Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 61: Tính toán
Giọng Trình Nhã Như bỗng nhiên vang lên sau lưng Hải Diêu, giống như tiếng sấm nổ giữa đất bằng, cả người cô run lên một cái, Hải Diêu như bị sét đánh một cái ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, có chút quỷ dị.
"Cô nói bậy bạ gì đấy!" Hình như Đông Bình Tuyên cũng bị câu nói này làm sững sờ, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu.
Dì Tôn cũng chỉ vào mũi cô ta mà mắng: "Cô có biết xấu hổ hay không a! Vợ chồng trẻ người ta đang tốt đẹp, cô tính toán cái gì mà chạy đến đây nói năng bậy bạ!"
"Làm sao vậy? Bác Đông, Hải Diêu không nói với bác sao? Cô ấy và Thế Quân đã ly hôn, đây là việc từ tháng trước rồi!" Trình Nhã Như nở nụ cười đắc ý, trên mặt bày ra dáng vẻ giật mình, dù chỉ là một căn phòng mà Thế Quân không để vào mắt, cô ta cũng sẽ không để Đông Hải Diêu được lợi!
"Diêu Diêu..." Đông Bình Tuyên như quả cà phủ sương trắng, không dám tin nhìn về phía con gái.
Hải Diêu cảm thấy cả người mình cứng ngắc, hơn nửa ngày cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt Đông Bình Tuyên như muốn chọc thủng cô đến máu chảy đầm đìa, cô cảm giác cổ họng nóng cháy, một chút thanh âm cũng không phát ra được...
"Diêu Diêu, cháu nói a!" Dì Tôn thấy thế gấp dậm chân, Đông Bình Tuyên lại có chút ngu ngơ nhìn con gái, con gái chưa bao giờ nói dối, nét mặt của cô đã cho ông đáp án.
"Vâng, ba, dì Tôn, con và Thế Quân... Đã ly hôn một tháng rồi." Hải Diêu gần như là máy móc nói ra câu nói này.
Đôi mắt Đông Bình Tuyên từng chút từng chút trợn to, hô hấp của ông cũng nặng nề, chợt thất vọng vỗ đùi một cái: "Diêu Diêu... Con, cái đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với ba một chút cứ như vậy một mình qua loa quyết định?"
"Ba, con không muốn để ba phải lo lắng cho con..."
"Con là con gái ba, ba không thương con thì còn có ai thương con! Con gọi Thế Quân đến đây ngay! Ba phải hỏi nó xem, con gái ba tốt như vậy, mà nó lại khinh thường muốn ly hôn với con..."
"Ba... Ngài cũng đừng quản chuyện của bọn con được không..."
"Đông tiên sinh, Đông tiểu thư... Căn phòng này là bất động sản được ghi rõ ràng dưới tên chồng tôi!" Trình Nhã Như ưu nhã tiến lên một bước, cười nói dịu dàng: "Xem như nể mặt là người quen, tôi cho các người thời gian nửa ngày để rời đi, nếu chiều nay các người còn chưa chuyển đi, lúc đó đừng trách tôi không nể tình."
"Cô ——" Đông Bình Tuyên tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, Trình Nhã Như lại không thèm liếc ông một cái, quay người nói với những người kia: "Các người đi ra ngoài trước đi, buổi chiều lại tới dọn dẹp."
"Vâng, Lục phu nhân." Đoàn người cung kính mở miệng, rất nhanh liền lui ra ngoài.
"Chúng tôi không chuyển đi, Thế Quân nói căn phòng này là mua cho tôi!" Đông Bình Tuyên tức đến ngực căng đau: "Diêu Diêu, con gọi cho Thế Quân đi, ba muốn xem xem nó con có lương tâm hay không!"
"Ba, quên đi." Hải Diêu cắn chặt bờ môi, Trình Nhã Như dám diễu võ giương oai như vậy, tất nhiên là Lục Thế Quân coi như không thấy mà dung túng cũng là ngầm đồng ý rồi.
"Cô nói bậy bạ gì đấy!" Hình như Đông Bình Tuyên cũng bị câu nói này làm sững sờ, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu.
Dì Tôn cũng chỉ vào mũi cô ta mà mắng: "Cô có biết xấu hổ hay không a! Vợ chồng trẻ người ta đang tốt đẹp, cô tính toán cái gì mà chạy đến đây nói năng bậy bạ!"
"Làm sao vậy? Bác Đông, Hải Diêu không nói với bác sao? Cô ấy và Thế Quân đã ly hôn, đây là việc từ tháng trước rồi!" Trình Nhã Như nở nụ cười đắc ý, trên mặt bày ra dáng vẻ giật mình, dù chỉ là một căn phòng mà Thế Quân không để vào mắt, cô ta cũng sẽ không để Đông Hải Diêu được lợi!
"Diêu Diêu..." Đông Bình Tuyên như quả cà phủ sương trắng, không dám tin nhìn về phía con gái.
Hải Diêu cảm thấy cả người mình cứng ngắc, hơn nửa ngày cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt Đông Bình Tuyên như muốn chọc thủng cô đến máu chảy đầm đìa, cô cảm giác cổ họng nóng cháy, một chút thanh âm cũng không phát ra được...
"Diêu Diêu, cháu nói a!" Dì Tôn thấy thế gấp dậm chân, Đông Bình Tuyên lại có chút ngu ngơ nhìn con gái, con gái chưa bao giờ nói dối, nét mặt của cô đã cho ông đáp án.
"Vâng, ba, dì Tôn, con và Thế Quân... Đã ly hôn một tháng rồi." Hải Diêu gần như là máy móc nói ra câu nói này.
Đôi mắt Đông Bình Tuyên từng chút từng chút trợn to, hô hấp của ông cũng nặng nề, chợt thất vọng vỗ đùi một cái: "Diêu Diêu... Con, cái đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với ba một chút cứ như vậy một mình qua loa quyết định?"
"Ba, con không muốn để ba phải lo lắng cho con..."
"Con là con gái ba, ba không thương con thì còn có ai thương con! Con gọi Thế Quân đến đây ngay! Ba phải hỏi nó xem, con gái ba tốt như vậy, mà nó lại khinh thường muốn ly hôn với con..."
"Ba... Ngài cũng đừng quản chuyện của bọn con được không..."
"Đông tiên sinh, Đông tiểu thư... Căn phòng này là bất động sản được ghi rõ ràng dưới tên chồng tôi!" Trình Nhã Như ưu nhã tiến lên một bước, cười nói dịu dàng: "Xem như nể mặt là người quen, tôi cho các người thời gian nửa ngày để rời đi, nếu chiều nay các người còn chưa chuyển đi, lúc đó đừng trách tôi không nể tình."
"Cô ——" Đông Bình Tuyên tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, Trình Nhã Như lại không thèm liếc ông một cái, quay người nói với những người kia: "Các người đi ra ngoài trước đi, buổi chiều lại tới dọn dẹp."
"Vâng, Lục phu nhân." Đoàn người cung kính mở miệng, rất nhanh liền lui ra ngoài.
"Chúng tôi không chuyển đi, Thế Quân nói căn phòng này là mua cho tôi!" Đông Bình Tuyên tức đến ngực căng đau: "Diêu Diêu, con gọi cho Thế Quân đi, ba muốn xem xem nó con có lương tâm hay không!"
"Ba, quên đi." Hải Diêu cắn chặt bờ môi, Trình Nhã Như dám diễu võ giương oai như vậy, tất nhiên là Lục Thế Quân coi như không thấy mà dung túng cũng là ngầm đồng ý rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook