Mê Hoặc Tỷ Phu
-
Chương 1: Khuôn Mặt Cấm Dục
Lần đầu tiên Tống Phi Vũ gặp Chu Chính, cô đã ngay lập tức muốn quyến rũ anh.
Ngoại trừ vẻ ngoài nam tính nghiêm túc và dáng người cao lớn rắn chắc, điều cô khao khát nhất chính là hơi thở cấm dục tràn ngập khắp cơ thể người đàn ông này, luôn luôn mặc bộ vest chỉnh chu, cài kín tận cúc áo trên cùng, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng lộ ra ngoài, còn lại không nhìn thấy gì khác.
Kiểu đàn ông này rất được phụ nữ yêu thích, loại người trông cấm dục lại có vẻ ngoài hấp dẫn, cho dù là khối băng ngàn năm cũng có người nguyện ý dùng thân làm ấm.
Chu Chính là người đàn ông điển hình của Bắc Kinh, anh cao 1m88, thân hình cường tráng, là loại người dù có mặc quần áo vẫn có thể cảm nhận được hormone nam tính mãnh liệt. Cho dù là ngoại hình hay là cơ thể đều thể hiện ra vẻ gợi cảm của đàn ông trưởng thành.
27 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao của một người đàn ông, Chu Chính sở hữu tất cả những ưu điểm của đàn ông ở độ tuổi này phải có: điều kiện gia đình tốt, không lăng nhăng, năng lực kiếm tiền tốt, liên tục thành lập hai công ty. Tống Phi Vũ nghĩ, đây là đàn ông tốt trong truyền thuyết, làm gì có cô gái nào lại không nghĩ sẽ chinh phục anh?
Vì vậy, khi chị gái Tống Viện của cô đưa người đàn ông này về ra mắt gia đình, giới thiệu là anh rể tương lai của cô, Tống Phi Vũ đã bị hấp dẫn, đặc biệt khi người đàn ông này nhìn cô, l*ng ngực cô nhộn nhạo vô cùng, trái tim đập “Thình thịch” không thể kiểm soát, sâu trong nội tâm lại vô sỉ nghĩ muốn lột sạch quần áo của người đàn ông, nhìn thử xem rốt cuộc bên trong có phải cất giấu sức mạnh của sói của hổ hay không.
Nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ, lúc đó Tống Phi Vũ còn quá nhỏ, cô không dám làm đâu, làm sao có thể quyến rũ anh rể của chính mình.
Mà lần đầu tiên Chu Chính gặp mặt Tống Phi Vũ, cũng không có nhiều ấn tượng, ngày hôm đó anh cùng bố vợ tương lai uống không ít rượu, vì vậy cơ bản còn chưa về nhà đã say bất tỉnh nhân sự.
Hai người có thân phận, địa vị, tuổi tác chênh lệch quá lớn, Tống Phi Vũ biết rõ, người đàn ông này cô chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể với tới.
Sau đó, số lần gặp người đàn ông này càng ngày càng ít, dục vọng của cô với anh cũng biến mất dần dần, thậm chí đã quên mất có một người như vậy. Sau đó, người đàn ông đó kết hôn với chị gái của cô thì dọn tới thành phố Trường Hải cách xa nghìn dặm. Cô càng không nhớ nổi người đàn ông đó.
Mãi cho đến sau khi kết thúc kỳ đại học, Tống Phi Vũ điền nguyện vọng một là một trường đại học sư phạm ở Trường Hải. Cô vốn dĩ hy vọng có thể đi học một trường đại học ở tỉnh bên cạnh, nhưng ai ngờ cô lại được nhận vào trường Sư phạm Trường Hải.
Người chưa từng ra khỏi tỉnh là Tống Phi Vũ, bây giờ chỉ cảm thấy bực bội, đi học tận Trường Hải, khoảng cách quá xa, ngồi tàu cũng phải mất một ngày một đêm, nhưng thư thông báo trúng tuyển đã có nên cô cũng tránh không khỏi tiếc nuối trong lòng.
Vào kì nghỉ hè cuối cùng trước khi lên đại học, Tống Phi Vũ tất tả bận rộn làm thêm kiếm tiền, cô muốn tận dụng hết thời gian rảnh để tránh thủ kiếm thêm tiền sinh hoạt phí, miễn cho lúc đi học lại không đủ tiền tiêu, cái gì cũng không dám mua.
Tống Phi Vũ kiếm đủ tiền thì kì nghỉ hai tháng cũng kết thúc, cô đóng gói đồ đạc cẩn thận, trong hoàn cảnh cha mẹ bọn rịn không bỏ được, cô vẫn phải ngồi trên xe lửa đi đến trường ở thành phố biển.
Trước khi đi, mẹ Tống dặn dò đủ thứ, đi học trường ở thành phố biển đó, phải nghe lời anh rể chị gái,....., phải chăm chỉ học tập, đừng có mải chơi, đừng nên ra ngoài chơi quá thường xuyên, một việc càng quan trọng là không cho cô có bạn trai.
Tống Phi Vũ nghe tai trái ra tai phải, 18 tuổi là thời kỳ phản nghịch lại bướng bỉnh cứng đầu, người lớn càng không cho phép làm cái gì thì cô càng muốn làm cái ấy.
Tàu vừa tới Trường Hải, Tống Viện đã gọi điện thoại tới.
Tống Phi Vũ nhấn nút trả lời, đầu bên kia vang lên giọng nói của Tống Viện: “Tiểu Vũ, anh rể đi đón em nhé, ra nhà ga là có thể nhìn thấy anh ấy.”
Cô chợt giật mình hưng phấn, người đàn ông ấy sẽ đến đón cô, thật sự không ngờ tới.
Đã bao lâu rồi chưa gặp lại anh ấy? Tống Phi Vũ cũng quên mất, không biết có thay đổi gì không, có lẽ vẫn là khuôn mặt lạnh như băng.
Vừa suy nghĩ linh tinh, cô vừa đi ra bên ngoài của nhà ga, nhưng tất cả các cửa đều là người tới đón đưa người, nhìn nửa ngày cũng không tìm được người đàn ông đó.
“Tiểu Vũ?” Ngay lúc Tống Phi Vũ đang loay hoay với đống hành lý thì có người gọi cô một tiếng từ phía sau.
Tống Phi Vũ xoay người, là Chu Chính, mấy năm không thấy, Chu Chính lúc ba mươi mấy tuổi càng thêm nam tính, cô nhìn qua, “khát vọng” trong lòng lại trỗi dậy.
Ngoại trừ vẻ ngoài nam tính nghiêm túc và dáng người cao lớn rắn chắc, điều cô khao khát nhất chính là hơi thở cấm dục tràn ngập khắp cơ thể người đàn ông này, luôn luôn mặc bộ vest chỉnh chu, cài kín tận cúc áo trên cùng, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng lộ ra ngoài, còn lại không nhìn thấy gì khác.
Kiểu đàn ông này rất được phụ nữ yêu thích, loại người trông cấm dục lại có vẻ ngoài hấp dẫn, cho dù là khối băng ngàn năm cũng có người nguyện ý dùng thân làm ấm.
Chu Chính là người đàn ông điển hình của Bắc Kinh, anh cao 1m88, thân hình cường tráng, là loại người dù có mặc quần áo vẫn có thể cảm nhận được hormone nam tính mãnh liệt. Cho dù là ngoại hình hay là cơ thể đều thể hiện ra vẻ gợi cảm của đàn ông trưởng thành.
27 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao của một người đàn ông, Chu Chính sở hữu tất cả những ưu điểm của đàn ông ở độ tuổi này phải có: điều kiện gia đình tốt, không lăng nhăng, năng lực kiếm tiền tốt, liên tục thành lập hai công ty. Tống Phi Vũ nghĩ, đây là đàn ông tốt trong truyền thuyết, làm gì có cô gái nào lại không nghĩ sẽ chinh phục anh?
Vì vậy, khi chị gái Tống Viện của cô đưa người đàn ông này về ra mắt gia đình, giới thiệu là anh rể tương lai của cô, Tống Phi Vũ đã bị hấp dẫn, đặc biệt khi người đàn ông này nhìn cô, l*ng ngực cô nhộn nhạo vô cùng, trái tim đập “Thình thịch” không thể kiểm soát, sâu trong nội tâm lại vô sỉ nghĩ muốn lột sạch quần áo của người đàn ông, nhìn thử xem rốt cuộc bên trong có phải cất giấu sức mạnh của sói của hổ hay không.
Nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ, lúc đó Tống Phi Vũ còn quá nhỏ, cô không dám làm đâu, làm sao có thể quyến rũ anh rể của chính mình.
Mà lần đầu tiên Chu Chính gặp mặt Tống Phi Vũ, cũng không có nhiều ấn tượng, ngày hôm đó anh cùng bố vợ tương lai uống không ít rượu, vì vậy cơ bản còn chưa về nhà đã say bất tỉnh nhân sự.
Hai người có thân phận, địa vị, tuổi tác chênh lệch quá lớn, Tống Phi Vũ biết rõ, người đàn ông này cô chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể với tới.
Sau đó, số lần gặp người đàn ông này càng ngày càng ít, dục vọng của cô với anh cũng biến mất dần dần, thậm chí đã quên mất có một người như vậy. Sau đó, người đàn ông đó kết hôn với chị gái của cô thì dọn tới thành phố Trường Hải cách xa nghìn dặm. Cô càng không nhớ nổi người đàn ông đó.
Mãi cho đến sau khi kết thúc kỳ đại học, Tống Phi Vũ điền nguyện vọng một là một trường đại học sư phạm ở Trường Hải. Cô vốn dĩ hy vọng có thể đi học một trường đại học ở tỉnh bên cạnh, nhưng ai ngờ cô lại được nhận vào trường Sư phạm Trường Hải.
Người chưa từng ra khỏi tỉnh là Tống Phi Vũ, bây giờ chỉ cảm thấy bực bội, đi học tận Trường Hải, khoảng cách quá xa, ngồi tàu cũng phải mất một ngày một đêm, nhưng thư thông báo trúng tuyển đã có nên cô cũng tránh không khỏi tiếc nuối trong lòng.
Vào kì nghỉ hè cuối cùng trước khi lên đại học, Tống Phi Vũ tất tả bận rộn làm thêm kiếm tiền, cô muốn tận dụng hết thời gian rảnh để tránh thủ kiếm thêm tiền sinh hoạt phí, miễn cho lúc đi học lại không đủ tiền tiêu, cái gì cũng không dám mua.
Tống Phi Vũ kiếm đủ tiền thì kì nghỉ hai tháng cũng kết thúc, cô đóng gói đồ đạc cẩn thận, trong hoàn cảnh cha mẹ bọn rịn không bỏ được, cô vẫn phải ngồi trên xe lửa đi đến trường ở thành phố biển.
Trước khi đi, mẹ Tống dặn dò đủ thứ, đi học trường ở thành phố biển đó, phải nghe lời anh rể chị gái,....., phải chăm chỉ học tập, đừng có mải chơi, đừng nên ra ngoài chơi quá thường xuyên, một việc càng quan trọng là không cho cô có bạn trai.
Tống Phi Vũ nghe tai trái ra tai phải, 18 tuổi là thời kỳ phản nghịch lại bướng bỉnh cứng đầu, người lớn càng không cho phép làm cái gì thì cô càng muốn làm cái ấy.
Tàu vừa tới Trường Hải, Tống Viện đã gọi điện thoại tới.
Tống Phi Vũ nhấn nút trả lời, đầu bên kia vang lên giọng nói của Tống Viện: “Tiểu Vũ, anh rể đi đón em nhé, ra nhà ga là có thể nhìn thấy anh ấy.”
Cô chợt giật mình hưng phấn, người đàn ông ấy sẽ đến đón cô, thật sự không ngờ tới.
Đã bao lâu rồi chưa gặp lại anh ấy? Tống Phi Vũ cũng quên mất, không biết có thay đổi gì không, có lẽ vẫn là khuôn mặt lạnh như băng.
Vừa suy nghĩ linh tinh, cô vừa đi ra bên ngoài của nhà ga, nhưng tất cả các cửa đều là người tới đón đưa người, nhìn nửa ngày cũng không tìm được người đàn ông đó.
“Tiểu Vũ?” Ngay lúc Tống Phi Vũ đang loay hoay với đống hành lý thì có người gọi cô một tiếng từ phía sau.
Tống Phi Vũ xoay người, là Chu Chính, mấy năm không thấy, Chu Chính lúc ba mươi mấy tuổi càng thêm nam tính, cô nhìn qua, “khát vọng” trong lòng lại trỗi dậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook