Mê Đắm
-
Chương 46
Kính ở ghế sau xe là màu tối, ánh đèn rực rỡ của quang cảnh ngoài đường phố khó có thể chiếu vào, trong bóng tối, lông mi của Cố Thanh Sương chớp chớp khó chịu, độ cong đôi mi mang lại cảm giác quyến rũ, nhìn vào đôi mắt của cô, pha lê trong suốt như những giọt nước trong sương, câu dẫn tâm hồn anh.
“Anh, em hơi khát…”
Hạ Tuy Trầm hít sâu một hơi, dùng ngón tay thon dài cố định gò má của cô, ở trước mặt Cố Thanh Sương, cúi đầu, dùng môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi bé nhỏ kia.
Chỉ cần đụng chạm đơn giản đã khiến trong lòng Cố Thanh Sương không yên, cô giơ hai tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại, cái miệng nhỏ nhắn quấn lấy đôi môi và đầu lưỡi lạnh lẽo của anh, yết hầu tinh tế đang nuốt lấy thứ gì đó, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Ban đầu Hạ Tuy Trầm rất kiềm chế, cho dù là âu yếm, anh cũng chỉ muốn xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh của cô, nhưng sau đó dần dần diễn biến thành tình huống khác, lý trí trong đầu anh cũng không còn nữa, bắp tay căng cứng xuyên qua ống tay áo sơ mi của cô, ôm chặt cô vào lồng ngực, bàn tay xoa nắn dọc theo vai người phụ nữ.
Không biết vì sao, Cố Thanh Sương nhíu đôi mày thanh tú, dường như bị đau khẽ kêu một tiếng: “Đau quá, anh đụng tới đuôi váy em rồi.”
Hạ Tuy Trầm đột nhiên dừng tay lại, sau đó đi tới nâng đầu cô lên, ngón tay thon dài trượt dọc theo mái tóc đen mềm mại, khiến anh thở gấp hơn một chút, yết hầu nhấp nhô ba lần mới khàn khàn thốt ra: “Đau ở đâu?”
Cố Thanh Sương không nói được ở đâu, giọng nói rất nhỏ, hơi run run có vẻ rất đau. Logic của người say rượu rất khó mà hiểu được, một lúc sau lại kêu khát, mười ngón ở trong lồng ngực anh lần mò tìm nước uống, sờ đến độ khiến bộ tây trang trở nên nhăn nhúm, cuối cùng lấy trong túi quần anh ra một chiếc hộp hương táo.
Đôi mắt đen của cô như có nước, lộ ra mấy phần mờ mịt nhìn cái này, như thể đang nghiên cứu một điều gì đó mới mẻ.
“Cái này không phải thứ bây giờ em có thể chơi được.” Hạ Tuy Trầm đang muốn đoạt lấy, nhưng chưa kịp di chuyển, anh đã thấy cô mở chiếc hộp trong suốt lấy ba gói trong đó ra, như thể cô sắp lấy một món đồ chơi từ anh, kết quả nhìn thấy rồi thì lại ngây ngốc, khuôn mặt ửng hồng đầy bối rối:
“Cái này là kẹo à?”
“Nó có mùi táo… Nó có mùi như táo, anh, em muốn ăn táo.”
Cố Thanh Sương lại bóc gói khác, không vui duỗi tay ra, hơi co vai lại nhìn anh chằm chằm đầy buộc tội, như có thể khóc bất cứ lúc nào, thấy nó lại có vị táo, cô tiếp tục xé.
Cả một hộp hương táo bị cô ném ra khắp ghế sau.
Hạ Tuy Trầm tối sầm lại, giọng nói trở nên khàn khàn, dỗ dành cô như một đứa trẻ ồn ào: “Về biệt thự muốn ăn gì thì ăn. Trên đường phải ngoan, anh ôm em ngủ được không?”
Cố Thanh Sương lắc đầu, lại đi tìm thứ gì đó trong túi quần anh, cũng không thèm nhìn đến chiếc điện thoại di động màu đen.
Hạ Tuy Trầm không ngăn được cô, tất cả đều bị cô xé mở lấy ra chơi hết, trong xe ngăn kín gió, mùi hoa quả ngọt ngào thoảng qua giữa hai người làm rối loạn khứu giác của anh.
Mùi hương đó dính lên những ngón tay thon dài và trắng nón của Cố Thanh Sương.
Cô trông mê người lại không tự nhận thức được, nhíu mày, còn ghé vào vành tai anh yêu mị hỏi: “Anh, cái món đồ chơi này chơi như này hả?”
Hạ Tuy Trầm thấy cô không chừa lại cái nào, ba hộp đều bị bóc sạch, bình tĩnh khắc chế lồng ngực và cổ họng đang nóng rực, đem ham muốn áp chế xuống, bàn tay bắt lấy đầu ngón tay cô, lấy góc áo sơmi trên người lau khô cho cô: “Nếu em thích, đêm nay anh hứa sẽ chỉ em cách chơi.”
Cố Thanh Sương đột nhiên trở nên tức giận, mắt càng đỏ hơn: “Ý anh là em không biết chơi sao?”
Hạ Tuy Trầm dừng lại hai giây rồi chọn cách thỏa hiệp với cô: “Em biết chơi mà.”
Cố Thanh Sương nghe xong lại vui vẻ, môi đỏ còn không nhịn được nhếch lên, lông mi chớp chớp, cô háo hức yêu cầu anh đưa lòng bàn tay ra.
Hạ Tuy Trầm thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Ngay sau đó, lòng bàn tay anh rất phối hợp đưa qua, chỉ thấy cô cúi đầu vùi mặt vào đó, lẩm bẩm nói: “Nước mắt của mỹ nhân ngư có thể biến thành những hạt ngọc trai, anh phải giúp em hứng lấy… Không được rớt một viên nào, em muốn lấy ngọc trai đi mua đuôi cá.”
Giọng nói dần nhỏ hơn, Cố Thanh Sương bắt đầu ra sức khóc lớn.
Nhiều năm kinh nghiệm làm diễn viên quả nhiên không vô dụng, những giọt nước mắt long lanh chỉ trong tích tắc đã không ngừng được mà chảy xuống, dọc theo khe hở ngón tay của người đàn ông, rơi xuống chiếc quần tây của anh.
Khóc nhiều sợ cô lúc tỉnh rượu lại đau họng, Hạ Tuy Trầm hôn lên môi cô, mang theo giọng an ủi rất hữu hiệu: “Đừng khóc nữa, anh không nỡ nhìn em cứ khóc như vậy.”
Cố Thanh Sương cũng không biết đêm nay có phải là cô muốn giải tỏa cảm giác ngột ngạt chất chứa từ lâu hay không, toàn bộ cảm xúc cứ trút hết ra ngoài, vẫn thích anh nhẹ nhàng dỗ dành, khi xe chạy đến biệt thự, cô khóc không ngừng, được anh quấn chặt trong chiếc áo vest của người đàn ông, mái tóc dày xõa ra che khuất nửa khuôn mặt thanh tú, hàng mi nhíu chặt, thỉnh thoảng lại nức nở hai tiếng.
Hạ Tuy Trầm không lập tức xuống xe, ôm cô và ngồi yên lặng một lúc, anh nhìn xuống và thấy Cố Thanh Sương đang dần dần thiếp đi, lộ ra ngoài tây trang là khuôn mặt đỏ ửng, cơn say vẫn chưa tiêu tan, thoạt nhìn rất đáng thương.
Đợi cô ngủ say hẳn, Hạ Tuy Trầm mới ôm cô đi xuống, nhỏ giọng dặn tài xế không được mở cửa sau xe.
Ba chiếc hộp đó đã bị mở ra ném tứ tung khắp nơi, trên ghế còn có mùi hương táo nồng đậm, để người khác nhìn thấy, quả thật là rất kỳ cục.
–
Cố Thanh Sương là kiểu người một khi say rượu, khi tỉnh lại sẽ lập tức mất trí nhớ.
Ngày hôm sau, cô từ trên giường trong phòng ngủ chính đứng dậy như không có chuyện gì, mặc quần áo trang điểm bình thường, ngồi ở nhà ăn dùng bữa thì thấy Nghiêm Thuật cố ý tới biệt thự, còn mang theo một chiếc váy dạ hội màu xanh lam cùng mười tám viên ngọc trai quý giá.
Nguyên văn lời nói của Nghiêm Thuật là: “Hạ Tổng nửa đêm gọi điện thoại tới cho tôi, nói rằng buổi sáng phải đem trang phục dạ hội và ngọc trai đến biệt thự.”
Hơn nửa đêm.
Hạ Tuy Trầm không có chuyện gì, lại đưa lễ phục dạ hội với ngọc trai đến cho cô làm cái gì?
Cố Thanh Sương muốn hỏi Hạ Tuy Trầm, nhưng khi cô thức dậy, người đàn ông đã đến công ty, vì hai người họ đã quá quen thuộc nên cô miễn cưỡng nhận món quà khó hiểu này.
“Thay tôi cảm ơn Hạ Tổng…”
Nghiêm Thuật cười rạng rỡ: “Được.”
Cố Thanh Sương ăn xong bữa sáng, mặc chiếc váy dạ hội màu xanh lam và vòng tay ngọc trai đi thẳng đến đoàn phim, buổi sáng cô không phải diễn, nhưng có thể ở phòng nghỉ đợi trước, mới vừa tìm được một cái sô pha nằm xuống, Lạc Nguyên đã nghe thấy tiếng động mà đến.
Nhìn thấy bộ váy bên cạnh sô pha, anh cũng hỏi: “Đồ xa xỉ này lấy từ đâu ra vậy?”
Cố Thanh Sương pha một tách trà túi lọc để giải khát, không khỏi nhướng mi: “Kim chủ của em tặng.”
Lạc Nguyên thấy cô bị truyền thông bế lên hot search còn có tâm tình nói giỡn, có thể thấy được công lực đã tăng cao, cũng thuận thế vui đùa nói: “Ồ, phẩm vị của kim chủ em quả là không tầm thường nha, lại còn là nạm kim cương đá quý, kích cỡ eo nhỏ này, đàn ông quả nhiên gừng càng già càng cay…”
Cố Thanh Sương đang định trả lời, Hạ Tuy Trầm so với anh còn trẻ hơn hai tuổi, sao lại càng già càng cay.
Lời còn chưa nói hết, cô vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa phòng chờ, cánh cửa khép hờ, bất kể là ai đang nói chuyện bên trong hay bên ngoài đều có thể nghe được rõ ràng.
Vì vậy khi Cố Văn Hàn nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng nghỉ đột nhiên dừng lại, trợ lý đạo diễn bên cạnh cũng không ngừng nịnh nọt, điều này cũng khiến Cố Thanh Sương nghe được vài câu vọng vào: “Thì ra chủ tịch Cố là bạn trai của cô Dịch, thất lễ rồi.”
“Khách quý đến thăm? Hôm nay nhân vật chính không có nhiều cảnh… Tôi sẽ nhắn trợ lý thông báo cho cô Dịch.”
……
Cố Văn Hàn phớt lờ lời nịnh bợ của trợ lý đạo diễn, hôm nay ông ta mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, thân hình cao ráo, mảnh khảnh không thua gì đàn ông trạc tuổi 30. Bởi vì nước da trắng trẻo, khuôn mặt trẻ trung hơn tuổi rất nhiều, chỉ khi cười lên mới lộ ra vài nếp nhăn nơi khoé mắt.
Chỉ cần nhìn tướng mạo này, nếu không phải xuất thân từ hào môn, thì khuôn mặt trắng trẻo thư sinh khi còn trẻ đó hẳn là tiêu chuẩn của soái ca trong giới showbiz bây giờ.
Trợ lý đạo diễn thấy ông đang nhìn chằm chằm vào phòng chờ, cũng rất biết xử sự, vội vàng gọi Lạc Nguyên ra giới thiệu: “Lão Nguyên, vị này chính là bạn trai của cô Dịch, một doanh nhân có tiếng từ Lệ Thành!”
Câu cuối cùng. đã nói nhỏ với Lạc Nguyên nghe, nhờ anh thuyết phục Cố Thanh Sương ra chào người đàn ông này.
Lạc Nguyên không biết chuyện gì đang xảy ra, bản năng nghề nghiệp khiến anh ta nhiệt tình đưa tay với Cố Văn Hàn: “Cố Tổng, nghe danh đã lâu.”
Cố Văn Hàn nhìn ánh mắt Lạc Nguyên, từ trên xuống dưới với vẻ khinh thường: “Cậu chính là Lạc Nguyên?”
Ông ta không có ý muốn bắt tay, điều này làm cho Lạc Nguyên giật mình hai giây, nghĩ lại xem mình có chỗ nào đắc tội hay không: “Tôi là…”
“Bây giờ kiểu người nào cũng có thể được làm người đại diện cho minh tinh nổi tiếng sao?” Lời này, Cố Văn Hàn đang hỏi trợ lý đạo diễn bên cạnh, mặc dù không có nhiều người trên hành lang, nhưng ông ta lại không lưu tình chút nào, ra oai phủ đầu Lạc Nguyên.
Sắc mặt Lạc Nguyên tức khắc cứng ngắc, trường hợp này cũng thật xấu hổ, chỉ có trợ lý đạo diễn cười làm lành nói: “Cố Tổng thật biết nói đùa.”
Cố Văn Hàn nhìn Lạc Nguyên với ánh mắt như kẻ thù đã dạy hư con gái ông ta, khiến người khác cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho đến khi có người gõ cửa hai lần, thu hút sự chú ý của mọi người.
Là Cố Thanh Sương đang lười biếng dựa vào trước cửa phòng chờ, đôi môi đỏ mọng gợi lên một tia giễu cợt đến mức không có chút lưu tình: “Vừa mới đến lại bắt đầu chạy tới gây sóng gió, là tối hôm qua uống rượu còn chưa có tỉnh táo hay sao?”
Ngoại trừ Cố Văn Hàn, không ai hiểu được ý tứ ở câu cuối cùng.
“Sai Sai ——”
“Chú Tư có thời gian vẫn nên đi tìm bạn gái ông đi, lại rảnh rỗi ở đây giáo huấn người đại diện, tính làm chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Sương tính cách vốn là bênh vực người mình, không chịu được liền lên tiếng bảo vệ.
“Con gọi bố là chú Tư?”
Cố Văn Hàn nhíu mày, tỏ rõ thái độ không hài lòng với cách xưng hô của cô.
Biểu cảm của Cố Thanh Sương khẽ thay đổi: “Không đúng hả?”
Cô không thích nhớ lại quá khứ nhưng cũng không có nghĩa là đã mất trí nhớ, hồi đó, để theo đuổi tiểu thư quý tộc, Cố Văn Hàn đã nói dối rằng cô là con riêng của anh trai, còn lừa gạt cô gọi mình là chú Tư chứ không phải là bố.
Kể từ đó, Cố Thanh Sương không bao giờ mở miệng gọi ông ta một tiếng bố.
Lần này sắc mặt của Cố Văn Hàn còn xấu hơn cả Lạc Nguyên, ngay lúc cơn tức giận sắp nổi lên thì một tiếng bước chân nhỏ khác lại truyền đến, chính là Dịch Tiểu Dung trong trang phục đóng phim, đúng lúc mà xuất hiện, nhìn thấy sự giằng co giữa hai người, đáy lòng nghi ngờ, miệng dịu dàng hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Những người có mặt ở đây:….
Trợ lý đạo diễn trong lòng nghĩ là vị Cố Tổng này có khả năng muốn làm quen với một mỹ nhân như Cố Thanh Sương, nhưng đã không thành công.
Lạc Nguyên bị cảm động, nghĩ rằng về sau anh sẽ không bao giờ bị coi khinh nữa, vì đã có Cố Thanh Sương tính cách lạnh lùng và không tuân theo bất kì một sắp xếp nào.
Hãy nhìn xem, dám đứng lên bênh vực người của mình, đổi lại là một nghệ sĩ khác, nào dám đứng ra chống lưng cho anh ta.
Không ai nói lời nào cho đến khi Dịch Tiểu Dung bước tới nắm lấy cánh tay của Cố Văn Hàn, âm thầm tuyên bố thân phận của mình, nhìn về phía Cố Thanh Sương: “Nhân tiện… Chính thức giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là bạn trai tôi.”
“Anh, em hơi khát…”
Hạ Tuy Trầm hít sâu một hơi, dùng ngón tay thon dài cố định gò má của cô, ở trước mặt Cố Thanh Sương, cúi đầu, dùng môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi bé nhỏ kia.
Chỉ cần đụng chạm đơn giản đã khiến trong lòng Cố Thanh Sương không yên, cô giơ hai tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại, cái miệng nhỏ nhắn quấn lấy đôi môi và đầu lưỡi lạnh lẽo của anh, yết hầu tinh tế đang nuốt lấy thứ gì đó, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Ban đầu Hạ Tuy Trầm rất kiềm chế, cho dù là âu yếm, anh cũng chỉ muốn xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh của cô, nhưng sau đó dần dần diễn biến thành tình huống khác, lý trí trong đầu anh cũng không còn nữa, bắp tay căng cứng xuyên qua ống tay áo sơ mi của cô, ôm chặt cô vào lồng ngực, bàn tay xoa nắn dọc theo vai người phụ nữ.
Không biết vì sao, Cố Thanh Sương nhíu đôi mày thanh tú, dường như bị đau khẽ kêu một tiếng: “Đau quá, anh đụng tới đuôi váy em rồi.”
Hạ Tuy Trầm đột nhiên dừng tay lại, sau đó đi tới nâng đầu cô lên, ngón tay thon dài trượt dọc theo mái tóc đen mềm mại, khiến anh thở gấp hơn một chút, yết hầu nhấp nhô ba lần mới khàn khàn thốt ra: “Đau ở đâu?”
Cố Thanh Sương không nói được ở đâu, giọng nói rất nhỏ, hơi run run có vẻ rất đau. Logic của người say rượu rất khó mà hiểu được, một lúc sau lại kêu khát, mười ngón ở trong lồng ngực anh lần mò tìm nước uống, sờ đến độ khiến bộ tây trang trở nên nhăn nhúm, cuối cùng lấy trong túi quần anh ra một chiếc hộp hương táo.
Đôi mắt đen của cô như có nước, lộ ra mấy phần mờ mịt nhìn cái này, như thể đang nghiên cứu một điều gì đó mới mẻ.
“Cái này không phải thứ bây giờ em có thể chơi được.” Hạ Tuy Trầm đang muốn đoạt lấy, nhưng chưa kịp di chuyển, anh đã thấy cô mở chiếc hộp trong suốt lấy ba gói trong đó ra, như thể cô sắp lấy một món đồ chơi từ anh, kết quả nhìn thấy rồi thì lại ngây ngốc, khuôn mặt ửng hồng đầy bối rối:
“Cái này là kẹo à?”
“Nó có mùi táo… Nó có mùi như táo, anh, em muốn ăn táo.”
Cố Thanh Sương lại bóc gói khác, không vui duỗi tay ra, hơi co vai lại nhìn anh chằm chằm đầy buộc tội, như có thể khóc bất cứ lúc nào, thấy nó lại có vị táo, cô tiếp tục xé.
Cả một hộp hương táo bị cô ném ra khắp ghế sau.
Hạ Tuy Trầm tối sầm lại, giọng nói trở nên khàn khàn, dỗ dành cô như một đứa trẻ ồn ào: “Về biệt thự muốn ăn gì thì ăn. Trên đường phải ngoan, anh ôm em ngủ được không?”
Cố Thanh Sương lắc đầu, lại đi tìm thứ gì đó trong túi quần anh, cũng không thèm nhìn đến chiếc điện thoại di động màu đen.
Hạ Tuy Trầm không ngăn được cô, tất cả đều bị cô xé mở lấy ra chơi hết, trong xe ngăn kín gió, mùi hoa quả ngọt ngào thoảng qua giữa hai người làm rối loạn khứu giác của anh.
Mùi hương đó dính lên những ngón tay thon dài và trắng nón của Cố Thanh Sương.
Cô trông mê người lại không tự nhận thức được, nhíu mày, còn ghé vào vành tai anh yêu mị hỏi: “Anh, cái món đồ chơi này chơi như này hả?”
Hạ Tuy Trầm thấy cô không chừa lại cái nào, ba hộp đều bị bóc sạch, bình tĩnh khắc chế lồng ngực và cổ họng đang nóng rực, đem ham muốn áp chế xuống, bàn tay bắt lấy đầu ngón tay cô, lấy góc áo sơmi trên người lau khô cho cô: “Nếu em thích, đêm nay anh hứa sẽ chỉ em cách chơi.”
Cố Thanh Sương đột nhiên trở nên tức giận, mắt càng đỏ hơn: “Ý anh là em không biết chơi sao?”
Hạ Tuy Trầm dừng lại hai giây rồi chọn cách thỏa hiệp với cô: “Em biết chơi mà.”
Cố Thanh Sương nghe xong lại vui vẻ, môi đỏ còn không nhịn được nhếch lên, lông mi chớp chớp, cô háo hức yêu cầu anh đưa lòng bàn tay ra.
Hạ Tuy Trầm thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Ngay sau đó, lòng bàn tay anh rất phối hợp đưa qua, chỉ thấy cô cúi đầu vùi mặt vào đó, lẩm bẩm nói: “Nước mắt của mỹ nhân ngư có thể biến thành những hạt ngọc trai, anh phải giúp em hứng lấy… Không được rớt một viên nào, em muốn lấy ngọc trai đi mua đuôi cá.”
Giọng nói dần nhỏ hơn, Cố Thanh Sương bắt đầu ra sức khóc lớn.
Nhiều năm kinh nghiệm làm diễn viên quả nhiên không vô dụng, những giọt nước mắt long lanh chỉ trong tích tắc đã không ngừng được mà chảy xuống, dọc theo khe hở ngón tay của người đàn ông, rơi xuống chiếc quần tây của anh.
Khóc nhiều sợ cô lúc tỉnh rượu lại đau họng, Hạ Tuy Trầm hôn lên môi cô, mang theo giọng an ủi rất hữu hiệu: “Đừng khóc nữa, anh không nỡ nhìn em cứ khóc như vậy.”
Cố Thanh Sương cũng không biết đêm nay có phải là cô muốn giải tỏa cảm giác ngột ngạt chất chứa từ lâu hay không, toàn bộ cảm xúc cứ trút hết ra ngoài, vẫn thích anh nhẹ nhàng dỗ dành, khi xe chạy đến biệt thự, cô khóc không ngừng, được anh quấn chặt trong chiếc áo vest của người đàn ông, mái tóc dày xõa ra che khuất nửa khuôn mặt thanh tú, hàng mi nhíu chặt, thỉnh thoảng lại nức nở hai tiếng.
Hạ Tuy Trầm không lập tức xuống xe, ôm cô và ngồi yên lặng một lúc, anh nhìn xuống và thấy Cố Thanh Sương đang dần dần thiếp đi, lộ ra ngoài tây trang là khuôn mặt đỏ ửng, cơn say vẫn chưa tiêu tan, thoạt nhìn rất đáng thương.
Đợi cô ngủ say hẳn, Hạ Tuy Trầm mới ôm cô đi xuống, nhỏ giọng dặn tài xế không được mở cửa sau xe.
Ba chiếc hộp đó đã bị mở ra ném tứ tung khắp nơi, trên ghế còn có mùi hương táo nồng đậm, để người khác nhìn thấy, quả thật là rất kỳ cục.
–
Cố Thanh Sương là kiểu người một khi say rượu, khi tỉnh lại sẽ lập tức mất trí nhớ.
Ngày hôm sau, cô từ trên giường trong phòng ngủ chính đứng dậy như không có chuyện gì, mặc quần áo trang điểm bình thường, ngồi ở nhà ăn dùng bữa thì thấy Nghiêm Thuật cố ý tới biệt thự, còn mang theo một chiếc váy dạ hội màu xanh lam cùng mười tám viên ngọc trai quý giá.
Nguyên văn lời nói của Nghiêm Thuật là: “Hạ Tổng nửa đêm gọi điện thoại tới cho tôi, nói rằng buổi sáng phải đem trang phục dạ hội và ngọc trai đến biệt thự.”
Hơn nửa đêm.
Hạ Tuy Trầm không có chuyện gì, lại đưa lễ phục dạ hội với ngọc trai đến cho cô làm cái gì?
Cố Thanh Sương muốn hỏi Hạ Tuy Trầm, nhưng khi cô thức dậy, người đàn ông đã đến công ty, vì hai người họ đã quá quen thuộc nên cô miễn cưỡng nhận món quà khó hiểu này.
“Thay tôi cảm ơn Hạ Tổng…”
Nghiêm Thuật cười rạng rỡ: “Được.”
Cố Thanh Sương ăn xong bữa sáng, mặc chiếc váy dạ hội màu xanh lam và vòng tay ngọc trai đi thẳng đến đoàn phim, buổi sáng cô không phải diễn, nhưng có thể ở phòng nghỉ đợi trước, mới vừa tìm được một cái sô pha nằm xuống, Lạc Nguyên đã nghe thấy tiếng động mà đến.
Nhìn thấy bộ váy bên cạnh sô pha, anh cũng hỏi: “Đồ xa xỉ này lấy từ đâu ra vậy?”
Cố Thanh Sương pha một tách trà túi lọc để giải khát, không khỏi nhướng mi: “Kim chủ của em tặng.”
Lạc Nguyên thấy cô bị truyền thông bế lên hot search còn có tâm tình nói giỡn, có thể thấy được công lực đã tăng cao, cũng thuận thế vui đùa nói: “Ồ, phẩm vị của kim chủ em quả là không tầm thường nha, lại còn là nạm kim cương đá quý, kích cỡ eo nhỏ này, đàn ông quả nhiên gừng càng già càng cay…”
Cố Thanh Sương đang định trả lời, Hạ Tuy Trầm so với anh còn trẻ hơn hai tuổi, sao lại càng già càng cay.
Lời còn chưa nói hết, cô vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa phòng chờ, cánh cửa khép hờ, bất kể là ai đang nói chuyện bên trong hay bên ngoài đều có thể nghe được rõ ràng.
Vì vậy khi Cố Văn Hàn nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng nghỉ đột nhiên dừng lại, trợ lý đạo diễn bên cạnh cũng không ngừng nịnh nọt, điều này cũng khiến Cố Thanh Sương nghe được vài câu vọng vào: “Thì ra chủ tịch Cố là bạn trai của cô Dịch, thất lễ rồi.”
“Khách quý đến thăm? Hôm nay nhân vật chính không có nhiều cảnh… Tôi sẽ nhắn trợ lý thông báo cho cô Dịch.”
……
Cố Văn Hàn phớt lờ lời nịnh bợ của trợ lý đạo diễn, hôm nay ông ta mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, thân hình cao ráo, mảnh khảnh không thua gì đàn ông trạc tuổi 30. Bởi vì nước da trắng trẻo, khuôn mặt trẻ trung hơn tuổi rất nhiều, chỉ khi cười lên mới lộ ra vài nếp nhăn nơi khoé mắt.
Chỉ cần nhìn tướng mạo này, nếu không phải xuất thân từ hào môn, thì khuôn mặt trắng trẻo thư sinh khi còn trẻ đó hẳn là tiêu chuẩn của soái ca trong giới showbiz bây giờ.
Trợ lý đạo diễn thấy ông đang nhìn chằm chằm vào phòng chờ, cũng rất biết xử sự, vội vàng gọi Lạc Nguyên ra giới thiệu: “Lão Nguyên, vị này chính là bạn trai của cô Dịch, một doanh nhân có tiếng từ Lệ Thành!”
Câu cuối cùng. đã nói nhỏ với Lạc Nguyên nghe, nhờ anh thuyết phục Cố Thanh Sương ra chào người đàn ông này.
Lạc Nguyên không biết chuyện gì đang xảy ra, bản năng nghề nghiệp khiến anh ta nhiệt tình đưa tay với Cố Văn Hàn: “Cố Tổng, nghe danh đã lâu.”
Cố Văn Hàn nhìn ánh mắt Lạc Nguyên, từ trên xuống dưới với vẻ khinh thường: “Cậu chính là Lạc Nguyên?”
Ông ta không có ý muốn bắt tay, điều này làm cho Lạc Nguyên giật mình hai giây, nghĩ lại xem mình có chỗ nào đắc tội hay không: “Tôi là…”
“Bây giờ kiểu người nào cũng có thể được làm người đại diện cho minh tinh nổi tiếng sao?” Lời này, Cố Văn Hàn đang hỏi trợ lý đạo diễn bên cạnh, mặc dù không có nhiều người trên hành lang, nhưng ông ta lại không lưu tình chút nào, ra oai phủ đầu Lạc Nguyên.
Sắc mặt Lạc Nguyên tức khắc cứng ngắc, trường hợp này cũng thật xấu hổ, chỉ có trợ lý đạo diễn cười làm lành nói: “Cố Tổng thật biết nói đùa.”
Cố Văn Hàn nhìn Lạc Nguyên với ánh mắt như kẻ thù đã dạy hư con gái ông ta, khiến người khác cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho đến khi có người gõ cửa hai lần, thu hút sự chú ý của mọi người.
Là Cố Thanh Sương đang lười biếng dựa vào trước cửa phòng chờ, đôi môi đỏ mọng gợi lên một tia giễu cợt đến mức không có chút lưu tình: “Vừa mới đến lại bắt đầu chạy tới gây sóng gió, là tối hôm qua uống rượu còn chưa có tỉnh táo hay sao?”
Ngoại trừ Cố Văn Hàn, không ai hiểu được ý tứ ở câu cuối cùng.
“Sai Sai ——”
“Chú Tư có thời gian vẫn nên đi tìm bạn gái ông đi, lại rảnh rỗi ở đây giáo huấn người đại diện, tính làm chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Sương tính cách vốn là bênh vực người mình, không chịu được liền lên tiếng bảo vệ.
“Con gọi bố là chú Tư?”
Cố Văn Hàn nhíu mày, tỏ rõ thái độ không hài lòng với cách xưng hô của cô.
Biểu cảm của Cố Thanh Sương khẽ thay đổi: “Không đúng hả?”
Cô không thích nhớ lại quá khứ nhưng cũng không có nghĩa là đã mất trí nhớ, hồi đó, để theo đuổi tiểu thư quý tộc, Cố Văn Hàn đã nói dối rằng cô là con riêng của anh trai, còn lừa gạt cô gọi mình là chú Tư chứ không phải là bố.
Kể từ đó, Cố Thanh Sương không bao giờ mở miệng gọi ông ta một tiếng bố.
Lần này sắc mặt của Cố Văn Hàn còn xấu hơn cả Lạc Nguyên, ngay lúc cơn tức giận sắp nổi lên thì một tiếng bước chân nhỏ khác lại truyền đến, chính là Dịch Tiểu Dung trong trang phục đóng phim, đúng lúc mà xuất hiện, nhìn thấy sự giằng co giữa hai người, đáy lòng nghi ngờ, miệng dịu dàng hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Những người có mặt ở đây:….
Trợ lý đạo diễn trong lòng nghĩ là vị Cố Tổng này có khả năng muốn làm quen với một mỹ nhân như Cố Thanh Sương, nhưng đã không thành công.
Lạc Nguyên bị cảm động, nghĩ rằng về sau anh sẽ không bao giờ bị coi khinh nữa, vì đã có Cố Thanh Sương tính cách lạnh lùng và không tuân theo bất kì một sắp xếp nào.
Hãy nhìn xem, dám đứng lên bênh vực người của mình, đổi lại là một nghệ sĩ khác, nào dám đứng ra chống lưng cho anh ta.
Không ai nói lời nào cho đến khi Dịch Tiểu Dung bước tới nắm lấy cánh tay của Cố Văn Hàn, âm thầm tuyên bố thân phận của mình, nhìn về phía Cố Thanh Sương: “Nhân tiện… Chính thức giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là bạn trai tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook