Mê Cung
-
Chương 26
*****
“Ca, gần đây ngươi có việc gì vui phải không?”
Dương Tĩnh Lan mạc danh kỳ diệu nhìn Tiêu Thương Nhiên.“Không có a. Vì sao đệ hỏi như vậy?”
“Đệ phát hiện huynh thay đổi rất nhiều.” Tiêu Thương Nhiên nói,“Từ sau khi báo thù thất bại, ánh mắt của huynh vẫn luôn u buồn … Cho dù cười, cũng rất ít có sự vui vẻ chân chính… Nhưng gần đây, lại rất khoái nhạc.”
Dừng một chút, cậu lại bổ sung:“Đặc biệt thời điểm cùng một chỗ với Nam lâu chủ.”
Có sao? Như thế nào ngay cả chính ta cũng chưa nhận ra?
Dương Tĩnh Lan không biết mở miệng giải thích như thế nào với Tiêu Thương Nhiên. Cậu … Cậu có bài xích đoạn tụ giống như những người đó không …?
Cũng chỉ có tri kỷ giống Nhã Lam, mới có thể không phản cảm chính mình……
“Trúc Khiêm hắn… là bằng hữu tốt, lúc ở cùng hắn ta rất khoái nhạc.”
“Ca, ca có biết Hiểu Kiệt ca đi đâu không? Hắn là Hữu hộ pháp Bắc Lam lâu, nhưng ta ở Bắc Lam lâu ngây người một tháng , sao vẫn không thấy hắn?” Tiêu Thương Nhiên đưa ra nghi vấn trong lòng.
Dương Tĩnh Lan không nghĩ tới cậu đột nhiên chuyển hướng đề tài, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.“Hiểu Kiệt… Hắn có một số việc phải xử lý nên ly khai rồi.”
Nếu Tiêu Thương Nhiên biết Du Hiểu Kiệt mà cậu nhận thức từ nhỏ, lại vì Tiêu Thương Nguyệt mà phản bội Bắc Lam lâu, nhất định rất khó có thể chấp nhận.
“Khi nào thì hắn trở về?” Tiêu Thương Nhiên tiếp tục truy vấn.
“Ách.. cái này…… Ca cũng không biết, đệ đi hỏi Trúc Khiêm.”
Du Hiểu Kiệt chắc là không bao giờ trở về.
“Ngươi cút sang một bên cho ta! Thật là phiền phức a!”
Không thể nhịn được nữa, một cước đá văng bạch miêu dưới đất, Lạc Ngâm rốt cục bạo phát:“Tiêu Thương Nhiên! Mau đem con mèo của nhà ngươi đi mau! Bằng không ta đã ném nó ra ngoài cửa sổ a!”
Nghe tiếng truy đuổi, Tiêu Thương Nhiên vội vàng gào thét, ôm lấy Lưu Sương trấn an.“Con mèo cũng không phải của ta, là của ca ta…”
Nghĩ nghĩ, cậu lại sửa miệng:“Hình như là ca ta cùng Nam lâu chủ dưỡng sủng vật…… Ngươi ném nó từ nơi này xuống, không sợ Nam lâu chủ tìm ngươi khởi binh vấn tội sao?”
Cậu thường xuyên thấy Nam Trúc Khiêm và Dương Tĩnh Lan cùng nhau đùa với con mèo này, nói không chừng đúng là bọn họ cùng nhau dưỡng .
Lạc Ngâm cười nhạo:“Lâu chủ dưỡng sủng vật? Tiêu Thương Nhiên, đầu của ngươi có vấn đề gì không? Kính nhờ ngươi mau đi tìm đại phu, đừng làm ta sợ a!”
Không đợi Tiêu Thương Nhiên mở miệng, Lạc Ngâm lại phát huy công lực ác khẩu của hắn:“Muốn hù dọa người khác cũng phải soạn một lời nói dối dễ dàng làm cho người ta mắc mưu. Chỉ bằng cái câu chuyện buồn cười kia…… Bắc Lam lâu chủ dưỡng sủng vật? Đúng là cười chết ta!”
“Cậu ta nói thật, ta đã thấy lâu chủ cùngThương Nguyệt công tử chăm sóc con mèo này…” Tố Đoạn Tiểu Diệp chen vào nói,“Nó đích thật là sủng vật bọn họ dưỡng.”
“Tiểu Diệp, sao ngay cả ngươi cũng cùng tiểu tử này hồ nháo?” Lạc Ngâm thấy bằng hữu của mình hợp tác cùng Tiêu Thương Nhiên, phi thường bất mãn.
“Ta không có hồ nháo! Là thật !” Tố Đoạn Tiểu Diệp vội vàng biện giải,“ Khi ấy bộ dáng Lâu chủ hoàn toàn bất đồng, quả thực là hai người… Ta chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn ôn nhu như vậy!”
Lạc Ngâm bị dọa sợ.“Ôn nhu?! Tiểu Diệp, ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?”
“Không có.” Tố Đoạn Tiểu Diệp buồn bực ,“Lâu chủ đến tột cùng là bị gì a……”
Tiêu Thương Nhiên nói:“ Ca ta gần đây cũng kì lạ… Mặc dù vui vẻ là chuyện tốt, nhưng biết rõ nguyên nhân vẫn tốt hơn. Không bằng chúng ta…..”
“Ca, gần đây ngươi có việc gì vui phải không?”
Dương Tĩnh Lan mạc danh kỳ diệu nhìn Tiêu Thương Nhiên.“Không có a. Vì sao đệ hỏi như vậy?”
“Đệ phát hiện huynh thay đổi rất nhiều.” Tiêu Thương Nhiên nói,“Từ sau khi báo thù thất bại, ánh mắt của huynh vẫn luôn u buồn … Cho dù cười, cũng rất ít có sự vui vẻ chân chính… Nhưng gần đây, lại rất khoái nhạc.”
Dừng một chút, cậu lại bổ sung:“Đặc biệt thời điểm cùng một chỗ với Nam lâu chủ.”
Có sao? Như thế nào ngay cả chính ta cũng chưa nhận ra?
Dương Tĩnh Lan không biết mở miệng giải thích như thế nào với Tiêu Thương Nhiên. Cậu … Cậu có bài xích đoạn tụ giống như những người đó không …?
Cũng chỉ có tri kỷ giống Nhã Lam, mới có thể không phản cảm chính mình……
“Trúc Khiêm hắn… là bằng hữu tốt, lúc ở cùng hắn ta rất khoái nhạc.”
“Ca, ca có biết Hiểu Kiệt ca đi đâu không? Hắn là Hữu hộ pháp Bắc Lam lâu, nhưng ta ở Bắc Lam lâu ngây người một tháng , sao vẫn không thấy hắn?” Tiêu Thương Nhiên đưa ra nghi vấn trong lòng.
Dương Tĩnh Lan không nghĩ tới cậu đột nhiên chuyển hướng đề tài, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.“Hiểu Kiệt… Hắn có một số việc phải xử lý nên ly khai rồi.”
Nếu Tiêu Thương Nhiên biết Du Hiểu Kiệt mà cậu nhận thức từ nhỏ, lại vì Tiêu Thương Nguyệt mà phản bội Bắc Lam lâu, nhất định rất khó có thể chấp nhận.
“Khi nào thì hắn trở về?” Tiêu Thương Nhiên tiếp tục truy vấn.
“Ách.. cái này…… Ca cũng không biết, đệ đi hỏi Trúc Khiêm.”
Du Hiểu Kiệt chắc là không bao giờ trở về.
“Ngươi cút sang một bên cho ta! Thật là phiền phức a!”
Không thể nhịn được nữa, một cước đá văng bạch miêu dưới đất, Lạc Ngâm rốt cục bạo phát:“Tiêu Thương Nhiên! Mau đem con mèo của nhà ngươi đi mau! Bằng không ta đã ném nó ra ngoài cửa sổ a!”
Nghe tiếng truy đuổi, Tiêu Thương Nhiên vội vàng gào thét, ôm lấy Lưu Sương trấn an.“Con mèo cũng không phải của ta, là của ca ta…”
Nghĩ nghĩ, cậu lại sửa miệng:“Hình như là ca ta cùng Nam lâu chủ dưỡng sủng vật…… Ngươi ném nó từ nơi này xuống, không sợ Nam lâu chủ tìm ngươi khởi binh vấn tội sao?”
Cậu thường xuyên thấy Nam Trúc Khiêm và Dương Tĩnh Lan cùng nhau đùa với con mèo này, nói không chừng đúng là bọn họ cùng nhau dưỡng .
Lạc Ngâm cười nhạo:“Lâu chủ dưỡng sủng vật? Tiêu Thương Nhiên, đầu của ngươi có vấn đề gì không? Kính nhờ ngươi mau đi tìm đại phu, đừng làm ta sợ a!”
Không đợi Tiêu Thương Nhiên mở miệng, Lạc Ngâm lại phát huy công lực ác khẩu của hắn:“Muốn hù dọa người khác cũng phải soạn một lời nói dối dễ dàng làm cho người ta mắc mưu. Chỉ bằng cái câu chuyện buồn cười kia…… Bắc Lam lâu chủ dưỡng sủng vật? Đúng là cười chết ta!”
“Cậu ta nói thật, ta đã thấy lâu chủ cùngThương Nguyệt công tử chăm sóc con mèo này…” Tố Đoạn Tiểu Diệp chen vào nói,“Nó đích thật là sủng vật bọn họ dưỡng.”
“Tiểu Diệp, sao ngay cả ngươi cũng cùng tiểu tử này hồ nháo?” Lạc Ngâm thấy bằng hữu của mình hợp tác cùng Tiêu Thương Nhiên, phi thường bất mãn.
“Ta không có hồ nháo! Là thật !” Tố Đoạn Tiểu Diệp vội vàng biện giải,“ Khi ấy bộ dáng Lâu chủ hoàn toàn bất đồng, quả thực là hai người… Ta chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn ôn nhu như vậy!”
Lạc Ngâm bị dọa sợ.“Ôn nhu?! Tiểu Diệp, ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?”
“Không có.” Tố Đoạn Tiểu Diệp buồn bực ,“Lâu chủ đến tột cùng là bị gì a……”
Tiêu Thương Nhiên nói:“ Ca ta gần đây cũng kì lạ… Mặc dù vui vẻ là chuyện tốt, nhưng biết rõ nguyên nhân vẫn tốt hơn. Không bằng chúng ta…..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook