“Ta đến từ buổi trưa, lúc đó ngươi còn nghỉ ngơi!

Vì thế không có quấy rầy ngươi.”

Lý Kính mỉm cười đến gần, lần thứ hai gần gũi nhìn cô, Lý Kính phát hiện trong lòng vẫn là thật sâu không muốn, lại vô cùng bất đắc dĩ!”

Ngươi hôm nay rất đẹp!

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi mặc váy!”

“Cám ơn!

Sau này ngươi sẽ còn thấy nhiều.”

Vân Tịch Dạ nhìn Lý Kính hài lòng cười.

Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tuấn lãng, trong lòng An Vũ Hàm vô cùng chấn động!

Người đàn ông này là ai? Hắn và cục cưng là quan hệ gì? Vì sao cục cưng nhìn thấy hắn lại vui vẻ như vậy!

Cục cưng khi nhìn thấy anh chẳng bao giờ vui vẻ như vậy cả!

Đầu tiên bởi vì thằng nhóc xấu xa kia mà tâm tình phiền muộn, nhìn thấy nam tử tuấn lãng này, lại càng không vui.

Nhất là trong ánh hắn nhìn Vân Tịch Dạ, thỉnh thoảng hiện lên tia yêu say đắm, cảm xúc phức tạp thống khổ, làm cho anh rất không thoải mái.

“Cục cưng, ai vậy!”

An Vũ Hàm cố gắng ngăn chặn tâm tình khó chịu của mình, đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ vong tay qua chiếc eo thon của cô, nhíu mày dường như thị uy với Lý Kính, khóe miệng cong lên mỉm cười nhàn nhạt.

Cười híp mắt nhìn nam tử tuấn mỹ đối diện, anh hỏi Vân Tịch Dạ.

“Lý Kính, con trai Lý quản gia, phụ tá của tôi.

An Vũ Hàm, người thừa kế duy nhất An thị.”

Vân Tịch Dạ thoạt nhìn tâm tình không tồi, căn bản không chú ý đến vòng eo bị An Vũ Hàm ôm, càng không chú ý trên người An Vũ Hàm ngập trời ghen tuông, tự nhiên đứng lên giúp hai người giới thiệu.

“Chào, tôi là vị hôn phu của cục cưng!”

Hiển nhiên, An Vũ Hàm cũng không hài lòng với lời giới thiệu của Vân Tịch Dạ, giống như trẻ con tức giận quyệt quyệt miệng.

Nhìn Lý Kính trong mắt tràn đầy địch ý, lại vẫn như cũ cười nhạt lễ phép đưa tay phải ra cùng Lý Kính chào hỏi.

Lúc Vân lão gia tuyên bố đính hôn của họ, Lý Kính cũng đã triệt để sẽ buông tay.

Bây giờ nhìn đến hành vi ấu trĩ của An Vũ Hàm có chút buồn cười, dù cho hắn là vị hôn phu của người ta!

Còn không cho người khác nhớ lại một chút quá khứ ái mộ!

Lại không khỏi không cảm khái tuổi còn trẻ thật là tốt, có thể tùy hứng hành sự.

“Xin chào, rất vinh hạnh được tham gia tiệc đính hôn của hai người.”

Lý Kính cũng lễ phép đưa tay phải ra cùng An Vũ Hàm bắt tay, đột nhiên cảm giác được trên tay hơi đau.

Nhẹ nhíu mày nhìn về phía An Vũ Hàm, vừa vặn đụng vào khiêu khích trong con ngươi An Vũ Hàm.

Lý Kính mặt đen không nói gì, thằng nhóc này thế nào mà nhìn không ra anh đã buông tay rồi? Đột nhiên, Lý Kính tạo nên một đường cong sâu sắc trên khóe miệng nhìn An Vũ Hàm trêu tức, thân thể hơi nhướn lên dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe lấy được, hàm hồ nói: “Chính là, không biết hai người có thể đi vào cung điện hôn nhân dễ dàng không!

Chuẩn bị xong chưa?”

Chuẩn bị xong chưa?? Có ý gì? Là chuẩn bị tạm biệt cung điện hôn nhân sao? Đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu chưa sao? Mà Tiểu Vũ của chúng ta bị ghen tuông phủ kín đầu óc chắc hẳn đã hiểu thành vế thứ hai.

Nghe lời của Lý Kính, nếu không phải là bên cạnh là cục cưng, An Vũ Hàm tuyệt đối sẽ xông ra đánh hắn.

An Vũ Hàm cố nén tức giận, ưu nhã cười, cắn răng rầu rĩ nói ra sáu chữ “Cám ơn anh đã quan tâm “Tỷ tỷ, em thế nào cảm giác hai người này vô cùng kì lạ!

Thật giống như, ân...

Thật giống cảm giác như trong phim thần tượng nam nữ chính thâm tình nhìn nhau?!

Thế nhưng, cái anh kia không phải vừa cùng chị đính hôn sao? Thế mà bây giờ đã muốn bội tình bạc nghĩa rồi?”

Từ nãy đến giờ Vân Tịch Dạ đứng ở một bên nhìn Kiều Tịch Mạch, lúc này thực sự là sợ hãi thằng nhóc này!

Lại muốn chớp đôi mắt to, dùng giọng điệu rất vô tội trần thuật ‘Sự thực’.

“Khụ...”

Vân Tịch Dạ khụ khụ xấu hổ kéo Kiều Tịch Mạch, thằng nhóc này thật là cái gì cũng có thể nghĩ ra!

Mặc dù xã hội hiện đại không phải đặc biệt bài xích tình cảm cùng giới.

Thế nhưng, nhìn khí tức quỷ dị của hai người đàn ông bên cạnh này.

Dù cho người ngu đi nữa cũng có thể nhận ra, kia tuyệt đối không phải thâm tình nhìn nhau!

Mà là giương cung bạt kiếm thì có!

Đột nhiên bốn chữ ‘Thâm tình nhìn nhau’ vang lên đụng trúng tai hai người!

Hai người cùng chán ghét buông hai bàn tay đang nắm chặt kia ra, dừng lại anh mắt ‘Thâm tình nhìn nhau’.

An Vũ Hàm quay đầu nhìn Kiều Tịch Mạch đầy mặt tức giận.

Tiểu tử thối này nói cái gì vậy? Nói như thế khác nào anh vong ân bội nghĩa!

An Vũ Hàm hiện tại cũng có ý muốn bóp chết Kiều Tịch Mạch.

Lý Kính lại cười ha hả nhìn Kiều Tịch Mạch, đánh giá nó.

Tiểu tử này căn bản là một thằng nhóc rất tinh quái!

Nếu giữ lại nó để đối phó An Vũ Hàm, kết quả không tồi đâu!

“Ha ha, tiểu bảo so với năm ngoái cao lên không ít nga!

Lý thúc thúc lần này trở về nhưng có mang theo mô hình xe đua mới nhất nga!”

Nghe được có mô hình xe đua mới nhất, Kiều Tịch Mạch lập tức quên mất chính mình chính đang trêu cợt người ta.

Buông tay Vân Tịch Dạ ra, chạy đến bên cạnh Lý Kính, chớp đôi mắt to chu cái miệng nhỏ nhắn, lay lay cánh tay Lý Kính “Chào Lý thúc thúc, đã lâu không đã trở về, có nhớ tiểu bảo không? Tiểu bảo rất nhớ chú “A, phải không? vừa rồi không thấy cháu để ý tới Lý thúc thúc mà? Rõ ràng cháu là muốn chú mang mô hình tới thôi!

Haiz, quên đi, không tính toán với cháu nữa, Lý thúc dẫn cháu đi lấy mô hình.”

Lý Kính nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Kiều Tịch Mạch, thương yêu xoa xoa đầu nó.

Ngẩng đầu gật gật đầu chào hỏi Vân Tịch Dạ, nắm tay Kiều Tịch Mạch rất nhanh rời đi.

Kiều Tịch Mạch cũng không muốn buông tha An Vũ Hàm, nhảy đến trước mặt Vân Tịch Dạ liếc trộm An Vũ Hàm.

Dùng giọng nói mọi người đều nghe được " ặng lẽ " nói với Vân Tịch Dạ nói: “Tỷ tỷ, người kia không đáng tin cậy!

Chị cách xa hắn một chút!

Em đi tới chỗ ông ngoại nói giúp chị từ hôn!

Chị ngàn vạn đừng tin người kia lời nói mật ngọt!

Chờ chút, em đây lập tức đi tìm ông ngoại!”

Nói xong liền dắt tay Lý Kính chạy đi thật xa.

An Vũ Hàm nhìn một lớn một nhỏ rời đi, nhìn thấy Lý Kính muốn cười lại ngạnh nghẹn!

Nhìn thấy Vân Tịch Dạ gật đầu như thể chắc chắn sẽ làm như thế!

Nhất là nhìn thấy tiểu quỷ đáng ghét cười nhạo mình, lúc này lỗ mũi, lỗ tai đều xì khói!

Cũng không thể nhịn được nữa mà bạo phát!!!

“Cục cưng, em xem bọn hắn đều khi dễ anh!

Anh yêu em như vậy, làm sao buông tay được đây? Anh rất tin tưởng!

Em không thể từ hôn!

Tuyệt đối không thể!

Anh thật muốn bóp chết tên tiểu quỷ kia, anh…”

An Vũ Hàm trưng ra khuôn mặt baby đầy hắc khí, để sát vào gương mặt xinh đẹp của Vân Tịch Dạ, tội nghiệp nhìn cô.

Đôi mắt to ngập nước một mảnh sương mù, chu cái miệng nhỏ, lên án hai người ác độc kia làm mà chuồn mất.

Rất đáng thương!

Quá sốc!

Người này vì sao không đi làm diễn viên chứ!

Thật là đáng tiếc!

“Tôi với cậu không quen.

Đừng gọi thân thiết như vậy!”

Vân Tịch Dạ nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy hắc tuyến trước mắt đáng yêu phát cuồng, thật ngây thơ, bất quá, lại không sánh bằng ấu trĩ!

Quả thực chịu không nổi!

Vẻ mặt của hắn ta, nếu là một đứa con gái đều có thể đứng đây mà ôm chầm lấy anh xúc động!

Mặc dù cô đến bây giờ còn chưa đến mức vậy!

Nhưng cũng không hẳn bình tĩnh đến mức lãnh cảm, cô bây giờ đang nghĩ trên cái miệng nhỏ nhắn của anh gặm hai cái!

Vân Tịch Dạ xoay người rời đi, không hề nhìn khuôn mặt đáng yêu kia!

An Vũ Hàm nhìn thấy Vân Tịch Dạ rời khỏi, lập tức điên cuồng chạy theo nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Vân Tịch Dạ đi trước, nghe An Vũ Hàm nhỏ giọng oán giận, không tự chủ khóe miệng liền cong lên!

Trong lòng bỗng nhiên có chút ngọt ngào, lại không rõ ràng lắm là cảm giác gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương