“Tỷ tỷ!”

Vân Tịch Dạ vừa mới bước vào cửa Vân gia, một tiểu soái ca liền đập vào mắt, qua mấy buổi tối ma hợp, thằng nhóc này rốt cục tiếp nhận sự thực Vân Tịch Dạ đích thực là tỷ tỷ mà không phải ‘ca ca’.

Tiếp được thân thể của Kiều Tịch Mạch chạy đúng một vòng tròn, Vân Tịch Dạ cố ý xụ mặt xuống khiển trách “Chạy nhanh như vậy để làm chi? Ngã sấp xuống nhưng không cho khóc nhè.”

Kiều Tịch Mạch nhìn thấy tỷ tỷ ủ rũ, một lúc sau ở cổ Vân Tịch Dạ lay động làm nũng “Tỷ tỷ...

Tiểu Bảo nhớ chị mà!”

Mắt to vô tội nháy nháy nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ, Vân Tịch Dạ cảm động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng đáng yêu hơn.

Nhìn thấy trên mặt tỷ tỷ nở ra nụ cười thản nhiên, Kiều Tịch Mạch vội vàng ghé vào bả vai Vân Tịch Dạ nhẹ giọng nói: “Hơn nữa chocolate tỷ tỷ cho, Tiểu Bảo đều ăn hết rồi, mẹ lại không cho tiểu bảo mua, tiểu bảo thật đáng thương.”

Ngữ khí đáng thương, ánh mắt vô tội, quả thực khiến cho không người nào có thể chống lại được.

“Chị cho em một hộp chocolate lớn như thế, nhanh như vậy em đã ăn xong rồi? Em cẩn thận ăn thành tiểu mập mạp!

Lại còn trách mẹ không mua cho em!”

Vân Tịch Dạ nhéo nhéo cái mũi nhỏ Kiều Tịch Mạch, thằng nhóc không nói gì, thì ra nó thích cô, chính là muốn cô mang đồ ăn vặt đến!

“Không phải, tỷ tỷ, em cũng không ăn nhiều đâu, sẽ không…”

Nhìn thấy tỷ tỷ không có muốn đồng ý với yêu cầu của mình, Kiều Tịch Mạch nóng nảy thốt ra, phát hiện nói sai, lập tức giơ bàn tay nhỏ bé lên che miệng lại, đôi mắt trừng lớn ngập nước, đầu lắc lắc, rất đáng yêu.

“n?”

Nhìn thấy động tác đáng yêu của Tiểu Bảo, Vân Tịch Dạ thiếu chút nữa bật cười, cưỡng chế ý cười xuống, nghiêm túc phụng phịu nhìn nó trêu tức.

Nhìn thấy ánh mắt hài hước của tỷ tỷ, Kiều Tịch Mạch nhụt chí cúi đầu, ngượng ngùng nhìn ngón tay, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Tịch Dạ, thỉnh thoảng ngắm trộm Vân Tịch Dạ một cái, chậm rì rì nói: “Được rồi, được rồi!

Tiểu bảo không muốn ăn nữa, người ta chỉ là đem cho “vui sướng”

mà thôi, “vui sướng”

nói nàng rất thích chocolate tỷ tỷ mang về.”

“Vui sướng….?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu bảo, Vân Tịch Dạ đã đoán ra được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là làm bộ không rõ.

Đột nhiên phát hiện lúc không có chuyện gì làm, chơi đùa với trẻ con thật là vui.

Kiều Tịch Mạch xấu hổ đem đầu vùi ở trong cổ Vân Tịch Dạ không chịu đi ra, nhìn thấy tiểu bảo như vậy Vân Tịch Dạ buồn cười không hề đùa nó.

“Được rồi!

Không trêu em nữa, hôm khác tỷ tỷ mua cho em.

Nhưng...

Lúc nào dẫn “vui sướng”

đến cho tỷ tỷ gặp một chút!”

Đúng lúc này, Vân lão gia từ trên lầu đi xuống, giúp tiểu bảo thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ, Vân lão gia nhìn thấy cháu gái trở về, trên mặt không che giấu được kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút biến điệu “Cục cưng đã trở về, hôm nay ở trường học có quen không? Có nhìn thấy Vũ Hàm hay không?”

“Dạ.

Tốt lắm!

Không có gì là xa lạ cả, Vũ Hàm là ai?”

Buông tiểu bảo ra, Vân Tịch Dạ bước nhanh nhưng không mất đi sự ưu nhã, tiêu sái đến bên cạnh Vân lão gia, đỡ ông xuống lầu, với kích động của ông có chút không hiểu, một bên thờ ơ nói với Vân lão gia.

“Cháu không nhớ sao?”

Vân lão gia nhìn Vân Tịch Dạ hồi lâu, chỉ thấy vẻ mặt Vân Tịch Dạ chính là ‘Cháu phải nhớ gì chứ?’, làm cho mặt Vân lão gia lộ vẻ lo lắng, có thể không vội sao? Đây chính là cháu rể ông xem trọng, tuyệt đối không thể để nó chạy mất.”

Chính là, cháu lúc nhỏ, khi đó không phải có một thằng nhóc xinh đẹp hơn cả cháu, ngày ngày ở phía sau mông cháu, quấn quít với cháu, thằng nhóc nói muốn lấy cháu đó!

Chính là cháu nội của An gia gia, cháu không nhớ sao? Cháu lúc trước còn đồng ý gả cho người ta mà!.”

Nghe Vân lão gia vừa nói như thế, ký ức thức tỉnh chậm rãi.

Ngày đó là ngày thứ hai bị ông nội mang về Vân gia (vì Vân lão gia coi Tịch Dạ là cháu nội, cho nên từ bây giờ Tịch Dạ gọi ông ấy là ông nội chứ không phải ông ngoại), giữa trưa một mình cô ngồi chơi ở trên xích đu ngoài vườn, đột nhiên một cậu nhóc vô cùng đẹp chạy đến trước mặt cô, nắm lấy bả vai cô, trên môi nàng cắn một miếng!

Nhớ lúc đó cô đau đến nỗi chảy nước mắt, nhất thời tức giận còn cho một quyền lên gương mặt xinh đẹp của cậu nhóc kia.

Từ đó về sau liền bị thằng nhóc chán ghét kia quấn lấy, cô đi đâu hắn theo tới đó, suốt ngày ầm ỹ muốn kết hôn với cô.

Năm cuối cùng trước khi ra nước ngoài, cô cho rằng có thể bỏ cái đuôi kia đi, ai ngờ hắn lại quấn cô chặt hơn, làm cho An gia gia cũng muốn tống hắn đi Anh quốc, như thế không phải ép cô vào đường cùng sao, hình như cô nói qua mình tương đối thích con trai biết nghe lời, làm cho hắn ở lại Trung Quốc vì cô giữ thân như ngọc, chờ cô về nước gả cho hắn.

Thì ra chính là thằng nhóc xấu xa ấy!

Khi đó cô còn nhỏ như vậy làm sao nhớ được việc nhỏ này!

Lại nói cô đã đồng ý gì chứ? Khi đó chỉ là thấy tên con trai đó thật phiền phức, mới nói vậy cho có lệ mà thôi!

Làm sao Vân lão gia ở đây liền biến tấu đi? Vân Tịch Dạ hồ nghi liếc nhìn Vân lão gia nói: “Dạ, nghĩ ra rồi ạ, chính là tên đó, tên con trai lần đầu tiên gặp mặt liền cắn cháuái, cháu chưa gặp được hắn đâu!”

“Chưa gặp được? Không phải chứ!

Ông hỏi qua lão An, hắn nói các cháu ở cùng một lớp học, làm sao lại chưa gặp được?”

Vân lão gia dùng một loại ánh mắt ai oán phi thường, nhìn Vân Tịch Dạ từ trên xuống dưới, dường như đang nói Cháu chắc chắn đang gạt ông!’.

Nhìn biểu tình của Vân lão gia, Vân Tịch Dạ một trận phủ ngạch, vẻ mặt hắc tuyến, tung ra một cái liếc mắt thật mất hình tượng.

Ngay cả tiểu bảo ở một bên một mình xấu hổ, nhìn thấy ánh mắt ‘Ai oán’ kia của ông ngoại, toàn thân đều run lên, chà xát lên cánh tay đang nổi da gà.”

Ái chà, ông nội cầu xin ông có được không, cứ cho là gặp được!

Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy mọi người ở đây diện mạo đều biến hóa, chúng ta cũng không nhất định là phải nhận ra đối phương!

Ông ngàn vạn lần không nên dùng loại ánh mắt này nhìn cháu, thật là làm cho người khác chịu không nổi.”

“Khụ...

Quên đi, quên chuyện này đi, mấy ngày nữa ông nội giúp cháu giới thiệu một chút!

Hừ, Vân gia chúng ta luôn luôn được người ta nói là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không thể vì chuyện nhỏ này làm cho họ An kia coi thường.”

Vân lão gia ho nhẹ một tiếng, hiên ngang lẫm liệt nói, trong con ngươi hiện lên một tia giả dối nhưng cũng rất nhanh biến mất.

Lời này Vân Tịch Dạ nghe được mà màng nhĩ cũng thấy hơi đau, cái gì nhất ngôn cửu đỉnh? Vân lão gia ở nơi thương trường hắc ám này lăn lộn nhiều năm như vậy, khi nào thì bắt đầu chính phái như thế? Cô lại luôn có cảm giác sắp sửa bị bán, giương mắt nhìn Vân lão gia nửa ngày, cũng không thể phát hiện bất cứ sự khác thường gì đành phải thôi.

Vân lão gia hôm nay là nhận được điện thoại của lão bằng hữu An Thế Hùng, An lão gia nói Vân Tịch Dạ hình như không nhớ An Vũ Hàm, hỏi ông muốn tác hợp thế nào cho hai đứa trẻ, vì thế hôm nay Vân lão gia mới cùng Vân Tịch Dạ nói những lời này Vân lão gia tử vừa nghe Lý quản gia nói Vân Tịch Dạ đang tìm phòng ở, vừa mới còn vẻ mặt phiền muộn cho Lý quản gia một trận oán giận, nhưng lúc này Vân lão gia lại đi tới trước bàn ăn lúc nhìn về phía Vân Tịch Dạ, trong mắt hiện lên một tia tính toán.

Một bên chậm rãi ăn cơm, một bên dường như lơ đãng hỏi “Cục cưng à, ta nghe nói cháu đang tìm phòng ở?”

Vân Vi Nhi nghe được cha nói con gái đang tìm phòng ở, rất nhanh trợn to mắt nhìn cô, không đợi Vân Tịch Dạ trả lời liền vội vàng hỏi: “Cục cưng!

Con tìm phòng ở làm gì vậy? Ở trong ngôi nhà lớn như vậy mới tốt chứ, mẹ và Kiều thúc thúc của con còn định mấy ngày này chuyển qua đây ở đó.”

Vân Tịch Dạ đang dùng canh, chợt nghe thấy câu hỏi Vân lão gia, có chút ngây người, việc muốn tìm phòng ở cô không nói cho người khác biết mà? Vân lão gia làm sao lại biết? Nhưng cô cũng không thấy khác lạ cho lắm, dù sao Vân lão gia ở thành phố N là nhân vật ai cũng biết đến, ông biết điều này cũng không quá kỳ lạ.

Vân Tịch Dạ dùng khăn giấy ưu nhã lau miệng nói: “Dạ, đúng là con đang tìm phòng ở.

Con nghĩ là, lần này về nước có lẽ sẽ ở hơi lâu, ông nội lớn tuổi, Kiều thúc thúc và mẹ cũng không rảnh rỗi gì, con một mặt đi học, lại vừa muốn làm quen với công việc trong công ty, cho nên phải đi đi lại lại như vậy, mà Vân gia xa quá, đi lại rất mất thời gian, nhưng con không phải chuyển ra ngay bây giờ!

Mẹ, mẹ không nên khẩn trương như vậy.”

Cô vỗ vỗ tay của mẹ, cho bà một ánh mắt trấn an.

“Khá lắm, thanh niên nên đem sự nghiệp đặt ở vị trí thứ nhất, vậy bây giờ cháu đã tìm được phòng ở thích hợp chưa?”

Vân lão gia chững chạc đàng hoàng khen cháu gái, hoàn toàn không nhớ ông mới vừa rồi còn ở trước mặt Lý quản gia liên tục oán giận cháu gái bất hiếu!

“Ách...

Cháu có đi xem mấy căn phòng, nhưng đều không hài lòng lắm, vì thế còn đang tì Hôm nay ông nội rất kỳ quái lại quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy, Vân Tịch Dạ trong lòng một trận nghi hoặc liếc mắt.

Vân lão gia vẫn bình tĩnh như trước ngồi ở nơi nào đó dùng cơm, âm thầm lắc lắc đầu cũng không hỏi nhiều, chỉ cho rằng thân là trưởng bối nên quan tâm tới vãn bối một chút, liền tiếp tục ăn cơm.

Vân lão gia liếc nhìn bộ dạng nghi hoặc của Vân Tịch Dạ, giả vờ trấn tĩnh dùng cơm, đã lâu sau cũng không thấy Vân Tịch Dạ có ý đem hỏi han gì, mới thở dài một hơi tiếp tục nói: “Ông nội có một người bạn, vừa mới xây xong một căn nhà rất được, lúc đó cổ vũ bạn cho nên ở nơi đó ông đã mua một bộ tam thất hai thính nhà trọ nhỏ, ta có đi nhìn qua bên ngoài cũng rất tốt, chủ yếu là tương đối gần trường học của cháu, cách công ty cũng không quá xa.

Như vậy hẳn là rất tiện lợi, bộ nhà trọ kia ông nội tặng cho cháu làm quà về nước có được không.”

Vân Vi Nhi nghe cha nói cảm thấy rất kỳ quái, mấy năm này vẫn là bà giúp cha mình xử lý rất nhiều chuyện, cha bà lúc nào có ủng hộ cho bằng hữu, mua phòng ở, mà tại sao bà không biết? Bà trực tiếp đưa lên nghi hoặc của mình “Cha, cha chừng khi nào đã mua phòng ở của bằng hữu mà thế nào con lại không biết?”

“Khụ...

Khụ khụ!!!”

Vân lão gia tử choáng, trừng mắt nhìn con gái, bà lúc nào không hỏi, mà lại lúc này nói chuyện đó? Thực sự là bị tức chết mà.

Nhìn thấy sắc mặt cha vợ không tốt, Kiều Tuấn Dật mau chóng giảng hòa, ôn nhu ôm vai lão bà vỗ vỗ, ôn nhu nói: “Khụ, à, cái kia...

Vi Nhi, chuyện là như vầy, đoạn thời gian trước em không phải bề bộn nhiều việc đó sao? Chuyện cha mua phòng ở là anh xử lý, khi đó anh nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, vì thế không nói cho em.

Nhưng Tiểu Dạ a, hoàn cảnh nơi đó thực sự không tồi, ông nội đã có tâm ý như vậy là vãn bối con nhất định phải tiếp nhận.”

Rõ ràng ông nội và Kiều thúc thúc đang nói dối!

Nhưng như Kiều thúc thúc nói, tâm ý của trưởng bối, làm vãn bối dù có biết rõ sự thực cũng không thể cự tuyệt.

Dù biết là cái rọ cũng phải mở to mắt nhảy vào trong, Vân Tịch Dạ đành phải cười nói: “Cám ơn ông nội!Bây giờ cháu phải đi tìm Lý quản gia, dựa theo thói quen của cháu đem phòng ở dọn dẹp một chút, đại khái sau khi đại thọ của ông, cháu sẽ chuyển ra.”

“Ha ha...

ĐƯợc, quay có gì cần thì cứ nói với lão Lý, Lý quản gia sẽ chăm sóc cho cháu”.

Nghe được câu trả lời của cháu gái, Vân lão gia nhìn con rể bằng ánh mắt tán thưởng, đứng dậy rời khỏi bàn ăn cùng Lý quản gia về thư phòng nói chuyện bí mật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương