Tô Mộc Lam có chút không dám khẳng định.
Kiếp trước làm mẹ đơn thân nhiều năm, căn bản cũng không yêu đương qua bao giờ, cho dù là thứ tình cảm thời điểm mới lớn, nàng hình như cũng chưa từng trải qua, mặc dù thỉnh thoảng thấy trai đẹp cũng có chút tâm tình thưởng thức, nhưng cũng không có tiến đến một bước kia.
Tô Mộc Lam cảm thấy mình ước trừng sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương.
Không có trải qua chuyện này, cũng không có kinh nghiệm, cho nên lúc này nàng cũng không rõ tâm tư của chính mình…
Những suy nghĩ trong đầu bỗng trở nên phức tạp, mọi thứ cứ loạn hết lên, Tô Mộc Lam cảm thấy có chút nhức đầu, vô ý thức đưa tay lên xoa huyệt thái dương.
"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi." Bạch Thạch Đường nói.
"Ngươi đã tỉnh?" Tô Mộc Lam một lúc sau mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút bối rối, "Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, tốt hơn chút nào chưa?"
Liếc thấy tóc của Bạch Thạch Đường bởi vì ra mồ hôi mà trở nên rối loạn, Tô Mộc Lam đoán là hắn đã đổ mồ hôi, vươn tay lên sờ trán hắn, "Xem ra đã hạ sốt rồi."
"Trước tiên uống chút nước đi." Tô Mộc Lam đi rót một chén nươc ấm mang sang.
Bạch Thạch Đường vừa ngủ dậy cảm thấy cả người toàn mồ hôi, lúc này cũng cảm thấy cổ họng khô rát, cầm lấy chén nước uống ừng ực.
Liên tiếp uống ba chén nước ấm, Bạch Thạch Đường lúc này mới ngừng lại.
"Cảm giác thoải mái hơn rồi." Bạch Thạch Đường thử suy nghĩ một hồi, "Đầu cũng không còn đau nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook