Quý Tử Nhàn rất hối hận, nếu cô ta không gọi cú điện thoại này thì hay biết mấy, hoặc giá như cô ta chỉ nói dự định thì thật tốt.

Cô ta vốn định mời Ân Á Minh ăn cơm, vì mẹ cô ta - Mạnh Vân phải về nước.

Để cảm tạ lúc trước Ân Á Minh đã chăm sóc cho con gái mình, Mạnh Vân mời anh ăn một bữa cơm rất đỗi bình thường.

Quý Tử Nhàn nghĩ rất tốt, nhưng giờ nói thêm nhiều lời càng thừa thãi, còn bị Ân Á Minh nghe thấy, làm sao đây, Ân Á Minh đã có quan điểm khác về cô ta rồi, chắc chắn ấn tượng về cô ta đã khác xa nhau một trời một vực.

Cô ta có thể mường tượng ra cảnh Vu Kiều thêm mắm thêm muối châm ngòi thổi gió làm xấu thanh danh của coo ta.

Làm sao đây, cũng tại cô ta quá kích động, sao lại bất ngờ thốt ra mấy câu không có lí trí như thế chứ, đã nhịn lâu nhường ấy, thế mà hôm nay không chịu được.

Đều tại Vu Kiều!

Đúng vậy, chỉ vì ả đê tiện kia không tốt, cố ý nói khích cô ta! Giờ thì hay rồi, con ả thấp hèn kia đã thực hiện được, còn khiến Ân Á Minh nghi ngờ cô ta là chủ mưu vụ bắt cóc!

Đúng, chính xác là do cô ta bày ra, nhưng căn bản Ân Á Minh không có khả năng biết, chỉ tại Vu Kiều châm ngòi thổi gió khiến anh ấy nghi ngờ!

Nhưng bây giờ chán nản cũng vô dụng, làm thế nào để cứu vãn mới là chuyện cô ta cần làm, nên làm thế nào nhỉ...

Trong phòng nôn nóng sốt ruột, Quý Tử Nhàn không nghĩ được biện pháp gì tốt, cuối cùng cô ta đành gọi điện cho Mạnh Vân, mẹ cô ta là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, khẳng định có biện pháp tốt để đối phó mấy ả thấp hèn như Vu Kiều.

Cô ta nghĩ tạm thời phải gác lại kế hoạch quay lại trường học đã, may mắn thành tích ở trường của cô ta không tệ, xin phép nghỉ lần nữa tuy dễ bị không đồng ý nhưng chỉ cần mẹ cô ta ra mặt, tìm một lí do thỏa đáng, thì không thành vấn đề, chỉ cần sau khi cô ta quay lại luyện tập lại là được.

Mạnh Vân đang vội chuẩn bị công việc quay trở lại Trung Quốc, bà vốn định sẽ về vào tuần sau, nhưng sau khi nhận một cú điện thoại của Quý Tử Nhàn thì quyết định trở về sớm, bà không đợi kịp nữa.

Bà không ngờ con gái mình ngu xuẩn đến thế, nó đã có kế hoạch dành riêng cho người ta, đương nhiên không thể không thể đánh rắn động cỏ, đã muốn hại người rồi còn thông báo cho người ta biết, không biết có bao nhiêu ngu xuẩn? Để đối phương biết mà đề phòng nó à? Hay để đối phương sau khi bị hại nghi ngờ có liên can đến nó?

Quả nhiên vẫn là con gái quá non dạ, gặp chuyện không đủ bình tĩnh, thế này còn không bằng trốn trong nhà khóc lóc, ít nhất cũng không gây chuyện.

“Giờ hối hận thì làm được gì, chị cũng đừng khóc lóc với tôi.” Mạnh Vân vừa nói chuyện vừa thu dọn hành lí, bà chuẩn bị đáp chuyến bay gày hôm nay về.

Vấn đề chênh lệch thời gian, giờ ở chỗ bà đã là sáu giờ sáng, giờ này còn bị con gái gọi điện đánh thức, thật xúi quẩy mà, tuổi con gái đã không còn nhỏ, đã 24, không còn là cô bé nữa, khi bà bằng tuổi con gái, đã sớm đánh bại đa số đối thủ, trổ hết tài năng trở thành thiếu phu nhân của Quý gia, mọi người cũng vô cùng hâm mộ, Quý Huy yêu bà, cha mẹ Quý Huy cũng thích bà, thời gian bà sống phải nói là cực kì thoải mái.

Nào ngờ sinh ra đứa con gái ngu xuẩn bực này, thật sự lãng phí cái vỏ ngoài xinh đẹp, khuôn mặt và khí chất là ưu thế của Quý Tử Nhàn, rất dễ để lợi dụng, trước kia ngắm cũng thấy khá, nay sao trở nên không đáng tin như thế này chứ.

Quả nhiên là còn non, chưa trải qua sự đời, lại chưa từng thất bại, vấp phải đá thì không biết làm gì.

Mạnh Vân bảo Quý Tử Nhàn đừng khóc, nhưng cô ta rất oan ức, Mạnh Vân ở xa sao có thể lí giải được hết tấm lòng thiếu nữ, cô ta tuy ngó vào sự giàu sang của Ân gia, nhưng cũng thật lòng thích Ân Á Minh, bị người mình thích ghét bỏ, làm sao có thể không đau lòng, nếu tâm lí cô ta yếu, có khi còn có thể tự sát, cô ta chưa từng bị đối xử như thế, khổ sở trong lòng làm sao người khác có thể hay biết.

“Chị khóc thì làm được gì, đều do chị gây ra, ai ép chị nói đâu?” Mạnh Vân thật tiếc rèn sắt không thành thép, “Cũng may chị chưa nói chuyện đứa bé, nếu không chắc chắn không thể vãn hồi.”

“Cô ta ỷ có đứa bé vào Ân gia, chúng ta phải nghĩ biện pháp khiến cho đứa bé biến mất, hoặc để cha mẹ Ân Á Minh nghi ngờ đứa bé kia không phải của nó, sao lại không được.” Việc này nghe thì khó, nhưng trong suy nghĩ của Mạnh Vân thì đây là biện pháp có thể dùng.

“Dạ...” Quý Tử Nhàn thút tha thút thít.

“Chị cho rằng thế này là đủ à, không có Vu Kiều thì sẽ có người khác, Ân Á Minh đến tuổi kết hôn, chị không thể chằm chằm đứa bé trong bụng Vu Kiều mãi, chị cũng phải nghĩ trong bụng chị chứ!”

“Con?” Quý Từ Nhàn mờ mịt.

“Ả Vu Kiều dựa vào bụng để vào, giờ Ân Á Minh có quan điểm với chị, nếu không có đứa bé, thằng đó sao có thể đồng ý kết hôn?” Mạnh Vân thở dài, ”ở nước Mỹ có nhiều thời gian thế thì chị làm cái gì, không dụ dỗ đàn ông à?Ân Á Minh là ai, dạng gái nào chưa thấy, chị mong chờ nó đuổi theo chị, dựa vào cái gì? Quý gia có ân với Ân gia, đây là vốn liếng của chị, không lợi dụng cho tốt, sao tôi lại sinh ra con quỷ đòi nợ như chị chứ!”

Dùng đứa bé vào Ân gia, Quý Tử Nhàn chưa từng có ý nghĩ này, cô ta muốn đường đường chính chính vào Ân gia, dưới lời chúc phúc của mọi người, làm theo lời mẹ, người khác nhất định sẽ nghị luận ở sau lưng cô ta, cô ta không chụ được, “Con... con thấy không khả thi đâu, chuyện này thực khó nghe.”

“Vu Kiều có thể, sao chị lại không, chị phải hành động!” Mạnh Vân phát hỏa, “Chị ngại khó nghe? Thế chị muốn khổ sở hay khó nghe? Chị không làm, thì bản thân chị khó chịu thôi, khó nghe thì sao, cuối cùng có phúc hưởng là ngon rồi, những gì khó nghe sau khi chị kết hôn sẽ tan hết, chị sinh đứa bé cho Ân gia, ai sẽ khiến chị không vui?”

“Con ranh Vu Kiều kia còn thông minh hơn chị, biết bản thân muốn gì, làm thế nào để đạt được mục đích, nay không phải chị đang hâm mộ cô ta à, ngay cả quyết tâm chị cũng không có, chị tranh với cô ta thế nào? Da mặt cô ta dày hơn chị, người không biết xấu hổ là vô địch thế giới, chị thấy thể diện có thể ăn không?”

Quý Tử Nhàn không đáp.

Mạnh Vân nói tiếp: “Lúc trước khi tôi ở cùng cha chị không phải thanh danh rất tốt à, nhưng ông ta phá sản, nếu tôi tiếp tục đi theo ông chẳng phải được mọi người khen ư, nhưng thổi phồng có thể làm cơm ăn à? Bị người ta mắng cũng phải ly hôn, rời khỏi ông ta tôi có thể sống tốt! Tôi sinh chị ra không phải để chị ra vẻ, nếu chị không muốn sống tốt, tôi cũng không cần về nữa, tôi có giày vò cũng không thể khiến chị tranh giành! Tôi vất vả bao nhiêu năm rốt cuộc là vì ai?”

“Mẹ...” Quý Tử Nhàn thút tha thút thít đáp, “Con hiểu, tất cả đều nghe mẹ, giờ mẹ nói gì con làm nấy, mẹ tranh thủ thời gian về đi...”

“Đã biết, giờ tôi đang dọn hành lí, thật là, đã lớn đến vậy rồi còn khiến tôi chú ý!” Mạnh Vân nói, “Được rồi, tí nữa tôi sẽ đến sân bay gấp, chị suy nghĩ lời tôi kĩ vào, tối ngủ sớm chút, chắc tầm bốn năm giờ sáng tôi sẽ đến, nhớ tới đón.”

“Dạ, con đã biết, mẹ chú ý an toàn.”

Gọi xong cho mẹ, Quý Tử thoáng an lòng, hôm nay cô ta quá kích động, về sau phải chú ý những tình huống tương tự, cô ta sắp có người giúp, nhất định có thể lật ngược tình thế.

Đúng rồi, hấp dẫn sức chú ý của Ân Á Minh thế nào cũng là vấn đề, cô ta phải nghĩ kĩ, cô ta thấy bản thân cũng chả khác Vu Kiều là bao, Vu Kiều thế mà có thể quyến rũ, vì sao cô ta lại không.

Chỉ cần cô ta muốn, chắc chắn có thể thành hiện thực.

Mẹ nói không sai, đàn ông chính là sinh vật như thế, mồm mép không sao có thể đủ, đàn ông đều là động vật ăn thịt.

....

“Xem ra chuyện kia khẳng định có liên can tới cô ta.” Sắc mặt Ân Á Minh phi thường khó coi, trước đó chỉ là suy đoán, hôm nay đã xác định, chỉ tiếc không có bằng chứng.

Lòng anh không tránh khỏi đau đớn, Quý Tử Nhàn chính là con gái Quý Huy, Quý gia có ân với Ân gia, tuy đã đền ơn, nhưng...

Không thích Quý Tử Nhàn là ý nghĩ đã có từ lâu, anh rất chán ghét loại người như cô ta, bất kể là sinh hoạt hàng ngày hay trong việc buôn bán, không thích nhất là loại này, khi gặp, không muốn kết bạn với người ta, càng không thèm có ý muốn hợp tác với đối phương.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô ta là con gái Quý gia, nếu kết thù ở thế hệ anh, chắc cha mẹ sẽ đau lòng.

Thế nhưng mà lần này rõ là ác ý phạm tội, Vu Kiều là vợ anh, nếu ngay cả vợ mình anh cũng không bảo vệ tốt, thì anh cũng không đáng vào thương trường, kẻ vô dụng còn tốt hơn.

Vu Kiều cảm thấy mình rất may mắn.

“Anh thật nghiệp chướng nặng nề.” Vu Kiều bất ngờ nói, “Em sống với Quý Huy lâu thế mà vẫn bị nhỏ đó ghét, đâu so được với anh đây, nhỏ đó chỉ mong em chết quách đi, sao anh có thể khiến nhỏ đó thích nhỉ.”

“...” Ân Á Minh đen mặt, đây là anh nằm cũng dính đạn mà, anh cũng đâu cần, người buồn nôn như thế anh cần gì đụng chạm.

“Nhìn tinh thần nói chuyện của em tốt thế này, chắc là cơ thể đã khôi phục!” Ân Á Minh chậm rãi trượt tay xuống dọc theo lưng Vu Kiều, đụng phải nơi co dãn vô cùng tốt, “Chà, hôm qua anh chưa đủ cố gắng sao?”

“Đừng đừng đừng!” Vu Kiều vội vàng co người xin thai, “Xem như em sợ anh, em còn đau lắm, em cũng đừng trêu chọc em nữa, em giờ còn không có sức đứng lên, anh chớ động tay động chân!”

Ân Á Minh xấu xa hỏi: “Đau? Đau ở đâu?” Tay anh sờ loạn trên người Vu Kiều, “Đau ở đây? Hay đau chỗ này?” Giong đầy mê hoặc.

“Ưm!” Vu Kiều vỗ vào tay Ân Á Minh, “Anh biết rõ em đau ở đâu!” Người đàn ông này!

Ân Á Minh nghe xong càng dũng cảm, “Ồ, đau ở đó à, vậy cho anh xem thử, thật ra anh sớm đã chuẩn bị rồi, đã mua thuốc mỡ dự phòng, đối phó với đau đớn rất có hiệu quả, cam đoan tiêu sưng rất nhanh, anh giúp em bôi thuốc nhé?”

“Cút!” Ai thèm anh bôi thuốc! Vu Kiều ném một cái gối lớn về phía Ân Á Minh, người đàn ông này thật là t*ng trùng lên não mà! “Dù bôi em cũng tự bôi, ai cần anh!”

“Đừng như vậy chứ, chúng ta đã kết hôn rồi, chuyện của em là chuyện của anh, tự em bôi cũng giống anh bôi giúp thôi, nghe lời.” Ân Á Minh nói xong bắt đầu đưa tay lột quần áo.

Trên giường lập tức loạn thành một đoàn....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương