“Xin hỏi cô tìm ai?”

Một phụ nữ trung niên ăn mặc giống người giúp việc, nhìn Vân Tịch Dạ ngoài cửa cùng xe thể thao phía sau cô, lễ phép hỏi.

Vân Tịch Dạ cười cười nói: “Xin chào, cháu họ Vân, cháu tìm An Vũ Hàm.”

Cuối cùng Vân Tịch Dạ quyết định vẫn là đi tìm An Vũ Hàm, kỳ thực trong khoảng thời gian này cô nhớ anh rất nhiều.

“Vân...

Vân...”

Nữ giúp việc nghi hoặc nhìn Vân Tịch Dạ nghĩ ngơi một chút, hình như nhớ ra cái gì đó, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Tịch Dạ, trong mắt tỏa ánh sáng lớn tiếng nói: “A!

Cô là Vân tiểu thư!

cô mau vào, thiếu gia mấy ngày nay tâm tình không tốt toàn nhớ tới cô.”

Vân Tịch Dạ đi vào lễ phép gật đầu với những người giúp việc hai bên, người phụ nữ đó kéo tay Vân Tịch Dạ nhiệt tình tự giới thiệu: “Tôi là bảo mẫu của thiếu gia khi còn nhỏ, mọi người đều gọi tôi là dì Ngô, chúng ta đã gặp nhau rồi đó!

Khi đó cô mới hơn 4 tuổi, còn nhớ không?”

“Nhớ, dì Ngô vẫn như vậy, không thay đổi gì.”

Vân Tịch Dạ mỉm cười lễ phép gật gật đầu.

Dì ha hả kéo tay Vân Tịch Dạ, vô cùng thân thiết lặng lẽ nói với cô: “Thiếu gia ở trong phòng, Lưu tiểu thư cũng ở đó!

Bằng sự từng trải của mình, dì Ngô hiểu rõ, Lưu tiểu thư kia tuyệt đối không phải đơn giản như bề ngoài, cô nhanh đi xem một chút đừng để cho nữ nhân kia lừa thiếu gia!

Dì Ngô chỉ là người hầu khó mà nói được cái gì, cô là vị hôn thê của thiếu gia, lời nói rất có trọng lượng!

Tôi đi chuẩn bị nước trái cây cho cô.”

“Vâng, cám ơn dì Ngô.”

Nghe được dì Ngô nói, Vân Tịch Dạ cảm giác trước mắt hình như sáng lên một cái, thoải mái cười thật tình tạ ơn dì Ngô.

Là chính cô để tâm chuyện vớ vẩn, An Vũ Hàm yêu cô là thật, Tà cũng đã nói là Lưu Tư Vũ hôn trộm An Vũ Hàm xong rồi chạy mất, tấm hình trên điện thoại di động có cũng là khi gọi tới mới hiện lên, cũng không phải là ở trong điện thoại di động của An Vũ Hàm, trên tấm hình đó An Vũ Hàm rõ ràng là nhắm mắt lại ngủ ở trên cỏ, hẳn là Lưu Tư Vũ chụp ảnh!

Về phần giọng nói kia, hẳn cũng là Lưu Tư Vũ len lén thiết kế.

Vân Tịch Dạ nghĩ thông suốt, tâm tình liền mở rộng trong sáng, nhìn dì Ngô đi về phía phòng bếp, cô dùng kí ức khi nhỏ tìm được căn phòng hồi bé của An Vũ Hàm, cửa phòng đóng một ửa, cô định đi vào, liền nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.

Lưu Tư Vũ nhìn chằm chằm An Vũ Hàm nằm ở trên giường, rồi lại nhìn nơi khác hắng giọng, sắc mặt cũng không tốt nói: “Không sai, là em có dự mưu tiếp cận anh, đó là bởi vì em yêu anh!

Anh có biết lúc em ở thành phố T nghe được tin anh đính hôn, lòng em đau thế nào không? Em yêu anh!

Từ lúc nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh...”

“Câm miệng!

Cô cút ra ngoài cho tôi!

Cô nghe không hiểu tiếng người sao?”

Nhìn nữ nhân trước mắt không biết xấu hổ, An Vũ Hàm khí trong phổi nhanh nổ tung!

Nhớ lúc nhỏ khi nhìn thấy cô ta, bóng lưng cô đơn ấy làm An Vũ Hàm tà Vân Tịch Dạ, kích động chạy lên, lại phát hiện cô không phải là Vân Tịch Dạ trong lòng mình, có hơi thất vọng.

Nhưng vẫn là chú ý tới này cô bé cô độc này đứng một mình trên đường cái, tiểu cô nương khuôn mặt nhếch nhác toàn nước mắt, anh thấy cô đáng thương mới mang cô về nhà, về sau Lưu bá bá không có con gái nhận nuôi cô, cho cô một cuộc sống bình thường.

Mà cô thì sao? Nhiều năm đã trở thành con người như thế, đầu tiên là ôn nhu săn sóc tiếp cận anh, làm cho anh đối với cô sản sinh hảo cảm, bị cô ảnh hưởng.

Lại đặt tấm ảnh họ chụp chung hiển thị khi điện thoại gọi đến làm cho Vân Tịch dạ hiểu lầm.

Bây giờ thì tốt rồi, Vân Tịch Dạ không muốn kết hôn với anh, còn bắt anh ra khỏi nhà, anh sau này sẽ không thấy được con mình sinh ra!

Càng nghĩ An Vũ Hàm càng sinh tức giận, nhìn mỹ nữ trước mắt cả người chỉ còn lại một chiếc quần lót, hai mắt đỏ đậm!

Không phải tình dục, mà là phẫn hận cùng chán ghét!

Nhìn thấy An Vũ Hàm quét ánh mắt lạnh lùng tới, thân thể Lưu Tư Vũ nhịn không được run rẩy, đè sự sợ hãi trong lòng xuống tự bảo mình phải bình tĩnh, một bộ dạng đáng thương nói với An Vũ Hàm: “Tiểu Vũ ca ca, Tư Vũ thật sự rất yêu anh!

Vân Tịch Dạ người kia căn bản là không yêu anh!

Nếu như yêu anh, cũng sẽ không bị em ảnh hưởng đến vậy!

Tiểu Vũ ca ca em...

A!”

‘Phanh!’ thanh âm đồ sứ rơi xuống đất cùng tiếng thét chói tai của Lưu Tư Vũ cùng nhau vang lên, làm cho biệt thự thoạt nhìn vắng vẻ có chút cảm giác giống phim kinh dị, lập tức tiếng thét giận dữ của An Vũ Hàm vang lên, càng làm cho biệt thự vốn đã kinh khủng càng thêm phần mưa gió bão táp.

“ cho phép cô gọi bản thiếu gia là Tiểu Vũ? cô làm gì có cái phúc phận ấy!

Nếu không phải là bản thiếu gia thương hại cô, cô bây giờ không biết sớm đã chết ở nơi nào rồi!”

An Vũ Hàm có chút vô lực nửa nằm ở trên giường, hai má ửng đỏ.

“Tiểu Vũ ca...”

Lưu Tư Vũ nhìn An Vũ Hàm tuyệt tình trong lòng đố kị càng đốt càng mạnh, trên mặt lại vẫn là một bộ dáng nhu nhược đau xót, vừa định nói gì lại bị An Vũ Hàm cắt ngang.

“hiện tại tôi cho cô ba giây, lập tức biến mất khỏi ánh mắt tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình!

Một...

Hai...

Ách!

Cục cưng.”

Lúc này trong tay An Vũ Hàm cầm một bình hoa, giận trừng mắt với Lưu Tư Vũ vừa tránh thoát được cái chén sứ, lạnh lùng nói với cô ta.

Cũng đang nhìn xem cửa phòng bị ai mở ra, An Vũ Hàm sắc mặt lạnh lùng chưa hẳn biến mất nhưng thanh âm đã mềm đi bảy phần.

Vân Tịch Dạ đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy An Vũ Hàm tốn sức cầm một bình hoa có chút nghi hoặc, vết thương phía sau anh chưa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không đến mức cầm cái bình hoa mà mệt thành như vậy, sau đó nhìn thấy An Vũ Hàm khuôn mặt đỏ ửng cùng nửa than trần của Lưu Tư Vũ, lập tức hiểu rõ mình tới thật là đúng lúc!

Vân Tịch Dạ lướt qua Lưu Tư Vũ trần nửa người, đi tới trước giường nâng An Vũ Hàm đang nửa nằm dậy, tự nhiên cúi người hôn lên ánh mắt tràn đầy hàn khí của An Vũ Hàm,, căn bản không để ý tới Lưu Tư Vũ ở một bên tức giận, ôn nhu nói với An Vũ Hàm: “Ông bảo em đến đón anh về nhà, để anh chăm sóc cho cốt nhục của anh!”

Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói, An Vũ Hàm những lời vừa rồi của anh chắc chắn cô đã nghe được, bộ dạng phẫn nộ với Lưu Tư Vũ liền biến mất.

Hài lòng dựa vào lòng Vân Tịch Dạ, bĩu môi liếc nhìn Lưu Tư Vũ đang chỉnh sửa quần áo của mình, ủy khuất nói với Vân Tịch Dạ: “Cục cưng, anh nóng quá!

Em đuổi cô ta ra ngoài đi, nhìn thấy cô ta anh thật tức giận.

Sờ lên gương mặt của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ nhíu mày, ánh mắt lạnh đi mấy phần ngẩng đầu nhìn Lưu Tư Vũ bên cạnh, đứng dậy định hỏi cô ta có muốn giải thích gì hay không.

Mà Lưu Tư Vũ nhìn thấy ánh mắt băng lạnh của Vân Tịch Dạ, cũng bởi vì hàn khí cường đại tỏa ra từ trên người An Vũ Hàm mà thân thể run lên nhè nhẹ lần thứ hai càng mạnh hơn, nhìn thấy Vân Tịch Dạ đứng lên lại càng hoảng sợ, lui về phía sau một bước vừa vặn đụng trúng vào dì Ngô, quần áo cũng chưa chỉnh tề đã chọn đường chạy mất.

“Ai, ai, ai!

Con bé này.”

Dì Ngô vẻ mặt bất mãn nhìn bóng lưng Lưu Tư Vũ rời khỏi xoay người đóng cửa phòng, cười híp mắt nhìn An Vũ Hàm và Vân Tịch Dạ ngồi cùng một chỗ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Vũ Hàm đỏ hơn mức bình thường, thân là người từng trải hơn nữa lại sống trong tầng lớp xã hội này đã lâu, lập tức hiểu rõ tại sao Lưu Tư Vũ lại nhanh chóng chạy mất như thế.

Dì Ngô đặt hai ly nước trái cây xuống, khách khí nói với Vân Tịch Dạ và với An Vũ Hàm đang mở trừng mắt: “Vân tiểu thư uống nước trái cây, ha hả...

Tôi không quấy rầy, để tôi đi bảo người ta thu dọn những mảnh vỡ trên nền nhà, hai người từ từ trò chuyện.”

Nói xong người đã đứng ở ngoài cửa, lập tức truyền đến tiếng đóng cửa từ bên ngoài.

An Vũ Hàm xấu hổ đem vùi đầu ở ngực Vân Tịch Dạ không tính cuộn trào mãnh liệt, một tay tự nhiên ôm thắt lưng Vân Tịch Dạ, một tay không tự chủ kéo áo ngủ trên người, cảm giác có chút oi bức cho nên chăn mền bị cũng tung hết xuống dưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương