"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không thể trả lời được." Trình Nhã Như rõ ràng đã yếu xuống, không có khí thế như lúc nãy nữa.

Lâm Văn Hiên cười nhạt một tiếng: "Cô Trình không muốn trả lời, vậy để tôi trả lời thay cô Trình."

Lâm Văn Hiên đang định mở miệng nói, thì đại sảnh lại vang lên tiếng cười to: "Tôi nói này Văn Hiên, cái miệng anh có thể yên tĩnh chút có được không? Tốt xấu gì hôm nay cững là bữa tiệc tôi chiêu đãi khách quý, anh giơ cao đánh khẽ một chút, đừng làm loạn nữa có được không?"

Bộ dạng Thiệu Tấn Hằng thuộc loại buông thả không bị trói buộc.

Lâm Văn Hiên nhìn về phía Thang Khải Huân, thấy Thang Khải Huân khẽ vuốt cằm, thì cười một tiếng: "Anh Thiệu đã mở miệng, thì dĩ nhiên tôi phải tuân lệnh rồi."

Thiệu Tấn Hằng quay người nhìn về phía Thang Khải Huân, nói không chút khách khí: "Khải Huân, người tài dưới tay anh xuất hiện lớp lớp, lần trước anh thắng tôi, tôi vẫn không phục đâu!"

Thang Khải Huân nhếch môi lên cười: "Anh cảm thấy không phục, thì lần sau lại đấu tiếp ah."

"Tốt!" Thiệu Tấn Hằng cất giọng cười to, đập vào vai Thang Khải Huân: "Tôi thích tính tình này của anh, có dũng khí!"

Thang Khải Huân đưa tay lấy ly rượu, ánh mắt quét về phía cửa vào đại sảnh, chỗ đó trống rỗng, không thấy bóng dáng Hải Diêu nữa.

Có lẽ là nhân lúc lực Cố Diệc Thù của khách khứa bị Lâm Văn Hiên hấp dẫn, cô đã lặng yên không tiếng động đi rồi.

Thang Khải Huân mỉm cười ở trong lòng, trước kia cô cũng như thế, ở trước mặt anh thì phách lối ghê gớm không sợ trời không sợ đất, nhưng anh biết thừa, trong lòng cô rất yếu ớt, cho nên luôn luôn dung túng cô.

Nhiều năm đi qua, nhưng Hải Diêu vẫn không thay đổi chút nào, không lõi đời, không cay nghiệt, mà vẫn y như cũ.

Thang Khải Huân nói không muốn xen vào nữa, thế nhưng thấy cô bị những người kia "Bắt nạt", anh vẫn không thể thờ ơ.

Thiệu Tấn Hằng là chủ bữa tiệc, giờ phút này đang đứng ở trước mặt mọi người, âm nhạc đã dừng lại, tất cả mọi người đang chờ anh ta phát biểu.

Nói lời dạo đầu xong, Thiệu Tấn Hằng mỉm cười nhìn về phía mọi người nói: "Vừa rồi tôi nghe cô Đông nói, hai người họ đã chia tay rồi, đã như vậy mọi người đừng đem việc riêng tư này ra bàn tán nữa, Thế Quân là bạn của tôi, cũng là đối tác kinh doanh, mọi người nể mặt tôi một chút có được không?"

Lục Thế Quân đứng bên cạnh Thiệu Tấn Hằng, nghe mọi người nịnh nọt, thì cô cùng đắc ý, nhịn không được mà nhìn về phía Thang Khải Huân, thì thấy Thang Khải Huân đang dựa vào quầy bar, bưng ly rượu uống, vẻ mặt không hề thay đổi gì.

Thang Khải Huân cảm nhận được ánh mắt của Lục Thế Quân, thì giương môi cười một tiếng, giơ ly rượu trong tay lên: "Chúc mừng giám đốc Lục, có thể dựa vào cậy đại thụ, tiền đồ vô hạn nha!"

Thang Khải Huân vừa nói xong, Lục Thế Quân đã cảm thấy mấy ánh mắt mỉa mai bắn đến, mặt Lục Thế Quân đỏ bừng, oán hận hừ lạnh một tiếng, Trình Nhã Như đang cười nói khoác tay anh ta, cũng bị hất ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương