Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
-
Chương 3: Roi cưỡi ngựa
Laura không biết liệu mình có nên cảm thấy may mắn khi trở thành một Omega hay không.
Kể từ sau phong trào đòi quyền bình đẳng rầm rộ vài chục năm trước, Omega không còn bị coi là những kẻ yếu đuối nữa. Hay nói đúng hơn, trong một số trường hợp, để đảm bảo tính đúng đắn, Omega còn được đối xử ưu ái.
Chẳng hạn như hôm nay.
Dù bị buộc tội tiết lộ bí mật, trước khi bị tra xét nghiêm khắc, cô không phải chịu hình phạt như những người khác. Nhưng những chiếc còng và dây xích nặng trĩu trói chặt trên người cô đã là một gánh nặng không thể chịu đựng nổi. Giờ đây, ngay cả sức để đứng lên, Laura cũng không còn; cô chỉ có thể quỳ gục trên nền đất lạnh giá.
Nước lạnh ngấm vào chân cô, chiếc váy trắng chỉ vừa đủ che đi đầu gối bị trầy xước vì va chạm với đá. Do tư thế quỳ, nửa bắp chân lộ ra ngoài, làn da trắng mịn còn in hằn những vết ngón tay đỏ thẫm.
Kẻ gây ra những vết hằn ấy đứng ngay bên ngoài hàng rào sắt đen, khoác trên mình bộ quân phục đen, quân hàm biểu thị rõ ràng vị thế của anh ta.
Chiếc thắt lưng quân dụng cùng màu ôm chặt thân hình vạm vỡ, khoá vàng lấp lánh phát ra ánh sáng lạnh lùng đẹp đẽ.
Hôm nay anh không đeo huy hiệu. Đôi mắt tím của anh nhìn chằm chằm vào Laura đang ở trong nhà giam.
Laura nặng nề ngẩng đầu lên.
Trong trạng thái tỉnh táo, qua hàng rào, cuối cùng cô cũng thấy rõ người đàn ông đã đánh dấu tạm thời lên mình.
Mái tóc bạc như ánh trăng, đôi mắt tím thẫm, gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Bộ quân phục đen, mái tóc gọn gàng, găng tay đen, thắt lưng thắt chặt, bao bọc và kìm nén những cơ bắp đẹp đẽ.
Những đặc điểm này rõ ràng cho thấy thân phận của anh ta, là con trai trưởng của gia tộc Salieri, vị tướng lừng danh hiện tại, được Thủ tướng đương thời trọng dụng.
Caesar Vincent Salieri.
Laura đã nghe đến cái tên này vô số lần.
Anh trẻ hơn cô tưởng.
Và giờ đây, người đàn ông này đang đứng trước mặt cô, qua hàng rào, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Cô chỉ có trên người chiếc váy trắng hở hang, làn da đầy dấu tay và vết trầy xước cùng vết cắn sưng tấy trên cổ.
Để ngăn cô chống cự và trốn thoát, sợi xích đeo trên cổ tuy không dày, nhưng lại nặng nề, khiến xương quai xanh của cô hằn sâu một vệt bầm tím.
Cuối cùng Caesar cất tiếng, anh hỏi: "Tên cô là gì?"
Viên quản ngục cuối cùng cũng kịp chạy đến, thở hổn hển, đáp lời Caesar: "Thưa Tướng Caesar, cô ta tên là Laura."
Caesar nhìn ông ta: "Thưa ông, tôi cần nghi phạm tự mình trả lời."
Viên quản ngục liên tục xin lỗi, ông ta vừa mới nhận chức, vẫn còn rất kính sợ Tướng Caesar.
Gia tộc Salieri nổi tiếng với thuốc độc và tra tấn, viên quản ngục nghĩ, đúng là không nên đặt câu hỏi về quyết định của ngài lúc này.
Viên quản ngục do dự, không biết mình có nên nói hay làm điều gì đó, trong khi đang mâu thuẫn, ông nghe Caesar nói: "Đi lấy roi đến đây, tôi muốn tự tay thẩm vấn cô ta."
Viên quản ngục lo lắng bất an, hỏi: "Vâng—"
Caesar nói đơn giản: "Arthur đứng ở cửa, ông báo với anh ta rằng tôi cần roi."
Viên quản ngục nói vâng, có phần sợ hãi đưa tài liệu cần thẩm vấn cho Caesar, sau đó lấm lét rời đi.
Trong ngục chỉ còn lại Caesar và Laura nằm trên mặt đất.
Caesar không nhìn tài liệu.
Anh cũng không tiến lại gần hàng rào, nhưng hương hoa nhài từ người cô toả ra, như một làn sương độc dịu dàng.
Caesar hỏi: "Laura, đêm qua tại sao cô lại ở đó?"
Dưới ánh nhìn của anh, người phụ nữ nhợt nhạt này quỳ dưới đất, xương bả vai gầy guộc nổi lên một cách đáng thương qua lớp áo trắng.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt như sắp chết đi của cô, Caesar không thể tưởng tượng nổi việc mình đã đánh dấu tạm thời cô vào đêm qua.
Cô chỉ là một người yếu đuối, lại là tộc Asti.
Laura không trả lời thẳng câu hỏi của Caesar, cô nằm xuống đất, yếu ớt cầu xin anh: "... Có thể cho tôi ít nước được không? Tôi rất khát."
Lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, Caesar nghe thấy giọng của cô, điều khiến anh ngạc nhiên là, dù cô sở hữu nhan sắc yếu đuối mà anh không thích, giọng nói của cô lại không khó nghe, tựa như giọt sương ban mai.
Caesar không hài lòng: "Tôi đang thẩm vấn cô."
Laura nằm rạp xuống đất, như một cánh bướm bị gãy cánh, khuôn mặt tái nhợt, những ngón tay không còn sức.
Cô hơi nghiêng mặt, dấu răng Caesar để lại trên cổ lọt thẳng vào mắt anh.
"...Thưa ngài," Laura nói, "Nếu không cho tôi nước, có thể tôi sẽ chết mất, ngài thích thẩm vấn người chết sao?"
Như thể nghe thấy điều gì không tưởng, Caesar bật cười, anh tiến lại gần hàng rào.
Laura nhìn thấy đôi ủng đen của anh tiến gần, giọt nước ẩm ướt dưới đất bị giẫm đạp và tách ra.
Cô ngửi thấy hơi nước lạnh trên sàn, và cả khí lạnh từ người anh, tựa như một mảnh băng giá trên lưỡi dao sắc.
Giọng Caesar nghe có vẻ thiếu sự đồng cảm: "Cô nghĩ tôi sẽ quan tâm đến tính mạng của một người Asti sao?"
Dù giọng trầm đầy cuốn hút, nhưng âm điệu dường như ngâm qua lưỡi dao sắc bén ngấm rượu.
Laura nằm trên đất, yếu ớt nói: "Tôi bị vu oan."
Trông cô quả thực không giống một gián điệp.
Gián điệp nào lại ngốc đến mức chạy loạn trong thời kỳ phát tình của mình?
Caesar cúi đầu, mở tài liệu trên tay.
Tất cả thông tin về Laura đều đơn giản. Đúng như Caesar phỏng đoán, cha mẹ cô là những người tổ chức ám sát Thủ tướng tiền nhiệm. Cha mẹ cô bị tử hình khi Laura mới ba tuổi.
Vì lý do nhân đạo, Laura và vài đứa trẻ của các thành viên khác được đưa đến dinh thự của Thủ tướng, để thể hiện lòng bao dung và vô tư của chính phủ.
Dù sao thì những đứa trẻ ấy hầu hết mới ba, bốn tuổi, chưa có khả năng nhận thức.
Để đề phòng, chúng vẫn bị giám sát nghiêm ngặt, danh nghĩa là do chính phủ nuôi dưỡng, nhưng thực chất là giam lỏng và giáo dục. Quốc tế không thể lên tiếng về nhân quyền, đồng thời còn ngăn chặn những đứa trẻ này có ý nghĩ "báo thù" khi trưởng thành.
Một chuyên viên tâm lý được chỉ định giám sát và kiểm soát tâm lý của chúng. Nếu phát hiện dấu hiệu nguy hiểm, chúng sẽ phải chịu xử lý.
Kế hoạch này do công tước Salieri - cha của Caesar - đề xuất, thực hiện rất thành công. Ít nhất trong suốt mười lăm năm qua, chưa từng xảy ra sự cố, những đứa trẻ này vẫn sống khoẻ mạnh và vô hại.
Ngoại trừ gần đây.
Một trong số họ đã lén lút tiết lộ thông tin ra bên ngoài.
Caesar mở tờ giấy mỏng trên tay.
Cô gái đang nằm rạp dưới đất cầu xin được uống nước trước mặt anh có một cuộc đời mười tám năm đầu thật nhạt nhòa. Thậm chí, báo cáo từ chuyên viên tâm lý về cô cũng chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
"Ngây thơ và ngu ngơ, lương thiện nhưng yếu đuối.
Diện mạo đẹp đẽ, nhưng trí lực phát triển không hoàn thiện."
Nói ngắn gọn, cô là một kẻ vô dụng xinh đẹp.
Vừa ngốc vừa ngây thơ.
Ánh mắt Caesar rời khỏi tờ giấy, hướng về người phụ nữ đang bị xích trói trước mặt.
Tập hợp mọi đặc điểm mà anh ghét nhất.
Anh không hoàn toàn tin vào lời nhận xét của chuyên viên tâm lý, anh thích tự mình tìm hiểu hơn là dựa vào những gì đã ghi chép.
Cuối cùng viên quản ngục cũng mang đến thứ mà Caesar yêu cầu, có lẽ sợ muộn việc, ông ta gần như chạy nhanh đến mức thở hồng hộc, mồ hôi túa ra trên trán.
"Thưa ngài!" Viên quản ngục giơ món đồ lên, đưa tay lau mồ hôi trán, "Cây roi ngài cần đây."
Caesar đeo đôi găng tay đen, sau đó mở chiếc hộp.
Trong chiếc hộp đen dài, trên lớp nhung đen có hai chiếc roi nằm im lặng.
Cây roi mà Caesar thường dùng để thẩm vấn có hai loại, cả hai đều có cán làm từ kim loại bạc trắng đặc biệt, cứng và được khắc tên anh.
Điểm khác biệt là một chiếc có phần tay cầm và thân roi đan xen bằng dây bạc và da bò, tạo thành những đoạn xoắn, phần cuối xòe ra, mỗi cú quất đều sẽ để lại dấu đỏ rực.
Chiếc còn lại là roi cưỡi ngựa, thân roi làm bằng thép trắng, đầu roi là miếng da bò cong tròn, thanh thoát và gọn gàng.
Caesar rất ít khi dùng chiếc roi cưỡi ngựa thứ hai, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Anh chọn chiếc roi cưỡi ngựa, quay sang viên quản ngục: "Mở cửa ra."
Viên quản ngục vội vàng mở cửa phòng giam, cung kính mời Caesar vào.
Caesar bước đến trước mặt Laura, nhìn cô từ trên cao.
Bàn tay đeo găng đen nắm chặt cây roi, phần đầu bằng da áp vào má cô, ép một vết hõm sâu.
Một lọn tóc bạc buông xuống trán, Caesar nhìn vào đôi mắt nâu của Laura: "Tôi không muốn dùng hình phạt với cô, cô gái đáng thương."
Laura không đáp lại, chỉ cảm nhận được sức ép từ người đàn ông trước mặt. Sự chênh lệch thể lực bẩm sinh cùng những gì trải qua đêm qua khiến cô nhận thức rằng, chỉ cần người đàn ông này ra tay, một nhát roi có thể nghiền nát xương cô.
"Tiếp theo tôi sẽ hỏi cô vài câu," Caesar dùng miếng da ở cuối roi vỗ nhẹ lên má cô, không dùng lực, chỉ để lại một vệt hồng nhạt, "Cô biết phải làm gì rồi đấy."
Laura nói: "Xin hãy cho tôi nước uống, tôi cần nước."
Caesar cười khẩy: "Tội phạm lại dám yêu cầu thứ gì đó từ kẻ hành hình?"
Laura dường như không nhận thấy cây roi trong tay anh, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh hiện tại của mình thảm hại đến nhường nào.
Nếu tội danh của cô được xác định, thì đến trưa mai, cô sẽ bị xử bắn.
Người phụ nữ bị buộc tội là gián điệp này nhìn Caesar với ánh mắt tội nghiệp và bất lực, đôi mắt nâu như không hề thiếu nước mà còn như giấu cả một hồ nước trong veo, khẩn thiết cầu xin: "Nhưng tôi cần nước, nếu không uống nước, tôi sẽ không thể tập trung được. Như thế tôi không thể trả lời câu hỏi của ngài, có khi còn trả lời sai. Tôi trả lời sai không sao, nhưng ngài có thể phải chịu áp lực từ bên ngoài và dằn vặt lương tâm."
Caesar: "Im miệng."
Người này nói nhiều hơn anh tưởng, rõ ràng đã yếu đến mức không còn sức chống cự, vậy mà lại nói như một con chim chích chòe ríu rít không ngừng.
Laura yếu ớt, chậm rãi nói: "Ngài thử nghĩ mà xem, nếu như tôi bị oan mà chết, linh hồn tôi sẽ mãi theo dõi ngài. Ngài ăn cơm, tôi sẽ ngồi trên thìa của ngài; ngài đi vệ sinh ban đêm, tôi sẽ theo sau; ngài cởi quần ra—"
Caesar ấn cây roi vào mặt cô, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho cô nước, câm miệng ngay."
"Nói thêm một từ nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô."
Kể từ sau phong trào đòi quyền bình đẳng rầm rộ vài chục năm trước, Omega không còn bị coi là những kẻ yếu đuối nữa. Hay nói đúng hơn, trong một số trường hợp, để đảm bảo tính đúng đắn, Omega còn được đối xử ưu ái.
Chẳng hạn như hôm nay.
Dù bị buộc tội tiết lộ bí mật, trước khi bị tra xét nghiêm khắc, cô không phải chịu hình phạt như những người khác. Nhưng những chiếc còng và dây xích nặng trĩu trói chặt trên người cô đã là một gánh nặng không thể chịu đựng nổi. Giờ đây, ngay cả sức để đứng lên, Laura cũng không còn; cô chỉ có thể quỳ gục trên nền đất lạnh giá.
Nước lạnh ngấm vào chân cô, chiếc váy trắng chỉ vừa đủ che đi đầu gối bị trầy xước vì va chạm với đá. Do tư thế quỳ, nửa bắp chân lộ ra ngoài, làn da trắng mịn còn in hằn những vết ngón tay đỏ thẫm.
Kẻ gây ra những vết hằn ấy đứng ngay bên ngoài hàng rào sắt đen, khoác trên mình bộ quân phục đen, quân hàm biểu thị rõ ràng vị thế của anh ta.
Chiếc thắt lưng quân dụng cùng màu ôm chặt thân hình vạm vỡ, khoá vàng lấp lánh phát ra ánh sáng lạnh lùng đẹp đẽ.
Hôm nay anh không đeo huy hiệu. Đôi mắt tím của anh nhìn chằm chằm vào Laura đang ở trong nhà giam.
Laura nặng nề ngẩng đầu lên.
Trong trạng thái tỉnh táo, qua hàng rào, cuối cùng cô cũng thấy rõ người đàn ông đã đánh dấu tạm thời lên mình.
Mái tóc bạc như ánh trăng, đôi mắt tím thẫm, gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Bộ quân phục đen, mái tóc gọn gàng, găng tay đen, thắt lưng thắt chặt, bao bọc và kìm nén những cơ bắp đẹp đẽ.
Những đặc điểm này rõ ràng cho thấy thân phận của anh ta, là con trai trưởng của gia tộc Salieri, vị tướng lừng danh hiện tại, được Thủ tướng đương thời trọng dụng.
Caesar Vincent Salieri.
Laura đã nghe đến cái tên này vô số lần.
Anh trẻ hơn cô tưởng.
Và giờ đây, người đàn ông này đang đứng trước mặt cô, qua hàng rào, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Cô chỉ có trên người chiếc váy trắng hở hang, làn da đầy dấu tay và vết trầy xước cùng vết cắn sưng tấy trên cổ.
Để ngăn cô chống cự và trốn thoát, sợi xích đeo trên cổ tuy không dày, nhưng lại nặng nề, khiến xương quai xanh của cô hằn sâu một vệt bầm tím.
Cuối cùng Caesar cất tiếng, anh hỏi: "Tên cô là gì?"
Viên quản ngục cuối cùng cũng kịp chạy đến, thở hổn hển, đáp lời Caesar: "Thưa Tướng Caesar, cô ta tên là Laura."
Caesar nhìn ông ta: "Thưa ông, tôi cần nghi phạm tự mình trả lời."
Viên quản ngục liên tục xin lỗi, ông ta vừa mới nhận chức, vẫn còn rất kính sợ Tướng Caesar.
Gia tộc Salieri nổi tiếng với thuốc độc và tra tấn, viên quản ngục nghĩ, đúng là không nên đặt câu hỏi về quyết định của ngài lúc này.
Viên quản ngục do dự, không biết mình có nên nói hay làm điều gì đó, trong khi đang mâu thuẫn, ông nghe Caesar nói: "Đi lấy roi đến đây, tôi muốn tự tay thẩm vấn cô ta."
Viên quản ngục lo lắng bất an, hỏi: "Vâng—"
Caesar nói đơn giản: "Arthur đứng ở cửa, ông báo với anh ta rằng tôi cần roi."
Viên quản ngục nói vâng, có phần sợ hãi đưa tài liệu cần thẩm vấn cho Caesar, sau đó lấm lét rời đi.
Trong ngục chỉ còn lại Caesar và Laura nằm trên mặt đất.
Caesar không nhìn tài liệu.
Anh cũng không tiến lại gần hàng rào, nhưng hương hoa nhài từ người cô toả ra, như một làn sương độc dịu dàng.
Caesar hỏi: "Laura, đêm qua tại sao cô lại ở đó?"
Dưới ánh nhìn của anh, người phụ nữ nhợt nhạt này quỳ dưới đất, xương bả vai gầy guộc nổi lên một cách đáng thương qua lớp áo trắng.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt như sắp chết đi của cô, Caesar không thể tưởng tượng nổi việc mình đã đánh dấu tạm thời cô vào đêm qua.
Cô chỉ là một người yếu đuối, lại là tộc Asti.
Laura không trả lời thẳng câu hỏi của Caesar, cô nằm xuống đất, yếu ớt cầu xin anh: "... Có thể cho tôi ít nước được không? Tôi rất khát."
Lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, Caesar nghe thấy giọng của cô, điều khiến anh ngạc nhiên là, dù cô sở hữu nhan sắc yếu đuối mà anh không thích, giọng nói của cô lại không khó nghe, tựa như giọt sương ban mai.
Caesar không hài lòng: "Tôi đang thẩm vấn cô."
Laura nằm rạp xuống đất, như một cánh bướm bị gãy cánh, khuôn mặt tái nhợt, những ngón tay không còn sức.
Cô hơi nghiêng mặt, dấu răng Caesar để lại trên cổ lọt thẳng vào mắt anh.
"...Thưa ngài," Laura nói, "Nếu không cho tôi nước, có thể tôi sẽ chết mất, ngài thích thẩm vấn người chết sao?"
Như thể nghe thấy điều gì không tưởng, Caesar bật cười, anh tiến lại gần hàng rào.
Laura nhìn thấy đôi ủng đen của anh tiến gần, giọt nước ẩm ướt dưới đất bị giẫm đạp và tách ra.
Cô ngửi thấy hơi nước lạnh trên sàn, và cả khí lạnh từ người anh, tựa như một mảnh băng giá trên lưỡi dao sắc.
Giọng Caesar nghe có vẻ thiếu sự đồng cảm: "Cô nghĩ tôi sẽ quan tâm đến tính mạng của một người Asti sao?"
Dù giọng trầm đầy cuốn hút, nhưng âm điệu dường như ngâm qua lưỡi dao sắc bén ngấm rượu.
Laura nằm trên đất, yếu ớt nói: "Tôi bị vu oan."
Trông cô quả thực không giống một gián điệp.
Gián điệp nào lại ngốc đến mức chạy loạn trong thời kỳ phát tình của mình?
Caesar cúi đầu, mở tài liệu trên tay.
Tất cả thông tin về Laura đều đơn giản. Đúng như Caesar phỏng đoán, cha mẹ cô là những người tổ chức ám sát Thủ tướng tiền nhiệm. Cha mẹ cô bị tử hình khi Laura mới ba tuổi.
Vì lý do nhân đạo, Laura và vài đứa trẻ của các thành viên khác được đưa đến dinh thự của Thủ tướng, để thể hiện lòng bao dung và vô tư của chính phủ.
Dù sao thì những đứa trẻ ấy hầu hết mới ba, bốn tuổi, chưa có khả năng nhận thức.
Để đề phòng, chúng vẫn bị giám sát nghiêm ngặt, danh nghĩa là do chính phủ nuôi dưỡng, nhưng thực chất là giam lỏng và giáo dục. Quốc tế không thể lên tiếng về nhân quyền, đồng thời còn ngăn chặn những đứa trẻ này có ý nghĩ "báo thù" khi trưởng thành.
Một chuyên viên tâm lý được chỉ định giám sát và kiểm soát tâm lý của chúng. Nếu phát hiện dấu hiệu nguy hiểm, chúng sẽ phải chịu xử lý.
Kế hoạch này do công tước Salieri - cha của Caesar - đề xuất, thực hiện rất thành công. Ít nhất trong suốt mười lăm năm qua, chưa từng xảy ra sự cố, những đứa trẻ này vẫn sống khoẻ mạnh và vô hại.
Ngoại trừ gần đây.
Một trong số họ đã lén lút tiết lộ thông tin ra bên ngoài.
Caesar mở tờ giấy mỏng trên tay.
Cô gái đang nằm rạp dưới đất cầu xin được uống nước trước mặt anh có một cuộc đời mười tám năm đầu thật nhạt nhòa. Thậm chí, báo cáo từ chuyên viên tâm lý về cô cũng chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
"Ngây thơ và ngu ngơ, lương thiện nhưng yếu đuối.
Diện mạo đẹp đẽ, nhưng trí lực phát triển không hoàn thiện."
Nói ngắn gọn, cô là một kẻ vô dụng xinh đẹp.
Vừa ngốc vừa ngây thơ.
Ánh mắt Caesar rời khỏi tờ giấy, hướng về người phụ nữ đang bị xích trói trước mặt.
Tập hợp mọi đặc điểm mà anh ghét nhất.
Anh không hoàn toàn tin vào lời nhận xét của chuyên viên tâm lý, anh thích tự mình tìm hiểu hơn là dựa vào những gì đã ghi chép.
Cuối cùng viên quản ngục cũng mang đến thứ mà Caesar yêu cầu, có lẽ sợ muộn việc, ông ta gần như chạy nhanh đến mức thở hồng hộc, mồ hôi túa ra trên trán.
"Thưa ngài!" Viên quản ngục giơ món đồ lên, đưa tay lau mồ hôi trán, "Cây roi ngài cần đây."
Caesar đeo đôi găng tay đen, sau đó mở chiếc hộp.
Trong chiếc hộp đen dài, trên lớp nhung đen có hai chiếc roi nằm im lặng.
Cây roi mà Caesar thường dùng để thẩm vấn có hai loại, cả hai đều có cán làm từ kim loại bạc trắng đặc biệt, cứng và được khắc tên anh.
Điểm khác biệt là một chiếc có phần tay cầm và thân roi đan xen bằng dây bạc và da bò, tạo thành những đoạn xoắn, phần cuối xòe ra, mỗi cú quất đều sẽ để lại dấu đỏ rực.
Chiếc còn lại là roi cưỡi ngựa, thân roi làm bằng thép trắng, đầu roi là miếng da bò cong tròn, thanh thoát và gọn gàng.
Caesar rất ít khi dùng chiếc roi cưỡi ngựa thứ hai, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Anh chọn chiếc roi cưỡi ngựa, quay sang viên quản ngục: "Mở cửa ra."
Viên quản ngục vội vàng mở cửa phòng giam, cung kính mời Caesar vào.
Caesar bước đến trước mặt Laura, nhìn cô từ trên cao.
Bàn tay đeo găng đen nắm chặt cây roi, phần đầu bằng da áp vào má cô, ép một vết hõm sâu.
Một lọn tóc bạc buông xuống trán, Caesar nhìn vào đôi mắt nâu của Laura: "Tôi không muốn dùng hình phạt với cô, cô gái đáng thương."
Laura không đáp lại, chỉ cảm nhận được sức ép từ người đàn ông trước mặt. Sự chênh lệch thể lực bẩm sinh cùng những gì trải qua đêm qua khiến cô nhận thức rằng, chỉ cần người đàn ông này ra tay, một nhát roi có thể nghiền nát xương cô.
"Tiếp theo tôi sẽ hỏi cô vài câu," Caesar dùng miếng da ở cuối roi vỗ nhẹ lên má cô, không dùng lực, chỉ để lại một vệt hồng nhạt, "Cô biết phải làm gì rồi đấy."
Laura nói: "Xin hãy cho tôi nước uống, tôi cần nước."
Caesar cười khẩy: "Tội phạm lại dám yêu cầu thứ gì đó từ kẻ hành hình?"
Laura dường như không nhận thấy cây roi trong tay anh, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh hiện tại của mình thảm hại đến nhường nào.
Nếu tội danh của cô được xác định, thì đến trưa mai, cô sẽ bị xử bắn.
Người phụ nữ bị buộc tội là gián điệp này nhìn Caesar với ánh mắt tội nghiệp và bất lực, đôi mắt nâu như không hề thiếu nước mà còn như giấu cả một hồ nước trong veo, khẩn thiết cầu xin: "Nhưng tôi cần nước, nếu không uống nước, tôi sẽ không thể tập trung được. Như thế tôi không thể trả lời câu hỏi của ngài, có khi còn trả lời sai. Tôi trả lời sai không sao, nhưng ngài có thể phải chịu áp lực từ bên ngoài và dằn vặt lương tâm."
Caesar: "Im miệng."
Người này nói nhiều hơn anh tưởng, rõ ràng đã yếu đến mức không còn sức chống cự, vậy mà lại nói như một con chim chích chòe ríu rít không ngừng.
Laura yếu ớt, chậm rãi nói: "Ngài thử nghĩ mà xem, nếu như tôi bị oan mà chết, linh hồn tôi sẽ mãi theo dõi ngài. Ngài ăn cơm, tôi sẽ ngồi trên thìa của ngài; ngài đi vệ sinh ban đêm, tôi sẽ theo sau; ngài cởi quần ra—"
Caesar ấn cây roi vào mặt cô, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho cô nước, câm miệng ngay."
"Nói thêm một từ nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook