Mê Cung
-
Chương 2
“Ca, nơi này là Cẩm Châu, nơi chúng ta lớn lên .” Tiêu Thương Nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Tĩnh Lan,“Thế nào, có ấn tượng không?”
Dương Tĩnh Lan lắc đầu. Làm sao có thể sẽ có ấn tượng, y cũng không phải chủ nhân thân thể này .
Nhìn xem Tiêu Thương Nhiên cố gắng muốn cho y khôi phục trí nhớ, Dương Tĩnh Lan trong nội tâm một hồi cảm động — thân nhân của y chưa bao giờ đối với y tốt như vậy. Nhưng phần thân tình này, cũng không phải thuộc về y. Y đánh cắp thân tình của Tiêu Thương Nguyệt, cùng hành vi của tên đầu trộm đuôi cướp không có gì khác nhau .
Nếu như Tiêu Thương Nhiên biết mình không phải là Tiêu Thương Nguyệt, nhất định sẽ không làm như vậy.
Làm như thế nào mới có thể để cho Tiêu Thương Nguyệt trở về ? Có phải là chỉ cần ta lại tự sát thêm lần nữa, có thể làm hắn trở lại thân thể này?
Vạn nhất Tiêu Thương Nguyệt đã chết rồi…… Đây chẳng phải là vô lực xoay chuyển càn khôn?
Đi đến một nhà dân bình thường ở phía trước, Tiêu Thương Nhiên buộc ngựa vào cọc, nói: “Trong này chính là nhà của chúng ta, từ sau khi cha mẹ chết, chỉ có hai người chúng ta cùng nhau ở chỗ này.”
Bình thường trong tiểu thuyết, người xuyên qua đến cổ đại, nếu không phải trở thành người trong hoàng thất, thì chính là trở thành bang chủ cùa bang phái hoặc là giáo chủ, chưởng môn …, mà chính mình đã có may mắn trở thành một người bình thường, bình dân dân chúng, Dương Tĩnh Lan cao hứng, không đề cập nhiều. Có được đại quyền thế, nhiều tiền tài hơn nữa, trong mắt y còn không thoải mái bằng làm một người bình thường.
Gian phòng Tiêu Thương Nguyệt thu thập cực kỳ chỉnh tề, xem ra hắn là một người cẩn thận tỉ mỉ. Trên tường treo đủ loại kiểu dáng vũ khí, có kiếm, hoàn, thương, đao, phiến một chút, thậm chí còn chuyên môn bố trí một cái tủ gỗ để đặt ám khí.
Hắn yêu mến vũ khí a…… Điểm ấy ngược lại rất giống mình.
Dương Tĩnh Lan đối chuyện vật cổ đại hết sức cảm thấy hứng thú, [ Tôn Tử binh pháp ], [ Tam quốc chí ] … binh thư, sách sử cơ hồ chồng chất đầy gian phòng của y, tăng thêm y lại chẳng muốn thu thập, gian phòng liền khiến cho rối loạn.
Không biết ở thời đại này, có hay không những sách kia thật tồn tại.
Tiêu Thương Nhiên phát hiện, ca ca cậu từ ngày đó ở rừng cây, sau khi trở về đã xảy ra rất nhiều biến hóa. Tuy y như cũ yêu mến cất chứa vũ khí, như cũ nặng tình nặng nghĩa, lại thiếu từ trước chăm chú nghiêm cẩn, mà chuyển biến thành chính là tản mạn, tiêu sái, phản nghịch, còn có trong mắt tăng thêm u buồn.
Ca ca rốt cuộc làm sao vậy? Có phải là cái chết của phụ mẫu đối với y tổn thương quá lớn? Tiêu Thương Nhiên trăm mối vẫn không có lời giải.
Hơn nữa, ca mất trí nhớ cũng quá nghiêm trọng …. Khinh công, thuật cưỡi ngựa, kiếm pháp, thậm chí nấu nướng , tất cả đều quên không còn một mảnh, làm hại cậu chỉ hảo tự mình xuống bếp.
Mở ra tủ gỗ, một đống lớn các loại sách bài sơn đại hải rơi xuống, Tiêu Thương Nhiên thiếu chút nữa bị sách vùi lấp, vội đứng dậy. Cậu rốt cuộc không thể chịu đựng được, người hướng ngồi ở bên ngoài đọc sách quát: “Ca! Ngươi không thể dọn dẹp gian phòng sao?”
Dương Tĩnh Lan đem thư trong tay tùy ý để xuống, đứng lên nói:
“Dù sao dọn dẹp còn có thể làm loạn hơn, làm gì uổng phí tâm sức.”
Tiêu Thương Nhiên đành phải gánh trách nhiệm thay ca ca sửa sang lại gian phòng. Cậu thật vất vả đem gian phòng khôi phục thành nguyên dạng, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến một hồi tiếng la.
“Nhớ lại, mê cung quấn không ra thấy không rõ phương hướng để tìm kiếm, ai có thể dẫn ta tìm được cửa ra duy nhất.”
Hai chúng ta nhận thức nhau ở nơi này. Kết cục cuối cùng như thế nào, đều phụ thuộc ta và ngươi
Biểu tình của ca ca, có một chút đau thương, có một chút tịch mịch, còn có một điểm mê mang. Như vậy, ca ca của ngày hôm nay, Tiêu Thương Nhiên chưa từng gặp qua.
Y hát một bài hát, chính mình chưa từng nghe qua……
Đến tột cùng là làm sao vậy? Vì cái gì ca biến thành cái dạng này?
“Ca, hôm nay là tháng mười hai.”
Trông thấy Dương Tĩnh Lan không có ý định ra ngoài, Tiêu Thương Nhiên nhắc nhở:
“Ngươi cùng Hiểu Kiệt ca hẹn đi dạo chợ rồi. Nếu không đi sẽ trễ.”
Dương Tĩnh Lan không hiểu ra sao.“Hiểu Kiệt là ai?”
Tiêu Thương Nhiên rất thất vọng, xem ra y thật sự không nhớ rõ .
“Hắn là Du Hiểu Kiệt, bạn tri kỉ của ngươi , so với ngươi nhỏ hơn ba tháng.”
“… Ta khi nào thì sinh ra ?
”Tháng bảy ngày mười lăm.”
Tháng bảy ngày mười lăm….. bất chính hảo cũng là sinh nhật của ta ? Lại sẽ có loại trùng hợp này… Thật sự là…….
Theo màn đêm dần dần buông xuống rừng, thân ảnh Dương Tĩnh Lan mới xuất hiện tạp kỹ Cẩm Châu. Y xoa xoa mồ hôi theo thái dương chảy xuống , nhìn xem đám người lạ lẫm, trong nội tâm cảm thấy bất an — chính mình không biết mặt mũi Du Hiểu Kiệt, muốn làm sao tìm được hắn?
“Nguyệt! Bên này!”
Namtử áo dài nguyệt sắc, lưng đeo mộc trường cung trẻ tuổi hướng phía mình ngoắc ngoắc . Dương Tĩnh Lan thoáng chần chờ một hồi, sau đó hướng hắn đi đến.
Người này chính là Hiểu Kiệt sao?
“Nguyệt, hiếm khi gặp được ngươi, muộn như vậy mới đến a.” Du Hiểu Kiệt ôn nhu cười với y:
“Là gặp chuyện gì nên trì hoãn sao?”
“Ta.. Ta mất trí nhớ , cái gì cũng không nhớ rõ …. Là Thương Nhiên nói cho ta biết, ta mới biết được ước định của ta và ngươi ….” Dương Tĩnh Lan định tiếp tục làm bộ mất trí nhớ.
Du Hiểu Kiệt chau chau lông mày:
“Nguyệt, ngươi không giống như người hay nói giỡn.”
Dương Tĩnh Lan vẻ mặt thành thật.“Ta không nói giỡn, thật sự tất cả mọi việc ta đều quên.”
“.. Lần trước chúng ta cùng một chỗ uống rượu, lời ta nói với ngươi, ngươi cũng quên rồi sao?”
“Ta có cùng ngươi uống rượu sao?” Dương Tĩnh Lan hỏi lại làm cho Du Hiểu Kiệt sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn quay đầu, lúng ta lúng túng: “Thật sự.. Đã quên ?… Cũng tốt…..”
Ta thật sự không biết làm sao.
Trông thấy biểu tình của Du Hiểu Kiệt, Dương Tĩnh Lan không khỏi có chút áy náy. Nhưng trừ lần đó ra, y bất luận không có lựa chọn cái gì. Chẳng lẻ muốn y nói cho Du Hiểu Kiệt biết, Tiêu Thương Nguyệt có thể đã chết rồi?
Hắn mới vừa nói, “đã quên cũng tốt”? Hắn rốt cuộc cùng Tiêu Thương Nguyệt nói những thứ gì?
Đèn rực rỡ đốt lên, vì phồn hoa ban đêm làm đẹp vài phần sáng lạn.
Đường đi đạo lạ lẫm, bằng hữu lạ lẫm, thậm chí là chính mình lạ lẫm…… Tất cả chuyện này, với y mà nói đều quá mức lạ lẫm, mặc dù y cố gắng thích ứng những thứ này.
Du Hiểu Kiệt từng tiếng gọi “Nguyệt” làm đau tâm Dương Tĩnh Lan . Cái này so với Tiêu Thương Nhiên gọi hắn “Ca” càng làm cho y khó chịu. Một chữ “Nguyệt”, làm y tinh tường ý thức được, chính mình đã cướp đi tất cả của Tiêu Thương Nguyệt,
Y….. Không có tư cách đứng ở chỗ này.
Chẳng có mục đích đi dạo, thẳng đến ngọn đèn dầu rã rời đám người tan hết, lưu lại hai người bọn họ đều có tâm sự, đứng lặng tại chỗ thật lâu không đi.
“… Hiểu.. Kiệt..” Thật lâu, Dương Tĩnh Lan rốt cục mở miệng.
Du Hiểu Kiệt cười khổ.
“Nguyệt, ngươi mất trí nhớ liền xưng hô với ta cũng thay đổi ? Ngươi luôn luôn sẽ không như vậy gọi ta .”
“……..” Y không biết Tiêu Thương Nguyệt là như thế nào xưng hô với Du Hiểu Kiệt .
“Bảo ta là Kiệt.” trong giọng nói Du Hiểu Kiệt mang theo vài phần khẩn cầu.
Hít sâu một hơi, Dương Tĩnh Lan chậm rãi nói:
“Kiệt… Ngươi có thể tiễn ta về được không? Ta….. Không nhớ rõ đường về nhà .”
Nói xong câu đó sau, y đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Tại thế giới ban đầu y không có bất luận cái gì dựa vào, đi tới nơi này, cái thế giới sau, nếu như không phải bởi vì Tiêu Thương Nguyệt, y cũng không khả năng có được quan tâm như vậy.
Căn bản không thay đổi, không phải sao? Vô luận như thế nào, ta cũng còn là một mình một người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook