Mê Đồ
-
Chương 3-3: Một đêm trăng sáng (3)
Hắn lúc đó không phải là buông tha dễ dàng cho Bách Lý Ngạo Lâm và Hiền Phi, hắn không nhân từ đến như vậy, hắn làm mọi chuyện đều có lí do, còn thù hận đối với mẫu tử bọn họ, bây giờ vẫn chưa cần phải kết thúc, dù Bách Lý Ngạo Lâm sẽ chết, hắn cũng sẽ không để Bát đệ của hắn chết yên như thế, chỉ cần Hiền Phi còn sống, hắn sẽ khiến Hiền Phi đây sống không bằng chết, một người chết cũng không yên, một người sống cũng không xong, âm dương cách biệt, như thế chẳng phải thú vị hơn một lần giết chết mẫu tử bọn họ sao? Đó mới chính là điều Bách Lý Ngạo Thiên hắn muốn.
–“Thần đã rõ, thần xin cáo lui.” - Du Chính nào biết giờ đây Bách Lý Ngạo Thiên nghĩ gì, chỉ cho rằng, hắn là kẻ biết tiến lùi, nhìn xa trông rộng, nào như lời đồn tu la gì kia. Thấy vẻ mặt kia của Dụ Chính, Bách Lý Ngạo Thiên như cảm thấy chuyện gì hài hước, nhưng trên môi cũng chỉ nhàn nhạt ý cười, nói với Liên công công bên cạnh:
- “ Tiễn Dụ đại nhân”.
- “ Vâng, thưa chủ tử. Dụ đại nhân, mời ngài”- Liên công công cung kính tiễn Dụ Chính ra về, Liên công công hắn sao lại không thấy được suy nghĩ của Dụ Chính đối với Đại Hoàng tử, trong lòng cười lạnh, Dụ Chính quả thật ngây thơ a.
Sau sự kiện ngày kia, Bách Lý Ngạo Thiên tạm trở thành chủ nhân của Đông Cung, dù là tạm thời cũng kéo dài đến ba năm, đến nay Hoàng đế đã gần khỏi bệnh, hắn chắc hẳn phải dọn khỏi Đông cung. Nhưng không vì vậy mà hắn sẽ không cam tâm, chuyện hoàng đế ân sủng cho hắn ở Đông Cung ngày đó, là chuyện ngoài dự liệu của hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn biết phụ hoàng hắn quả thật có dụng ý, còn dụng ý là gì, chỉ có phụ hoàng hắn và hắn biết.
Trở lại tẩm điện ở Đông Cung, Liên công công cho bọn nô tài và tì nữ lui xuống, dặn dò người đem dục dũng (bồn tắm) vào tẩm điện, hắn tự mình hầu hạ điện hạ tắm rửa, thay y phục. Dù sao cũng phải nói đến, từ khi Bách Lý Ngạo Thiên lập lời thề trước linh cữu và bài vị của Lý Hoàng Hậu, cả đời sẽ không động tình, không yêu ai, tuyệt không chạm đến sắc dục, cũng từ đó hắn không để ai chạm vào thân thể hắn, dù là nam nhân, bọn thái giám cũng không được, tì nữ thì càng khó tiếp cận hắn. Đến nay, hắn cũng chưa có phi thiếp, cũng chưa bao giờ chạm đến nữ nhân hay nam nhân, hoàng đế cũng nhiều lần sắp đặt hôn sự cho hắn, nhưng hắn tự có cách để hoàng đế áp xuống chuyện này, đến nay Bách Lý Ngạo Thiên vẫn còn là một thân xử nam, nói đi cũng nói lại, dù sao cũng là nam nhi, dĩ nhiên hắn sẽ có dục vọng, nhưng hắn sẽ dùng công việc, thậm chí là vận công để đè nén dục vọng, bất quá đôi khi hắn cũng tự mình giải quyết qua loa, nói cho cùng vì sĩ diện nam nhân phần nào, hắn cũng không muốn bản thân mình bất lực, quả thật ở phương diên này hắn cũng không mấy quan tâm, toàn bộ tâm lực của hắn đều dùng cho việc mưu tính tranh đấu với phụ hoàng và bọn huynh đệ của hắn, đâu mấy dư thừa. Cũng chỉ có Liên công công từ nhỏ hậu hạ hắn nên Bách Lý Ngạo Thiên cũng không quá bài xích khi ông tiếp cận. Đôi lúc, Bách Lý Ngạo Thiên phải tự mình tắm rửa, thay y phục, khi không có mặt Liên công công. Liên công công nghĩ đến chuyện này chỉ biết thở dài, ai cũng nói Đại hoàng tử tâm ngoan thủ lạt, thị huyết vô tình, là một tu la, nhưng đâu ai biết nguyên nhân ẩn sâu bên trong là gì, chủ tử của hắn thân là hoàng tử lại phải chịu khổ thế nào, chỉ có hắn biết, hắn biết nên hắn mới thật lo lắng cho chủ tử của hắn sau này, bây giờ không là gì nhưng tương lai thì sao đây, đôi khi hắn lớn gan khuyên giải, cũng chỉ nhận lấy ánh mắt băng lãnh của Bách Lý Ngạo Thiên, hắn thật lực bất tòng tâm a.
- “ Điện hạ, nước đã lạnh, ngài mau ra khỏi dục dũng, để lão nô thay y phục cho ngài”- Liên công công nói.
- “ Được rồi, ngươi đi ra, tự ta” – Bách Lý Ngạo Thiên tựa đầu trên thành dục dũng, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe Liên công công nói, không buồn mở mắt, lạnh nhạt ra lệnh.
- “ Vâng, điện hạ, lão nô cáo lui” – Liên công công cúi đầu hành lễ, xoay người, thở dài sầu muộn, nhanh chóng li khai.
Liên công công vừa li khai, Bách Lý Ngạo Thiên không nhanh không chậm rời khỏi dục dũng, lấy y phục được chuẩn bị sẵn, thong thả nhưng thuần thục mặc vào, không vì hoàng đế triệu kiến mà gấp rút, cũng không có ý để hoàng đế đợi, từ xưa đến nay, mọi việc hắn làm đều rất thong thả, không quá gấp rút càng không quá chậm chạp, xưa nay đối với hắn, cuộc đời con người không phải là một hồi mưu tính lâu dài hay sao?
Khoảng một khắc sau, Bách Lý Ngạo Thiên từ sau tấm bình phong đi ra đã là một thân triều phục màu đen hoa lệ quý giá, thêu ngũ trảo kim long, trước sau là rồng, hai vai cũng là rồng, như một dấu hiệu cho người khác biết thân phận hoàng tử của chủ nhân y phục, cổ áo, tay áo, thắt lưng đều lấy lông chồn đen để tô điểm, tất cả viền và hoạ tiết của triều phục được thêu bằng chỉ bạc, chất liệu vải càng không cần nói là loại tơ lụa bậc nhất, đen tuyền nhưng lại rất mềm mại, tinh tế càng không kém phần sang quý. Một phần tóc của hắn được búi trên đỉnh đầu và dùng loại mũ bạc nạm ngọc trắng nhỏ chỉ vừa ôm lấy búi tóc, phần còn lại để xõa dưới lưng, phía trước để lại một phần tóc bên trái, nhưng cũng không che mất đi diện mạo của hắn. Phía dưới, hắn mang một đôi ủng cũng thuần đen, cũng điểm xuyến lông chồn đen xung quang viền ủng, cũng vẫn là sử dụng cùng một hoạ tiết chỉ bạc. Với một thân triều phục, một thân đầu tóc, Bách Lý Ngạo Thiên khó giấu đi sự anh tuấn bất phàm của mình.
Từ Đông Cung đến tẩm cung của hoàng đế không quá xa, chỉ mất khoảng một khắc đi bộ là đến. Lúc Bách Lý Ngạo Thiên đến nơi, hắn nhếch mép cười lạnh, trong tẩm cung của hoàng để lúc này quả thật rất đông đúc.
Nghe được tin hoàng đế sắp khỏi bệnh, chúng phi tần, hoàng tử chỉ hận không thể mọc thêm cánh để nhanh chóng đến hầu hạ bên cạnh hoàng đế, tận dụng cơ hội tranh sủng. Khi Bách Lý Ngạo Thiên đi đến tẩm cung đã chứng kiến được cảnh hậu phi hoàng tử vây quanh hoàng đế bày tỏ nỗi lòng lo lắng, nhớ nhung long thể. An công công là người đầu tiên phát giác hắn đi đến, bèn hô to:
- “ Đại hoàng tử cầu kiến”.
Lúc này bọn phi tần, hoàng tử mới dừng lại, thu liễm hình tượng, lùi sang hai bên nhường đường cho hắn hành lễ với hoàng đế:
– “ Nhi thần tham kiến phụ hoàng”, Bách Lý Ngạo Thiên quỳ xuống hành lễ vấn an, động tác nhanh gọn, lời nói thản nhiên, không ai có thể nhìn ra được bất cứ tia tình cảm nào trong cả lời nói lẫn hành động của hắn, càng không ai biết được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Hoàng đế lúc này cũng nhìn hắn, trong lòng bất giác lại thấy hình ảnh của mình từ nhiều năm về trước, đúng là... Tuy Lý hoàng hậu có lỗi với ông, ông chỉ vì muốn trả thù mà hành hạ, lạnh nhạt nàng, thậm chí gián tiếp bức tử nàng, giữa ông và nàng từ lúc thành thân đến khi nàng chết đi và cho đến nay, mãi mãi chỉ tồn tại thù hận, chán ghét. Nhưng suy cho cùng, trong bóng tối thù hận giữa hai người lại tồn tại một tia sáng yếu ớt, là Bách Lý Ngạo Thiên. Quả thật, ông từng nghĩ cũng sẽ lạnh nhạt đứa con này, nhưng ông trời thế nào lại cho hắn lần lần lượt lượt nhìn thấy được hình ảnh của bản thân qua đứa con này. Hắn càng lớn càng giống hoàng đế ông, diện mạo, tài năng, sau này chỉ hơn chứ không kém, là một đế vương, là một phụ thân, nhìn thấy được người kế tục của mình sao có thể không cao hứng, dù là đế vương lãnh tình thì ông cũng không ngoại lệ. Từ đó, hoàng đế ông tận tâm bồi dưỡng đứa con này, nhưng có một điểm ông không hề hài lòng với Bách Lý Ngạo Thiên lúc trước năm tuổi, đó là hắn quá nhu nhược, tình cảm. Mà nhu nhược, tình cảm là hai điểm chí mạng của một bậc đế vương, đến khi Bách Lý Ngạo Thiên năm tuổi, thấy vẫn không gì thay đổi, ông đã nghĩ mình nhìn lầm, và có ý muốn buông bỏ kì vọng với đứa con này. Nhưng vẫn chưa kịp để hoàng đế ông quyết định, thì trong thời gian đó, lại xảy ra một sự kiện, mà sự kiện này, lại làm ông thay đổi quyết định buông bỏ đối với Bách Lý Ngạo Thiên, đó là cái chết của Lý Hoàng hậu, ông không nghờ rằng, cái chết của Lý Hoàng hậu lúc đó có thể kích thích được Bách Lý Ngạo Thiên lớn đến vậy, sự thay đổi của Bách Lý Ngạo Thiên sau cái chết của hoàng hậu làm sao ông đây không nhìn thấy, đứa con nhu nhược, nhân hậu, giờ đây lại là đứa quyết đoán, tàn nhẫn, máu lạnh nhất trong các đứa con. Hoàng đế ông cần chính là con người này của Bách Lý Ngạo Thiên, dù cho sự thay đổi này của hắn bao gồm cả sự oán hận, chán ghét của hắn đối với ông. Mấy năm gần đây, tận mắt chứng kiến từng bước đi máu tanh xương trắng của Bách Lý Ngạo Thiên, ông càng vừa lòng đối với nhi tử này. Nhưng ba năm trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoàng đế ông mắc phải bạo bệnh, thái y bảo phải điều trị, tịnh dưỡng ba năm. Lúc đó, buộc ông phải chọn người nhiếp chính, Bách Lý Ngạo Thiên là lựa chọn đầu tiên nhưng cũng là lựa chọn khiến ông do dự nhất. Một đêm trước khi thượng triều đưa ra quyết định lập nhiếp chính vương tạm thời trong ba năm, Bách Lý Ngạo Thiên không cầu đã kiến, xuất hiện trong tẩm cung của ông, đôi mắt đen láy lãnh liệt kia nhìn thẳng vào mắt ông, buông một câu, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm:
- “ Phụ hoàng, ta muốn giang sơn này của ngươi”. Câu nói kia vừa dứt, không soát một chữ rơi vào tai của Bách Lý đế ông, lúc đó có ai biết, trong lòng vị đế vương như ông trăm mối ngổn ngang, ngũ vị tạp trần, phẩn nộ có, buồn bực có, nhưng tất cả cuối cùng chỉ còn lại cao hứng, lúc đó ông đã cười lớn và nói:
- “ Ha ha ha, được, tốt lắm, Bách Lý Ngạo Thiên ngươi không hổ là nhi tử của Bách Lý Doãn ta, ba năm tới này, phụ hoàng ta đây rất mong đợi biểu hiện của ngươi, đừng làm ta thất vọng.”.
Ngày hôm sau, trong buổi sáng thượng triều, Bách Lý đế tuyên bố phong Bách Lý Ngạo Thiên làm Nhiếp chính vương, thay mặt ông xử lí triều chính trong vòng ba năm. Lúc đó, lời Bách Lý đế vừa nói ra, đã khiến quần thần và bọn hoàng tử một phen nháo nhào, nhưng ông biết, Bách Lý Ngạo Thiên đủ bản lĩnh để xử lí, nên không mấy quan tâm, thật sự toàn bộ quyền lực đều giao cho Bách Lý Ngạo Thiên trong ba năm này, an tâm tịnh dưỡng bệnh tình.
Giờ kì hạn ba năm đã hết, những chuyện xảy ra trong ba năm này trong triều toàn bộ đều được ảnh vệ của ông báo lại không soát một chuyện, quả thật ba năm nay ông rất hài lòng với biểu hiện của Bách Lý Ngạo Thiên, lúc này đây nhìn thấy hắn, không khỏi nở nụ cười hài lòng với hắn, nói:
- “ Đứng lên đi, ba năm này vất vả cho ngươi.”
– “ Đa ta phụ hoàng khen tặng” - Bách Lý Ngạo Thiên sao không biết tuy hoàng đế chỉ mãi ở suốt tẩm cung dưỡng bệnh, nhưng phụ hoàng hắn trong ba năm này không có chuyện gì không biết, mọi nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của hoàng đế, nhưng còn phải xem lại, những gì phụ hoàng hắn nhìn thấy trong ba năm này đều là do hắn cố ý cho ông ta nhìn thấy, còn những chuyện khác, có là ảnh vệ, còn phải xem hắn có muốn cho nhìn thấy hay không.
Nghe hắn nói, hoàng đế chỉ cười, không nói tiếp, quay sang nhìn bọn phi tần và nhi tử kia, hắn chỉ thấy vô vị, bèn nói:
- “ Tất cả lui ra hết cả đi, ta có chuyện muốn nói với Đại hoàng tử.”.
- “ Vâng, thưa bệ hạ, thiếp/ nhi thần xin cáo lui”. Chúng phi tần, hoàng tử hành lễ với hoàng đế rồi li khai.
Khi tất cả đã li khai, trong tẩm cung lúc này chỉ còn Bách Lý đế, Bách Lý Ngạo Thiên, An công công, bọn thái giám, tì nữ đã được An công công ra hiệu lui xuống. Lúc này không ai nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng trà nhìn nhau, chính lúc này, Bách Lý đế là người đầu tiên mở miệng:
- “ Ngươi không làm ta thất vọng.”.
Bách Lý Ngạo Thiên không đáp lời, chỉ nhếch mép cười lạnh.
Bách Lý đế lại nói tiếp:
- “Trong thời gian sắp tới, ta sẽ lập ngươi làm trữ quân.”.
- “ Phụ hoàng, ngươi đây không lo sợ ta sao? Sau khi lên Thái tử vị, ta có thể giết chết ngươi soán ngôi vị, thần không biết quỷ không hay.” – Nghe Bách Lý đế nói, Bách Lý Ngạo Thiên quả thật có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục, nhìn thẳng vào hoàng đế, lời nói đại nghịch bất đạo, nhưng hắn lại ung dung mà nói, khiến An công công đứng cạnh Bách Lý đế không khỏi hoảng sợ, còn Bách Lý đế, nghe hắn trả lời, ý cười càng sâu, nói:
- “ Ngươi là nhi tử của”.
Bách Lý đế nói hắn là nhi tử của ông không có nghĩa là Bách Lý đế tự tin vào hiếu tâm của hắn đối với ông, mà là vì hắn là nhi tử của ông, nên ông hiểu đứa con này, những chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn sẽ không làm, nếu không, ông đã không quyết định trao trữ vị cho hắn.
- “ Đa ta phụ hoàng tin tưởng ta, hôm nay phụ hoàng đã bình phục, từ mai việc triều chính nhi thần cũng nên trả lại cho phụ hoàng, ngày mai, ta sẽ sớm dọn khỏi Đông Cung, trời không còn sớm, nhi thần xin cáo lui, có chuyện gì ngày mai phụ hoàng hãy nói tiếp với nhi thần.” - Hắn đứng lên nói với hoàng đế rồi cung kính hành lễ li khai khỏi tẩm cung Hoàng đế, quay về Đông cung.
Bách Lý Ngạo Thiên hắn sao không hiểu được ngụ ý của câu “ Ngươi là nhi tử của ta” của hoàng đế, quả thật đúng như hoàng đế nghĩ, hắn sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn đó, bây giờ hoàng đế trao cho hắn trữ vị, đúng là có sớm hơn so với kế hoạch của hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, được thôi, đã trao thì hắn sẽ nhận, hắn và hoàng đế cứ thong thả mưu tính, vốn dĩ ván cờ này đánh càng chậm mới càng thú vị.
Đêm nay Hoàng cung Bắc Ly cũng chìm trong đêm trăng sáng, ngày mai mọi thứ thức giấc, đã là một nước cờ mới.
HẾT CHƯƠNG.
–“Thần đã rõ, thần xin cáo lui.” - Du Chính nào biết giờ đây Bách Lý Ngạo Thiên nghĩ gì, chỉ cho rằng, hắn là kẻ biết tiến lùi, nhìn xa trông rộng, nào như lời đồn tu la gì kia. Thấy vẻ mặt kia của Dụ Chính, Bách Lý Ngạo Thiên như cảm thấy chuyện gì hài hước, nhưng trên môi cũng chỉ nhàn nhạt ý cười, nói với Liên công công bên cạnh:
- “ Tiễn Dụ đại nhân”.
- “ Vâng, thưa chủ tử. Dụ đại nhân, mời ngài”- Liên công công cung kính tiễn Dụ Chính ra về, Liên công công hắn sao lại không thấy được suy nghĩ của Dụ Chính đối với Đại Hoàng tử, trong lòng cười lạnh, Dụ Chính quả thật ngây thơ a.
Sau sự kiện ngày kia, Bách Lý Ngạo Thiên tạm trở thành chủ nhân của Đông Cung, dù là tạm thời cũng kéo dài đến ba năm, đến nay Hoàng đế đã gần khỏi bệnh, hắn chắc hẳn phải dọn khỏi Đông cung. Nhưng không vì vậy mà hắn sẽ không cam tâm, chuyện hoàng đế ân sủng cho hắn ở Đông Cung ngày đó, là chuyện ngoài dự liệu của hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn biết phụ hoàng hắn quả thật có dụng ý, còn dụng ý là gì, chỉ có phụ hoàng hắn và hắn biết.
Trở lại tẩm điện ở Đông Cung, Liên công công cho bọn nô tài và tì nữ lui xuống, dặn dò người đem dục dũng (bồn tắm) vào tẩm điện, hắn tự mình hầu hạ điện hạ tắm rửa, thay y phục. Dù sao cũng phải nói đến, từ khi Bách Lý Ngạo Thiên lập lời thề trước linh cữu và bài vị của Lý Hoàng Hậu, cả đời sẽ không động tình, không yêu ai, tuyệt không chạm đến sắc dục, cũng từ đó hắn không để ai chạm vào thân thể hắn, dù là nam nhân, bọn thái giám cũng không được, tì nữ thì càng khó tiếp cận hắn. Đến nay, hắn cũng chưa có phi thiếp, cũng chưa bao giờ chạm đến nữ nhân hay nam nhân, hoàng đế cũng nhiều lần sắp đặt hôn sự cho hắn, nhưng hắn tự có cách để hoàng đế áp xuống chuyện này, đến nay Bách Lý Ngạo Thiên vẫn còn là một thân xử nam, nói đi cũng nói lại, dù sao cũng là nam nhi, dĩ nhiên hắn sẽ có dục vọng, nhưng hắn sẽ dùng công việc, thậm chí là vận công để đè nén dục vọng, bất quá đôi khi hắn cũng tự mình giải quyết qua loa, nói cho cùng vì sĩ diện nam nhân phần nào, hắn cũng không muốn bản thân mình bất lực, quả thật ở phương diên này hắn cũng không mấy quan tâm, toàn bộ tâm lực của hắn đều dùng cho việc mưu tính tranh đấu với phụ hoàng và bọn huynh đệ của hắn, đâu mấy dư thừa. Cũng chỉ có Liên công công từ nhỏ hậu hạ hắn nên Bách Lý Ngạo Thiên cũng không quá bài xích khi ông tiếp cận. Đôi lúc, Bách Lý Ngạo Thiên phải tự mình tắm rửa, thay y phục, khi không có mặt Liên công công. Liên công công nghĩ đến chuyện này chỉ biết thở dài, ai cũng nói Đại hoàng tử tâm ngoan thủ lạt, thị huyết vô tình, là một tu la, nhưng đâu ai biết nguyên nhân ẩn sâu bên trong là gì, chủ tử của hắn thân là hoàng tử lại phải chịu khổ thế nào, chỉ có hắn biết, hắn biết nên hắn mới thật lo lắng cho chủ tử của hắn sau này, bây giờ không là gì nhưng tương lai thì sao đây, đôi khi hắn lớn gan khuyên giải, cũng chỉ nhận lấy ánh mắt băng lãnh của Bách Lý Ngạo Thiên, hắn thật lực bất tòng tâm a.
- “ Điện hạ, nước đã lạnh, ngài mau ra khỏi dục dũng, để lão nô thay y phục cho ngài”- Liên công công nói.
- “ Được rồi, ngươi đi ra, tự ta” – Bách Lý Ngạo Thiên tựa đầu trên thành dục dũng, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe Liên công công nói, không buồn mở mắt, lạnh nhạt ra lệnh.
- “ Vâng, điện hạ, lão nô cáo lui” – Liên công công cúi đầu hành lễ, xoay người, thở dài sầu muộn, nhanh chóng li khai.
Liên công công vừa li khai, Bách Lý Ngạo Thiên không nhanh không chậm rời khỏi dục dũng, lấy y phục được chuẩn bị sẵn, thong thả nhưng thuần thục mặc vào, không vì hoàng đế triệu kiến mà gấp rút, cũng không có ý để hoàng đế đợi, từ xưa đến nay, mọi việc hắn làm đều rất thong thả, không quá gấp rút càng không quá chậm chạp, xưa nay đối với hắn, cuộc đời con người không phải là một hồi mưu tính lâu dài hay sao?
Khoảng một khắc sau, Bách Lý Ngạo Thiên từ sau tấm bình phong đi ra đã là một thân triều phục màu đen hoa lệ quý giá, thêu ngũ trảo kim long, trước sau là rồng, hai vai cũng là rồng, như một dấu hiệu cho người khác biết thân phận hoàng tử của chủ nhân y phục, cổ áo, tay áo, thắt lưng đều lấy lông chồn đen để tô điểm, tất cả viền và hoạ tiết của triều phục được thêu bằng chỉ bạc, chất liệu vải càng không cần nói là loại tơ lụa bậc nhất, đen tuyền nhưng lại rất mềm mại, tinh tế càng không kém phần sang quý. Một phần tóc của hắn được búi trên đỉnh đầu và dùng loại mũ bạc nạm ngọc trắng nhỏ chỉ vừa ôm lấy búi tóc, phần còn lại để xõa dưới lưng, phía trước để lại một phần tóc bên trái, nhưng cũng không che mất đi diện mạo của hắn. Phía dưới, hắn mang một đôi ủng cũng thuần đen, cũng điểm xuyến lông chồn đen xung quang viền ủng, cũng vẫn là sử dụng cùng một hoạ tiết chỉ bạc. Với một thân triều phục, một thân đầu tóc, Bách Lý Ngạo Thiên khó giấu đi sự anh tuấn bất phàm của mình.
Từ Đông Cung đến tẩm cung của hoàng đế không quá xa, chỉ mất khoảng một khắc đi bộ là đến. Lúc Bách Lý Ngạo Thiên đến nơi, hắn nhếch mép cười lạnh, trong tẩm cung của hoàng để lúc này quả thật rất đông đúc.
Nghe được tin hoàng đế sắp khỏi bệnh, chúng phi tần, hoàng tử chỉ hận không thể mọc thêm cánh để nhanh chóng đến hầu hạ bên cạnh hoàng đế, tận dụng cơ hội tranh sủng. Khi Bách Lý Ngạo Thiên đi đến tẩm cung đã chứng kiến được cảnh hậu phi hoàng tử vây quanh hoàng đế bày tỏ nỗi lòng lo lắng, nhớ nhung long thể. An công công là người đầu tiên phát giác hắn đi đến, bèn hô to:
- “ Đại hoàng tử cầu kiến”.
Lúc này bọn phi tần, hoàng tử mới dừng lại, thu liễm hình tượng, lùi sang hai bên nhường đường cho hắn hành lễ với hoàng đế:
– “ Nhi thần tham kiến phụ hoàng”, Bách Lý Ngạo Thiên quỳ xuống hành lễ vấn an, động tác nhanh gọn, lời nói thản nhiên, không ai có thể nhìn ra được bất cứ tia tình cảm nào trong cả lời nói lẫn hành động của hắn, càng không ai biết được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Hoàng đế lúc này cũng nhìn hắn, trong lòng bất giác lại thấy hình ảnh của mình từ nhiều năm về trước, đúng là... Tuy Lý hoàng hậu có lỗi với ông, ông chỉ vì muốn trả thù mà hành hạ, lạnh nhạt nàng, thậm chí gián tiếp bức tử nàng, giữa ông và nàng từ lúc thành thân đến khi nàng chết đi và cho đến nay, mãi mãi chỉ tồn tại thù hận, chán ghét. Nhưng suy cho cùng, trong bóng tối thù hận giữa hai người lại tồn tại một tia sáng yếu ớt, là Bách Lý Ngạo Thiên. Quả thật, ông từng nghĩ cũng sẽ lạnh nhạt đứa con này, nhưng ông trời thế nào lại cho hắn lần lần lượt lượt nhìn thấy được hình ảnh của bản thân qua đứa con này. Hắn càng lớn càng giống hoàng đế ông, diện mạo, tài năng, sau này chỉ hơn chứ không kém, là một đế vương, là một phụ thân, nhìn thấy được người kế tục của mình sao có thể không cao hứng, dù là đế vương lãnh tình thì ông cũng không ngoại lệ. Từ đó, hoàng đế ông tận tâm bồi dưỡng đứa con này, nhưng có một điểm ông không hề hài lòng với Bách Lý Ngạo Thiên lúc trước năm tuổi, đó là hắn quá nhu nhược, tình cảm. Mà nhu nhược, tình cảm là hai điểm chí mạng của một bậc đế vương, đến khi Bách Lý Ngạo Thiên năm tuổi, thấy vẫn không gì thay đổi, ông đã nghĩ mình nhìn lầm, và có ý muốn buông bỏ kì vọng với đứa con này. Nhưng vẫn chưa kịp để hoàng đế ông quyết định, thì trong thời gian đó, lại xảy ra một sự kiện, mà sự kiện này, lại làm ông thay đổi quyết định buông bỏ đối với Bách Lý Ngạo Thiên, đó là cái chết của Lý Hoàng hậu, ông không nghờ rằng, cái chết của Lý Hoàng hậu lúc đó có thể kích thích được Bách Lý Ngạo Thiên lớn đến vậy, sự thay đổi của Bách Lý Ngạo Thiên sau cái chết của hoàng hậu làm sao ông đây không nhìn thấy, đứa con nhu nhược, nhân hậu, giờ đây lại là đứa quyết đoán, tàn nhẫn, máu lạnh nhất trong các đứa con. Hoàng đế ông cần chính là con người này của Bách Lý Ngạo Thiên, dù cho sự thay đổi này của hắn bao gồm cả sự oán hận, chán ghét của hắn đối với ông. Mấy năm gần đây, tận mắt chứng kiến từng bước đi máu tanh xương trắng của Bách Lý Ngạo Thiên, ông càng vừa lòng đối với nhi tử này. Nhưng ba năm trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoàng đế ông mắc phải bạo bệnh, thái y bảo phải điều trị, tịnh dưỡng ba năm. Lúc đó, buộc ông phải chọn người nhiếp chính, Bách Lý Ngạo Thiên là lựa chọn đầu tiên nhưng cũng là lựa chọn khiến ông do dự nhất. Một đêm trước khi thượng triều đưa ra quyết định lập nhiếp chính vương tạm thời trong ba năm, Bách Lý Ngạo Thiên không cầu đã kiến, xuất hiện trong tẩm cung của ông, đôi mắt đen láy lãnh liệt kia nhìn thẳng vào mắt ông, buông một câu, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm:
- “ Phụ hoàng, ta muốn giang sơn này của ngươi”. Câu nói kia vừa dứt, không soát một chữ rơi vào tai của Bách Lý đế ông, lúc đó có ai biết, trong lòng vị đế vương như ông trăm mối ngổn ngang, ngũ vị tạp trần, phẩn nộ có, buồn bực có, nhưng tất cả cuối cùng chỉ còn lại cao hứng, lúc đó ông đã cười lớn và nói:
- “ Ha ha ha, được, tốt lắm, Bách Lý Ngạo Thiên ngươi không hổ là nhi tử của Bách Lý Doãn ta, ba năm tới này, phụ hoàng ta đây rất mong đợi biểu hiện của ngươi, đừng làm ta thất vọng.”.
Ngày hôm sau, trong buổi sáng thượng triều, Bách Lý đế tuyên bố phong Bách Lý Ngạo Thiên làm Nhiếp chính vương, thay mặt ông xử lí triều chính trong vòng ba năm. Lúc đó, lời Bách Lý đế vừa nói ra, đã khiến quần thần và bọn hoàng tử một phen nháo nhào, nhưng ông biết, Bách Lý Ngạo Thiên đủ bản lĩnh để xử lí, nên không mấy quan tâm, thật sự toàn bộ quyền lực đều giao cho Bách Lý Ngạo Thiên trong ba năm này, an tâm tịnh dưỡng bệnh tình.
Giờ kì hạn ba năm đã hết, những chuyện xảy ra trong ba năm này trong triều toàn bộ đều được ảnh vệ của ông báo lại không soát một chuyện, quả thật ba năm nay ông rất hài lòng với biểu hiện của Bách Lý Ngạo Thiên, lúc này đây nhìn thấy hắn, không khỏi nở nụ cười hài lòng với hắn, nói:
- “ Đứng lên đi, ba năm này vất vả cho ngươi.”
– “ Đa ta phụ hoàng khen tặng” - Bách Lý Ngạo Thiên sao không biết tuy hoàng đế chỉ mãi ở suốt tẩm cung dưỡng bệnh, nhưng phụ hoàng hắn trong ba năm này không có chuyện gì không biết, mọi nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của hoàng đế, nhưng còn phải xem lại, những gì phụ hoàng hắn nhìn thấy trong ba năm này đều là do hắn cố ý cho ông ta nhìn thấy, còn những chuyện khác, có là ảnh vệ, còn phải xem hắn có muốn cho nhìn thấy hay không.
Nghe hắn nói, hoàng đế chỉ cười, không nói tiếp, quay sang nhìn bọn phi tần và nhi tử kia, hắn chỉ thấy vô vị, bèn nói:
- “ Tất cả lui ra hết cả đi, ta có chuyện muốn nói với Đại hoàng tử.”.
- “ Vâng, thưa bệ hạ, thiếp/ nhi thần xin cáo lui”. Chúng phi tần, hoàng tử hành lễ với hoàng đế rồi li khai.
Khi tất cả đã li khai, trong tẩm cung lúc này chỉ còn Bách Lý đế, Bách Lý Ngạo Thiên, An công công, bọn thái giám, tì nữ đã được An công công ra hiệu lui xuống. Lúc này không ai nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng trà nhìn nhau, chính lúc này, Bách Lý đế là người đầu tiên mở miệng:
- “ Ngươi không làm ta thất vọng.”.
Bách Lý Ngạo Thiên không đáp lời, chỉ nhếch mép cười lạnh.
Bách Lý đế lại nói tiếp:
- “Trong thời gian sắp tới, ta sẽ lập ngươi làm trữ quân.”.
- “ Phụ hoàng, ngươi đây không lo sợ ta sao? Sau khi lên Thái tử vị, ta có thể giết chết ngươi soán ngôi vị, thần không biết quỷ không hay.” – Nghe Bách Lý đế nói, Bách Lý Ngạo Thiên quả thật có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục, nhìn thẳng vào hoàng đế, lời nói đại nghịch bất đạo, nhưng hắn lại ung dung mà nói, khiến An công công đứng cạnh Bách Lý đế không khỏi hoảng sợ, còn Bách Lý đế, nghe hắn trả lời, ý cười càng sâu, nói:
- “ Ngươi là nhi tử của”.
Bách Lý đế nói hắn là nhi tử của ông không có nghĩa là Bách Lý đế tự tin vào hiếu tâm của hắn đối với ông, mà là vì hắn là nhi tử của ông, nên ông hiểu đứa con này, những chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn sẽ không làm, nếu không, ông đã không quyết định trao trữ vị cho hắn.
- “ Đa ta phụ hoàng tin tưởng ta, hôm nay phụ hoàng đã bình phục, từ mai việc triều chính nhi thần cũng nên trả lại cho phụ hoàng, ngày mai, ta sẽ sớm dọn khỏi Đông Cung, trời không còn sớm, nhi thần xin cáo lui, có chuyện gì ngày mai phụ hoàng hãy nói tiếp với nhi thần.” - Hắn đứng lên nói với hoàng đế rồi cung kính hành lễ li khai khỏi tẩm cung Hoàng đế, quay về Đông cung.
Bách Lý Ngạo Thiên hắn sao không hiểu được ngụ ý của câu “ Ngươi là nhi tử của ta” của hoàng đế, quả thật đúng như hoàng đế nghĩ, hắn sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn đó, bây giờ hoàng đế trao cho hắn trữ vị, đúng là có sớm hơn so với kế hoạch của hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, được thôi, đã trao thì hắn sẽ nhận, hắn và hoàng đế cứ thong thả mưu tính, vốn dĩ ván cờ này đánh càng chậm mới càng thú vị.
Đêm nay Hoàng cung Bắc Ly cũng chìm trong đêm trăng sáng, ngày mai mọi thứ thức giấc, đã là một nước cờ mới.
HẾT CHƯƠNG.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook