Ngay lúc nắm tay muốn rơi trên mặt Vân Tịch Dạ, tay trái Lục Tử Hạo đột nhiên bị nắm lấy, Lục Tử Hạo tức giận quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ không kém của An Vũ Hàm, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Vũ Hàm, Lục Tử Hạo có chút thanh tỉnh, tỉnh táo lại mới phát hiện mình vẫn là tuổi còn trẻ quá, bị người khác tùy tiện dùng ánh mắt khiêu khích đã có thể chọc tức!

Thiếu chút nữa quên giáo dục cùng căn dặn nhiều năm như vậy của cha.

Từ nhỏ cha đã dạy anh phải học được tính nhẫn nại, trước mặt người ngoài chỉ có thể làm một hoa hoa công tử không học vấn không nghề nghiệp, tuyệt đối không thể cùng cướp danh tiếng của em gái, có khả năng lập tức phải bảo vệ Tử Lộ.

Mặc dù đã bình tĩnh lại, Lục Tử Hạo cũng không thể cứ như vậy quên đi, nhiều người nhìn như vậy, hắn cứ như thế mà quên đi căn bản thật xấu mặt!

Tay phải buông cổ áo Vân Tịch Dạ ra, Lục Tử Hạo xoay người giãy tay trái bị An Vũ Hàm nắm lấy, nhìn An Vũ Hàm kinh ngạc nói: “An, đây là ý gì? Nếu như tớ nhớ không lầm thì An chẳng bao giờ quan tâm tới những việc này!”

Lúc này Lục Tử Hạo cũng làm cho các vị công tử tiểu thư trong phòng học rất nghi vấn!

An Vũ Hàm này diện mạo phi thường, khuôn mặt rất baby, mặc dù bình thường trên mặt luôn lộ vẻ ôn hòa tươi cười, nhưng cũng không quản bất cứ việc gì không liên quan đến anh, bây giờ lại đứng ra giúp một học sinh vừa mới chuyển đến trường, làm cho mọi người thật không hiểu An Vũ Hàm cũng không để ý tới Lục Tử Hạo cũng như ánh mắt không hiểu trong phòng học, đi tới trước mặt Vân Tịch Dạ ngăn cản tầm mắt của mọi người, nhanh chóng đem cổ áo Vân Tịch Dạ, vừa rồi bị Lục Tử Hạo kéo làm bung một cái nút áo chỉnh lại.

Ôn nhu giúp Vân Tịch Dạ xong, anh oán trách trừng mắt nhìn Vân Tịch Dạ, ôn nhu la rầy “Em thế nào suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi?”

Anh vẫn luôn theo dõi hành động của bọn họ, đương nhiên cũng thấy Vân Tịch Dạ là cố ý chọc tức Lục Tử Hạo, nếu không phải anh vừa ngăn cản bọn họ, một quyền sắc bén của Lục Tử Hạo kia, thực sự là sẽ rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của Vân Tịch Dạ mất!

Chính mình không thể phi tự trách tử.

Vân Tịch Dạ có chút ngốc nghếch nhìn chằm chằm đôi tay thon dài mà trắng nõn, ở cổ áo mình rất nhanh sửa sang lại.

Đại não một trận kinh ngạc!

Bây giờ là tình huống gì a? Vì sao không phát triển giống như phương hướng dự tính của cô? Còn có chủ nhân của đôi tay này là đang làm gì thế? Cô và anh rất thân sao? Thế nhưng vì sao trong lòng không có bất kỳ cảm giác bài xích với đôi tay này? Trái lại còn có cảm giác tim đập rộn lên!

Trên gương mặt vô cùng khô nóng.

Không đúng, bây giờ không phải thời gian cho cái ý nghĩ linh tinh này!

Vân Tịch Dạ đá văng ghế tựa phía sau ra, hoảng loạn lui về sau một bước, cô nhíu mày, bỗng nhiên đẩy chủ nhân đôi tay trắng nõn kia ra, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói “Cậu làm gì thế? bạn học!

Cậu thật kỳ quái? Còn có, cái gì gọi là tôi chỉ biết gây chuyện thị phi?”

Bị Vân Tịch Dạ mạnh mẽ đẩy ra, An Vũ Hàm cũng không có bất kì phòng bị gì, chân bất ổn lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, may mà tay anh nắm lấy cái bàn cho nên mới không bị ngã như vậy, ngẩng đầu, không dám tin, mở to mắt nhìn Vân Tịch Dạ, khuôn mặt baby đáng yêu đầy đau xót nói!”

Em...

Cô...

Được!

Em lợi hại, là anh tự mình đa tình!

Hừ!”

An Vũ Hàm thống khổ nói, nắm tóc, xoay người rời đi.

hai tròng mắt đỏ bừng tràn đầy đau xót cùng khó tin.

Một chốc An Vũ Hàm xoay người đi, hai mắt toát ra đau xót, cô đơn cùng tổn thương.

Vân Tịch Dạ trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia đau lòng, thiếu chút nữa thì thở dài!

Cảm giác bị đè nén làm cho không người nào có thể hô hấp.

Nhớ tới vừa nãy lúc An Vũ Hàm nắm lấy tay trái Lục Tử Hạo, nhìn về phía cô trong mắt anh là lo lắng cùng phẫn nộ, Vân Tịch Dạ trong lòng buồn buồn, hô hấp có chút vô pháp!

Nhắm mắt cố không tiếp xúc với ánh sáng, cố không làm cho tâm tình của mình lộ ra ngoài.

Mà ‘Vai nữ chính’ của chúng ta lúc này cũng đã đi tới bên người Lục Tử Hạo, vô cùng ai oán gầm nhẹ nói: “anh, tại sao anh có thể làm như vậy? Biết rõ em thích Vân Tịch Dạ anh không giúp thì thôi đi, lại còn muốn Vân Tịch Dạ cự tuyệt em!

Anh còn muốn đánh người ta? Em nhọc công trong lòng còn bất an đi lấy tiện lợi của mình tới cho anh, chẳng lẽ anh thực sự đố kị cha rất tốt với em sao? Em thực sự giống như những cô gái bên cạnh anh kia, chỉ là một bình hoa sao? Em ghét anh!

Ghét anh!”

Nói xong Lục Tử Lộ bỏ lại tiện lợi, áy náy nhìn Vân Tịch Dạ, liếc mắt một cái, xoay người chạy mất.

Vốn Lục Tử Hạo còn muốn cùng An Vũ Hàm tranh luận một phen, đột nhiên bị thanh âm xuất hiện ở phía sau dọa tới, bỗng nhiên quay lại lập tức nhìn thấy, bóng lưng của em gái mình bỏ tiện lợi lại xoay người rời đi.

Dưới tình thế cấp bách liền đuổi theo “Tử Lộ, em hãy nghe anh nói!

Tử Lộ em chờ một chút…”

Ngay lúc này một thiếu niên tóc ngắn màu cây đay, mặc áo màu đen hưu nhàn, quần jean màu lam, vẫn ngồi ở bên cửa sổ trong lớp phảng phất như chưa từng từng tồn tại, đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ thật sâu quan sát một cô, nhẹ cong khóe miệng thản nhiên nói: “cậu rất lợi hại!

Tớ là Thượng Quan Vệ, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn!”

Thượng Quan Vệ dường như cũng không chờ đợi Vân Tịch Dạ trả lời, nói xong cũng xoay người rời khỏi.

Vân Tịch Dạ trong đầu vẫn chưa hiểu gì lập tức bị này thanh âm này kéo trở lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thượng Quan Vệ như có điều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

Sau đó cô theo suy nghĩ của mình rời khỏi lớp học, đi đến hướng An Vũ Hàm vừa rời đi!

Cô cũng không rõ tại sao muốn đuổi theo cậu ta, có lẽ là vì trong lòng có chút bất an xao động!

Mặc dù An Vũ Hàm vừa làm những chuyện không cần thiết, nhưng dù sao cũng là anh trong tay Lục Tử Hạo cứu cô!

Đúng ra cô nên cám ơn người ta!

Tìm được lý do rồi Vân Tịch Dạ không hề do dự đi tới.

Sau khi bước ra cửa lớp, An Vũ Hàm một mình trên đường đi tới phòng hiệu trưởng trên đường, tâm trạng tồi tệ.

Đi không bao xa lại cảm giác phía sau có người đuổi theo, nghi hoặc quay đầu lại lập tức nhìn thấy Vân Tịch Dạ vẻ mặt ảo não đi tới hướng của mình, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, thậm chí còn có mấy phần nhảy nhót!

Xoay người rẽ vào một lối khác, đi tới hồ nhỏ phía sau học viện.

Vân Tịch Dạ đuổi theo An Vũ Hàm lại ảo não không biết mở miệng thế nào, lại theo An Vũ Hàm đi tới hồ nhỏ kia, nhìn anh ngồi xuống ghế đá, trong lòng dường như chưa từng bực bội.

An Vũ Hàm ngồi trên ghế đá nhìn bộ dạng câu nệ của Vân Tịch Dạ, than nhẹ một tiếng rồi đứng lên đi tới bên cạnh cô, cúi đầu gầm nhẹ: “Em theo anh để làm gì chứ? Không phải vừa mới còn nói anh kỳ quái sao? Bây giờ lại đi tới đây làm chi?”

Thật đúng là nhìn không ra được.

Dáng người này mặc dù không tính là thấp nhưng gầy yếu như vậy, thế mà sức mạnh thật phi thường!

Chính anh vừa rồi bị cô đẩy như vậy thiếu chút nữa té ngã, mặc dù yêu thương cô, nhưng không dạy dỗ một chút sau này biết làm sao!

Anh không thể để cô coi thường được!

“Ách...

Tôi chỉ là tới...

Nói với cậu tiếng cám ơn mà thôi.”

Ban đầu Vân Tịch Dạ còn cảm giác mình đuối lý, nhưng khi thấy bộ dáng gây sự của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ trong lòng không hiểu vì sao lo lắng, không khống chế được rống lên một tiếng.”

Hơn nữa cậu vốn là rất kỳ quái!

Nếu là giúp tôi, làm sao còn nói tôi gây chuyện thị phi!”

Vân Tịch Dạ cũng không biết vì sao, rõ ràng cô và anh không quen không biết, thế mà lúc nghe anh trách cứ trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất!

Cô cũng không rõ cô đã bình tĩnh cơ trí nhiều năm như vậy, tại sao ở trước mặt anh lần lượt luống cuống, giống như một đứa bé chết chìm tìm được chỗ bám vừa hoảng loạn lại vừa an tâm!

Lời nói của Vân Tịch Dạ vang lên bên tai, An Vũ Hàm chợt ngẩng đầu, lại vừa vặn nhìn thấy trong mắt cô hiện lên một chút nước, đột nhiên lòng nhói lên một cái, đến cả lời nói bị nghẹn lại.

Lúc nhỏ chỉ thấy cô rất quật cường chưa bao giờ rơi nước mắt!

Lúc gặp lại, trên người cô căn bản cũng không có nhu nhược bình thường của con gái, bây giờ nhìn thấy trong con ngươi cô giọt nước lắc lư, ánh mắt anh lại nồng đậm yêu thương.

Trong khoảng thời gian ngắn đại não không thể khống chế hành động!

An Vũ Hàm đưa tay phải ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay trái nhẹ nhàng đặt đầu cô vào lồng ngực mình, ở bên tai Vân Tịch Dạ ôn nhu nói: “Được rồi!

Là anh sai rồi, được không!

Anh không nên mắng em, trách cứ em!

Đừng khóc!”

Vân Tịch Dạ còn đang tức giận, đột nhiên bị một cánh tay có lực nắm ở thắt lưng, toàn thân cứng đờ, một tay anh lại ở trên đầu cô đưa nó vào trong một lồng ngực bền chắc!

Hơi thở nam tính nóng bỏng bỗng nhiên tràn ngập ở chóp mũi, một âm thanh ngọt ngào vang lên ở bên tai, hô hấp nóng rực phả lên cổ cô, một cảm giác tê dại làm cho nàng tim cô đập rộn ràng.

Đại não Vân Tịch Dạ ‘Ầm’ một tiếng phảng phất bị bắn trúng!

Bộ dạng trống rỗng, mở to hai mắt, môi khẽ mở, vẻ mặt không thể tin tưởng, nước mắt vừa mới còn đang ở trong viền mắt chớp động dường như đã bị làm cho khiếp sợ mà quay trở lại Cảm giác được người trong lòng cứng ngắc, An Vũ Hàm mới phát hiện hành động của mình lúc này, hai má bỗng đỏ rực!

Nhìn lại cô, lại nhìn thấy cô ngốc lăng đáng yêu, anh cười nhẹ lên tiếng “Em ngạc nhiên lắm sao? Có phải hay không nhìn thấy bản soái ca xuân tâm nảy mầm!”

Vân Tịch Dạ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, lại có chút ngơ ngác ngây ngốc làm cho An Vũ Hàm trong lòng có chút đắc ý!

Vân Tịch Dạ bị âm thanh đùa giỡn của An Vũ Hàm làm cho hoàn hồn, hoang mang, lại không quên tăng thêm lực đạo đẩy An Vũ Hàm ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ dường như có thể tích đến xuất huyết, chân tay luống cuống ở nơi đó gấp giọng nói: “cậu...

Cậu làm gì thế? Nhiều người như vậy sao cậu không chú ý một chút? Tôi...

Tôi, ai nói tôi khóc? Đừng suốt ngày nói hươu nói vượn!”

Vân Tịch Dạ liếc trộm bốn phía căn bản không có một bóng dáng, cô cũng cảm giác được mình nói năng thực lộn xộn, càng ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn thái độ cô e thẹn cúi đầu nhìn ngón chân giống y như một cô gái bình thường, An Vũ Hàm trong lòng kích động.

“Hồ này nếu không phải là trời tối căn bản là không có lấy một bóng ma, mà bây giờ là thời gian ngỉ trưa, ai sẽ giống anh và em ở giữa trưa ở chỗ mặt trời chói chang này nói chuyện yêu đương?”

Dường như thấy Vân Tịch Dạ vô cùng luống cuống, An Vũ Hàm tiếp tục đổ dầu vào lửa.

“Cậu...

Cậu...

Cậu vô sỉ!

Ai cùng cậu nói chuyện yêu đương? Tôi như vậy nhưng là con trai đó!

Đừng tưởng rằng cậu giúp tôi một lần thì có thể khi dễ tôi!

Huống chi tôi còn cho rằng cậu chẳng giúp tôi được cái gì.”

Nghe thấy An Vũ Hàm nói, Vân Tịch Dạ cũng không biết là có phải vì xấu hổ mà rùng mình, ngón tay run rẩy.

Gương mặt tuấn mỹ đỏ rực lên.

Nhìn thấy Vân Tịch Dạ bị mình đùa thành như vậy, An Vũ Hàm cầm lấy bàn tay run rẩy nhỏ bé của cô, hướng phòng hiệu trưởng đi đến “Được rồi!

Đừng tức giận, bây giờ không còn sớm nữa, em lại còn chưa ăn cơm trưa!

Anh dẫn em đi ăn cơm được không.”

Ngạc nhiên nhìn bàn tay mình bị nắm lấy, Vân Tịch Dạ cứ ngây ngốc như vậy bị An Vũ Hàm dắt đi.

Bị bàn tay to ấm áp của anh kéo đi một đoạn, Vân Tịch Dạ mới lấy được chút lí trí, nhìn thấy phòng cảnh xung quanh nhíu mày nói: “Này!

Cậu dẫn tôi đi đâu? Căng tin hình như không phải là hướng này.”

“Tới đó em sẽ biết!”

An Vũ Hàm quay đầu lại nhìn Vân Tịch Dạ đã bình thường lại, cong khóe môi đầu độc cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé ướt át trong tay, trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương